Hoắc Thâm đưa cô đi thẳng tới phòng họp của cán bộ cao cấp của tập đoàn Dung thị.
Phía sau cô còn có Hàn Tịch và Vương Luân, suốt dọc đường, không ít những cặp mắt tò mò đổ dồn vào cô.
Bước vào phòng họp, áp lực cứ thế ập tới.
Trên bàn họp hình tròn, xung quanh đã có đông đủ mọi người.
Tuy không khoa trương tới mức kín chỗ cả một phòng họp lớn nhưng những người tham gia ai nấy đều vẻ mặt nghiêm nghị, biểu cảm thận trọng, bầu không khí áp lực cứ thế tự nhiên nảy sinh.
Đám cổ đông nhìn thấy Hoắc Thâm bước vào liền đứng lên, khẽ cúi đầu coi như chào hỏi.
Hoắc Thâm cũng đáp lại theo phép lịch sự.
Sau đó chậm rãi nghiêng người vươn tay ra, cúi đầu thấp giọng:
"Mời Hạ tiểu thư."
Hạ Nhi gật nhẹ đầu bước vào, Hàn Tịch cũng theo sau cô.
Trong giây phút đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô, Hạ Nhi rất bình thản liếc nhìn hai hàng người trái phải, lại bất ngờ trông thấy một người.
— Nghiên Nghiên.
Cô ta đang đón lấy tách trà được thư ký bê đến, chỉ ngước lên nhìn nhanh qua cô một chút, không có bất kỳ thái độ gì.
Hạ Nhi không nói gì, đi về phía chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.
Vị trí chủ vị.
Dưới ánh nhìn không rời đầy kinh hãi của đám cổ đông.
Hàn Tịch đưa tay kéo lấy chiếc ghế đó cho cô, Hạ Nhi lại vô cùng tao nhã bình thản ngồi xuống, vạt váy màu xanh nhạt rất trang nhã, cô lười biếng đan mười ngón tay lại trên mặt bàn, thản nhiên nói:
"Tôi là Hạ Nhi.
Hẳn các vị ở đây sẽ nắm được chút thông tin của tôi.
Tôi tới đây với tư cách là người được Dung tổng uỷ quyền quản lý tập đoàn Dung thị trong thời gian tới."
Đám cổ đông ngay lập tức chết sững người, ngay sau đó là lời ra tiếng vào, bàn tán nghị luận không ngừng.
Nghiên Nghiên ở bên cạnh dĩ nhiên không vui vẻ gì, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài quá lộ liễu, chỉ khẽ nói một câu:
"Dung tổng uỷ quyền cho cô? Vậy hiện tại cô sẽ điều hành Dung thị với tư cách và thân phận gì? Thưa Hạ tiểu thư?"
Căn phòng họp từ khi bắt đầu có sự xuất hiện của cô, bầu không khí ngập tràn cảm giác căng thẳng, sau câu nói của Nghiên Nghiên lại càng bùng nổ dữ dội hơn.
Tất cả những người có mặt tại đây đều đang hướng ánh mắt về phía cô.
Quả nhiên, sau câu nói đó cả phòng lại bắt đầu vang lên những tiếng xì xào râm ran.
"Hạ tiểu thư Hạ gia không phải sắp kết hôn với Khương tổng của tập đoàn Khương thị sao?"
"Nếu nói như vậy, Dung thị có phải bị Khương gia thâu tóm luôn rồi không?"
"Là người của Khương gia, thân phận như vậy không khác nào là gián điệp đối thủ cạnh tranh cài vào.
Dung tổng là đang nghĩ cái gì vậy? Đưa một nữ nhân của đối thủ vào trực tiếp quản lý Dung thị? Đây là dâng hai tay toàn bộ tập đoàn Dung thị cho Khương gia?"
Một cổ đông hướng mắt về phía Hoắc Thâm, lớn giọng:
"Trợ lý Hoắc, việc này chúng tôi cần phải có lời giải thích.
Một chuyện hoang đường như vậy làm sao chúng tôi chấp nhận được."
Những lời chất vấn như mờ đi bên tai, trở thành hàng loạt những tiếng chỉ trích.
"Phải đấy! Tại sao lại đưa nữ nhân của đối thủ cạnh tranh tiếp quản tập đoàn? Chuyện này thật sự quá mức vô lý."
"Tôi muốn gặp Dung tổng.
Chuyện này không thể giải quyết theo cách đó được."
"Tổng giám đốc Dung đúng là si mê Hạ tiểu thư đến mất cả lý trí rồi, nếu hai nhà Dung — Hạ đính hôn, với thân phận nữ chủ nhân Dung gia, chúng tôi nhất định không có ý kiến.
Nhưng cô ta bây giờ thân phận là gì chứ? Chính là nữ nhân sắp gả vào Khương gia.
Dung tổng đây là muốn đem cả tập đoàn làm đồ cưới cho nữ nhân này sao?"
"Hạ tiểu thư cũng thật lợi hại, không biết là thay lòng đổi dạ hay một chân đạp hai thuyền đây? Đã sắp trở thành người của Khương gia, lại còn muốn dài tay ra tới cả Dung gia Dung thị.
