Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Tôi bắt đầu phát hiện ra một điều rất đáng sợ, ngoài sự nghi ngờ có thể giết chết tình yêu còn một thứ vô hình cũng có thể làm được điều đó, nó chính là thói quen. Thói quen ở bên nhau, thói quen cần phải gặp nhau, thói quen thỏa hiệp, thói quen giận dỗi, thói quen ôm ấp… Mọi thói quen đã làm cho tình yêu trở nên phai nhạt dần mà hai người trong cuộc không hề nhận ra để cố gắng thay đổi và làm mới nó.
Tôi có thể cảm nhận được Đỗ Hùng cũng yêu tôi rất nhiều, đúng như anh nói, anh có thể yêu người khác nhưng suốt hai năm anh chỉ có mình tôi. Nếu không yêu tôi thì việc gì anh phải giữ tôi ở bên cạnh lâu như thế. Tôi tin Đỗ Hùng, tin những gì anh nói nhưng trong lòng tôi không lúc nào yên ổn.
Tôi có thể nhìn thấy rõ tương lai của mình. Có những lần âu yếm xong, tôi thủ thỉ với Đỗ Hùng rằng anh cứ yêu tôi như vậy sợ sau này đến lúc lấy chồng tôi sẽ khó mà quên được anh. Nhưng Đỗ Hùng chỉ im lặng mỉm cười, anh không hề muốn cho tôi một lời hứa, một tương lai nào chắc chắn. Tôi biết, tôi cảm nhận được hết. Chỉ là vì yêu, vì thói quen… Đúng, chính là thói quen. Tôi đã quá quen với sự hiện diện của anh, quen vòng tay, bờ môi và cả cơ thể đàn ông của anh… Mọi thứ ở Đỗ Hùng như có sức hút kéo chặt tôi lại và khiến tôi không thể nào thoát ra được.
Càng yêu Đỗ Hùng, càng bị những nỗi lo sợ nhấn chìm, tôi càng trở nên yếu đuối và hay ghen tuông, hờn giận. Chình tôi còn cảm thấy chán ghét bản thân mình. Thời gian gặp nhau của cả hai chỉ còn một tuần một lần vào chủ nhật. Đáng lẽ ra thời gian bên nhau ít ỏi tôi phải vui vẻ và khiến Đỗ Hùng hạnh phúc thì tôi lại liên tiếp gây ra những cuộc cãi nhau và đấu khẩu. Tình cảm của chúng tôi xuống dốc nặng nề.
Tết năm 2008, sau khi bị ép buộc đến nhà tôi chúc tết, Đỗ Hùng ra về và không hề có ý định dẫn tôi đến nhà anh chơi. Vừa tiễn anh ra cửa và bước vào nhà. Bố nhìn tôi lo lắng:
- Con gái bố không được yêu như bố nghĩ rồi!
- Là… là sao ạ? – Tôi ấp úng nhìn bố.
- Bố cảm thấy cậu Hùng này đến đây rất ngượng nghịu và có vẻ như con yêu cậu ta nhiều hơn nên cảm giác cậu ta hờ hững với con và với nhà mình.
- Vậy theo bố con nên làm thế nào? - Tôi nén nước mắt nhìn bố đợi câu trả lời.
- Con suy nghĩ đi. Con có nghe câu “Con ong đã tỏ đường đi lối về” hay chưa? Hãy cân nhắc tình cảm kỹ lưỡng vì bố không muốn thấy con say rượu một lần nữa đâu.
Bố nhắc nhở tôi vì trước kia khi quyết định dứt khoát với Việt, đã có lần tôi uống rượu đến nỗi say mèm không cón biết gì nữa. Sau trận say đầu tiên và nhớ đời ấy, tôi bắt đầu quên dần tình yêu dành cho Việt và không bao giờ đụng vào rượu nữa. Nhưng tôi đâu ngờ rằng, sau này khi Đỗ Hùng dứt khoát chia tay với tôi vào đầu tháng năm vừa rồi, tôi đã phải tìm đến rượu để quên anh trong đau đớn.
