Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Editor: bích liên
Nam Cung Huyền hạ ánh mắt lười nhác nhìn cây chuỷ thủ kia một chút, hắn bây giờ chuyện muốn làm chỉ có một là quay về phòng ngủ, nếu hắc y nhân đã có manh mối rồi, lúc này hắn có thể rời đi nên chậm chạp dựng thẳng người, vặn vẹo thắt lưng, mí mắt rũ rũ xuống, lời nói cực độ mệt mỏi không có tinh thần, “Ta quay về đây!” không đợi nói hết, người đã mơ mơ màng màng đi ra khỏi Ám Các.
Nhìn thấy bước chân của hắn vô hồn, Biện Dục khẽ cười, hảo tâm nổi lên không tiếp tục ngăn trở, sảng khoái để hắn quay về phòng ngủ.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt, từ hôm nay trở đi, bốn người các ngươi không cần đến toà nhà bên kia nữa, toàn bộ ở lại vương phủ canh giữ, đặc biệt cần phải bảo vệ tốt vương phi, vừa có biến động nhỏ lập tức phát tín hiệu Ám Môn.” Biện Dục nghiêm túc hạ lệnh.
Trước mắt còn chưa biết được Quỷ Ảnh Thư Sinh Nhất Điểm Lục tột cùng là bạn hay thù, đối với vương phủ có uy hiếp không, nhưng có thể xác định chính là, mục đích hắn đến đây cùng Thuần nhi có liên quan. Hắn và Thuần nhi rốt cuộc là quan hệ gì, vì sao chuỷ thủ tuỳ thân của hắn lại ở trên người Thuần nhi.
Vì muốn biết người biết ta, nên tốt nhất là im lặng tìm cơ hội từ trong miệng Thuần nhi dò xét thám thính về chuyện của Quỷ Ảnh Thư Sinh Nhất Điểm Lục.

“Thuộc hạ tuân mệnh” bốn tuyệt sắc nam tử đồng thanh đáp.
“Còn có, Tử Mạn Tử Dược nghe nghóng thế nào?” Đây là việc mỗi giờ mỗi khắc vướng bận lòng hắn. luôn luôn nằm tận đáy lòng, đối với tung tích Tử Mạn Tử Dược thật rất quan tâm, một ngày ít nhất phải hỏi vài lần, có cơ hội liền hỏi.
Bởi vì nhiệm vụ nghe ngóng tung tích của Tử Man Tử Dược là do Tuyết và Nguyệt phụ trách, nghe vậy, hai người cũng có chút cảm thấy xấu hổ thất bại cúi đầu, Nguyệt mồ hôi lăn lăn đáp, “Hồi chủ tử, còn chưa có tin tức, thuộc hạ đã cho người hỏi khắp các đại môn phái trong giang hồ, đáp án đều là chỉ nghe nói chưa từng tận mắt nhìn thấy loại thần dược Tử Mạn Tử này. Thuộc hạ dự tính gia tăng nhân lực, tiếp tục dò la xung quanh.”
Từ trước đến nay, đây là nhiệm vụ đầu tiên làm cho bọn họ cảm thấy thất bại, trước sau tìm hơn hai tháng, gần như đem toàn bộ giang hồ lục tung lên rồi, cũng không thu hoạch được gì, không có chút tiến triển, Tử Mạn Tử kia giống như trong truyền thuyết hư vô mờ mịt, ngay cả một cái ảnh đều không nắm được.
Không có nghe được nửa điểm tin tốt lành, tâm Biện Dục lần nữa ngã vào vực sâu, hắn trầm tĩnh không nói, trong đôi mắt một tầng ảm đạm mông lung, thấy thế, bốn người bên dưới đứng yên hết thảy nín thở ngưng tức, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
Chốc lát, thanh âm nam nhân trầm thấp lãnh lẽo truyền đến, “Nếu giang hồ các đại môn phái đều dò la không được tin tức, các ngươi thay đổi phương hướng, hướng ba nước Đông Khuyết, Nam Tước, Bắc Võ đi tìm, bất kể là quan lại quyền quý hay kì năng dị sĩ đều hảo hảo điều tra cho ta, vô luận như thế nào phải tìm ra Tử Mạn Tử.”

Thời gian càng lâu càng bất lợi, nghe nói Tử Man Tử Dược kia thế gian chỉ có ba viên, cũng không biết hiện giờ còn mấy viên, lòng càng ngày càng khẩn cấp, nghĩ nghĩ, Biện Dục hạ quyết định, trầm giọng nói, “Nếu như cần thiết, có thể sử dụng Ám Môn Hoả Diệm Lệnh.”
Nghe thấy, Ám Môn Hoả Diệm Lệnh, năm chữ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều là ngạc nhiên con mắt mở to, Ám Môn Hoả Diệm Lệnh vừa ra, ý nghĩa tiềm ẩn là sứ giả ở bốn nước Đông Khuyết, Tây Diễm, Nam Tước, Bắc Võ toàn bộ dốc hết lực hành động, thanh thế to lớn, chủ tử trước giờ lấy khiêm tốn, thần bí là chính, vì vậy việc của Ám Môn hiếm khi bị người ngoài biết được, cũng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi của người giang hồ đối với Ám Môn.
Huống hồ từ khi Ám Môn được thành lập tới nay, chủ tử chưa bao giờ phát qua một lần Ám Môn Hoả Diệm Lệnh, gặp đi gặp lại chuyện nan giải, cuối cùng đều có thể giải quyết dễ dàng. Lúc này đây vì Tử Man Tử Dược, cư nhiên phát ra Ám Môn Hoả Diệm Lệnh, xem ra chủ tử chờ đợi đến sốt ruột, một khắc cũng không cách nào đợi được nữa.
Chủ tử vì vương phi, đã phá lệ nhiều lần, ngài đối với vương phi thâm tình sâu đậm, ngay cả bọn hắn đều cảm động, hy vọng vương phi có một ngày có thể hiểu được sự si tình của chủ tử đối với nàng.
“Phong, Hoa, hai người các ngươi phụ trách tìm tung tích nữ nhân Nhan Thục Phượng, trong vòng ba ngày ta muốn biết kết quả.”, hắn nếu đáp ứng giúp đỡ Mộc Thế Lễ, không thể nuốt lời, huống chi, hắn còn phải cùng nữ nhân kia tính một số món nợ cũ.
Nghĩ vậy, ngón tay lạnh lẽo chầm chậm hướng lên trên má phải giờ phút này không có mặt nạ ngăn trở, Nhan Thục Phượng, nợ nần giữa chúng ta vẫn chưa tính xong đâu, ngươi tốt nhất lưu lại tính mạng hảo hảo chơi với ta, đừng cho ta không để ý chết ở bên ngoài, thật tiện nghi cho ngươi.

