Trong lúc tôi tuyệt vọng và hụt hẫng về tình yêu thì những người bạn thân vẫn ở bên cạnh tôi. Họ giúp tôi vượt qua nỗi buồn bằng nhiều cách khác nhau nhưng tất cả đều chân thành và cởi mở. Đó là sự may mắn mà tôi nhận được trong cuộc sống này: Những người bạn tốt là tài sản vô giá của cuộc đời mỗi con người.
Thứ hai đầu tuần đáng ra phải xốc lại tinh thần thật vui vẻ và phấn chấn thì tôi lại gọi điện cho người quen ở công ty Sao Mai để xin nghỉ ốm thêm một tuần nữa. Thời tiết tháng sáu vẫn nóng nực và ngột ngạt. Anh Khánh, chị Vân thấy tôi không đến công ty kiến tập liền hỏi thăm nhưng tôi nói dối đang được ở nhà để làm tiểu luận. Tôi hoàn toàn nhốt mình trong phòng riêng. Bạn bè gọi điện đến tôi không nghe máy và luôn tắt đèn nickname khi đăng nhập Yahoo. Đỗ Hùng gọi điện, nhắn tin trong điện thoại cho tôi xin lỗi mà không thấy hồi âm nên anh cũng để lại tin nhắn trong hộp thư:
Kiemvotinh: Anh xin lỗi vì đã không làm chủ được cảm xúc khi gặp lại em. Anh hứa chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Đúng là anh vẫn còn yêu em nhiều lắm nhưng lại luôn nhìn thấy một tương lai không tốt đẹp giữa chúng ta. Anh ích kỉ khi vừa muốn chia tay lại vừa muốn giữ lại tình yêu của em. Anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.
Tôi đau lòng khi đọc được tin nhắn từ Đỗ Hùng. Anh nói vẫn còn yêu tôi ư? Tôi không thể nào tin vào điều ấy. Tôi cười khẩy trong lòng và trả lời anh:
Cơn Mưa Nhỏ: Em hiểu rồi. Từ giờ em sẽ cố gắng quên đi tình yêu dành cho anh. Hy vọng chúng ta sẽ không lặp lại cái thói quen ngu ngốc ấy nữa và gắn lên nó cái tên tình yêu hay nhớ nhung thì buồn cười lắm. Chào anh!
Tôi đang định thoát khỏi Yahoo thì nhìn thấy nick của Đức sáng đèn, anh vừa online và một tinh nhắn mới được gửi đến tôi ngay tức khắc:
Kẻ Sầu Đời: Hôm qua anh bận việc quá không vào chúc mừng sinh nhật em được. Em vẫn vui vẻ và hạnh phúc đấy chứ? Công việc của anh vẫn tốt cả. Lâu nay chỉ biết cắm đầu vào kiếm tiền nên cũng ít thời gian vào nói chuyện với em…
Hình như Đức còn tiếp tục muốn nói rất nhiều điều với tôi vì không biết tôi cũng đang online, nhận được mấy lời động viên an ủi của Đức, mắt tôi cay cay và ngấn nước.
Cơn Mưa Nhỏ: Em đang nghe anh nói đây. Cảm ơn anh vì năm nào cũng nhớ tới sinh nhật em.
Kẻ Sầu Đời: Ôi, em đang trên mạng ạ. Làm anh cứ tưởng... ngại quá. Hôm qua sinh nhật vui vẻ chứ?
