Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không


Một chiếc xe Bentley màu đen sang trọng dừng nơi phố thị sầm uất, thu hút ánh mắt người qua đường.
Người đàn ông mặc âu phục đen bước xuống từ trong chiếc Bentley, đứng khom người bên cạnh cửa xe.
Trước cổng chính sang trọng của khách sạn S, một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt, thân hình yểu điệu mà tinh tế xinh đẹp, chậm rãi bước tới, nhìn người đàn ông với vẻ mặt vô cảm:
"Thế nào rồi?"
Người đàn ông cúi đầu, mở miệng:
"Đã thu xếp xong, thưa tiểu thư."
Tiếng động cơ gầm rú, một chiếc Porsche màu xanh lam từ phía sau lướt tới rồi dừng lại.
Cửa sổ ghế lái hạ xuống, một cánh tay chống ra ngoài, kẹp điếu thuốc.
Khói thuốc vấn vít.
Nữ nhân tiến lên, người đàn ông trong xe quay ra, gương mặt tuấn mỹ kinh người phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Nam nhân ấy nhìn vào gương, cười với cô gái.
"Đúng là anh thật à." Lam Yên tới gần, đứng ngoài xe nhìn Khương Ẩn chằm chằm: "Tôi còn tưởng anh chết ở nước ngoài rồi."
Khương Ẩn cầm chặt điếu thuốc, xoay người lại, khoanh hai cánh tay đặt bên cửa sổ, nhìn Lam Yên từ trên xuống dưới:
"Kể từ khi anh rời khỏi nước S, em cũng hơn mười lăm năm không gặp anh rồi, sao không nói được câu nào tử tế thế?"
Dứt lời, Khương Ẩn cười nửa miệng, mặc âu phục lam đậm chậm rãi đẩy cửa bước xuống xe, mặt không cảm xúc nhìn Lam Yên.
Người đàn ông có vóc dáng rắn rỏi, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, sống mũi thẳng tắp, hai mắt sáng ngời linh động, trông cực kì uy nghiêm, vô cùng khí thế.
Lam Yên hừ lạnh, khoanh hai tay lại, chậm rãi nói:
"Cũng khổ công anh tính toán nhiều như vậy, thế nào? Nắm được trong tay bao nhiêu phần thắng vậy?"
Khương Ẩn cười cười, thấp giọng:
"Trận chiến bây giờ mới bắt đầu thôi.

Lucy tiểu thư."
Lam Yên hơi ngước mắt lên, không nói gì, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
"Lam tiểu thư! Tôi và Lam gia tuy không có tình cảm gì quá sâu đậm, nhưng cũng không có ý thù địch." Khương Ẩn từ tốn nói.
Lam Yên liếc mắt nhìn Khương Ẩn, cười nhạo một tiếng:
"Tôi chân thành khuyên nhủ, anh đừng nên xuất hiện ở nơi này thì hơn.

Cho dù anh bộc lộ tài năng cùng khí thế hơn hẳn người thường ở nước M.

Nhưng suy cho cùng mười mấy năm qua anh chỉ sinh sống ở nước M, về lại tổng bộ nước S, cho dù năng lực của anh có đảo điên trời đất đến mức nào đi nữa, hay bây giờ anh có thể đùa bỡn cả thành phố S trong lòng bàn tay, hô mưa gọi gió, vẫn không thể suy chuyển vị trí của Khương Tình trong Hội đồng quản trị Khương gia đâu."
Khương Ẩn nhíu mày, sau đó cười nhạt.
Lam Yên nhìn vẻ mặt không chút để ý lời cô ta nói của Khương Ẩn, không nhịn được mở miệng châm chọc:
"Khương Ẩn! Một người danh không chính ngôn không thuận trở về Khương gia vì tranh ghành quyền lực, anh tưởng người họ Khương sẽ thừa nhận một kẻ dòng nhánh không chính tông như anh à?"
Sắc mặt Khương Ẩn không thay đổi, nhìn Lam Yên cười cợt:
"Lam tiểu thư nói đùa rồi, dù gì tôi cũng mang họ Khương, là con trai duy nhất của dòng họ Khương hiện tại, người họ Khương nếu muốn duy trì đời sau cho gia tộc, có không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận tôi."
Lam Yên bật cười, liếc nhìn Khương Ẩn từ trên xuống dưới, lạnh giọng:
"Anh nói không sai.

