Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng.
“Năm năm trước, lúc đó ngươi không phải không ở Đô Thành hay sao?” Người ở Đô Thành ai cũng biết, Thập Tam Vương Gia Biện Dục biến mất mười năm, mười năm sau mới xuất hiện trở lại Đô Thành.
Nam tử đeo mặt nạ cười một tiếng, ngón tay lạnh bạc nhẹ nhàng vuốt ve lỗ mũi xinh xắn của nàng, “Chỉ cần ta thích, ta muốn xuất hiện ở nơi nào thì xuất hiện tại nơi đó, không ai có thể cản được ta”. Giọng mười phần khí phách, toát ra được vẻ cuồng vọng cùng sự độc tôn của hắn.
Hành động của hắn khiến Mộc Thuần Thuần bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt. Nghe thấy hắn nói bằng ngữ điệu khinh cuồng không ai bì kịp, tựa hồ không coi ai ra gì, nàng ghê tởm liếc hắn một cái, nhưng trong lòng lại không chút hoài nghi đối với lời nói của hắn.
Bởi vì hắn là Ám Hoàng, thủ lĩnh Ám Môn.
Tiểu Ngữ cả ngày ở bên tai nàng thao thao bất tuyệt về mấy cái tin đồn kinh hãi ở Ám Môn. Nên nàng cũng biết một chút về Ám Môn. Nghe nói, trên giang hồ không người nào dám chọc vào Ám Môn, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói tới, nửa đường gặp phải cũng sẽ thức thời cụp đuôi mà tránh đi. Người thành lập được một tổ chức thần bí làm người ta nghe tin đã sợ mất mật như vậy nhất định phải tốn không ít công phu.
Mộc Thuần Thuần nhìn nam nhân dịu dàng như nước trước mắt. Thủ lĩnh tổ chức hắc ám trong truyền thuyết rõ ràng là một người tà mỵ tuấn lãng, vô lại, hoàn toàn không nhìn ra vẻ lãnh khốc, vô tình, khát máu như trong truyền thuyết.
Nàng phát hiện, mình thật sự không hiểu rõ hắn.
“Cái đó…” Mộc Thuần Thuần dừng một lát, tiếp tục hỏi, “Tại sao ngươi phải ra mặt giải quyết những vấn đề của cửa hàng Mộc Phủ?”. Nàng nhận ra hắn không thích quản chuyện bao đồng, là một kẻ lười suy nghĩ. Dùng hết tâm tư giúp Mộc Phủ giải quyết những khó khăn lần này, một chút cũng không giống phong cách của hắn.
“Nha đầu ngốc, nàng biết mà.” Gương mặt nam nhân đeo mặt nạ có chút ranh mãnh. (từ chỗ này anh bắt đầu chuyển xưng hô vì nhận ra chị đã hiểu phần nào lòng anh ý nha)
“Là ý gì?” Nàng vẫn không hiểu.
“Ai….” Khẽ thở dài, hắn móc từ trong ngực ra một món đồ, để ở trước mắt nàng. Màu đỏ quen thuộc khiến hai mắt Mộc Thuần Thuần tỏa sáng. Nàng hé môi cười, lập tức tìm cách cướp lại vật kia, kích động đến nỗi dưới ánh trăng đôi mắt nàng như ướt lệ “Là túi thêu của ta, ta còn tưởng rằng ta đánh mất, hại ta vẫn thương tâm đến bây giờ. Tại sao lại ở trong tay ngươi?”
“Đêm tân hôn… nàng làm rơi.” Hắn thẳng thắn trả lời, cố ý kéo dài ba chữ “đêm tân hôn”, mập mờ lại có vài phần trêu cợt, khóe môi không tự chủ nâng lên một nụ cười xấu xa.
“Bùm…” Mặt của nàng đều nóng hừng hực, chính xác lại đỏ lên. Tên vô lại này, cần phải cố ý nhắc tới như vậy sao. Nàng vốn đã cố ý quên đi chuyện xảy ra đêm tân hôn. Hôm nay hắn là nhắc tới, lại làm tấm lòng vốn lặng yên như nước hồ sen khẽ động.
Thì ra là rơi ở chỗ hắn. Tên khốn kiếp này, nhặt được cũng không sớm trả lại, hại ta tưởng là đã đánh mất. Không biết đạo lý nhặt được của rơi trả lại cho người sao? Hắn coi như đương nhiên, giấu nhẹm như vậy, thật là đáng ghét.
Nam nhân đeo mặt nạ tỉ mỉ quan sát biến hóa trong ánh mắt Mộc Thuần Thuần. Vì bị khăn che mặt làm cản trở, hắn chỉ có thể nhìn ánh mắt để biết được sự thay đổi tâm tình của nàng, càng xem, càng thấy thú vị.
Hắn có thể xác định là tâm tình vương phi bé nhỏ của hắn gần như đã khôi phục bình thường, ít nhất cũng không đối với hắn lạnh như băng, không xa cách với hắn, không thèm để ý tới hắn nữa. Về điểm này, hắn rất là vui vẻ.