Phân phó xong, bốn tuyệt sắc nam tử đều tự nhận nhiệm vụ rời khỏi Ám Các, thấy đêm đã khuya, bốn người hơi hạ chút cảnh giác, từ thư phòng nghênh ngang đi ra, rồi sau đó nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Một màn này, đúng lúc bị một thân ảnh nhỏ xinh cách đó không xa mơ hồ nhìn thấy, một đôi mắt to vốn dĩ kèm nhèm khi nhìn thấy bốn vị tuyệt sắc mỹ nam tử dung nhan giống nhau y đúc, nháy mắt sáng lóng lánh, si ngốc tại chỗ, chỉ là thưởng thức trong nháy mắt, bốn vị mỹ nam tử liền không thấy bóng dáng.
Hoa Thiên Ngữ dùng sức xoa nhẹ hai mắt mình, trước mắt đâu có thân ảnh mỹ nam tử nào đâu, chẳng lẽ mình vừa nhìn sai rồi, không, tuyệt đối không có khả năng, nàng Hoa Thiên Ngữ nhìn cái gì đều có thể nhìn nhầm, chỉ là nhìn thấy mỹ nam tử sẽ không, kì quái, trong nháy mắt, mấy vị nam tử giống như từ trong tranh đi ra liền không thấy tăm hơi.
Nàng xem như may mắn hay là không may mắn, buổi tối đột nhiên muốn đi ngoài, ai biết nàng mơ hồ đi lạc đường, như thế nào cũng không tìm được đường đến nhà xí, đến đây liền nhìn thấy bốn vị mỹ nam tử từ thư phòng đi ra, chớp mắt một cái lại không thấy đâu, giống như từ trên trời rơi xuống lại nháy mắt biến mất, này này này, đây không phải trêu đùa nàng sao.
Ai, đêm nay, nàng khẳng định là ngủ không được rồi.
Hôm sau, trời vừa sáng, Biện Dục lại vội vàng tiếng cung thượng triều.
Nhân Nhân hầu hạ Mộc Thuần Thuần dùng bữa sáng, lại nghe nói vương phủ tối qua xuất hiện thích khách, bị doạ toàn thân xuất mồ hôi lạnh, lại lôi kéo Mộc Thuần Thuần hỏi lung tung, “Vương phi, thích khách kia bắt được rồi sao, rốt cuộc là ai, dám ban đêm xông vào Dục Vương Phủ. Thích khách kia vào đây muốn làm gì, trộm đồ vật hay giết người…”

Có thể lúc trước Đô Thành phát sinh qua cuộc thảm sát diệt môn Thuỵ Vương Phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân Phủ làm lòng Nhân Nhân có bóng ma, cho nên vừa nhắc đến thích khách vô cùng kích động, khuôn mặt xinh xắn trắcg bệch, bản thân thầm thầm thì thì, hỏi mãi không dứt.
Mộc Thuần Thuần liếc kẻ nhát gan trắng không chút máu này, bất đắc dĩ thở dài, “Nhân Nhân lá gan của ngươi sao nhỏ như vậy, một tên thích khách sẽ đem ngươi doạ thành cái dạng này, ai nói thích khách liền nhất định là người xấu, vào đây giết người nha, những hiệp đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng không phải nửa đêm xâm nhập vào nhà người giàu, trộm đi một ít ngân lượng hay đồ vật quý giá, sau đó lấy ra cứu giúp bách tính nghèo khổ, bọn họ cũng có thể nói là người xấu sao..”
Từ nhỏ nàng đã từng nghe nương nàng kể thật nhiều chuyện của mấy hiệp đạo này, làm nàng khuynh hướng đối với hiệp đạo tràn ngập tình cảm kính nể.
Nhân Nhân vừa nghe, lập tức cười, “Vương phi, ý của người là tối qua hắc y nhân kia là hiệp đạo à?”
Mộc Thuần Thuần trên trán rõ ràng lộ ra ba đường hắc tuyến.
“Cũng không phải vậy, ai nha, cùng ngươi nói cũng không nói rõ ràng được.” Mộc Thuần Thuần cảm thấy tiếp tục cùng Nhân Nhân đầu óc ngu ngơ này dây dưa bản thân có thể phát điên. Tối hôm qua hắc y nhân kia vẫn chưa bắt được, cho nên nàng cũng không biết hắc y nhân kia lẩn vào phủ là muốn làm gì, vội nói sang chuyện khác, “A, Tiểu Ngữ đâu, sao sáng sớm không nhìn thấy nàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui