Hạ Nhi đỏ mặt nhìn Khương Tình đang nằm bên cạnh chăm chú nhìn mình, đưa tay lấy chăn che kín đầu, thẹn thùng nói nhỏ:
"Nhìn cái gì chứ?"
Khương Tình nghe thấy liền cúi đầu cười khẽ, thanh âm mềm mại ôn nhuận quyến rũ trả lời:
"Nhìn em!"
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, con người phóng túng này.
Một mồi lại một hồi bị Khương Tình đè xuống dưới thân mà ăn sạch, còn bị ép làm những tư thế vô cùng xấu hổ.
Thế nào con người này lại không chút tiết chế, dù cô van xin rã rời cũng không ngừng tay lại, dày vò cô đến vô cùng thê thảm, hết lăn qua rồi lộn lại, cô rất xác định, vô cùng khẳng định bản thân ngày mai không thể nào xuống giường được, hai chân cô đã mềm nhũn vô lực rồi.
Hạ Nhi toàn thân đều không một mảnh vải che thân, cố tình Khương Tình lại toàn thân sạch sẽ, chỉ có áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, Hạ Nhi chân chính cảm thấy bản thân rất thất bại, sức lực không bằng người ta a.
Tiếng Khương Tình cười khẽ, vô cùng dễ nghe lại vang lên.
Hạ Nhi xấu hổ kéo chăn hé đôi mắt to tròn màu hổ phách, vô cùng ấm ức nói:
"Chị còn cười nữa!"
Khương Tình liếc mắc nhìn Hạ Nhi rồi đưa ngón tay thon dài xinh đẹp tuyệt mỹ của mình lên môi, vươn đầu lưỡi liếm một cái, nhìn Hạ Nhi tà mị cười quyến rũ:
"Nhìn em thế này tôi lại muốn..."
Hạ Nhi trợn tròn mắt, vội vàng ôm lấy chăn lăn một vòng rơi xuống sàn nhà.
Hạ Nhi rơi một cái bịch xuống, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.
Khương Tình cúi đầu cười trầm thấp, nhìn bộ dạng Hạ Nhi hoảng hốt lại nhịn không được cười lớn hơn, tiếng cười như tiếng chuông bạc treo trong gió, ôn nhuận êm tai.
Hạ Nhi nghe thấy liền vô cùng tức tối, ôm chăn ngồi dậy, một đầu tóc xoã tung bù xù vô cùng chật vật, thẹn quá hoá giận nói:
"Khốn kiếp! Chị...!hỗn đản!!!"
Khương Tình cười vô cùng vui vẻ, thong thả bước xuống giường, khuôn mặt Hạ Nhi lập tức trở nên đề phòng, tay không tự chủ được siết lấy chăn trước ngực, che lại một mảng phấn hồng nở rộ khắp người.
Khương Tình tới trước mặt Hạ Nhi, khom người ngồi xuống, ánh mắt mang theo ý cười ôn nhu dịu dàng như nước, vươn tay vuốt lọn tóc xoăn rối loà xoà bên sườn mặt Hạ Nhi, cười như không cười nói:
"Tôi chỉ khốn kiếp với em! Nếu như em ngoan ngoãn, tôi đã không mạnh tay như vậy."
Hạ Nhi dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Khương Tình, thần sắc mang chút xấu hổ nói:
"Em có chỗ nào không ngoan chứ? Em là rất ngoan đó có được không?"
Khương Tình nghe thấy liền cười khẽ, ngón tay vẫn còn vương hương vị tình dục chưa tan đi, vuốt ve lên đôi môi đỏ mọng của cô, Hạ Nhi ngửi được mùi vị mờ ám xấu hổ đó, khuôn mặt liền thoáng lên từng vệt đỏ ửng, hơi thở tà mị trên người Khương Tình và ánh mắt sâu không rõ nguy hiểm khiến cô vô thức lùi về sau.
Khương Tình cười nhàn nhạt nhìn Hạ Nhi, giọng vô cùng bất đắc dĩ ôn nhu nói:
"Em như vậy tôi lại muốn ức hiếp em! Phải làm sao bây giờ?"
