Lương Hạ đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào trong qua ô cửa sổ, tay chợt run lên, cái nhói trong tim ban nãy đang mặc sức lan tràn khắp nơi.
Cô bước vào, đáy mắt hiện lên một tia ám quang tối nghĩa.
Bên trong phòng không có Khương Ngọc, chỉ có một nữ nhân thanh cao sang trọng đang quay lưng về phía cô.
Là Du Tử Miên.
Du Tử Miên mặc một chiếc váy màu tím, mái tóc xoăn buông thả sau lưng, lộ ra vành tai tinh xảo, trên gương mặt mang theo ý cười, cả người tràn đầy hơi thở của một tiểu thư danh giá.
Khoảng khắc cô bước vào phòng, Du Tử Miên cũng chậm rãi xoay người lại.
Khác hẳn với Du Tử Miên một thân trang nhã quý phái, Lương Hạ mặc một chiếc váy liền vạt dài, chỉ một màu trắng thuần khiết, cùng với mái tóc đen, đôi mắt đen, khiến cả người toát lên một vẻ thanh thuần đáng yêu.
So với vẻ điên rồ lần trước, hôm nay Du Tử Miên hành xử rất nhã nhặn, nụ cười bên khoé môi cực kỳ nhu hoà, cô ta bước đến gần Lương Hạ, tính tình dường như đã trở lại với sự điềm đạm và bình tĩnh vốn có, lời nói thốt ra cũng nhẹ tênh như mây:
"Cô tới rồi."
Đôi mắt phiếm hồng của Lương Hạ nhìn về phía Du Tử Miên, nhìn vào cặp mắt trong suốt bình tĩnh kia, cô cảm thấy rõ cái bóng của mình, nhỏ bé lại mơ hồ.
Giống như bản thân mình chưa từng ở trong đáy mắt cô ta.
Nhỏ bé không đáng kể.
Lương Hạ tự trấn an bản thân, cô nhìn khắp căn phòng, lại nhìn Du Tử Miên, khẽ hỏi lại một câu:
"Khương Ngọc đâu?"
Du Tử Miên thở dài một hơi, nhìn sang Lương Hạ, thanh âm vẫn không đậm không nhạt:
"Khương Ngọc vẫn ổn.
Chị ấy có lẽ đang chuẩn bị cho lễ đính hôn của tôi và chị ấy."
Lúc nói những lời này, trong ánh mắt Du Tử Miên dấy lên chút quỷ dị.
Lương Hạ hơi khựng lại giây lát, cõi lòng bỗng cảm thấy không thoải mái.
Tim cũng thắt lại, cả thể xác lẫn linh hồn bỗng chốc rạn nứt, vỡ vụn.
Thế nhưng khi lên tiếng, giọng cô cũng thản nhiên:
"Vậy cô gọi tôi đến..."
Du Tử Miên cười cười, rất lâu sau mới nói:
"Tôi gọi cô đến đây vì có người muốn gặp cô."
Lúc này Lương Hạ mới ngước mắt lên, ánh mắt ánh lên một chút phẫn nộ, giọng nói đè xuống rất thấp:
"Cô lừa tôi đến? Một thiên kim tiểu thư như cô cũng có lúc sử dụng những thủ đoạn ấu trĩ như thế này sao?"
Con ngươi Du Tử Miên hơi trầm xuống, gương mặt vốn dĩ có chút âm hàn giờ đây càng trở nên lạnh lẽo hơn, còn mang theo vài phần độc ác tàn bạo không nên xuất hiện:
"Thủ đoạn ấu trĩ?"
Sắc mặt Du Tử Miên đóng băng, con ngươi bình tĩnh dường như có sương lạnh đang ngưng tụ:
"Cô thì tốt đẹp lắm sao? Vừa nghe thấy Khương Ngọc gặp chuyện, biết rõ Ngọc hiện tại sắp đính hôn với tôi, vẫn mặt dày đến đây.
Cô thì tốt lành lắm sao?"
Lương Hạ hít một hơi thật sâu, dùng hết sức che đậy sự nhút nhát sâu trong nội tâm, thần sắc lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, bình tĩnh nói:
"Khương Ngọc và tôi vốn đang là một đôi, chính cô là kẻ thứ ba xen chân vào phá hoại nó.
Bây giờ tiểu tam phá hoại tình cảm của người khác cũng có thể ăn nói hống hách ngang ngược như bản thân là người đến trước vậy à?"
Du Tử Miên tức giận đến phát run, cô ta liếc nhìn bốn phía, bỗng nhiên túm lấy đồ vật trên bàn đập về phía Lương Hạ.
Tiếng xé gió vang lên, ngay lúc này một bàn tay nhanh chóng đưa ta kéo lấy cánh tay Lương Hạ, cả hai cùng hơi nghiêng người, tránh khỏi vật thể tập kích, cái hộp làm bằng gỗ, đâm vào vách tường, sau đó bắn ngược trở lại, rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành mấy khối.
Hạ Nhi vừa đến đã gặp một màn chào hỏi 'thâm tình' như thế, đôi mắt hổ phách đã trở nên lạnh đi mấy phần.
Dáng dấp nữ nhân kia rất đẹp mắt, nhưng không phải cũng đều là con gái cả à, sao phải đối xử với nhau khốc liệt thế?
Du Tử Miên sửng sốt một chút, ánh mắt liếc qua quét đến sắc mặt lạnh như băng của Hạ Nhi, đáy lòng hơi rụt rè, nhìn chằm chằm cô mấy giây.
"Lương Hạ nói sai sao?"
Thanh âm thanh lãnh vang lên bên tai Du Tử Miên, làm lông tơ toàn thân cô ta đều dựng đứng lên.