Cơn Mưa Nhỏ: Vui anh ạ. Nhưng anh Đức này, đừng lúc nào cũng tỏ ra quan tâm em như thế. Anh không nhớ gì chuyện sinh nhật em và anh năm ngoái sao. Quên tình cảm dành cho em đi và hãy yêu một cô gái khác tốt đẹp hơn anh.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy bực mình vô cớ vì thái độ quan tâm hỏi han của Đức. Anh lúc nào cũng vậy? Sao cứ đối xử tốt với tôi khiến tôi áy náy? Rõ ràng sinh nhật tôi năm ngoái, Đức còn ở Việt Nam nhưng tôi đã không mời anh đến dự tiệc sinh nhật vì tôi không muốn anh và Đỗ Hùng gặp nhau. Đức yêu tôi, tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh tôi và Đỗ Hùng hạnh phúc, chỉ khiến anh thêm đau lòng mà thôi. Nhưng mọi tính toán của tôi cuối cùng vẫn sai một bước. Đức cầm quà đứng đợi tôi về nhà và đã nhìn thấy tôi và Đỗ Hùng hôn nhau, một nụ hôn sâu và dài trước khi tôi đi vào trong. Đức thật ngốc, hình như anh cứ đứng đấy nhìn tôi cùng người yêu đang chìm đắm trong si mê cuồng nhiệt. Khi Đỗ Hùng vừa đi thì Đức xuất hiện khiến tôi lúng túng:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh đợi em đi chơi về… Và đó là người yêu của em?
- Phải! Người yêu em! - Tôi đáp. - Em xem anh như bạn và chẳng giấu anh điều gì cả.
Đức đau lòng đưa hộp quà cho tôi nói chúc mừng sinh nhật rồi vội vàng bỏ về. Cái bóng lưng anh xoay lại phía tôi thật cô đơn và buồn bã. Tôi không biết nên làm như thế nào nữa. Có lẽ tôi nên ác hơn một chút nữa để anh có thể vĩnh viễn mà quên đi đứa con gái như tôi.
Năm ngày sau sinh nhật Đức, tôi chuẩn bị một món quà nhỏ cho anh. Một chiếc đồng hồ cát nhắc nhở anh về một vài phút quan trọng trong cuộc đời. Đó là hôm nay, vào giây phút này, khi đưa hộp quà cho Đức tôi lạnh lùng nói:
- Đây là quà sinh nhật em tặng anh. Cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
- Em có ý gì? - Đức ngạc nhiên.
- Em nghĩ kĩ rồi. Em không yêu anh. Nếu cứ gặp gỡ và đi chơi cùng anh như thế này thật không ra sao cả. Đã bốn năm rồi em tham lam muốn anh ở bên cạnh làm người bạn tri âm tri kỉ của em. Nhưng em nhận ra làm như thế là bất công cho anh, anh cần quên em đi và gặp gỡ, yêu thương người con gái khác.
- Nhưng anh chỉ yêu em. - Đức khổ sở nhìn tôi.
- Em chưa từng yêu anh. Em thích anh, đúng, thích anh như người bạn, người anh. Nhưng nếu đi xa hơn em không làm được. Quên em đi được không?
Đức vẫn nhìn tôi bằng gương mặt hằn lên những nỗi đau và xót xa. Tách cà phê vẫn còn nguyên chưa ai uống một ngụm nào. Đã quyết tâm phũ thì tôi phũ đến cùng, trước khi Đức đến tôi đã gọi điện hẹn Đỗ Hùng tan làm đến đón tôi ở địa chỉ này. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ, tôi khẽ cười:
- Người yêu em sắp đến đón em rồi. Anh vẫn muốn ngồi đây chứng kiến những cảnh như hôm sinh nhật en chứ? Em nói rồi, chúng ta không bao giờ…
- Đủ rồi. Em thôi đi. - Đức tức giận cắt ngang lời tôi nói.
Đức đứng bật dậy, tay anh run run và nói với tôi trong khi cố gắn kiềm chế sự thật vọng và giận dữ:
- Được, anh sẽ từ bỏ em. Anh sẽ quên em, xem như em chưa từng xuất hiện.
Anh bước những bước chân rất vội vàng đi ra khỏi quán. Tôi có cảm giác đó chính là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Nhìn theo bóng Đức tự nhiên tôi thấy buồn vô hạn, nước mắt khẽ rớt xuống.
Tha lỗi cho em, Đức ơi! Anh hãy sống thật tốt nhé!