“Ta hiểu rõ những cửa hàng kia đều là tâm huyết của cha nàng, bản thân nàng cũng không muốn thấy tâm huyết nhiều năm bị hủy trong chốc lát. Nếu tất cả các cửa hàng Mộc Phủ phải đóng cửa, nàng làm sao vui vẻ đây. Hơn nữa, ta cảm thấy những rắc rối kia không đơn giản như vậy. Nếu tra ra chân tướng, những cửa hàng kia cũng không phải đóng cửa.” Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất hắn ra tay tương trợ chính là vì nàng.
Mộc Thuần Thuần nghe những lời này, trong bụng không khỏi cả kinh, đôi mắt bỗng mở to, nói “Làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?” Cứ như chuyện của nàng hắn đều biết rõ vậy. Nam nhân này thật sâu xa. Không trách được sao nàng lại bị hắn giữ chặt như vậy, chính là từ lúc mới bắt đầu hắn đã nắm lấy nàng.
“Vương phi bé nhỏ của ta, ta cho nàng biết một chuyện, chỉ cần ta thích, muốn biết cái gì cũng có thể biết được rất rõ rang.” Nam nhân đeo mặt nạ bỗng chốc nhích tới gần. Nếu như không có mặt nạ, khuôn mặt hắn gần như đã dán lên mặt nàng.
Lại là loại giọng nói khinh đời này, sao bộ dáng lưu manh xấu xa này lại kém bộ dáng thường ngày nhiều như vậy?
Trực giác cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm từ trên người hắn truyền đến, Mộc Thuần Thuần theo bản năng đem thân thể lui về sau. Ai ngờ, nàng lui về phía sau, hắn liền tiến tới trước, một cánh tay giữ lấy lưng của nàng, tay còn lại đặt trên gáy nàng. Cả thân người hắn nghiêng tới, môi lạnh như băng, khẽ hôn lên môi hồng ẩn hiện sau chiếc khăn che mặt của nàng.
Hắn nhẹ nhàng, mềm mại hôn khiến Mộc Thuần Thuần phát run. Hơi thở của hắn vấn vương ở quanh mũi nàng, mang theo khí phách mị hoặc mà kiên quyết, đem nàng chím đắm thật sâu. Cảm giác ấm áp xuyên qua khăn che mặt làm tứ chi của nàng bủn rủn, không khỏi nhắm hai mắt lại, từng chút một cảm thụ nụ hôn dịu dàng này.
Nam nhân dĩ nhiên không thỏa mãn với nụ hôn nhẹ nhàng. Bàn tay hắn vừa động, khăn che mặt đã chậm rãi rơi xuống đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn. Vết sẹo trên má phải không ảnh hưởng chút nào tới dung nhan thoát tục xuất trần cùng khí chất tao nhã đoan trang của nàng, làm cho người ta không đành lòng dời tầm mắt đi. Đôi mắt hắn dâng lên một tia đau lòng. Khi Mộc Thuần Thuần chưa kịp chuẩn bị tâm tư, hắn đã dịu dàng vô cùng đem cánh môi áp lên má nàng, êm ái, thận trọng, bội phần thương yêu hôn những vết sẹo kia.
Thân thể kiều diễm đột nhiên run lên. Hắn, hắn bây giờ đang làm cái gì? Sao hắn lại hôn những vết sẹo xấu xí kia, không cảm thấy ghê tởm sao? Buổi chiều Nhân Nhân mới giúp nàng thoa thuốc, tuy là trong suốt nhưng rất khó ngửi. Mộc Thuần Thuần định đẩy hắn ra, không ngờ cánh tay mảnh khảnh bị bàn tay hắn chế trụ, bá đạo giữ lấy không để cho nàng nhúc nhích. Ai, ai, ai bảo nàng hơi sức không bằng hắn.
Những vết sẹo kia giống như từng thanh chủy thủ sắc bén, đau nhói xuyên qua đôi mắt của hắn, môi, còn có, tim của hắn.
Hôn những vết sẹo này giống như lần nữa cảm thụ nỗi thống khổ mà nàng trải qua vậy, rất đau khổ, rất khó chịu.
Thuần nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được Tử Mạn Tử Dược, khôi phục dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc cho nàng, nhất định. Hắn đang trong lòng thầm hứa hẹn.
Bỗng tiếng vang rất nhỏ truyền tới bên tai, phát ra từ mái hiên không xa. Tiếng vang cực kỳ nhỏ, người bình thường tuyệt đối không nghe được. Nhưng Biện Dục không phải người bình thường, cảnh giác của hắn rất cao, thính lực lại tốt vô cùng. Ánh mắt dịu dàng bỗng chốc biến hoá. Đôi mắt bắn ra một tia lạnh lẽo hướng về nơi âm thanh kia vang lên, hét lớn một tiếng “Kẻ nào?”
Vừa thấy trên mái hiên kia có một bóng đen, Biện Dục nheo hai mắt lại, toàn thân tản mát hàn khí, hai chân nhảy một cái. Chỉ trong một cái nháy mắt, thân ảnh của hắn liền đuổi theo bóng đen kia. Đồng thời trong không khí truyền đến âm thanh vội vàng ra lệnh: “Bảo vệ vương phi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...