Một số người vẫn thường hay cố chấp trong chuyện tình cảm. Rõ ràng họ biết không phải tình yêu nào trao đi sẽ nhận lại được tình yêu tương tự nhưng vẫn cố miễn cưỡng sắp xếp cho trái tim một chỗ dừng chân. Dù rằng trạm dừng chân ấy không phải được xây lên để dành riêng ình.
Thời gian chuyển sang nửa đêm, mắt tôi bắt đầu díp lại trong khi vẫn đọc lướt qua những gì mình đã viết trong nhật ký. Đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn, tôi giật mình mở máy.
Ai còn nhắn tin cho tôi vào giờ này nữa?
“Em ngu chua? Anh xin loi vi nhung gi da noi toi nay. Anh biet em se suy nghi, bo qua nhe, xem nhu anh chua noi gi.”
Là tin nhắn của Quang, vì mải đọc lại nhật ký mà tôi cũng quên bẵng đi chuyện của Quang bây giờ mới nhớ lại lời Quang nói. Tôi ấn luôn phím trả lời và viết:
“Em cung chua co thoi gian de nghi. Em chi mong chung ta van binh thuong nhu noi chuyen voi nhau qua dien thoai, la ban tot cua nhau.”
Tin vừa gửi đi hơn chục giây sau đã có tin trả lời:
“Oke! Ngu som di. Mai 9 gio sang anh qua don.”
Quang là vậy đấy, giống hệt Đức… lúc nào cũng quan tâm đến tôi như quan tâm đến một đứa trẻ mới lớn, dặn dò đủ thứ.
Đức cũng đã quay về Anh được hơn một năm rồi. Đức đi được một tháng thì tôi và Quang quen nhau qua sự giới thiệu của bố. Bố tôi không thích Đỗ Hùng, ông không chê anh ở điểm gì trừ duy nhất một điểm đó là: “Con gái bố không được yêu nhiều như bố nghĩ rồi.”
Chính vì câu nói này của bố từ đợt tết mà tôi đã suy nghĩ, trằn trọc không biết bao nhiêu đêm. Đến người ngoài cuộc như bố tôi còn nhận ra thì tại sao tôi không nhận ra chứ. Tôi biết, tôi hoàn toàn biết điều bố nói là sự thật nhưng tôi không đủ can đảm để rời xa Đỗ Hùng, người đàn ông mà cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ sẽ lấy anh làm chồng.
Tôi và Đỗ Hùng là đồng hương của nhau, nhà hai chúng tôi chỉ cách nhau chưa đầy ba cây số nhưng yêu nhau hai năm anh chưa bao giờ dẫn tôi về nhà gặp bố mẹ anh. Tết âm lịch đầu tiên tôi ngỏ ý muốn cả hai qua nhà gặp bố mẹ của nhau nhưng anh từ chối. Đến hôm tết vừa rồi sau bao nhiêu cuộc cãi nhau, giận dỗi Đỗ Hùng mới miễn cưỡng đến chúc tết bố mẹ tôi và sau khi anh ra về bố đã nói với tôi câu đó. Chỉ cần nhìn hành động, thái độ của Đỗ Hùng mà bố đã biết tôi là người bị động trong tình yêu này.
Bố thích Quang, Quang hơn tôi ba tuổi lại là con của chú Sâm bạn thân với bố trong quân đội nên ông càng ưng ý. Tôi cũng chẳng giận ông chuyện đưa ảnh và cho số điện thoại của con gái cho người khác bởi nhờ bố mà tôi có thêm một người bạn điện thoại thú vị. Chỉ tiếc là điều tôi lo sợ lại thành sự thật, Quang muốn tiếp diễn từ điện thoại ra ngoài đời và muốn tình cảm của tôi. Điều ấy là không thể nào.
Cứ nhìn Đức đi, anh ấy đã vì tôi mà không ít lần bị tổn thương. Tôi nhớ rất rõ trước khi Đức từ Hà Nội về tìm gặp tôi hè năm lớp mười một, trong lúc Chat với tôi anh đã nói rằng: “Khi anh yêu một người, dù cho người ấy có yêu anh hay không thì anh sẽ luôn lắng nghe người ấy. Người ấy vui thì anh vui, người ấy buồn thì anh buồn, tâm trạng của người ấy thế nào tâm trạng anh như thế. Và một điều quan trọng là, anh sẽ chẳng bao giờ làm người ấy khóc, chẳng bao giờ làm người ấy có cảm giác đau lòng hay nghi ngờ tình cảm của anh. Anh cũng không mong người ấy phải đáp lại anh, chỉ cần vẫn cảm nhận được người ấy, thế là đủ.” Và Đức đã làm đúng như lời mình đã nói.
Tôi thẳng thắn từ chối tình yêu của anh, anh biết và chấp nhận đi Anh du học nhưng vẫn thường xuyên gọi điện và nói chuyện với tôi. Sang Anh chưa đầy một năm thì ngày tôi nhận được tin mình đậu vào Học viện Báo chí và Tuyên truyền anh đã bất ngờ về gặp tôi. Tôi sững sờ ngạc nhiên:
- Sao anh bảo anh sẽ đi hai năm mới về một lần? Sao lại tìm gặp em?
- Anh nhớ em. Hạ Vũ. Anh về lần này mẹ không biết đâu. Anh đã phải tích tiền làm thêm suốt một năm để về gặp em. Em không vui sao? - Giọng Đức hồ hởi vang lên.
- Anh thật điên rồ! Vậy anh ở lại mấy ngày, bao giờ lại đi? - Tôi vừa mừng vừa giận Đức.
- Anh ở lại hai ngày. Tối mai anh quay về Hà Nội và sáng sớm ngày kia sẽ bay luôn.
- Trời đất, em tưởng anh đùa. Anh không định về gặp mẹ và anh trai anh sao.
- Không, mẹ mới sang thăm anh tháng trước. Lần này về chỉ để gặp em thôi. Chúc mừng em đã đậu đại học. Tuy không phải ngành Báo in như em mong muốn nhưng sang năm vẫn có thể ôn thi lại.
Tôi xúc động nhìn Đức, anh chững chạc hơn rất nhiều. Đôi mắt thông minh ấy nhìn như muốn nuốt chửng lấy tôi khiến tôi thoáng đỏ mặt.
- Vậy tối nay anh ngủ ở đâu?
- Em kiếm chỗ ngủ cho anh đi. Anh không có bạn bè người thân nào ở đây. - Đức thành thật trả lời.
Tôi đắn đo giây lát rồi gọi điện cho Thành, Thành đồng ý bảo tôi cứ dẫn Đức qua nhà Thành một đêm, bố mẹ Thành là người dễ tính. Hơn nữa Thành không thi đại học trong nước, cũng chỉ hết tháng chín cậu ấy sẽ sang Nhật du học nên Thành muốn gặp Đức để hỏi anh kinh nghiệm. Tiện cả đôi đường.
Tối hôm ấy tôi dẫn Đức đi ăn bánh cuốn và một vài món quê hương mà ở nước ngoài anh không được ăn. Đức hỏi và dặn dò tôi rất nhiều chuyện trong khi tôi chẳng biết nói điều gì với anh, tôi đối với anh cũng chỉ như những người bạn lâu ngày không gặp.
- Chỗ chúng ta ở chỉ cách biển hơn chục cây số, sáng sớm ngày mai em và anh ra biển chơi một ngày được không?
- Chúng ta đạp xe đạp à? Anh có đi được không?
- Bên Anh anh toàn đạp xe đạp mà. Em yên tâm. Nếu đi sớm ngắm mặt trời mọc cũng được.
- Không đi sớm được. Bố mẹ em không cho ra khỏi nhà sớm thế đâu. Vậy 7 giờ sáng mai em qua nhà Thành đón anh nhé. Giờ em đưa anh về nhà cậu ấy nghỉ ngơi và anh tư vấn cho cậu ấy vài kinh nghiệm du học.
Tôi đưa Đức về nhà Thành như đã nói. Đêm hôm ấy thật khó ngủ. Tại sao Đức không chịu từ bỏ tôi? Tôi có nên phũ phàng mà từ chối để anh ấy ghét bỏ và rời xa tôi không? Tôi không làm được. Anh ấy đi cả một chặng đường dài và vất vả chỉ để gặp tôi. Suốt một năm nay anh ấy vẫn bên tôi, lắng nghe tôi chia sẻ mọi chuyện và thỉnh thoảng lại gửi quà về khiến cho bạn bè ngưỡng mộ, cứ tưởng tôi có người yêu ở nước ngoài nên mới không có bạn trai nào bên cạnh.
Sáng sớm tôi đến đón Đức, anh đèo tôi trên chiếc xe đạp mini đã theo tôi suốt bảy năm học. Đức tỏ ra rất vui còn lòng tôi lại nặng trĩu.
Tôi yêu biển, vô cùng yêu biển. Đứng trước biển mọi phiền muộn của tôi tan đi rất nhanh. Tại bờ biển này tôi đã từ chối thẳng thừng lời với Chính, anh ta đã nổi giận và đùng đùng ôm lấy tôi cưỡng hôn. Lúc đầu tôi chống lại nhưng sau đó thì mặc kệ. Khi Chính buông tôi ra, tôi lấy tay quyẹt môi và nhìn anh bằng đôi mắt đầy thách thức:
- Thật không ngờ anh lại dễ xúc động như vậy? Chắc đây không phải lần đầu tiên anh hôn con gái chứ? Dù sao hôn thì đã hôn rồi, xem như em trả xong anh một món nợ tình cảm. Giờ chúng ta về được chưa?
- Em là người con gái đầu tiên anh hôn, anh sẽ không chấp nhận dừng lại đâu.
- Anh đang đùa đấy à? Dù em có là người đầu tiên anh hôn, không có nghĩa em sẽ phải thích anh. Tùy anh thôi, còn em, em phải dừng lại, em không nên tiếp tục những trò chơi như thế này.
- Em nghĩ đây là một trò chơi. Vậy thì em thắng to rồi đấy Hạ Vũ ạ!
Vậy đấy, bài học với Chính lặp lại như với Trung, chỉ có khác Trung là trẻ con còn Chính là người đàn ông trưởng thành nên anh đã không cho tôi có cơ hội để nói lời xin lỗi. Chính nói yêu tôi, nhưng cũng chính vì yêu tôi nên anh đã đau khổ rời xa tôi như lời tôi đã nói. Suốt thời gian dài Chính rượu chè bê tha, mỗi lần say lại gọi tên tôi, một con nhóc mới lớn mà chửi rủa. Nhà Chính sát nhà Dũng bạn thân tôi, thế nên Dũng cũng là người chịu trận khi phải ngồi nghe những tâm sự chán chường của Chính rồi kể lại với tôi.
Tôi vốn là một con bé xấu xa và máu lạnh. Tôi không quan tâm người khác vì tôi mà chịu tổn thương như thế nào.
Thế nhưng bây giờ, sau chuyện xảy ra với Việt. Tôi lại sợ làm đau người khác. Tôi biết cảm giác đơn phương khó chịu như thế nào. Nhưng nếu biến cảm giác đơn phương đó thành một hy vọng, rồi lại chính tay mình dập tắt đi hy vọng đó thì thật đau thê thảm. Thế nên tôi luôn giữ khoảng cách với Đức, cũng không cho anh có cơ hội mở lời yêu thương. Chúng tôi vui chơi chán chê trên cát rồi thuê hai chiếc ghế kê sát bờ biển có thêm một chiếc ô che nắng và ngồi nghỉ chân, thư giãn.
- Ừm… Cảm giác này thật là tuyệt - Tôi khẽ nhắm mắt, ngẩng mặt hứng những con gió nhẹ của mùa thu mang đầy hơi vị biển mơn man trên da mặt.
Thời tiết đã sang tháng chín, khu du lịch cũng không còn nhiều khách như hồi mùa hè nên chỉ có vài đoàn khách du lịch lác đác tản bộ và tắm biển. Đức nằm bên chiếc ghế bên cạnh, anh đeo cặp kính râm vào, hai tay khoanh trước ngực, mặt không quay về phía tôi mà cũng đang ngẩng lên cất tiếng:
- Hạ Vũ, em vui chứ!
- Vui ạ! Rất rất vui!
- Lâu nay em cứ trốn mình như thế, đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn chưa? - Đức ám chỉ chuyện tình cảm của tôi suốt mấy năm qua.
- Chắc là đã hiểu ra nhiều chuyện, thấy nhẹ nhàng hơn rồi.
- Vậy bao giờ thì em lại mở lòng mình? Anh có cơ hội không?
- Em sẽ chẳng yêu ai nữa cả. Anh nên yêu một cô gái tốt hơn em. - Tôi hơi bực mình.
Đức vẫn trầm ngâm, im lặng một lúc rôi anh hỏi tiếp:
- Em có dám chắc chắn là như thế không? Em sẽ không yêu nữa?
- Em chắc! Hoàn toàn chắc. - Tôi mạnh miệng đáp. Lúc ấy thì chính xác tôi - cô bé mười tám tuổi nghĩ mình cũng sẽ không yêu ai được nữa.
- Được. Nếu em chắc chắn thì anh cũng sẽ không yêu ai nữa. Ở bên cạnh em, làm người bạn, làm anh trai của em đến hết đời. - Giọng Đức đượm buồn nhưng quả quyết.
Tôi đã chẳng thể nào mở lòng mình ra với anh. Ba cô bạn thân của tôi ở lớp đại học là Hiền, Mai, Khuyên từng được gặp Đức một lần năm ngoái đều mắng tôi sao suốt bao nhiêu năm trời bỏ lỡ một chàng trai ưu tú như thế?
Tôi không trả lời được, trong chuyện tình cảm vì sao yêu vì sao không yêu thì hoàn toàn không tìm được câu trả lời thỏa đáng. Tôi không giữ được lời hứa của mình. Tôi đã yêu Đỗ Hùng, đã quên mất lời nói năm xưa. Đức biết điều đó nhưng anh lại không chịu quên tôi, quên đi lời đã hứa với tôi. Đức vẫn muốn giữ lại tình yêu này và không muốn gặp gỡ một người bạn gái nào khác. Anh bảo chỉ cần vẫn cảm nhận được tôi, thế là đủ. Món nợ ân tình tôi nợ Đức ngày càng chồng chất.
Miên man mãi rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Tôi bật điều hòa, co mình vào chiếc chăn mỏng cố tìm một giấc ngủ bình yên. Đêm đầu tiên trong hành trình chạy trốn, tôi nhớ lại các chàng trai được đánh số và quên mất việc phải khóc vì Đỗ Hùng.
Khi tôi tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao. Sài Gòn chào đón tôi bằng một buổi sáng oi bức và ngột ngạt. Cảm giác nóng nực này báo hiệu sẽ xuất hiện những cơn mưa bất chợt. Thành phố vốn đang vào mùa mưa nên hai thứ tôi nghĩ luôn phải mang theo là ô và áo mưa nếu đi ra ngoài. Tôi mở vali, lấy ra một chiếc ô được gập nhỏ sẵn rồi khóa cửa phòng đi xuống sảnh lớn của khách sạn.
Bây giờ là gần 9 giờ, Quang đến rất đúng hẹn. Vì tôi mà anh xin nghỉ phép hai ngày đầu tuần làm tôi có chút áy náy, lấy lệ mà nói:
- Anh không cần nghỉ làm chỉ để đưa em đi chơi đâu. Nếu bận anh có thể về công ty, em tự đi được mà. Đây cũng không phải lần đầu em vào Sài Gòn.
- Ngày trước em vào là con bé, làm sao mà nhớ nổi. - Quang cười - Anh không bận đâu, kỹ sư điện như anh xin nghỉ cũng dễ thôi. Chúng ta đi ăn sáng rồi đến vài nơi nhé.
Quang chở tôi đến một cửa hàng Cơm tấm nổi tiếng ở quận 3. Đây là đồ ăn khá phổ biến và đặc trưng của Sài Gòn cũng giống như Phở ở Hà Nội. Hai đĩa cơm với hai miếng sườn nướng và dưa góp được bê ra, cả hai chúng tôi vui vẻ ăn và trò chuyện. Ăn sáng xong điểm đầu tiên Quang đưa tôi đến là chợ Bến Thành. Thực ra tôi vào chợ chỉ muốn thăm quan còn ý định mua sắm ình cái gì đấy không nằm trong kế hoạch. Với số tiền hơn mười hai triệu mà toàn di chuyển bằng máy bay nên tôi phải hết sức tiết kiệm. Riêng chuyện ở khách sạn là do một phút hứng chí đã tiêu tốn của tôi không ít tiền thế nên tôi và Quang chỉ đi quanh chợ vài vòng rồi đến địa điểm khác.
Điểm dừng chân tiếp theo của chúng tôi ở Hội trường Thống Nhất (Dinh Độc lập cũ) rồi di chuyển sang nhà thờ Đức Bà. Quang chính là hướng dẫn viên, kiêm xe ôm, kiêm luôn cả thợ chụp ảnh cho tôi. Anh đối với tôi hết sức nhiệt tình và thản nhiên như buổi tối qua trước khi anh nói những điều không nên nói. Tôi cho đó là một việc làm rất sáng suốt của Quang nên cũng không nghĩ ngợi nhiều mà vui vẻ cùng anh thăm thú mọi nơi.
Đến gần trưa thì cả hai vào Diamond Plaza dạo chơi rồi ăn trưa bằng đồ ăn nhanh quán KFC. Khi tôi đang say sưa với cái cánh gà chiên giòn ngẩng mặt lên thì thấy Quang đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi xấu hổ cao giọng:
- Người ta đang ăn sao anh nhìn gì lạ vậy?
- Nhìn em ăn cứ như là đói lắm. Con gái mà chẳng có tí duyên nào cả! - Quang nhướn mày trêu chọc, thu lại ánh mắt nhìn sang hướng khác.
Tôi là đứa có một cái tật vô cùng xấu, đó là khi gặp chuyện buồn hay lo lắng một điều gì đấy thì rất thích đồ ăn và ăn ngấu nghiến, ăn liên tục như kiểu dùng cái dạ dày được lấp đầy để che đi nỗi cay đắng trong lòng. Tôi bĩu môi:
- Em thích ăn như vậy đấy. Này nhé, vốn dĩ em chẳng có tí duyên nào đâu. Anh đi với em sẽ xấu hổ lắm đấy.
- Không xấu hổ - Quang lại cười - Anh thì lại thích nhìn em tự nhiên như vậy. - Quang bắt đầu hơi ngập ngừng. - Tối nay đi ăn tối cùng với mấy người bạn thân của anh được không?
Tôi ngạc nhiên:
- Đi ăn với bạn thân anh rủ em đi làm gì? Em ngại lắm.
- Anh muốn em đi cùng. Bọn chúng toàn có đôi có cặp, anh đi một mình buồn chết.
- Anh thuê em? Bao nhiêu tiền một tiếng? - Tôi châm chọc.
- Thuê em một buổi tối. Anh trả tiền khách sạn hai ngày cho em. - Quang trả lời rất nhiêm túc.
Nhìn vẻ mặt của anh như vậy tôi chột dạ. Chỉ là nói đùa thôi, làm gì mà nghiêm túc vậy! Tôi cười trừ xua xua tay từ chối.
- Thôi thôi, em tự trả tiền phòng được. Đùa anh một chút thôi. Em đi với anh không công là được chứ gì?
Đang từ nét mặt nghiêm túc ngay lập tức vẻ mặt Quang hồ hởi và mang ý cười cười. Thì ra tôi bị lừa, rõ ràng Quang biết tôi sẽ từ chối nên mới nói câu ấy để tôi tự sa bẫy nhận lời đi ăn tối cùng anh. Xem ra Quang cũng là chàng trai biết đùa đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...