Vì cuộc gặp buổi chiều mà tối hôm ấy ở trong vòng tay Đỗ Hùng, tâm trạng tôi rất tệ. Đỗ Hùng phát hiện ra liền hỏi:
- Em sao vậy? Hôm nay gặp ai ở quá cà phê à mà không vui?
- Em gặp một người bạn trai. Người ở Anh mới về và suốt gần nửa tháng nay em đi chơi cùng anh ấy đấy! Anh không ghen đúng không? - Tôi hỏi vẻ thách thức.
- Việc gì anh phải ghen. Anh biết em sẽ không làm gì có lỗi với anh.
- Sao anh tin tưởng em thế? Không sợ em cắm sừng à?
- Anh tin em vì em yêu anh. Vậy thôi! Em không yêu anh ta nên em mới buồn như vậy? - Đỗ Hùng nhướng mắt nhìn tôi đợi câu trả lời.
Vừa lúc đó điện thoại của tôi đổ chuông. Sao Đức vẫn không chịu quên tôi, anh gọi cho tôi làm gì. Vốn dĩ không định nghe máy nhưng vì thái độ dửng dưng của Đỗ Hùng lại làm lòng tự ái trong tôi trỗi dậy. Khi tôi vừa mở máy giọng Đức bên kia đầy đau đớn và van nài:
- Hạ Vũ, anh nghĩ kĩ rồi. Anh không làm được. Anh không thể quên em được. Anh yêu em, yêu em Hạ Vũ. Làm ơn đừng bắt anh rời xa em một lần nữa.
- Anh lại nói lung tung rồi, chẳng phải lúc chiều…
- Không có lúc chiều nào cả, bây giờ anh nhận ra là anh không muốn quên em. Hạ Vũ, em và hắn ta không hợp nhau đúng không? Chia tay đi, anh có thể cho em một cuộc sống tốt nhất và bằng một tình yêu vô điều kiện. Lần này anh về chỉ muốn có một cơ hội với em, chẳng phải chúng ta bên nhau rất vui vẻ sao…
Tôi cảm thấy bất lực và thương Đức vô hạn. Sao anh phải khổ sở vì tôi như thế? Tôi chưa làm được gì cho anh, sao anh chịu tổn thương nhiều như vậy. Không được, phải làm anh ấy quên mình đi.
- Anh Đức, bây giờ là 10 giờ tối và em đang ở nhà bạn trai em. Anh biết chúng em đang làm gì rồi chứ? Anh còn muốn yêu em nữa không?
Đầu dây bên kia tự nhiên không lên tiếng như đang suy nghĩ điều gì đó, bên tai tôi chỉ vọng lại đến những tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Một lúc sau Đức nặng nề lên tiếng:
- Em nói dối, anh không tin.
Tôi không trả lời Đức, đưa điện thoại về phía Đỗ Hùng đang ngồi nhìn tôi nói chuyện chăm chú từ nãy đến giờ.
- Anh Hùng, anh nghe điện thoại hộ em và bảo rằng anh đang ở bên em.
Tôi cố ý nói to vọng vào điện thoại. Nhưng Đỗ Hùng đúng là khác người. Anh cười lớn và đẩy điện thoại lại phía tôi:
- Anh không làm cái trò trẻ con này. Em cứ nói chuyện tiếp đi.
Quá bất ngờ và hụt hẫng trước vẻ thờ ơ của Đỗ Hùng, tôi nén cơn giận vào trong, trở lại cuộc điện thoại với Đức.
- Anh có nghe thấy gì không?
- Anh vừa vào bar Hoàn Vũ nên rất ồn, em nói to lên được không?
- Anh đi bar… ? Anh nên về đi, đừng uống rượu nhiều. Chúng ta kết thúc rồi.
Tôi cố gắng nói to để Đỗ Hùng và Đức có thể nghe thấy rõ lời tôi nói. Tôi nghe thấy tiếng một chiếc ly vỡ rất gần bên tai, rồi tiếng đập tay vào bàn và điện thoại mất tín hiệu. Cảnh này giống hệt bốn năm trước khi tôi từ chối tình cảm của Đức, anh cũng đã uống rượu và tìm đến nhà tôi trong cơn mưa lúc nửa đêm. Tự nhiên tôi thấy bồn chồn và lo lắng cho Đức. Tôi đứng dậy, nói với Đỗ Hùng bằng giọng giận dỗi.
- Anh đưa em về đi. Em phải lấy xe đi tìm anh ấy! Em linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
- Em muốn đi gặp anh ta ở quán bar vào giờ này? Anh không đồng ý.
- Anh đâu có quan tâm gì đến em mà trở giọng lo lắng. - Tôi mỉa mai.
- Vậy bây giờ anh quan tâm, anh không cho em đi.
- Anh nói anh tin em cơ mà. Cản em làm gì?
- Nhưng anh không tin một kẻ say khi gặp người con gái mình thích. Em cố tình không hiểu đấy à? - Đỗ Hùng tức giận.
Lần đầu tiên tôi thấy anh nóng nảy cản thiệp vào chuyện riêng tư của tôi nên phần nào tôi lại cảm thấy vui vui trong lòng. Chắc chắn Đỗ Hùng yêu tôi nên mới ghen chứ. Tôi không đi nữa mà gọi đến sô máy bàn nhà Đức gặp mẹ anh. Nghe thấy giọng tôi mẹ Đức vừa vui vừa lo lắng:
- Hai đứa cãi nhau hay sao mà Đức nó lại đi đến đó uống rượu?
- Cháu xin lỗi, chúng cháu chỉ là bạn thôi. Anh ấy buồn vì cháu nên mới đến đó, cháu sợ anh ấy uống nhiều quá, say rượu nên báo bác đến đó xem như thế nào.
Mẹ Đức ngạc nhiên:
- Hôm trước bà nội Đức bảo nó dẫn Hạ Vũ đến chơi nhà. Bác lại cứ tưởng hai đứa… Thôi, được rồi, để bác đến tìm và khuyên nó về. Một tuần nữa nó lại bay về Anh, cháu có đi tiễn không bác cho xe qua đón.
- Dạ không được bác ạ. Cháu bận đi học và làm thêm rồi. Cháu rất tiếc việc với anh Đức, bác cũng rất tốt, chỉ là cháu không có duyên thôi. Cháu chào bác.
Tôi lễ phép chào hỏi rồi dập máy. Đỗ Hùng vẫn ngồi bên chăm chú nhìn và nghe tôi nói chuyện suốt từ lúc đầu đến giờ. Trong mắt anh có một cái gì đó thay đổi, không còn là sự tự tin và thờ ơ như trước nữa.
- Em không những được con trai yêu mà có vẻ còn được cả phụ hunh yêu quý nữa?
Nghĩ đến việc mình không làm gì sai, chỉ vì còn đang đi học và quá trẻ mà mẹ Đỗ Hùng không ưa làm tôi hơi ấm ức xen chút tự kiêu vênh mặt:
- Đúng, cả anh ấy và mẹ anh ấy rất quý em. Nhưng ai bảo em lại chỉ yêu anh thôi cơ chứ.
Đỗ Hùng kéo tôi lại gần ôm tôt rất chặt. Tôi cảm thấy lúc ấy anh đang có rất nhiều nỗi suy tư giằng xé trong lòng. Anh ôm tôi lâu đến nỗi tôi đau và mỏi khắp người. Mãi sau anh mới hôn lên tóc tôi nhỏ nhẹ: “Đêm nay không về nữa được không?”
Vậy đấy. Thì ra trước đây tôi nhẫn tâm với Đức bao nhiêu thì bây giờ tôi đang phải chịu cảnh bị Đỗ Hùng nhẫn tâm với mình bấy nhiêu. Còn đang chìm đắm trong quá khứ với bao mối tơ vò thì cửa sổ máy tính lại hiện lên khung nói chuyện với Đức:
Kẻ Sầu Đời: Em đừng có nói mấy lời thừa thãi ấy nữa. Nếu quên được em thì ngay sau đêm hôm sinh nhật anh, ngay sau khi trở về Anh, anh đã cắt đứt liên lạc với em rồi. Đến bây giờ anh vẫn chưa quên em. Nên anh chấp nhận chúng ta cứ là bạn như xưa rồi còn gì. Sao em lại nổi giận với anh làm gì? Mất cả vui.
