Hạ Nhi nhìn sắc mặt ông Hạ đen kịt đầy âm trầm lạnh lẽo liền cười khẽ, ngón tay dài thanh mảnh kéo tay áo xuống che lại mấy vết đỏ hằn trên cổ tay do bị Bối Vy nắm lấy, tay còn lại cũng không tiếng động giấu ra sau lưng, cười như có như không nhẹ giọng nói:
"Con có sao đâu! Ông đừng như vậy mà."
Ông Hạ hừ lạnh, vẻ mặt lạnh lẽo đến mức khiến không khí trong xe như đóng băng, lạnh giọng nói:
"Ta sẽ khiến cho Khanh gia phải trả giá! Bảo Bối của ta dễ để cho tên nhãi con như nó bắt nạt sao?"
Hạ Nhi cười trừ, nhìn ông Hạ đang tức đến xì khói, ôn nhu nói:
"Không trách được cậu ta, bà mẹ tiện nghi kia của con đột nhiên lại trở thành tiểu tam phá hoại gia đình cậu ta.
Cậu ta nhìn thấy con tất nhiên sẽ ngứa mắt."
Ông Hạ nghe thấy liền cười âm trầm:
"Dương Tuyết Hy là bị dồn vào đường cùng nên mới suy nghĩ đến việc đi làm tình nhân cho người khác, cô ta thiếu tiền đến điên rồi.
Ta cắt tất cả mọi liên hệ và các khoản chu cấp trước đây của cô ta.
Nên cô ta phải tự mình đi tìm một ô dù để dựa dẫm.
Thứ đàn bà không có liêm sỉ."
Hạ Nhi hơi bất ngờ liền nhìn ông Hạ hỏi:
"Ông thật sự đã làm thế sao?"
"Hừ! Cái hôm con tức giận vì ta để cô ta vào nhà đó, còn nói muốn tự mình đối phó cô ta, bản thân ta tất nhiên sẽ không để cho con phải nhọc lòng, nên đã quyết định như vậy."
Hạ Nhi nghe thấy liền cười khẽ, rồi như nhớ ra cái gì, sắt mặt hơi trầm xuống, nhìn ông Hạ nghiêm túc nói:
"Con hỏi ông một chuyện! Ông phải trả lời thành thật với con."
Ông Hạ hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cháu gái bảo bối lại dùng giọng điệu nghiêm trọng như thế, nhẹ nhàng gật đầu nhìn Hạ Nhi.
Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi sẫm lại, giọng hơi thấp hỏi:
"Tại sao ông lại muốn lấy cuốn nhật kí của ba con từ tay bà ta?"
Ông Hạ hơi nhăn mày, ánh mắt già nua hiện lên chút tang thương phiền muộn:
"Ta chỉ muốn giữ lại di vật của con trai ta! Cuốn nhật kí đó là khoảng thời gian nó hạnh phúc nhất khi đón chào con ra đời.
Thừa nhi rất yêu thương con, lúc trông thấy con nó đã khóc, ôm con vào lòng không ngừng gọi tên con."
Hạ Nhi hơi trầm mặc, tuy lúc đó cô còn quá nhỏ nên không biết gì, nhưng từ miệng những người đã ở Hạ gia lâu năm, từ ông nội và cậu, Hạ Nhi cũng biết ba của cô \- Hạ Thừa vô cùng yêu thương cô.
Mặc cho mẹ cô căm ghét và hận cô đến thế nào, ông đều hết lòng bảo vệ và nâng niu chăm sóc cô.
Nhưng điều đó lại càng khiến Hạ Nhi cảm thấy rất lạ, một người đàn ông yêu thương con gái mình như vậy, lúc nào cũng mong muốn cô được sống hạnh phúc nhất, dành những gì tốt đẹp nhất cho cô, không thể nào chỉ vì một nữ nhân tàn độc muốn giết chết con của mình mà đau lòng tự vẫn.
Ông nội cô từng nói rằng, ba cô là treo cổ chết trong phòng, không hề để lại di thư hay gì cả.
Nếu ba cô yêu thương cô như lời ông nói, nhất định khi ra đi phải gởi gắm và để lại lời tuyệt mệnh hay gì đó, nhờ người chăm sóc cô mới đúng.
Hạ Nhi nhìn ông Hạ, nhỏ giọng hỏi:
"Lúc ba con chết.
Tại sao lại không có di thư?"
Ông Hạ nghe thấy liền vô cùng ưu thương cúi đầu xuống, thần sắc trong ánh mắt đau đớn vô cùng, ôn tồn thì thào nói:
"Thừa nhi uống say rồi nghĩ quẩn, lúc người hầu phát hiện ra thi thể của nó, dưới chân có rất nhiều chai rượu rỗng, có lẽ vì quá đau lòng do người phụ nữ kia hận nó đến vậy, không nhịn được mà uống rượu giải sầu.
Không ngờ..."
Hạ Nhi lại nhíu mày khó hiểu nói:
"Một người say mất lý trí lại có thể chuẩn xác tìm dây thừng để treo cổ sao?"
Ông Hạ liếc mắt nhìn Hạ Nhi, như không xác định nói:
"Ý con là gì? Ta không hiểu..."
Hạ Nhi trầm giọng nói:
"Nếu là con, khi say sẽ không thể nhớ ra được mình để dây thừng ở đâu, cho dù con nhớ đến chuyện đó, thì cũng phải nhớ nốt cả việc viết di thư hay để cái gì lại chứ.
Ông thấy có lạ không?"
Ông Hạ vẻ mặt hơi tái nhợt, thấp giọng nói:
"Có lẽ lúc đó nó chỉ muốn chết để chuộc lỗi, không còn nhớ gì khác ngoài chuyện đó."
Hạ Nhi nghe thấy liền trầm mặc, cũng có thể là như vậy.
Nhưng cô nghe nói ba cô tửu lượng rất tốt, khi say vẫn có thể bình tĩnh mà nói chuyện với đối tác kinh doanh, là một người đàn ông chững chạc và lãnh đạm, có sự tự chủ, lý trí vô cùng vững vàng.
Người đàn ông như thế lại có thể trở thành một con sâu rượu, uống đến mức hoa mắt váng đầu rồi treo cổ sao?
"Hạ Nhi! Con nghi ngờ trong chuyện này có ẩn tình đúng không?" Ông Hạ nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nhi nhìn ông Hạ, cẩn thận gật đầu.
Ông Hạ trầm mặc một lúc rồi bỗng nghiêm túc nói:
"Ta cũng từng nghi ngờ như con.
Hạ Thừa là đứa mà ta rất tự hào.
Nó bản lĩnh cỡ nào chứ, tài hoa không hề thua kém bất kì ai.
Lúc ta nhìn thấy thi thể nó, ta còn không thể chấp nhận nổi sự thật đó.
Ta đã nghi ngờ là Dương Tuyết Hy làm ra.
Nhưng cô ta có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng, ta không có chứng cứ vạch tội cô ta, cảnh sát lại khám nghiệm hiện trường và đưa ra kết quả là say rượu nên tự sát.
Sau việc đó ta chỉ có thể tống cô ta ra khỏi Hạ gia, toàn tâm toàn ý chăm sóc con.
Nhưng không ngờ cô ta lại trơ trẽn như vậy, trước khi đi đã lấy rất nhiều di vật của Thừa nhi, còn bán chúng đi để lấy tiền."
Hạ Nhi nhìn ông Hạ khuôn mặt nhỏ trầm xuống hỏi:
"Bà ta có bằng chứng ngoại phạm gì?"
Ông Hạ liền trả lời:
"Hôm đó có một buổi tiệc chiêu đãi rất lớn ở Dương gia, cô ta cùng Hạ Thừa đến tham dự, một lát sau Hạ Thừa lại một mình lái xe về Hạ gia, qua phòng thăm con một chút rồi về phòng nhốt mình uống rượu cả đêm.
Còn cô ta không hề trở về, tối đó vì say quá nên đã ở lại Dương gia.
Một nhà Dương gia đều làm chứng việc cô ta say đến bất tỉnh."
Hạ Nhi nghe xong liền im lặng, Dương gia liệu có liên quan gì trong chuyện này hay không? Dù sao cũng là nhà ngoại cô, nhà mẹ đẻ của Dương Tuyết Hy.
Tuy hiện tại hai nhà không còn liên hệ gì nữa.
Nhưng cũng từng xem như là thông gia rất thân thiết.
Dương Tuyết Hy từ khi gả vào Hạ gia, Dương gia của bà ta được lợi rất nhiều, từ một gia tộc nhỏ liền phất lên thành một đại gia tộc quyền quý.
Nhưng từ khi ba cô xảy ra chuyện, dính líu với Dương Tuyết Hy nên Hạ gia liền cắt đứt tất cả.
Hiện giờ tuy không còn được như xưa nữa, nhưng cũng là một gia tộc xem như không tệ.
Hạ Nhi và ông Hạ không nói gì nữa, xe đã dừng ở cửa lớn Hạ gia.
Hạ Nhi một đường về thẳng phòng mình, sau khi cởi bỏ một thân quần áo đầy vết bẩn, cô nằm xuống giường, bàn tay trái liền vươn ra, nhìn vết bầm tím trên cổ tay do Khương Tình đẩy cô va vào cạnh cửa, ánh mắt hổ phách hiện lên sự đau thương tột độ.
Hạ Nhi liền ngồi đậy, co người tựa má lên đầu gối, hai tay vòng qua ôm lấy chân mình, mái tóc nâu dài uốn lượn bao phủ xung quanh cô.
Chưa bao giờ Hạ Nhi cảm thấy tồi tệ như vậy, cô không trách Khương Tình làm đau mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cho dù An Tranh vì cô mà ngất xỉu cũng không khiến cô khó chịu như lúc Bối Vy và Bối Lạc nói rằng cô chính là người làm rối tung cuộc sống của Khương Tình, làm cho những người xung quanh Khương Tình trở nên thảm hại.
Hạ Nhi thẳng người ngồi dậy, bước xuống giường đi ra ngoài ban công.
Chiếc váy ngủ mềm mại màu xanh ngọc dài tới gót chân khẽ bay bay trong gió, ánh trăng chiếu xuống một ánh sáng bạc nhàn nhạt làm mái tóc buông xoã trên vai cô hiện lên sự ma mị huyền ảo, cũng khiến đôi mắt hổ phách ánh lên tia sáng yêu dị mị hoặc khác lạ, Hạ Nhi nhìn về phía cổng, cô liền nhìn thấy Khương Tình đang đứng đó, bình thản nhìn cô.
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô lúc này không muốn nhìn thấy Khương Tình, liền quay đầu bước vào phòng, dứt khoát kéo rèm cửa lại.
Khương Tình nhìn thấy một thân hình mảnh mai xinh đẹp như yêu tinh.
Vốn dĩ là muốn đến nhìn Hạ Nhi đã ngủ chưa.
Giờ này cũng quá nửa đêm, nó quá trễ để cô tới Hạ gia nên không muốn ảnh hưởng đến người khác, chỉ lẳng lặng ngước nhìn cửa phòng Hạ Nhi đang sáng đèn, nhìn thấy Hạ Nhi đi ra liền khiến cô có chút không nhịn được muốn bước vào.
Nhưng một loạt hành động đóng cửa kéo rèm của Hạ Nhi khiến Khương Tình khựng lại, trong lòng một trận khổ sở.
Khương Tình đứng ở dưới cổng rất lâu, lâu đến nỗi từng tia sáng chói lọi chiếu lên thân thể mảnh mai của cô, khuôn mặt lạnh lùng lại đầy bất đắc dĩ.
Tô Thịnh ở trên xe gần đó nhìn thấy liền thở dài.
Tiểu tổ tông điên rồi a, đứng ở đó một đêm không hề nhúc nhích, làm hắn ta cũng không dám rời đi, càng không dám tiến lên khuyên nhủ, chỉ có thể mở to hai mắt ra trông chừng.
Tô Thịnh nhìn thấy mặt trời đã mọc, chắc là tiểu tổ tông sẽ vào Hạ gia, sau đó an ủi tiểu mỹ nhân họ Hạ.
Nhưng không ngờ Khương Tình lúc này lại động, chậm rãi ưu nhã xoay người, khuôn mặt vẫn diễm lệ tuyệt mỹ đến thần phật căm phẫn, dù một đêm thức trắng cũng không thể lu mờ sự tao nhã và kinh diễm của khuôn mặt đó.
Khương Tình chậm rãi bước tới cửa xe, lưu loát mở cánh cửa rồi bước vào, nhìn Tô Thịnh đang lo lắng nhìn mình lạnh giọng nói:
"Tới Khương thị!"
Tô Thịnh hơi sửng sốt một chút, tay liền khởi động xe chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...