Khi đại tiểu thư bàn giao bản thảo cho tòa soạn, mí mắt nàng vẫn luôn co giật. Nàng lơ đãng trò chuyện mấy câu với Nguyên Oánh rồi định lòng chạy về nhà.
Hiện tại nàng càng ngày càng hận không thể ở bên Tô Châu từng giây từng phút. Nàng không khỏi cảm thấy vui sướng dạt dào khi nghĩ đến lát nữa sẽ về nhà và có thể cùng Tô Châu ngọt ngọt ngào ngào.
Nhưng khi nàng thấy xe của chủ tịch Ngô đậu cách đó không xa, sắc mặt nàng liền biến đổi. Tăng tốc bước chân đẩy cửa đi vào sân, quả nhiên bắt gặp vẻ mặt âm trầm của chủ tịch Ngô, chắp tay sau lưng cười khẩy nói: "Xem ra không thể lay chuyển được bà chủ Tô, vậy thì đừng trách Ngô mỗ không khách khí!"
"Dừng tay cho tôi!" Đại tiểu thư kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Châu, đỡ lấy cô sắc mặt đã có chút nhợt nhạt. "Các người đột nhập nhà người khác là muốn làm cái gì hả!"
"Ôi chao," Chủ tịch Ngô giễu cợt một tiếng, "Chẳng phải Đỗ đại tiểu thư của chúng ta sao? Đã lâu không gặp đại tiểu thư."
"Chủ tịch Ngô, mời ông ra khỏi đây. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!" Vừa lo lắng xem Tô Châu có bị thương ở đâu hay không, vừa sốt ruột đuổi chủ tịch Ngô đi.
Chủ tịch Ngô cười haha: "Đỗ Như Mộng, cô đến rất đúng lúc. Tôi vốn đang tiếc rằng không được gặp cô, nhưng giờ thì tốt rồi, mĩ nhân thành đôi, đại tiểu thư, cô và bà chủ Tô, cùng diễn cho Ngô mỗ một vở kịch đi!"
"Ông cút khỏi đây cho tôi! Chúng tôi đã không còn hát kịch nữa rồi!" Đại tiểu thư vừa nôn nóng vừa giận dữ, chỉ muốn đuổi chủ tịch Ngô cút đi càng sớm càng tốt. Nàng lo lắng cho thân thể của Tô Châu, lo đến luống cuống.
"Tính tình của đại tiểu thư tại sao lại vẫn bướng bỉnh như vậy? Không có Đỗ tam gia, tôi xem cô có bản lĩnh gì để bảo vệ chính mình, đưa ả đi cho ta!" Khóe miệng chủ tịch Ngô nhếch lên, cười ảm đạm.
Tô Châu nắm chặt tay đại tiểu thư, màu môi dần tím tái. Cô che ngực lại, chau mày khổ sở, khuôn mặt nhỏ thanh tú có hơn mấy phần giống Tây Thi ôm ngực.
Nụ cười của chủ tịch Ngô cứng đờ, kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Thái độ của người của hắn rõ ràng rất cứng rắn hùng hổ dọa người đi tiến đến, vẻ mặt nguy hiểm của gã không thể khiến mọi người tin tưởng nhưng gã đơn giản chỉ muốn mời hai người họ đến diễn một vở kịch.
Ý đồ đó không cần nói cũng biết.
"Xin mời, hai vị tiểu thư." Tên thủ hạ ngạo mạn vô lễ, ánh mắt dường như nhìn những người con gái hạ đẳng nhất, còn có một nụ cười mơ hồ, cực kỳ ghê tởm.
"Đại tiểu thư có ở nhà không? Tôi là A Tứ đây." Giọng nói của A Tứ vang lên ngoài cửa, còn có tiếng gõ cửa.
Chủ tịch Ngô ngừng cười, có chút lo ngại nhìn ra ngoài cửa.
"A Tứ?!" Đại tiểu thư cũng ngạc nhiên, nhưng lập tức phản ứng lại, nheo mắt cười duyên dáng, "Chủ tịch Ngô, hẳn là ông cũng biết A Tứ là ai. Thật xin lỗi, thứ lỗi cho chúng tôi hôm nay không thể tiếp đón ông!"
Chủ tịch Ngô bán tín bán nghi, sắc mặt hắn có chút khó coi. Hắn làm sao không rõ A Tứ là ai, người này là vệ sĩ luôn sát cánh bên đại tiểu thư trước đây, vệ sĩ trưởng mà Đỗ tam gia chọn từ đội vệ sĩ của mình.
Như vậy, A Tứ gián tiếp đại diện cho thái độ của Đỗ tam gia với đại tiểu thư, lẽ nào thông tin của hắn có sai sót, kỳ thực Đỗ tam gia có tàn nhẫn cũng không nỡ bức ép con gái mình? Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, suy cho cùng đại tiểu thư cũng là con gái duy nhất của Đỗ tiên sinh, nếu đại tiểu thư gặp chuyện, Đỗ tam gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, phải không?
Sự xuất hiện của A Tứ chính là ngấm ngầm cảnh cáo, nếu hôm nay hắn đưa đại tiểu thư đi, chỉ sợ không thể hòa hợp với Đỗ tam gia. Bây giờ hắn không thể động đến Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh danh sĩ thương giới, nền móng rất lớn, cũng có quan hệ mật thiết với đại sứ quán Anh, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể cạch mặt với Đỗ tiên sinh vì một đứa con gái vào thời điểm này.
"Hừ," Đỗ tiên sinh cười khinh, "Xem ra Ngô mỗ vẫn chưa có phúc phận này. Đại tiểu thư, Ngô mỗ hi vọng cô có thể trân trọng bà chủ Tô cả đời, nếu không, Ngô mỗ lại không nỡ để bà chủ Tô chịu ấm ức trước mặt đại tiểu thư."
Đại tiểu thư nở nụ cười duyên dáng: "Tôi trái lại hi vọng chủ tịch Ngô đừng không mời mà tới, làm khách rủi. Tôi không thích người thô lỗ như vậy."
"Hahahaha," Chủ tịch Ngô cười ẩn ý, thâm thúy nói, "Lời của đại tiểu thư thật có ý nghĩa, Ngô mỗ nhất định sẽ được lĩnh giáo vào một ngày khác. Cáo biệt."
A Tứ đẩy cửa bước vào, khi đi ngang qua chủ tịch Ngô, chủ tịch Ngô còn không thèm nhìn hắn. Hắn dứt khoát nhìn thẳng vào mặt chủ tịch Ngô, sau đó bình thản bước đến chỗ đại tiểu thư.
Sau khi chủ tịch Ngô ngồi lên xe, sắc mặt hung dữ nói: "Hai đứa đàn bà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hừ, ta sẽ khiến Đỗ Như Mộng đến trước cửa cầu xin! Từ giờ trở đi, chỉ cần Đỗ Như Mộng mua thứ gì, tất cả tăng giá gấp mười cho ta! Ta muốn xem, Đỗ Như Mộng rời khỏi Đỗ gia, có thể chống đỡ được bao lâu!"
"Vâng!"
Đại tiểu thư ôm lấy Tô Châu đang lung lay sắp đổ, vội vã nói với A Tứ: "Mau! Mau đưa chị tôi đến bệnh viện!"
Tô Châu nhíu chặt ngực áo, bờ môi run run, muốn nói mình không sao, nhưng bóng tối ập đến, cô liền bất tỉnh nhân sự. Bàn tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng, vô lực buông thõng.
Đại tiểu thư kinh hoảng: "Chị à! Chị!"
Khi Tô Châu tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện. Bênh cạnh không có đại tiểu thư, cũng không có A Tứ, cả căn phòng bệnh trống rỗng.
Cô hơi choáng váng.
Sau đó cửa được mở ra, đại tiểu thư sắc mặt mỏi mệt cầm mấy gói thuốc đi vào. Thấy người nằm trên giường bệnh đã tỉnh, nhìn thẳng vào cô, nàng quét đi vẻ mệt mỏi trên mặt, vui mừng khôn xiết chạy tới, giày cao gót giẫm nhanh trên mặt đất, âm vang mạnh mẽ, dường như mang đến một loại ma lực, khiến đôi mắt mang theo vẻ lạc lõng của Tô Châu, lấp lánh xao động.
Khóe môi Tô Châu khẽ giương lên, dịu dàng nói: "Như Mộng."
Đại tiểu thư đứng cạnh giường, vẻ mặt vui mừng như thoát chết trong gang tấc: "Chị tỉnh rồi? Thấy sao rồi, chị không sao chứ? Em lấy nước cho chị nhé?" Đặt thuốc xuống, lại lấy cốc và phích nước ở đầu giường, vặn phích nước ra, hơi nóng lập tức bay lên.
Tô Châu cảm nhận được nhiệt độ nóng bức xuyên qua làn khói mờ mịt, biết đại tiểu thư liên tục thay nước, chỉ để bảo đảm cô được uống nước sôi thích hợp.
Ánh mắt cô xuyên qua làn khói đang lượn lờ, dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của đại tiểu thư. Cô đưa tay nhận lấy nước, cúi đầu uống một ngụm.
"Cẩn thận bỏng."
Cô khẽ co năm ngón tay đang cầm quai cốc, ngảng đầu nhìn đại tiểu thư nhẹ giọng căn dặn, ánh mắt trong veo bộc lộ sự dịu dàng, ấm áp của tia nắng sớm đầu tiên: "Em ngồi xuống bên cạnh tôi được không?"
Đại tiểu thư cầm lấy chiếc cốc của cô, đặt nó sang một bên, ngồi lên mép giường như ý muốn của cô, thở phào nói: "Em thật sự rất lo cho chị. Hôm qua chị ngất đi làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng trời sắp sập đến nơi rồi! Em không thể tưởng tượng lại cảm giác lúc đó, chị không nhìn thấy vẻ mặt của em, không thể biết lúc đó em đã sợ hãi thế nào đâu. Chị, không cần biết tốn bao nhiêu tiền, em phải chữa khỏi cho chị! Điều trị trong nước còn thiếu sót thì chúng ta có thể đi Anh, có thể đi Mĩ, Đức. Em có thể cầu xin chị sau này đừng che giấu bệnh tình của mình với em được không, chị là người yêu của em, em có quyền được biết tình trạng thể chất của chị, em..."
Tô Châu đột nhiên thẳng người hôn lên đôi môi hơi nhợt nhạt nhưng không ngừng lải nhải ấy.
Tất cả âm thanh bỗng dưng ngưng lại.
Rất lâu sau, Tô Châu mới rời khỏi môi đại tiểu thư, hai tay vòng qua chiếc eo thon gọn của nàng. Gục đầu lên vai nàng nói: "Em là người yêu của tôi, em có quyền được biết tôi không muốn rời xa em."
Mặt đại tiểu thư bất ngờ đỏ lên. Nàng lúng túng trong vòng tay của Tô Châu, nhiệt độ trên mặt bỗng tăng cao. Những lời phàn nàn và sợ hãi trong đầu nàng đều bị cuốn đi, âm thanh trong miệng cũng dừng lại.
Một lát sau, nàng mới không tình nguyện nói: "Lần này em miễn cưỡng tha thứ cho chị đó." Nụ hôn này làm dịu đi phần nào nỗi buồn trong lòng nàng, cũng không đề cập đến tiền viện phí cao ngất trời với Tô Châu.
Tô Châu không biết, để chữa bệnh cho cô, đại tiểu thư đã cho A Tứ đi cầm cố chút hàng hiệu và rất nhiều báu vật của nàng. Đại tiểu thư cũng không biết, A Tứ đã bí mật giúp đỡ họ sau lưng Đỗ tiên sinh, đang gặp nguy hiểm.
Nhờ có sự quan tâm đặc biệt của chủ tịch Ngô, không chỉ chi phí điều trị ở bệnh viện tăng thêm vài con số, mà ngay cả những thứ cầm cố cũng mất giá trị. Ban đầu, bức tranh phong cảnh của một danh nhân thời Đường được bán với giá 5.000 đồng bạc, nhưng giờ đây nó chỉ có thể bán được 50 đồng. Chưa kể những thứ khác.
Đương nhiên trong thời gian Tô Châu nằm viện, đại tiểu thư không rời nửa bước, nhưng đã bí mật bán đi tất cả những gì có thể mới miễn cưỡng có thể chi trả chi phí nằm viện và điều trị.
Nàng đến tìm John, đề nghị muốn đưa Tô Châu ra nước ngoài chữa trị, nhưng John lại khó xử nói với nàng rằng trong thời gian gần đây động thái của Nhật Bản ngày càng táo tợn, anh ta không thể đảm bảo hai nàng có thể an toàn xuất ngoại, vậy nên phải đợi, phải đợi.
Mỗi ngày chịu đựng vấn đề tiền bạc và bệnh tình của Tô Châu, lông mày của đại tiểu thư vẫn luôn nhíu chặt, ít khi cười. Tô Châu ở lại bệnh viện một tháng, cả người đại tiểu thư tiều tụy, gầy mất một vòng. Mỗi ngày đều phải trang điểm, đã lâu không ăn mặc chỉnh tề, quần áo dường như cũng trở nên đơn điệu.
Tô Châu lờ mờ cảm nhận được có gì đó không ổn, cô cảm thấy đại tiểu thư vui vẻ với mình thì căng thẳng như thể đang dày công trù tính gì đó, không biết đang che giấu mình điều gì.
Cô đoán có lẽ bệnh tình của mình nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Vậy nên nụ cười của cô ít hiện hữu hơn, chỉ trước mặt đại tiểu thư cô mới có thể nở nụ cười hồn nhiên, vờ như không nhận ra điều gì.
Khi đại tiểu thư lại một lần nữa mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lúc đang trò chuyện với cô, nét mặt cô chuyển sang đau khổ và buồn bã mà đại tiểu thư không thể nhìn thấy. Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve dung mạo xinh đẹp của đại tiểu thư, nhìn đôi mắt nhắm nghiền và ấn đường cau chặt của đại tiểu thư, cô chỉ có thể dùng ánh mắt như vậy ngắm nhìn nàng.
"Là tôi liên lụy em rồi sao? Đại tiểu thư." Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt đang yên giấc của đại tiểu thư, nhẹ giọng hỏi. Thất thần lẩm bẩm một mình, đại tiểu thư không trả lời.
Cô khẽ vuốt ve mái tóc đen dài bồng bềnh của đại phu nhân, chợt mỉm cười: "Như Mộng, Như Mộng." Cô mở miệng đọc thầm hai từ, không biết có ý gì.
Những giọt nước mắt lấp lánh ở khóe mắt lập lòe, rạng rỡ dưới khúc xạ của ánh nắng ngoài cửa sổ.
Đại tiểu thư dường như nghe thấy lời của cô trong mơ, mơ hồ kêu lên một âm tiết, sau đó chìm vào giấc ngủ. Nắng đọng lại trên mi, làm dịu đi vẻ cao ngạo của nàng.
Ngày hôm sau, Tô Châu đề nghị xuất viện.
Đại tiểu thư đang bưng chá cho cô, nghe cô bình thản nói muốn xuất viện, ngay lập tức trừng mắt phản đối: "Không được! Chị phải ở đây tiếp nhận trị liệu đến khi bình phục hoàn toàn."
"Nhưng, bây giờ tôi rất khỏe." Tô Châu ngẩng cổ, vô cùng bình tĩnh nói với nàng.
"Khỏe cái gì mà khỏe?! Em nói không được là không được!" Huống chi đồ đạc trong nhà đều đã bị nàng đem đi cầm cố, nếu Tô Châu trở về, nhìn thấy cảnh này trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu.
Tô Châu thẳng thắn phớt lờ nàng, cầm lấy quần áo của mình đi vào phòng thay đồ.
"Ơ kìa, ai cho phép chị đi khi chưa có sự đồng ý của em hả!" Đại tiểu thư tức giận ngăn cô lại, chị có thể yên ổn ở lại đây không?"
Tô Châu dửng dưng nhìn nàng: "Không thể. Tôi không muốn ở lại bệnh viện thêm một giây nào hết."
"Chị!" Đại tiểu thư khuyên giải như nào cũng không nghe, bèn tóm lấy cô, kéo cô xuống giường, ghì vai cô, trầm mặt nói, "Không được."
Tô Châu cười nhẹ nhàng: "Đại tiểu thư, đừng quấy nữa, tôi muốn về làm cơm trưa cho em, dậy đi."
Đại tiểu thư nghiến răng: "Bệnh nhân mà nấu nướng cái gì, chị dưỡng bệnh thật tốt cho em, chị phải nấu bữa sáng bữa trưa bữa tối cho em cả đời, nôn nóng gì chứ!"
Tô Châu nghiêng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà cùng em." Cô cụp mắt xuống, có chút mất mát nói, "Lẽ nào em không cảm thấy trong bệnh viện, luôn luôn nhắc nhở tôi là một bệnh nhân, không thể làm gì, không thể đi bất kì đâu, tôi sẽ vui vẻ sao? Thấy tôi không vui, em không đau lòng sao?" Dáng vẻ này, thật sự quá đáng thương mà.
"..." Bà chủ Tô, chị biến thành yếu đuổi như vậy từ khi nào hả?!
Dù biết rõ có một số người lợi dụng nàng dễ mềm lòng, nhưng lại bất giác thỏa hiệp. "Nhưng..."
"Như Mộng, có em ở bên, tôi sẽ không bị tổn thương nữa. Tôi đã có chỗ dựa, không còn e sợ điều gì nữa, bởi vì em thích tôi. Đúng không?"
"..." Người phụ nữ quá mức ôn thuận này thật sự là Tô Châu, bà chủ Tô, hoàng đế Việt kịch kiêu ngạo mà lạnh lùng trước đây sao?
Đại tiểu thư bị mê hoặc mà gật gật đầu... suýt nữa hối hận! Làm sao nàng lại dễ dàng bị phương ngữ Ngô dịu dàng và sắc đẹp của Tô Châu lừa gạt đến đầu óc choáng váng như vậyyy!
"Vậy chúng ta về nhà thôi." Bà chủ Tô vỗ vỗ vai nàng, ý cười an ủi.
Về nhà.
Những lời tâm tình êm tai, cũng không thể bằng hai chữ vô cùng ấm áp này.
Đại tiểu thư nắm tay Tô Châu chậm rãi bước trên con đường trở về nhà. Có lẽ, dù giông bão có lớn đến mấy, nàng đều có thể coi thường, bởi Tô Châu nói với nàng, tôi muốn về nhà cùng em.
Đỗ gia.
Đỗ tam gia từ trên cao nhìn xuống A Tứ đang quỳ thẳng, mặt vô cảm cầm sợi dây chuyền trong tay, dường như đang ngắm nghía nó, lại giống như đang hồi tưởng lại.
Quỳ trong khoảng thời gian dài khiến mặt A Tứ trắng bệnh, bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Anh ta đã mất cảm giác ở hai chân, một lúc nữa, chỉ sợ sẽ không đứng dậy được.
"Đỗ Như Mộng mang hết đồ đi bán rồi?" Ngón tay cái của Đỗ tiên sinh xoa xoa chiếc vòng cổ đắt tiền đặc biệt, biểu cảm không nhìn ra vui buồn.
Không có người dám trả lời hắn, hắn cũng không cần người khác trả lời. Chỉ cười cười: "Nó vậy mà lại nỡ. Không có mấy thứ đó, nó không thể sống nổi."
"Đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia lại có thể bán trang vẫn luôn mang theo bên mình để lấy tiền, Đỗ Như Mộng nó đến bước đường cùng rồi, hết đường lui rồi?" Đỗ tiên sinh đưa mắt nhìn A Tứ dưới chân mình, cười mà như không nói, "Ta không ngờ, vệ sĩ mà ta bồi dưỡng, lại khá trung thành với nó."
Đám gia nô nín thở, cúi gằm mặt, sợ bị vị doanh nhân trông nho nhã mà lòng dạ nham hiểm này lôi ra trừng phạt.
"Trung thành là tốt." Đỗ tiên sinh đưa dây chuyền cho Lão Hổ, vẻ mặt lãnh đạm nói, "Xử lý theo gia pháp. Cho hắn nhớ thật lâu, kẻo quên mình là con chó của ai."
Lão Hổ gật đầu, vừa xua tay, lập tức có người đỡ A Tứ lui xuống.
Đỗ tiên sinh nheo mắt lại, vẻ u ám hiện lên trong đó.
"Đỗ Như Mộng, tốt nhất là mày, vĩnh viễn đừng nhận sai với ta."
"Cái gì?! Cần phẫu thuật?!" Giám đốc Đường trố mắt, không thể tin nổi.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng cau mày, nhẫn nại nói: "Bà chủ Viên mắc viêm phổi, nếu không nhanh sắp xếp phẫu thuật thì sẽ là chuyện sống còn."
"Vậy buổi diễn phải làm sao?"
"Buổi diễn? Đã là người sắp đi vào cửa tử rồi, còn diễn xuất cái nỗi gì."
Giám đốc Đường nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt buồn bực không yên. Hình sư muội không nói với hắn một tiếng mà trực tiếp tuyên bố rời khỏi ngành kịch, hắn đã mất đi đầu bài Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt cũng phát điên rồi, Hình sư muội mới nổi lại trực tiếp tùy hứng rút lui, bây giờ Viên Viên cũng gặp chuyện không thể diễn, vậy rạp hát của hắn phải làm sao?
Nếu không phẫu thuật Viên Viên có thể sẽ rời khỏi nhân thế, đến khi đó đầu bài của hắn chết là hết, hắn làm sao còn kiếm được tiền?