Một tuần đầu tôi chờ đợi và hy vọng Đỗ Hùng nhắn tin xin lỗi làm lành nhưng không có gì xảy ra, anh hoàn toàn im lặng. Tôi không cam tâm, tôi không cam lòng chia tay dễ dàng như vậy.
Hôm ấy chỉ vì tôi đến lúc Đỗ Hùng đang nằm xem phim, tôi lại gần và hôn nhẹ lên môi anh, anh hờ hững đáp lại rồi không nói với tôi một lời nào. Cả hai đang ở trong giai đoạn hết sức nhạy cảm nên tự nhiên tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi giận dỗi vùng vằng đòi bỏ về. Đỗ Hùng mọi ngày vẫn quen với kiểu giận này của tôi, thể nào anh cũng phải lại ôm và năn nỉ tôi hết giận, nhưng hôm đó thì không.

Đỗ Hùng nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi lạnh lùng nói:
- Hạ Vũ, em đừng có trẻ con như vậy nữa. Cứ thế này chúng ta chẳng có một kết quả tốt đẹp nào đâu.
- Ý anh là em và anh chỉ yêu nhau cho qua ngày đoạn tháng thôi phải không? – Tôi cáu.
- Chúng ta có hợp nhau hay không em tự hiểu. Đến lúc này anh không muốn chúng ta tiếp tục nữa. Chia tay đi! Lần này anh nói thật đấy. Anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tôi đứng cách chỗ Đỗ Hùng ngồi vài bước chân, nước mắt giàn dụa nhìn anh đau khổ. Không, Đỗ Hùng yêu tôi. Anh ấy nhất định yêu tôi. Chỉ vì nóng giận mà buông lời đau đớn vậy thôi? Hoặc có thể anh đang giấu tôi chuyện gì đó. Hơn một tháng nay anh luôn tỏ vẻ căng thẳng, mệt mỏi và phải dùng thuốc bổ theo đơn của bác sĩ. Không! Đừng nói với tôi là anh đang giấu tôi bệnh tình nào đó nên muốn tôi rờ xa anh. Vừa lo lắng, vừa đau khổ, tôi cất tiếng trong nghẹn ngào mà hỏi:
- Anh! Anh nói thật cho em biết đi? Có phải anh bị bệnh gì đó và nói dối em để chia tay.
Đỗ Hùng không nhìn tôi lạnh lùng buông lời:
- Chẳng có lý do gì hết. Hạ Vũ, em đừng có đọc truyện, xem phim nhiều quá rồi nghĩ ngợi lung tung. Chỉ là chúng ta không hợp nhau. Tiếp tục chỉ là giả vở mà thôi. Vì nghĩ cho em nên anh mới nói ra lời chia tay trước, càng kéo dài em càng chịu thiệt thòi.
Và câu chuyện lặp lại như giấc mơ tôi đã mơ trên máy bay. Chỉ có điều khi tôi đau đớn bỏ đi, tôi không hề biết tâm trạng của Đỗ Hùng là vui hay buồn
Trong bảy ngày lúc nào tôi cũng khóc đến nỗi sáng dậy hai mắt sưng mọng phải dùng khăn ấm để chườm rồi đến công ty thực tập. Rất may là thời gian này tôi phải đến giảng đường để học nên Hiền, Mai, Khuyên không hề hay biết tôi đang phải trải qua chuyện đau buồn như thế nào.
Để có thể ngủ được, tôi đã tự mình mua một chai Vodka Nga rồi trước khi đi ngủ uống một ly cho đến lúc đầu óc quay cuồng và tự chìm vào giấc ngủ. Chưa bao giờ tâm trạng tôi xuống dốc tột cùng như vậy. Tôi đã làm gì sai? Đã gây ra lỗi lầm gì mà Đỗ Hùng nhẫn tâm rời xa tôi như thế? Tôi nhất định phải hạ mình, phải làm điều gì đấy để anh quay lại và yêu thương tôi như trước kia. Nhất định tôi sẽ làm được.
Tôi chủ động gọi điện cho Đỗ Hùng, anh bắt máy nhưng không nói với tôi lời nào. Tin nhắn gửi đên anh không nhắn lại. Khi tôi tìm đến nhà gặp anh không tiếp và còn dặn cô chủ không cho phép tôi vào nhà đợi trước cửa phòng anh.
Lúc ấy tôi mới phát hiện ra đàn ông khi đã dứt khoát chia tay thì họ trở nên tuyệt tình và lạnh lùng đến đáng sợ. Họ không thích dùng hai từ “chia tay” mỗi khi giận dỗi nhưng khi đã quyết định nói ra lời đó rồi thì gần như họ đã hạ quyết tâm rũ bỏ. Đỗ Hùng của tôi chính là người như vậy. Anh đã bỏ rơi tôi không một chút luyến tiếc hay hối hận, điều đó khiến tôi càng bị tổn thương sâu sắc hơn. Đêm nào tôi cũng phải tìm đến rượu để đi ngủ. Sáng sớm tỉnh giấc lại phải làm đủ cách để xua đi mùi rượu trong người, nếu anh chị tôi phát hiện ra thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.

Không còn cách nào khác, trong lúc cùng quẫn tôi đã cắt hết những trang nhật ký từ ngày 14 tháng 02 năm 2006 – ngày Đỗ Hùng xuất hiện trong cuộc đời tôi để gửi đến nhà cho anh. Sau đó tôi bắt đầu tấn công email và Yahoo của anh nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Đèn báo trong Yahoo của Đỗ Hùng luôn sáng nhưng anh không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của tôi.
Không chịu thua, nửa tháng sau tôi đến tận công ty tìm Đỗ Hùng, đúng như tôi dự đoán, sợ tôi làm ầm ĩ nên anh đã phải ra ngoài gặp. Chưa bao giờ tôi xa anh lâu như vậy, chưa bao giờ tôi lại thấy anh lạnh nhạt đến vậy. Tôi chỉ muốn chạy lại nhào vào lòng Đỗ Hùng, ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh mà khóc lóc để được dỗ dành. Nhưng tôi không làm được, anh đứng đó sao mà xa cách quá. Mắt tôi long lanh nước, trái tim nghẹn lại mãi mới thốt nên lời:
- Cuối cùng anh đã chịu gặp em. Anh đã đọc nhật ký của em chưa? Anh biết là em yêu anh nhiều đến thế nào rồi đúng không?
- Anh không đọc. – Giọng nói vô cảm truyền đến tai tôi. – Anh cũng mang nó theo để trả cho em đây. Chúng ta kết thúc rồi, đừng làm trò gì ngu ngốc cả.
- Anh đem nhật ký của em đến công ty nhưng không đọc chỉ để đợi trả em? Anh biết em sẽ tìm đến đây đúng không? Thế nên anh cố tình đem theo? – Tôi khóc nấc lên và hỏi.
- Đúng, anh quá hiểu em rồi Hạ Vũ. Em làm ơn hãy quên hết mọi chuyện đi. Chúng ta đến với nhau vì tình yêu, chia tay vì có quá nhiều điểm bất đồng… Đừng tìm anh nữa, anh không quay lại đâu… Anh rất mệt mỏi…
- Tình yêu của em dành cho anh khiến anh mệt mỏi ư? Em là gì của anh? Em có vị trí như thế nào trong tim anh mà anh lại nói như vậy? – Tôi hét lên và nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
- Em từng là người yêu của anh… nhưng hiện tại thì không còn nữa rồi. Chẳng phải hai tuần vừa qua anh đã thể hiện rõ ràng là anh không còn yêu em nữa, chúng ta kết thúc rồi không phải sao? Em hỏi mấy lời vô nghĩa đó làm gì?
- Anh luôn miệng nói hết yêu em? Vậy em có chết anh cũng không quan tâm đúng không? – Tôi năn nỉ không được quay sang dọa dẫm.
Tôi đang làm trò gì đây? Sao tôi lại có thể hèn nhát và trơ trẽn đến thế này? Đem cái chết ra để uy hiếp người mình yêu ở lại, nếu được thì có hạnh phúc không? Nhưng Đỗ Hùng đã không cho tôi cảm thấy được hạnh phúc van xin ép buộc đó, sau vài giây suy nghĩ, anh dứt khoát:
- Đúng! Em có chết anh cũng không quan tâm. Chúng ta không là gì của nhau nữa.
- Đồ tồi! Anh đợi nhận tin đi. – Tôi tức tối mà nói.
Tôi đau khổ tột cùng, ngàn vạn lần tôi không hề nghĩ đến sẽ có cảnh này xảy ra. Quá uất ức tôi dùng hết sức có thể để xé nát tập nhật ký rồi ném vào thùng rác trước mặt anh. Tôi đã yêu anh như thế nào mà anh lại vứt bỏ và nói không quan tâm?

Anh rất bất ngờ và kinh ngạc:
- Em… em điên rồi Hạ Vũ.
- Phải, em điên… em sắp điên rồi đấy! Anh vừa nói có chết anh cũng không cam tâm mà. Được, giờ em đi ra đường cho xe đâm chết trước mặt anh. Xem anh có cam tâm không nhé!
Rồi chẳng nghĩ được nhiều, tôi lao người xuống lòng đường mà không hề đắn đo, do dự. Hình như lúc đó lý trí tôi đã không còn, chỉ có một cảm giác muốn trừng phạt Đỗ Hùng vì đã dám bỏ rơi tôi, cảm giác rằng anh còn yêu tôi và sẽ không để tôi làm điều xuẩn ngốc đó. Quả nhiên, ngay lập tức cánh tay tôi bị kéo giật lại, cả người lao một lực rất mạnh vào Đỗ Hùng, anh ôm tôi và tôi nhanh chóng ôm lại anh.
- Em muốn chết thật à? Có giỏi thì đừng chết trước mặt anh. – Giọng nói tức giận và lo lắng.
Được thể, tôi ôm Đỗ Hùng chặt hơn. Tôi nhớ anh, nhớ anh quá đỗi.
- Rõ ràng anh còn yêu em, lo lắng cho em. Sao anh lại muốn rời xa em?
Đỗ Hùng giật mình vì câu nói và hành động ôm ấp của tôi, anh bỗng đẩy tôi ra và giải thích:
- Dù không phải em mà là người khác muốn chết trước mặt anh, anh cũng không để họ làm điều ngu ngốc này. Sinh mạng rất quan trọng, đừng vì một thằng đàn ông như anh mà bỏ đi cuộc sống. Anh nói rồi, anh không muốn tiếp tục yêu em… Sẽ tốt cho cả hai đó, em có hiểu không? Đừng cố chấp nữa, không có kết quả đâu. Em ra bãi gửi xe lấy xe về đi, anh vào công ty đây. Từ giờ có làm gì ngốc nghếch đừng nói với anh.
Rồi Đỗ Hùng nhanh chân bước đi bỏ mặc tôi còn ngơ ngác rơi nước mắt nhìn theo. Tôi đã mất anh thật rồi. Níu kéo có được gì đâu, chỉ là nhận thêm nhiều lời nói vô tình, thêm nhiều hành động khiến mình bị tổn thương hơn mà thôi. Tôi đợi anh đi vào công ty rồi quay ra lấy xe đi về.
Hà Nội trong tiết trời tháng 5 nóng bức và ngột ngạt. Gần trưa nên hơi nóng từ mặt đường bốc lên càng làm cho nhiệt độ ngoài trời tăng cao. Mặt trời đang cố ý chiếu những tia nắng gắt gỏng xuống người khiến tôi cảm thấy bức bối và toát mồ hôi. Cuối cùng tôi cũng về đến nhà và ngã và ngã vật ra giường mệt mỏi.
Thói quen khi buồn thì cắm đầu vào ăn của tôi không còn nữa. Chia tay với Đỗ Hùng tôi không còn cảm giác ngon miệng, lúc nào cũng chán chường, bỏ ăn hoặc ăn ít rồi lại thêm thức khuya, uống rượu… cơ thể tôi đã không còn chịu đựng được nữa. Anh chị tôi đi du lịch hai ngày cuối tuần chỉ có một mình ở nhà, cơn đau bụng kéo đến khiến tôi choáng váng và phải gọi điện cho Đỗ Hùng nhưng anh không bắt máy. Thói quen của tôi, tôi gần như quên mất rằng chúng tôi đã chia tay, gần như quên mất rằng Đỗ Hùng đã nói dù có gì xảy ra với tôi anh cũng không quan tâm lo lắng. Tôi bật cười cay đắng, nước mắt chạm bờ môi run run bấm số gọi cho Dũng đến đưa đi bệnh viện. Khi mở cửa đi ra tôi khá bất ngờ nhìn thấy Lâm Hùng, cậu ta đi cùng Dũng sốt sắng hỏi trước:
- Hạ Vũ, bạn đau nhiều không đấy? Nhanh, chúng ta đi bệnh viện thôi.