Ngay sau đó, Hạ Nhi vẻ mặt phiền não quay sang nhìn Lương Hạ ở phía sau, cắn răng mắng:
"Đồ ngốc!"
Giọng nói của cô gái mát lạnh nhẹ nhàng, tựa như nước suối trong ngọn núi, róc rách chảy đến đáy lòng người khác, còn mang theo một mảnh hàn khí.
Rõ ràng Lương Hạ bị hai chữ "đồ ngốc" này đập cho đần độn luôn.
Nhưng ngay lập tức Lương Hạ liền hiểu ra Hạ Nhi ám chỉ việc gì, cô lủi thủi cúi đầu, thở dài.
Bối Lạc lúc này cũng đã chạy vội đến, sau khi nhìn rõ tình huống trong phòng bệnh, thần sắc hơi kinh ngạc:
"Đây là thế nào?"
Bối Lạc nhìn Du Tử Miên một cái, không nói thêm tiếng nào nữa.
Hạ Nhi cũng không muốn trách móc Lương Hạ ngay lúc này, cô chống tay lên cửa, tư thái vô cùng hung hăng càn quấy lại cuồng vọng, nhìn Du Tử Miên hỏi:
"Làm gì thế? Cô muốn đánh nhau với Lương Hạ à?"
Du Tử Miên: "..."
Xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị.
Một lát sau, Du Tử Miên mới dè dặt lên tiếng:
"Hạ Nhi! Cô đến đây làm gì?"
Hạ Nhi nhướng mày, hỏi ngược lại:
"Cô mù không nhìn thấy à?"
Rõ ràng chính là vì sợ Lương Hạ bị ức hiếp mà đến, vốn là một câu trả lời bình thường lại biến thành chửi đối phương bị mù.
Bối Lạc đứng bên cạnh có chút buồn cười, vội che miệng lại.
Du Tử Miên cứng họng, có lẽ chưa từng gặp một nữ nhân nào nói chuyện khó nghe như vậy, cô ta hơi lúng túng, hít thở sâu một hơi, bàn tay ngọc ngà được chăm sóc cẩn thận khẽ nắm chặt vạt váy, ánh mắt liếc tới Bối Lạc, sau đó hừ lạnh:
"Khương phu nhân là đến ra oai đấy à? Cô là người ngoài, đừng có xen vào việc của người khác."
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, đôi mắt hổ phách nheo lại:
"Lương Hạ là bạn thân của tôi, tôi không xen vào không được.
Du Tử Miên, rõ ràng Lương Hạ đã thoái vị nhường Khương Ngọc cho cô rồi.
Cô còn muốn gì nữa? Một chính thất tốt như tiểu Hạ nhà tôi, cô đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu.
Còn không mau mau cảm ơn, cứ đến tìm gây sự với tiểu Hạ là thế nào? Hả?"
Nhịp tim Du Tử Miên bỗng nhiên gia tốc nhảy dựng lên, cô ta không ngờ Hạ Nhi chỉ dăm ba câu đã chặn họng khiến cô ta nói không ra lời rồi.
"Là ta bảo con bé đưa cô đến."
Tiếng bước chân vang nhẹ ngoài cửa, Vu Mẫn bước vào, giọng điệu và thái độ đều ôn hòa, điềm đạm, phong đạm của một nữ nhân quý khí bậc nhất lộ rõ không chút che giấu.
Du Tử Miên vừa trông thấy Vu Mẫn, giống như bị uỷ khuất cực lớn, khoa trương lấy tay che miệng lại, đôi mắt ửng đỏ.
Vu Mẫn bước đến bên cạnh cô ta, dùng bàn tay vỗ vỗ vai cô ta, tựa như an ủi.
Vu Mẫn hôm nay mặc một chiếc đầm dài chạm gối màu trắng, được may bằng chất lụa mịn màng, nổi bật là một đoá anh đào được thêu thủ công làm điểm nhấn.
Xung quanh được đính đá, vài cánh hoa rơi dần về phía chân váy tạo nên tổng thể vô cùng mềm mại.
Sau lưng Vu Mẫn là hơn mười vệ sĩ của Khương gia, trong đó có một người trên tay xách theo một chiếc vali, người đó đi đến bên Vu Mẫn, đặt chiếc vali trên bàn, sau đó cẩn thận mở ra.
Trước ánh mắt của mọi người trong căn phòng, là một vali đầy tiền.
Vu Mẫn ngồi trên ghế, như đấng bề trên cao cao tại thượng nhìn Lương Hạ đứng gần đó, lạnh giọng nói:
"Như lúc trước tôi đã đề cập qua với Lương tiểu thư, nếu cô rời xa Khương Ngọc, tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền đủ để sống an nhàn cả đời không lo."
Lương Hạ sững người.
Hạ Nhi nghe thấy liền há hốc mồm.
Excuse me??
Chơi bổn bảo đấy à!!
Cái này là trần trụi vả vào mặt bổn bảo rằng: Đồ không có tiền!!!
Hạ Nhi cảm thấy bản thân bị sỉ nhục vô cùng sâu sắc, cô thương tâm cực độ, đôi mắt hổ phách nhìn về phía Lương Hạ cũng tràn ngập sự phẫn uất.
Bàn tay không chút khách khí đưa ra nắm lấy cổ áo Lương Hạ, cô lắc tới lắc lui, lắc đến nỗi làm Lương Hạ đầu óc choáng váng không hiểu gì, vừa lắc vừa gào thống thiết, vô cùng bi phẫn:
"Cậu làm gì mà khiến cho bà ta nghĩ cậu thiếu tiền đến mức đó hả Lương Hạ? Bổn tiểu thư chính là một cây đại thụ rụng ra tiền hái ra kim cương của cậu, tại sao cậu không lấy tiền của tớ? Tại sao? Cậu kỳ thị tiền của tớ đấy à?"
Lương Hạ vốn dĩ đang sửng sốt, bị ăn cả một bài như thế này quả thực cũng cứng họng.
Sắc mặt trong phút chốc trở nên đen sì, nghiến răng nghiến lợi trừng Hạ Nhi, cũng gào lên với âm lượng không hề thua kém:
"Tớ đã nói là tớ không cần tiền rồi.
Người ta là đưa tiền tới muốn sỉ nhục tớ.
Cậu làm như người ta đưa tiền tới sỉ nhục cậu là thế nào?"
Hạ Nhi nghiến răng:
"Tiểu Hạ chết tiệt!! Sỉ nhục cậu chính là sỉ nhục bà đây không có tiền!! Cậu nói xem? Bà đây không có tiền cho cậu ăn sung mặc sướng cả đời hả?? Bà đây không có tiền bao nuôi cậu hả? Hả? Hả?"
Đám người: "..."
Lương Hạ: "...."
Bối Lạc: "..."
Lần đầu tiên Bối Lạc cảm thấy, cho dù cô đứng ở đây, nhưng thật sự rất giống một món đồ vật không có sinh mệnh, không chú ý gần như không thấy được.
Nhìn cô gái toàn thân đều lộ vẻ tàn bạo, giống như ác quỷ lấy mạng, khí lạnh từ lòng bàn chân Bối Lạc xông lên, bàn tay cô siết lại thật chặt, đáy lòng đầy rối rắm.
Hạ Nhi lúc này đã bình tĩnh lại, một tay nắm cổ áo Lương Hạ, rành rọt từng chữ nói:
"Lương Hạ! Cậu nhìn đi, kể từ lúc cậu chọn Khương Ngọc, tất cả uất ức đau xót, đều chỉ có thể một mình chịu đựng, không ai giúp được cậu cả.
Những lúc thế này, chỉ có bản thân cậu mạnh mẽ, không sợ hãi mới chống lại được thôi.
Cậu đừng có suốt ngày cố gắng làm tăng cái giá trị thánh mẫu của mình nữa, hay cậu muốn đổi tên thành Thánh Mẫu Lương Hạ hả? Cậu hiền lành dễ bắt nạt vượt ngưỡng quá rồi đấy."
Lời nói của Hạ Nhi hết sức tàn khốc, nhưng lại làm rõ hiện thực, đúng là kể từ lúc chia tay Khương Ngọc, tất cả mọi thứ Lương Hạ đều đang phải tự gánh chịu.
Hạ Nhi đã từng đặt những sự thật tàn khốc nhất ở trước mặt cô, cho cô biết sự hiểm ác đáng sợ, bẩn thỉu bên trong cuộc sống của hào môn đại thế gia.
Nhưng khi đó, vì yêu Khương Ngọc, cô vẫn quyết định như vậy.
Hạ Nhi biết không thể thay đổi quyết định của cô, vì thế liền muốn giúp cô tính toán cho tương lai, cô đều từ chối.
Cô tin tưởng Hạ Nhi, nhưng cuối cùng vẫn vì tự trọng rẻ mạt mà từ chối đi sự giúp đỡ của cô ấy.
Hạ Nhi gằn từng chữ bên tai Lương Hạ, như nhắc nhở:
"Lương Hạ! Có một người bạn tốt cũng là một loại bản lĩnh.
Cậu tin tớ không?"
Lương Hạ còn chưa trả lời, Du Tử Miên đứng bên cạnh đã cao ngạo vênh mặt lên:
"Lương tiểu thư! Vu phu nhân đã giữ lời đem tiền đến cho cô.
Cô biết điều thì cầm tiền rồi cút..."
Lời Du Tử Miên vừa dứt, Hạ Nhi đã buông tay Lương Hạ ra, đột ngột xoay người, vặn cổ tay, nham hiểm nhìn chằm chằm Du Tử Miên, giọng nói dường như nhuộm lạnh giá thấu xương:
"Cô vừa nói cái gì?"
Mặt Du Tử Miên hơi biến sắc, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác rất khủng bố, hai chân không nhịn được phát run.
Cô ta vốn không muốn run, nhưng lại không khống chế được mình.
Hạ Nhi đưa tay kéo cây gậy bên cạnh góc tường không biết là dùng để làm gì, mấy bước đi tới phía Du Tử Miên, giơ tay đánh.
Đám người: "..."
Mẹ kiếp!!!
Nếu không phải Bối Lạc và Lương Hạ lao đến ngăn lại, Hạ Nhi có lẽ là muốn đánh chết Du Tử Miên luôn.
Du Tử Miên đưa tay lên che mặt nên mới tránh cho mặt mũi không bị bầm dập, liên tiếp bị đánh cho trở tay không kịp, trong lòng cũng tràn đầy lửa giận, rống to với cô:
"Hạ Nhi! Con điên này, tôi làm gì cô hả? Tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát!"
Hạ Nhi cười lạnh ném cây gậy trong tay đi, giọng nói băng lãnh đầy nhạo báng:
"Tố cáo tôi? Đi mà tố cáo, đánh người mà thôi, cùng lắm thì đền chút tiền, bà đây không thiếu nhất chính là tiền.
Cô còn dám sỉ nhục Lương Hạ trước mặt bà, bà đây sẽ xé nát cái miệng của cô ra!"
Du Tử Miên hoảng hốt:
"Cô..."
Trên mặt Hạ Nhi toàn là ý lạnh:
"Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện cô lừa tiểu Hạ đến đây.
Nếu cô còn dám động đến Lương Hạ nữa, bổn tiểu thư sẽ cho cô biết thế nào gọi là sống không bằng chết."
Mẹ nó! Cô cứ đe dọa trước, nếu đe dọa không được thì dùng tiền chơi chết cô ta, chết rồi vứt xác cho chó gặm.
Hạ Nhi nghiêng đầu nhìn Lương Hạ đang không lên tiếng, lại muốn mắng thêm vài câu, cuối cùng nhịn xuống.
Lương Hạ nhìn thoáng qua Hạ Nhi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Vu Mẫn, cô lạnh giọng rành mạch từng chữ:
"Vu phu nhân.
Chuyện tôi và Khương Ngọc chia tay là ý nguyện của cả đôi bên.
Tôi không hề vì tiền mà chia tay với Khương Ngọc.
Tôi và Khương Ngọc hiện tại nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi.
Vì thế mong Vu phu nhân cùng vị Du tiểu thư này đừng làm phiền tôi nữa.
Tôi và Khương Ngọc đã hoàn toàn chấm dứt với nhau rồi."
Vu Mẫn nghe thấy liền nhíu mày.
Trong ấn tượng của bà ta, Lương Hạ chỉ là một cô gái bình thường vô cùng nhút nhát, cực kỳ không xứng đôi với Khương Ngọc, nhưng nhìn Lương Hạ bây giờ, căn bản là giống như đổi thành một người khác.
Mạnh mẽ hơn, cũng kiên quyết hơn.
Đáy lòng Vu Mẫn hơi trầm xuống, tuy còn có chút nghi hoặc, nhưng sắc mặt vẫn không hề biểu hiện gì.
Lương Hạ sau khi nói xong, lại quay sang Hạ Nhi, cười khẽ:
"Hạ Nhi! Tớ...!đi trước."
Giọng của Lương Hạ nhã nhặn cất lên, mỉm cười rất nhạt.
Nét mặt đó của Lương Hạ khiến Hạ Nhi có chút bất an, có chút thương xót, cô chầm chậm gật đầu.
Cô biết hiện tại Lương Hạ rất thương tâm, nếu tiếp tục để Lương Hạ chứng kiến những việc hiện hữu trước mắt thêm nữa, có lẽ Lương Hạ sẽ không chịu đựng nổi.
Một màn kia đã rút cạn sức lực của Lương Hạ rồi.
Dù sao thì bầu không khí hôm nay quả thực quá sức ảm đạm và nặng nề, không thích hợp để trò chuyện một cách bình thản nữa.
Tiếng đóng cửa bạc bẽo vang lên, bóng dáng Lương Hạ khuất hẳn sau lối cầu thang xoắn ốc, lúc này Bối Lạc mới không cầm lòng buông ra một tiếng thở dài.
"Tớ sẽ đi theo Lương Hạ."
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, nhìn Bối Lạc rời bước ra khỏi phòng bệnh, đi theo lối hành lang dài rộng tiến thẳng ra sau vườn hoa.
Lương Hạ vừa rời đi, Hạ Nhi lúc này mới ngẩng đầu, liếc nhìn khuôn mặt Du Tử Miên lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, biểu cảm đang cực kỳ khó coi.
Khóe miệng Hạ Nhi cong lên một nụ cười mỉm, đôi mắt hổ phách khẽ chuyển qua, vô cùng lạnh lùng:
"Du Tử Miên! Cô đã nghe rõ rồi chứ? Lương Hạ và Khương Ngọc đã chia tay.
Cô đừng có suốt ngày kiếm chuyện với tiểu Hạ nữa.
Theo tôi biết hiện tại cô vẫn chỉ là trợ lý của Khương Ngọc, còn chưa được gọi bằng hai chữ 'bà Khương' đâu.
Tiểu Hạ và Khương Ngọc hiện tại một xu quan hệ cũng không dính tới nữa, tại sao việc Khương Ngọc bệnh tật ốm đau gì cô đều gọi cho Lương Hạ để thông báo vậy? Lương Hạ phải chịu trách nhiệm cho chuyện sống chết của Khương Ngọc sao? Vậy được, muốn Lương Hạ chăm sóc hay chịu trách nhiệm toàn bộ cũng được thôi, mời cô tránh sang một bên, để Lương Hạ và Khương Ngọc của cô bên nhau như hình với bóng, như cây liền cành, sẵn tiện gắn thêm cái mác 'bà Khương' cho Lương Hạ nữa, lúc ấy cho dù không muốn chịu trách nhiệm cũng không được.
Sao, cô có nỡ không?"
Du Tử Miên bị Hạ Nhi vả cho một tràng, cứng họng đờ hết cả người ra, nhìn vô cùng đần độn.
Còn chưa kịp suy nghĩ ra câu nào để phản bác, Hạ Nhi đã tiếp lời:
"Bản thân cô chẳng qua cậy mình thân thiết với vị Vu phu nhân kia chứ gì? Rõ ràng chỉ mang một cái thân phận là trợ lý, có cưới được người ta hay không còn chưa biết đâu.
Ra vẻ ta đây là chính thất với Lương Hạ làm cái gì? Du Tử Miên! Cô không cần suốt ngày nhắm vào Lương Hạ, đề phòng Lương Hạ như canh trộm chó vậy.
Hiện tại Lương Hạ chả thèm mà tranh giành với cô đâu.
Nếu mà đã cướp được ấy, cứ tuỳ tiện mà dùng cho đã đi."
Lời Hạ Nhi nói từng câu từng chữ đều vô cùng chói tai, nghe ra hơi ảo một tí, nhưng sự thật cũng gần gần như vậy.
Nói đến mức Du Tử Miên mặt trắng như giấy, lồng ngực thở hồng hộc vì tức nghẹn, lên không được, xuống cũng chả xong.
Vu Mẫn nghe xong liền nhíu chặt cả chân mày, vẻ mặt tựa hồ sắp kiềm chế hết nổi.
Gương mặt bà ta lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, biểu cảm cực kỳ khó coi.
Du Tử Miên tức đến lồng ngực phập phồng, thở hổn hển không ra hơi, nhưng vẫn âm thầm điều chỉnh lại tâm trạng, đến cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh lại được, nhìn về phía Hạ Nhi, nói:
"Bản thân cô gả được vào Khương gia chưa? Chẳng phải cũng chỉ ỷ lại mình là thiên kim của Hạ gia thôi sao?"
Bốp!!
Một cái tát trời giáng đáp lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Du Tử Miên.
Thân thể Du Tử Miên lui lại mấy bước, đụng vào bức tường phía sau.
"Cô..." Du Tử Miên đau đến hút khí, tức đến hộc máu nói: "Cô lại dám đánh tôi?"
Giọng nói kia rất oán giận, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, lẫn khiếp sợ.
Sau khi ném một cái tát qua, nét mặt Hạ Nhi vẫn bình thản đến đáng sợ, gương mặt không chút biến đổi nào, lạnh lùng buông một câu:
"Đánh cô thật bẩn tay."
Hạ Nhi bẻ khớp tay, còn muốn đến bù thêm một cước, chỉ là còn chưa kịp tiến lên, Lam Thất đứng bên cạnh đã chặn lại, ổn định tâm tình, nghiêm trang nhấn mạnh:
"Phu nhân, đánh người là phạm pháp."
Lam Thất nói bằng chất vọng vô cùng chính nghĩa, đúng lý hợp tình.
Hạ Nhi nhướng mày, gằn giọng:
"Tôi không đánh chết."
Đánh cho tàn phế cùng lắm thì bồi thường tiền, bổn tiểu thư không có gì khác, chỉ có tiền.
Không có gì phải sợ cả.
"Phu nhân, đánh người là phạm pháp" Lam Thất vẫn một mực khẳng định, ngay sau đó liền vô cảm lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: "Để tôi bắn chết cô ta giúp cô."
Dứt lời, tay liền đưa vào trong áo, vô cùng thành thật chuẩn bị rút súng.
Hạ Nhi: "...."
Phía trước chém gió như vậy, tại sao câu sau vừa ra khỏi miệng lại là một chuyện tàn bạo đẫm máu như thế hả.
Khương Tình đào tạo nhân tài cũng ra hình ra dạng lắm, cực hợp ý cô a.
Cô thích! Lên! Bắn chết ả cho bổn cung.
Lam Thất vừa dứt lời liền xoay người, mặt mũi lạnh lanh nhìn Du Tử Miên:
"Trước giờ tôi chưa từng ra tay với nữ nhân.
Nhưng phu nhân đã có lệnh.
Mạo phạm tiểu thư một tí vậy.
Chỉ một viên đạn là xong ngay thôi."
Du Tử Miên nghe thấy, kinh hồn tán đảm lùi về sau, dường như còn chưa thấy đủ.
Cô ta trực tiếp chạy về phía Vu Mẫn, trốn sau lưng bà ta, gào ầm lên:
"Vu phu nhân.
Người mau cứu con."
Du Tử Miên chỉ nức nở, thanh âm rất nhỏ, giống như con mèo con, vừa nhìn liền phá lệ khiến người ta thương tiếc, diễn vô cùng tròn vai một nữ nhân lương thiện thuần khiết sáng trong, như một đóa hoa bách hợp, tươi mát ngọt ngào.
Hạ Nhi nhìn tràng cảnh này, cô đứng ở cửa ra vào, nói là tức giận thì chưa tới, mà nói không tức giận lại chẳng đúng lắm.
Chỉ thấy buồn cười.
Lam Thất nhìn tình trạng trước mặt, suýt nữa đập lên mặt Du Tử Miên mấy chữ 'có phải cô có bệnh không?'
Còn chưa động tay đã khóc ầm lên.
Cả nhà cô chết hết rồi à?
Không biết đùa giỡn gì cả.
Hạ Nhi kéo khóe miệng cười, khẽ cảm thán:
"Du Tử Miên, chứng bệnh vọng tưởng người bị hại của cô có phải lại nghiêm trọng rồi không? Vệ sĩ của tôi còn chưa làm gì cô mà."
Du Tử Miên con ngươi hàm chứa nước mắt, dường như đang thương tâm không thôi, lúc này liền chuyển thành khiếp sợ mà gào lên:
"Cô còn dám nói, cô ra tay đánh người, cả tên vệ sĩ đi theo cô cũng là một kẻ lưu manh coi mạng người là cỏ rác."
Lam lưu manh Thất: Cô mới lưu manh, cả nhà cô đều là đồ lưu manh.
Nam nhân nào đó nghẹn một bụng tức lại không dám mở miệng ra nói một câu.
Hạ Nhi nhìn vẻ mặt Lam Thất, bật cười thành tiếng:
"Đúng đấy.
Tôi lưu manh thì thế nào?"
Vừa dứt lời, cô nghiêm giọng ra lệnh:
"Lam Thất! Ném cô ta ra ngoài."
Lam Thất nghe thấy liền gật đầu, thân ảnh loáng một cái đã biến mất, lấy một tốc độ cực nhanh đến cạnh Du Tử Miên, chụp lấy cổ tay cô ta, sắc mặt Lam Thất có chút u ám quỷ dị, một tay bóp lấy cổ, đẩy Du Tử Miên ra ngoài.
Vu Mẫn còn chưa kịp thấy nam nhân phía trước hành động thế nào, đã nghe Du Tử Miên hét lên một tiếng rồi im bặt.
Bên ngoài vệ sĩ cũng thấy động tĩnh, đám người mặc áo đen nối đuôi nhau vào phòng.
