Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không


Hạ Nhi mở tung cửa sổ nhìn xuống dưới toà lâu đài.

Bên dưới có vài người mặc đồ đen khí thế kinh người đang canh gác, với độ cao này dù cô có nhảy xuống, không chết thì chắc chắn rồi, nhưng sẽ gãy chân không chạy được.

Hạ Nhi bước tới chồm người sang cửa sổ, ngó đầu nhìn lên trên, ở trên cũng vừa cao vừa không có điểm để tựa.

Hơn ba ngày qua cô luôn đi lòng vòng khắp lâu đài này, mục đích để tìm chỗ sơ hở mà trốn ra.

Nhưng quả thật Dung Lạc có lý do để không sợ cô bỏ trốn.

Nhìn xung quanh toàn bộ đều là tường cao vách dày, một cái lỗ chó cũng không có mà chui ra.

Chỉ cần cô bước một chân ra ngoài cổng thì nhất định sẽ chết.

Hạ Nhi vô cùng uể oải, bước tới giường lớn ngồi xuống.

Khương Ngọc chết tiệt! Quen ai không quen, lại đụng ngay một kẻ biến thái như Dung Lạc.

Cô mà thoát được khỏi đây! Nhất định sẽ chém chết cô ta.
Hạ Nhi thở dài một hơi, mở cửa đi xuống sảnh.

Cô cứ nằm ở đây cũng không phải là cách, vẫn là nên đi tìm xem còn chỗ nào cô bỏ sót không.
Hạ Nhi bước xuống cầu thang liền thấy một nữ nhân vô cùng diễm lệ đi lên, sau lưng là Vương Luân đang cúi thấp đầu, khuôn mặt ẩn chứa vô hạn thiếu kiên nhẫn.

"Hạ tiểu thư!" Vương Luân nghiêng người cung kính chào hỏi Hạ Nhi.
Hạ Nhi ở tại lâu đài này vốn dĩ không cho ai sắc mặt tốt, toàn bộ đều làm lơ và coi như bọn họ là không khí, nên thản nhiên không hề trả lời mà bước xuống cầu thang.
"Cô là ai?" Dương Mẫn Hi khuôn mặt đầy căm ghét nhìn Hạ Nhi.

Nữ nhân trước mặt cô ta quá mức xinh đẹp, là nữ nhân xinh đẹp đến mức đặc biệt chói mắt, Dương Mẫn Hi cảm thấy bề ngoài của mình bị trầm trọng đả kích, nên sắc mặt tăm tối đầy khó chịu, sự ghen tị cùng ghen ghét hiện rõ không chút che giấu.
Hạ Nhi không thèm trả lời, vẻ mặt khinh thường lại vô cùng lạnh lùng muốn lướt qua.

Dương Mẫn Hi thấy Hạ Nhi không trả lời mình, liền cảm thấy như bị một gáo nước lạnh tạt vào.

Vươn tay chỉ vào mặt Hạ Nhi lớn tiếng chanh chua nói:
"Cô ta là ai? Tại sao lại ở Dung gia?"

Vương Luân hít sâu một hơi, nhìn Hạ Nhi đang thản nhiên nhìn mình liền nhỏ giọng nói:
"Hạ tiểu thư là khách quý của Dung gia mời đến.

Dương tiểu thư vẫn nên đừng để tâm thì hơn."
Dương Mẫn Hi nào dễ bỏ qua như thế, một động vật giống cái ghét nhất chính là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hơn mình, còn ở trong ngôi nhà người mình yêu thích lượn qua lượn lại.

Dương Mẫn Hi cảm thấy tràn ngập nguy cơ, nhìn Hạ Nhi liền vô cùng chướng mắt, giọng khó chịu đanh lại lớn tiếng nói:
"Ta không thích cô ta! Đuổi khỏi Dung gia đi."
Hạ Nhi nghe thấy ánh mắt liền sáng rỡ lên.

Nữ nhân này được phép đi loanh quanh ở Dung gia, có phải là em gái hay người nhà thân thiết của Dung Lạc hay không a? Cô ta mở miệng ra là muốn đuổi cô, lại nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn không dám phát tác của Vương Luân bên cạnh, trong đầu Hạ Nhi lập tức xoay chuyển một ý định.

Hạ Nhi khuôn mặt nhỏ tràn đầy hi vọng, vội vã lắc người biến tới trước mặt Dương Mẫn Hi, cười đến xán lạn mê người, đôi mắt hổ phách híp lại, bảy phần xinh đẹp, hai phần giảo hoạt, thậm chí còn có một phần khiêu khích nhìn Dương Mẫn Hi nói:
"Bổn tiểu thư chính là người được Dung biến thái, à! Dung Lạc mời đến đây.

Cô lấy tư cách gì mà đuổi ta?" Hạ Nhi quyết định phải chọc cho nữ nhân trước mắt này tức phát điên.
Dương Mẫn Hi nghe thấy Hạ Nhi nói Dung Lạc là biến thái, còn khiêu khích trắng trợn mình như thế, cả giận liền lớn tiếng mắng:
"Cô chỉ là khách ở Dung gia! Ta chính là nữ chủ nhân của Dung gia, ta muốn cô lập tức cút khỏi đây."
Khuôn mặt Hạ Nhi lại càng rạng rỡ hơn, trong lòng đang gào thét muốn Dương Mẫn Hi đuổi mình đi.

Đuổi càng xa càng tốt.

Hạ Nhi vờ vịt khoanh hai tay lại, tư thế hết sức hung tàn bạo ngược, cao ngạo hất cằm nhỏ tinh xảo lên đầy cười nhạo nói:
"Cô nói cô là nữ chủ nhân Dung gia.

Vậy cô chứng minh đi! Nếu cô đuổi được ta khỏi đây.

Ta sẽ phục cô."
Dương Mẫn Hi nghe thấy liền vô cùng tức giận, quay mạnh đầu hét toáng lên với Vương Luân:
"Mau! Tống cổ cô ta ra khỏi đây!!!"
Vẻ mặt Hạ Nhi đầy háo hức mong chờ nhìn Vương Luân.
Mau đuổi ta!
Mau đuổi ta a!
Mau đuổi ta mau lên!
Vương Luân liền cúi đầu, vô cùng cung kính cẩn trọng nói:
"Dương tiểu thư! Hạ tiểu thư đây là khách quý đích thân cô chủ mời tới.


Quả thật không thể đuổi đi.

Phận sự này không thuộc về sự quản lý của tôi.

Mong Dương tiểu thư thông cảm."
Dương Mẫn Hi nghe thấy liền càng phẫn nộ hơn.
Hạ Nhi thở dài đầy tiếc nuối, ánh mắt liếc tới Dương Mẫn Hi, đột nhiên lạnh giọng nói:
"Dương tiểu thư? Dương gia?"
Dương Mẫn Hi nghe Hạ Nhi đang dò hỏi mình liền ưỡn ngực ngẩng đầu lên như một con khổng tước cao ngạo, lớn tiếng nói:
"Đúng vậy! Ta là tiểu thư Dương gia."
Hạ Nhi mở to mắt, cẩn thận nhìn Dương Mẫn Hi từ đầu tới chân, sau đó vươn một tay lên chạm vào chiếc cằm nhỏ tinh xảo thản nhiên nói:
"Hoá ra là cô! Hèn gì nhìn bộ dạng của cô thật quen mắt.

Thật có chút giống..."
Dương Mẫn Hy nghe thấy liền nhướng mày hỏi:
"Giống gì?"
Hạ Nhi thấp giọng cười khẽ, chậm rãi bước tới gần Dương Mẫn Hi, khoanh hai tay lại cúi người tới gần sát khuôn mặt Dương Mẫn Hi, giọng đầy nhạo báng nói:
"Giống một con gà rừng!!!"
Sau đó Hạ Nhi thẳng người vươn tay che miệng cười rộ lên.
Dương Mẫn Hi nghe thấy liền tức giận phẫn nộ đến không kiềm được.

Vươn tay chỉ vào mặt Hạ Nhi lớn tiếng mắng:
"Nữ nhân ti tiện, một kẻ hèn hạ như cô lại dám mắng ta."
Hạ Nhi cười nhạo, ánh mắt khinh miệt vô cùng lạnh lẽo:
"Ta là mắng cô! Đồ con gà rừng xấu xí!!!"
Dương Mẫn Hi từ nhỏ đến lớn được nuông chiều đã quen, ai cũng khen cô ta xinh đẹp tuyệt trần, là nữ nhân xinh đẹp nhất Dương gia.

Bây giờ lại bị Hạ Nhi mắng đến khó nghe, còn nói cô ta xấu xí.

Dương Mẫn Hi vô cùng oán hận phẫn nộ lao tới, muốn nắm tóc Hạ Nhi đánh nhau một trận.
Hạ Nhi khoé miệng cong lên độ cong lạnh lẽo, nghiêng người tránh né mười đầu móng vuốt từ Dương Mẫn Hi, giọng nói mang theo bạo ngược cùng trào phúng:
"Con gà rừng này còn biết vồ người nữa à? Cô là con gà rừng xấu xí nhất mà ta từng gặp.


Cô vồ lên người ta, sẽ khiến ta buồn nôn mà chết mất."
Dương Mẫn Hi vồ hụt liền nắm lấy thành cầu thang, ánh mắt vốn dĩ xinh đẹp như hoa liền trở nên dữ tợn.

"Cô mới là đồ xấu xí! Nữ nhân nghèo hèn ti tiện."
Hạ Nhi nghe thấy liền cười rộ lên, nụ cười vô cùng càn rỡ trào phúng, nhìn Dương Mẫn Hi rét lạnh nói:
"Cô mới là đồ ti tiện! Cả nhà cô đều là đồ ti tiện.

Sao nào? Một thành phần hạ cấp như cô lại có tư cách đi mắng người khác ti tiện sao? Thật không biết tự lượng sức." Thanh âm Hạ Nhi tràn ngập miệt thị cùng khinh thường.
Cô ghét Dương gia! Tất nhiên sẽ khiến nữ nhân Dương gia không thoải mái.

Ai bảo gia tộc cô ta bao che cho Dương Tuyết Hy, khiến ba cô chết oan ức một thời gian dài như vậy.

Cô chưa tính sổ với Dương gia, thì đã có một Dương tiểu thư lao đầu vào.

Nếu không khiến cô ta khó chịu, tức đến nghẹn cổ mà chết, Hạ Nhi cô sẽ vô cùng bất an a.
"Cô!!! Ta đánh chết cô!!!" Dương Mẫn Hi lao tới bất chấp tất cả muốn liều mạng với Hạ Nhi.
Vương Luân ở phía sau biết thân thủ Hạ Nhi đối phó với nữ nhân tầm thường tay trói gà không chặt này rất dễ dàng, liền chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Chỉ thấy Hạ Nhi nghiêng người tránh né cái tát từ Dương Mẫn Hi, cô ta bị mất đà liền chụp tay lên thành cầu thang, hoảng sợ đến mức hét toáng lên.

"Aaaa..."
Dương Mẫn Hi cố gắng lắm mới giữ vững được cơ thể không bị té xuống cầu thang.
Nhưng trong lúc đó Hạ Nhi lại bước tới, từ trên cao khom người đầy tao nhã nhìn Dương Mẫn Hi, mái tóc rơi lác đác theo ánh sáng của chiếc đèn chùm xa hoa trên đỉnh đầu toả ra một tia ma mị đầy dụ hoặc, sau đó ánh mắt liếc tới phía sau lưng là bậc thang không cao cũng không thấp, khoé miệng cong lên độ cong trào phúng, cúi sát người tới gần Dương Mẫn Hi, lạnh giọng cười nhạo nói:
"Này! Gà rừng! Cô nãy giờ náo loạn muốn đánh giết ta như vậy.

Bây giờ ta lấy lại tí lãi.

Cô không ngại chứ?" Thanh âm lạnh lẽo mang ý cười đầy nguy hiểm vang lên.
"Cô...!cô định làm gì?" Dương Mẫn Hi sợ hãi lắp bắp nói, tay vô thức giữ chặt thành cầu thang.
Hạ Nhi toàn thân toả ra một khí chất lãnh diễm cao ngạo, khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh, ánh mắt hổ phách hiện lên sự châm chọc vô cùng rõ ràng.

Hạ Nhi tao nhã vươn tay lên cao, một cái tát trời giáng lập tức vung tới khiến Dương Mẫn Hi choáng váng, cả người lung lay như muốn ngã xuống.

Hạ Nhi nhìn khuôn mặt Dương Mẫn Hi đầy hoảng sợ, kinh hãi đến mức toàn thân run rẩy, tay đang nắm giữ lấy thành cầu thang lơi lỏng như muốn buông ra.
Hạ Nhi liền cong môi cười âm u tà ác, vươn một ngón tay chọc mạnh vào cái trán bóng loáng của Dương Mẫn Hi.
Chỉ thấy một bóng trắng lấy tốc độ kinh người lập tức đổ rào xuống dưới.
"AAaaaa..." Dương Mẫn Hi khiếp sợ la lên.
Vương Luân đứng bên cạnh bị sốc đến mức há hốc mồm, ngay cả việc lao đến cứu Dương Mẫn Hi cũng quên luôn, vẻ mặt sửng sốt nhìn Hạ Nhi không chớp mắt.
Nhưng lúc đó, một bóng đen liền nhanh như chớp lao ra, tay vươn ra đỡ lấy Dương Mẫn Hi đang sợ đến mặt mày tái xanh, vững vàng giữ lấy eo Dương Mẫn Hi, thân thủ vừa nhanh vừa gọn gàng.
Dương Mẫn Hi vừa kinh hãi mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt người mình ngày nhớ đêm mong, còn đang ôm lấy cứu mình khỏi ngã xuống cầu thang, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên, nhìn sườn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, trái tim liền đập loạn thành một bầy, vô cùng hoa si nhìn không chớp mắt nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ đến kinh diễm trước mặt.

Dung Lạc giữ lấy eo Dương Mẫn Hi, say đó lập tức ném cô ta về phía một thuộc hạ đứng phía sau.

Tên thuộc hạ lập tức giữ lấy cánh tay Dương Mẫn Hi, không cho cô ta đến gần Dung Lạc.

Dương Mẫn Hi hoàn hồn trong khiếp đảm, liền ngước mắt nhìn Hạ Nhi đang vô cùng lãnh đạm đứng trên cầu thang, giọng đầy phẫn nộ lớn tiếng nói:
"Dung Lạc! Là nữ nhân đó đẩy ta.

Chị phải lấy lại công đạo cho ta.

Nữ nhân đó vô cùng tàn nhẫn lại hung tàn.

Cô ta muốn giết Hi nhi."
Dung Lạc xem như không nghe thấy, chậm rãi bước từng bước ưu nhã cao quý lên bậc thang xa hoa, từng chút lại gần nữ nhân xinh đẹp cao lãnh lại mị hoặc chết người đó.

Nhìn thần sắc bình thản trên khuôn mặt Hạ Nhi, cười khẽ nói:
"Tôi để chị họ em tới làm bạn với em.

Em không vui sao?"
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, liền xoay người dứt khoát bỏ đi.

Dung Lạc nhìn bóng lưng đầy khinh thường cùng chán ghét của Hạ Nhi, dựa lưng vào thành cầu thang, khoanh hai tay nghiêng đầu cười tà ác nói với Vương Luân:
"Xem ra chọc giận cô ấy rồi.

Cô ấy chán ghét Dương gia như vậy? Tôi có nên vì lấy lòng cô ấy mà tận diệt Dương gia không?"
Vương Luân nghe thấy, mồ hôi trên trán liền vã ra, cúi đầu thấp giọng nói:
"Dù sao đó cũng là nhà ngoại tộc của Hạ tiểu thư.

Cô chủ vẫn là nên suy xét lại, đừng tuỳ tiện manh động ạ."
Dung Lạc liền nhẹ gật đầu, ánh mắt màu xanh biếc mị hoặc liếc tới nhìn Dương Mẫn Hi đang nhìn mình không rời mắt, trong ánh mắt là say mê cùng dục vọng không chút che giấu, Dung Lạc nhíu mày, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ liền xoay người ưu nhã bước lên cầu thang.
"Dung...!Dung Lạc!!!" Dương Mẫn Hi vội vã gọi.
Muốn lao đến đuổi theo Dung Lạc.

Nhưng tay lại bị tên thuộc hạ như kiềm sắt giữ chặt.

Dương Mẫn Hi vô cùng phẫn nộ muốn thoát ra mà không được, đến khi Dung Lạc biến mất hoàn toàn.

Tên thuộc hạ đó mới lạnh lùng buông tay cô ta, cũng xoay người đi thẳng.

"Dung Lạc...!tại sao không nhìn em? Tại sao chứ?"
Giọng Dương Mẫn Hi đầy thương tâm khổ sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui