Ánh nắng sáng sớm lấp ló chiếu qua khung cửa sổ, tạo những gợn sóng nhỏ soi vào gương mặt của Lương Hạ.
Trên gương mặt non nớt ấy, lại có thêm vài phần trầm tĩnh, cũng vô vàng chua chát và ảm đạm.
Những thứ không muốn mất đi, sẽ càng có nguy cơ bị mất nhiều hơn.
Càng muốn nắm chặt thì lại càng phát hiện ra, cho dù có cố sức để nắm giữ bằng hai bàn tay cũng chỉ hoài công phí sức.
Lương Hạ run rẩy đặt điện thoại trên tay xuống, bưng mặt khóc nức nở.
Nơi đại não hệt như vừa bị một tia sét mạnh đánh ngang, đánh đến đầu óc cô chỉ vang lên một tiếng nổ rền thật lớn.
Bây giờ tới hơi thở của cô cũng như một tảng đá nặng đến hàng vạn cân, mỗi lúc đều chèn ép lên thân người nhỏ bé của cô mỗi nặng dần.
Lương Hạ khép mắt cắn môi cố không bật ra tiếng khóc nghẹn trong cổ họng.
Nhưng bờ vai thon sau lớp vải mềm mỏng manh đã thoáng run lên bần bật.
Hạ Nhi thức dậy từ sớm, tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước ngưng đọng ở đuôi tóc nâu nhạt, vì không chịu được sức nặng đã rỏ xuống chiếc váy lụa trắng như bông của cô.
Một tay lau tóc, cô chợt nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu đến thảm thương của Lương Hạ, ngay lập tức ném khăn bước vội đến.
Còn chưa kịp hỏi han, điện thoại bên cạnh bàn đổ chuông.
Hạ Nhi với tay nhặt lấy điện thoại.
Là Kha Viễn.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi nhưng cũng làm Hạ Nhi hiểu được vài mấu chốt của vấn đề đang diễn ra.
Tối qua, phóng viên chụp được một số hình ảnh thân mật của Khương Ngọc và Du Tử Miên trong căn hộ nơi Khương Ngọc ở, bằng một cách thần kì nào đó, thông tin đã lan truyền ra ngoài với một tốc độ rất khủng khiếp, còn lên cả top search.
Tuy rằng chẳng mấy chốc đã được người ta gỡ xuống nhưng vẫn có những lời ra tiếng vào của dư luận.
Ngoài kia các tin đồn đang rợp trời, vấn đề mấu chốt là bản thân Hạ Nhi còn chưa làm rõ ràng được nguồn cơn của mọi chuyện thì...
Hạ Nhi nhìn nữ nhân nhỏ bé đang run rẩy khóc đến thương tâm trên giường.
— Lương Hạ đã biết.
Khốn kiếp thật!!
Nếu nói ở phía sau không có người thúc đẩy mọi chuyện, cô nhất định sẽ không tin.
Rốt cuộc là kẻ nào lại thất đức như thế?
Có biết dùng cái chiêu thức cũ mèm thế này đánh gãy một đôi uyên ương chính là hành động đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung lắm không?
"Tớ không sao."
Lương Hạ ngẩng đầu lên nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại chả có một giọt nước mắt.
Hạ Nhi nhướng mày.
Làm bạn với Lương Hạ bao năm qua, cô vẫn luôn biết Lương Hạ rất mềm yếu, tuy cũng có chút quật cường, ương ngạnh.
Nhưng lúc này rõ ràng trong sự quật cường, ương ngạnh ấy lại điểm xuyến lên một vài đường nét của sự đau thương, thống khổ.
Lương Hạ chính là mang một thân hình nhỏ nhắn lại mềm mại như một mảnh lụa đào, tới cả trong cốt cách cũng yếu mềm, mỏng manh như vậy đấy.
Lương Hạ ngoại trừ sắc mặt tươi tỉnh, cách nói chuyện sâu xa và trầm ổn hơn rất nhiều:
"Tớ không sao.
Thật đấy."
Dứt lời vẫn cười ngọt lịm, tính tình hiền hòa như trước.
____
Buổi trưa ở Lương gia trôi qua rất nặng nề.
Lương Hạ ở trong phòng rất lâu mới cất được những bi thương trong lòng, nói với Hạ Nhi rằng mình muốn dùng bữa trưa.
Thức ăn gồm có hai món điểm tâm, ba món chính, một món tráng miệng, từ khâu lựa chọn nguyên liệu tới khâu bày biện cuối cùng đều cố gắng đạt tới sự hoàn hảo.
Có lẽ vì sự xuất hiện của cô mà bà nội Lương đã mất một phen tâm sức.
Bên cạnh bàn là dụng cụ được làm bằng bạc, không quá chói mắt cũng không quá tối tăm, từng chi tiết của bữa ăn đều được chuẩn bị cẩn thận.
Hạ Nhi vì không muốn cô phụng lòng tốt của bà nội Lương, nên cô ăn rất nhiều.
Trên bàn ăn không có nhiều người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Hạ vốn đã cắt không còn hột máu giờ lại càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Nhất là khi ánh nắng bên khung cửa kính chiếu vào, khuôn mặt cô lại càng trắng nhợt như tờ giấy.
Từ đầu tới cuối Lương Hạ cũng không nói một lời, ngồi trên bàn ăn an tĩnh dùng bữa.
Hạ Nhi nhìn thần sắc của Lương Hạ, có chút lo lắng, sự bất an đó khiến cô cứ thở dài, mỗi lần hơi thở dài trút ra khỏi cửa miệng, tay Hạ Nhi lại nâng tách trà lên nhấp nhẹ một ngụm, im lặng và không nói lời nào.
Cô nhìn Lương Hạ đang di chuyển ánh mắt đượm chút buồn bã sang phía đường lộ đông đúc bên ngoài cửa kính, hơi trầm mặc.
Hạ Nhi biết khi một người nhìn thấy hy vọng và hạnh phúc ở ngay trước mắt, nhưng bản thân lại không tìm được nấc thang để bước qua những khó khăn trắc trở, sẽ cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Lương Hạ hiện tại lại không hề có một chút biểu hiện hoảng loạn hay đau khổ nào, bình thản đến mức làm đáy lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi.
Lương Hạ bản tính hoạt bát, thích náo nhiệt trong quá khứ cùng sự yên tĩnh của hiện tại lôi kéo lẫn nhau, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên như từng cơn sóng biển trong đầu Hạ Nhi.
Hình như đã có cái gì đó thay đổi.
Lương Hạ có vấn đề.
Tình yêu quả thật là một lưỡi kiếm sắc, một lưỡi dao nhọn, có thể cứa nát cả một trái tim ra khiến người ta chảy máu đầm đìa mà vẫn đâm đầu lao vào, sau đó lại đau đớn đến mức độ không thể không chọn cách buông tay.
Lương Hạ trước mặt cô bây giờ giống như một cái cây đã khô cằn, trầm mặc, bi thương và lạnh lẽo.
Đồng hồ đã điểm 12 giờ, cái nắng hanh hanh vàng nhạt nhẹ nhàng phủ xuống thành phố hoa lệ một màu đằm thắm.
Trong đầu Hạ Nhi thoáng vang lên câu nói.
Phải giúp Lương Hạ quên Khương Ngọc.
Bàn tay vô thức siết lại, cô quay sang nhìn Lương Hạ thật lâu rồi quyết đoán:
"Tớ dẫn cậu đi mua sắm nhé."
Hai mắt Lương Hạ như sắp ướt, nghe xong câu này bả vai bỗng run lên.
Cô ngước mắt nhìn Hạ Nhi, trong ánh mắt có thêm rất nhiều sự sửng sốt.
Chỉ một ánh mắt cô đã biết Hạ Nhi sẽ nhất quyết không buông tha ý định đó, chỉ biết gật nhẹ đầu coi như đáp ứng.
Hạ Nhi đứng dậy, chỉnh trang lại chiếc váy bị đùn đẩy, nhăn nhúm.
Hai cô gái rời khỏi bàn ăn, sải bước tiến về phía cửa chính.
Vừa ra khỏi cổng, Hạ Nhi là người đi trước còn Lương Hạ đang lon ton theo sau.
Đột nhiên, Hạ Nhi giật thót cả người khi bất thình lình một bàn tay đưa ra chộp lấy cổ tay của cô, lại thêm một lực kéo ghì cả người cô nép vào vách tường gần đó.
"Khốn kiếp!!!"
Hạ Nhi không chút lưu tình giơ chân lên đá mạnh vào bụng người vừa xuất hiện một cái.
"Ah..."
Âm thanh đau đớn đầy hốt hoảng phát ra trong cổ họng, kẻ trước mặt cô dáng người rất cao, đầu đội nón lưỡi trai màu đen, phần mũi nón được kéo thấp che khuất đi một nửa diện mạo.
"Dám đánh lén bà đây.
Chịu chết đi." Hạ Nhi dứt lời liền bổ nhào lên.
Lương Hạ ở phía sau thực sự cả kinh trước sự liều lĩnh của kẻ lạ mặt, khi mà hiện giờ đang là ban ngày, đường xá đông người thế kia mà lại dám ngang nhiên giở trò.
Trong lúc Hạ Nhi sắp lao lên cho người kia một trận nhừ xương, người kia đã vội ôm bụng lùi về sau, đưa tay lên môi khẽ kêu:
"Suỵtttt!"
Hạ Nhi trợn trắng mắt, cô nghiến răng:
"Suỵt cái quần!!!"
Đến khi Hạ Nhi nhấc chân chuẩn bị cho thêm một cú đá oanh oanh liệt liệt thì kẻ đó đã lộ mặt.
Chiếc nón lưỡi trai được gỡ bỏ, gương mặt nâng cao đối diện, mái tóc đen dài nổi bần bật dưới cái nắng vàng nhạt nhẽo, vài cơn gió nhẹ đã lần lượt kéo nhau lay động vài sợi tóc thanh mảnh bay bay.
Lập tức, hai mắt Hạ Nhi căng đến suýt chút cũng muốn nổ tung.
Sau đó lại cảm nhận sự tức giận ngập trời:
"An Tranh!!!"
An Tranh nhếch môi cười rất hàm ý, giọng nói thâm trầm, ấm áp thì thầm:
"Là tôi.
Em vẫn khoẻ chứ?"
Hạ Nhi hạ chân xuống, hừ lạnh:
"Rất khoẻ."
Bổn tiểu thư khoẻ đến mức có thể lật trời luôn rồi.
"Thật không?" An Tranh bật cười hỏi lại.
Hạ Nhi sa sầm mặt, mím chặt môi, cằm căng ra.
So với sự phẫn nộ như chuẩn bị gươm giáo sẵn sàng liều chết của cô, An Tranh vẫn thản nhiên nhẹ nhàng nói:
"Nhìn khí sắc của em tệ như vậy, lại còn nói rất khoẻ, nói dối không chớp mắt."
Hạ Nhi: "..."
Khí sắc bổn cô nương có chỗ nào không tốt chứ?
Bản thân cô đây chẳng phải vẫn luôn chói sáng rực rỡ như ánh mặt trời sao?
Lúc nãy kẻ nào bị bổn tiểu thư cho một đá phải ôm bụng la um sùm đấy???
Già mồm át lý lẽ vừa vừa phải phải thôi chứ.
Hạ Nhi nhướng mày, khóe môi nở nụ cười đầy tà khí:
"Sao lại đến?"
An Tranh đứng ngoài cửa nhìn khuôn mặt nhăn tít thò lò của Hạ Nhi, vô cùng bình tĩnh nói:
"Tôi biết Lương Hạ gặp chuyện em sẽ không bỏ mặc.
Tôi đến xem có giúp được gì cho em và cô ấy không?"
Lương Hạ đứng phía sau đã há hốc mồm kinh ngạc, còn chưa hồi thần lại.
Hạ Nhi khoanh hai tay, nhướng mày đánh giá An Tranh từ trên xuống dưới một lượt.
An Tranh cười khẽ, nụ cười trong ánh mắt vẫn nhạt nhòa từ đầu tới cuối:
"Đừng đề phòng tôi như vậy có được không?"
Giọng cười giòn giã thanh thuý của An Tranh cất lên, khuấy động khiến bầu không khí bị loãng đi vài phần.
Nơi đáy mắt An Tranh ánh lên chút ý vị kỳ lạ, thấp giọng nói:
"Tôi đến để đưa em và Lương Hạ đi ra ngoài giải khuây."
______
Trước cổng chính Lương gia.
Nơi đường chân trời xa xôi nhất đã có chút nắng nhạt nhòa xuất hiện.
An Tranh mặc nguyên một bộ đồ thể thao cực kỳ phong cách đứng bên cạnh chiếc Ferrari quen thuộc, bàn tay tựa lên mui xe, sau khi thấy Hạ Nhi nắm tay lôi Lương Hạ ra ngoài liền đưa tay ra mở cửa, tư thái thân sĩ toát ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Xin mời hai tiểu thư." Ngữ khí dịu dàng có chút cưng chiều vang lên làm Hạ Nhi nhướng mày.
Cô lướt qua người An Tranh, dùng tay đẩy Lương Hạ vào cửa xe sau, quẩn quanh chóp mũi cô lúc này là mùi hương thanh nhã nhàn nhạt trên người An Tranh đứng bên cạnh, có chút thanh mát sạch sẽ, vừa xa cách lại vừa có phần quyến rũ, giống như lớp băng dưới gió trăng, bảy phần lý trí, ba phần dụ dỗ.
An Tranh hình như đã đổi mùi nước hoa.
Hạ Nhi hít sâu một hơi rồi chui vào trong xe.
An Tranh liếc nhìn cô, ánh mắt đen sẫm thanh u mang một tia ý vị kì lạ, cũng không để cho cô và Lương Hạ chờ đợi, vòng qua bên cửa xe rồi chen người bước vào.
Chiếc Ferrari đỏ đậm ngay lập tức được khởi động, lao vun vút trên đường lớn.
Không biết gió từ đâu thổi tới, thổi cánh đồng hoa hai bên đường khiến nó dạt dào như sóng biển, ùn ùn dâng trào như muốn đổ hết xuống mặt đường.
Không khí mang theo mùi hoa nồng đậm, tiến vào cửa sổ xe, lướt qua mặt An Tranh, cả xe đều là mùi hoa.
An Tranh một tay lái xe, một tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Nhi ngồi bên cạnh Lương Hạ ở phía sau, mở kính xe, thò tay ra ngoài, đón một cánh hoa rơi rụng, cánh hoa êm đềm rơi xuống tay cô, tâm tình bỗng nhiên bình lặng trở lại.
Lương Hạ trầm mặc rất lâu, cố gắng đè nén cảm giác chua chát đang dâng lên trong lòng, ngay sau đó đột ngột lên tiếng:
"Du Tử Miên hợp với Khương Ngọc hơn tớ, cậu thấy có đúng không?"
Giọng Lương Hạ nhẹ nhàng, nếu như không phải vì trong xe quá yên ắng, thì cô cũng chẳng thể nào nghe thấy được.
Hạ Nhi lập tức quay đầu nhìn Lương Hạ, Lương Hạ cúi đầu, một lát sau lại ngẩng lên nhìn cô, miệng nở một nụ cười nhẹ.
Nụ cười ấy không hề ấm áp, mà mang một chút gì đó khổ sở đến chán chường.
Đáy lòng Hạ Nhi dâng lên một linh cảm chắc chắn — Lương Hạ có chuyện đang giấu cô.
Lương Hạ né tránh ánh mắt thăm dò của Hạ Nhi, cười nhạt:
"Tớ sẽ chia tay với Khương Ngọc."
Đôi môi của cô gái nhỏ mấp máy vài chữ rồi bắt đầu buông lỏng bàn tay đang siết chặt, khuôn mặt dần tươi tỉnh hơn:
"Tớ đã nghĩ cả đêm qua.
Việc Khương Ngọc để một nữ nhân mà bản thân từng có tình cảm bên cạnh suốt mấy năm trời, còn che giấu tớ đến kín kẽ.
Tớ..."
Lương Hạ dứt lời liền cúi gằm xuống, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt chuẩn bị tràn trề tuôn.
Khi ngẩng mặt lên, khóe môi cô nở một nụ cười khổ sở:
"Sáng nay đọc những tin tức đó, tớ...!không tin Khương Ngọc nữa."
Hạ Nhi nghe thấy liền sững người.
Quẻ?
Sự việc diễn ra thế này...!là thế chóe nào?
Hạ Nhi thở dài, nhìn Lương Hạ bằng ánh mắt xót xa, rồi đưa tay lau đi vệt ướt nơi khóe mắt Lương Hạ, thấp giọng nói nhỏ:
"Khóc gì chứ.
Cậu làm ra lẽ với Khương bại hoại rồi quyết định cũng không muộn mà.
Tấm hình đó cũng không rõ ràng lắm về mối quan hệ của hai người bọn họ.
Cậu phải suy nghĩ cho kỹ đã."
Lương Hạ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to tròn nhìn khuôn mặt sáng như trăng của Hạ Nhi, không kìm được muốn ôm cô vào lòng, khóc lên nỗi niềm bi thương đến tột độ.
Thế nhưng tất cả những lời nói và sự kích động ấy đều bị ấn chặt vào tận đáy lòng.
Cô muốn bản thân phải mạnh mẽ.
Cuối cùng, Lương Hạ chỉ nói một câu:
"Tớ sẽ gặp mặt nói chuyện nghiêm túc với Khương Ngọc.
Nếu chị ấy đã thật sự lừa dối tớ, tình cảm này...!không cần giữ nữa.
Tớ đã quá mệt mỏi rồi."
Mọi tình cảm sâu sắc cuối cùng chỉ đọng lại thành hai chữ...
Mệt mỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...