Cố gắng nén cơn đau, tôi trả lời:
- Có vẻ rất đau. Bạn và Dũng đưa mình đến bệnh viện Đa khoa Đống Đa nhé!

- Vậy đứng đấy làm gì, đi thôi. – Dũng nhắc.
Chúng tôi đi cùng nhau trên chiếc xe máy của Dũng vì bệnh viện cách nhà không xa lắm. Dũng lái xe còn Lâm Hùng ngồi phía sau, cậu ấy có vẻ rất lo lắng cho tôi.
- Hạ Vũ, đau lắm không? Cố gắng chịu thêm một lúc nữa thôi. Sao dạo này lại gầy đi nhiều như vậy?
Tôi không nói gì, toàn thân lả đi vì đau. Khi được đưa vào viện gần như không còn cảm thấy gì nữa. Mọi thứ thật mờ ảo, trước mắt tôi là một màu trắng xóa, không có ai xuất hiện, chỉ là một màu trắng đau thương và tang tóc.
Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong viện còn Lâm Hùng thì ngồi bên cạnh. Thấy tôi mở mắt cậu ấy reo lên vui mừng:
- Tỉnh rồi hả? Bạn làm tôi và Dũng lo quá. Dũng đi đón Thanh vào với bạn và gọi điện báo cho bố mẹ bạn rồi. Mẹ bạn đang trên đường đến.
- Mình bị làm sao? – Giọng tôi yếu ớt cất lên.
- Xuất huyết dạ dày, phải vào phòng cấp cứu… Bác sĩ đã tiêm thuốc cầm máu rồi, rất may là chưa phải phẫu thuật. Rốt cuộc là bạn đã làm gì mà đến nông nỗi này?
Làm gì? Tôi cũng chẳng biết mình đã làm gì nữa? Tôi đã quá yếu đuối, ủy mị và coi thưởng bản thân mình. Hình như tôi đang tự hủy hoại bản thân vì một người không còn xem tôi là quan trọng nữa. Tôi thở dài với Lâm Hùng:
- Mọi chuyện ổn cả rồi. Cậu yên tâm. Từ nay mình sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự đâu. Cảm ơn cậu và Dũng nhé!
- Không phải cảm ơn. Muốn cảm ơn thì tốt nhất là bạn nên nhanh khỏe lại và thể hiện khả năng ăn uống vô địch của mình đi!
Lâm Hùng cười trêu tôi và cố làm tôi vui vẻ. Một lúc sau Dũng và Thanh đến. Thanh lo lắng hỏi thăm tôi đủ thứ rồi ở lại chăm sóc tôi cho tới khi mẹ đến. Trong những lúc như thế này tôi mới cảm nhận hết ý nghĩa của tình thân và tình bạn. Những lúc như thế này tôi mới hiểu hết giá trị của gia đình, của những người bạn thân đã bên cạnh tôi bao lâu nay.
Được rồi, chia tay thì chia tay! Có gì ghê gớm đâu! Tôi sễ cố quên Đỗ Hùng, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh và sẽ tìm mọi cách để có thể quên đi anh này đã từng xuất hiện trong cuộc đời. Anh là chàng trai số mười, là người thứ hai tôi nói lên tiếng yêu chân thành, là người thứ hai tôi yêu bằng cả trái tim say đắm, là người đàn ông đầu tiên của tôi… Tôi sẽ phải quên anh, quên đi tình yêu này, quên đi những thói quen và quên đi những ký ức hạnh phúc cũng như phủ đầy nước mắt và đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui