Sau lưng là đường chân trời nơi ánh sáng đang di chuyển rất nhanh trong lặng lẽ.
Ánh hoàng hôn hắt lên khuôn mặt Hạ Nhi, toát ra vẻ thanh lạnh vô cùng.
Việc Khương Ngọc và Lương Hạ chia tay, một chút lý do cô cũng không thể biết, Lương Hạ rất kín miệng, chỉ ném cho cô biết kết quả, còn lý do cho dù cô dùng mọi cách cũng không chịu nói ra.
Hai ngày qua cô luôn ở cạnh Lương Hạ, chỉ sợ cô nàng nào đó nghĩ không thông, thậm chí còn bỏ mặc Khương Tình suốt hai đêm liền, ở Lương gia chăm sóc bầu bạn với Lương Hạ, còn thuận tiện giúp Lương Hạ trấn an bà nội Lương.
Cho đến sáng hôm nay khi đọc được những mảng tin tức bị phanh phui trên mặt báo, cô mới đoán ra được phần nào của sự việc.
Tuy rằng xen vào việc riêng của người khác là không nên lắm, nhưng so với việc nhìn Lương Hạ mấy ngày nay liên tục ủ rũ chán chường, cả người gần như mất đi toàn bộ sức sống, cô vẫn nên tới tìm Khương Ngọc hỏi cho rõ ngọn ngành.
Nếu Khương Ngọc thật sự đối với Lương Hạ nhà cô như thế, loại tra nữ như vậy cô nhất định phải dạy dỗ lại một trận.
Hạ Nhi chậm rãi bước vào cửa chính Khương thị, cô nhìn lên trần nhà cao ngất trên đỉnh đầu, nơi ngọn đèn chùm bằng pha lê lấp lánh tuyệt đẹp đang sáng hực một màu trắng tinh khiết.
Xung quanh không ít người để ý tới cô, nhưng lúc này bóng dáng một nữ nhân lướt qua lại thu hút Hạ Nhi.
Trong đôi mắt hổ phách thoáng qua tia gian ý, lông mày nhướng nhẹ, Hạ Nhi nhếch môi cười nhạt.
Đôi chân sải bước tiến thẳng về phía cửa thang máy, đứng bên ngoài, cô vẫn dễ dàng nghe thấy được giọng nói bên trong đang truyền đến:
"Vu phu nhân, chuyện này nhất định phu nhân phải xen vào.
Khương Ngọc không muốn con ở bên cạnh chị ấy nữa, mọi thứ đều sẽ đổ sông đổ bể hết.
Con đã nói với người là chuyện đó đừng quá manh động kia mà."
Du Tử Miên vừa nói vừa ngẩng đầu, ngay lập tức bị nữ nhân đứng trước mặt doạ cho cứng đơ người.
Bước chân Hạ Nhi chậm rãi tiến vào trong thang máy, đôi giày cao gót sang trọng gõ nhẹ xuống nền gạch bóng loáng.
Thứ âm thanh ấy cất lên như mọi khi, rất nhẹ, rất đều.
Nữ nhân đẹp tựa như thiên sứ đoạ lạc, mày liễu cong cong, mi dài và dày, đôi mắt hổ phách sáng ngời lại linh động như làn thu thủy, mũi nhỏ và cao.
"Hạ tiểu thư..." Du Tử Miên bật thốt.
Mùi hương cam thảo dịu dịu tản ra trong không khí, lan dần đến khứu giác nhạy bén của Hạ Nhi.
Hạ Nhi cười nhạt, không nói gì.
Du Tử Miên ngay lập tức nhỏ giọng nói vào điện thoại một câu, sau đó vội vàng tắt máy.
Hạ Nhi không thèm để tâm tới hành động đó, cô nhìn Du Tử Miên, chợt cười thật nhẹ mà tỏ vẻ khen ngợi:
"Du tiểu thư thật biết nắm ý người khác, hương vị trên người cô có chút quen thuộc."
Du Tử Miên nghe thấy, đáy lòng không giấu được vui mừng, điều đó thể hiện rõ trong cả ánh mắt lẫn nụ cười trên môi, cô ta cúi đầu khẽ đáp:
"Là quà do Khương tổng tặng tôi, mùi hương này đúng là không tệ."
Hạ Nhi cong môi cười, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng với chất liệu mỏng nhẹ cực kỳ hoa lệ, khí chất cũng đủ bức người, như điểm xuyết thêm cho khuôn mặt cô, là một vẻ đẹp khiến người ta không thể khinh nhờn.
Du Tử Miên từ phía sau lén lút nhìn bộ váy trên người Hạ Nhi, đáy mắt hiện lên sự khao khát rất rõ.
Thang máy đi lên, dừng ngay tầng làm việc của Khương Ngọc.
Du Tử Miên liếc nhìn cô một lúc rồi bước ra ngoài, ngay sau đó Hạ Nhi cũng từ từ bước đi theo nhịp bước của Du Tử Miên.
Du Tử Miên nghe thấy tiếng giày cao gót không nhanh không chậm vẫn sát sao ở phía sau mình liền quay đầu lại, cười dịu dàng hoà nhã nói:
"Hạ tiểu thư.
Tầng làm việc của chủ tịch phải đi lên..."
"Tôi tới gặp Khương Ngọc." Hạ Nhi lãnh đạm cắt ngang lời Du Tử Miên.
Du Tử Miên sững sờ.
Hạ Nhi đứng ở đó, một bộ dạng nhàn tĩnh không có khí thế gì, thế nhưng trên người lại mang theo tranh phong sắc bén, khiến cho người khác không cách nào mà xem thường được, độ cong nhếch lên của khoé miệng tinh xảo lại mỉa mai vô cùng.
Đôi mắt hổ phách kia trong veo như ánh trăng, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn vào khiến cho người khác phải kinh sợ.
Hạ Nhi dứt lời, cũng không thèm để tâm Du Tử Miên đang thất thần, động thái bước đi chậm rãi của cô như mây bay nước chảy, điệu bộ xinh đẹp, mang theo khí chất hoàn toàn tự nhiên, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.
Đôi tròng mắt màu hổ phách quá mức linh động, bình tĩnh không một chút gợn sóng đảo nhẹ qua Du Tử Miên một cái, sau đó chậm rãi lướt qua.
Trong đầu Du Tử Miên đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, có lẽ bất kỳ ai đối diện với đôi mắt hổ phách kia cũng đều có ảo giác giống như bị lột hết quần áo, phơi bày trần trụi ra ở trước mặt cô.
Cho tới bây giờ Du Tử Miên vẫn chưa từng gặp phải cô gái nào khí chất kinh người như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, vô thức tiến lên nhẹ giọng hỏi:
"Hạ tiểu thư! Cô tìm Khương tổng có việc gì?"
Hạ Nhi đột ngột dừng bước chân, cô yên tĩnh đứng đó, lông mi nhỏ dài cau lại, con ngươi hổ phách trong suốt không có chút sóng gió nào lẳng lặng nhìn Du Tử Miên, sau đó cười rộ lên.
Nụ cười ấy khiến trái tim Du Tử Miên hoảng hốt đến tột độ, giọng Hạ Nhi cất lên lại càng khiến người khác phải sợ hãi không dứt:
"Bổn tiểu thư có nghĩa vụ phải báo cáo với cô sao? Du trợ lý?"
Vẻ mặt Hạ Nhi rất lãnh đạm, ngữ điệu không có bất kỳ một chút phập phồng nào, cực độ xem thường.
Du Tử Miên nghẹn họng, một lúc sau bỗng có cảm giác không cam tâm.
Bản thân cô ta cũng là một thiên kim đại gia tộc lớn, hạ mình đến đây chỉ vì Khương Ngọc, nữ nhân trước mắt rõ ràng là cực kỳ xem thường cô ta.
Lòng tự trọng bị thương tổn, Du Tử Miên nghiến răng đầy phẫn hận, bật thốt:
"Hạ Nhi...!Cô..."
"Tôi thế nào?" Hạ Nhi nhướng mày hỏi.
"...."
Du Tử Miên hoảng sợ lùi về sau một chút, trên người nữ nhân đối diện như thể đang tồn đọng một mảng sát khí u ám, nặng nề sắp nuốt chửng lấy cô ta.
Hạ Nhi khoanh hai tay lại, giọng điệu lười biếng không chút để ý:
"Tới chủ tịch của Khương thị tôi muốn gặp chính là ngang nhiên mà gặp đấy, chả cần phải thông báo cho bất kì ai đâu.
Cô nghĩ cô là cái thá gì mà hỏi bổn tiểu thư câu đó?"
Du Tử Miên nhìn khí thế bức người của nữ nhân trước mặt, cô ta bỗng nhớ lại ngày ấy trên đại tiệc đại thế gia, cô gái này đã ngang nhiên xông vào cho Khương Ngọc một cái tát trời giáng, ngay cả chủ tịch hiện tại và đồng thời cũng là gia chủ đứng đầu Khương gia còn không dám hé răng nửa lời cho hành động ngang ngược tuỳ hứng đó.
Du Tử Miên lập tức tỉnh ngộ, nhỏ giọng lắp bắp nói:
"Tôi không có ý đó.
Hạ tiểu thư..
tôi là buộc miệng mới hỏi..."
Hạ Nhi nghiêng đầu qua, tựa hồ có chút hứng thú với biểu tình lúc này của Du Tử Miên, trong đầu chạy qua một ý nghĩ, ngay lập tức thấp giọng hỏi:
"Phòng làm việc của Khương Ngọc ở chỗ nào?."
Cả đám nhân viên đang ở ngoài sảnh lúc này bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh bốc lên bốn phía, tất cả đều lùi lại một bước đưa mắt nhìn nhau.
Du Tử Miên lại không nhận ra, nghe Hạ Nhi hỏi như vậy liền có chút kích động, dù sao Đại tiểu thư Hạ gia quả thật là một thiên chi kiều nữ mà người người đều muốn nịnh hót lấy lòng, cô ta cũng không phải là ngoại lệ.
"Tôi dẫn Hạ tổng đi." Du Tử Miên cười đến trăm hoa đua nở, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, tuỳ ý Du Tử Miên dẫn đường tới phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.
Vòng qua một đoạn liền tới, Du Tử Miên đẩy cửa bước vào trong, sự nhanh nhảu cùng với kiểu cách thể hiện ra sự quen thuộc với căn phòng làm việc xa hoa tráng lệ trước mặt, miệng luyên thuyên không ngừng:
"Khương tổng chắc là có chút bận nên không có ở đây, Hạ tiểu thư cứ tạm ngồi ở sofa đợi một chút.
Tôi sẽ gọi thư ký liên hệ ngay với Khương tổng."
Hạ Nhi nhìn Du Tử Miên, đột ngột phun ra một câu không đầu không đuôi:
"Làm thế nào để khiến cho cô không thể đi gặp người được nhỉ?"
Du Tử Miên sững người, ngây dại nhìn cô.
Hạ Nhi cong môi cười, thái độ bình thản không chút để ý, khoé môi tà ác nhếch lên, tựa hồ như trưng cầu ý kiến, lại chẳng giống đang trưng cầu ý kiến người ta một chút nào, vô cùng thẳng thừng:
"Du Tử Miên, tôi đánh cô một trận có được không?"
Sắc mặt Du Tử Miên đỏ lên, đầy vẻ không tự nhiên:
"Hạ..
Hạ tiểu thư! Tôi đã đắc tội cô chỗ nào chứ? Cô đừng có ỷ thế hiếp người."
Ỷ thế hiếp người?
Sao ai cũng nói cô ỷ thế hiếp người vậy nhỉ?
Mà cũng đúng, cô chính là đang ỷ thế hiếp người nha.
Cô vốn chỉ định sỉ nhục cô nàng tiểu tam này một trận, cũng chưa có dự định ra tay với cô ta.
Nhưng nếu cô ta đã háo hức muốn bị ăn đòn đến như vậy...
Hạ Nhi âm trầm nghiêng cổ sang trái rồi lại nghiêng cổ sang phải, khóe miệng dần dần cong lên.
truyện ngôn tình
Như chế giễu, như coi thường, giọng điệu vẫn lạnh lẽo đến cùng cực:
"Việc gì động thủ được thì khỏi cần động khẩu, bổn tiểu thư trước giờ không vừa mắt ai thì cứ trực tiếp đập một trận cho hả dạ là được rồi.
Không thích nói nhiều!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...