Mái tóc nâu mượt của Hạ Nhi tuỳ ý xoã tung trên bờ vai nhỏ nhắn, dưới ánh sáng mờ ảo của bóng trăng, mọi đường nét trên người cô như được lột tả một cách sắc sảo.
Bàn tay thon thả của Dung Lạc mang theo hơi ấm truyền đến da thịt nhẵn mịn của cô qua lớp đầm ngủ, từ vòng eo trượt dần lên chiếc cổ thon thả.
Đôi mắt xanh biếc nhìn cô gái nhỏ dưới người mình, dung mạo của cô dường như không cần ánh sáng rõ rệt, mọi thứ trên người đều quá mức đẹp đẽ, hoàn hảo như một viên pha lê thuần khiết phát sáng giữa bóng tối, nơi cần cổ gợi cảm cùng phần xương quai xanh tinh tế, đôi chân ngọc thẳng nuột.
Dung Lạc càng nhìn càng thấy mê đắm, không kiềm lòng được liền hạ mặt áp đôi môi nóng rực như lửa của mình lên làn da mát lạnh của cô, hôn từ ngạnh hàm trượt xuống cần cổ rồi tìm đến xương quai xanh, bàn tay không chút rảnh rỗi tuột hai bên dây áo mỏng manh của cô xuống, lại tham lam liếʍ ɭáρ bờ vai trần gợi cảm.
Hạ Nhi điên cuồng vùng vẫy, đôi mắt màu hổ phách trong phút chốc vì hoảng loạn mà ngấn đầy thứ nước mặn đắng.
Nhưng mọi sự phản kháng của cô hầu như đều vô hiệu, sức lực của Dung Lạc quả thật mang một sự áp đảo khủng khiếp, một tay ghì chặt cơ thể của cô, thanh âm thâm trầm lại khàn khàn vang nhẹ trong buổi đêm tĩnh mịch.
Dung Lạc thì thầm:
"Hạ Nhi! Em biết rõ nếu tôi thật sự muốn cưỡng ép, em một chút cũng không thể phản kháng nổi.
Đúng không?"
Hạ Nhi mở to mắt đầy kinh hãi.
Chẳng cho cô có dịp mở miệng, Dung Lạc đã rất nhanh dán môi mình lên môi cô.
Hạ Nhi ngay lập tức muốn nghiêng đầu phản kháng, thế nhưng ánh mắt Dung Lạc thoạt nhiên hơi tối lại, đột ngột nắm lấy cằm cô một lực ghì xuống, bắt buộc hai cánh môi của cô phải theo đó mà hở ra, áp đảo đôi môi cô bằng một cái hôn thật nóng bỏng.
"Ưʍ...hm!"
Hạ Nhi khẽ kêu một vài từ vô nghĩa trong cổ họng.
Dung Lạc càng hôn lại càng cuồng nhiệt ngấu nghiến.
Đầu lưỡi linh hoạt đùa giỡn trong khoang miệng của Hạ Nhi, làm cô nhíu mày nhăn mặt khó chịu.
Đột nhiên cô bàng hoàng đến mặt mũi biến sắc hẳn đi khi nhận thấy bàn tay còn lại của Dung Lạc đang luồn vào dưới chiếc đầm ngủ của mình, từng đầu ngón tay mang theo xúc cảm tê tê dại dại lả lướt trượt trên da thịt nơi bụng phẳng lì của cô.
Hạ Nhi giãy giụa hệt như cá mắc cạn, cô liên tục kháng cự, đôi chân vùng vẫy một cách vô vọng, mặc cho Dung Lạc đang đè cô xuống bằng tất cả sức nặng của cơ thể.
Cô như kẻ điên cứ không ngừng kêu lên dù cánh môi vẫn bị khoá chặt bằng cái hôn sâu hút không chút khoan nhượng.
Đến khi cô tưởng chừng bản thân sắp bị rút cạn dưỡng khí, Dung Lạc mới dừng lại, rời môi cô một lúc.
Hạ Nhi như vừa được lấy lại sự sống, cô thở hổn hển, sợ hãi gào ầm lên:
"Đồ khốn!!!"
Dung Lạc lại không nói một lời, bàn tay rời khỏi chiếc cổ non mịn của cô, tiếp tục hạ người xuống áp chế cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô bằng cánh môi mỏng nóng rực của mình.
Hạ Nhi mở to mắt, nhíu mày nhìn vào gương mặt đang cận kề phía trước.
Vẫn là khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng đầy ngang ngược, nhưng giờ đây cô nhận ra dường như đã có gì đó khác lạ.
Hạ Nhi lại bị hôn đến nghẹt thở, hơi thở của cô gấp dần, mười ngón tay cơ hồ vô thức siết chặt lấy nhau, bấu chặt đến tưởng chừng tứa máu.
Tuy lúc này Dung Lạc không hôn cô theo cái cách mạnh bạo như trước đây, nụ hôn hiện tại vẫn sâu vẫn đậm, lại từ tốn nhẹ nhàng hơn một chút.
Thế nhưng, Dung Lạc càng dịu dàng, Hạ Nhi lại càng hoảng loạn.
Đầu lưỡi Dung Lạc chậm rãi thưởng thức từng hương vị ngọt ngào từ môi cô, không vồ vập không thô lỗ.
Đây là một nụ hôn vô cùng cẩn thận, nâng niu từng chút một.
Đầu ngón tay trơn nhẵn còn cố tình trượt qua cần cổ non mềm của cô một cái, để lại cảm giác khó nhịn vô cùng.
Hạ Nhi bị hành động đó của Dung Lạc làm cho phát hoảng, trái tim cô như bị mấy sợi dây thép đồng thời tra tấn rồi kéo mạnh, trong nụ hôn điên cuồng cô còn ngửi thấy thoang thoảng một mùi máu tanh.
Là do cô đã há miệng cắn xuống.
Dung Lạc làm như không biết cô giãy giụa kiểu gì, dùng một chút sức đã khống chế cô vững chãi như bàn thạch, mặc kệ máu tươi trong khoang miệng, vẫn hôn cô đến trời đất đảo điên, đầu lưỡi cuốn lấy toàn bộ hương vị ngọt ngào cùng vị máu, càng hôn càng kịch liệt, càng hôn càng điên cuồng.
Đến khi cảm thấy nụ hôn kia đã làm Dung Lạc thấy đủ, mới chịu rời khỏi môi cô, đầu ngón tay hồng nhuận trắng nõn đưa lên nhẹ lướt qua làn môi vừa bị hôn đến muốn tan thành nước, trên môi Dung Lạc vẫn treo một nụ cười rất dụng ý, còn Hạ Nhi lúc này lại hoang mang cực độ.
Dung Lạc bật cười nói:
"Tiểu công chúa! Điều tôi có nhiều nhất hiện tại chính là thời gian, tôi có thể từ từ khiến cơ thể em trở nên ngoan ngoãn dưới tay mình."
Giọng nói này, cử chỉ này, cả sự dẫn dụ đầy nham hiểm, ý định du͙ƈ vọиɠ thấp hèn kia chưa bao giờ rõ ràng đến như thế.
Cũng theo câu nói ấy, đôi mắt Dung Lạc tối dần đi, lẫn trong đôi mắt xanh như hải dương ấy chợt rộ lên những du͙ƈ vọиɠ không chút áp chế.
Hạ Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh, mỗi một từ Dung Lạc nói ra giống như tảng đá nặng ngàn cân, đập vào đáy lòng bình thản như mặt hồ của cô, nổi lên gợn sóng.
Cô sợ hãi!!!
Rốt cuộc là vì sao mà nữ nhân này có thể dùng vẻ mặt không chút cảm xúc đưa ra loại ngôn từ lưu manh khốn nạn như thế chứ?
Dung Lạc siết lấy cổ tay Hạ Nhi, thế nhưng đôi tay vốn không muốn làm đau cô, cố gắng đến độ phát run.
"Hôm nay, tôi sẽ để cho em biết, tôi đã vì em mà nhẫn nhịn đến mức nào." Dung Lạc tiếp tục nói, âm sắc đầy quyến rũ, vô cùng tà mị.
Hạ Nhi lại cảm thấy tai mình như nhức nhói khó chịu, từng lời từng chữ của nữ nhân kia ghim thẳng vào lồng ngực cô những nhát dao thật sâu.
Cô! Không! Muốn.
Hạ Nhi tức giận thật rồi, cô gân cổ gào lên:
"Đừng hòng!!"
Dứt lời, cô dùng hết sức lực cụng thẳng đầu mình vào trán Dung Lạc, một lần dùng sức là dùng hẳn mười phần lực đạo, đến mức vầng trán trong phút chốc đỏ tấy lên.
"Hạ Nhi..." Dung Lạc buông hai cổ tay Hạ Nhi ra, ôm lấy trán lùi về sau.
Hạ Nhi thở hổn hển đứng bật dậy, bao nhiêu sức lực đang gồng lên trong người một lúc bị cô dùng hết, cô trực tiếp lao người về phía cửa.
Nhưng Dung Lạc vẫn nhanh hơn cô một bước, dễ dàng bước tới kiềm chặt cơ thể mảnh mai của cô lại, không cần dùng quá nhiều sức lực vẫn có thể bài xích mọi cử động vùng vẫy trên cơ thể cô, ôm chặt cô ném về phía giường lớn.
Hạ Nhi từ trên giường vội vã lùi về sau, cô lập tức đứng bật dậy, hốt hoảng nhảy xuống, hoảng loạn lùi lại qua một bên.
Dung Lạc nhìn cô một bộ dạng hoang mang sợ hãi, khuôn mặt tuyệt sắc vô cùng bình thản vươn tay ra giữ chặt lấy cổ tay của cô, kiềm hãm toàn bộ sự phản kháng yếu ớt của cô lại.
Hạ Nhi càng phát hoảng, cánh môi mềm bị cô cắn chặt đến muốn bật máu.
Trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, cô càng cố gắng lùi về sau, Dung Lạc cũng càng theo đó mà tiến tới trước.
Có lẽ sự hoảng loạn trong đầu óc khiến Hạ Nhi không còn giữ được tỉnh táo, mỗi lần di chuyển đều động đến đồ đạc xung quanh, khiến vài thứ đổ ngã xuống sàn, gây nên hàng loạt âm thanh hỗn loạn.
Đến khi cả cơ thể của cô bị Dung Lạc ép vào tường, hai tay bị khoá chặt trên đỉnh đầu, Dung Lạc ngay lập tức tiếp tục khoá môi cô bằng cái hôn đầy ngang ngược.
Nụ hôn ấy vừa nóng bỏng, vừa sâu xa lại vừa mang đến cho cô sự hoang mang, sợ hãi.
Dung Lạc hôn cô một cách bất chấp như vậy, hôn đến mức cả tinh thần của cô đều sắp tan ra như một đám hoa tuyết mong manh trong đêm đông, đầu lưỡi thâm nhập sâu vào khoang miệng của cô, bao nhiêu nước bọt trong miệng cô dường như cũng bị Dung Lạc nuốt cạn.
Hạ Nhi càng lúc càng thấy cổ họng mình dần khô khan, tiếng kháng nghị thay bằng những tiếng kêu vô nghĩa nhỏ xíu khàn đặc:
"Hm...đừng..."
Sức lực của Dung Lạc mang một tính áp đảo khủng khiếp, đến cả hơi thở của cô cũng sắp bị Dung Lạc đè nén sâu xuống cùng cực.
Mặc cho cô đang phản kháng đi chăng nữa, Dung Lạc rút đi chiếc lưỡi đỏ hồng ấm nóng ra khỏi khoang miệng ướŧ áŧ của cô, mang theo vài sợi chỉ bạc mị hoặc, ngang nhiên tiếp tục hôn cô từ khoé môi đi dần xuống chiếc cổ đang chực run rẩy, đầu lưỡi còn vươn ra chạm khẽ lên hõm vai xinh đẹp của cô.
Nụ hôn rơi trên da thịt cô càng lúc càng trở nên nóng bỏng, Dung Lạc đưa mũi kề vào nơi cổ của cô, thản nhiên hít thở rất đều như thể đang cảm thụ một chất gây nghiện.
Từng làn hơi nóng ấm cứ lướt qua những vùng mẫn cảm của cô, làm cô bao phen phải co người mà nổi gai óc.
Đến khi đầu lưỡi ẩm ướt của Dung Lạc liếʍ ʍúŧ rồi khẽ cắn lên vùng xương quai xanh của cô, Hạ Nhi mới giật mình mở to mắt mà cố sức đẩy mạnh Dung Lạc ra.
Hạ Nhi hoảng loạn đến tột độ, nghiến mạnh từng chữ:
"Dung Lạc!!!"
"Sao nào?"
Dung Lạc nghiêng đầu cười khẽ, kéo một tay Hạ Nhi xuống đặt lên bên hông mình, chiếc áo hơi vén lên, bàn tay cô liền đụng phải làn da bên hông Dung lạc, một mảng mềm mại trơn láng đến chết người.
Còn có chút nóng rực.
Hạ Nhi mở to mắt.
Khốn kiếp!
Nữ nhân lòng dạ hiểm độc này....
Dung Lạc dùng một tay siết lấy cổ tay Hạ Nhi, tay còn lại giữ chặt bàn tay cô áp thẳng lên vùng da thịt nóng rực trên người mình, sau đó siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng cho bàn tay cô cách một lớp vải chạm vào giữa hai chân mình, chạm hẳn vào một mảng ấm nóng đến chết người.
"Ah~" Dung Lạc tà mị rên khẽ, thanh âm mười phần câu dẫn, quyến rũ đến mức làm da đầu người nghe phải tê dại.
Hạ Nhi co chặt năm đầu ngón tay, gần như dùng toàn bộ lực để giữ lại, nhưng Dung Lạc càng không chút tiết chế, khống chế tay cô, cọ sát bàn tay cô vào giữa hai chân mình, không ngừng thở gấp.
"Hah~"
Dung Lạc vừa thở gấp vừa cúi xuống, thanh âm tà mị cất lên đầy yêu dị bên tai cô:
"Em thấy chứ? Tôi đã ướt đến thế này rồi.
Em bảo tôi phải kiềm chế thế nào? Tiểu công chúa..."
Dung Lạc vừa nói vừa quá phận cọ sát liên tục tay cô vào giữa hai chân mình, theo đó là tiếng rên nhẹ, âm giọng đầy sắc dục:
"Hah~"
Hạ Nhi nghiến chặt răng, gầm lên một tiếng chửi thề:
"Mẹ kiếp!!!"
Dung Lạc bỗng bật cười, buông bàn tay đang gồng đến run rẩy của cô ra, dùng ngón tay thon dài nâng khuôn mặt cô áp sát với mình, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của cô, thứ khiến Dung Lạc vừa căm giận lại vừa đau lòng chính là ánh mắt ấy.
Nó còn hơn cả sự vô cảm gấp nghìn lần!
Có lẽ, khi con người ta kiên quyết không muốn chấp nhận một điều gì đó thì lại trở nên vô tình đến mức tàn nhẫn.
Hạ Nhi không muốn nhận tình cảm của bất kì ai dành cho cô, càng không muốn thừa nhận sự quan tâm từ tận đáy lòng của bất kì kẻ nào.
Ngoài Khương Tình.
Dung Lạc kề sát môi mình lên cánh môi cô, từng hơi thở nóng bỏng thả ra rất khẽ, còn có chút run rẩy:
"Nếu em không muốn tôi chạm vào em, vậy...!em chạm vào tôi.
Được không?"
Thanh âm lười biếng phá lệ có tính xuyên thấu, âm cuối hơi giương lên, vô hạn chọc người.
Vừa dứt lời, đôi môi Dung Lạc chậm rãi từ trên ép xuống, hai cánh môi mềm mại của Hạ Nhi dễ dàng bị tách ra, dư vị nồng nhiệt nhanh chóng tràn vào trong, đốt cháy mọi nơi bên trong khoang miệng nhỏ bé.
Chát!!!
Một âm thanh vang dội vang lên trong căn phòng yên ắng.
Hơi thở Hạ Nhi nặng dần, chỉ thấy đầu óc phút chốc như bị choáng váng bởi chính hành động mà mình vừa làm ra.
Cô vừa tát thẳng vào mặt Dung Lạc một cái thật đau, ngay sau đó tay cô cũng lập tức bị giữ chặt.
Mi mắt cô chợt rung lên vài lần, cô căm phẫn nhìn Dung Lạc, nén giận mà nói:
"Cô còn dám vô sỉ.
Tôi sẽ..."
"Sẽ thế nào?"
Dung Lạc nhìn vào lòng bàn tay nhỏ nhắn đỏ tấy của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, sau đó ngước mặt lên nhìn cô.
Đôi mắt hổ phách quật cường, không đẫm lệ, môi mềm cũng không run lấy một cái, chỉ đều đặn thở ra rất nhẹ nhàng.
Nhưng ngay sau đó....
Không thể kháng cự, không thể phát ra bất kì âm thanh nào, Hạ Nhi bất lực bật khóc.
Dung Lạc cảm thấy như có một lưỡi dao đâm sâu vào tim, đau tới mức khó mà chịu đựng nổi.
Đầu óc bỗng như bị xoay cuồng, không gian xung quanh dường như đang bị rung chuyển bởi một cơn gió lốc, phút chốc cả người như bị cuốn bay lên không trung, rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Dung Lạc chợt bình tĩnh lại, lặng thấy tim mình đang từng chút, từng chút quặn đau khi nghe những tiếng nức nở đáng thương kia.
Bản thân Dung Lạc thực sự không hiểu, mình yêu cô nhiều như vậy, tại sao mỗi lần gặp gỡ đều vô tình tổn thương cô, đều không tự chủ mà khiến cô bật khóc thê lương như thế?
Tình yêu của bản thân lại làm cô đau khổ đến như vậy hay sao?
Hạ Nhi khóc đến cả hai hốc mắt đều đỏ rát, cô trừng trừng nhìn Dung Lạc, hơi thở căng thẳng lúc nãy cứ bức lấy trái tim cô làm nó suýt chút ngừng đập.
Tay cô run bần bật, môi đỏ mọng mím lại thành một đường.
Nhìn cô tủi nhục cắn lấy vành môi đến bật máu, Dung Lạc cúi đầu cười khổ:
"Xin lỗi! Thật lòng...xin lỗi em!"
Âm thanh trầm khàn nặng nhọc vang lên.
"Thế nhưng, muốn tôi từ bỏ em, trừ khi tôi không còn trên đời này nữa! Một ngày tôi còn sống, tôi nhất định sẽ bám theo em mãi không buông!"
Dung Lạc vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng xoa xoa một cách luyến tiếc.
Gương mặt Hạ Nhi còn vương nét căm hận cùng buồn bã, nỗi buồn ấy dường như lớn đến mức tràn vào đôi mắt hổ phách long lanh đẹp đẽ.
Khiến người khác nhìn vào càng muốn nâng niu bù đắp mọi thứ cho cô.
Môi mỏng của Dung Lạc mang theo hơi nóng, hôn khẽ lên trên mu bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của Hạ Nhi, dường như muốn dùng toàn bộ sự dịu dàng mà bản thân có được để vỗ về cô, cho dù bản thân chỉ cảm nhận được một vị chua xót đang lắp đầy trong tim mình.
Đau đớn!
Dường như sau ngần ấy năm yêu cô, bao nhiêu đau thương, thống khổ cứ thay nhau đục khoét tâm trí này, cho dù có là một người ngạo mạn ngông cuồng, vô tình tàn độc, hay xấu xa đê hèn cũng không thể không đau đớn.
Trong suốt những năm qua, những năm trời dài đăng đẵng, bản thân Dung Lạc vẫn đơn độc trong chính cuộc đời của mình.
Quyền lực chỉ mang đến cho Dung Lạc một sự kiêu hãnh trên vạn người, cho dù tỏ ra ngạo mạn cường quyền đến mức nào thì thực chất vẫn cô độc đến đau lòng.
Dung Lạc vô thức cười chua xót, đè nén mọi bi thương, oán giận xuống sâu trong lồng ngực.
Nhìn nữ nhân mà mình yêu đến điên cuồng trước mặt, trong lòng là vạn lần đau đớn cùng chua xót.
Dung Lạc khẽ cúi thấp người, tay đan xen luồn vào nước tóc nâu nhạt dài như rong biển của cô, dùng lực kéo cô sát vào người mình, khuôn mặt áp lên trong lòng bàn tay đỏ ửng của cô, từng cái hôn chất đầy ân hận.
Bên ngoài, những cơn gió dường như đã yếu dần đi, cái giá lạnh bên ngoài đã vơi dần, trong căn phòng này từ đầu đến cuối vẫn như một khối băng khổng lồ.
Như trái tim của cô vậy, đối với Dung Lạc là băng giá rét buốt tận tâm can.
Cho dù muốn một mình phá vỡ nó, e sẽ là một chặng đường khó khăn nhất trong cuộc đời.
Hành động của Dung Lạc khiến Hạ Nhi thất kinh, hai mắt cô căng ra tròn như viên ngọc, toàn thân như thể bị đông cứng, đứng yên bất động nhìn toàn bộ cử chỉ mà Dung Lạc đang làm với cô.
Nữ nhân trước mặt cô lúc này, cánh môi ấm nóng vô cùng, hơi thở mang hương trầm lướt qua chóp mũi của cô.
Hạ Nhi kích động giật ngược tay về, hoảng sợ nói:
"Cô điên rồi!"
Vừa dứt lời, cô đã một mạch lao thẳng ra khỏi phòng.
Dung Lạc đứng yên nơi đó một lúc, lặng lẽ dõi theo bóng dáng của cô đến khi khuất hẳn.
Lúc này, đôi mắt xanh biếc như hải dương mới có chút biến đổi.
Đúng vậy!
Dung Lạc cũng cảm thấy mình điên rồi.
Là điên vì yêu cô.
Muốn dùng cả sinh mệnh đầy nghiệt ngã này để yêu cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...