Lương Hạ trong thang máy nhìn Hạ Nhi vô cùng quen thuộc và thản nhiên vươn ngón tay nhấn tầng 17.
Nhìn phong cảnh xa hoa xung quanh, Lương Hạ choáng ngợp thấp giọng hỏi:
"Cậu với Khương Tình sống chung rồi à?"
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Lương Hạ không trả lời, cửa thang máy vừa mở liền chậm rãi từng bước đi tới trước căn hộ của Khương Tình, lưu loát bấm ngày sinh nhật của cô lên.
Hôm Khương Tình ghen mà lôi cô về đây, nhìn thấy dãy số này Hạ Nhi cũng rất ngạc nhiên.
Ánh mắt Hạ Nhi không tự chủ hiện lên sự nhu hoa mật ý.
Lương Hạ nhìn thấy liền bĩu môi.
Hạ Nhi quay đầu nhìn Lương Hạ, lạnh lùng nghiêm mặt nói:
"Cậu chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chưa?"
Căn hộ Khương Tình cách âm rất tốt, nên ở bên ngoài cô không hề biết động tĩnh bên trong, nhưng với trình độ bại hoại cùng cực của con sói xám kia, nhất định vẫn sẽ doạ chết Lương Hạ.
"Tinh thần gì? Tại sao lại phải chuẩn bị chứ?"
Vừa dứt lời Hạ Nhi liền mở cửa, bên trong liền vang lên tiếng thở gấp đứt quãng của nữ nhân, âm thanh sống động lại quá phận, khẩu vị nặng đến nỗi khiến sắc mặt Lương Hạ đang từ trắng biến thành xanh lè, từ xanh lè biến thành xám ngắt, từ xám ngắt biến thành đỏ rực.
Hạ Nhi quay đầu nhìn Lương Hạ, thần sắc thản nhiên như đã biết từ trước.
Lương Hạ hơi lùi về sau, nhìn Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Ai...!ai ở bên trong vậy? Còn...!âm thanh này..."
Hạ Nhi khẽ hừ lạnh một tiếng, bước vào phòng khách liền nghe thanh âm quyến rũ phong tình cực điểm của Khương Ngọc vang lên:
"Ây da, lại bị tiểu công chúa thấy cảnh này rồi, nhưng chắc không sao đâu ha, dù gì em với Khương Tình cũng suốt ngày ân ái mây mưa trong phòng mà.
Coi như chị mở phim cho em và Tình nhi xem tham khảo vài tư thế nhé."
Hạ Nhi mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc, chậm rì rì đi tới.
Quay đầu lại thì thấy Lương Hạ đang đứng chôn chân ngoài cửa.
Trên khuôn mặt nhỏ hiện đủ bảy màu sắc cầu vồng phơi phới, bởi vì nghe thấy giọng nữ nhân mị hoặc phong tao kia mà gương mặt đang trở nên tràn đầy kinh hãi.
Hạ Nhi cười khẽ quay đầu nhìn về hướng sô pha phòng khách.
Nữ nhân nào đó mặc một chiếc quần ngắn, áo thun trắng bó sát người hơi rộng cổ lộ một mảng lớn tuyết trắng trước ngực, trên bầu ngực sữa còn có vài dấu hôn bắt mắt, minh chứng rõ ràng việc nữ nhân này tối qua vừa đi mây mưa một đêm phóng túng.
Mái tóc xoăn nhẹ ở đuôi một màu đỏ rực lửa, nhìn phong cách một chút cũng không thể tìm ra sự thanh cao tao nhã chính chắn mà Lương Hạ nói, Khương Ngọc nằm dài trên ghế sô pha, vô cùng bất nhã mà gác chân lên gối, nhìn Hạ Nhi cười quyến rũ.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn kia, quay sang Lương Hạ nhàn nhạt nói:
"Vào đi! Đứng ngoài đó dưới chân sẽ nở hoa đấy!"
Khương Ngọc nghe Hạ Nhi nói liền tưởng rằng Khương Tình về, ngay lập tức ngồi thẳng dậy hốt hoảng muốn tắt bộ phim xxx kia, Hạ Nhi nhìn Khương Ngọc đang sợ hãi tới luống cuống tay chân liền cười khẽ.
Nữ nhân bại hoại này không sợ trời không sợ đất.
Duy nhất sợ Khương Tình!!!
Vừa lúc đó Lương Hạ bước vào.
Khương Ngọc đang với tay lấy điều khiển muốn tắt đi âm thanh dâm đãng trên màn hình, liền bị một tiếng thét chói tai làm cho giật bắn người.
"Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!" Lương Hạ đưa hai tay lên mặt hét toáng lên.
Hạ Nhi vươn ngón tay xoa xoa nhẹ lỗ tai, nhìn Khương Ngọc đang mặt mày tái mét ung dung thản nhiên nói:
"Giới thiệu với chị! Lương Hạ! Bạn em."
Đồ điều khiển trong tay Khương Ngọc rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Lương Hạ lúc này đã dừng hét, hai tay ôm mặt nhắm tịt mắt không thể tin nổi.
Hạ Nhi bình thản nhìn Khương Ngọc nói:
"Chị thích xem phim xxx như vậy, sao không xem trong phòng ấy, nhất định phải chạy ra phòng khách để xem.
Doạ bạn em sợ chết khiếp rồi kìa!"
Khương Ngọc mắt vẫn nhìn Lương Hạ không chớp, trong đầu xoay chuyển xáo trộn, tâm trí bay tới tận đảo Java.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt thất thần của Khương Ngọc, khoé môi hiện lên chút khoái trá nói:
"Sao thế? Hai người biết nhau à?"
Nói xong quay đầu sang nhìn Lương Hạ đang ôm mặt, cười lạnh nói:
"Con người đứng đắn tư thái thanh cao tao nhã, vừa chính chắn trưởng thành vừa hoà ái dễ gần..."
Lương Hạ nghe thấy Hạ Nhi đang vả mặt mình, buông hai tay xuống trừng mắt phẫn nộ nhìn cô.
Hạ Nhi nhún vai, tỏ vẻ mình rất vô tội.
Lương Hạ quay sang nhìn Khương Ngọc, mắt liền thấy trên bầu ngực to tròn trắng nõn nổi bật hàng tá dấu hôn ngân chói mắt, trong lòng phẫn nộ chỉ vào mặt Khương Ngọc lớn tiếng nói:
"Nữ nhân bại hoại!!!"
Khương Ngọc chớp chớp mắt, được rồi! Bao lâu giữ hình tượng vất vả như thế liền trong một khắc bị gài bẫy mà tan nát cả.
Khương Ngọc không thèm giả vờ nữa, phong tao quyến rũ vươn tay xoắn nhẹ lọn tóc đỏ diễm lệ trước bầu ngực sữa, giọng điệu yêu nghiệt mềm mại nói:
"Lương Hạ! Tôi cũng không hề nhận mình là nữ nhân đứng đắn...!em hiện tại cũng thấy rồi đó, tôi đi làm ngoài xã hội cũng che giấu rất khổ sở mà."
Lương Hạ lại phẫn nộ chỉ mặt Khương Ngọc hét lên:
"Nữ nhân giả dối!!!"
"Ây da...!dù gì người ta cũng đã nghe em tâm sự một thời gian dài như thế, em cũng không thể vì thấy bộ dạng của tôi thế này mà ghét bỏ tôi a\~.
Người ta...!người ta sẽ uỷ khuất lắm." Nói xong liền lê hoa đái vũ giả vờ yếu đuối nấc nhẹ lên, phong thái câu người yêu dã đến cực hạn.
Lương Hạ: "..."
Hạ Nhi: "..."
Đời này cô cũng xem như từng gặp không ít kẻ vô sỉ, thế nhưng tất cả cũng không bằng một phần mười nữ nhân trước mặt, cô chưa từng gặp phải nữ nhân nào mất đạo đức một cách đương nhiên thế này!
Đôi mắt Hạ Nhi thoáng lên một tia ảo não, cái trán hơi giần giật.
Lương Hạ cảm thấy trái tim của cô đang bị vỡ tan thành trăm mảnh.
Lần đầu là mắt cô kém nên nhìn không ra nữ nhân này thích nữ nhân.
Lần thứ hai là mắt cô mù nên mới nhìn không ra nữ nhân này rõ ràng là nữ nhân bại hoại.
Một nữ nhân bại hoại thích nữ nhân!!!
Mối tình vừa chớm nở lập tức thay thế bằng sự phẫn nộ và tức giận.
"Chị...!tại sao trên đời có thể có một kẻ vô sỉ như chị, chị lừa tôi đến choáng váng đầu óc, một chút nữa đã moi tim mình ra cho chị! Nữ nhân...!nữ nhân bại hoại!!!" Lương Hạ tức giận quá nên nói xong liền oà khóc.
Hạ Nhi nhìn thấy hơi sững sờ, xem ra Lương Hạ đặt tình cảm cho Khương Ngọc nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Thần sắc Hạ Nhi liền trầm xuống, ánh mắt âm u đảo tới Khương Ngọc đang cứng đơ người nhìn Lương Hạ.
Khương Ngọc nghe Lương Hạ nói, phút chốc trái tim liền bị nhéo một cái, không rõ là tư vị gì, trước giờ cô luôn xem nữ nhân như một cuộc vui đùa, nhìn thấy họ xinh đẹp yêu kiều liền nâng niu chiều chuộng, nếu hợp ý liền lên giường làm một đêm tiêu hồn cũng được, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một nữ nhân đặt tình cảm nghiêm túc vào mình.
Ngày cô thừa nhận với Lương Hạ chuyện cô thích nữ nhân, cũng chỉ là muốn trêu chọc Lương Hạ vì cô nhóc như tiểu lolita này không hề để ý đến một nữ nhân quyến rũ như cô.
Khương Ngọc là muốn để Lương Hạ chú ý đến cô cũng là một nữ nhân phong tình vạn chủng thôi, lúc đỡ lấy Lương Hạ khi cô vấp ngã, ý nghĩ muốn Lương Hạ làm bánh bao nhỏ cũng chỉ ngụ ý như sự trêu chọc hứng thú bình thường.
Nhưng giờ phút này nhìn nữ nhân nhỏ nhắn khóc đến thương tâm, phút chốc Khương Ngọc liền có xúc động muốn vươn tay chạm vào.
Lương Hạ nhìn bàn tay thon dài trắng nõn mê người đang đưa lên muốn chạm vào cô, lập tức lui về sau, ánh mắt ngập nước cười nhẹ nói:
"Coi như em tự mình đa tình, ngu ngốc nên mới bị lừa mà không biết.
Từ giờ em sẽ không bao giờ gặp chị nữa."
Nói xong liền xoay người chạy ra cửa.
Hạ Nhi vội vã đứng lên, có chút bất an cùng lo lắng muốn đuổi theo.
"Để chị!" Khương Ngọc đột nhiên nghiêm túc thấp giọng nói.
Vừa dứt lời liền bước về phía cửa, đuổi theo Lương Hạ.
Hạ Nhi hơi nhíu mày, nữ nhân này, ăn mặc như vậy ra đường cũng không thấy xấu hổ.
Hạ Nhi liền thở dài.
Cô biết Khương Ngọc là người không tồi, chỉ là Khương Ngọc quá dày dặn tình trường, xem nữ nhân như công cụ phát tiết sinh lý, luôn trêu đùa nữ nhân không chút cố kị, phóng túng bừa bãi đến quá phận.
Người như vậy nếu ở bên Lương Hạ, trừ khi Khương Ngọc chịu thay đổi triệt để, còn không nhất định sẽ làm khổ Lương Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...