Khi bạn yêu một người, bạn sẽ nương theo tâm trạng của người đó mà vui, buồn. Nhưng khi bạn ghét một người hay bạn hoàn toàn không yêu người đó thì tâm trạng người đó thế nào cũng không làm ảnh hưởng đến bạn. Nhưng tại sao đôi lúc bạn vẫn cảm thấy có chút đắng lòng, xót xa… Phải chăng vì mình mà người đó mới trở nên khổ sở như vậy?
Quang đưa tôi về nhà chị họ tôi ở quận Gò Vấp gần với sân bay Tân Sơn Nhất. Thấy tôi, chị Loan giọng vui mừng hồ hởi:
- Hạ Vũ, con nhỏ này! Lâu lắm mới gặp, sao nhìn gầy đi thế này.
- Dạo này em ăn nhiều lắm mà trông gầy hả chị? - Tôi cười đáp.
- Gầy hơn so với hai năm trước chị gặp em. Vào đi. Đây là bạn em hả? Tên gì?
Sực nhớ ra Quang đang xách đồ đi bên cạnh tôi liền quay sang anh giới thiệu:
- Đây là anh Quang, con trai của bạn bố em. Còn đây là chị Loan, chị họ em.
- Con trai của bạn bố em, thế có phải bạn em không? - Chị Loan nháy mắt.
- Thì là bạn em luôn. Chị vẫn thích trêu em nhỉ? Sắp lấy chồng rồi còn… - Tôi bĩu môi với chị.
Chị Loan hơn tôi ba tuổi, học đại học ở Sài Gòn và được giữ lại trường làm giảng viên. Anh Lương chồng sắp cưới là bạn học với chị quê ở Đà Nẵng. Đây là lần thứ hai tôi gặp anh nên rất nhanh chóng trở nên thân quen.
Quang ở lại ăn cơm tối cùng chúng tôi sau đó xin phép ra về. Tiễn Quang ra cửa tôi dặn dò.
- Anh về cẩn thận đấy! Lúc nãy uống bia với anh rể em có làm sao không?
- Uống ít thôi mà… - Quang ngập ngừng - Cảm ơn tối qua đã cho anh ngủ cùng phòng.
Tôi phá lên cười:
- Chỉ là ngủ cùng phòng, làm gì mà phải cảm ơn. Anh bỏ việc làm xe ôm cho em hai ngày nay em còn chưa kịp cảm ơn ấy chứ.
- Vậy sáng thứ bảy anh đón em rồi về Vũng Tàu nhé! Bố mẹ anh rất muốn gặp em.
Tôi chưa kịp trả lời Quang thì có điện thoại của bố gọi đến. Bố hỏi đã đến nơi chưa và đi đường có mệt không? Khi bố biết Quang đón tôi và đang đứng nói chuyện cùng tôi bố rất vui, dặn dò thêm vài câu rồi dập máy. Tôi cất điện thoại và gật đầu đồng ý với Quang chuyện đi Vũng Tàu.
Ba ngày sau tôi bị chị Loan kéo đi khắp các cửa hàng để sắm đủ mọi thứ chuẩn bị cho lễ cưới và gia đình nhỏ sau hôn nhân của chị. Nhìn chị rất hạnh phúc, đôi mắt chị ánh lên một niềm vui mà bất kỳ ai cũng dễ dàng nhận ra. Yêu nhau bốn năm và kết thúc là một đám cưới, người con gái nào chẳng mong chờ điều ấy.
Tôi nhớ Đỗ Hùng, nỗi nhớ cứ len lỏi trong lòng làm trái tim nhỏ bé của tôi đau thắt lại. Tôi đã rất cố gắng để không phải một mình, chỉ vì khi ở một mình tôi rất hay bị rơi vào tình trạng khủng hoảng, vô thức mà bấm số gọi cho anh, chỉ cần nghe thấy giọng anh là đủ. Thế nhưng tôi đã làm được, hơn mười ngày rồi tôi để anh được tự do.
Nhìn chị Loan đang hạnh phúc thử váy cưới, tôi bỗng nhận ra đã không biết bao nhiêu lần mơ thấy mình mặc váy cô dâu và Đỗ Hùng là chú rể đứng bên.
Gần ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau, tôi có đề nghị Đỗ Hùng cùng nhau đi chụp một album ảnh lưu niệm nhưng anh đã từ chối. Khi tôi giận dỗi và nói anh không yêu tôi thì anh mới nhún mình bảo xem xét. Chỉ tiếc rằng cách này kỷ niệm một tháng thì Đỗ Hùng đã nói lời chia tay, giấc mơ mặc váy cưới của tôi đã tan biến như hạt bụi mỏng manh bay trong gió.
Ba đêm ở nhà chị Loan, hai chị em tôi rủ rỉ tâm sự với nhau nhiều chuyện. Khi chị hỏi tôi về Đỗ Hùng, tôi im lặng nghe tim mình nhức nhối:
- Chúng em chia tay rồi! Anh ấy không yêu em nữa.
- Nó có người khác à? - Chị tôi hơi bất ngờ.
- Em không biết nhưng em nghĩ là không. Chỉ cảm nhận thấy đúng là tình yêu cứ nhạt dần đi, nhiều nghi ngờ, nhiều cãi vã… Thời gian đã làm cả hai thay đổi.
- Không thể quay lại à? Hai đứa cũng hay giận nhau nói chia tay mà.
- Không, là em, em hay nói chia tay nhưng em làm không được. Anh ấy nói lần này là lần thứ hai và rất quyết tâm. Anh ấy không gặp em, không nhắn tin lại, em gọi đến anh ấy chỉ nghe mà không trả lời. Nhật ký em viết từ lúc em gặp anh ấy em cắt ra để anh ấy đọc nhưng rồi anh ấy trả lại. Em đau khổ suốt ba tuần tìm cách níu kéo nhưng vô ích… Em… em… - Giọng của tôi bắt đầu nghẹn lại, tôi không thể kìm chế được nữa.
Nỗi đau, nỗi đau cuộn trào lên và tôi òa khóc. Tiếng khóc tôi đã kìm nén suốt từ hôm vào Sài Gòn đến giờ. Chị Loan xoay người qua ôm tôi dỗ dành:
- Thôi, khóc xong rồi quên thôi em. Chuyện đã vậy rồi thì đợi xem, có duyên thì tìm lại được nhau, vô duyên thì phải buông tay em à.
- Em buông, em chấp nhận buông rồi… Nhưng em mệt mỏi quá. Sẽ chẳng có ai có thể yêu em hay làm em yêu được nữa đâu. Em thực sự muốn ngủ một giấc và tỉnh dậy thì quên đi tất cả.
Mặc cho nước mắt tuôn rơi, tối hôm ấy tôi đã khóc cho vơi đi nỗi nhớ nhung Đỗ Hùng ở trong lòng. Sáng dậy nhìn điện thoại có đên hơn mười tin nhắn của Lâm Hùng và của Quang, tôi đọc qua nhưng không nhắn lại cho ai cả.
Tối khóc nhiều quá nên sáng dậy mắt tôi sưng húp. Ba tuần đầu chia tay mắt tôi luôn ở tình trạng này nên phải lấy khăn ấm chườm quanh mắt cho cục sưng xẹp dần đi. Quang đến đón tôi giật mình hỏi:
- Em hành hạ đôi mắt của mình kiểu gì mà đỏ tất thế kia?
- Chắc đau mắt đấy, anh đừng nhìn. - Nói rồi tôi đeo kính râm và khẩu trang vào, đội mũ bảo hiểm và lên xe máy cùng Quang rong ruổi về Vũng Tàu.
Trời nắng nên chúng tôi xuất phát từ Sài Gòn lúc 6 giờ sáng. Khi Quang cho xe rẽ vào đường Xa lộ Hà Nội anh bảo tôi lấy chiếc Ipod trong túi áo khoác và cắm tai nghe vào mỗi người một bên cùng nghe nhạc. Trong danh sách bài hát toàn nhạc của Tuấn Hưng, không biết là Quang cố tình hay sao mà toàn là những bài hát thất tình và buồn đau của chàng ca sĩ này.
Khi xe rẽ phải để vào đường chỉ dẫn đi Vũng Tàu thì tôi trêu:
- Anh yêu Tuấn Hưng à? Sao chỉ toàn là bài hát của ca sĩ này vậy.
Quang cười:
- Dạo này anh thấy hợp tâm trạng nên thích nghe thôi.
- Tâm trạng? Em chẳng thích nghe anh này hát nữa đâu. Hay là anh hát cho em nghe đi.
- Nhưng đang đi đường.
- Vào đường này ít xe, có ồn ào gì đâu. Hát được thì hát cho em nghe. - Tôi tiếp tục đùa.
Ai ngờ Quang làm thật:
- Được, vậy anh hát bài Vẫn nhớ của Tuấn Hưng cho em nghe nhé!
Rồi Quang bảo tôi tháo tai nghe của tôi ra, Quang vẫn đeo một bên tai nghe, bấm đến bài hát anh muốn và bắt đầu cất lời hát, đủ để tôi nghe rất giọng giọng hát trầm khàn của anh.
“Từng chiều buồn lang thang bước trên con đường,
Lặng nhìn mùa thu đưa lá rơi bên thềm.
Một mình thương nhớ ai, không gian như hoang vu.
Một tình yêu giá băng, yêu đơn phương mình tôi.
Nàng đẹp như ngôi sao sáng cao trên trời.
Nụ cười xinh tươi sáng như hoa hướng dương.
Lạnh lùng em bước qua, muôn hoa tươi trông theo
Còn lại anh ngất ngây trong cơn mơ mình anh.
Một cuộc tình mà mình dành riêng cho em,
Dù năm tháng trôi qua vẫn còn đây
Biết yêu em, thương em, mong em trong trái tim,
Nhưng không thể nói lên anh yêu em.
Hãy bước đi và đừng nghĩ suy,
Dù cho em không cần anh nhưng anh vẫn cần em,
Dù em ra đi thật xa, thật xa giấc mơ của anh.
Anh thầm giữ trong con tim bóng dáng của em.
Sẽ mãi mơ về em, hỡi em.
Tình yêu trong mơ của anh, anh thầm mong một lần…”
- Đừng hát nữa, em xin anh đừng hát nữa! Xin anh! - Tôi gần như đã sắp khóc và yêu cầu Quang dừng bài hát lại.
Tự nhiên tôi cảm thấy buồn vô hạn. Tôi không yêu Quang, sao nghe Quang hát tôi cũng cảm thấy đau và buồn như vậy chứ. Hay vì tôi mới chia tay, bài hát làm tôi nhớ Đỗ Hùng. Tôi nhớ anh ấy, tôi nhớ lần đi cùng nhau cùng bằng xe máy lên Tam Đảo chơi, Đỗ Hùng cũng hát cho tôi nghe như thế này. Chỉ khác là lúc đó chúng tôi đang yêu nhau, tâm trạng tôi đang rất hạnh phúc và vui vẻ. Đỗ Hùng đã vừa lái xe vừa hát tặng tôi bài Dù thế nào đi nữa - Cao Thái Sơn. Anh ấy đã nói với tôi rằng đó chính là điều anh muốn gửi đến tôi:
“Dù một mai khi mùa đông không về trên lối cũ
Mãi tin rằng mình luôn kề bên nhau nhé em
Vì hờn ghen không làm anh với em chia đôi
Tình chúng ta đâu như trò vui
Mãi bên nhau khi buồn vui, em yêu nhé
Dù có biết đâu ngày sau
Dù chẳng mấy ai ngờ mai thế nào
Anh với em chung lối đi về
Buồn đau hóa những cánh bướm trắng bay đến nơi chân trời
Từng ngày qua sẽ mãi trong lòng ta
Dù cho sông trôi xa, dù cho cây héo gầy
Thì tình anh luôn trao về riêng em
Sóng có lúc đến nhưng rồi cũng sẽ tan
Chẳng bao giờ mình lại cách xa thêm một lần
Từng đêm thâu anh mơ về tình yêu chúng mình
Nguyện mãi luôn luôn chỉ có mình em.”
- Sao vậy, anh hát không hay nên em khóc đấy à? - Quang dừng xe lại bên lề đường quay người lại nhìn tôi hoảng hốt.
Lúc này tôi đã không thể kìm nén được nữa. Dưới đôi kính râm là cặp mắt tràn đầy nước mắt. Tôi nghẹn ngào không nói mà chỉ lắc đầu. Quang không tin, anh bỏ khâu trang và chiếc kính của tôi ra đưa tay gạt nước mắt.
- Anh xin lỗi, chỉ là một bài hát thôi mà! Đừng khóc nữa được không?
- …
- Thôi, em khóc thế này anh lại thấy mình có lỗi đấy, nín đi, rồi chúng ta đi một đoạn nữa đến trang trại bò sữa Long Thành sẽ dừng lại nghỉ…
- Em… Em… Em có thể ôm anh một lúc được không, anh quay người lên đi! - Tôi vẫn nói trong giọng nấc nghẹn.
Quang hơi bất ngờ nhưng anh vẫn xoay người lên như tôi yêu cầu. Chẳng nghĩ ngợi gì nữa, tôi ôm lấy Quang từ phía sau và khóc òa lên to hơn trên vai anh. Quang im lặng không nói thêm câu nào mặc cho tôi khóc.
Tôi hận Đỗ Hùng, tôi hận anh ấy. Sao lại bỏ rơi tôi, sao đẩy tôi đến đây để tôi lại làm đau một người khác như thế này. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, rõ ràng ôm Quang khóc mà đầu óc tôi tràn ngập về Đỗ Hùng, tràn ngập hình ảnh của anh ấy trong đầu, trong tim và trong những giọt nước mắt đau khổ.
- Anh ấy cũng từng chở em đi chơi và hát cho em nghe như thế này. Anh ấy cùng đã từng hát và nói rằng sẽ yêu em mãi mãi… Cái gì mà mãi mãi chứ. Em không cần mãi mãi, em chỉ cần mỗi ngày anh ấy yêu em thêm một chút, quan tâm đến em thêm một chút… Nhưng đổi lại, em nhận được gì. Suốt hai năm bên nhau em cứ nghĩ mình sẽ giữ chân được người đào hoa như anh ấy… Nhưng em không làm được… Em đau lắm, em chạy trốn đến đây cũng vì anh ấy… Em chỉ giỏi làm người khác tổn thương mà không thể nào làm anh ấy đau lòng một lần vì em. Em sống chết như thế nào anh ấy cũng mặc… Anh nói xem, nói xem em phải làm gì bây giờ…
Vừa khóc nức nở tôi vừa nói, nói hết những suy nghĩ bị dồn nén trong lòng, đáng tiếc là không phải nói với Đỗ Hùng mà nói với Quang. Anh thích tôi, rõ ràng anh thích tôi vậy khi nghe những lời này của tôi anh sẽ đau lòng đúng không? Anh phải đau lòng, đau một lần để quên tôi còn hơn là chờ đợi tôi đáp lại.
Khóc chán chê rồi tôi rời khỏi người Quang, gạt nước mắt nước mũi xin lỗi rối rít. Quang không nói gì, anh đưa khẩu trang và kính râm cho tôi đeo vào rồi đi thêm đoạn ngắn dừng lại ở trang trại bò sữa mà anh anh nói để ăn sáng và thưởng thức sữa tươi. Cả hai chùng tôi gần như không nói chuyện cho đến khi về đến nhà.
Bố mẹ và em trai Quang là những người mến khách và niềm nở. Cả nhà tiếp đón tôi và tạo cho tôi một cảm giác ấm cúng giống hệt như ở nhà mình. Sau bữa ăn bố tôi gọi điện rồi bảo tôi chuyển máy cho bố Quang nói chuyện, không biết cả hai nói những gì mà tôi thấy chú Sâm cười rất to, nói lớn tiếng:
- Chuyện của tụi trẻ tôi với ông chỉ biết quan sát thôi. Chúng nó đến được với nhau hay không còn ở duyên phận…
Bất giác tôi đưa mắt nhìn Quang và cũng thấy anh đang nhìn lại mình, cả hai ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Một hồi sau chú Sâm kết thúc cuộc nói chuyện với bố và đưa điện thoại cho tôi. Chú hỏi:
- Thế sáng nay hai đứa mấy giờ bắt đầu về.
- Dạ, 6 giờ ạ! - Tôi nhanh nhảu trả lời.
- 6 giờ - Chú Sâm ngạc nhiên rồi quang sang Quang. - Con chở con bé đi từ Sài Gòn về Vũng Tàu hết gần 4 tiếng, mày đi rùa bò à con? - Nói xong chú lắc đầu rồi phá lên cười vui vẻ.
Quang lại liếc sang nhìn xem thái độ của tôi thế nào. Tôi muốn cười nhưng lại cố nhịn lại giả vờ không hiểu ý tứ của chú Sâm. Quang cũng thật là, chỉ nói chuyện với tôi qua điện thoại thôi. Tại sao có thể dễ dàng thích một người đến thế chứ?
Hôm ấy tôi được ngủ trong một căn phòng có cửa sổ mở ra khu vườn hoa phía sau nhà, Quang và em trai ngủ nhường phòng cho tôi nên ngủ ngoài chiếc phản lớn ở phòng khách. Tôi không ngủ được, cứ nhìn mãi ra những khóm hoa ngoài cửa sổ. Dưới anh trăng chênh chếch, mấy nụ hồng e ấp chưa kịp nở. Gió thổi nhẹ khiến vài cành hoa lay động, tiếng côn trùng lẫn vào trong tiếng gió rì rào… Nước mắt tôi không tự chủ được mà trào ra. Tôi khóc nhưng cố gắng cắn chặt răng, mím chặt môi lại để không thành tiếng.
Mở điện thoại ra đã gần 12 giờ đêm. Tay tôi run run bấm số của Đỗ Hùng, tôi đã xóa tên anh trong danh bạ nhưng số điện thoại của anh có chết tôi cũng không quên. Chuông đổ một hồi và Đỗ Hùng không nhấc máy, bây giờ đến điện thoại của tôi anh đã không thèm nghe nữa. Tôi còn nằm đây đau khổ làm gì?
Khó khăn lắm rồi tôi cũng tự ru mình ngủ được. Sáng sớm hôm sau Quang và tôi đi thăm biển Vũng Tàu. Chúng tôi đã cùng nhau leo một trăm ba mươi ba bậc trèo lên cánh tay của tượng Chúa Ki-tô, bức tượng cao ba mươi hai mét và nhìn thẳng ra biển.
Đứng ở trên cao ngắm cảnh và tận hưởng ngắm nhìn một bầu trời xanh ngắt, một mặt biển bao la rộng lớn, tôi ngẩng mặt lên trời và hứng những tia nắng đang chiếu xuống người mình một cách khoan khoái nhất.
Bất chợt Quang đứng bên cạnh và nắm nhẹ một bàn tay tôi, anh nói nhỏ nhưng đủ để tôi nghe thấy.
- Hôm qua em lại khóc đúng không? Mắt lại sưng lên giờ mới đỡ kia kìa!
Tôi im lặng không biết trả lời thế nào.
- Hạ Vũ, nếu em nói tốt nghiệp xong sẽ vào Sài Gòn sống và làm việc thì nhất định anh sẽ đợi em. Trong vòng một năm nữa anh tin là mình sẽ mang lại cho em hạnh phúc.
Quay sang nhìn Quang, tôi nhận ra vẻ mặt chân thành và ánh mắt nồng nàn của anh. Tôi tránh ánh mắt ấy và đáp lại:
- Mấy hôm nữa em sẽ đi Đà Lạt, em muốn ở một mình để suy ngẫm mọi chuyện. Khi nào trở lại Sài Gòn để bay về Đà Nẵng với anh chị em, em sẽ có câu trả lời cho anh.
Tôi cũng không giật tay mình ra khỏi tay Quang, trái tim tôi chỉ cảm thấy bình yên khi đón nhận cái nắm tay ấy ngoài ra không có cảm giác hồi hộp, run rẩy như khi ở gần Đỗ Hùng. Chúng tôi cứ như thế, đứng trên độ cao ba mươi hai mét ấy mà nhìn về hướng biển bao la xanh thẳm với hai luồng suy nghĩ miên man.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...