Bối Lạc cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, nhưng những suy nghĩ trong đầu thì lan tràn dữ dội, nhìn Hạ Nhi đang ngồi ở sofa đối diện, có chút trầm mặc.
Hương Vũ đang đi lung tung khắp nhà dọn dẹp đồ đạc cho cô.
Bối Lạc có thói quen vứt đồ đạc lung tung, có lúc cầm thứ gì rồi dùng xong lại quên để về chỗ cũ, vì thế Hương Vũ với cương vị là 'thê nô' hiện tại, đành phải ra sức đi thu dọn giúp cô nàng.
Dù sao khách đến nhà mà mọi thứ xung quanh đều rối tung hết cả lên thì đúng là cũng có chút thất lễ.
Hạ Nhi liếc nhìn Bối Lạc, rồi lại nhìn Hương Vũ đang bận rộn xếp ngay ngắn lại một đống đồ trong tủ lạnh, cô cười cười tựa người lên ghế dựa sofa, cả người mềm oặt ra, như xương cốt bị ai rút hết đi vậy, dường như đã lâu lắm rồi không được thả lỏng thế này.
Bối Lạc nhìn Hạ Nhi tựa lưng vào sofa, liền nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy Hạ Nhi dưới ánh sáng đèn dịu nhẹ lúc này trông cực kỳ xinh đẹp, là kiểu đẹp đến kinh tâm động phách người khác, đẹp đến mức khiến người nhìn nghẹt thở, đáy lòng Bối Lạc vô cùng cảm thán, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nếu cô là đàn ông, chắc chắn không kiềm lòng được mà yêu thích.
Chỉ là..
nữ nhân đối diện lại thích nữ nhân.
Hạ Nhi nhạy bén nhìn ra ánh mắt thưởng thức của Bối Lạc, cô nảy sinh lòng trêu chọc.
Chậm rãi chống cằm, mái tóc nâu dài buông xoã lên bờ vai thanh mảnh gợi cảm, đôi mắt hổ phách chớp động, rèm mi dài tuyệt mỹ dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng mờ ảo trên làn da trắng mịn trơn nhẵn như bạch ngọc.
"Tôi với Hương Vũ, cô cảm thấy ai đẹp hơn?"
Hạ Nhi uyển chuyển hỏi một câu không đầu không đuôi.
Bối Lạc mê mẩn nhìn vẻ mặt dụ hoặc mê người của nữ nhân đối diện, không kiềm lòng được mở miệng:
"Tất nhiên là cô..."
Còn chưa nói hết câu, Bối Lạc đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, vội vàng nghiến răng nghiến lợi sửa lại lời:
"Hạ Nhi! Cô dám quyến rũ tôi, tôi không khách khí với cô đâu đấy."
Khuôn mặt của Hạ Nhi quá mức yêu nghiệt, tuyệt đối không thể nhìn chằm chằm, càng nhìn sẽ càng si mê, dù là nam hay nữ.
Sau khi nghe Bối Lạc nói vậy, Hạ Nhi bỗng cười rộ lên.
Nụ cười đó đẹp đến mức khiến Bối Lạc ngây ngẩn cả người.
Bối Lạc dù có chút không cam tâm, nhưng quả thật nếu so về nhan sắc và khí chất, cô thua Hạ Nhi là hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Khương Tình là nữ nhân lãnh đạm thanh cao đến cỡ nào cũng không thể thoát khỏi nữ nhân trước mặt cô bây giờ.
Hạ Nhi quá đẹp, khí chất cũng vô cùng mê người, tính cách lại vô cùng nghĩa khí.
Thế nhưng, cũng bởi vì Hạ Nhi là một nữ nhân như vậy, mới vướng vào cả hai nữ nhân cường thế là Khương Tình và Dung Lạc, để giờ đường tình duyên tràn đầy đau thương.
Bối Lạc thở dài, đáy lòng có chút thương cảm cho Hạ Nhi.
Hạ Nhi thấy Bối Lạc im lặng, nghĩ da mặt Bối Lạc mỏng, cô cũng không chọc nữa, nhưng nhìn dáng vẻ né tránh lại xót xa của cô ấy, cô cũng hiểu được bảy, tám phần Bối Lạc đang nghĩ gì trong lòng.
Thế nhưng cô chỉ cười cười, không muốn để ý đến.
Hạ Nhi luồn tay vào mái tóc, chầm chậm vần vò rồi thấp giọng hỏi:
"Chuyện tôi nhờ cô, thế nào rồi?"