Du Tử Miên bị siết cổ không la hét được, Vu Mẫn ngồi bên cạnh nhìn thấy liền có chút hoảng, bà ta lại cố trấn định, hướng về đám vệ sĩ rồi lạnh giọng ra lệnh:
"Lôi tên vệ sĩ càn rỡ này ra ngoài."
Đám vệ sĩ nghe thấy, chuẩn bị động thủ liền thấy khuôn mặt của Lam Thất, cả đám đồng loại dừng động tác, ngay cả nhích thân người cũng không dám.
Vu Mẫn phu nhân nổi nóng, trông thấy Lam Thất đã siết cổ Du Tử Miên đến sắp chết ngạt, bà ta la lớn:
"Một đám ăn hại, còn đứng đó làm gì? Mau lên cứu con bé."
Một đám vệ sĩ vẫn bình chân như vại, không chút suy chuyển, ánh mắt nhìn về phía Vu phu nhân như nhìn một kẻ đần độn.
Du Tử Miên lúc này đang bị bóp cổ, mắt trợn trừng nhìn Lam Thất, cổ họng nghẹn ra từng chữ không rõ ràng:
"Anh...!anh muốn làm gì?"
Lam Thất chán ghét ném cô ta ra khỏi cửa, đám vệ sĩ áo đen nhìn thấy lập tức tiến lên một trái một phải đỡ cô ta, đưa cô ta ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Hành động một loạt như thế vào mắt Vu Mẫn khiến bà ta vô cùng phẫn nộ, đập bàn đứng bật dậy.
"Loạn! Làm loạn hết rồi sao?"
Sau khi dứt lời, bà ta quay ngoắc sang Hạ Nhi đang đứng đó, từng chữ từng câu đều là mắng chửi:
"Đúng là nữ nhân không có giáo dưỡng, hư trương thanh thế, ngang tàng đến cực điểm, tới bậc trưởng bối cũng không biết lễ nghĩa kính trọng."
Gia giáo cái nồi!
Đã ức hiếp con gái nhà người ta đến như vậy rồi, còn có mặt mũi đề cập đến gia giáo với cô.
Hạ Nhi bật cười, giải thích:
"Tôi chỉ kính trọng người mà bản thân nên kính trọng thôi.
Vu phu nhân quá đề cao tôi rồi."
Đám người đều đã đi cả, Vu Mẫn cố gắng trấn định bản thân, nhìn cô gái đang dựa trong góc.
Hạ Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, quét mắt qua Vu Mẫn, giơ tay lên chống cằm:
"Với lại cô ta là tự làm tự chịu!"
Tự làm tự chịu??
Vu Mẫn lúc này đã cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại, hỏi:
"Cô là...!Hạ Nhi?"
Hạ Nhi chững chạc đàng hoàng gật đầu:
"Chính là bổn tiểu thư.
Ra mắt Vu phu nhân."
Vu Mẫn sững người.
Nữ nhân trước mặt không nhìn thẳng, chỉ nghiêng một góc mặt sang một bên, ngay góc độ này, vô tình để lộ đường nét tinh tế của xương hàm đầy mỹ quan.
Chiếc mũi cao thon gọn cùng bờ môi cong gợi cảm cũng dễ dàng để lộ ưu điểm, hàng mi dày nặng khẽ rung lên, vài sợi tóc nâu nhạt rơi ra tuỳ tiện phủ trước trán.
Nhan sắc này quả thực khiến người khác bắt buộc phải cảm khái trong lòng.
Tuy rằng bà ta không thường xuyên ra ngoài, cũng ít tiếp xúc với người trong đại thế gia.
Nhưng bà ta cũng thường xuyên nghe được nhiều lời đồn đại, gia chủ hiện tại của Khương gia — Khương Tình, mặc dù tính tình ôn hoà, nhưng khi ra tay giải quyết vấn đề liên quan đến vị Hạ tiểu thư này sẽ vô cùng tàn nhẫn.
Người trong đại thế gia từng nói, Khương gia chủ không thích giết người, nhưng một khi đã động thủ.
Thì việc đó nhất định có liên quan đến Hạ tiểu thư.
Hạ tiểu thư và Khương gia chủ trải qua nhiều sóng gió mới hoà hợp trở lại, và kể từ khi trở về bên cạnh nhau, Khương gia chủ cực kỳ cưng chiều Hạ tiểu thư, chính là loại cưng chiều đến tận trời, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Hạ tiểu thư ở bên ngoài thích ngang ngược thì ngang ngược, hung hăng càn quấy đến lật trời thì Khương gia chủ vẫn ở phía sau chống lên một bầu trời khác cho cô, còn hy vọng cô ở bên ngoài có thể ngang ngược đến lên trời xuống đất.
Sau khi đã xác nhận được người trước mặt là ai, Vu Mẫn mới mở miệng nói:
"Một người thừa kế đại gia tộc hàng đầu như cô, lại kết giao với thể loại hạ đẳng, cô không thấy mất mặt sao?"
Âm phía sau Vu Mẫn đè xuống rất nặng.
Hạ Nhi cười ôn hoà lễ độ, khắp người lại lan tràn ra một cỗ lệ khí, giọng nói lạnh đến âm độ:
"Hạ đẳng? Bà là đang nói ai?"
Vu Mẫn tiến gần Hạ Nhi, hạ thấp giọng, trong giọng nói tràn đầy hung ác:
"Chính là Lương Hạ."
Nét mặt Hạ Nhi bình thản đến đáng sợ, gương mặt hình như không chút biến đổi nào, giọng nói có vài phần lười biếng cùng chế nhạo:
"Tôi lại cảm thấy, con người Lương Hạ rất tốt, đơn thuần lương thiện, dịu dàng khả ái.
Nếu nói Lương Hạ có điểm nào không tốt, chính là tiểu Hạ không có mắt nhìn người.
Lại đi yêu trúng một nữ nhân cặn bã không ra gì."
"Cô..."
Lời nói tiếp theo của Vu Mẫn như bị mắc kẹt lại, không thể nào nói ra được.
Đại khái sau mười mấy giây, Hạ Nhi ghét bỏ đưa tay vào trong túi, rút khăn giấy mang bên người ra lau lau từng ngón tay thanh mảnh thon dài, ánh mắt dửng dưng liếc sang Vu Mẫn, giọng nói giống như là từ chân trời rất xa truyền tới:
"Ồ? Bằng không bà thử nghĩ xem, chỉ bằng cái thể chất cặn bã của Khương Ngọc, sao có thể dễ dàng lừa gạt tiểu khả ái Lương Hạ của tôi như vậy được? Cô ta quả thực chính là đồ cặn bã!"
Vu Mẫn lúc này đã hoàn toàn bị chọc cho tức giận, cau mày, ánh mắt quét qua khí lạnh, bắn thẳng vào đáy mắt cô, quát lớn:
"Cô...!im ngay."
Hạ Nhi cười lạnh, sắc mặt như có thể đóng băng người, trong con ngươi hổ phách không có ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Vu Mẫn, khiến đáy lòng bà ta dâng lên cảm giác vô cùng khủng bố.
Hạ Nhi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt lười biếng đã nhuộm vài phần ý cười:
"Ồ! Tôi không im đấy.
Tôi nói sai à? Bạn gái cũ của đồ lẳng lơ Khương Ngọc, lôi một loạt tất cả ra có thể nắm tay nhau quấn hết một vòng trái đất đấy, như vậy không phải là cặn bã thì là cái gì?"
Toàn bộ khuôn mặt Vu Mẫn lúc này đã hừng hực sát khí, dường như có thể ngưng tụ thành vũ khí sắc bén, chọc thủng máu thịt của cô, thu lấy sinh mệnh của cô, trong giọng nói toàn bộ đều là sự phẫn nộ cùng giận dữ không thể kiềm chế nổi:
"Cô...!nói hươu nói vượn! Hàm hồ!!!"
Hạ Nhi làm như không nghe thấy, tiếp tục hăng say chửi, mắng Khương Ngọc đến máu chó dội vào đầu:
"Bà không biết sao? Khương bại hoại ấy à, một thể loại cặn bã chỉ cần là nữ thì đều không buông tha, rõ ràng chính là đồ cầm thú."
Vu Mẫn nghe người ta chửi con mình nhưng không thể phản bác nổi, thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt trong cổ họng, nói không nên lời.
Khuôn mặt Vu Mẫn lúc này vô cùng phức tạp, dường như một phần e ngại thân phận của cô, tức đến nghẹn một bụng lại không thể bùng phát, bà ta kéo kéo khóe miệng, môi giật giật, phải gắng gượng lắm mới khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thản, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô vẫn sắc bén như dao.
Hạ Nhi đứng trước mặt Vu Mẫn vẫn cười nhạt, một nụ cười hoà nhã, lan ra tận khóe mắt, rồi lại bung nở nơi bờ môi, cợt nhã ngông cuồng vô cùng.
Mái tóc dài màu nâu nhạt nhẹ bay, gương mặt không bôi một chút phấn, đứng ở đó một cách kiêu ngạo, như một đóa tường vi kiêu hãnh.
Vu Mẫn lấy lại tư thái của bậc trưởng bối, từ tốn lạnh nhạt châm chọc:
"Một nữ nhân cuồng vọng.
Muốn làm nữ chủ nhân của Khương gia? Cô là cái thá gì?"
Hạ Nhi mím môi, hừ lạnh.
Thế con của ngươi tính là cái rễ hành gì chứ?
Hạ Nhi vẫn lãnh đạm, không đậm không nhạt treo bên khoé môi một nụ cười rất khẽ, nét mặt tuy vô cảm, vô cùng nhạt nhòa nhưng có một vẻ uy quyền khiến người ta khiếp đảm.
Vu Mẫn nhìn thấy nụ cười đó đột nhiên có cảm giác hoang mang, lo sợ.
"Tôi? Là cái thá gì ư? Tôi là Hạ Nhi — người thừa kế duy nhất của Đại thế gia họ Hạ.
Cũng là nữ nhân duy nhất của Khương gia chủ các người.
Bằng một câu nói 'không phải Hạ Nhi thì không cưới.' Tôi đúng chả là cái thá gì cả.
Phải không Vu phu nhân?"
Ngay lúc Hạ Nhi vừa dứt lời, Tô Thịnh đã đến.
Vừa bước vào cửa đã cung kính cúi đầu với cô:
"Phu nhân."
Vu Mẫn vừa trông thấy Tô Thịnh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch đi mấy phần.
Tô Thịnh là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Khương Tình, trước giờ chưa từng cúi đầu với bất kì ai, ngay cả bà ta gặp Tô Thịnh còn phải nhúng nhường lấy lòng, thế mà hiện tại ở trước mặt Hạ Nhi, một câu 'phu nhân' gần như đã thừa nhận Khương gia tương lai sau này chỉ có duy nhất một vị là nữ chủ nhân.
Tô Thịnh trông thấy Vu Mẫn, cũng nhẹ nhàng lễ độ chào hỏi:
"Vu phu nhân!"
Giọng nói của Tô Thịnh không nhanh không chậm, ngữ điệu cũng bình lặng như gió thoảng, nghe không ra nửa điểm kính trọng.
Hạ Nhi trông thấy Tô Thịnh liền nhướng mày, ngữ khí có vài phần không vui:
"Bận rộn nhiều việc ở Khương thị, còn đến đây làm gì?"
Tô Thịnh vội vàng đáp:
"Phu nhân! Chủ tịch đã dặn dò, mọi thứ phu nhân dặn làm đều phải do tôi đích thân đi giải quyết.
Thế nên.."
Hạ Nhi: "..."
Chỉ là lấy một ít tiền mặt mà thôi, cái này có phải gọi là 'giết gà dùng dao mổ trâu' không?
Hạ Nhi thở dài, ánh mắt lướt qua một phần suy tư nhưng không có ý kiến thêm nữa, nhìn về phía Vu Mẫn, cô lãnh đạm nói:
"Vu Mẫn phu nhân, lúc nãy bà rất khí thế hiên ngang lẫm liệt muốn dùng tiền để giải quyết riêng với tiểu Hạ nhà tôi.
Thật trùng hợp làm sao, bổn tiểu thư từ nhỏ đến lớn rất thích dùng cách thức thô bạo như vậy để giải quyết mọi chuyện.
Đối với tôi, chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết, thì không phải là chuyện nữa.
Thế nên...!Dân chủ giàu mạnh, văn minh hài hòa!! Chúng ta không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Cứ dùng tiền là được rồi."
Vu Mẫn: "...."
Lời vừa dứt, Hạ Nhi bước ra phía sau một bước, phân phó cho Tô Thịnh đứng sau lưng mình:
"Lấy tiền, đập bà ta."
Tô Thịnh nghệch cả mặt, thần sắc đần độn.
Lam Thất cũng há hốc mồm.
Thao tác lẳng lơ gì vậy?
Tình huống này là thế nào?
Hạ Nhi nhìn Tô Thịnh, lạnh giọng:
"Tai có vấn đề à? Tôi bảo! Lấy tiền, đập bà ta!"
Tô Thịnh hết cả hồn, không khỏi hơi run rẩy, sau đó mới phản ứng được, phân phó cho vệ sĩ đi theo mở bốn chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, lấy từ trong đó những xấp tiền mới cứng, không chút lưu tình đập lên người Vu Mẫn.
Vu Mẫn bị tiền đập vào mặt, toàn bộ đều là tiền giấy mới cứng, rầm rầm tán ra khắp nơi trong phòng bệnh.
Vu Mẫn trợn trắng mắt, quát tháo ầm ĩ:
"Cô làm gì? Mấy người làm gì vậy?"
Lam Thất đứng bên đã thiểu năng toàn tập, mở to hai mắt.
Bên ngoài cửa có không ít các y bác sỹ điều trị đi ngang qua, vừa trông thấy tràng diện bên trong phòng bệnh lại càng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng giật cả mình.
Nhiều tiền như vậy, tên phá gia nào rải chơi à?
Tiền giấy rơi xuống nền đất, vang lên âm thanh lào xào.
Toàn thân Vu Mẫn bị bao phủ bởi tiền, ánh mắt sợ hãi đến cùng cực.
Thao tác lẳng lơ không chút lưu tình này của Hạ Nhi thật sự đã doạ cho bà ta hoảng sợ tột độ.
Bốn vavi tiền sau khi vung vãi ra, tạo cho giác quan những người có mặt ở đây một cảm giác phi thường chấn động.
Hạ Nhi dựa lưng vào cạnh cửa, chờ cho vệ sĩ mở từng sấp tiền đập vào người Vu Mẫn, tư thế an tĩnh lãnh ngạo, vô cùng phách lối.
Đến khi xung quanh Vu Mẫn đều là tiền giấy, Hạ Nhi mới chậm rãi bước đến, nhếch môi cười lạnh, ngữ khí tràn đầy khinh thường:
"Không phải bà muốn dùng tiền để Lương Hạ rời khỏi Khương Ngọc sao?"
Giọng điệu của Hạ Nhi vừa bình tĩnh lại vừa tùy ý, làm tất cả mọi người ở đây dựng đứng cả lông tơ, da đầu tê dại một hồi.
Không đợi Vu Mẫn tiếp lời, Hạ Nhi đã lãnh đạm tiếp tục nói:
"Bổn tiểu thư bây giờ chính là muốn dùng tiền, đề nghị Khương tiểu thư quý giá của bà tránh xa Lương Hạ.
Bà đồng ý chứ?"
Lời của cô vừa dứt, sắc mặt Vu Mẫn gần như tái xanh, giọng cũng trở nên run rẩy, hốt hoảng cuống cuồng:
"Cô..."
Hạ Nhi nhướng mày, cánh tay đưa ngang trước người, khuỷu tay của tay kia chống lên mu bàn tay, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt bên môi khẽ 'suỵt' một tiếng, giống như đang trầm tư, sau đó rành rọt từng chữ một:
"Tiền đã trao tận tay, bà cứ tuỳ tiện mà nhặt.
Làm người thì phải biết giữ chữ tín.
Tôi mà còn thấy Khương Ngọc lảng vảng quanh Lương Hạ, tôi đánh gãy chân cô ta.
Nhớ kỹ!"
Vu Mẫn trợn trắng mắt nhìn Hạ Nhi, bà ta tức đến mức cả người muốn nổ tung, nghẹn đến một hơi không lên được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Du Tử Miên ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, cô ta hoảng hồn lao đến đỡ lấy Vu Mẫn, ánh mắt oán độc nhìn về phía Hạ Nhi.
Hạ Nhi không thèm để ý đến cô ta, ngay cả một ánh mắt cũng lười quăng tới, cô thu tay lại, cười lạnh lẽo tiêu sái dẫn theo Tô Thịnh và Lam Thất rời đi.
Đám y tá và người vây xem xung quanh ngay lập tức tự động nhường ra cho cô một con đường.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...