Cũng không biết là ai đã khích rượu, ai say ai tỉnh, tiếng cười phóng túng của họ vang lên không dứt, bộ dạng không chút kiêng nể ấy là điều chưa từng xuất hiện trong quá khứ.
Họ trò chuyện rôm rả trong đêm tối, không ai quan tâm tới những lời nhảm nhí sau cánh cổng đóng kín ấy, sự trống trải trong căn đại trạch lại ngập tràn náo nhiệt không ngơi nghỉ vào đêm nay. Sau đó, những món ngon mĩ vị tinh tế kia không còn khơi dậy hứng thú trong họ nữa, một chai rượu không đủ trợ hứng cho câu chuyện của họ, trên bàn toàn là những chai, vò rượu nằm ngổn ngang, giống như một nhóm thi sĩ tài hoa phóng túng, lại giống như hoàng đế tổ chức quốc yến mừng thọ cho tổng thống, trong màn đêm đen giữa thời loạn lạc, nơi này tựa như chốn thiên đường mê muội, tóm lại, đây là một bữa tiệc ấm cúng và tao nhã, dù bữa tiệc này chỉ vỏn vẹn có bốn nhân vật chính nhưng vẫn là bốn người phụ nữ xinh đẹp đoan trang và có học thức.
Chưa đủ chỗ để thi triển sự sảng khoái của họ thì không ngờ có người đột nhiên đề cập đến Lương Chúc, làm cho hai mĩ nhân điên đảo thời thế đang ngà ngà say phải đứng giữa căn phòng lớn, dưới ánh trăng, nắm tay nhau ca hát.
Lương Sơn Bá vô cùng si tình lần nữa tương ngộ với Chúc Anh Đài xinh đẹp đến vô phương nhân biết, khúc hát mới và lời ca mới, ca hát biểu diễn đều là người cũ tình cũ, đây dường như là chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng lại giống như phần xuất sắc nhất bữa tiệc định mệnh này hơn. Phương ngữ Ngô dịu dàng êm tai, ca từ đứt quãng, vân thủ bão viên* lộn xộn, đài bộ chân nam đá chân chiêu, nhưng chẳng ai để ý.
*Vân thủ bão viên: Những động tác trong kịch
Tô Châu bị mê hoặc, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, cô chỉ biết mình vốn là người như vậy, cô yêu Lương Chúc, yêu sân khấu kịch, cô quay cuồng, đôi mắt không ngừng tìm kiếm người con gái quyến rũ.
Cô chợt thấy đại tiểu thư đang dựa lưng lên cửa, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, dung túng nuông chiều ngắm nhìn cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, một bông hồng lộng lẫy âm thầm bừng nở vì cô.
Bất chợt, toàn bộ cả người cô rơi vào trạng thái say xỉn.
"Em lại đây." Cô gắng gượng đứng vững, mặt mày dịu dàng như thần tiên trong tranh, khép hờ mí mắt, mỉm cười vẫy tay với người con gái đang tựa vào cửa.
Đại tiểu thư khựng lại một chút, cô say đến choáng váng, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Nàng nghe thấy thanh âm dịu dàng ấy, như thể nghe thấy thần chú làm cho hồn xiêu phách lạc, cầm lòng không đậu đứng thẳng người, đi đến trước mặt Tô Châu.
Tô Châu nheo mắt, hình như muốn xác định xem nàng là ai.
"Chị nhìn đi, ánh trăng rất đẹp, em muốn làm thơ." Đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn vầng trăng trên bầu trời, lại nhìn người con gái mình yêu đến tận xương tủy, khẽ cười.
"Làm thơ cũng được." Nguyên Oánh là người duy nhất còn tỉnh táo, đỡ lấy Viên Viên đang lảo đảo, nói với đại tiểu thư, "Tôi cũng muốn làm thơ."
Tô Châu đã nhận ra đại tiểu thư, an lòng dựa vào người nàng, tự nhiên vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của nàng. "Em muốn làm thơ cho tôi nghe à?"
Cô chưa từng nghe thơ của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư mím môi, gật gật đầu. Ôm Tô Châu, ngước lên tiếp tục ngắm trăng. Trầm ngâm một lát rồi nói: "Tinh tú có đẹp đến mấy, làm sao so được với trăng. Ánh trăng có đẹp đến mấy, làm sao so được với trời đêm. Trời đêm không phải thế giới, thế giới là Tô Châu tôi yêu thương nhất."
Nguyên Oánh đỡ Viên Viên ngồi sang một bên, cởi áo khoác đắp lên cho cô ấy, nghe thấy đại tiểu thư say rượu làm thơ, không nhịn được cười hì hì thành tiếng: "Hay, thơ hay."
Đại tiểu thư mỉm cười, ôm Tô Châu chặt hơn.
Dưới bầu trời đêm lạnh lẽo này, sao sáng trăng thanh, cùng cô nghe bài thơ không thành câu này, cùng bọn họ hoan lạc, mặc kệ ngày mai thức dậy sẽ ra sao đi chăng nữa, đêm nay tất thảy đều phải đắm chìm trong cơn say.
Trong màn đêm tuyệt đẹp như vậy, ai lại nỡ lòng nào thanh tỉnh chứ.
Đêm tối bao trùm hết thảy dáng vẻ đẹp đẽ và xấu xí, thế giới yên tĩnh yên bình vắng lặng. Sân khấu kịch chìm trong sự vắng vẻ và bóng tối, hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt của mấy tiếng trước. Những câu đối đỏ đã cũ trên cửa thỉnh thoảng gặp phải gió lạnh, trong sự im lặng đến rợn người đột nhiên vang lên một âm thanh vỡ vụn, giữa đêm tối chết chóc này lại càng quỷ dị hơn.
Hình sư muội đứng trong sân vuông, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lác đác mấy vì sao, trong lòng phức tạp rối vời, chuyện cũ như thủy triều, ùa về cùng lúc. Nó nhớ đến mấy tháng nay, Lương Tiểu Nguyệt diễn cùng nó, thân thể vừa vượt qua bạo bệnh của Lương Tiểu Nguyệt ngày một hư nhược, khuôn mặt cũng dần héo hao gầy, đã không còn tràn đầy sức sống, tao nhã vô song như thuở mới đến Thượng Hải. Nữ hoàng Việt kịch bây giờ cũng chỉ là một con ma ốm, cho dù gắng gượng đến mấy cũng chỉ như bộ xương khô trong nấm mồ.
Gió lạnh nổi lên, Hình sư muội cong môi thành một nụ cười khinh bỉ. Sau đó ánh sáng trong mắt nó xỉn đi. Ý cười lập tức lụi tàn.
Nó xắn tay áo lên, bên môi lại hiện lên nụ cười. So với nụ cười đắc ý khinh bỉ vừa rồi, nụ cười này, trong cơn gió lạnh lẽo thấu xương, lại lộ ra một chút khốn khổ thê lương.
Lương Tiểu Nguyệt đã phải chịu đựng khổ sở khi đứng chung sân khấu với nó, làm sao trong lòng cô ta có thể không dâng lên hận thù? Những vở kịch thường có những mối tình phóng đãng và phù phiếm như vậy, có cái kết trước sau vẹn toàn ác giả ác báo, nhưng tình yêu của nó chẳng lẽ nào lại phải tranh giành với chị em như vậy sao, chiều chuộng nịnh nọt, tranh giành trái tim của một tên đàn ông phong lưu quyền thế?
Nó thật sự tin, bản thân nó yêu người đàn ông này ư? Chỉ sợ tất cả đều là giả. Chỉ khi được hỏi câu hỏi vào ngày hôm đó, không nhận được câu trả lời từ Viên Viên, mới là chân tâm.
Nó tự biết có những chuyện không nên hiểu, nhưng sau tất, khi đã hiểu rồi thì sẽ yêu cầu nhiều hơn. Nó không phải Bồ Tát thiện lành, nó chỉ là một đứa con gái nhà quê thất học và là một diễn viên kịch hạ đẳng.
Nó đi đến mở cửa ra thì thấy một con sen đang đỡ Lương Tiểu Nguyệt bước ra ngoài. Gần đó là một người con gái gầy yếu mặc áo lông trắng, sắc mặt nhợt nhạt nhìn cô ta.
Trở về từ Nguyên trạch, đại tiểu thư nói lời cảm ơn với Nguyên Oánh. Ôm Tô Châu trở về.
Đại Hoàng nghe tiếng xe bèn sủa lớn, sủa được mấy tiếng thì xe đã rời đi, tưởng là tiếng của đại tiểu thư nên yên tĩnh lại, chạy ra cửa đón. Dưới ánh trăng, đại tiểu thư trực tiếp bế Tô Châu còn chưa tỉnh táo đi vào viện tử, trấn an Đại Hoàng một chút rồi đi vài bước đến cửa, lấy ra một thanh sắt dài thọc hai lần vào lỗ khóa, vặn một cái, ổ khóa kêu cạch một tiếng rồi mở ra.
Bế Tô Châu lên giường, đại tiểu thư thở phào một hơi, sau đó đi lấy nước nóng đã chuẩn bị sẵn, ngâm khăn vào rồi đưa cho Tô Châu.
Tô Châu nhận lấy, lau mặt lau tay, đưa lại khăn mà không nói gì.
Đại tiểu thư nhìn cô, trong lòng đã hiểu, mang nước ra ngoài, xử lí xong mọi việc rồi quay lại, thấy cô vẫn còn hồn vía trên mây, bèn thở dài, ngồi bên mép giường nắm lấy tay cô nói: "Chị trầm lặng suốt đoạn đường, nói uống rượu chưa tỉnh, em tin điều này. Nhưng không đến mức im ắng như vậy khi đã về đến nhà. Có chuyện gì thì cứ nói với em, em nghĩ em và chị không có khoảng cách, có gì mà không thể nói rõ ràng?"
Tô Châu cúi đầu, vẫn không mở miệng như cũ.
"Có phải chị đang nghĩ đến chuyện trở lại sân khấu không?" Trước khi rời đi, Viên Viên nắm tay Tô Châu hồi lâu không buông, tuy rằng không nói lời nào, ánh mắt cô hiện lên vẻ mong đợi tha thiết, nhưng đại tiểu thư lại không phải kẻ ngốc, thể nào cũng có thể đoán ra được. Đam Mỹ Sắc
Tô Châu bỗng ngẩng đầu, mấp máy môi định nói gì đó, nhưng thấy đại tiểu thư nhăn ấn đường, cô lại nuốt lại vào trong. Lắc lắc đầu.
Đại tiểu thư chăm chú nhìn cô rất lâu, đột nhiên cười: "Chị mệt sao? Vậy đi ngủ đi."
Nói xong liền nằm xuống, nhường một chỗ cho cô.
"Ừ, ngủ thôi." Tô Châu chậm rãi nằm xuống trong lòng nàng, bao quanh vòng eo duyên dáng của nàng, từ từ nhắm mắt lại.
Đại tiểu thư bị Đỗ tiên sinh cấm cản đường lui, dựa vào chút đồng lương ít ỏi mới có thể gắng gượng giữ lại căn nhà này, Đỗ tiên sinh có vẻ như đã ngầm chấp nhận với lựa chọn tự sinh tự diệt của nàng, cũng không ra tay với Tô Châu nữa.
Những ngày bình yên và ổn định lẽ ra sẽ cứ như vậy mà tiếp diễn. Nhưng Viên Viên và Nguyên Oánh lại khơi dậy ngọn lửa vẫn luôn âm ỉ trong lòng Tô Châu. Niềm khao khát sân khấu và tình yêu kịch nghệ trong lòng cô càng bị đè nèn, càng chống cự lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Thời gian không thể bào mòn nỗi khổ trong lòng Tô Châu, mà ngược lại, nỗi khổ này càng ngày càng lớn, ngày đêm giày vò cô.
Văn Khải Quân một lần nữa đến thăm, nói với cô rằng Nguyên Oánh và Viên Viên đang tìm kiếm Lương Sơn Bá nhưng vẫn chưa tìm được. Ai cũng có thể nghe ra sự tiếc nuối trong lời nói của cậu ta. Cô càng làm thinh, trong lòng càng dao động. Cuối cùng, sau khi Văn Khải Quân thay mặt Nguyên Oánh tặng cô một bộ kịch phục, sự kiên trì trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô phát hiện mình không có cách nào khước từ thanh sam trường bào, khước từ mão vàng trâm ngọc. Đây là những thứ cô chẳng thể nào quên. Cô vuốt ve sợi chỉ trên kịch phục, trầm giọng nói: "Được."
Cô không nhìn thấy nụ cười vui mừng khôn xiết trên mặt Văn Khải Quân, cũng không để ý Văn Kải Quân suýt chút nữa quên tạm biệt cô, bất chấp lễ nghĩa mà chạy về. Cô đang nghĩ, đại tiểu thư, hẳn là sẽ giận lắm nhỉ?
Quả thực, cô không phải liệu việc như thần, nhưng kết quả so với dự đoán của cô cũng không khác biệt lắm.
Sau khi đại tiểu thư trở về vào buổi tối, cô nói vời nàng muốn quay về, đại tiểu thư không nói gì, nhưng nhìn quai hàm nàng siết chặt thì có thể biết đang nổi giận đùng đùng.
Tô Châu thở dài một tiếng, nhìn bóng lưng đại tiểu thư đang cầm tách trà giận dỗi, nói: "Tôi biết em không vui."
Đại tiểu thư đập tách trà xuống bàn cộp một tiếng, quay đầu, cau mày nói: "Có phải chị nghĩ em không nuôi nổi chị không? Đến mức chị vẫn còn muốn làm diễn viên kịch."
"Tôi tuyệt đối không có ý đó." Tô Châu cụp mắt, lắc đầu, "Đó không phải lý do. Hôm nay đã đáp ứng Văn Khải Quân rồi."
"Em không đồng ý!" Đại tiểu thư không vui nói, "Người phụ nữ của em không cần phải ra ngoài chịu khổ, em nuông chiều chị, cũng chẳng phải lo cơm ăn áo mặc, tại sao phải quay về nghề cũ?"
"Như Mộng." Tô Châu ngồi bên cạnh nàng, trịnh trọng nói, "Tôi không quay về vì danh lợi hay tiền tài, tôi chỉ thích nơi đó thôi. Em hiểu tôi mà."
Đại tiểu thư trầm ngâm không nói gì.
"Nếu trong lòng tôi cảm thấy hát kịch là thấp hèn và phải chịu khổ thì tôi đã không quay lại. Nhưng tôi vốn yêu ca hát, khoác lên mình kịch phục, bước lên sân khấu hát, khán đài muôn người chăm chú, vỗ tay rầm vang, nhìn người ta vì kịch mà khóc, mà cười." Cô dừng lại, khẽ mỉm cười, "Lẽ nào vì tôi trở về hát kịch nên em liền không thích tôi nữa?"
Đại tiểu thư quở trách "Vớ vẩn! Em thích chị, mặc kệ chị có là ai đi chăng nữa, làm gì đi chăng nữa." Nàng mím mím môi, vẽ ra một nụ cười gợi cảm quyến rũ, "Nếu chị cảm thấy quay lại sẽ vui vẻ thì cứ quay lại đi. Em biết mấy ngày nay chị phải chịu giày vò khổ sở, thực ra chị làm gì cũng được, em chỉ sợ chị phải chịu thiệt thòi."
"Như Mộng, chịu thiệt thòi là sao? Em ở đây, cơm đạm canh bạc, chẳng phải chúng ta vẫn hạnh phúc thôi đấy sao?" Cô nặng nề nói, "Ban đầu tôi vì kế sinh nhai nên mới học kịch, nhưng nhiều năm qua, tiền kiếm được từ kịch đã đủ để cho tôi dễ dàng ra đi. Tôi ra đi rồi, nhưng... Rời xa rồi mới nhận ra, tôi thuộc về nơi đó, tôi thật sự rất yêu thích kịch."
Đại tiểu thư nhìn cô, bất ngờ kéo cô vào lòng, cười nói: "Không sao cả, vợ em muốn diễn kịch thì diễn kịch, kể cả có hát trên phố, em cũng sẽ ủng hộ chị!" Chỉ là nụ cười của nàng, âm thầm mang theo lo âu.
Việc Tô Châu trở lại sân khấu kịch đối với một số người, chẳng khác nào tin mừng từ trên trời rơi xuống.
Ví dụ như Viên Viên.
Nếu như vẻ mặt gần như khóc vì sung sướng của cô ấy không đủ để chứng minh, vậy thì cô ấy đích thân đứng đợi ở cửa nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi Tô Châu xuất hiện, nắm tay Tô Châu một mực không buông, nóng lòng muốn bàn bạc với cô về kịch mới, đã hoàn toàn biểu lộ niềm vui sướng tột cùng khi Tô Châu hồi tâm chuyển ý.
Một nhóm người cùng chí hướng dường như đã tìm được lá cờ đi đầu, mọi hành động đều biến thành sức mạnh tích lũy đã lâu cần phải bùng nổ lập tức.
Chỉ cần đợi Tô Châu, cơn gió đông này liền nổi lên.
Đã đến lúc mở màn một cuộc cải cách, một hình thức kịch mới rồi. Sẽ chẳng có ai để tâm đến những trắc trở gian và khổ trước đây, bọn họ có niềm tin trong tim thúc đẩy, cảm xúc rạo rực trong lòng hóa thành gang thép, kiên định vô cùng.
Tuy rằng thế cuộc lúc này đã thêm phần hỗn loạn, người Nhật ở Thượng Hải hung hăng ngang tàn, những diễn viên kịch như bọn họ, mạng như bèo tấm, các phe phái thương hội cũng đang nảy sinh mâu thuẫn ngầm, lộng quyền trong thời buổi loạn lạc. Thế nhưng, bọn họ có quyết tâm không đâm phải tường nam không quay đầu*.
*Không đâm phải tường nam không quay đầu: Ý nói sự kiên định, không lung lay, cố chấp với ý tưởng của mình
Để sửa đổi kịch bản, đại tiểu thư thường cùng Tô Châu đi đến Nguyên trạch trong thời gian này.
Nguyên Oánh quả thực là người có thân phận không hề tầm thường, phần lớn những người đến làm khách đều là người có địa vị và danh tiếng. Mặc dù cô ấy giống như người không có công việc chân chính, nhưng cô ấy lại có dinh dáng đến những người quyền quý tại Thượng Hải, có thể thấy cô ấy không phải người bình thường.
Hôm nay, lại có một vị khách đến Nguyên trạch. Đại tiểu thư và Tô Châu đang tìm kiếm tư liệu về Lương Chúc, Viên Viên và Văn Khải Quân cũng từng người bận rộn trong thư phòng, Nguyên Oánh không muốn làm phiền nên đi tiếp khách.
Đến khi màn đêm buông xuống, những người đã bận bịu suốt cả ngày cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nguyên Oánh đi tới, gọi bọn họ đến tiền sảnh dùng bữa.
Mọi người ngồi xuống, hạ nhân bưng những món ngon lên, đại tiểu thư đang cười nói với Tô Châu, bỗng thấy sắc mặt Tô Châu hơi biến đổi, nàng liền quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt rơi trên người chị em Hoa đang bưng thức ăn, nàng không khỏi trầm mặt, lạnh giọng nói: "Hai người các cô, tại sao lại ở đây?"
Sở dĩ nàng đoạn tuyệt với Đỗ tiên sinh, đến nỗi mà hiện tại vẫn chưa thể đoàn tụ với mẹ, chẳng phải là vì hai đứa con gái này hay sao?
Hồi ức ùa về trong tâm trí nàng, không khỏi cau mày, tuy rằng phong tình quyến rũ, nhưng lại càng phẫn nộ uy nghiêm.
Khí phách của đại tiểu thư Đỗ gia, sẽ không mất đi chỉ vì nàng rời khỏi Đỗ gia.
Hai chị em Hoa đó chính là chị em Kim Hoa, Ngân Hoa đã phản chủ khi đó. Thì ra, lão Hổ đã đuổi hai cô gái này ra khỏi Đỗ gia theo ý của Đỗ tiên sinh, vốn dĩ hai người này có cơ duyên được chủ tịch Ngô thu nhận và giúp đỡ, bằng cách gài hai chị em làm tình báo, chủ tịch Ngô mới đến tìm Tô Châu và đại tiểu thư gây phiền toái, nhưng không ngờ A Tứ lại xuất hiện, khiến chủ tịch Ngô hoài nghi độ thành thực của tin tức từ hai chị em. Chủ tịch Ngô gặp phải cái đinh Tô Châu, trong lòng rất đỗi tức giận, sau khi trở về nhà, hắn liền đuổi Kim Hoa và Ngân Hoa, kẻ đã xúi giục hắn gây rối với Tô Châu và đại tiểu thư ra ngoài. Dù sao hai người cũng thật may mắn, vừa khéo Nguyên trạch có hai gia nô rời đi, hai người lại được Văn Khải Quân đưa vào nhà làm hạ nhân, vậy nên mới đối mặt với kẻ thù oan gia ngõ hẹp là Tô Châu và đại tiểu thư.
Nguyên Oánh không hề biết chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ đó, hẳn là đã biết hai người kia từng làm chuyện gì đó khiến đại tiểu thư không vui.
Nguyên Oánh nhìn Viên Viên, Viên Viên lắc lắc đầu. Cô ấy cau mày nhìn về phía Văn Khải Quân: "Hai người đó có chuyện gì thế?"
Tô Châu mím môi, sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Cái này..." Văn Khải Quân làm sao có thể biết nội tình, cậu ta chỉ có thể lúng túng giải thích, "Phủ của cô tôi có hai hạ nhân về quê, tôi thấy hai người phụ nữ này lưu lạc ở đầu phố, thương tiếc bọn họ nên tôi tự ý đưa họ về."
Đại tiểu thư cười khẩy nói: "Cũng tốt, khi đó tôi đưa hai người các cô về, chỉ mong các cô có thể sống tốt, thế mà các cô gièm pha tôi trước mặt cha tôi, âm thầm oán hận A Tô, là ai tiếp can đảm cho các cô thế, còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"
Ngân Hoa vội kéo Kim Hoa quỳ xuống, biện bạch: "Là hiểu lầm! Đại tiểu th! Chúng tôi không dám nữa! Chúng tôi đã bị trừng phạt nghiêm khắc cho những sai lầm trong quá khứ, mong đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ!"
Kim Hoa thấy tình hình không ổn, vội vàng phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, chúng tôi biết sai rồi! Từ khi chúng tôi bị đuổi khỏi Đỗ gia, chúng tôi đã hối hận vì những lỗi lầm của chính mình! Không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại đại tiểu thư và Tô tiểu thư ở đây, chúng tôi nhận tội với hai vị!"
"Thì ra là hai cô phản bội chủ nhân!" Nguyên Oánh lạnh lùng lườm Văn Khải Quân, thấy cậu ta cúi đầu liền cười lạnh một tiếng, "Nhà tôi sạch sẽ như vậy, e rằng không thể chứa chấp loại người dơ bẩn như chị em cô đâu." Cô đứng dậy, ngoảnh mặt làm ngơ Kim Hoa, Ngân Hoa phủ đầy bụi bẩn quỳ lạy xin tha thứ, "Mắt nhìn của người Văn gia vẫn luôn kém như vậy, nếu lần sau tùy tiện đưa loại người này về nhà tôi thì cậu đừng đặt chân vào cổng Nguyên trạch."
"Vâng." Văn Khài Quân không dám cãi lại, cau mày quát mắng hạ nhân, "Còn làm gì mà không xách hai cô ta ra ngoài đi?"
Hai hạ nhân nam khỏe mạnh, mỗi người túm lấy cánh tay của hai chị em, thật sự xách bọn họ lên khỏi mặt đất, mặc kệ bọn họ có kêu khóc om sòm cũng ném ra khỏi cổng.
Nặng nề ngã trên đất, Kim Hoa thù hằn gào thét: "Đỗ Như Mộng! Tô Châu! Dám đuổi tôi! Tôi nhất định sẽ khiến các người phải hối hận!"
Ngân Hoa căm hận nhìn chằm chằm cánh cổng đóng kín của Viên trạch, trong lòng thầm thề lần này nhất định sẽ không buông tha Đỗ Như Mộng và Tô Châu. Nó đỡ Kim Hoa đang quá khích, an ủi khuyên nhủ: "Chị, chúng ta đi tìm chủ tịch Ngô... Đi tìm giám đốc Đường! Đi tiềm ông chủ Triệu!"
"Đúng! Đúng! Đi tìm ông chủ Triệu! Đi tìm giám đốc Đường! Chị nhất định sẽ khiến hai con tiện nhân đó thân bại danh tàn!" Kim Hoa học hằn nhìn Nguyên trạch chòng chọc, siết chặt nắm đấm.
Ông chủ Triệu và chủ tịch Ngô gần đây đã giành được sự ưu ái từ người Nhật, so với Đỗ tam gia bằng mặt không bằng lòng với người Nhật, bọn họ hiển nhiên được các thái quân yêu thích hơn.
Thân phận của ông chủ Triệu được nâng cao, những người dưới trướng hắn tự nhiên một người làm quan cả họ được nhờ, địa vị cũng nước lên thì thuyền lên. Bảo Quốc Tín và Vương Khải cũng được coi là hai người có năng lực trong tòa soạn của ông chủ Triệu. Chỉ có điều một người là đưa tin lớn, còn người kia là lan truyền tin đồn.
Người trên đường đến rồi lại đi, tiếng rao hết đợt này đến đợt khác của những người bán hàng rong tràn ngập khắp Thượng Hải, người của phòng tuần bộ lũ lượt kéo tới, các quý ông đội mũ fedora và các quý cô bận váy đầm đi lại như con thoi tại mỗi câu lạc bộ cao cấp, giao thiệp xã giao. Các phu xe kéo cũng tụ tập lại với nhau, chơi bài giết thời gian, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngó người đi đường, chờ đợi cơ hội tìm một hai ông chủ, để kéo xe lấy tiền nuôi người nhà.
Vương Khải cầm máy ảnh, đang định chụp mấy thứ ruồi nhặng bay quanh thì không ngờ lại gặp được hai chị em Kim Hoa, Ngân Hoa, hắn vui mừng quá đỗi đi đến chào hỏi. Chưa kể hai người này trước đây cung cấp thông tin cho hắn, chỉ riêng vẻ ngoài ưa nhìn thôi cũng đã khiến hắn ra dáng lịch thiệp rồi.
"Anh Vương, chúng tôi có một tin sốt dẻo, muốn cung cấp cho ông chủ Triệu!"
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...