Bối Lạc liếc nhìn Hạ Nhi, chép miệng:
"Đúng là như cô nói, không có chút dấu hiệu nào.
Hạ Nhi, tôi tự biết bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chuyện mà cô nhờ tôi, tôi có chút không hiểu lắm."
"Việc này nếu giải thích ra thì sẽ hơi phức tạp, à..." Hạ Nhi chống cằm nhìn Bối Lạc, trầm mặc một lúc rồi mới dứt khoát nói thẳng: "Tôi phát hiện ra mẹ tôi có quan hệ không tầm thường với mẹ cô."
Bối Lạc há hốc miệng, vẻ mặt tựa hồ không thể tin nổi.
Tuy Hạ Nhi nói có hơi vòng vèo nhưng lời nói đó như đột nhiên cạy mở một khe hẹp trong con ngõ cụt tại não bộ Bối Lạc, một tia sáng chợt lóe lên.
Những hình ảnh trong đầu Bối Lạc đột ngột bừng sáng.
"Vậy tôi phải chăng có thể hiểu thành..."
Bối Lạc liếm môi, tổng kết nhanh chóng:
"Mẹ tôi và mẹ cô..."
Hạ Nhi bật cười:
"Không sai, cô đúng là thông minh, học một biết mười."
Nhịp tim Bối Lạc đập dồn dập, cô vẫn luôn nghĩ tại sao mẹ cô không một chút để ý khi ba cô có nữ nhân bên ngoài, nếu có phản ứng chỉ là sợ địa vị trong Bối gia bị lung lay, trong lòng cũng nghĩ ra một khả năng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.
Lại không ngờ...
Nhưng, suy nghĩ ấy chỉ trong khoảnh khắc đã khiến máu huyết cô sôi trào.
Hạ Nhi nhìn Bối Lạc cứng đơ cả người liền cười khẽ.
Không sai! Từ lúc cô gặp lại Dương Tuyết Hy tại quán bar M, cô đã có lòng nghi ngờ.
Thứ nhất là vì chiếc hộp Dương Tuyết Hy gởi tới, trong đó có đầy đủ những kỷ vật mà ba cô — Hạ Thừa để lại cho cô.
Những đồ vật ấy vô cùng có giá trị, với bản tính của Dương Tuyết Hy trước đây mà cô biết, những vật dụng thế này nhất định sẽ bị bà ta mang đi bán.
Thế nhưng trong chiếc hộp đó, đồ vật vẫn còn được giữ nguyên, có dấu hiệu thường xuyên được lau chùi rất cẩn thận tỉ mỉ.
Dương Tuyết Hy chắc chắn sẽ không làm như vậy, với một nam nhân mà Dương Tuyết Hy hận đến tận xương tuỷ, nỗi hận đó chính bản thân cô cũng nhận thấy rất rõ, chuyện lau chùi hay trân trọng bảo vệ cẩn thận di vật của Hạ Thừa, là chuyện quá mức vô lý.
Vậy người nắm giữ đống di vật đó là ai?
Chắc chắn không phải là Dương Tuyết Hy, vậy chỉ còn lại...!Nhạc Kỷ Đồng.
Nhạc Kỷ Đồng yêu Hạ Thừa, việc giữ lại di vật của ông và tỉ mỉ bảo quản nó, quả thật cũng là chuyện khá bình thường.
Thế nhưng, tại sao chiếc hộp đó lại ở trong tay Nhạc Kỷ Đồng?
Để làm rõ chuyện đó, cô đã tới gặp Dương Tuyết Hy.
Nữ nhân mang danh phận là mẹ ruột thân sinh ra cô khi nghe những lời chất vấn của cô lại chỉ cười đến điên cuồng.
Nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc, nhất là khi cô nhắc đến Nhạc Kỷ Đồng, ánh mắt Dương Tuyết Hy trở nên rất lạ, cũng rất...!quen thuộc.
Trong khoảng khắc đó, cô đã nhận ra một điều, một điều mà cô không thể nào tưởng tượng nổi về nữ nhân sinh ra mình.
Dương Tuyết Hy yêu Nhạc Kỷ Đồng.
Còn là một tình yêu điên cuồng, ngây dại không hề có lối thoát.
Hạ Nhi thở dài, liếc nhìn Bối Lạc đang ngẩn người một lúc, lại nghe tiếng Hương Vũ đang lục đục rửa chén bát trong bếp.
Bối Lạc vội vàng đứng dậy khỏi sofa, nhanh chân chạy vào phòng bếp muốn tiến lên giúp đỡ, thế nhưng vừa đi tới chuẩn bị chạm tay vào đã bị Hương Vũ quát:
"Qua một bên."
Bối Lạc ỉu xìu rụt tay lại, thầm rủa một câu trong lòng.
Qua bên một thì qua một bên, hung dữ vậy làm gì chứ.
Ngoài phòng khách đột ngột vang lên tiếng cười trêu chọc rất khẽ.
Bối Lạc liếc Hương Vũ một cái cảnh cáo, sau đó đi ra ngoài, nhướng mắt nhìn Hạ Nhi:
"Cô cười gì chứ?"
Hạ Nhi khẽ đung đưa tách trà, tiêu diêu như đung đưa một ly rượu vang vậy.
Đôi mắt hổ phách ánh lên chút ánh sáng, cố nhịn cười, sau đó thở dài, uống cạn tách trà rồi thả nó lên bàn, tao nhã đứng dậy, bước đến vỗ vai Bối Lạc một cái:
"Báu vật vô giá dễ cầu còn tình lang trọn đời khó kiếm.
Tôi đến vốn là muốn tâm tình với cô một chút, nhưng có vẻ là tôi quấy rầy đôi uyên ương hai người rồi."
"Cô đang đố kỵ, ghen ghét à?" Bối Lạc bĩu môi nói.
Hạ Nhi bày ra vẻ mặt phong lưu, chép miệng:
"Ừ.
Chuyện tình cảm của tôi không tốt, nên nhìn khung cảnh hai người như vậy, tôi có chút ghét bỏ đấy."
Dứt lời, Hạ Nhi lại ghé sát môi vào vành tai Bối Lạc, thấp giọng bổ sung thêm vài câu trêu chọc:
"Dù sao thì cũng chúc mừng cô và Hương Vũ.
Hai người ngủ với nhau, cũng ngủ ra tình cảm rồi."
Bối Lạc ấp úng muốn phản bác theo phản xạ.
Hạ Nhi lại giơ một ngón tay lên môi 'suỵt' khẽ một tiếng, sau đó xoay người đi ra cửa, chỉ bỏ lại một câu:
"Gởi lời chào Hương Vũ hộ tôi.
Tôi về đây."
Hạ Nhi vừa rời đi, mặt Bối Lạc cũng đã đỏ đến tận mang tai rồi.
Cô xoay người đi vào phòng bếp, nhìn nữ nhân đứng rửa đống chén bát rồi dọn dẹp, bỗng nhiên đáy lòng trở nên ấm áp.
Bối Lạc lao đến ôm chầm lấy Hương Vũ từ phía sau, cô nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Hương Vũ, thật sự là càng ngửi càng thấy thơm.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng không thể rời xa mùi hương trên người nữ nhân này được rồi, cũng không biết ba năm chia xa cô đã sống sót kiểu gì khi thiếu vắng đi sự có mặt của Hương Vũ nữa.
Được ôm Hương Vũ như thế này, cô thấy tất cả đều thật tươi mới và hạnh phúc.
Một cảm giác rất tuyệt.
Hương Vũ có chút bất ngờ, sau đó vội vã lau sạch hai tay, xoay người lại.
Trông thấy khóe miệng Bối Lạc đang nở nụ cười, lòng liền ấm áp.
Hương Vũ thích nhất là ngắm cô cười.
Khi cô cười, ánh mắt ngây thơ không nhuốm chút bụi trần, giống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Đây là hy vọng của Hương Vũ suốt bao năm qua, chỉ mong cô sống thật vui vẻ hạnh phúc.
Hương Vũ từng nghĩ, bản thân có thể nguyện hy sinh tất cả, ngay cả dồn ép bản thân gắng gượng ba năm rời xa cô chỉ để cô được sống được vô tư vô lo suốt cả cuộc đời.
Hương Vũ cúi đầu nhìn Bối Lạc, ánh mắt vẫn mang theo ý cười, nhưng nếu nhìn kỹ, trong nụ cười ấy thấp thoáng một ngọn lửa.
Bối Lạc cảm nhận được hơi thở của nữ nhân trước mặt có chút khác lạ, liền ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức khuôn mặt cô trở nên hồng rực, không dám nói câu nào, sợ rằng chút lửa nhỏ nhoi trong đôi mắt của nữ nhân đối diện sẽ bùng cháy dữ dội.
Hương Vũ cười như không cười, hơi cúi xuống thì thầm bên tai Bối Lạc:
"Tôi biết em hiện tại đang rất yêu tôi.
Vì điều đó em có thể chiều tôi một chút không? Tôi nhìn em mà nóng rực hết cả người rồi."
Bối Lạc đỏ bừng mặt, vội vàng buông đôi tay đang ôm lấy eo Hương Vũ, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng bếp.
Thế nhưng, tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, một bàn tay khác đã chặn lại, giữ chặt bàn tay của cô, một tay chống lên tường, bao bọc cô kín kẽ.
Hương Vũ nghiêng đầu khẽ cười, hỏi cô:
"Thật sự không muốn?"
Bối Lạc chỉ cảm thấy con sóng trong lòng đã dữ dội lắm rồi, đánh cho cô sắp ngạt thở.
Mùi hương trên người Hương Vũ mát nhẹ lúc xa lúc gần, thu hút lấy cô, khiến hơi thở của cô bất giác trở nên dồn dập.
Cô hắng giọng một cái, giọng nói hơi run rẩy:
"Tớ..
Em...!em nói thật.
Em tới..."
Hương Vũ nghe Bối Lạc đổi cách xưng hô với mình, mím môi cười khẽ, rồi buông bàn tay chống trên tường ra:
"Tôi cũng chỉ muốn ôm em, hôn em, sờ em một chút thôi.
Nếu em đã không muốn...!thì thôi vậy."
Bối Lạc cúi mặt xuống, không nhìn Hương Vũ.
Thật ra cô không muốn thừa nhận, vào lúc nữ nhân này buông tay ra nói những lời có chút...!thất vọng kia, một cảm giác hụt hẫng vu vơ đã thoáng qua trong lòng cô.
Hương Vũ nhìn cô, lát sau, buông cả tay đang giữ tay cô ra.
Thấy vậy, Bối Lạc cũng chậm rãi rút tay về.
Bối Lạc cúi đầu, đang định mở cửa đi ra ngoài, nhưng cửa phòng bếp vừa hé ra được một nửa, Hương Vũ đã bất ngờ dùng tay đóng sầm cửa lại.
Bối Lạc còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Hương Vũ dùng tay ấn lên tường.
Bàn tay gấp gáp đưa tới nút áo trước người Bối Lạc, có chút cưỡng ép, ngay cả lực kéo quần áo cũng vô cùng mạnh bạo.
Bối Lạc sửng sốt, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng.
Ngàn vạn pháo hoa sáng rực trong lòng Bối Lạc, cô hơi lo lắng, khẽ van nài trong hơi thở gấp gáp:
"Chỉ sờ một chút, em..
thật sự không được a."
Hương Vũ không thèm để tâm lời Bối Lạc nói, đè sát vào cô, một tay vòng qua bịt miệng cô lại, kéo rơi hết toàn bộ vải vóc trên người cô, nhiệt tình như lửa.
_______
Hạ Nhi ra khỏi chung cư nhà Bối Lạc, liền trông thấy Hàn Tịch và An Tranh đang đứng đợi.
Hai người bóng dáng đều cao gầy mảnh khảnh, dáng đứng thẳng tắp, có một phong vị rất khác.
An Tranh vẫn mang thần thái cao ngạo, hoàn toàn phù hợp với tính cách sôi nổi bốc đồng.
Hàn Tịch lại cực kì điềm tĩnh, vẻ mặt vô cảm không hề có chút biểu hiện dư thừa nào, là một nữ nhân khiến người ta luôn cảm giác phải dè chừng và sợ hãi.
Cô thở dài não nề một tiếng, chậm rãi bước tới.
Kha Viễn từ phía sau liếc nhìn hai nữ nhân đang nhìn nhau không vừa mắt kia, rụt rè bước tới, rất nhanh mở cánh cửa xe sau cho cô chen người đi vào.
An Tranh cũng vào theo ngay sau đó, Hàn Tịch liếc nhìn An Tranh rồi cũng vòng qua bên kia, mở cửa xe đối diện đi vào ngồi kế bên cô.
Hạ Nhi ngồi giữa hai nữ nhân, có chút bực dọc nói:
"Bên cạnh Kha Viễn còn ghế phụ, tại sao lại chen hết xuống dưới này như vậy?"
An Tranh liếc nhìn Hàn Tịch, vẻ mặt khiêu khích không chút nhượng bộ.
Hàn Tịch cũng không thèm để ý, ánh mắt vô cảm nhìn về phía An Tranh.
An Tranh mắt thì liếc nhìn Hàn Tịch nhưng lại mở miệng nói với cô:
"Hàn quản gia vừa được em cho phép trở về, liền muốn vượt quyền sao? Bổn gia là bạn của em, tất nhiên là phải ngồi cạnh em rồi."
Hàn Tịch nheo lại đôi mắt màu nâu nhạt, nhìn An Tranh chằm chằm, cũng nhẹ giọng đáp trả lại:
"Từ trước đến giờ chỗ của Tịch đều là ở bên cạnh Hạ tiểu thư, bảo vệ tiểu thư chu toàn là chức trách duy nhất Tịch đang phải làm.
Vì thế An Tổng không cần phải nhắc đến việc vượt quyền ở đây."
Tuy rằng mấy lời này vẫn còn chút gì đó bá đạo ngang ngược, nhưng Hạ Nhi không thể không thừa nhận, từ trước đến giờ, mỗi khi cô đi đâu Hàn Tịch sẽ luôn ngồi cạnh cô thế này.
Hạ Nhi không phản bác được, lại nhìn An Tranh sắp tiếp tục khiêu khích, liền lập tức chặn họng cả hai người lại:
"Được rồi.
Tôi đang rất mệt.
Các người muốn ngồi ở đâu thì ngồi đi.
Miễn là câm miệng lại hết cho tôi nghỉ ngơi."
An Tranh biết điều liền ngậm miệng, cả Hàn Tịch cũng thấp đầu 'vâng' một tiếng vô cùng kính cẩn.
Hạ Nhi quá mệt mỏi với hai nữ nhân này, cô quả thật có chút mệt mỏi, nên ngồi một lúc liền gật gà gật gù muốn ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, đầu cô ngả ngả nghiêng nghiêng, cứ thế dựa hẳn lên vai An Tranh.
An Tranh biết cô rất mệt, liền cúi người xuống, cằm và vai tạo thành một góc nghiêng vừa hay có thể giữ lấy đầu của cô lại.
Thế nhưng Hàn Tịch vừa trông thấy, không chút khách khí vươn tay ra, lẳng lặng kéo đầu Hạ Nhi về phía này, dựa lên vai mình.
An Tranh trợn tròn mắt, tức đến muốn đánh người ngay trên xe.
Thế nhưng còn chưa kịp động thủ, đã nghe Hạ Nhi mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, cọ cọ đầu trên vai Hàn Tịch tìm một tư thế thoải mái.
Hàn Tịch liếc mắt cảnh cáo An Tranh, ý bảo An Tranh yên lặng cho cô ngủ, sau đó hạ tầm mắt nhìn cô, nét mặt dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Xe đi đến một khúc cua, Kha Viễn đánh tay lái làm cả người Hạ Nhi đổ tới, cô giật mình chửi thầm một tiếng, cánh tay chạm trúng túi xách bên cạnh, huých phải chiếc khóa kim loại bên trên, đau đớn khiến cô nhe răng suýt xoa.
Kha Viễn nghe thanh âm của cô, vội vàng quay đầu lại xin lỗi liên tục:
"Tiểu thư, tôi không cố ý."
Hạ Nhi vung tay lên ý bảo Kha Viễn tiếp tục lái xe, cô không sao.
An Tranh trừng mắt nhìn Kha Viễn, sau đó đưa tay kéo ngón tay đau của cô qua xoa xoa, giọng mười phần xót xa:
"Có sao không?"
Hạ Nhi muốn đẩy An Tranh ra nhưng lại nghe An Tranh thì thầm nói rất khẽ:
"Yên nào."
Hàn Tịch lúc này lại đưa tay giật lấy tay cô từ tay An Tranh, trong tay Hàn Tịch từ lúc nào đã có thêm một lọ thuốc.
Hạ Nhi nhìn tay mình bị Hàn Tịch kéo qua, mùi thuốc lạnh lạnh thoa lên ngón tay cô mát rượi, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, An Tranh lúc này đã đưa tay qua giật lấy lọ thuốc trong tay Hàn Tịch, nghiến răng nói:
"Để tôi."
Cứ như thế, hai người họ nhìn thẳng nhau khoảng nửa phút, không khí trong xe tuột hẳn xuống âm độ.
Hạ Nhi liếc nhìn hai người, khi cô lên tiếng, giọng mười phần bực bội:
"Đủ chưa? Tôi nghĩ nên để Kha Viễn dừng xe ở đây, sau đó tống hai người xuống."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...