Tôi chợt nhận ra mình đang vô cớ bực bội, liền hạ hỏa.
Cơn Mưa Nhỏ: Em xin lỗi! Về tất cả mọi chuyện trong quá khứ cho đến tận hôm nay. Có bao giờ anh thấy hận em chưa?
Kẻ Sầu Đời: Ha ha… Có, một lần. Hận em vì em bảo mẹ anh đến quán bar tìm anh làm cho hội bạn anh nó chế giễu anh mãi. Em độc ác thật…
Đọc xong tin nhắn của Đức, tôi phì cười. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Đức kể cho tôi nghe về nước Anh, về công việc anh đang làm và về những chuyện vui buồn nhỏ trong gia đình và cuộc sống của anh. Tôi kể cho Đức nghe về Hà Nội, về chuyện học tập trên trường và tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện tình cảm. Ngày đầu tiên nhờ có Đức nên thời gian trôi qua nhanh hơn và tôi không có thời gian để nghĩ về Đỗ Hùng. Năm ngày sau đó tôi chìm đắm trong những cơn mộng mị và nước mắt. Tôi vẫn cứ yếu đuối như thế.
Sáng chủ nhật cả nhà anh Khánh, chị Vân đưa bé An về thăm ông bà ngoại ờ gần Nhà Thờ lớn. Chủ nhật nào cũng có một mình ở nhà nên tôi quyết định không nấu cơm trưa mà ngủ thẳng một giấc đến gần 1 giờ chiều. Tôi soi gương và giật mình nhìn đứa con gái tội nghiệp trong gương ấy, gầy rộc và nhợt nhạt. Tôi vẫn ăn uống bình thường nhưng chắc vì suy nghĩ, quá mệt mỏi và mất ngủ nên mới tồi tàn đến mức ấy. Tôi đưa lược chải lại mái tóc ngắn cũn đang còn ướt sau khi tắm gội của mình, xốc lại tinh thần và tự an ủi: Một tuần cho phép mình thất tình đã hết. Hôm nay nắng đẹp. Chấm dứt buồn đau.
Vừa thay xong quần ngố và áo phông thì có tiếng chuông cửa. Không đoán được là ai nên tôi hấp tấp chạy xuống. Trước mặt tôi là Thanh, Dũng, Thiên, Việt thêm cả Lâm Hùng đang nhìn tôi nhe răng cười:
- Hello! Qua rủ bà đi chơi. - Dũng lên tiếng trước.
- Mày làm gì mà không trả lời điện thoại của bạn bè làm tao lo quá. Chủ nhật nghỉ học là bọn tao hẹn nhau qua tìm mày đây. - Thanh nói.
- Nhưng mà nhìn cũng không đến nỗi sập xệ lắm nhỉ. - Thiên trêu.
Không đợi Việt và Lâm Hùng lên tiếng, tôi cười lớn:
- Đúng là chung chí hướng. Tôi đang định gọi điện ấy người rủ nhau đi chơi thì ai ngờ lại xuất hiện thế này. Vậy thì đi thôi.
Tôi toan dắt con xe Click đen của mình ra thì Lâm Hùng lên cản:
- Thôi, đủ xe rồi. Dũng chở Thanh, Việt đi với Thiên, Hạ Vũ đi với mình. Đi nhiều xe làm gì, vướng víu.