Nói xong liền vươn tay giật tấm chăn dày trên người Hạ Nhi ném ra, Hạ Nhi hoảng hốt giữ góc chăn lại lớn tiếng mắng:
"Vô sỉ! Chị động dục từ nãy đến giờ chưa đủ sao?"
Khương Tình rất thản nhiên cúi người ôm thân thể trần truồng của Hạ Nhi lên, giọng nói đương nhiên lại trầm thấp:
"Đúng là động dục chưa đủ! Mình tiếp tục."
Hạ Nhi trợn tròn mắt kinh hãi, tay còn nắm cái chăn kéo lê trên sàn, ngay lập tức biết điều mềm mại mở miệng uỷ khuất:
"Tình! Em không chịu nổi nữa! Chị..."
Khương Tình cắt ngang lời Hạ Nhi, cười khẽ trêu chọc nói:
"Không phải em nói Bối Vy và Bối Lạc không hầu hạ nổi tôi sao? Tôi thì không muốn ai hầu hạ tôi.
Chỉ muốn em! Vì thế em chấp nhận đi."
Hạ Nhi khóc không ra nước mắt, bị ném lên giường mềm mại một cách vô cùng thô bạo.
Khương Tình liền sấn tới, Hạ Nhi nhỏm người bò dậy, bất chấp việc thân thể không mảnh vải che thân, Khương Tình cong khoé môi vươn tay nhanh gọn bắt lấy cổ chân thon thả của Hạ Nhi kéo lại, sau đó liền đè Hạ Nhi xuống.
Hạ Nhi sâu chắc cảm nhận được con đường làm thụ vạn năm của mình đang mở rộng không điểm dừng ngay trước mắt.
Đôi mắt ngập nước nhìn Khương Tình chớp động rèm mi dài xinh đẹp kinh tâm động phách, ánh mắt vừa mang ý cười mị hoặc quyến rũ, hơi thở lất phất thoang thoảng hương vị ái muội mờ ám, khuôn mặt yêu nghiệt đến nhân thần phát điên, không có phẩm hạnh tới thiên lý bất dung, toàn thân điểm nào cũng gợi cảm câu người một lời không thể nói hết, trái tim Hạ Nhi không khống chế được đập loạn.
Đáy mắt Khương Tình thoáng qua một tia thưởng thức, nhìn những dấu vết phấn hồng phủ kín khắp người Hạ Nhi, lại cảm thấy trong lòng vui vẻ hài lòng thoã mãn.
Hạ Nhi nhìn ánh mắt Khương Tình, trong đó có một thứ có thể gọi là dịu dàng nhẹ nhàng trôi nổi trong gió, phất qua da thịt cô, mơn trớn chạm vào trái tim cô, khi cô còn chưa kịp bắt lấy thì đã vội tiêu tan.
Khương Tình cúi đầu, ánh mắt thoáng lên tia cười yếu ớt, ý định buông tha không dày vò Hạ Nhi nữa.
Hạ Nhi nhíu mày, trong lòng không ngừng tự khinh bỉ bản thân, người ta dày vò ngươi thì ngươi khó chịu, khi không dày vò nữa thì lại bắt đầu bất an.
Ngươi đây gọi là cái gì, chính là ti tiện!
Nghĩ thế nào Hạ Nhi bỗng nhẹ giọng nói:
"Tình..." Thanh âm mềm mại quyến rũ đến tận xương.
Khương Tình nghe thấy liền ngẩn người kinh ngạc, Hạ Nhi nhân lúc đó liền dùng toàn lực xoay người đẩy Khương Tình ngã xuống giường, Khương Tình theo lực ấn của Hạ Nhi liền nằm xuống, mặc cho Hạ Nhi nằm trên người mình, sóng tóc Hạ Nhi xõa xuống khoá cô và Hạ Nhi trong một không gian chật hẹp.
Khương Tình chớp chớp mắt, Hạ Nhi liền ngồi thẳng dậy, vô cùng gấp gáp vươn ngón tay cởi bỏ hai nút áo còn lại cuối cùng trên người Khương Tình.
Khương Tình nhìn thân thể trần truồng không mảnh che đậy, cảnh xuân không chút che giấu bại lộ hoàn toàn trước mắt mình, lại cúi đầu nhìn ánh mắt Hạ Nhi như đang ra một quyết định gì đó, cực kì thô lỗ và mạnh bạo cởi áo cô ra.
"Hạ Nhi! Em định làm gì vậy?" Khương Tình dở khóc dở cười.
"Làm thịt chị!" Hạ Nhi ánh mắt vô cùng thản nhiên nói.
Khương Tình nghe thấy liền thấp giọng ho khan, cười như có như không nói nhỏ:
"Em làm nổi sao?" Thanh âm mang chút trêu chọc.
Hạ Nhi không trả lời, tay vẫn nghiêm túc dời xuống khoá quần âu đen, thuần thục cởi khoá quần ra.
Sắc mặt Khương Tình liền mang chút bất đắc dĩ, giọng nói trầm khàn hơi có chút uy hiếp nói:
"Tôi chưa cho em ăn đủ đúng không?"
Hạ Nhi dừng tay lại, ngước mắt nhìn Khương Tình cười khẽ nói:
"Em bây giờ muốn ăn chị."
Nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Khương Tình, bàn tay nhỏ vòng ra sau mở khoá chiếc áo lót đen quyến rũ, Khương Tình hơi bất ngờ, khoé môi tinh xảo liền hiện lên độ cong nhàn nhạt, vươn tay nắm lấy eo Hạ Nhi hết xoa rồi nắn.
Hạ Nhi cảm nhận được bàn tay lành lạnh mềm mại đang vừa bóp vừa xoa cơ thể trần trụi của mình, cũng không chịu thua kém vươn tay nhỏ sờ tới trước ngực Khương Tình.
Tiếng thở gấp từ kẽ môi Khương Tình liền vang lên, âm thanh ôn nhuận dễ nghe.
Hạ Nhi liền chen lưỡi đi vào, hôn bừa bãi càn quấy, mút đầu lưỡi Khương Tình vang lên từng âm thanh mà ai nghe thấy cũng phải ngượng chín mặt.
Tay Hạ Nhi đặt lên bầu ngực vừa phải săn chắc của Khương Tình, ngón tay nắm lấy nụ hoa hồng nhạt hơi dựng đứng, tàn phá có chút mạnh bạo.
Khương Tình rên khẽ, vội rời môi Hạ Nhi vừa thở gấp vừa nói:
"Bảo Bối! Em thật bạo lực."
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình, ngón tay di chuyển xuống cơ bụng rắn chắc số 11 vô cùng quyến rũ gợi cảm kia, hai mắt toả sáng như ánh sao trên bầu trời, vừa tham lam sờ tới sờ lui, xoa nắn ấn mạnh ấn nhẹ.
Xúc cảm tốt đến mức khiến Hạ Nhi không ngừng than thở, xinh đẹp gợi cảm chết người, Hạ Nhi cảm giác được người dưới thân đang vươn tay bóp lấy bờ mông đầy đặn của cô, sau đó lại di chuyển tay đến vùng chân tâm đã sớm ẩm ướt, tay Khương Tình len lỏi vào khe hẹp ấm nóng mơn trớn vuốt ve khiến Hạ Nhi không tự chủ được mà vặn vẹo mông nhỏ.
Khương Tình nhìn giương mặt Hạ Nhi nhuốm đầy dục vọng, thân thể dù ở phía trên vẫn bị mình trêu ghẹo đến ướt đẫm, Khương Tình khoé môi cong lên ý cười, được đằng chân nâng đằng đầu, không biết dừng tay là gì, ngón tay không ngừng vuốt ve \*\*\* \*\*\* \*\*\* giữa hai chân Hạ Nhi, thân thể Hạ Nhi liền run lên.
Khương Tình rút tay ra, dùng ngón trỏ xoa ngón cái, mật dịch trong suốt từ giữa hai ngón tay thon dài tinh xảo kéo ra toả sáng óng ánh vô cùng ám muội, nhìn dáng vẻ xấu hổ cùng cực của Hạ Nhi, chậm rãi nói:
"Em chỉ có tư chất làm thụ thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...