Nghĩ đến Hình sư muội chỉ biết nghĩ cho bản thân, sắc mắt hắn càng thêm xấu xí. Hắn giận đùng đùng nói: "Phẫu thuật thì phẫu thuật đi!" Hắn phải đi tìm Hình sư muội nói chuyện rời khỏi sân khấu.
Bộ dạng muốn ăn thịt người của hắn có chút đáng sợ, bác sĩ sững sờ tại chỗ nhìn hắn đi xa mới nhớ ra phải có chữ kí của người nhà mới được tiến hành phẫu thuật.
"Chữ ký, để tôi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Bác sĩ ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ mặc âu phục trắng, bên cạnh là một người đàn ông mặc áo gile đang cầm máy ảnh. Giữa lông mày của người phụ nữ tỏa ra khí khái anh hùng.
"Ngài là người nhà của bệnh nhân?"
"Tôi họ Nguyên."
Khi giám đốc Đường bước ra khỏi bệnh viện, hắn lại có suy nghĩ thứ hai, với tính cách của Hình sư muội, hiện tại không thể thuyết phục nó không nghỉ việc. Nếu đi tìm Hình sư muội, rồi lại cãi cọ với Hình sư muội, như vậy không cần thiết.
Thế nhưng bây giờ hắn không thể có những trụ cột chống đỡ sân khấu, nếu không có đầu bài, rạp hát này cũng sẽ hoang tàn mất. Hắn cần một người có đủ uy danh, cũng cần phải có mê lực của đầu bài để gánh vác rạp, tìm đâu ra người phù hợp đây?
Hắn vừa đi trên đường vừa lơ đãng suy nghĩ.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt hắn, có thể nhìn thấy một người đàn ông bận mã quái ở phía trong cửa sổ, đang quan sát hắn.
"Ôi chao, đây chẳng phải chủ tịch Ngô hay sao? Chủ tịch Ngô, lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?" Hắn cười haha, bước đến bên cạnh cửa sổ xe, giọng điệu thân thiết nói chuyện với chủ tịch Ngô.
Chủ tịch Ngô đánh giá giám đốc Đường, hỏi: "Tôi từ xa thấy cậu ở đây bộ dạng khổ sở, sao thế, chuyện gì có thể làm khó Đường Kiệt anh vậy?"
Giám đốc Đường cười haha: "Đó đều là chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi thôi, nhưng chủ tịch Ngô, mặt ngài có vẻ không vui, lại là ai trêu chọc ngài thế?"
"Hừm." Chủ tịch Ngô quay sang nói với Đường Kiệt, "Ở Thượng Hải này có thể khiến tôi không vui, ngoài ông chủ Đỗ tam gia ra thì còn ai nữa đâu? Không vui chỉ là nhất thời, Đỗ tam gia hắn rất nhanh thôi sẽ vĩnh viễn không thể vui vẻ nữa."
"Chủ tịch Ngô nói vậy là có ý gì?" Khóe mắt Đường Kiệt giật giật.
"Cậu không biết ư? Con gái độc nhất của Đỗ tam gia, Đỗ Như Mộng, để chữa bệnh cho bà chủ Tô tuấn tú kia, nghìn vàng tiêu tan, có thể nói là tình cảm sâu đậm, hiếm thấy trên đời. Ngô mỗ chỉ cho người bên dưới thu thêm chút tiền, Đỗ Như Mộng cô ta và Tô Châu liền hai bàn tay trắng, bây giờ nghèo túng, sắp không thể kiếm sống nữa rồi. Đỗ Như Mộng muốn sống thì sớm muộn gì cũng phải đến cầu xin tôi, để tôi xem thể diện của Đỗ tam gia hắn, còn có thể giữ đến khi nào!"
Trong lòng Đường Kiệt động đậy, sắc mặt giữ nguyên, cười nói: "Chủ tịch Ngô, ba phần tư mẫu đất ở Thượng Hải, sớm muộn gì cũng thuộc về ngài. Nếu chủ tịch Ngô có thời giờ, Đường mỗ mời ngài đến Paramount, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Không cần." Chủ tịch Ngô xua xua tay, "Tôi và thái quân còn có việc. Hôm khác đi."
Nhìn theo giám đốc Ngô rời đi, Đường Kiệt vui mừng cười lớn nói: "Quả thật, mình muốn cái gì liền đưa cái đó. Tô Châu ơi là Tô Châu, cô đã được định sẵn phải ngoan ngoãn quay về với tôi."
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...