Thật sự có bản lĩnh."
"Giá cổ phiếu của Dung thị đang lên xuống thất thường, nếu chuyện Dung thị hiện tại rơi vào tay nữ nhân sắp trở thành người của Khương gia, không biết sẽ thế nào nữa."
"Tôi không tán đồng chuyện để đối thủ trở thành lãnh đạo tập đoàn."
"....."
Từng câu từng câu chất vấn và khinh thường như cỏ mọc sau mưa, đợt sau lại sắc bén châm chọc hơn đợt trước.
Hạ Nhi mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, cười rộ lên, giọng điệu rất lãnh đạm:
"Sao? Thân phận của tôi không đủ tư cách ở đây nói chuyện với mấy người à?"
Một câu nói tưởng chừng như nhẹ bẫng, lại thành công khiến đám cổ đông kinh hoảng im bặt.
Hạ Nhi nhàn nhã gác chân trái lên chân phải, giọng nói hàm chứa ý cười lạnh lẽo.
"Không sai! Tôi sắp là người của Khương gia.
Không những thế, trong tay tôi hiện tại còn có hai tập đoàn lớn.
Trầm thị và Hạ thị."
Dứt lời, đôi mắt hổ phách quét qua đám người đang nhìn cô chằm chằm, khi lên tiếng đã không còn khách khí nữa:
"Tôi không phải là người tâm địa hẹp hòi, lợi dụng người ta lúc khó khăn.
Nhưng nếu người khác đắc tội với tôi, tôi sẽ thẳng thừng chặn đường sống của họ một cách công khai.
Còn việc giở trò sau lưng người ta, tôi không làm được."
Vẻ mặt cô lãnh đạm lại gợi cảm một cách lười biếng.
Nhưng câu nói ngắn gọn dứt khoát, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Hạ Nhi nhìn đám cổ đông đã nghiêm chỉnh không dám nghị luận nữa, ngữ khí vẫn rất lạnh lẽo:
"Nếu tôi đã dám bước chân vào đây để nói chuyện với các người, tức là tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Tôi nói cho các người hay, bản thân tôi cũng là lãnh đạo của hai tập đoàn lớn, sếp mới hay thích ra oai, các người nên làm quen với tác phong làm việc của tôi kể từ bây giờ đi.
Từ trên xuống dưới có biết bao chuyện đang đợi tôi giải quyết.
Tôi tạm thời quản lý điều hành Dung thị.
Nhưng đối với tôi — Hạ thị còn quan trọng hơn nhiều đấy, vì cớ gì tôi phải đến đây cãi lý với các người chứ? Các người tốt nhất là ăn nói dễ nghe hơn chút đi, hối lộ tôi một chút cũng được, chưa biết chừng tôi sẽ ưu tiên giải quyết đống rắc rối hiện tại mà Dung thị đang gặp phải."
Giọng nói của Hạ Nhi từ tốn chậm rãi nhưng chữ nào chữ nấy đều thẳng thừng, dứt khoát.
Giống như tính cách của cô, ghét phải vòng vo, thái độ thắng thắn và quyết đoán.
Một cổ đông tức giận đập bàn đứng dậy, quát lớn:
"Hạ tổng! Cô đừng có ức hiếp người quá đáng."
Đám cổ đông lập tức đua nhau phụ hoạ.
Hạ Nhi bật cười, thái độ rất bình thản:
"Ức hiếp sao? Rất xin lỗi, Hạ Nhi tôi chính là thích ức hiếp người ta.
Tâm trạng tôi vui vẻ thì mọi người vui vẻ, tâm trạng tôi không vui vẻ thì muốn kéo ai xuống nước cũng hoàn toàn có thể.
Giá cổ phiếu hiện tại của Dung thị lên xuống thất thường sao? Tôi điều hành Dung thị không hợp lòng các người? Vậy các người có ai dám đứng ra thay Dung Lạc điều hành tập đoàn không? Mấy người có thể không hài lòng khi thân phận của tôi là người thừa kế Hạ gia, nhưng Dung tổng uỷ quyền cho tôi quản lý Dung thị thời gian này là chuyện ván đã đóng thuyền.
Các người nếu an phận làm đúng trách nhiệm của mình thì không sao, nhưng nếu tâm tư bụng dạ khó lường muốn tính toán tôi, đừng trách tôi bộc phát nhã hứng để Hạ thị và Trầm thị chen vào một chân.
Tới lúc đó, thị trường của nước S này sẽ một hồi thay máu đấy."
Hạ Nhi lướt nhìn một đám cổ đông đang xanh mét mặt mày, chống tay lên bàn, cằm tựa lên bàn tay, cười đến rực rỡ, chậm rãi nói:
"Mỗi chữ Hạ Nhi tôi nói ra hôm nay, chính là để các người nhìn nhận rõ vị trí hiện tại của tôi.
Không thừa nhận ư? Cũng phải ngậm chặt miệng mà thừa nhận.
Hiểu chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...