Hạ Xưa

Khi đại tiểu thư mở cửa, sắc mặt Tô Châu tái nhợt, môi có chút tím, đang che ngực, một tay chống lên bàn. Đối diện với nụ cười vui mừng của đại tiểu thư, cô lãnh đạm quay người lại, yếu ớt ngồi xuống.

Đại tiểu thư sững người, sắc mặt biến đổi, vội bước đến, bức thiết hỏi: "Chị sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi vậy? Có phải bị bệnh rồi không? Chị, chị nói gì đi!"

"Tôi không sao." Tô Châu buông tay đang che ngực của mình ra, khẽ mỉm cười, "Đại tiểu thư, cô đặc biệt tới đây một lần, để tôi pha trà cho cô."

"Đừng," Tuy nàng rất hào hứng với tách trà mà Tô Châu pha, nhưng so với an nguy của thân thể Tô Châu, nàng mong Tô Châu có thể nghỉ ngơi thật tốt hơn. "Chị, nếu chị không đồng ý đi bác sĩ với em, vậy chị lên giường nghỉ ngơi một chút đi."

Mặc dù Tô Châu đã cật lực che giấu sự khó chịu, nhưng đại tiểu thư quan tâm cô như vậy, làm sao không nhìn ra cô đang ngấm ngầm chịu đựng.

"Nào, nằm xuống đi." Nửa bế nửa đỡ Tô Châu nằm lên giường. Chu đáo đặt gối dựa sau lưng cô, lại đắp chăn cho cô, để cô có thể nằm thoải mái hơn một chút.

Ngồi bên cạnh giường Tô Châu, đại tiểu thư mới quan sát tỉ mỉ sắc mặt Tô Châu. Đã tốt lên không ít.

"Chị thường xuyên như thế này sao?" Nàng ân cần hỏi, nhìn đôi mắt sáng ngời của Tô Châu, dừng lại rồi nói tiếp, "Giống như hôm nay ấy? Có phải đám người A Tứ không chăm sóc tốt cho chị không? Hay là chị ăn phải thứ gì hỏng..."

Nghe nàng hỏi một loạt, ánh mắt Tô Châu dịu xuống, tuy cơn đau ở ngực đã dịu đi phần nào, nhưng vẫn không muốn mở miệng. Chỉ là nhìn điệu bộ của đại tiểu thư, nếu Tô Châu không đưa ra một đáp án thỏa đáng, nàng nhất định sẽ không yên tâm mà đưa cô đi bệnh viện.

Cô ngắt lời đại tiểu thư: "Đại tiểu thư?"

"Dạ?" Đại tiểu thư chớp chớp mắt. "Sao vậy?"

"Tôi muốn bàn chuyện cải cách kịch với cô." Tô Châu nghiêm túc nói.

"Tạm thời không nói chuyện này, chị nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì để hôm khác nói, được không?" Đại tiểu thư dỗ dành Tô Châu, hiển nhiên không có hứng thú với chủ đề của Tô Châu.

"Đại tiểu thư," Tô Châu có phần bất đắc dĩ, cô nói, "Tôi thật sự không sao, chỉ là vừa nãy bất cẩn va vào góc bàn nên hơi đau, bây giờ không sao rồi."

Đại tiểu thư hoài nghi nhìn cô.

Cô hào phóng chịu đựng cái nhìn của nàng, sắc tím trên môi đã nhạt đi, mặt đã hồng hào trở lại không ít. Khóe môi cô cong cong, trông đại tiểu thư căng thẳng rất buồn cười, xúc động muôn phần.

"Được rồi. Về việc cải cách Việt kịch, trước mắt chúng ta không có năng lực làm việc này. Em không phải người trong ngành như các chị, tuy em rất có hứng thú với Việt kịch, nhưng ngoài đoàn Tứ Quý của chị, em thật sự không quen biết ai cả. Nếu thật lòng muốn cải cách, hiện tại vẫn còn quá sớm. Nếu chị là người khởi xướng, đương nhiên là rất tốt, nhưng chị nghĩ mà xem, suy cho cùng chị vẫn bị Đường Kiệt khống chế, nếu chị muốn cải cách, Đường Kiệt sẽ không đồng ý, như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề." Đại tiểu thư ngẩng đầu, lặng lẽ thở dài, "Muốn cải cách thì phải có chuẩn bị, chúng ta thậm chí còn chưa sẵn sàng thì làm sao mà cải cách?"

Nếu đại tiểu thư ôm đồm nhiều việc, Tô Châu nhất định sẽ bác bỏ phương án cải cách này. Những lời vừa rồi của cô chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của đại tiểu thư, không ngờ đại tiểu thư thật sự có ý định thay đổi hiện trạng của Việt kịch.

Đã là thay đổi truyền thống, gian nan là lẽ đương nhiên. Tôn Văn tiên sinh* đã triển khai rất nhiều cuộc cách mạng mới có thể thành công, hơn nữa Tôn Văn tiên sinh không đơn độc, đằng sau ông là biết bao chí sĩ yêu nước thương dân đã giúp ông hoàn thành cách mạng.

*Tôn Văn (Tôn Trung Sơn): Nhà cách mạng và chính trị gia của Trung Quốc, là người đã đề ra Chủ nghĩa Tam Dân

Việt kịch không cần cách mạng, nhưng cần phải cải cách. Cách mạng là lật đổ những gì vốn có trước đó, cải cách là thay đổi hình thái hiện có. So với sự phủ định toàn phần của cách mạng, cải cách đòi hỏi hao tâm tổn trí nhiều hơn. Nó không phá bỏ rồi dựng lại, mà trực tiếp sửa đổi nguyên bản, nhưng vẫn phải gìn giữ những gì tinh túy. Hiển nhiên, công trình vĩ đại như thế này, một mình Tô Châu, thêm cả đại tiểu thư cũng không thể nào hoàn thành.

Đại tiểu thư cân nhắc rất nhiều, điều này cho thấy đại tiểu thư đang có quyết tâm thay đổi quy mô hiện tại của Việt kịch. Nếu đại tiểu thư không gặp phải cô, hẳn là đang ở trong thư phòng của Đỗ gia, hưởng rượu pha trà, dùng mực Tây viết mấy tập thơ tiếng Anh ngập tràn thi vị, thay vì như thế này, vì cô mà cau mày trầm tư, phiền não nặng nề.

"Đại tiểu thư, những việc này, tôi sẽ ngẫm nghĩ. Cô ra ngoài lâu như vậy, cha Đỗ hẳn rất lo lắng cho cô." Thái độ của Tô Châu lại trở nên có chút lạnh nhạt.

Lệnh đuổi khách này thật sự khiến đại tiểu thư không nhịn được mà thở dài. Cô tức giận đến mức không cười nổi, đứng dậy, đi đến bàn trà, rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Tô Châu.

Tô Châu nhận lấy, ngẩng chiếc cổ trắng nõn lên như một con thiên nga tao nhã, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc.


"Chị, chị mong em bị nhốt lắm sao?" Tinh thần nàng có chút sa sút, ấn đường sầu muộn hơi nhíu lại, màu đen trong mắt càng đậm hơn.

Tô Châu mở miệng, muốn giải thích. Lại nghe thấy đại tiểu thư nói: "Em biết, nếu em không phải con gái của cha em mà chỉ là con gái của một gia đình bình thường, chị đã chẳng thèm nhìn mà đá em ra khỏi cửa từ lâu rồi."

"Đại tiểu thư..."

Đại tiểu thư cau mày, vẻ mặt buồn bã, khiến mắt Tô Châu tối sầm, nước ấm trong tay nóng hổi đến mức cô chẳng giữ nổi. Cô lại khiến đại tiểu thư chịu ấm ức rồi sao?

Đại tiểu thư quay lưng lại, như thể không muốn để Tô Châu nhìn thấy dáng vẻ u sầu của mình. Nàng kìm nén thanh âm, hơi run run. "Nếu như một ngày, em không phải đại tiểu thư nữa, hoặc không còn là con gái của cha nữa, chị sẽ đối xử tốt với em hơn, hay là tệ hơn?"

Tô Châu đặt cốc lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, áy náy nhìn bóng lưng của đại tiểu thư, nhẹ giọng nói: "Sao lại nói vậy? Dù thế nào đi chăng nữa, dù cô có là con gái của cha Đỗ hay không, cô vẫn là em gái tôi. Cho dù cô không phải đại tiểu thư, tôi vẫn sẽ đối xử với cô trước sau như một."

Trước sau như một ư? Đại tiểu thư nhếch khóe môi, không biết buồn hay vui.

"Thật sao?" Nàng quay người lại nhìn Tô Châu.

Ánh mắt đại tiểu thư sáng ngời, Tô Châu không nỡ nói thêm gì. Cô chỉ mỉm cười gật gật đầu, biểu thị xác nhận những gì mình nói là thật.

"Tốt lắm!" Đại tiểu thư chắp tay sau lưng, miệng không nhịn được cong lên, những ngón tay không ngừng đan vào nhau. Nàng quả quyết nói, "Là chị nói đấy nhé, lỡ như chị hối hận thì phải làm sao?"

Tô Châu nhìn dáng vẻ hân hoan của nàng mà buồn cười, quả thật khiến người ta kìm lòng không được mà cong khóe môi lên. Cô bình thản đáp: "Còn có thể làm gì? Cô đâu thể không phải đại tiểu thư."

Đại tiểu thư mặt mày hớn hở, không giải thích nhiều.

Sau này, khi lời của đại tiểu thư trở thành sự thật, Tô Châu vô cùng nghi ngờ liệu đại tiểu thư có phải đã sớm mưu tính trước hay không. Nhưng ngắm nhìn dáng vẻ hào hứng của đại tiểu thư, tim cũng không còn đau nữa, cô cũng vui vẻ tán gẫu với đại tiểu thư vài chuyện thú vị.

Tòa soạn.

"Phế vật!" Ông chủ Triệu đập bàn, tức đến phát run, "Phế vật! Phế vật! Các người ý nói tôi đang nuôi hai phế vật vô dụng đấy à? Làm gì mà có ăn thế? Bám theo một đám đàn bà mà cũng để mất dấu!"

Hai phóng viên, chính là hai người đã theo dõi đại tiểu thư trước đó. Bị mắng đến mặt ủ mày ê, cúi đầu không dám lên tiếng.

"Vương Khải! Cậu nói đi, theo dõi lâu như vậy rồi, chỉ chụp được mấy tấm ảnh vô thưởng vô phạt, cậu làm lãng phí film của tôi, dùng tiền rửa ảnh để cho đại tiểu thư tạo dáng!" Ông chủ Triệu hung hăng ném ảnh vào lên người một phóng viên, thịnh nộ hừng hực, trong lòng nhỏ máu.

Vương Khải cúm núm, chịu bị ném ảnh lên đầu lên vai, đứng bất động không dám phản bác. Trong tòa soạn này chỉ có tổng cộng ba cái máy ảnh đời mới, bọn họ chỉ dùng chung một cái để chụp được đại tiểu thư, đã lâu rồi mà vẫn chưa chụp được ảnh, khó trách ông chủ Triệu lại tức giận như vậy.

"Ông chủ, ngài bớt giận. Nghe người báo tin nói, Đỗ tam gia đã có ý kiến lớn với đại tiểu thư, vẫn luôn giam đại tiểu thư, không cho cô ta ra khỏi cửa, lần này chúng ta bỏ lỡ, không biết lần sau sẽ là khi nào!"