Nghĩ cũng đúng, tôi chẳng từ chối, khóa cửa nhà rồi leo lên xe Lâm Hùng nhập hội đi chơi. Cả bọn kéo nhau ra đường hầm đi bộ gần siêu thị Big C đường Trần Duy Hưng đùa nhau chụp ảnh rồi kéo nhau lên cầu Long Biên. Đúng là chẳng biết sợ là gì, chúng tôi nhảy qua lan can chắn tàu, kéo nhau vào đường ray xe lửa để chụp ảnh. Hình như Thanh nói với hội bạn chuyện tôi “thất tình” hay sao mà ai cũng tỏ ra quan tâm, muốn chọc tôi cười vui nên tôi rất cảm động. Đang say sưa chụp ảnh thì Thiên trèo lên thành chắn tàu hét lớn tiếng:
- Trời đất, tao nghe thấy tiếng còi tàu và cái gì đang tiến lại gần kìa.
Cả bọn nhốn nháo nhảy qua thanh chắn, đứng bên này an toàn được khoảng năm phút thì có đoàn tàu chạy qua. Cả bọn thở phào cười vì cái tính chơi rồ của mình. Việt nói:
- May mà mày nhanh tay, nhanh mắt không tụi tao cứ ngồi đấy mà chụp ảnh tàu đi nghiến qua nhỉ?
- Khiếp, dùng từ nghiến ghê quá ông ơi. - Thanh nhăn mặt.
- Đúng đó, ghê quá! Thôi chuyển địa điểm đi. Hôm trước sinh nhật tôi còn nợ vụ Karaoke, hôm nay tất cả cùng đi nhé!
Cả hội đồng ý, chúng tôi chọn một quán quen trên đường Thái Thịnh rồi gọi bia và đồ ăn ra đập phá, hát hò. Trái tim, lí trí của tôi vẫn còn đau lắm, nhưng tôi đã quyết định sẽ bơ đi mà sống nên tôi cố gắng cười thật nhiều để hội bạn yên tâm về cái đứa hay suy nghĩ lung tung như tôi. Uống và uống, nhưng tôi biết lượng sức cầm chừng để không bị say. Đột nhiên tôi nghĩ ra một trò chơi mới, tôi lẻn ra ngoài và bấm số cho Đỗ Hùng, tôi vô cũng bất ngờ khi anh nghe máy chỉ sau một hồi đổ chuông chứ không phải im lặng như trước kia, giọng anh hơi lo lắng truyền đến:
- Em đã làm gì mà cả tuần không liên lạc? Anh rất lo cho em.
- Trước kia em đi du lịch hai tuần anh còn không biết. Anh lo cho em ư? Nực cười.
- Em đang ở đâu? Có tiếng nhạc, đi hát với bạn à?
- Ha ha… Em đi hát, em đang say và rồi anh biết đấy. Em đang nghĩ đến cái chết. Xem nào, em sẽ đi ra đường và bị xe đâm. Hay là em thắt cổ hoặc cắt cổ tay. Không, mấy cách này em sợ đau lắm. Hay là em ra cầu Long Biên nhảy xuống. Không, chiều nay em ra đó rồi nhưng không dám nhảy. Có lẽ em sẽ say rồi sẽ uống một đống thuốc ngủ, ngủ luôn một giấc không dậy cho nhẹ nhàng anh nhỉ? Dù gì anh cũng không cần em nữa. Em gọi điện để vĩnh biệt anh.
- Em…
Chẳng để Đỗ Hùng nói thêm. Tôi ngắt điện thoại và tắt nguồn với nụ cười đắc trí trên môi. Tôi vẫn có thể dọa Đỗ Hùng, có thể anh cũng chẳng còn quan tâm đến tôi nữa, đây sẽ là lần cuối cùng tôi gọi cho anh, dọa anh như thế…Tôi thật hả hê với trò chơi của mình. Khi tôi đi ra thì gặp Lâm Hùng đang đứng đợi ở cửa vào phòng hát. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành và nói:
- Mình biết hết chuyện rồi. Hạ Vũ đừng buồn. Đừng cố gắng gượng. Nếu mệt mỏi quá mình luôn sẵn sàng cho bạn mượn bờ vai này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...