Sáng vào lớp, Hà Dương lại tình cờ đụng mặt Thế Anh. Dường như quá bất ngờ nên cả hai đều thoáng lúng túng. Tất nhiên đối với Hà Dương là đang nghĩ liệu hôm qua anh chàng lớp trưởng có xem lá thư giải thích của mình hay không. Còn về phía Thế Anh thì chính bởi đã xem qua lá thừ gửi từ cô bạn nên ngay lúc này cậu mới thấy khó xử.
“Chào cậu.”
Tròn xoe mắt ngạc nhiên khi nghe Thế Anh cất tiếng chào trước, Hà Dương liền trả lời:
“Chào, buổi sáng tốt lành.”
Đối diện, Thế Anh tự dưng gãi đầu rồi không biết phải đáp lời sao nên đành cười cười xong sau đó cậu chậm rãi đi ngang qua Hà Dương. Dù bản thân Thế Anh rất muốn lên tiếng nói gì đấy với cô bạn nhưng chẳng hiểu thế nào mà môi thì cứ dính chặt còn đôi chân giống như bị điều khiển phải bước đi ngay. Lòng cậu cứ rối bời, không thể suy xét để điều chỉnh thái độ của mình.
Còn Hà Dương, trước hành động khá lạnh nhạt và bỏ mặc của Thế Anh, cô đứng bất động trong chốc lát rồi tiếp theo khẽ cúi đầu lặng im.
.....
Giờ nghỉ trưa hôm ấy, trong thư viện Thế Anh đang đứng dựa lưng vào kệ sách xem tài liệu tham khảo ôn thi thì chợt nghe giọng của Hà Dương vang lên, ngay phía bên kia kệ, thật nhỏ nhưng đủ để cậu nghe rõ được.
“Xin cậu đừng quay mặt qua và hãy khoan bỏ đi trước khi nghe mình nói những điều này.” – Hà Dương nhìn tấm lưng áo sơmi trắng của anh chàng lớp trưởng qua các kẽ của những cuốn sách – “Mình không biết cậu đã xem lá thư hôm qua mình cố tình nhét vào cặp cậu chưa... Mình xin lỗi vì đã nói dối mình phụ việc ở tiệm bánh pizza. Đúng vậy. Đêm trước như cậu đã thấy, mình làm thêm trong bar. Một PR! Chắc cậu cũng hiểu PR trong bar nghĩa là gì!”
Đôi mắt không chớp dán chặt lên những dòng chữ trên trang giấy nhưng thật chất lại đang nghĩ ngợi không ngừng, Thế Anh vẫn đứng yên lặng lắng nghe.
“Ừm... thật xấu hổ khi mới học cấp III mà mình phải đi làm ở bar. Nhưng mình không còn lựa chọn. Lớn lên không có bố bên cạnh, mẹ lại mắc bệnh thần kinh, mình chẳng có lấy một người thân. Cuộc sống lại quá vất vả chính vì vậy mình đành nhịn nhục xin làm PR.” – Giọng Hà Dương bắt đầu hơi nghẹn – “Nhưng, mình tuyệt đối không qua đêm như nhiều PR khác. Mình chỉ nói chuyện và uống rượu với khách. Thỉnh thoảng cho khách ôm nắm tay vậy thôi. Mình đã định làm ở bar năm nay, khi thi vào đại học xong, mình sẽ xin việc khác.”
Nghe tiếng Hà Dương lạc dần và đứt quãng, lòng Thế Anh xót xa. Rất muốn có thể đến bên cạnh ôm cô vào lòng an ủi nhưng sao cậu không làm được. Sợ. Một nỗi sợ vô hình mà to lớn đang trói buộc đôi chân như dính chặt xuống nền đất và cậu chẳng thể làm được gì ngoài việc lặng thinh, đôi tay siết chặt.
“PR là công việc vất vả. Hơn một giờ sáng mình mới về đến nhà. Mệt mỏi đến mức nhiều lúc mình muốn ngã nguỵ, buông xuôi mọi thứ. Cái nghề này sắp huỷ hoại sức khoẻ mình.” – Không thấy cậu bạn đáp lời hay phản ứng, Hà Dương ngừng lại ít phút rồi tiếp – “Mình chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi. Tóm lại mình mong cậu hãy hiểu ình... Hiểu rằng vì hoàn cảnh ép buộc mình mới làm ở bar chứ không phải do bản thân là đứa con gái hư đốn, chẳng ra gì. Cám ơn cậu vì đã lắng nghe mình.”
Nói xong, Hà Dương mau chóng quay lưng bỏ đi, rời khỏi thư viện thật vội vã.
Còn Thế Anh vẫn không thay đổi tư thế đứng bất động, lựng dựa vào kệ sách. Chính xác, cậu đang cố kiềm nén những xúc cảm dữ dội nào đó sắp bùng phát ngay bên trong cơ thể mình. Thật khó khăn để chịu đựng chúng.
Gấp tư liệu lại và hai tay buông xuôi, Thế Anh ngã đầu ra phía sau kệ nhắm mắt, miệng thờ dài nghe vô cùng nặng nề. Cậu tự hỏi bản thân phải làm gì đây? Lúc biết Hà Dương làm PR ở bar, Thế Anh hoang mang lẫn bần thần khôn tả, cả đêm thức trắng không ngủ được. Nhưng lá thư hôm qua cùng những lời giải bày ban nãy của cô giờ đây lại khiến cậu nặng lòng quá đỗi. Anh chàng lớp trưởng tự hỏi, rốt cuộc nên làm sao cho đúng?...
Thư viện vắng bóng người, chỉ còn nghe âm thanh của thời gian trôi chậm chạp.
***
“Thật à? Cậu với Trang Trang đã làm lành?” – Hạ Tuyết mừng rỡ hỏi Hải Luân khi cả hai cùng đi ra ngoài cổng trường lúc tan học.
“Ừ, chiều qua Trang Trang đến nhà xin lỗi mình, hai đứa sau cùng đã giảng hoà.” – Hải Luân cười kể lại mọi chuyện.
“Vậy thì tốt quá! Mình cũng mong cả hai trở về như cũ.”
Nghe giọng nói đầy vui vẻ của Hạ Tuyết, Hải Luân chợt hỏi, nghe trầm hẳn:
“Cậu... rất mừng khi mình về lại với Trang Trang à?”
“Ừm, hiển nhiên. Nhưng sao cậu lại hỏi lạ lùng vậy?”
“À ừ xin lỗi, mình hỏi vu vơ thôi, cậu đừng bận tâm.” – Hải Luân cười nhạt, cố che giấu cảm xúc khác lạ chẳng hiểu lý do gì lại xuất hiện trong mình.
Tuy nhận ra Hải Luân không được bình thường như mọi lần nhưng Hạ Tuyết cũng chẳng muốn hỏi nhiều. Rất nhanh, cô liền bảo:
“Để mình cầm giúp cậu cái túi vẽ, nó hơi nặng quá đó.”
“Ừ cũng được, cám ơn cậu.”
Vừa đáp Hải Luân vừa đưa chiếc túi da phồng to cho Hạ Tuyết. Trong lúc đón lấy đồ, tay cô vô tình chạm vào bàn tay mềm mại như con gái của chàng trai. Không rõ sao nhưng cô đã phản ứng khá mạnh khi lập tức rút tay lại, đồng thời bối rối nói:
“Xin... xin lỗi cậu.”
Lần này đến lượt Hải Luân ngạc nhiên bởi nghe giọng cô bạn vô cùng lúng túng.
“Mình thấy việc này có gì đâu, sao cậu phải xin lỗi rối rít thế? Bình thường thôi ấy mà.”
Đối diện, Hạ Tuyết thoáng im lặng. Đúng là việc tay chạm tay vẫn rất bình thường nhưng vì cô gái họ Hạ nghĩ đến chuyện giờ đây bản thân đã không còn trong trắng như xưa nữa nên thật xấu xa nếu cô chạm vào người Hải Luân – chàng trai lương thiệt tốt đẹp như thế. Đúng hơn, Hạ Tuyết thấy mình chẳng còn xứng đáng nữa khi đã thuộc về người khác...
“Ờ, chắc do hơi giật mình.” – Hạ Tuyết trả lời vụng về.
Còn Hải Luân thì bắt đầu cảm giác, cô bạn đang che giấu điều gì đấy rất khó xử.
.....
Cách chỗ cổng trường đại học một khoảng khá xa, ngay phía bên kia đường, Trọng Lâm đang đứng dựa người vào chiếc môtô, mắt nhìn đăm đăm cảnh Hạ Tuyết nói cười vui vẻ với Hải Luân. Thậm chí đến lúc hai người đó chuẩn bị lên xe buýt, cái nhìn lạnh lùng vô cảm của hắn vẫn không rời khỏi họ.
Khẽ khàng lấy điếu thuốc ra châm lửa rồi đưa lên môi, Trọng Lâm rít thuốc thật dài và lâu. Khi nhả những làn khói trắng đục ra ngoài không trung, đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh bầu trời buổi trưa hè gay gắt nắng. Trống rỗng. Vô định.
“Vẫn thế thôi...” – Buông xong câu nói nhạt nhẽo ấy, hắn nhếch mép cười khỉnh.
***
Tối. Bar Gossi.
Xúi quẩy làm sao khi Hà Dương đứng ngay cửa bar chưa được lâu thì đã bị một ông khách đi ngang qua quấy phá. Thấy cô bé mặt non chẹt, dáng thanh mảnh, làm PR mà trông cứ như gái nhà lành nên ông ta khoái lắm, cứ nằng nặc ép cô đi khách. Tất nhiên, Hà Dương quyết liệt từ chối. Cố vùng vẫy để thoát khỏi cái nắm tay ghì siết của lão dê xòm nhưng xem ra cô có vẻ yếu thế. Còn chưa biết phải làm gì đột ngột Hà Dương thấy ai đó túm lấy cổ áo vị khách sỗ sàng kia rồi nhanh như cắt, quật ngã ông ta nằm sóng soài ra đất. Sau mấy phút ngẩn người, bấy giờ Hà Dương mới đưa mắt nhìn vị ân nhân vừa cứu mình và cô hết sức kinh ngạc khi thấy đó là Thế Anh.
“Cậu... Thế Anh...”
Lúc ấy, Thế Anh không quan tâm đến lời Hà Dương mà chỉ nhìn ông khác đang lồm cồm ngồi dậy, bảo rõ ràng:
“Cậu ấy đáng tuổi con cháu chú đó! Sao chú có thể làm thế?”
“Mày nói cái gì? Thằng oắt này!” – Ông khách loạng choạng do men rượu, gắt gỏng.
“Chú không được đụng đến cậu ấy nữa, nếu không thì cháu không nương tay đâu.”
Trông tình cảnh hơi xấu đi, Hà Dương liền chen vào ngăn Thế Anh lại rồi cúi đầu với ông khách nọ, miệng xin lỗi không ngừng:
“Dạ, cậu chưa hiểu chuyện nên mới vậy, anh bỏ qua. Em không đi khách, anh thông cảm chọn cô PR khác! Thành thật xin lỗi.”
Thấy Hà Dương cúi đầu liên tục và nhìn gương mặt Thế Anh đầy giận dữ, ông khách trung niên nọ lầm bầm gì đó trong miệng xong cuối cùng cũng bước cao bước thấp đi vào trong bar. Xem như mọi chuyện đã ổn.
“Chú đó lớn hơn mình cả chục tuổi mà cậu lại gọi anh sao?” – Thế Anh khoanh tay, bực.
“Khách đi bar, PR như mình đều phải gọi vậy hết. Đến nỗi một ông bạc đầu mình vẫn phải kêu bằng anh.” – Hà Dương thở ra sau đó liền hỏi – “Nhưng sao cậu lại đến đây?”
“Mình đến lớp luyện võ nhân tiện đến xem cậu thế nào.”
“Cậu... không còn ghét mình nữa hả?” – Hà Dương trố mắt.
“Ai nói là mình ghét cậu?” – Thế Anh chậm rãi lên tiếng – “Đúng là mình có hoang mang khi biết cậu làm ở bar nhưng sau khi xem lá thư và nghe những điều cậu nói sáng nay thì mình cũng hiểu được một phần nào đó chuyện cậu trở thành PR.”
“Thật chứ?” – Hà Dương cười rạng rỡ – “Ôi, hay quá! Cám ơn cậu, Thế Anh!”
Còn chưa dứt tiếng reo là Hà Dương đã ôm chầm lấy cổ Thế Anh, vui mừng. Bất ngờ vì bị cô gái mình thích ôm nên anh chàng lớp trưởng lập tức đỏ mặt, cả người cứng đơ và hai tay thì xụi lơ. Chưa kể cách ăn mặc quá ư người lớn của Hà Dương khiến cậu tự dưng nhận ra cô thật... xinh đẹp quyến rũ!
“Ờ ừ... cổ mình hơi đau.” – Thế Anh nói lãng, mặt phải xoay đi hướng khác.
“Hì hì, mình xin lỗi vì vui quá nên mới thế.” – Vòng tay Hà Dương rời khỏi cổ cậu bạn.
Cố lấy lại nét mặt bình thường, Thế Anh gãi đầu bảo với giọng hơi vẩn vơ:
“Vì mỗi đêm đều đến lớp học võ nên từ giờ mình sẽ tranh thủ ghé qua chỗ cậu một chút. Nếu hôm nào tan học sớm, mình vào trong bar gọi cậu phục vụ... Vả lại, tiện giúp cậu xử lý những ông khách háo sắc giống ban nãy.”
“Cậu vào bar luôn hả? Nhưng cậu đâu có biết uống rượu.”
“Bar vẫn cho gọi Coca hay Pepsi, 7Up được mà. Mình chỉ uống nước ngọt thôi.”
Nghệt mặt trong mấy giây, Hà Dương liền phì cười trước kiểu đi bar trong sáng của anh chàng lớp trưởng. Đúng là ngốc! Đi bar đâu phải dễ vậy...
“Thôi, cậu ghé qua thăm mình là vui rồi, cậu đừng vào bar. Trong ấy phức tạp lắm, cậu không chịu nổi đâu. Chưa kể, đi bar mỗi ngày như thế tốn tiền đấy.”
“Mình chỉ bảo là những khi tan học sớm thôi...”
“Cậu yên tâm, mình tự xoay sở được. Mấy chị trong Gossi tốt với mình lắm, nếu mình bị ức hiếp họ sẽ bênh vực ngay. Vậy hen! Cậu đừng lo.”
Thấy Hà Dương kiên quyết như vậy, Thế Anh cũng đành gật đầu nghe theo.
“Ừm, mình hiểu. Cậu phải cẩn thận nhé. Giờ mình đến lớp tập võ, gặp cậu sau.”
Dõi theo bóng dáng cao gầy của Thế Anh khuất xa, Hà Dương thở phào nhẹ nhõm. Cô vui vì cậu bạn đã cảm thông ình. Xem như gánh nặng này đã được trút đi.
“Dương!” – Chợt Quỳnh Anh xuất hiện, gọi – “Chị Nghi sắp rời khỏi Gossi luôn rồi, chị em mình vào trong nói gì đó với chị ấy đi.”
“Dạ?!” – Hà Dương ngạc nhiên.
Nhìn gương mặt tiếc nuối của mọi người, Thục Nghi cười bảo:
“Thôi nào! Chỉ là rơi khỏi bar Gossi chứ có phải Nghi đi chết đâu mà sao mặt ai ai cũng như đưa đám vậy. Thỉnh thoảng, Nghi sẽ lại về thăm mọi người.”
“Đột nhiên nói nghỉ là nghỉ luôn, đường đột quá chừng.” – Bình Mai tặc lưỡi – “Bộ em có việc làm mới hả hay kiếm được anh nào giàu sụ đấy.”
“Phải đó! Sao nghỉ ngang hông thế? Bất ngờ thiệt chứ.”
Nghe câu hỏi tiếc nuối của Thu Ánh, Thục Nghi chỉ biết mỉm cười, trong đầu nhớ về chuyện đêm qua...
Sau khi chờ Thục Nghi nín khóc và bình tĩnh lại, Tri Đồng liền đề nghị:
“Anh thấy em nên nghỉ làm ở bar. Tính em ương bướng lại dễ bị nói khích thế nào cũng có ngày rước hoạ vào thân. Vả lại, anh thật sự không muốn trông cái cảnh em đứng bàn phục vụ ấy tên không ra gì.”
Nấc khẽ, Thục Nghi trả lời ngập ngừng:
“Nhưng không làm PR thì em biết làm gì? Người thất học như em, ở đâu mà chịu nhận.”
“Chuyện đó, anh sẽ nghĩ cách... Nói chung, em đừng làm PR nữa.”
Trông nét mặt nghiêm túc của Tri Đồng, Thục Nghi giấu tiếng thở dài. Vốn dĩ, có ai lại thích làm ở bar, cũng vì hoàn cảnh ép buộc và trên hết là thất học không bằng cấp. Bởi gia đình quá nghèo nên cô phải nghỉ học khi vừa lên lớp bốn. Giờ ngoài việc đọc, viết chữ rồi tính toán đơn giản ra, cô còn làm được gì... Đang rối bời với vô số dòng suy nghĩ ngổn ngang thì chợt Thục Nghi thấy ngay túi áo vet anh chàng thiếu gia mặc có tấm bảng nhỏ màu vàng đề tên công ty ELLE. Tức thì, một ý tưởng mau chóng xuất hiện.
“Đúng rồi! Hay anh cho em vào công ty ELLE của anh làm việc đi!”
“Vào công ty ELLE?” – Tri Đồng nhíu mày – “Nhưng việc tuyển người rất kỹ lưỡng, nếu không có bằng cấp thì...”
“Ngốc ạ! Em có bảo anh cho em làm việc ở văn phòng đâu chứ. Ừm... em làm tạp vụ cũng được mà. Anh là giám đốc, chỉ cần vài ba câu nói chắc sẽ được, nhỉ?”
“Em chịu làm tạp vụ à?”
“Trời! Người không bằng cấp như em được xin làm tạp vụ ột công ty lớn như thế là may mắn lắm rồi, em nào dám đòi hỏi. Đừng lo, cực mấy em cũng chịu được vì lúc nhỏ em quen đi làm thuê cho người ta.”
Đảo mắt, Tri Đồng có vẻ hơi lưỡng lự. Tuy nhiên, ý này của Thục Nghi không đến nỗi tệ. Dẫu sao trước tiên điều quan trọng là đưa cô ra khỏi bar Gossi, còn các vấn đề khác từ từ tính tiếp...
Bỗng có người lay gọi: “Ê, làm gì thẫn thờ thế? Sao im re vậy?”
Thục Nghi thoáng giật mình, quay qua:
“Hả? À, bận suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà sao không thấy Hạ Tuyết với Hà Dương?”
“Hạ Tuyết hình như chưa vào. Còn Hà Dương... Nó kìa, mới nhắc đã có, linh thật!”
Vừa mới thấy Thục Nghi là Hà Dương đã bước đến gần, vẻ mặt vẫn còn ngạc nhiên, hỏi:
“Chị Nghi, nghe nói chị rời khỏi Gossi luôn, có thật không ạ?”
“Ừm, tạm thời mọi người làm việc đi, Nghi muốn bàn riêng với Hà Dương vài chuyện.” – Thục Nghi đưa mắt sang những PR khác, đề nghị.
Những người nọ nhìn nhau rồi lần lượt đứng dậy rời phòng locker. Quan sát xung quanh xong, Thục Nghi mới đảo mắt trở lại cô em gái còn đang ngồi chờ đợi:
“Dương, chị đã biết hết rồi... Chuyện em với Tri Đồng là anh em cùng cha khác mẹ.”
Đối diện, Hà Dương thoáng bất động và chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm.
Trong khi Thục Nghi đang nói chuyện với cô bé họ Hà thì ở ngoài ngay bàn VIP, Tri Đồng lại gặp Phụng “tỷ”. Chẳng biết nàng PR này muốn làm gì nữa.
“Anh uống với tôi một ly được không?” – Phụng “tỷ” đưa ly thuỷ tinh có chứa chất lỏng màu đỏ ra trước mặt chàng trai, mời mọc.
“Xin lỗi vì chắc tôi phải từ chối.” – Tri Đồng nghĩ mình nên đề phòng cô chị đại này.
Lặng im vài giây, tay vẫn còn giữ ly rượu, Phụng “tỷ” chậm rãi bảo nghe đều đều:
“Đúng là đêm qua tôi không nên làm vậy với Thục Nghi. Tôi thừa nhận mình hơi quá đáng, may là không xảy ra chuyện đáng tiếc. Suy cho cùng, cả hai đã từng là chị em trong một thời gian dài. Giờ nghe tin Thục Nghi rời khỏi Gossi, lòng tôi thấy có gì đấy buồn buồn. Chắc là không còn ai để kiếm chuyện nữa ha ha. Tôi cũng dự định sẽ nói lời xin lỗi nó... Nè, xem như nể tình một chút, hãy cùng tôi uống ly rượu cuối cùng này. Thiết nghĩ, giờ Thục Nghi hết làm ở Gossi rồi, chắc anh ít khi ghé qua đây.”
Nghe câu nói vừa trầm vừa nhỏ nhẹ của Phụng “tỷ”, Tri Đồng hơi ngạc nhiên. Chắc có lẽ chưa bao giờ, anh thấy cô nàng PR chuyên gây sự ấy lại đàng hoàng như vậy.
“Thôi được, dù gì cũng nhờ cô mà tôi và Thục Nghi mới có cơ hội bày tỏ tình cảm với nhau nên tôi sẽ uống ly rượu này!” – Tri Đồng đón lấy chiếc ly thuỷ tinh.
“Cám ơn anh.”
Quan sát Tri Đồng đưa ly rượu lên môi từ từ uống cạn, Phụng “tỷ” kín đáo nở nụ cười thích thú. Rõ ràng cô vẫn đang có âm mưu nào đó chứ chẳng hề tỏ ra hối hận hay nuối tiếc như ban nãy đã “diễn kịch”. Đôi mắt sắc bén của cô cứ chăm chăm vào đáy ly, nơi vừa có một viên thuốc mê hoà tan.
.....
Trở lại cuộc trò chuyện kia, trông dáng vẻ im im từ Hà Dương, Thục Nghi nhẹ nhàng:
“Tuy chị không rõ về việc của bố mẹ em nhưng đấy đã là của đời trước và hoàn toàn không liên hệ gì đến đời sau. Tri Đồng và em, cả hai là anh em ruột. Đó là sự thật không chối bỏ được. Chị không có quyền bảo em phải làm thế này mới đúng hay làm cái kia là sai nhưng chị chỉ mong, em đừng từ chối sự giúp đỡ của Tri Đồng. Anh ấy rất quan tâm và lo lắng cho em. Nếu chị nhớ không lầm, anh ấy còn có ý định đưa em rời khỏi Gossi. Dương, cho Tri Đồng một cơ hội được chứ?”
“Anh ta nhờ chị khuyên em à?”
“Không. Tri Đồng kể mọi chuyện cho chị nghe và chị nghĩ mình nên giúp anh ấy, cũng giống như giúp em.”
“Chị Nghi, em biết chị muốn tốt cho em thế nhưng...” – Hà Dương lắc đầu cười nhạt – “Đây là chuyện của riêng em, em hiểu rõ mình phải làm gì. Với Hoàng Tri Đồng, em cần có thời gian để chấp nhận. Mong chị bỏ qua cho sự cứng đầu của em.”
Nhìn Hà Dương hồi lâu, Thục Nghi tự dưng cười nhẹ:
“Hai anh em đúng là giống nhau thật! Okie, chị hiểu rồi. Chị chỉ khuyên em vài điều thôi, còn quyết định ra sao là tuỳ thuộc vào em. Nhưng chị vẫn mong em sẽ chấp nhận người anh trai này. Ừm... Giờ chị phải đến chào quản lý Khương, nói rõ về việc sẽ nghỉ làm. Em ở đây nếu thấy Hạ Tuyết vào thì bảo Hạ Tuyết chờ chị nhé.”
“Vâng, tất nhiên ạ.” – Hà Dương đứng dậy – “Chị nhớ giữ gìn sức khoẻ! Em sẽ nhớ chị.”
“Biết rồi cô bé, em cũng vậy. Thỉnh thoảng chị nhất định về thăm em và mọi người.”
Sau khi Thục Nghi rời khỏi phòng locker, Hà Dương khẽ thở dài vì bắt đầu suy nghĩ về những điều cô chị vừa bảo...
.....
Nói chuyện với Khương Dung xong, Thục Nghi trở lên sàn để tìm Tri Đồng nhưng không thấy anh chàng đâu. Ngay cả bàn VIP cũ cũng trống trơn. Khó hiểu, cô liền bước đến chỗ Mỹ Cúc đang đứng một mình, hỏi:
“Cúc ơi, bồ có thấy Hoàng thiếu gia, cái anh tên Tri Đồng vừa ngồi ở bàn VIP kia?”
“À có. Ban nãy cách đây gần nửa tiếng, mình thấy anh ta đi với chị Phụng xuống cầu thang phòng VIP. Chắc là đi khách rồi!”
“Lê Phụng sao? Phòng VIP?!”
... Đôi chân bước vội xuống từng bậc thang rồi đi vào lối hàng lang tối hơi hẹp, Thục Nghi mau chóng tìm căn phòng VIP mà Phụng “tỷ” với Tri Đồng hiện đang ở đó. Linh cảm mách bảo cô rằng, người chị đại mưu mô sảo trá đó lại định giở trò với anh chàng thiếu gia. Nhất định, cô tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra.
Cánh cửa phòng VIP cuối cùng mở toang, Thục Nghi đứng sững lại khi một cảnh tượng đập vào mắt: Tri Đồng mình trần nằm sấp trên giường, mắt nhắm nghiền. Tuy phần dưới được đắp chăn che phủ nhưng cô biết chàng trai không hề có mảnh vải nào trên người bởi toàn bộ quần áo của anh đều rơi vung *** dưới sàn. Và điều gây sốc nhất là, bên cạnh Tri Đồng, Phụng “tỷ” trong dáng vẻ loã lồ đang nằm ôm anh và khi nghe tiếng mở cửa, cô chị đại liền đưa mắt nhìn thì thấy Thục Nghi xuất hiện.
“Có biết phép lịch sự gõ cửa không vậy?” – Phụng “tỷ” thở hắt, từ từ dựng người dậy.
“Cái quái gì đang xảy ra thế?” – Thục Nghi nhìn thân thể trần truồng của Phụng “tỷ”, hỏi.
Kéo xếch mép, Phụng “tỷ” chậm rãi bước xuống giường, không chút ngại ngùng, bước đến gần cô gái họ Lý.
“Mắt mù hả? Thì chúng tôi đang ân ái còn gì!”
Khẽ đảo mắt về phía Tri Đồng nằm nhắm mắt trên giường rồi Thục Nghi nhìn sang chiếc bàn gỗ nhỏ thấp gần bên, nơi có ly rượu uống dở và một gói giấy...
“Tại sao cô lại giở cái trò đê tiện này ra hả? Định làm gì với Tri Đồng? Cưỡng bức à?” – Giọng Thục Nghi nghe lạnh lùng nhưng có phần chế giễu trong đó.
“Làm gì là làm gì? Tại Hoàng thiếu gia uống say rồi bảo muốn đi khách với tao nên cả hai mới xuống phòng VIP này.” – Phụng “tỷ” hất nhẹ tóc, khoanh tay phía trước ngực.
“Nè, nói dối cũng phải biết cách chứ, học sinh lớp một còn nói dối hay hơn cô đấy.” – Thục Nghi từ từ tiến lại gần chiếc giường nhìn Tri Đồng – “Có ai đời nào muốn đi khách mà lại ngủ say như chết vậy không chứ?”
“Thì anh ta uống say nên lăn đùng ra ngủ.” – Phụng “tỷ” chưng hửng.
Cười nhạt nhẽo, Thục Nghi hơi xoay người qua bên phải, với tay lấy gói giấy cắt dở nằm trên bàn đưa lên xem xét:
“Ồ, thuốc mê? Không ngờ cô lại biết dùng đến thuốc mê đó.”
“Gì? Gói thuốc ấy của ai, sao tao biết. Lỡ như của vị khách trước vừa mới vào thì sao. Xem ra, mày vẫn không tin Hoàng thiếu gia muốn đi khách với tao nhỉ? Xì! Mày tưởng mình là ai mà anh ta chết mê chết mệt mày. Đàn ông đều như nhau cả thôi, rượu vào thì nhà ngói cũng như nhà tranh ấy mà!”
BỐP! Không rõ Thục Nghi tiến đến gần Phụng “tỷ” từ lúc nào và thẳng tay tát vào mặt cô ả PR lẳng lơ ấy. Lần này, cú đánh còn mạnh hơn lần trước vì mặt Phụng “tỷ” gần như muốn méo hẳn sang một bên.
Sau khi hoàn hồn trở lại, đôi mắt Phụng “tỷ” phun trào cơn điên tiết, hai hàm răng nghiến chặt nghe ken két. Không nhiều lời, cô chị đại lập tức vung tay lên định đáp trả nhưng xui xẻo làm sao vì Thục Nghi đã kịp thời giữ tay ả lại.
“Mày... mày... Con quỷ cái! Dám đánh tao hả???” – Giọng Phụng “tỷ” gầm gừ như con hổ bị giam trong chuồng.
Hướng cái nhìn lạnh băng vô cảm vào đối phương, Thục Nghi nói chậm từng chữ:
“Đừng có mang Tri Đồng ra so sánh với lũ đàn ông thối nát của cô! Chưa hết, tôi từng cảnh cáo: Nếu còn dám đụng đến anh ấy một lần nữa thì đừng trách tôi! Cô không nhớ hả? Xem thường lời nói của tôi chứ gì? Giờ tôi cho cô thấy hậu quả!”
“Con khốn! Mày dựa vào cái gì mà lại tin thằng đó dữ vậy? Chắc gì nó tốt như mày nghĩ nào?” – Phụng “tỷ” điên tiết la lớn.
Trông vẻ mặt kích động dữ dội của cô chị đại, Thục Nghi im lặng chốc lát rồi đáp rõ:
“Vì tôi yêu anh ấy!”
Ánh mắt Phụng “tỷ” đứng yên bất động. Nhưng rất nhanh, cô cười lớn đầy khinh miệt:
“Yêu??? Ha ha ha! Mắc cười ghê! Nghe mà buồn nôn!”
Thục Nghi nhìn chằm chằm Phụng “tỷ”...
Mấy phút sau, Phụng “tỷ” bị Thục Nghi ném mạnh ra khỏi phòng VIP. Khỏi nói, cô chị đại phát điên phát khùng đến cỡ nào, miệng không ngừng gào hét đòi xử lý đối phương.
Trong phòng, bỏ mặc cái thứ âm thanh chát chúa ở ngoài kia, Thục Nghi ngồi xuống giường nhìn Tri Đồng vẫn còn nằm ngủ ngon lành, chẳng biết trời trăng mây nước gì. Thậm chí đến cả việc, bản thân anh vừa sắp bị một cô PR “cưỡng ép.”
“Anh đấy, ngốc thật! Lần sau đừng có tin lời cô ta nữa.” – Thục Nghi luồng những ngón tay vào mái tóc đang ngủ yên đó, mỉm cười – “Thế giới bar đáng sợ lắm, anh không biết hết đâu. Nhưng đừng lo, em sẽ bảo vệ anh! Nhất định như vậy!”
Dứt lời, Thục Nghi cúi xuống tựa đầu lên tấm lưng trần của Tri Đồng, thì thầm: “Anh chỉ thuộc về một mình em thôi, nhỉ?”
.....
Mới từ cầu thang phòng VIP đi lên thì Thục Nghi gặp ngay Hạ Tuyết. Ngạc nhiên vì sao cô bạn lại từ đó bước ra nên Hạ Tuyết hỏi ngay:
“Bộ bồ... đi khách hả?”
“Bồ độc mồm thật.” – Thục Nghi đánh mạnh vào lưng bạn – “Chắc có ngày trinh tiết của mình bị bồ phá hết quá.”
Đối diện, Hạ Tuyết bật cười.
“Đùa thôi, ai chứ Lý Thục Nghi thì giữ mình còn hơn gái nhà lành. À mà nghe Hà Dương nói bồ sẽ nghỉ làm ở Gossi. Tìm được việc mới rồi hả?”
“Có thể nói là vậy.” – Thục Nghi nhún vai.
“Sướng nhé, chúc mừng bồ đã sớm rời khỏi thế giới khủng khiếp này để “hoàn lương”. Mình mừng cho bồ! Nhớ nắm bắt cơ hội đó.”
“Ừ rồi, người đẹp.” – Thục Nghi nhìn nụ cười của Hạ Tuyết, trông nó hơi buồn – “Chuyện của bồ với tay Trọng Lâm thế nào? Ổn chứ?”
“Có gì đâu, cũng bình thường thôi. Gần đây anh ta không đến bar nữa thì đỡ ình.” – Cố giữ nguyên nụ cười, Hạ Tuyết thở ra bảo.
Biết cô gái họ Hạ không muốn nói đến vấn đề này nên Thục Nghi cũng chẳng ép nữa.
“Ừm, cố gắng lên nhé! Mình sẽ nhớ bồ lắm đấy.”
“Mình cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Dứt lời, hai cô gái mau chóng ôm nhau. Cái ôm thật lâu và thật chặt như thể họ không muốn phải rời xa. Và trong bóng tối của bar, mắt cả hai đỏ hoe.
Chợt, có tiếng người gọi Thục Nghi từ phía xa. Hoá ra là những cô PR khác.
“Chắc các chị em lại bắt mình uống hết rượu cho đêm cuối đây mà.” – Đẩy nhẹ bạn ra, Thục Nghi thở dài chán nản.
“Thế thì bổ mau đến với mọi người đi. Làm cú chót trước khi chia tay.”
Bật cười, Thục Nghi gật đầu: “Ừ.”
Dõi theo bóng cô gái họ Lý đang đi đến chỗ mọi người, Hạ Tuyết mỉm cười. Cuối cùng, cũng có một người thoát khỏi vũng bùn này để bắt đầu cuộc sống mới... Rồi, cô chuyển cái nhìn về phía bàn VIP, nơi Trọng Lâm vẫn hay ngồi. Trống trơn. Đêm nay, anh chàng thiếu gia lại không đến Gossi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...