Đại tiểu thư nhìn Tô Châu im lặng ngồi trong sân vườn. Đã mấy ngày trôi qua, từ khi Tô Châu trở về, nhìn thấy phòng ngủ trống rỗng liền phớt lờ nàng rất lâu rồi.
Nàng vốn dĩ muốn dỗ dành Tô Châu, nhưng thế nào cũng không thể xuống nước trước được. Nàng cũng có chút tức giận, đừng nói là mấy thứ đồ kia mà thậm chí bán cả nơi này, chỉ cần Tô Châu có thể khỏe mạnh, nàng đều không tiếc.
Có Tô Châu, tất cả những thứ này mới có ý nghĩa. Nếu mất đi Tô Châu, nàng cũng chẳng thiết mấy thứ ấy, nếu thật sự cần thì cũng chỉ là một cỗ quan tài và một mảnh đất nhỏ để chôn cùng Tô Châu mà thôi.
Đối mặt với ánh mắt đè nén sự tự trách không nói nên lời của Tô Châu, trái tim đại tiểu thư cũng nghẹn ngào nặng nề. Nàng bây giờ thực sự nghèo rớt mồng tơi, không có gì cả, vậy tầm quan trọng của nàng đối với Tô Châu liệu có giảm đi không?
Chẳng trách nàng lại nghĩ như vậy, bởi Tô Châu chưa từng thốt ra một câu thích. Cô thơm nàng, hôn nàng, ôm nàng, nhưng một ngày Tô Châu không nói lời yêu nàng, nàng cũng sẽ lo được lo mất.
Đại tiểu thư có tính tình của đại tiểu thư, nhưng nàng sẽ không dễ dàng bộc lộ trước mặt Tô Châu. Tuy nhiên dù có ẩn nhẫn đến mấy thì nàng vẫn không thể chấp nhận việc Tô Châu giận dỗi nàng vì bán đồ để chữa bệnh cho cô.
Nàng cần Tô Châu thông cảm cho nàng, hiểu Tô Châu quan trọng thế nào đối với nàng. Nàng không còn là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nữa, giá trị của những thứ tầm thường đó có thể khiến Tô Châu khỏe hơn, chính là tác dụng lớn nhất.
Thái độ của Tô Châu làm đại tiểu thư có chút tức giận. Nhưng Tô Châu lại không để ý đến nàng, khiến nàng khó chịu muốn chết. Khó chịu như bấu véo tâm can.
"Chị, em không mong chúng ta sẽ vì chuyện này mà cãi vã." Nàng không nhịn được nữa, lôi kéo Tô Châu lên tiếng trước.
Tô Châu cau mày, mím môi, thở dài: "Chúng ta không cãi vã."
"Nhưng chị phớt lờ em, chị đang giận em!" Đại tiểu thư bất đắc dĩ lên án thái độ của Tô Châu đối với nàng.
Tô Châu nhìn đại tiểu thư, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên: "Tôi không giận em. Như Mộng, tôi chỉ cảm thấy, tôi không cho em gì cả nhưng em lại trao cho tôi hết thảy của mình, như vậy là không công bằng với em."
"Sao chị lại nghĩ vậy? Chị nghĩ vậy mới là không công bằng với em nhất. Em không cần hết thảy của mình, em không có tất cả gì cả, em chỉ cần một mình chị. Chị nói chị không cho em gì cả, lẽ nào chị vẫn chưa giao trái tim chị cho em sao?"
"Như Mộng, em vẫn chưa rõ ư? Ở bên tôi, ngoài chịu khổ, ngoài hốt hoảng lo sợ, ngoài từ bỏ ra, em không được cái gì hết!"
Đây là lần đầu tiên cô chuyện với nàng bằng giọng điệu tức giận như vậy: "Em là đại tiểu thư Đỗ gia, cả đời vinh hoa phú quý, hà cớ gì phải ngốc nghếch như vậy?"
"Thì sao chứ?" Đỗ Như Mộng nản lòng, thoáng cái sắc mặt liền tái nhợt, "Thì chị không cần em nữa đúng không?"
Ngữ khí của nàng chưa từng thê lương đến thế: "Em không cần cha mẹ, em không cần vinh hoa phú quý, em không cần an toàn ổn định, em chỉ cần chị, nhưng chị không cần em nữa?"
Tâm trí Tô Châu hỗn loạn. Cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Cô rời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn khóe mắt Đan Phượng ươn ướt của đại tiểu thư.
Nàng ngay cả khóc cũng thật đẹp, duyên dáng vô cùng.
Như vậy, quyến rũ mê hồn.
"Người không rõ là chị, chị à." Đại tiểu thư hít một hơi thật sâu, ôm lấy Tô Châu, "Chị có thể cho phép em thích chị, ôm chị như vậy, em nghĩ có vứt bỏ cả thế giới cũng không sao cả."
Tô Châu không vùng vẫy, không đẩy ra. Trong giây lát, cô cảm động mà bi thương, vòng tay ra sau lưng đại tiểu thư, rồi dùng hết sức lực nắm lấy vai đại tiểu thư: "Xin lỗi, tôi chỉ sợ em sẽ có ngày hối hận."
"Em làm sao nỡ hối hận chứ?" Nàng lắc lắc đầu, dở khóc dở cười nói, "Em sợ khi em hai bàn tay trắng, chị lập tức không cần em nữa hơn."
Tô Châu cúi đầu, thanh âm trầm thấp, nặng nề lại kiên định: "Ngoài căn nhà này, tôi ở đâu cũng là lang thang. Tôi muốn có một cuộc sống ổn định."
Đại tiểu thư nghe lời này xong, từ buồn bã chuyển sang vui mừng. Tình ý trong mắt lập lòe gợn sóng, ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp ấy, dường như sắp trào ra ngoài.
Nàng nói những lời này, cũng có thể coi là một lời thề.
Toàn bộ những cảm xúc không vui trong cô bị loại bỏ, sau cơn mưa bầu trời bỗng chốc sáng sủa.
"Chị sẽ vĩnh viễn ở bên em chứ?" Nàng nóng lòng muốn nghe những lời thề hão huyền đó, dù không thể thực hiện, nhưng nàng vẫn sẽ vui mừng khôn xiết khi nghe được.
"Ừ." Tô Châu thì thầm vào tai nàng, "Tôi sẽ không phụ em."
Tôi sẽ không phụ em.
Đây thật sự là lời nói cảm động nhất trên đời. Dù có là giả, đại tiểu thư vẫn sẽ cam tâm tình nguyện.
Nàng không nhịn được mà cười lên, trên trán khí thế hừng hực, cực kỳ đắc ý. Dung mạo tinh xảo như vậy, những đường nét được phủ một tầng màu vàng nhạt trang nhã, nhiệt độ của ánh mặt trời làm con tim cô từ trong hầm băng rơi vào bếp lò. Mắt nàng giống như bông hoa nở rộ, đó là những đóa hồng bừng nở vô cùng diễm lệ, mang theo những giọt sương sinh động, lung linh trong suốt.
Ngay cả người con gái trong vòng tay cũng hóa thành đối tượng trời sinh, như thể hai người các nàng không ở bên nhau, là điều mà tạo hóa không cho phép.
"Phải chăng em là nam nhân thì tốt." Tô Châu nhìn khuôn mặt dịu dàng quá mức của Đỗ Như Mộng, nhẹ nhàng nói.
"Ơi?" Đỗ Như Mộng nhướn mày, tâm trạng nàng mừng rỡ, ngay cả động tác này trông cũng rất quyến rũ mê người.
Từng cử chỉ động tác đều khiến người ta rung động.
"Tại sao em phải là nam nhân?" Từng câu từng chữ trong giọng nói dịu dàng của nàng, đều như những lời nỉ non ân ái.
"Tôi muốn sinh cho em một đứa con, Như Mộng." Cô nhắm mắt lại, lệ từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
Đường gia.
"Alô, giám đốc Đường đấy à? Tôi là mẹ của Lương Tiểu Nguyệt. Hôm nay tôi gặp Tiểu Nguyệt rồi, bệnh tình của nó đã ổn định, chuyển biến tốt lên rồi, tôi đón nó về nhà rồi, cậu có muốn tới gặp nó không?"
Giọng người phụ nữ trong điện thoại nghe khách sáo lạ thường.
"Ồ." Gã đàn ông một tay cầm điện thoại, tay kia cầm điếu xì gà đang cháy, biểu cảm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó rơi vào suy từ, cuối cùng hắn lặng lẽ nhếch miệng lên, nói, "Nếu bệnh của cô ấy có tiến triển tốt thì tôi yên tâm rồi. Tiền phu nhân, thứ lỗi cho tôi bây giờ cần phải hạn chế gặp cô ấy, tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi, sẽ nhớ lại chuyện của Tô Châu, không nên kích thích cô ấy. Dù sao thì cô ấy trở thành như vậy, là do tôi không thể ngăn cản Tô Châu rời đi."
Mắt hắn lóe lên tia sáng mưu kế, tàn thuốc từ điếu xì gà rơi lên chân hắn. "Tôi đợi cô ấy khỏe lên rồi sẽ tới gặp. Tiền phu nhân, mong bà có thể chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Giám đốc Đường nói gì vậy, đây vốn là việc tôi nên làm mà. Nếu có thời gian, hoan nghênh giám đốc Đường tới nhà tôi làm khác."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, hắn đút tay vào túi, đưa điếu xì gà lên miệng, chậm rãi rít một hơi, giữa làn khói, gã đàn ông cười trầm.
"Đi giúp tôi dò hỏi một chút, Tô Châu rốt cuộc đang ở đâu."
Đại tiểu thư cuối cùng cũng nhận được những đồng lương đầu tiên, tuy rằng chỉ là chút tiền, nhưng là những đồng tiền đầu tiên tự nàng kiếm được, nàng nhận thức sâu sắc nó khó khăn đến nhường nào.
Vậy nên khi nàng vui vẻ bước vào cửa, thấy Tô Châu đang chuẩn bị bát đũa cho mình, nàng bèn nắm tay Tô Châu, mặt nghiêm nghị nói: "Đỗ phu nhân, người con gái ở bên tôi, sau này từng đồng tôi kiếm được, tôi đều sẽ đưa chị hết, thể hiện sự tôn trọng của tôi dành cho chị." Sau đó trịnh trọng đặt những đồng bạc được cuốn trong vải đỏ vào tay Tô Châu.
Mặt Tô Châu cũng không thể hiện biểu cảm gì theo: "Đỗ tiểu thư, với tư cách là chủ gia đình, hàng tháng tôi sẽ đưa em tiền tiêu vặt, thể hiện sự đánh giá cao đối với sự trung thực của tôi dành cho em." Nhận lấy tiền trong vải đỏ, quay người cất vào chỗ thích hợp.
Mặt mày đại tiểu thư hớn hở, trong lòng quả thực yêu dáng vẻ này của Tô Châu muốn chết.
Mẹ hiền vợ đảm. Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Châu không chớp mắt, Thấy Tô Châu quay đầu mỉm cười nhàn nhạt với nàng, cả người không tự chủ được mà phấn khởi.
Mặt mày nàng dịu dàng, ánh sáng trong đáy mắt rực rỡ như trời sao.
Tô Châu đi đến bên nàng, đứng yên. Nhìn đại tiểu thư vẫn còn đang không ngừng cười ngây ngốc, điềm nhiên nói: "Không ăn cơm sao? Đại tiểu thư của tôi."
"Chị hôn em một cái trước đã, khen thưởng em chăm chỉ, tài giỏi, thông minh đi!" Đại tiểu thư dương dương tự đắc nhìn cô.
Nếu có đuôi thì hẳn đã vểnh tít lên trời rồi.
Ý cười mờ nhạt trong mắt Tô Châu. Cô hôn lên má đại tiểu thư, mềm mại nói: "Giờ ăn cơm được chưa?"
"Dạ!" Đại tiểu thư gật gật đầu.
Ăn xong, đại tiểu thư chủ động dọn dẹp bát đĩa, Tô Châu thì đi cho Đại Hoàng ăn. Đại tiểu thư xong xuôi rồi đi ra thì không thấy Tô Châu trong sân vườn nữa. Nàng đi đến phòng ngủ, đẩy cửa ra thì quả nhiên thấy Tô Châu đang cúi người thu xếp chăn màn.
Nàng bước đến bên bệ cửa sổ, mở ra, nhìn ra khoảng sân đen kịt và bầu trời đêm lấp lánh. Bên tai có tiếng côn trùng kêu ríu rít, gió thổi làm tóc nàng rối bù.
Một sợi tóc rơi xuống bên tai, nàng thấy ngưa ngứa do ma sát giữa tóc và da. Chống chiếc cằm mịn màng, cong môi cười, vẻ mặt lười biếng, giống một con mèo con thỏa mãn.
Nàng mãn nguyện thở dài, thoải mái khép hờ mắt. Tâm tình vui vẻ ngâm nga một bài hát, những ngón tay thon dài sạch sẽ không ngừng gõ lên bậu cửa, từng nhịp từng nhịp đều đặn, cùng với tiếng ca mơ hồ quyến rũ trong miệng là tiết tấu nhanh nhẹn và con tim bay bổng.
Nàng nghĩ mình nên bắt đầu tích góp tiền đi thôi. Đợi đến năm sau, năm sau cuộc sống các nàng tốt lên, nàng sẽ có thể đem đến một bất ngờ lớn cho Tô Châu.
Tô Châu sẽ thích nhẫn kim cương của nàng chứ? Nàng nghĩ. Thích chứ, Tô Châu sẽ thích, không ai có thể cự tuyệt người yêu mình thành kính tuyên thệ cuộc sống của mình từ bây giờ danh chính ngôn thuận thuộc về cô ấy.
Nhẫn kim cương nhất định không được nhỏ mà còn phải đẹp. Tốt nhất là độc nhất vô nhị trên thế giới. Trước tiên nàng nên biết được kích cỡ ngón tay của Tô Châu. Tuy nhiên bây giờ thì không được.
Nhưng nàng không thể chờ được. Người con gái xinh đẹp như thế, một ngày không đeo nhẫn của nàng, nàng sẽ không thể yên tâm, sợ sẽ có một ngày Tô Châu thất hứa.
Chuyện nhẫn phải thực hiện từ từ, không thể để Tô Châu phát hiện, nếu không thì làm sao được coi là bất ngờ? Tô Châu thích loại nào nhỉ? Loại nào cũng được, cô vẫn sẽ thấy đẹp thôi, bởi là do chính nàng chọn mà.
Ơ, hai người nàng ở bên nhau, có nên có người tới chứng kiến không nhỉ? Nàng nên mời ai đây? John ư? Hay là Viên Viên... Ồ, còn có Nguyên Oanh và Văn Khải Quân nữa.
Nàng càng nghĩ càng nhiều, cười híp cả mắt lại. Ngay cả tiếng côn trùng bình thường chán ghét cũng vô cùng êm tai. Khi đó, cho dù trời có sập, nàng cũng sẽ chọn tha thứ.
Tô Châu thấy đại tiểu thư ở đó cười một mình đến rung động lòng người, biết đại tiểu thư hôm thật sự rất vui. Kỳ thật, nói gì thì nói, cô vẫn luôn hi vọng đại tiểu thư có thể quay về Đỗ gia.
Từ khi bệnh của cô tốt lên, đại tiểu thư vẫn luôn cơm đạm canh bạc theo cô, ngay cả son phấn thường tô điểm hàng ngày cũng không còn cần thiết nữa, son môi và nước hoa cũng biến mất cùng với những bức tranh thư pháp cổ.
Tuy mặt mộc của đại tiểu thư vẫn xinh đẹp đến thế, càng yên tâm hơn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy với đại tiểu thư.
Tô Châu nghĩ, ngày mai nên mua chút đồ cho đại tiểu thư. Không được động vào số tiền của đại tiểu thư, cô đã đi hát nhiều năm, vẫn còn chút tiền.
Chỉ là không được để đại tiểu thư bá đạo biết, nếu không nàng có lẽ sẽ nghĩ ngợi lung tung. Cô lo lắng đại tiểu thư không có cảm giác an toàn về tình cảm giữa các cô.
Cô không biết phải làm sao mới có thể cho đại tiểu thư yên giấc, khi bọn họ mới bắt đầu ở bên nhau, đại tiểu thư đã rất nhiều lần bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mặt mày kinh hãi mà ôm chặt cô, sợ cô sẽ bỏ đi.
Cô khẽ thở dài.
"Như Mộng." Cô nhẹ nhàng gọi người con gái đang mỉm cười dịu dàng bên giường.
Đại tiểu thư thoát khỏi mạch suy nghĩ, thấy Tô Châu ngồi bên mép giường nhìn nàng. Nàng vui vẻ thả lỏng mặt mày, hai tay chắp sau lưng như ông già dạy ở trường tư thục, chậm rì rì bước đến trước mặt Tô Châu, hất cằm, trêu ghẹo: "Bà chủ Tô, chị mời tôi ngủ cùng chị đấy à?"
"Đúng thế." Tô Châu gật đầu, "Đến lúc nghỉ ngơi rồi, ngày mai em có thể cùng chị lên phố đi dạo không?"
"Cùng chị lên phố đi dạo thì được lợi gì?" Đại tiểu thư chớp chớp mắt, cười hì hì, trông rất không đứng đắn.
Tô Châu nhướn mày: "Vậy em cứ ở nhà đi, tôi đi một mình."
Cách tối ưu nhất để đối phó với người trơ trẽn như vậy chính là phớt lờ.
Đại tiểu thư không để tâm, cười hì hì: "Bổn đại vương sợ áp trại phu nhân* chạy mất nên nàng đi đâu thì ta theo đó. Nào, thay y phục cho bổn đại vương đi."
*Áp trại phu nhân: Vợ của thủ lĩnh
Nàng dang hai tay, từ trên cao nhìn xuống Tô Châu cũng đang ngước nhìn nàng.
Tô Châu im lặng đứng dậy, đưa tay cởi cúc áo nàng.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Châu và đại tiểu thư cùng nhau lên phố mua đồ.
Bởi vì khói lửa chiến tranh vẫn chưa lan tới tô giới, người giàu lại bắt đầu kéo về, mức độ sầm uất tại tô giới là không thể sánh bằng. Tô Châu và đại tiểu thư là những người chứng kiến sự biến đổi của thành phố này, từ khi Tô Châu rút khỏi giới kịch, dần dà càng có ít người chú ý đến cô, cô cũng không cần kiêng kị ai cả.
Đại tiểu thư nắm tay Tô Châu, thấy đại tiểu thư đang chọn lựa kĩ lưỡng đồ dùng may vá thì đi tới xem cùng nàng. Cầm kim chỉ lên giả bộ nhìn: "Cần mấy thứ này làm gì?"
Tô Châu phớt lờ nàng, chọn món đồ tốt, trả tiền rồi bỏ vào cái giỏ đã mang theo: "Em không hiểu được đâu."
Đại tiểu thư nhàm chán hừ một tiếng, sau đó lẳng lặng nhìn Tô Châu đi đến một sạp hàng khác, trò chuyện với chủ sạp một lát rồi đi vào cửa hàng son môi bên cạnh.
Tiến theo vào cửa hàng, đại tiểu thư thấy Tô Châu đang lựa son, trong lòng cười thầm: "Vốn là nữ vi duyệt kỷ giả dung*. Xem ra chị ấy rất thích mình, muốn làm cho mình xinh đẹp hơn."
*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Đàn bà vì người mình yêu mà tô điểm nhan sắc
"Ừm, màu này không tồi." Nàng thích thú chỉ chỉ tay. Đây là những thứ nàng hiểu rõ nhất, nàng càng đắc ý hơn khi có thể giúp đỡ Tô Châu trong cuộc sống.
Tô Châu ngước mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Em thích à?"
"Chị dùng son gì em cũng thích." Đều muốn nếm thử màu đỏ trên môi chị.
Tô Châu làm sao không hiểu được ẩn ý trong câu nói này. Mặt cô phiếm hồng, hắng hắng cổ họng, nhỏ giọng nói với cô: "Em tém tém lại chút."
Đại tiểu thư nghiêng đầu, mỉm cười đầy phong tình, biểu thị mình đã biết. Lùi về sau một bước, vô cùng chán nản tựa lên quầy hàng, ngắm nhìn góc nghiêng của Tô Châu, cười thầm.
Một được một ít đồ, thuận tiện đi mua thực phẩm xong, hai người liền trở về nhà.
"Anh bám theo bọn họ, tôi đi báo cáo cho ông chủ."
Sau khi Đường Kiệt có được địa chỉ chính xác của Tô Châu, không hề trì hoãn, cũng mặc kệ Hình sư muội theo cùng hắn, ngồi lên xe phóng nhanh tới nhà hai người họ.
Đúng lúc Tô Châu và đại tiểu thư đã dùng bữa xong, đại tiểu thư đang chơi cùng Đại Hoàng.
Đại tiểu thư nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Ai thế?"
"Tôi đi mở cửa." Tô Châu bỏ thứ đang đan trong tay xuống.
Mở cửa ra, nhìn thấy Đường Kiệt tươi cười đứng ở cửa. Vừa thấy cô, Đường Kiệt liền nói: "Tô Châu, đã lâu không gặp."
Tô Châu ngạc nhiên.
"Ai tới thế?" Đại tiểu thư đứng dậy, hỏi Tô Châu đang sững sờ.
Tô Châu hoàn hồn lại, cau mày: "Anh tới làm gì? Tôi ở đây không cần anh nâng đỡ làm diễn viên nổi tiếng."
Đường Kiệt không để ý đến câu hỏi thiếu khách khí của cô, cười haha nói: "Tôi đến để báo cho cô một tin tốt. Có thể mời tôi rồi nói không?"
"Không cần." Đại tiểu thư xuất hiện từ đằng sau Tô Châu, vẻ mặt không vui nhìn Đường Kiệt, "Có chuyện gì thì nói ở đây, nói ngắn gọn thôi, nhà chúng tôi không chuẩn bị trà."
"Đại tiểu thư đã lâu không gặp, tính tình vẫn tốt như vậy. Haha, Đường mỗ không có ý định làm khách rủi, nhưng... Bà chủ Tô, Tiểu Nguyệt đã hồi phục rồi, sẽ sớm trở lại sân khấu. Bà chủ Tô đã nghỉ ngơi một quãng thời gian dài rồi, có phải nên trở lại cùng Tiểu Nguyệt không?"
Lương Tiểu Nguyệt khỏe rồi? Đại tiểu thư kinh ngạc.
Tô Châu liếc nhìn đại tiểu thư, phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của đại tiểu thư, hiển nhiên lời nói của Đường Kiệt có chút bất ngờ. Cho dù bệnh tình của Lương Tiểu Nguyệt bất ngờ chuyển biến tốt, hay Đường Kiệt đột ngột đến cửa mời cô trở lại, cô đều cho rằng sự kinh ngạc của đại tiểu thư là điều tốt.
Cô cương quyết nói: "Tôi rất vui mừng vì Tiểu Nguyệt có thể tỉnh táo trở lại. Nhưng giám đốc Đường nói đùa rồi, tôi đã rút khỏi giới kịch, Tiểu Nguyệt có trở về hay không, tôi cũng sẽ không quay về."
"Ồ, lẽ nào bà chủ Tô vẫn chưa biết ư? Bà chủ Viên đã nhập viện vì viêm phổi, Hình sư muội cũng giải nghệ, nếu bây giờ bà chủ Tô trở lại, nhất định sẽ nổi tiếng vang dội hơn trước."
"Cái gì?" Viên Viên nhập viện và Hình sư muội rút lui nằm ngoài dự liệu của hai người. Ban đầu tưởng rằng Hình sư muội là người ham mê danh lợi địa vị, Tô Châu đi rồi hẳn sẽ vững như kiềng ba chân trong ngành Việt kịch, nhưng không ngờ nó cũng bỏ đi. Không biết Viên Viên có chuyện gì, bây giờ cũng không rõ cô ấy ra sao.
"Đường mỗ thành khẩn mời bà chủ Tô trở lại sân khấu kịch, tái hiện huy hoàng."
"Lời này của giám đốc Đường có chút thú vị đấy," Đại tiểu thư cong môi, cười mà như không nhìn Đường Kiệt, nói, "Bây giờ Tô Châu đang ở bên tôi, chẳng phải tốt hơn làm diễn viên sao? Tại sao chị ấy phải trở về?"
Đường Kiệt cười haha nói: "Cái khác không biết, nhưng Đường mỗ biết tình cảnh hiện này của Đỗ đại tiểu thư cô và Tô Châu ra sao. Cơm canh đạm bạc, cuộc sống nghèo túng đến nỗi thịt gà, vịt, cá, bò cũng chẳng có mà ăn, mà còn so sánh với diễn viên?" Hắn quái gở nói, "Đỗ đại tiểu thư như vậy là coi thường diễn viên nhỉ?"
Sắc mặt đại tiểu thư biến đổi.
"Đường Kiệt, anh đi đi." Tô Châu vẻ mặt lạnh lùng nói, "Cho dù tôi có chết đói cùng sẽ không trở lại hát kịch cho anh đâu. Hơn nữa bây giờ tôi không cần gánh nặng danh vọng, cơm canh đạm bạc tầm thường mới là cuộc sống mà tôi mong muốn." Nàng ngoảnh đầu khẽ cười với Tô Châu, Tô Châu nắm lấy tay nàng nói, "Ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, nhưng không hạnh phúc thì việc gì tôi phải làm thế?"
"Tô Châu, cô phải cân nhắc cẩn thận." Vẻ mặt Đường Kiệt sa sầm, hắn nói, "Khí khái không có ích lợi gì cả, cô cũng không cần thanh cao, cô ta bây giờ đã không còn là đại tiểu thư của Đỗ gia nữa rồi, cô đi theo cô ta, sẽ chỉ bị cô ta liên lụy mà thôi."
Tô Châu cười lạnh nói: "Đây không phải việc của giám đốc Đường. Tôi nói không về là không về. Cút ngay!"
"Cô! Tô Châu, cô sẽ hối hận!" Đường Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Châu buông tay đại tiểu thư ra, lặng lẽ bước trở về. Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn Đường Kiệt đang đứng yên bất động.
"Hừ, đại tiểu thư, nếu cô thật sự muốn tốt cho Tô Châu, tôi khuyên cô nên để Tô Châu trở về, nếu không, các cô cũng sẽ chỉ mãi nghèo túng ở đây thôi."
Đại tiểu thư che miệng cười yêu kiều, nhưng đáy mắt lại u ám.
Tô Châu quay lại thấy Đường Kiệt, cau mày nói: "Sao anh vẫn còn ở đây? Ồ, cần tôi bưng trà tiễn khách à?" Trong tay cô bưng nước trà nóng hổi, trông như muốn giội lên người Đường Kiệt.
Đường Kiệt cười tức giận: "Được thôi, được thôi, chúng ta đi."
Thấy Đường Kiệt đi xa, Tô Châu đưa trà nóng trong tay cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư im lặng nhận trà, hai tay bưng trà mà không nói gì.
Bàn tay Tô Châu phủ lên tay đang bưng trà của đại tiểu thư, im lặng một lát rồi khẽ cười, nói: "Tay lạnh là lòng cũng lạnh sao? Vậy liệu tôi có thể sưởi ấm trái tim em giống như tách trà này sưởi ấm đôi tay em không?"
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...