Ông chủ Triệu hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Con trai cả của công tước Anh, John tiên sinh sắp kết hôn với Đỗ đại tiểu thư rồi, lẽ nào các người định đợi cô ta kết hôn mới đi chụp hay sao? Vậy còn có ích gì?!"

"Ông chủ, ý của chủ tịch Ngô là cho chúng tôi chụp ảnh để hủy hoại thanh danh của Đỗ đại tiểu thư và Đỗ tam gia, chỉ cần người tên John gì đó biết Đỗ đại tiểu thư là nữ nhân có đời sống không đúng đắn, hôn sự này cũng coi như bị hủy rồi, khi đó quan hệ giữa Đại sứ quán và Đỗ tam gia cũng mờ nhạt theo. Nhưng, nếu như sau đại hôn của Đỗ đại tiểu thư chúng tôi chụp được ảnh, như vậy chẳng phải John sẽ cảm thấy mình bị Đỗ tam gia lừa hay sao? Nếu John tiên sinh vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận, hề hề..." Vương Khải múa mày múa mắt nói, "Ngài cảm thấy hôn sự này vẫn sẽ là hôn sự sao? Tôi đoán, phu nhân sẽ biến thành cừu nhân*."

*Cừu nhân: Kẻ thù

Ông chủ Triệu trầm mặc trở lại.

Vương Khải thấy lời của mình có tác dụng, cùng với người kia nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười. Kiên trì nỗ lực nói: "Ngài xem, Đỗ tam gia trông coi con gái rất sát sao, cục cưng của hắn, đến lúc ấy để bảo vệ Đỗ đại tiểu thư, còn phải tìm ngài cầu xin ngài xóa tin tức đó. Phía trên ngài có chủ tịch Ngô chống đỡ, hắn muốn gỡ tin, làm sao mà không nghe lời ngài cho được?"

"Có cái con khỉ!" Dù mắng Vương Khải, nhưng sắc mặt hắn đã tốt lên không ít. Ông chủ Triệu nghĩ một chút, "Hai người các anh tạm thời đừng động đến cô ta, chuyện đó nói sao."


"Ông chủ anh minh." "Ông chủ cao kiến."

"Được rồi được rồi. Cút về làm việc đi!" Ông chủ Triệu sốt ruột xua xua tay.

Đỗ phu nhân và mấy phu nhân thấy đã đủ, ra khỏi đền, không thấy bóng dáng đại tiểu thư đâu. Đỗ phu nhân tìm tài xế, hỏi: "Như Mộng đâu?"

Tài xế cung kính đáp: "Phu nhân, đại tiểu thư và Tứ nhi vẫn chưa quay lại ạ."

"Đi đâu rồi?" Đỗ phu nhân lẩm bẩm.

Hạ phu nhân cầm khăn tay, che miệng cười: "Tôi thấy, đây hẳn là đi gặp người yêu đi? Tôi nói rồi mà, sao Đỗ tiểu thư lại không cùng chúng ta vào đền chứ?"

"Coi cái miệng rộng của bà kìa!" Đỗ phu nhân cười, "Chỉ biết nói hươu nói vượn."

"Ơ kìa, còn nói được nữa, chỉ có khả năng đó thôi." Mã phu nhân cũng cười, "Đại tiểu thư ở Anh Quốc lâu như vậy rồi, người nước ngoài rất thích kết giao bè bạn, làm gì xấu hổ nhút nhát. Người ở Đại sứ quan tên cái gì mà John đó, không phải bạn học của Như Mộng sao? Tôi thấy Như Mộng và John cũng khá đẹp đôi đó chứ."

"Đúng thế đúng thê. Chúng ta đều không phải người cổ hủ, không phản đối đám trẻ yêu đương. Nếu con trai tôi mà tìm được một đứa con gái tốt để yêu, tôi sẽ ủng hộ một trăm một nghìn lần!" Hạ phu nhân cũng là người có học vấn cao đẳng, không phản đối quyền tự do yêu đương của người trẻ.

"Mẹ, nói gì mà vui thế?" Đại tiểu thư ý cười trong vắt chắp hai tay đằng sau đi tới, A Tứ cầm chiếc ô nhỏ của nàng trong tay.

Đỗ phu nhân cùng mấy vị phu nhân cười rộ lên, nhìn đại tiểu thư làm nàng không hiểu gì.

"Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đến Dật Tiên lầu dùng bữa ha?" Mã phu nhân hỏi.

"Để Hạ phu nhân mời đi, cái miệng rộng này của bà ấy không chỉ dám nói, mà còn biết ăn ngon đấy!" Trương phu nhân cười, "Phòng riêng ở Dật Tiên lầu!"

Một nhóm người lại rầm rộ hướng đến Dật Tiên lầu.

Viên Viên lau mồ hôi trên trán mình, tay cầm một túi bánh ngọt, đi về phía phòng của Hình sư muội. Bánh quế hoa của quán này vẫn luôn là chỗ Hình sư muội thích ăn, cô đã đặc biệt xếp hàng rất lâu mới mua được. Buổi chiều, để tạo bất ngờ cho Hình sư muội, cô ấy không nói Hình sư muội biết mình đi đâu, chỉ nói phải ra ngoài rất lâu.

Nghĩ đến Hình sư muội nhìn thấy món bánh ngọt này sẽ vui sướng thế nào, Viên Viên trong lòng tràn đầy mong đợi. Bước nhanh đến trước cửa phòng Hình sư muội, mỉm cười chuẩn bị đẩy cửa để làm em ngạc nhiên, tay đã đặt lên cửa, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười truyền từ bên trong ra.

"Cục cưng của anh à, nếu sau này em gả cho anh, anh nhất định sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất!" Đây là giọng của một người đàn ông.

"Giám đốc Đường, anh đừng ăn nói hồ nháo, ai muốn gả cho anh chứ!"

"Em đó. Em thật sự không gả cho anh sao? Ôi, cục cưng, em đã thuộc về anh rồi, em mà không chịu gả cho anh, anh liền... Anh liền khóc đến chết."

"Vậy anh khóc đến chết đi..."

Tiếng cười bên trong hòa làm một.

Viên Viên ngơ ngác quay người bỏ đi mới phát hiện trên tay mình trống không. Cô ấy cúi đầu nhìn lòng bàn tay, trống rỗng, con tim cô ấy cũng trống rỗng theo.

Cô ấy quay đầu nhìn, túi bánh quế hoa không biết từ lúc nào đã rơi trước cửa phòng Hình sư muội, rơi xuống đất, những mảnh bột mịn văng tung tóe.


Ánh mắt cô ấy dần đờ đẫn, dừng lại ở túi bánh quế hoa, nhìn rất lâu, rất lâu.

Rất lâu sau, cô ấy mới vô cảm bước đến, nhặt lên, cầm nó mà mờ mịt ra khỏi sân.

Ngờ nghệch mà đi không biết bao lâu, trước mặt bỗng xuất hiện một người chặn đường cô ấy. Người nọ xéo xắt khoanh tay, quái gở châm chọc cô ấy: "Nè, có chuyện gì vậy? Như người mất hồn."

Tầm nhìn rời rạc của cô ấy tập trung lại một chỗ, khôi phục hoàn toàn khuôn mặt của người trước mặt. Cô ấy nhìn chằm chằm Lương Tiểu Nguyệt một lúc, không nói gì.

"Cô câm à?" Lương Tiểu Nguyệt hiếu kỳ nhìn Viên Viên.

"Có chuyện gì?" Viên Viên nhàn nhạt hỏi. "Nếu không có gì thì tôi về trước đây."

Lương Tiểu Nguyệt không vui, giữ lấy Viên Viên không chịu buông: "Sao thế, dáng vẻ này của cô xem ra có ý kiến gì với tôi à? Hả? Hình sư muội dễ vỡ của cô đâu rồi? Bình thường như hình với bóng với cô, hôm nay lại không thấy cô ta đâu?"

Quan sát Viên Viên, chế giễu nói: "Chẳng lẽ cảm thấy không có tương lai với cô, nên sà vào lòng kẻ khác..."

"Bốp——"

Nhất thời, cả thế giới rơi vào trầm lặng.

Sau đó, Lương Tiểu Nguyệt hét lên: "Mày dám đánh tao? Viên Viên, con tiện nhân này!" Duỗi bộ móng vuốt dài ngoằng tới cô ấy.

Khi Lương Tiểu Nguyệt cào cấu cánh tay Viên Viên, còn muốn cào cả mặt cô ấy, Đường Kiệt vừa vội vàng cài cúc áo vừa chạy tới, theo sau là Hình sư muội. Thấy vậy, Đường Kiệt ôm lấy Lương Tiểu Nguyệt ngăn cản cô ta làm người khác bị thương, Hình sư muội thì kéo Viên Viên lại, đau lòng nhìn vết thương trên tay cô ấy.

"Buông tôi ra! Đường Kiệt, tôi nói cho anh biết! Hôm nay tôi không giết ả ta, tôi không thèm chơi đùa với anh nữa!" Lương Tiểu Nguyệt không ngừng vùng vẫy, thậm chí còn cào cấu Đường Kiệt đang ngăn cô ta lại.

Hình sư muội bảo vệ Viên Viên ở sau lưng, cứng rắn chặn lại, sắc mặt u ám nói: "Lương Tiểu Nguyệt! Cô thử động vào A Viên xem!"

"Đừng náo loạn nữa!" Đường Kiệt tức giận gầm lên, "Cô im cho tôi!"

Viên Viên thờ ơ nhìn bọn họ cãi cọ, la hét chửi rủa đều không lọt vào tai cô ấy. Cô cụp mắt nhìn Hình sư muội đang bảo vệ mình trước mặt, ánh mắt vô tình rơi lên vết đỏ trên cổ em. Cô ấy hơi nheo mắt lại, dường như có chút trì độn mà nhướn mày, cuối cùng khép mắt lại, khóa chặt mọi cảm xúc trong mắt.

Lại mở ra, cô ấy quay người bỏ đi.

Hình sư muội sửng sốt, lòng từ từ trầm xuống.

Ngày 8 tháng 4, John lại ghé thăm Đỗ gia. Đề nghị với Đỗ tiên sinh mời đại tiểu thư ra ngoài chơi. Đỗ tiên sinh chỉ gật gật đầu, không nói lời nào mà cho phép John.

Đại tiểu thư mặt không tình nguyện cùng anh ta ra khỏi cửa, xe vừa lái đi không xa, nàng liền đắc ý cười với John: "Thế nào, diễn xuất của bổn đại tiểu thư không tồi đúng không?"

John kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, gật đầu giơ ngón cái lên: "Good! Chúa ơi, cô không đi làm diễn viên, thật sự rất đáng tiếc mà."

"Khen tôi ít thôi." Ý cười của nàng giảm bớt, "Thật ra cha tôi rất ghét bị người khác lừa."

"Nếu cha tôi biết anh đưa tôi ra ngoài để đi tìm chị tôi thì nhất định tôi sẽ bị nhốt thêm dăm bữa nửa tháng nữa. Anh đó, nếu không có cha anh nâng đỡ mà biến thành một tiểu tử thường dân thì sớm đã bị cha tôi đánh chết rồi!"

John mím môi, mặt mày mang ý cười, trông có chút đẹp trai: "Tôi cũng coi như là xông pha khói nước vì em rồi. Xem tôi trung thành với em thế nào, mà trước đây lại xấu tính với tôi."

"Huynh đệ tốt!" Đại tiểu thư gật gật đầu, "Trước đây tôi tưởng anh muốn tranh Tô Châu với tôi nên mới thô lỗ với anh như vậy. Nhưng mấy ngày nay anh vẫn luôn giúp tôi chăm sóc chị ấy, tôi rất biết ơn anh. Cảm ơn anh, John."

"Oh," John giang cẳng tay ra, làm bộ hoảng hốt mở to mắt, "Em vậy mà cũng biết nói cảm ơn. Ôi Chúa ơi, lẽ nào cô là Rose giả ư?"

"Được rồi." Đại tiểu thư có chút tiếc nuối nói, "Tôi khó lắm mới khách sáo một lần, muốn mời anh ăn cơm, anh không cảm kích thì thôi vậy."

John không để tâm lời nói của nàng, cười trừ.

Xe dừng ở góc đường, đại tiểu thư xuống xe, quay đầu nhìn John rất tự giác không theo sau mình, bèn nói: "Gặp lại muộn chút ha."


John gật đầu cười cười với nàng, tài xế đóng cửa xe lại.

Qua tấm kính đen, John vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng mờ ảo của đại tiểu thư. Sau đó mới buồn bã quay đầu, bảo tài xế: "Đi dạo một lát rồi quay lại đón Rose."

Xe lại lần nữa khởi động.

Tô Châu đứng bên lan can bên bờ sông, ngắm nhìn dòng sông êm đềm trôi, không biết lại nghĩ đến gì.

Đại tiểu thư thả nhẹ bước chân, đứng đằng sau nhìn cô, khóe môi cong cong vẽ lên nụ cười.

Một lát sau, Tô Châu vẫn chưa hoàn hồn, đại tiểu thư mới lên tiếng: "Thệ giả tư phù, bất xả trú dạ[1]." Thấy Tô Châu kinh ngạc quay đầu, nàng bước về phía trước, nhẹ giọng nói, "Khuyến quân mạc tích kim lũ y, khuyến quân tích thủ thiếu niên thì. Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi[2]."

[1] Thệ giả tư phù, bất xả trú dạ:

Dịch nghĩa: Kẻ ra đi mãi không trở lại, ngày đêm không ngừng trôi.

Câu thơ được viết trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Ý nghĩa nhìn nước sông (kẻ ra đi) nghĩ tới thời gian, trôi đi mãi không trở lại được, Khổng Tử nhận ra quy luật khách quan, nghĩ về sự phấn đấu không mệt mỏi của con người...

[2] Khuyến quân mạc tích kim lũ y,

khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết,

mạc đãi vô hoa không chiết chi.

[Kim lũ y - Đỗ Thu Nương]

Dịch nghĩa:

Chiếc áo thêu vàng, anh chớ tiếc,

khuyên anh hãy tiếc thuở xuân xanh.

Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ,

chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.

"Đại tiểu thư thật có tài văn chương." Tô Châu cảm thán nói. Đối với đóa hoa kiều diễm như đại tiểu thư, cô làm sao nỡ, mà làm gì có ai nỡ bẻ gãy chứ?

"Em chị muốn cho chị biết rằng em lén lút vụng trộm ra ngoài gặp chị, thời gian vô cùng eo hẹp." Nàng giữ lấy tay Tô Châu, nắm lấy, nhướn mày nói, "Em ra ngoài khó khăn như vậy, chị nói xem chị muốn đi đâu?"

"Đại tiểu thư, có phải tôi muốn đi đâu cũng được không?"

Đại tiểu thư hào khí nói: "Chân trời góc biển!"

Kéo đại tiểu thư chậm rãi bước đi, Tô Châu nhanh nhẹn nói: "Được. Vậy hôm nay tôi muốn trở về minh viên."

Nụ cười trên môi đại tiểu thư lập tức cứng đờ.

Nàng có thể nói lời mà không giữ lấy lời một lần không?

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui