"Tình...!Để em thử được không?"
Khương Tình nhướng mày.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình mười phần đảm bảo, thấp giọng nói:
"Tin tưởng em!"
Sau đó liền xoay người đi thẳng ra cửa, quay đầu định ra hiệu cho Khương Tình trốn đi, nhưng trên giường một mảng trống rỗng, không thấy Khương Tình đâu nữa.
Chỉ thấy cửa sổ mở toang, bên ngoài gió lạnh ùa vào thổi tung chiếc rèm cửa màu xám.
Hạ Nhi hốt hoảng lao đến cửa sổ, đây là tầng ba lâu đài.
Khương Tình cứ thế nhảy xuống sẽ không bị sao chứ? Lòng Hạ Nhi đầy bất an lo lắng.
Ngay lập tức cửa phòng liền bị Dung Lạc đá mạnh ra, Hạ Nhi xoay người liền nhìn thấy Dung Lạc một thân lãnh khí nhìn cô.
Hạ Nhi thấp giọng cười, nhìn Dung Lạc giọng nhạo báng nói:
"Dung tiểu thư có cách gõ cửa đặc biệt thật đấy!"
Dung Lạc nhìn khắp phòng, không thấy dấu hiệu gì bất thường liền nhíu mày.
Hạ Nhi sắc mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn Dung Lạc, cười nhạo nói:
"Dung tiểu thư! Bộ dạng hiện tại của cô giống như đi bắt ghen vậy! Sao thế? Tìm được chưa?"
Dung Lạc vẻ mặt tà mị, ánh mắt màu xanh biển toả ra hào quang kinh diễm, bước tới trước mặt Hạ Nhi, vươn ngón tay xinh đẹp tuyệt mỹ nâng cằm cô lên, giọng nói rét lạnh lại tàn nhẫn:
"Hạ Nhi! Em là của tôi."
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh.
Vẻ mặt đầy khinh thường cùng trào phúng.
Dung Lạc liền âm trầm tới gần sát Hạ Nhi, thân hình cao gầy nhưng lại có lực áp chế kinh người, môi mỏng lãnh khốc nhếch lên, khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp đến mức chọc mù mắt người khác.
Mái tóc vàng óng dưới ánh trăng phát ra từng tia sáng rực rỡ chói mắt.
Dung Lạc cúi đầu muốn hôn lên môi Hạ Nhi, lại bị Hạ Nhi nghiêng đầu né tránh, giọng Hạ Nhi đầy ghét bỏ lạnh lẽo nói:
"Mùi rượu nồng chết đi được.
Tránh xa tôi ra."
Dung Lạc hơi sững sờ, ánh mắt xanh biếc khẽ híp lại, sau đó liền dùng ngón tay nâng khuôn mặt Hạ Nhi lên, nhìn vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc kia thấp giọng yêu dị nói:
"Nếu tôi bỏ rượu! Em sẽ yêu tôi chứ?"
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày.
Vương Luân ở ngoài cửa nghe thấy câu nói đó của Dung Lạc liền mở to mắt, hấp tấp nhìn vào trong phòng vẻ mặt không tin nổi.
Hạ Nhi nhìn ánh mắt Dung Lạc đang hiện lên chút ưu thương nhàn nhạt, cười lạnh nói:
"Dung Lạc! Nếu kẻ nào yêu thích tôi cũng nói câu đó.
Giờ phút này tôi phải yêu bao nhiêu kẻ chứ?"
Dung Lạc nghe thấy sắc mặt liền âm trầm, vẻ mặt mỹ lệ đột nhiên vô cùng dữ tợn nói:
"Sẽ không ai dám nói câu đó với em! Ngoài tôi."
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, không tiếng động chửi thầm.
Con mẹ nó chứ!!!
Biến thái!
Không có biến thái nhất!!!
Chỉ có biến thái hơn!!!
Hạ Nhi hít sâu một hơi, liền nhỏ giọng nói với Dung Lạc.
"Xuống sảnh thôi.
Tôi ở đây cảm thấy quá ngột ngạt rồi."
Nói xong không đợi Dung Lạc đồng ý đã đi thẳng ra cửa, lướt qua khuôn mặt biểu tình quái dị của Vương Luân đang nhìn cô, nhếch môi cười khẽ rồi chậm rãi hướng tới sảnh.
Đại sảnh rất ồn tào, những vị khách mời tụm năm tụm ba nói chuyện.
Không quan tâm là đối tác bạn bè hay kẻ thù đối địch, hôm nay ai nấy gặp nhau cũng chỉ dám mỉm cười.
Hạ Nhi rải bước xuống cầu thang giữa đại sảnh, liền thấy người quen.
Bối Vy đang cầm ly rượu lay động một cách tao nhã nói chuyện phiếm với vị phu nhân trẻ tuổi nào đó.
Hạ Nhi nhìn thấy nữ nhân này ở đây, trong lòng là ghét bỏ cùng khinh thường.
"Em phải khoác tay tôi." Giọng Dung Lạc trầm thấp vang lên bên cạnh cô.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Dung Lạc, cô thấy ánh mắt xanh biển kia hiện lên chút uy hiếp cùng cảnh cáo.
Hạ Nhi bất đắc dĩ vươn tay khoác lấy cánh tay Dung Lạc, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đến cực điểm.
Mọi ánh mắt những người dưới sảnh lập tức đổ dồn về phía Dung Lạc và Hạ Nhi.
Dung Lạc chậm rãi lạnh lùng đảo mắt qua đám người trong đại sảnh, mọi người vô ý thức đứng tránh sang một bên.
Dung Tuyệt đang cầm ly rượu vang, cao ngạo ngồi ở vị trí cao nhất giữa đại sảnh.
Nhìn thấy Dung Lạc, chỉ nhẹ nhàng nâng ly rượu, khóe miệng nhếch lên nụ cười hài lòng.
Ánh mắt nữ nhân tràn đầy ghen tị cùng đố kị khi nhìn thấy chiếc váy xa hoa đính đầy kim cương trên người Hạ Nhi, lại thấy bộ trang sức kinh diễm quý giá Hạ Nhi đang đeo lại càng há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm đến quá phận của Hạ Nhi lại phải hút một luồng khí lên để trấn an bản thân, cảm giác nhìn thấy một nữ nhân toàn thân đều là tuyệt phẩm, đã vậy tạo hoá còn ban cho nữ nhân đó một khuôn mặt yêu kiều bá mị, đẹp đến mức nữ nhân nhìn thấy liền xấu hổ không dám ngẩng đầu lên chính là như vậy.
Hạ Nhi thản nhiên nhìn quanh một vòng, không hề thấy bóng dáng Khương Tình đâu.
Hạ Nhi có chút lo lắng.
Độ cao ba tầng lầu nhảy xuống sẽ không chết người.
Nhưng sẽ bị thương a.
Hạ Nhi hơi lo lắng bất an.
Dung Lạc liếc mắt nhìn thấy Hạ Nhi đang cúi đầu liền quan tâm hỏi:
"Em không khoẻ sao?"
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Dung Lạc rồi nói:
"Không khoẻ thì cô sẽ để tôi đi sao?"
Dung Lạc cúi đầu thấp giọng cười lạnh nói:
"Không đời nào!"
Hạ Nhi nhếch môi cười nhạt nhẽo, sau đó mở miệng âm u nói:
"Vậy thì đừng giả vờ giả vịt."
Dung Lạc cười khẽ, bảo Hạ Nhi đứng đợi rồi một mình đi tới giữa đại sảnh.
Dung Lạc đi thẳng lên hàng ghế cao quý ở vị trí cao nhất bên cạnh Dung Tuyệt ngồi xuống.
Tất cả ánh mắt sợ hãi và kính trọng hướng về Dung Lạc.
Sau đó Dung Tuyệt cười khà khà đứng lên đi vào trong.
Dung Lạc liền lười nhác chống cằm nhìn nữ nhân đứng phía dưới đại sảnh, rồi cũng đứng dậy ưu nhã từng bước đi xuống hướng về phía cô.
Những người trong đại sảnh đa phần thuộc giới hắc đạo, bọn họ đều nhường lối cho Dung Lạc.
Có một số lão đại dưới trướng quen biết Dung Lạc hơi cúi thấp đầu gọi:
"Dung gia chủ!"
Dung Lạc lạnh lùng ừm một tiếng rồi đi qua.
Một lúc sau liền có người đến bắt chuyện cung kính chào hỏi liên tục.
Hạ Nhi hừ lạnh.
Nữ nhân Dung Lạc này mang theo cô giới thiệu khắp nơi cô là Dung phu nhân.
Thật sự không có chút xấu hổ nào.
Nhìn xung quanh nữ nhân từng đống trừng mắt căm hận nhìn cô, Hạ Nhi liền đầy khinh bỉ nói thầm:
"Một cây hoa đào nát mà thôi.
Ta ghét bỏ còn không kịp đây! Lũ thần kinh."
Hạ Nhi nói rất nhỏ, nhưng Dung Lạc đã đi tới rất gần, trời sinh tai lại thính nên nghe thấy, thấp giọng cười đầy yêu dị.
"Ồ! Hạ Nhi.
Em cũng ở đây sao?" Bối Vy lắc lư đi tới, bộ dạng đầy quyến rũ, thân hình uốn lượn cong lồi rõ ràng.
Hạ Nhi liếc mắt khinh thường.
Lại tới một đoá hoa đào nát!!!
"Vị tiểu thư này là..." Giọng Dung Lạc lành lạnh như tiếng đàn hạc vang lên.
Bối Vy nhìn thấy Dung Lạc, liền hơi sửng sốt vì dung nhan và sự cường thế, bộ dạng cao ngạo của Dung Lạc, ánh mắt lộ rõ vẻ say mê.
Hạ Nhi nhếch môi cười đầy khinh miệt.
Xem đi! Nữ nhân này bên miệng treo một câu Khương Tình, hai câu là Tình Tình.
Giờ phút này lại bị Dung Lạc làm cho điên đảo tâm hồn, ánh mắt kia rõ ràng là xuân tâm nhộn nhạo, vô cùng muốn nhào lên nuốt sống Dung Lạc đấy.
Một mặt hàng cặn bã như vậy mà Khương Tình lại từng hết lòng giúp đỡ.
Đúng là thông minh tuyệt đỉnh đến mấy cũng có một lần phạm sai lầm mà.
Trong lòng Hạ Nhi sự khinh bỉ dành cho Bối Vy đã không còn dùng từ ngữ mà hình dung được nữa.
"Hạ...!Hạ Nhi.." Giọng nam nhân trầm trầm vang lên sau lưng cô.
Hạ Nhi xoay người liền thấy Cao Vỹ Quang.
Đờ mờ!
Hôm nay là ngày tụ họp một lũ thần kinh à?
Hạ Nhi thái dương giần giật.
Bối Vy dường như bị tiếng gọi của Cao Vỹ Quang làm cho hoàn hồn, cúi đầu cụp mắt lí nhí nói với Dung Lạc:
"Dung gia chủ! Tôi là Bối Vy! Hân hạnh được gặp mặt." Nói xong liền vươn bàn tay nhỏ nhắn ra muốn chào hỏi.
Dung Lạc cũng vô cùng lịch thiệp, vươn tay nắm lấy bàn tay Bối Vy.
Cười đầy yêu nghiệt quyến rũ nói:
"Chào Bối Vy tiểu thư! Tôi là Dung Lạc."
Nói xong liền nghiêng đầu sang Cao Vỹ Quang đang nhìn Hạ Nhi chằm chằm nói:
"Cậu hẳn là Cao Vỹ Quang của Cao gia."
Cao Vỹ Quang nhìn thấy nữ nhân cường thế khiếp người trước mặt, cũng vươn ra với Dung Lạc nói:
"Tôi là Cao Vỹ Quang.
Hân hạnh."
Dung Lạc buông tay Bối Vy ra, nắm lấy tay Cao Vỹ Quang nhẹ giọng nói: "Hân hạnh."
Bối Vy nhìn bàn tay mình, cảm xúc tê rần khi Dung Lạc nắm tay cô ta khiến cô ta điếng người, cô ta chưa từng gặp một nữ nhân nào có thể sánh ngang với Khương Tình.
Nữ nhân này chính là người đầu tiên.
Dung Lạc chỉ chạm nhẹ vào tay cô ta, cũng khiến cô ta rung động mãnh liệt.
Trong đầu không ngừng so sánh giữa Khương Tình và Dung Lạc.
Hạ Nhi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Bối Vy, cười khẽ đầy khinh thường.
"Hạ Nhi! Sao cậu lại ở đây?" Cao Vỹ Quang nhỏ giọng hỏi.
Ta bị bắt cóc!!!
Lời này lại không thể nói.
"Tớ nói tớ không biết! Cậu tin không?" Hạ Nhi nhìn Cao Vỹ Quang đầy trêu chọc.
Dung Lạc bật cười, đôi mắt xanh như nước dưới đáy biển nhìn Cao Vỹ Quang thấp giọng hỏi:
"Hai người học chung trường đúng không?"
Cao Vỹ Quang gật đầu nói:
"Đúng vậy! Không những chung trường, còn chung lớp nữa."
Bối Vy liền chen lời vào cười khẽ nói:
"Tôi là giảng viên trường bọn họ."
Dung Lạc nghe thấy liền thấp giọng cười, ánh mắt xanh biếc dừng lại ở khuôn mặt Bối Vy hơi lâu một chút rồi đánh giá nói:
"Bối Vy tiểu thư quả thật rất xinh đẹp.
Vẻ đẹp có phần giống Hạ tiểu thư bên cạnh tôi." Giọng Dung Lạc lành lạnh mang theo ý vị không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy liền nhếch môi cười.
Bối Vy hơi túng quẫn, chỉ cười nhẹ ôn nhu dịu dàng nói:
"Quả thật cũng nhiều người nói hai chúng tôi giống nhau.
Nhưng Hạ Nhi đặc biệt hơn nhiều, màu tóc và màu mắt cô ấy đều không giống tôi."
Dung Lạc cười khẽ, nhìn khuôn mặt Hạ Nhi một lúc rồi yêu nghiệt nở nụ cười quyến rũ:
"Đúng là như vậy! Hạ Nhi xinh đẹp hơn.
Cũng đặc biệt hơn."
Bối Vy nghe vậy sắc mặt liền tái xanh.
Dung Lạc lại cười mười phần tà ác, bước tới trước mặt Bối Vy, khiến Bối Vy vô thức lùi về sau, lại như trông đợi mà dừng chân lại.
Dung Lạc vươn ngón tay thon dài tới nâng cằm Bối Vy lên, nghiêng qua nghiêng lại như đang thưởng thức cùng đánh giá.
Động tác trên tay vừa biếng nhác vừa yêu dị như một con hồ ly ngàn năm đang chuẩn bị cắn nuốt con mồi.
"Khuôn mặt của cô thật khiến tay ta ngứa ngáy.
Muốn vài đường rạch lên thật sâu, sau đó lột bỏ cái lớp da này.
Bối Vy! Cô có khuôn mặt này khiến người khác nhìn mà chán ghét." Giọng Dung Lạc đầy yêu dị, lời nói tàn khốc bạo ngược.
"Cô..." Bối Vy khuôn mặt hết trắng rồi tím, hết tím rồi xanh, hết xanh rồi đỏ.
Vô cùng hoảng sợ nhìn Dung Lạc.
Nhưng bỗng Dung Lạc cười rộ lên, thả tay đang nâng cằm Bối Vy xuống, cười như không cười lạnh lẽo nói:
"Đùa với Bối Vy tiểu thư thôi.
Cô tưởng thật sao?"
Hạ Nhi hừ lạnh.
Tên thần kinh này vốn không hề biết đùa!
Trong mắt lộ rõ sát khí kinh khủng như vậy, cô ta rõ ràng là muốn giết Bối Vy, còn muốn lột da cô ta.
Tên biến thái!!!
Bối Vy từ trong khiếp sợ tỉnh lại, có trời mới biết cô ta vừa sợ hãi đến mức nào.
Sát khí trong mắt Dung Lạc khiến cô ta run lẩy bẩy.
Một nữ nhân quyến rũ, lại còn cường thế và nguy hiểm đến cực điểm.
"Dung Lạc!! Chị mấy nay không đến chỗ người ta."
Một giọng nói nữ nhân khiêu gợi quyến rũ đến phong tình vang lên.
Nữ nhân này là một cánh tay phải đắc lực của bang Hắc đạo dưới trướng Dung Lạc.
"Ồ! Nghiên Nghiên! Cô cũng đến sao?" Dung Lạc thấp giọng cười khẽ.
Nghiên Nghiên vô cùng xinh đẹp, là loại nữ nhân xinh đẹp phong tình cực hạn, khẽ lắc eo đi tới trước mặt Dung Lạc, vòng tay câu lên cổ Dung Lạc nũng nịu nói:
"Từ khi về nước cũng không thèm ghé thăm người ta một cái.
Người ta nhớ Lạc Lạc muốn chết luôn đó."
Dung Lạc không né tránh, bàn tay vươn ra nắm nhẹ eo Nghiên Nghiên rồi bóp mạnh một cái, giọng quyến rũ câu người nói:
"Nghiên Nghiên đừng làm loạn, khi nào tôi rảnh sẽ tới thoả mãn cô."
Nghiên Nghiên nghe thấy liền che miệng cười khúc khích, bỗng nhìn thấy Hạ Nhi đứng bên cạnh, hơi trầm mặt hỏi:
"Cô gái này là?"
Dung Lạc cười như không cười thản nhiên nói:
"Là Dung phu nhân tương lai."
Hạ Nhi hừ lạnh.
Dung phu nhân kia đấy!!!
Dung cái ông nội nhà ngươi!!!!
Bối Vy và Cao Vỹ Quang nghe thấy lời Dung Lạc nói liền vô cùng khiếp đảm.
Nghiên Nghiên lại lắc mông đi tới trước mặt Hạ Nhi, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi quay đầu nói với Dung Lạc:
"Nữ nhân này nhỏ bé như thế, chịu đựng được Lạc Lạc dày vò sao?"
Hạ Nhi trầm mặc.
Dày cái con mẹ nó vò!
Con hàng vô liêm sỉ này!!!
Dung Lạc lại thấp giọng cười nhẹ, giọng quyến rũ yêu dị nói:
"Chưa có cơ hội chạm vào! Nên không biết cô ấy có chịu nổi tôi không? Nhưng Nghiên Nghiên thấy thế nào? Cô nghĩ công phu trên giường của bổn tiểu thư không chiều chuộng được nữ nhân này sao?"
Nghiên Nghiên liền che miệng cười khẽ, tay từ phía sau vung ra một cái quạt xếp tinh xảo, khẽ vung vẩy nhìn Hạ Nhi rồi cười đến trăm hoa đua nở nói:
"Dung phu nhân! Kỹ xảo trên giường của Lạc Lạc tốt vô cùng.
Cô nhất định sẽ hài lòng đấy.
Thật tiếc vì không thể hưởng dụng Lạc Lạc nhiều hơn nữa.
Người ta đành nhịn đau bỏ thứ yêu thích mà nhường cho cô! Thật là thương tâm nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...