Khi không còn chỗ nào để trốn, để che giấu đi nỗi đau đang hành hạ bản thân thì gia đình chính là nơi mà tôi muốn trở về sau giông bão nhất. Không có nơi nào an toàn và bình yên như mái ấm gia đình. Ở đó có bố mẹ, có anh chị em, có người thân luôn sẵn sàng lắng nghe và động viên tôi mỗi khi tâm trạng xuống dốc một cách thê thảm.
Kế hoạch về quê của tôi vừa mới nhen nhóm thì tối hôm ấy tôi sốt rất cao. Hạ sốt không có tác dụng và nhiệt độ luôn duy trì ở mức 40 độ. Sao lại ốm đúng lúc này? Đừng nói là lại phải vào bệnh viện nhé? Khắp người tôi nóng ran và khó chịu. Đến nửa gần sáng thì tôi bắt đầu đuối sức và phải gọi chị Vân dậy giúp tôi đi bệnh viện. Mới có một đêm mà nhìn tôi lại càng hốc hác hơn. Đang từ một cô gái nặng gần năm mươi cân bây giờ tôi chắc chỉ còn hơn bốn mươi lăm cân một chút mà thôi. Tôi bị sốt vi rút, bác sĩ cho về nhà theo dõi và uống nhiều nước.
Thật may là ban ngày tôi chỉ sốt nhẹ nên khi anh Khánh đi công tác qua thành phố tôi ở, tôi được đi cùng để về quê. Nhìn thấy tôi gầy rộc người đi, mẹ tôi xót xa:
- Mấy tháng nay không về, con hành xác kiểu gì thế này?
- Con có hành xác đâu mẹ. Tại dạo này cứ hay bị ốm đó chứ. - Tôi vội giải thích để mẹ yên tâm.
- Đã nói là đừng có đi du lịch gì rồi, nhìn con xem. Có giống thân tàn ma dại không? Ở nhà với bố mẹ đến khi nào nhập học mới được đi. - Bố cáu và nói như ra lệnh.
- Ơ, nhưng con còn công việc làm thêm bố ạ.
Bố tôi lắc đầu:
- Dạy thêm thì báo ốm nghỉ, còn công việc khác thì nhờ bạn hoặc xin nghỉ luôn. Bố mẹ có để con thiếu tiền đâu mà phải lăn ra kiếm tiền. Mọi người biết lại cười cho.
- Đi làm tích lũy kinh nghiệm mà bố. - Tôi cười khì.
- Thế không phải đi làm để lấy tiền phục vụ cho nhu cầu thích đi du lịch và mua sắm của chị à? - Bố tôi dò xét.
- Thôi, con nó đang mệt. Để nó nghỉ ngơi đi rồi lúc nào khỏe thì nói chuyện. - Mẹ tôi vẫy tay bảo bố ra ngoài còn mình thì ngồi lại với tôi. Tôi nằm gối đầu lên đùi mẹ, trán vẫn nóng hầm hập. Mẹ lấy một chiếc khăn ấm đắp lên trán cho tôi rồi nhỏ nhẹ:
- Con và Hùng chính thức chia tay nhau nên mới thành ra thế này phải không? Bố con ở đấy nên mẹ không muốn hỏi, sợ ông ấy bực mình.
Tôi ấp úng:
- Con…
- Con cái gì, cứ nói thật với mẹ. Mẹ sẽ lắng nghe.
Tôi thấy mắt mình bắt đầu ươn ướt, giọng như nghẹn lại:
- Vâng, chúng con chia tay nhau chắc được bốn tháng rồi. Anh ấy nói vẫn yêu con nhưng mà tương lai về một đám cưới thì không có. Con đã rất buồn nên đi du lịch để trốn tránh nỗi đau đó.
- Con tin lời Hùng nói chứ?
- Con không biết. Con vẫn nhớ anh ấy, vẫn cảm thấy con yêu anh ấy. Con sợ gặp lại anh ấy…
- Vậy con đừng gặp nữa. Mẹ nghĩ nó yêu con thật, nhưng nó chưa đủ lớn và đủ sắc để cùng con đi hết cuộc đời. Nó sợ và nó muốn buông tay trước, vì hai đứa thực sự không hòa hợp. Mẹ cũng nhìn ra điều đó. Con nên quên dần đi…
Mẹ vuốt nhẹ nước mắt vương trên mặt tôi và an ủi. Tối hôm đó mẹ ngủ cạnh tôi để trông tôi có sốt cao không. Ngày nhỏ mẹ vẫn chăm lo cho tôi như thế. Nửa đêm mơ thấy ác mộng giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy mẹ nằm bên lòng tôi ấm áp và bình yên đến lạ thường.
Tôi gọi điện cho phụ huynh học sinh xin nghỉ dạy một tuần vì ốm. Gọi điện lên công ty báo cáo tình hình và nhờ Thanh làm giúp tôi vài việc khi tôi vắng mặt. Trước đây Thanh cũng đã cùng tôi làm cùng vài chương trình nên cô ấy khá rành việc, trưởng phòng bên tôi vì thiếu người nên cũng đồng ý để cô ấy thay tôi giám sát các hoạt động của PG.
Lâm Hùng từ sau hôm nói chuyện với tôi đã quay về là một người bạn như trước đây. Biết tin tôi ốm cậu ấy vẫn gọi điện hỏi thăm nhưng lại có vẻ khách sáo và xa cách hơn cả lúc trước. Như vậy cũng tốt, Lâm Hùng cần có cuộc sống riêng của cậu ấy. Trước đây tôi quá vô tư, vô tâm nên có thể khiến cậu ấy hiểu lầm mình cũng có cảm tình nhưng bây giờ rõ ràng rồi thì sẽ tốt hơn. Những người bạn của tôi đều là người tốt. Tôi tin họ sẽ được hạnh phúc.
Mười ngày ở nhà với bố mẹ tôi chỉ có ăn và nằm nghỉ ngơi. Sốt vi rút tự khỏi sau bảy ngày và bố mẹ chăm lo cho tôi từng tí hệt như ngày bé. Tôi lại người, tăng cân và sức khỏe cùng dần tốt lên. Năn nỉ mãi bố mẹ mới cho tôi về Hà Nội trước ngày nhập học 15 tháng tám mấy ngày. Trước khi đi, mẹ đưa cho tôi một ít tiền tiêu vặt rồi dặn dò:
- Con cầm lấy tiêu tạm, hôm nào nhập học mẹ sẽ chuyển tiền thêm cho con đóng học phí và chi tiêu. Tiền con đi làm thêm được thì cứ giữ lấy, con dùng vào việc gì tùy con, mẹ vẫn không cắt giảm gì cả.
- Hì, mẹ tốt nhất. - Tôi ôm cổ mẹ nũng nịu.
- Thế bố không tốt à? - Bố tôi cười. - Ra đấy học nhớ giữ sức khỏe, còn một năm nữa cố học cho tốt. Chuyện tình cảm cái gì quên được thì quên đi, đừng giữ mãi trong lòng…
- Dạ, con biết rồi mà bố.
Em trai tôi vừa lúc đấy cũng đi học về, nó học trường Cao đẳng Y ở nhà nên không phải lo chuyện đi xa trọ học. Em trai xách đồ giúp tôi ra đầu ngõ đợi xe ô tô, tôi vẫy tay chào cả nhà, lên đường chuẩn bị ột năm học cuối đầy thử thách. Mục tiêu của tôi là phải được làm khóa luận tốt nghiệp nên việc học cũng sẽ theo đó mà vất vả hơn. Mặc dù trong ba năm học, năm nào tôi cũng nhận được học bổng và là cán bộ lớp suất sắc nhưng vẫn phải cố gắng hơn nữa để đủ tiêu chuẩn làm khóa luận.
Về đến nhà anh Khánh, chị Vân, tôi lên phòng chơi với bé An. Lâu nay bận bịu lại về quê lâu nên tôi nhớ bé lắm. Hai cô cháu chơi đùa một lúc rồi tôi đi nấu cơm tối và bắt đầu lại cuộc sống bình dị của mình.
Ngay ngày hôm sau tôi gọi điện cho Thanh để nhận bàn giao lại công việc. Chỉ còn ba ngày nữa là nhập học buổi sáng nên tôi xin với công ty đổi hết ca của mình xuống buổi chiều để tiện cho việc đi các siêu thị trong thành phố giám sát PG làm việc. Vậy là tôi vẫn không có một chút thời gian rảnh rỗi cho riêng mình. Sáng đi học đến gần 12 giờ trưa, tôi ngủ một giấc rồi từ 2 giờ chiều đến 4 giờ chiều phải đi các siêu thị làm việc. Tối về nấu cơm ăn xong, 7 giờ tối tôi lại có mặt ở nhà học sinh để dạy học. Phải làm học và làm việc điên cuồng như thế tôi mới không có thời gian nghĩ về Đỗ Hùng.
Gặp tôi sau một tháng rưỡi nghỉ hè. Cả ba cô bạn đều tròn mắt ngạc nhiên:
- Hạ Vũ, mày giảm cân đấy à? Sao gầy đi nhiều thế?
- Tao lại vừa mới ốm một trận nên nhìn thảm hại vậy đó.
- Chia tay thôi mà, sao khổ thế? - Mai lắc đầu. - Ngày xưa tao bị Long từ chối, cũng đau khổ lắm mà có thê thảm giống mày đâu.
- Này, đó là mày và cậu ta chưa gọi là yêu nhau. - Hiền gõ lên đầu Mai sau khi Mai nói ra câu nói đó.
Khuyên cũng lên tiếng:
- Phải đó. Hạ Vũ và anh Hùng dù sao cũng bên nhau hai năm rồi. Chia tay ai chẳng đau khổ. Nhất lại là chia tay vì có người khác nên càng khó quên. Hạ Vũ, mày đã quên được chưa?
- Tao nghĩ là tao đang làm rất tốt. - Tôi trả lời.
- Hỏi mày quên được chưa cơ mà? - Mai nhắc lại.
- Ờ… thì cũng quên rồi, không nhớ gì hết nữa. - Tôi khoát tay. - Thôi, tụi mình tranh thủ giải lao đi ăn sáng đi. Liên hoan vì ngày đầu tiên của năm thứ tư nào.
Cả bốn người chúng tôi kéo nhau ra quán phở gần trường ăn sáng và kể cho nhau nghe đủ chuyện trong thời gian kiến tập ở các công ty và trong đợt nghỉ hè vừa qua. Mấy cô bạn tôi người Hà Nội có khác, cứ hè đến là cả gia đình lại cũng nhau đi biển hoặc đi du lịch nên tha hồ ngồi khoe ảnh với nhau. Tôi cũng có một bộ ảnh đi du lịch, nhưng tất cả đều chỉ là chụp một mình, cô đơn và lặng lẽ. Tôi không mang ảnh ra khoe, cũng không kể về chuyến đi đó. Chỉ ngồi nghe ba người họ kể chuyện và thỉnh thoảng bình luận mấy bức ảnh gia đình của các bạn mình. Có lẽ một tháng nữa mà rảnh, tôi sẽ về nhà rủ bố mẹ và em trai đi biển ở gần nhà. Lâu rồi tôi quên mất là cả gia đình chưa đi nghỉ mát cùng nhau.
Tôi cứ mải mê với tình yêu cùng Đỗ Hùng mà quên đi mất mình còn có một gia đình nhỏ rất yêu thương và luôn đợi mình trở về. Thật may là bố mẹ không giận tôi vì điều đó. Càng nghĩ, tôi càng muốn phấn đấu, chứng tỏ bản thân để bố mẹ không phải thất vọng vì đứa con gái bi lụy về chuyện tình cảm như tôi.
Tôi chính thức trở về thời độc thân và xung quanh không còn một anh chàng được gắn số nào đeo bám nữa. Mười ba chàng trai trong nhật ký của tôi cuối cùng cũng đã không còn ai thực sự ở bên cạnh mình. Tôi không cho việc có đến mười ba người là may mắn, có lẽ duyên phận long đong nên bây giờ tôi mới trở vạch xuất phát như thế này. Tôi có thể gật đầu với một trong những chàng trai được gắn số kia và sẽ lại có một tình yêu mới. Nhưng tôi đã không làm thế, bởi sau rất nhiều bài học để lại. Tôi chỉ có thể gật đầu với người khiến cho trái tim đầy thương tích của tôi rung động và cảm thấy hòa hợp mà thôi. Nếu chỉ rung động thôi không đủ, chẳng phải tôi với Đỗ Hùng chi tay vì không hòa hợp đấy hay sao?
Đầu tháng chín Hà Nội chìm đắm trong tiết trời thu, những con đường trải đầy lá vàng trông thật đẹp mắt. Nắng vàng dịu nhẹ vương vấn trên những cành cây soi một vài tia nắng xuyên qua tán lá xuống mặt đường lấp lánh. Tôi dắt xe và đến trung tâm thương mại Vicom City để kiểm tra đợt chạy chương trình quảng cáo sữa dành cho trẻ em từ một đến ba tuổi của hãng sữa Dumex. Ở chương trình này các PG của công ty ngoài việc phát tờ rơi còn phải tổ chức các cuộc thi ném bóng rổ cho các bé dưới ba tuổi tham gia nhận quà. Vincom City là địa điểm cuối cùng tôi ghé qua trong đợt kiểm tra này.
Khi đang loay hoay chụp ảnh về làm tư liệu báo cáo, tôi lùi dần về phía sau để lấy hết toàn khung cảnh nơi diễn ra chương trình thì vấp phải một người ở phía sau. Cả cơ thể tôi mất đà và toan ngã thì người ấy đưa tay rất nhanh đỡ ngang hông tôi giữ cho cả cơ thể tôi được an toàn. Hoảng hốt, tôi đứng lên và nhận ra đó là Đỗ Hùng. Đã hơn ba tháng không gặp nhau trong anh vẫn phong lưu như thế. Rất bất ngờ, tôi có phần lúng túng:
- Lâu quá không gặp. Anh đi mua đồ à?
- Ừ… Anh đi mua ít quần áo. Còn em đang làm thêm ở đây. Trùng hợp quá nhỉ?
- Vâng. Trùng hợp. - Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi vẫn không thể bình thường khi đứng đối diện người mà mình đã từng yêu sâu đậm như thế. - Anh, anh cứ tiếp tục đi mua đồ đi, em còn công việc chưa xong.
Tôi nói rồi nhanh chân rảo bước, hình như tôi lại bỏ chạy. Tôi không đủ can đảm và tự tin khi đối diện Đỗ Hùng. Những ngày tháng qua tôi cố quên, cố trốn tránh những tưởng sẽ qua thôi vậy mà gặp lại anh vẫn khiến cho vết thương của tôi nhức nhối. Làm ơn, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi kiểu này. Tôi không thể thở được mất.
Xuống tầng hầm lấy xe, tôi nhanh chóng phóng lên đường lớn thì Đỗ Hùng bất ngờ chặn trước xe tôi. Anh nhìn tôi với đôi mắt rất buồn, không giống anh trước kia:
- Chúng ta sang quán cà phê bên kia đường nói chuyện được không?
- Không, em bận lắm! - Tôi nói dối.
- Không phải em sợ anh, muốn trốn anh đấy chứ?
- Sao phải sợ, sao phải trốn. - Tôi chột dạ nói nhanh. - Anh là gì của em mà phải sợ. Em còn công việc, anh đứng tránh ra để em đi.
- Nếu em không nói chuyện hôm nay, anh sẽ tìm em nói chuyện lúc khác vậy. Em thay đổi rất nhiều.
- Con người phải thay đổi. Anh cũng vậy! Được, anh muốn nói chuyện thì chúng ta nói chuyện.
Tôi theo Đỗ Hùng vào một quán nhỏ đối diện tòa tháp đôi. Chúng tôi ngồi nhìn nhau, mặt đối mặt nhưng không ai lên tiếng trước. Toàn thân tôi run run nên phải cố hít thở để lấy lại được sự bình tĩnh. Đỗ Hùng, anh đang muốn nói gì với tôi.
- Chúng ta quay lại được không? Anh nghĩ kĩ rồi. Anh không quên được em.
Tôi ngạc nhiên, mắt trợn to hơn nhìn Đỗ Hùng, không thể tin vào tai mình.
- Anh đang đùa phải không? Sau bao nhiêu tháng xa nhau anh lại nói với em điều này.
- Hạ Vũ, em còn yêu anh không?
Không biết nên trả lời như thế nào, lòng tôi quặn thắt lại. Anh là gì mà lại ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi lớn như vậy chứ. Tôi thành thật:
- Em không biết nữa. Em đã cố quên đi tình yêu dành cho anh, quên đi hình bóng anh. Trái tim em vốn đang chuẩn bị liền sẹo. Anh lại muốn gây cho em một vết thương nữa hay sao. Quay lại thì quay lại. Anh có dám hứa với em chúng ta sẽ hạnh phúc như trước kia, chúng ta sẽ có một đám cưới viên mãn không?
Vẫn là sự im lặng đáng sợ đó khi tôi nhắc về đám cưới. Đỗ Hùng, anh đâu có yêu em nhiều như anh nghĩ. Anh đâu có đủ can đảm để sống trọn đời cùng em. Chúng ta phải dừng lại thôi. Anh chần chừ im lặng làm gì. Vô tình gặp lại nhau rồi cảm thấy tiếc nuối sao? Điều đó không dành cho người đàn ông cao ngạo như anh.
- Anh vẫn không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi của em. Nhưng anh biết em vẫn còn yêu anh. Và anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu, không giấu em chuyện gì, không làm điều gì để em phải nghi ngờ… Sẽ cho em cảm giác an toàn, được không?
Thái độ của Đỗ Hùng khiến tôi hoang mang và bối rối. Tôi sợ, có rất nhiều nỗi sợ vây quanh tôi khi nghe lời đề nghị đó của Đỗ Hùng. Tôi thở dài đáp:
- Tùy anh! Em chỉ sợ chúng ta không bao giờ có thể yêu như đã từng yêu đâu anh. “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Anh vẫn nhớ câu nói này em hay nói với anh chứ?
Chúng tôi ngồi im lặng. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với anh nhưng tôi lại không mở lời được. Sự thật dù tình yêu của chúng tôi có còn đi chăng nữa thì đã có một khoảng cách rất lớn xuất hiện. Liệu Đỗ Hùng có đủ kiên nhẫn để theo đuổi tôi và liệu tôi có đủ can đảm để yêu anh lần nữa không? Trái tim tôi vẫn đập nhanh và nhức nhối. Thôi, mặc kệ mọi chuyện. Tôi đã quá mệt mỏi vì tình yêu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...