Ron cùng ông chủ siêu thị nói lời áy náy, bồi thường tổn thất về tài sản sau đó trở lại tìm Jeffery __ những ngày qua hắn vẫn luôn ở đó, nơi này cơ hồ có cảm giác giống nhà của hắn hơn.
Sau khi trở lại ngôi nhà đó, Jeffery căn bản chưa từng trở về, cái này cũng không tính là bất ngờ. Hắn đánh điện sang cho y nhưng Jeffery không chịu tiếp. Y không thể giống như một kẻ đang giận dỗi người yêu rồi tắt máy vì điện thoại di động của y luôn phải mở 24/24h, án mạng giết người có thể phát sinh bất cứ khi nào, cho nên y chỉ có thể chống cự không nghe điện.
Ron thay đổi số điện thoại gọi qua, đối phương nghe máy nhưng vừa thấy giọng Ron nói “Jeffery” đã bị cúp ngay lập tức.
Hắn gọi qua đến lần thứ 7 đối phương rốt cục chịu nghe điện, y nói, [anh có thể đừng tiếp tục gọi tới hay không? Phía bên này của tôi đang có việc]
Có thể dưới tình huống hai người cãi nhau thì khả năng câu này chỉ là câu nói qua loa lấy lệ, nhưng đối với Jeffery thì có thể không phải. Ron nghe được bên kia điện thoại là âm thanh chiếc còi xe cảnh sát, còn có người mơ hồ nói [vết đao cắt] hay gì gó, vì vậy hỏi y, “anh đang ở đâu?”
“đang thực hiện điều tra án” sau đó Jeffery cúp điện thoại.
Y hoàn toàn trốn vào ngực của kẻ công tác, Ron nghĩ. Hắn muốn biết Jeffery tiếp tục làm những gì, y có thể hoàn toàn trốn vào công việc cưỡng bách chính mình không dứt đi khỏi những vụ án mưu sát đó đến tận khi mắt mình hỏng mới thôi.
Khi y chịu đựng những đả khích khổng lồ chính là biện pháp dằn vặt bản thân chủ yếu nhất, hắn cảm thấy nỗi lo lắng ngày càng mãnh liệt nên quyết định đi đến sở cảnh sát nhìn xem, Ron không một phút nào muốn đến gần nó, nhưng bây giờ hắn có thể trực tiếp chạy đến đây chỉ vì Jeffery ở đó.
Hắn đến nơi công tác của Jeffery, nơi này vẫn như thường ngày bận rộn đến kinh khủng, căn bản không còn ai có thể chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Nhóm cảnh sát đang tức đến nổ phổi hô to, có người lại trầm mặc uống cà phê thật giống như bị những kẻ tội phạm trong hiện thực cưỡng bức đến hỏng mất lề sách. Đây là phân bộ đứng đầu nhất trong tổ giết người nhưng nhìn qua lại giống loại tội phạm giết người tựa như những kẻ điên đang đầy bụng thất bại oán khí chuyển loạn.
“hey” hắn kéo một cảnh sát nhìn dễ tính sang bên cạnh hỏi, “xin hỏi Jeffery có ở đây không?”
“y đi hiện trường có vụ án giết người đôi ở khu đông phố Apple. Cảnh sát kia cũng không ngẩng đầu liền nói, sau đó dường như nhớ ra cái gì, từ trên bàn lấy một tập hồ sơ hướng trong ngực hắn ném tới, nói rằng, “nếu như cậu đi tìm y thì đem cái này mang tới, đây là những tài liệu liên quan đến vụ án mà y nói tôi tìm.”
Trong đám người có một âm thanh của phụ nữ kêu to, “Landel, cái hồ sơ giáo án đã chỉnh sửa kia đâu rồi?”
“không biết, tôi không phải là người quản lý hồ sơ, madam.!” Một cảnh sát vóc người nhỏ bé đứng bên cạnh lớn tiếng nói trở về.
“cứ như vậy liền… đưa cho tôi?” Ron nhìn tập hồ sơ ngẩn người.
Đối phương liếc mắt nhìn hắn, nói rằng, “ừm, tôi đã thấy cậu, thời điểm phá vụ án mưu sát toàn gia chính cậu đã đi đón Jeffery đúng không?”
“Đúng thế…” Ron nói.
“Landel!” âm thanh kia gọi lại, giọng nữ cao ở đây lại đặc biệt có tính xuyên thấu, “đem vụ án chết tiệt kia tìm ngay cho tôi!”
“Đến đây!” Landel tức giận kêu lên, sau đó cũng không nhìn Ron một cái liền hướng đó đi tới. Người kia ôm chồng hồ sơ trước ngực đứng một lúc rồi bước ra ngoài, nhìn bộ dạng họ bận bịu như thế thực sự không thể ở lại đây gây thêm phiền phức, cũng chỉ làm sáng tỏ bản thân không phải là cảnh sát để tiện nhận hồ sơ.
Ron biết cái này là hồ sơ án liên quan đến hai thi thể kia, bởi vì ở chung với Jeffery cho nên hắn đã dưỡng thành thói quen tình cờ lưu ý một vài vụ án quen thuộc, hắn chỉ mơ hồ nhớ tới người chết là một phụ nữ có thai, không có chồng đang cố ở một mình tiếp tục sống sót, đồng thời bà ta cũng gần đến thời gian sinh nở.
Hắn cũng không hề quan tâm đến vụ án này quá nhiều, bên trong những vụ án kia lại càng bộc lộ tội ác cùng thống khổ khiến hắn không thoải mái.
Hắn cảm thấy Jeffery tiếp nhận đả kích đen tối ấy mạnh hơn hắn nhiều, mặc dù mình là một kẻ trong xã hội đen, mà ở phương diện này rất nhiều người nghĩ họ đã bị bại dưới tay cảnh sát.
“mỗi ngày đều có thể rời giường đi làm cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Jeffery đã nói như vậy. Câu nói này rất nhiều người đã nói qua, nhưng khi người kia nói ra thì tình huống lại nghiêm trọng hơn nhiều lắm, đó là một linh hồn bị hắc ám ăn mòn đến mức phải phát ra than thở.
Ron nghĩ, hắn đã đem Jeffery đẩy thêm một bước.
Hắn chạy tới hiện trường vụ án mưu sát đôi, người ở nơi này tụ tập phần lớn cảnh sát địa phương, bọn họ đang bận tối mắt tối mũi, một người mặc đồng phục cảnh sát vác bụng bia đi tới nói với hắn Jeffery đã đi tới sân bãi phát hiện vụ án khác __ trong tay cảnh sát đều là một đống lớn những vụ án đang làm, nếu như hắn không bận bịu gì thì đưa qua cho y, người kia còn rất tốt bụng chỉ cho Ron địa chỉ.
“nói cho chú em biết,” hắn nói với Ron, “đừng nhúng tay vào chuyện của người khác, đây là vụ án của cảnh sát địa phương.”
“Tôi rất xin lỗi.” Ron nói.
Đối phương có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn, đại khái rất ít khi thấy đặc vụ liên bang nói lời áy náy. Cho nên lúc rời đi, ông ta còn đại nhân đại lượng vỗ vỗ bờ vai của hắn, hỏi hắn có muốn ăn bánh rán vòng hay không, những thứ đó đều được đặt ở trước bàn cạnh lối ra vào, cung cấp cho những ông lớn bất cứ lúc nào muốn ăn.
Hắn cứ thế chạy tới hai nơi cuối cùng lại chạy về cục cảnh sát, Ron nhìn thấy Jeffery đang cúi mặt ở trước đống hồ sơ cũ, tựa hồ y muốn đem vụ án mất tích này giải quyết trong một ngày xong xuôi, nếu không y không biết sinh hoạt tiếp như thế nào. y không muốn nghĩ tới y muốn nhìn một người giống cha y suốt ngày ở ngoài đường dạo chơi, y không khống chế được muốn đi đối kháng lại tất cả những thứ hung ác tồi tệ, này là mục tiêu sống cả đời y.
Ron đi vào văn phòng thì thấy Jeffery đang ngồi vùi đầu trong mớ công việc, màn hình máy vi tính bị chặn đến mức chẳng nhìn được mặt mũi y đâu, đến hắn cũng bị chặn đến mức vô hình.
Một ngày không gặp, y nhìn qua tiều tụy không ít, vành mắt biến thành màu đen, khuôn mặt cứng nhắc, đến chiếc cằm đã bắt đầu lún phún râu giống như một u linh ngồi trong đống hồ sơ, có vẻ như chẳng mấy chốc sẽ bị nuốt chửng.
“Jeff?” Ron nhỏ giọng nói.
Đối phương ngẩng đầu lên nhìn hắn, sững sờ vài giây tựa như y vẫn chưa từ những vụ án kia hoàn hồn. “này.” Hắn nói.
“Này.” Ron nói, ôm hồ sơ đi tới trước mặt y, “Landel nói tôi đưa cho anh, mà tôi vẫn luôn không tìm thấy anh…”
“Quá tốt rồi, tôi còn đang tìm những thứ này.” Jeffery nói, “Đặt ở kia trên kia được không.”
Ron đem hồ sơ để xong xuôi thì vẫn thấy Jeffery còn đang cúi đầu xem hồ sơ, thỉnh thoảng sẽ lấy một phần hồ sơ khác ra so sánh. Bên cạnh đó là từng chồng hồ sơ dính đầy những câu chữ đáng sợ, giống những mảnh rối tựa như tơ vò của mấy vụ án giết người, có điều lại dùng những bức ảnh và chữ viết biểu đạt ra.
Ron ngồi xuống chỗ đối diện với Jeffery, nhìn y làm việc.
Jeffery vẫn không ngẩng đầu, thật giống như linh hồn của y đang còn ngâm trong công việc, căn bản chẳng có thời gian ngẩng đầu nhìn hắn cũng như không lo lắng những chuyện đã phát sinh lúc trước.
Ron đánh giá những hồ sơ kia, trên đỉnh cao nhất là một phần hồ sơ của 7, 9 năm trước, xem ra y đã đi đến phòng lưu trữ cướp sạch những tập hồ sơ ở đó.
Đó là những tòa nhà ghê tởm, khủng bố, hơn nữa sẽ không bao giờ được người ta phun xong sơn.
Hắn ngồi ở đàng kia nhìn Jeffery công tác, sắc trời đã dần tối đen nhưng Jeffery cũng không chú ý, bên trong thế giới của y thật giống như chỉ có những vụ án giết người trọng đại. Ron đi tới đem đèn mở sáng lên, miễn cho y nhìn thấy quá cực khổ, Jeffery cũng không chú ý tới.
Vào buổi tối, một người cảnh sát tới hỏi y xem y có muốn ăn thứ gì không, anh ta đêm nay đến phiên tăng ca nên bây giờ phải chạy đi mua đồ ăn. Jeffery không ngẩng đầu, thật giống như không nhìn thấy anh ta, mà Ron nghĩ y thực sự không nhìn thấy người kia.
Hắn bảo anh ta mua giùm Jeffery một cốc cafe đen với một bánh sandwich, hắn biết khẩu vị tới nay của y là như thế nào, tuy rằng hắn vẫn không biết làm cơm.
Cảnh sát chạy chân hỏi, “cậu vẫn luôn chờ ở chỗ này sao? Cậu muốn ăn gì không?”
“Tôi?” Ron có chút luống cuống nói, “tôi không phải là người trong cục cảnh sát.”
“nếu như cậu không ra ngoài ăn cơm thì cũng sẽ bị đói đúng không?” đối phương nói, “chúng tôi đối với công dân vẫn rất thân mật, hơn nữa những thức ăn trong thời điểm tăng ca đều được nhà nước chi trả. Nói đi, muốn ăn gì?”
“Ách.. cho một một phần giống thế là được rồi.” Ron nói.
Đối phương nói câu “đã hiểu” liền rời đi. Ron có chút hối hận khi không nói trong ly cà phê của hắn bỏ thêm hai viên đường riga, nhưng hắn thực sự không tiện khi trở lại nhắc nhở người kia.”
Thời điểm cục cảnh sát tăng ca thì tần suất cao đến kinh người, Jeffery đã nói với hắn gần đây số vụ án tăng lên đỉnh cao, nhưng hắn không nghĩ tới một bộ cảnh tượng khí thế ngất trời như vậy.
Thỉnh thoảng sẽ có người chạy tới hỏi Jeffery, “vụ án đó điều tra như thế nào rồi?” Mà những người kia cũng dần ít đi, bóng đêm dần đi xuống, cuối cùng người cảnh sát gọi là Landel chạy vào nói một câu, “tôi về trước, Jeffery, đã trễ rồi, nên về nhà đi.”
Hắn vẫn ngồi như vậy hướng người kia nở nụ cười, Jeffery vẫn đắm chìm trong vụ án mạng, Ron nói rằng, “tôi sẽ trông chừng y.”
Đối phương hướng hắn làm khẩu hình “gặp phải phiền phức?” Ron mờ mịt gật đầu.
“đừng cho y làm quá muộn.” Landel nói, thở dài liền quay đầu đi xa.
Ron nghĩ những đồng nghiệp của Jeffery đều biết phương thức để giảm bớt áp lực này, hoặc là nói phương thức để trốn tránh hiện thực, có lẽ trong số bọn họ cũng có những người có không ít tật xấu đó.
Hắn ngồi ở đó, nhìn Jeffery xử lý từng tầng từng tầng hồ sơ, làm đến những ký hiệu phân loại, kim giờ vẫn xoay chầm chậm, hai người ngồi ở đó đến một chữ cũng không nói ra.
Mãi đến khi bầu trời bên ngoài chậm rãi chuyển trắng, Jeffery thất vọng đem một đống hồ sơ di chuyển lên phía trước, nhìn những tập sơn trắng trước mặt đến hai mắt đăm đăm.
Ron nghĩ tới thời điểm lần đụng mặt với người kia ở cục cảnh sát, y nhìn qua suy yếu lại mất đi tính cảnh giác, lúc đó hắn thấy được làm một người cảnh sát kỳ thực cũng rất thảm. Hiện tại bộ dạng của y nhìn qua so với ngày hôm đó càng ngay go gấp mười lần.
Jeffery ấn hai tay ở trên bàn, nhìn thẳng phía trước sau đó y đột nhiên nói rằng, “con mẹ nó anh là một Mafia, mà anh vẫn không nói cho tôi biết.”
“tôi chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp.” Ron nói, “anh xem, tôi cũng không làm những chuyện đặc biệt trái pháp luật..”
“anh đã nói anh đang làm tài chính.” Jeffery nói, quay đầu nhìn hắn.
“tôi đang làm tài chính, có điều là làm trong giới Mafia, anh có biết… chỉ là có chút không rõ ràng..” Ron nói.
“anh đến một chữ cũng không nói cho tôi.” Jeffery lặp lại, “chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, anh một chữ cũng chưa từng nói!.”
“Tôi, tôi chỉ đang tìm một cơ hội, Jeff, chúng ta đều biết nếu anh biết những chuyện của tôi đang làm thì sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ rời xa tôi.” Ron nói.
“không, không cho phép anh chuẩn bị nói cho tôi biết.” Jeffery nói, đứng bật dậy, sau đó như bị trút hết sức lực từ từ ngồi xuống, “hôm nay nếu không phải gặp được người quen nên sự thật mới được phơi bày, nếu như tôi không phát hiện thì anh vĩnh viễn sẽ không chuẩn bị nói cho tôi biết.” Y nói.
Ron hấp háy môi nhưng không phát ra lời nào, hắn luôn luôn nghĩ rằng sẽ nói như thế nào, nhưng bây giờ hắn biết Jeffery nói đúng.
“tôi không dám.” Hắn nói, “vừa nghĩ tới anh sẽ hối hận, sẽ rời đi tôi đều sắp điên rồi.. chúa ạ, tôi thậm chí còn giết chết cha anh, tôi không biết tất cả sẽ hỏng bét như vậy, tôi đã cho rằng tôi tìm được một người chung sống với tôi cả đời! Tôi không biết tất cả sẽ gay go tệ hại như vậy..”
Tay Jeffery vẫn như cũ đặt trên chồng hồ sơ, y nhắm mặt lại, một lát sau lại chậm rãi mở ra.
“chuyện của cha tôi.. là chuyện rất bình thường. Hắn thiếu nợ quá nhiều nên cần phải trả lại. Đó cũng là chuyện không quá kỳ quái.” Y nói.
“nhưng vì sao lại đúng lúc như vậy.” Ron nói, tôi không tin thần linh, Jeff, đời này tôi chưa từng gặp phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng bây giờ tôi bắt đầu tin tưởng, mặc dù nó không phải quá tốt nhưng những điều xấu xa vẫn luôn ở đó. Nó nói tôi không xứng với anh, chúng ta không nên ở cùng một chỗ!”
Hắn nhìn chằm chằm những chồng hồ sơ đó, nó đại diện cho quy tắc và vũ lực, trước đây hắn thống hận nhất là những thứ này, nhưng bởi vì Jeffery nên nó đã nó một loại ý nghĩa khác. Hắn nói rằng, “nhưng ngay cả như vậy, tôi có chết cũng không muốn từ bỏ!”
Jeffery trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt của y quả thực khiến Ron tan nát cõi lòng. Hắn chiếm được tình yêu của người này, ánh mắt của y tràn đầy nhu hòa cùng yêu thương, hắn chưa bao giờ được một người ngay thẳng chính trực yêu như vậy.
Thế nhưng Ron nhanh chóng cúi đầu, theo dõi hồ sơ của y. Phía trên là những kẻ mang tội danh giết người chưa được kết án, là những tội ác vẫn chưa dứt đang ở trên đường lang thang bất tận.
Y nói rằng, “anh đã giết qua bao nhiêu người? Anh ở trong giới Mafia làm chức vị gì?”
Ron không nói gì.
Jeffery tiếp tục nói, “anh bình thường đang làm gì? Bên trong giới Mafia anh đang làm gì?”
Thời điểm y nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đống hồ sơ trước mặt, biểu tình suy yếu đến tê dại, tất cả nơi này đều là tội ác.
“Không có những thứ kia.” Ron nói, “Không có những thứ đó.”
“anh đã làm gì?” Jeffery nói.
“anh muốn biết sao?” Ron nói, “Tôi có thể nói cho anh biết, tôi cái gì đều có thể nói cho anh biết, anh sẽ đem tôi bắt lại sao?”
“Ngươi từng làm những gì?” Jeffery lặp lại. Thời điểm này y không có sự cảnh giác sắc bén khi thăm dò tội phạm, mà nhìn qua lại có chút suy yếu và băng lãnh.
Nhưng Ron có thể cảm giác được mùi vị thuộc về riêng cảnh sát, sự cố chấp này là bản năng của nghề nghiệp.
Tôi chủ yếu chỉ đang làm công việc về phương diện tài chính, hắn muốn nói, những chuyện đó không phải là những việc đặc biệt thương thiên hại lý, này nghe vào giống một cái cớ, nhưng tôi xin thề tôi không làm những việc khiến anh sợ hãi kia, không có những việc trong hồ sơ án, tôi không phải là thành viên quan trọng trong giới, tôi không phải người Zehder, tôi không chân chính thuộc về gia tộc đó, tôi không muốn chia tay…
Nhưng những lời đó đến một câu hắn cũng không nói ra, hắn một lần nữa hỏi, “anh hỏi tôi đã từng làm những gì, là muốn bắt tôi sao, Jeffery?”
Jeffery nhìn chằm chằm mặt bàn, thật giống như đầu óc y không phải đang suy nghĩ để trả lời cho cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Tôi không có cách nào ứng phó cái này.” y đột nhiên nói.”Tôi không có cách nào ứng phó cái này, Ron.”
Ron không lên tiếng, Jeffery lục lọi dọn dẹp chồng hồ sơ trên bàn, thấp giọng nói rằng, “Tôi phải đi.”
Ron nhìn thấy y chọn hồ sơ để chuẩn bị mang đi, động tác rất có tính mục đích, cho dù y đang ở trạng thái này, tình thân của hắn vẫn có thể chuẩn xác chuyên nghiệp sửa sang lại những tình tiết vụ án cho công việc.
Hắn cảm thấy cổ họng phát khô, không thể nói một lời nào.
“anh không bắt tôi sao?” Ron nói.
Jeffery cũng không thèm nhìn hắn một cái, y cầm lấy hồ sơ cùng chìa khóa đi ra ngoài cửa.
Y đi tới cửa, dừng lại quay đầu xem Ron, “anh đi ra.” y nói.
Ron một lần nữa từ trong giọng nói kia nghe ra được sự phòng bị của cảnh sát,y sẽ không đem một thành viên của Mafia bỏ lại trong sở cảnh sát, nơi này có quá nhiều án kiện cùng tin tức cảnh viên.
Hắn đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Jeffery, đối phương đứng ở nơi đó, không trở lại nhìn y chỉ đang chờ hắn đi ra.
“đây là muốn chúng ta chia tay sao?” Ron nói.
Jeffery không nói gì, Ron rời đi phòng làm việc của y, hắn nghĩ, hiện tại hắn đang là một kẻ tình nghi.
Hắn đi qua người Jeffery, trong nháy mắt Ron ngửi được mùi vị của y, mùi vị thuộc về người yêu hắn, mang theo một chuỗi ký ức chân thật hạnh phúc, không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế.
“tôi không muốn kết thúc đoạn tình cảm này.” Hắn nói.
Jeffery xoay người giữ khóa, y chuyên tâm nhìn chằm chằm khóa cửa, thật giống như trên thế giới này chỉ duy nhất có cái này là quan trọng.
Ron một phát bắt lấy bờ vai của y, đem y đè lên mặt tường, dùng sức áp môi lên môi của y.
Chồng hồ sơ trên trên tay Jeffery rớt xuống phát ra âm thanh va chạm với nền nhà, cứ thế tản ra trong không gian hoàn toàn yên tĩnh. Môi Jeffery vẫn quen thuộc như vậy, nhưng bên trong lại có thêm sự mờ mịt tiều tụy, y dựa vào tường nhưng không phản kháng. Thật giống như cho tới bây giờ, y vẫn đang là một người hư huyễn, đại não còn chưa phản ứng lại.
“Tôi không muốn chia tay.” Ron nói, mang theo hương vị của sự tuyệt vọng, “nhưng… Chúng ta đã xong, có đúng không?”
Jeffery cúi đầu, sau đó y ngồi xổm người xuống đi kiếm hồ sơ, Ron nhìn y, trong lòng nghĩ, xem ra đến lúc kết thúc.
Hắn là người trong đảng Mafia, mà Jeffery lại là cảnh sát, hắn đã sớm biết bọn họ không thể lâu dài. Đúng, đó vẫn luôn là suy nghĩ trong lòng hắn, hắn chỉ là không muốn đem ngày này tiến tới quá nhanh, nhưng bây giờ hắn thấy Jeffery quỳ tren mặt đất nhặt những tập hồ sơ rơi vãi, hắn đột nhiên ý thức được hiện thực đó.
Mặc kệ bản thân có không nỡ lòng bỏ đi thì hai người bọn họ cũng bắt đầu có khoảng cách.
Chỉ là đoạn thời gian đó trải qua quá hạnh phúc, đến nỗi là cho hắn tin tưởng đó mới là cuộc sống chân thực, mà những kinh nghiệm trong mấy chục nắm sinh sống của hắn cũng không đáng kể, và vẫn bị đặt qua một bên.
Và đồng thời, tâm trí hắn đều hiểu rõ những thứ tốt đẹp chi toàn là giả mạo, sự khủng khiếp tồi tệ với chính là hiện thực của cuộc sống.
“Được rồi, chúng ta chia tay.” Hắn nghe được tự mình nói.
Jeffery ôm hồ sơ đứng lên, chúng nó trong lồng ngực của y vừa hỗn độn vừa tối tăm. Hắn nhìn Ron một cái, nói rằng, “có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.”
Y đi về hướng thang máy, Ron trầm mặc đi theo phía sau y.
Jeffery nhấn nút đi xuống, Ron đứng bên cạnh y, có lẽ đây là lần cuối cùng có thể đứng gần y như vậy, nghĩ đến đây hắn thấy mình khó có thể hô hấp.
Nhưng hắn nỗ lực áp chế cảm giác đó, nếu như muốn chán chường hắn có thể trở về nhà là tiếp tục thể hiện, hiện tại không được.
“lúc trở về anh nên ngủ một giấc.” Hắn đối với Jeffery nói, “anh không thể đi tắm, đi cạo râu, thay quần áo rồi tiếp tục làm việc, anh cần một giấc ngủ.”
Jeffery “Ừ” một tiếng, Ron biết y sẽ không nghe theo.
Người không có cánh nào có thể đối với bản thân mình tốt hơn, mặc kệ y có rõ ràng những việc đó với mình sẽ tốt hơn thế nào. Có lẽ bởi vì tính hai mặt của y quá mức mạnh mẽ, đến nỗi nó cố chấp chậm rãi phát triển theo một hướng hủy diệt, nửa kia có lo lắng đi nữa cũng là chuyện vô bổ.
“anh không thể luôn luôn vùi đầu vào công việc.” Ron nói tiếp, “một mình anh sẽ không xử lý được tất cả mọi vụ án, tội phạm vẫn luôn luôn phát sinh, anh biết.”
“Tôi biết.” Jeffery nói.
“Nhưng anh đều sex đem mình làm cho phát rồ.” Ron nói, “Còn có anh đều không muốn gọi thức ăn ngoài, nhưng thực sự thức ăn ngoài cũng không tồi, ít nhất so với anh đến chuyện làm cơm đều quên mất thì nó còn tốt hơn.”
“Tôi biết.” Jeffery nói.
Thang máy keng một tiếng mở ra, tựa như báo hiệu một hồi kết cho một bộ phim truyền hình.
Jeffery nhìn cánh cửa được mở ra một giây đồng hồ, sau đó đi ra ngoài, xe của y đang đỗ bên ngoài.
Ron theo ở phía sau, biết sự chia ly đã sắp xảy ra. Nhưng cuống họng hắn tựa như bị áp chế không thể thốt ra được câu nào.
Jeffery đi tới trước cửa xe của chính mình, lấy chìa khóa, mở cửa xe.
“Tôi nói thật, ” Ron nói, “Đối với bản thân anh tốt một chút, đừng đem mình làm sụp đổ.”
Jeffery quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của y nhìn qua có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều không thể nói ra.
“Tôi không ở bên cạnh, anh phải giữ gìn thân thể.” Ron nói, “có lẽ sau đó anh còn có thể nói chuyện yêu đương, tôi không ngại như vậy, nhưng nhất định phải tìm được một người tốt, đừng tiếp tục để cho người khác dằn vặt bản thân. Tôi rất xin lỗi, tôi thật rất xin lỗi.”
Jeffery đứng ở trước cửa xe, y cũng không đi vào chỗ ngồi bên ghế lái mà chỉ đứng ngẩn người, thật giống như chết lặng.
“Tôi thật sự rất xin lỗi.” Ron nói.
Hắn muốn chính mình cần phải đi, hắn nỗ lực lui một bước, lại giống như đôi chân bị dính chặt trên mặt đất. Cặp chân kia tựa như đang chuẩn bị cả đời ở lại nơi này, cứ thế chia cắt, đối với hắn mà nói lại là mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Hắn lui một bước, Jeffery còn đứng nơi đó, ánh đèn bãi đậu xe rất mờ khiến hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của y, như vậy có lẽ tốt hơn, hắn vẫn luôn không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Jeffery. Từ thật lâu về trước, vừa nghĩ tới y biết được sự thật thì trái tim hắn đã sợ hãi đến co rúm đi.
“Có một chuyện…” Jeffery nói.
Ron dừng bước lại theo dõi y, trong bóng tối âm thanh Jeffery khàn khàn, y nói rằng, “chuyện của cha tôi không có quan hệ gì đến chuyện kia. Tôi không tức giận.”
Y ở trong một mảnh tối tăm đứng hồi lâu, nói rằng, “Tôi chẳng qua cảm thấy nên nói cho anh biết, không phải chuyện của anh. Tôi cũng không trách anh. anh rất tốt, chỉ là…”
y ngừng lại một thời gian rất dài, sau đó lại nói, “Tôi đoán công việc của anh rất nguy hiểm, nhưng trước đây tôi không hề không biết… anh cố bảo trọng. kính nhờ.”
Ron cảm giác mình rất muốn khóc, hắn biết những tia sáng kia đang chiếu vào mặt của mình, nếu như hắn khóc Jeffery sẽ thấy, cho nên hắn nhanh chóng gật đầu một cái, quay người hướng về phía ngoài của bãi đậu xe đi đến.
Đi rất xa Ron vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Jeffery đang ở phía sau nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn không có cách nào quay đầu lại, vẻ mặt của hắn quá mức chật vật.
Kể từ đó, sau rất nhiều chuyện hắn nhớ về Jeffery, chẳng biết vì sa hắn đều nhớ lại dáng dấp của Jeffery khi y đứng ở bãi đậu xe, trong một mảnh tối tăm không thấy rõ vẻ mặt, tựa như một u linh tuyệt vọng.
Ron ở ngoài căn phòng của Jeffery chăm chú nhìn một lúc lâu.
Hắn tự nói với mình là hắn chỉ đang lo lắng tình huống bây giờ của y, bảo đảm y có nghỉ ngơi tốt hay không, tuy rằng trong lòng hắn cũng không hoàn toàn suy nghĩ đúng như vậy.
Trong quá trình này, hắn đã vẽ ra hơn 20 ý tưởng của lũ trộm vặt, nơi này vẫn chưa sáng đèn, chẳng trách luôn bị người ta dõi theo như vậy.
Ron cảm giác mình rất đau xót, hắn đang vận dụng kinh nghiệm nhỏ bé của những tên côn đồ cắc ké__ cũng không hoàn toàn là những tên côn đồ, thời điểm bây giờ bên cạnh hắn vẫn có những kẻ áo mũ chỉnh tề vẫn làm việc giống những tên khốn nạn đó__ theo dõi tình nhân trước của chính mình.
Những ngày đó Jeffery vẫn chưa từng về nhà lần nào, Ron đoán ý đại khái đang ăn nhờ ở đậu ở cục cảnh sát, thời điểm đụng phải mấy đại án y đều làm như vậy, nhưng nếu so sánh nghiêm túc thì không có vụ án nào được xem là “vụ án nhỏ”. Chúng nó đều là những vụ gay go, đáng giá để tiêu tốn tất cả tinh lực.
Có một lần hắn nhìn thấy Jeffery nửa đêm về nhà, y đã gầy hốc hác hắn đi, bộ dạng tìm chìa khóa tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu. Ron nhịn được ý nghĩ muốn chạy lên đỡ lấy y, hắn lo lắng Jeffery có đánh lại hắn hay không, sau đó đem hắn đi tới cục cảnh sát.
Từ đây hắn có nhiều một một tội danh lưu manh – quấy rối tình nhân trước. Hắn không muốn đem chuyện này biến thành chuyện mất mặt như vậy.
Căn cứ vào những nguyên nhân đồng dạng, hắn cũng không gọi điện thoại qua cho Jeffery, mặc dù biết mình chỉ cần thay đổi một số điện thoại gọi tới y sẽ tiếp.
Nhưng hắn không muốn đem chút tình cảm cuối cùng này làm cho nó quá đau buồn, đây là việc hắn làm tốt nhất, hắn dùng nó để tự nhủ mình phải tự chủ để đảm bảo bản thân không bị bi đát.
Thời điểm hắn ngồi ở trong xe, Ron có một ảo tưởng thiết thực __ có lẽ không thiết thực như vậy _ có lẽ mình sẽ thấy y bị ngã va vào tủ lạnh, hắn đập cửa sổ xông vào cứu y, đưa y đi vào xe cứu thương, mà bác sĩ ra lệnh cưỡng chế y bảo y nằm trên giường nghỉ ngơi, còn nói nếu mình đến muộn vài giây thì y sẽ có phiền toái lớn.
Sau đó phát triển như thế nào Ron chưa nghĩ ra, hắn cũng không dám tỉ mỉ suy nghĩ, bởi vì như thế nào đi nữa thì đó vẫn là một con đường chết.
Thế nhưng ít nhất hắn có thể có cơ hội gặp lại y một lần.
Đây là tình huống ảo tưởng tốt nhất hắn nghĩ tới.
ảo tưởng đó không phát sinh, phòng của Jeffery trước sau vẫn tối tăm như thế, không một bóng người. Nếu như y có cuộc sống khó khăn thống khổ, thì nó cũng xảy ra tại một nơi Ron không thấy.
Đại khái qua một tháng, hắn nhận được một cuộc điện thoại của Jeffery.
Khi thấy trên điện thoại di động báo người gọi đến, hắn cơ hồ nghĩ mình bị ảo tưởng, hắn sốt sắng bắt máy nói rằng, “Alo?”
” tôi là Jeffery. “người đối diện nói.
Ron đương nhiên biết y là Jeffery, trái tim của hắn nhảy nhanh đến mức suýt rời khỏi khoang ngực. Thế nhưng hắn lại nói rằng, “Oh, là anh à.”
Người đối diện trầm mặc một hồi, Ron cảm thấy được tim mình sắp ngừng đập, sau đó Jeffery nói, ” có chuyện tôi nghĩ phải cùng anh nói một tiếng.”
“Cái gì?” Ron nói.
“tôi xin chuyển việc, ngày hôm nay được thông qua.” Jeffery nói, “sắp tới tôi sẽ rời khỏi thành phố này, đến chỗ khác công tác. Tôi vẫn luôn nghĩ tới việc thay đổi hoàn cảnh sống, này là một cơ hội tốt.”
Ron cảm thấy được tim mình ngột ngạt hồi lâu, hắn lắp bắp nói, “Oh, vậy chúc mừng anh. Khi nào anh đi?”
” sắp tới sẽ đi.” Jeffery nói, ” có lẽ cuối tháng này. Tôi không thứ gì muốn giữ lại, cũng sẽ đưa lại chìa khóa cho Kate, đồ vật trong phòng phần lớn đều của cô ấy.”
“Ồ.” Ron nói, trong điện thoại di động bọn họ đều trầm mặc hồi lâu, Ron hỏi, “anh chuẩn bị đi đâu?”
” Quantico,” Jeffery nói. “tại Virginia.”
Ron cười khan một tiếng, “Oh, tổng bộ liên bang điều tra. Được thăng chức sao?”
Jeffery trầm mặc một hồi, nói rằng, ” coi như thế đi.”
“vậy trước tiên chúc mừng anh.” Ron nói.
Người đối diện lần thứ hai trở nên trầm mặc, một lát sau y nói rằng, ” tôi chính là cùng anh nói một tiếng.”
“Tôi biết.” Ron nói.
” tạm biệt.” Jeffery nói.
Ron cũng đang chuẩn bị phong độ phiên phiên nói tiếng tạm biệt, Jeffery liền cúp điện thoại.
Ron ngồi ở trong xe, đốt một điếu thuốc.
Hắn cai thuốc lá đã lâu rồi, gần đây liền hút trở lại. Hắn cứ như vậy một cái tiếp một cái, buổi tối hút đến hơn nửa bao, sau đó lái xe rời khỏi tuyến đường đi tới ngôi nhà của Jeffery, hắn muốn người kia đi luôn không bao giờ trở lại nữa.
__ cứ như vậy sau một tuần, hắn liền nhịn không được đi ngang qua căn nhà kia, bên ngoài bây giờ đã có một tờ giấy giao bán nhà, phía dưới còn có số điện thoại người bất động sản.
Trong nháy mắt Ron muốn gọi điện thoại cho y, nói cho y đến đây cho hắn nhìn căn phòng một lát, nhưng hắn chỉ dừng xe lại, vòng qua căn phòng mặt lạnh đập vỡ cửa kính thủy tinh, mở cửa đi vào trong.
Hắn là một phần tử phạm tội tất nhiên hắn sẽ có phương thức tiến vào nhà của chính mình.
Bên trong không có bất cứ thứ gì, còn có vài đồ vật của căn nhà đang ở đó được phủ kín bằng khăn chống bụi, ngoài ra chẳng còn đồ tư nhân nào khác, đại biểu tính cách gì đó của chủ căn nhà này.
Hắn ở trên ghế salong nhặt được một tấm giấy của tiệm giặt là đơn độc đó, làm cảnh sát đương nhiên sẽ tồn tại một Jeffery luôn bảo lưu biên lai, mặt trên tờ giấy ghi lại là hai chiếc áo choàng dài, theo thứ tự là xám đậm và màu xanh lam.
Màu xám đậm là của Jeffery, ý tứ hàm xúc là cảnh sát mười phần, một cái khác là của Ron, bộ phần áo kia còn đang treo ở trong tủ quần áo của hắn__ từ khi chia tay sau một tuần, Jeffery đã đem đồ vật của hắn gói gém trở về.
Ron không thể không thừa nhận cùng y chia tay là thời gian bản thân trải qua hòa bình một lần. Tuy rằng đó cũng khoảng thời gian cực kỳ tan nát cõi lòng, nát đến mức vĩnh viễn không thể khôi phục lại bình thường được.
Hắn nhìn thấy biên lai ấy, đó là lúc chủ nhật hôm ấy hắn muốn đi tiệm giặt quần áo, hỏi y có quần áo nào muốn đi giặt hay không, Jeffery biểu lộ thật giống như không biết có tiệm giặt quần áo này.
“Tôi không có quần áo nào muốn giặt.” Jeffery nói.
“Còn cần tôi nhắc nhở rõ ràng hơn sao? Chiếc áo khoác màu xám tro này của anh không thể giống như những áo khác thả trong máy giặt để vắt!” Ron nói.
“Nhưng tôi đặt trong máy giặt cũng không bị hư hỏng gì cả?” Jeffery nói.
“Nó đã không còn giống như trước!” Ron nói, “Cần phải cố gắng xử lý một chút mới ra dáng, anh có phải cảm thấy nếu thả trong máy giặt mà nó còn chưa nổ tung thì mới được gọi là “không bị hư hỏng” gì đúng không?”
“Kim loại bỏ vào lò vi ba sẽ nổ tung.” Jeffery nói, thật giống như đây là một loại biện hộ.
“được rồi, sau này tôi sẽ xử lý nó.” Ron nói, lấy ra chiếc áo khoác đã nhiều nếp nhăn, vỗ vỗ trên nền vải vóc mềm mại.
Hắn rất thích Jeffery mặc chiếc áo này, nhìn qua vừa tao nhã mà khiêm tốn, hắn nghĩ vì sao còn có người vừa tao nhã đến mức mặt không đổi sắc đây.
Tình nhân của hắn nhún nhún vai, nghe theo sự sắp xếp này, Ron hận không thể tiếp nhận hết thảy những công việc của y.
Hắn đem áo khoác đưa đi tiệm giặt quần áo, sau đó liền đi đến tự giúp đỡ những bộ quần áo còn dư trong tiệm giặt là, trong thời gian làm việc hắn đã nhận được điện thoại của Jeffery hỏi hắn đang bơ vơ ở nơi nào.
Jeffery đang thử nghiệm việc làm cơm, nếu so sánh với thời gian học tập thì thành quả của y đạt được tương đối khá. Y có thiên phú về chế biến thức ăn, chỉ là vĩnh viễn y không thể bớt ra chút thời gian làm nó.
Hắn đem tờ giấy dính đầy hồi ức bẻ đi gấp lại sau đó bỏ vào túi, rời đi phòng ở trống rỗng này.
Hắn chỉ mang đi một chút xíu hồi ức, không tính là quá đáng, phải không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...