Khương gia đời này ngoài anh ra thì không có một nam nhân nào, nhưng anh cũng nên nhìn nhận lại thân phận của mình.

Bản thân không phải con cháu người nắm giữ quyền lực tại Khương gia.

Khương Ẩn — anh chỉ là con cháu của một kẻ đã phản bội Khương gia.

Nếu không có Khương gia ban phát chút lòng thương xót để an ổn sống bên nước M, anh nghĩ mình sẽ có được ngày hôm nay sao? Bây giờ anh quay về đây với chút cổ phần ít ỏi đó, nuôi dã tâm muốn lật đổ Khương Tình, chỉ vì Khương Tình là một nữ nhân.

Lý do đó hết sức buồn cười đấy.

Khương thiếu gia ạ!"
Khương Ẩn siết chặt nắm tay, ánh mắt lại cực độ bình tĩnh nhìn Lam Yên.

Đúng vậy, từ khi đến nước S, hắn đã biết đối mặt với một nữ nhân như Khương Tình, cho dù bản lĩnh của hắn ở nước M có lớn đến cỡ nào, trở về đây vẫn đồng nghĩa với việc gặp một ngọn núi cao hơn.

Muốn chống lại cô em họ đang làm mưa làm gió ở nước S này hắn quả thật không có phần thắng.
Hắn chung quy lại chỉ có một người mà thôi, sao có thể xoay chuyển càn khôn được?
Nhưng nếu đã không thể ra tay đường đường chính chính, vậy thì chỉ có thể sử dụng ám chiêu, hắn không tin Khương Tình có thể giữ vững mãi vị trí đó.
Hắn — Khương Ẩn.

Vốn là con trai độc nhất của Khương Bá.
Tuy chỉ là dòng nhánh của gia tộc hào môn Khương gia, nhưng từ nhỏ dã tâm đã bừng bừng.

Hắn giống cha hắn — một lòng muốn lật đổ Khương Thời khỏi vị trí đứng đầu tại Khương thị.
Nội bộ Khương gia có tin tức Khương Thời bệnh nặng sắp không qua khỏi, Đại hội cổ đông được triệu tập lần nữa, hắn là một trong những cổ đông của Khương gia, từ nước M ngay lập tức liền trở về.
Chiếc ghế Chủ tịch hội đồng quản trị sắp bị bỏ trống khiến hắn trở nên điên cuồng.

Hắn có lòng muốn tranh cao thấp với Khương Tình, thị trường nước S Khương Tình một tay che trời, không đồng nghĩa với việc hắn sẽ ủng hộ một nữ nhân như Khương Tình ngồi lên chiếc ghế quyền lực tuyệt đối đó.
________
Tổng bộ Khương gia.
Buổi Đại hội cổ đông diễn ra, nhưng lại không có sự góp mặt của Khương Tình.
Với chức danh Chủ tịch tạm thời đang ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa bàn họp, Vương Minh Tuyết đầu mày đuôi mắt đều toát lên sự mỏi mệt vô cùng.
Hai bên trái phải của bà, các cổ đông đang ngồi lần lượt.
Khương Tình không có mặt trong buổi họp này, thế nên ghế được để trống.
Buổi họp giữa các quản lý cấp cao bị bao trùm trong một bầu không khí quái lạ, tuy rằng ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu quá rõ, buổi họp này thật ra đã dậy lên hàng ngàn lớp sóng ngầm.
Sau sự kiện Du Thành xảy ra chuyện, phải hợp tác với Dung thị tổng bộ mới tiến hành tiếp được dự án lớn ở Du Thành.

Nhưng những ngày vừa qua Dung thị như rắn mất đầu, Dung tổng đột ngột biến mất, còn có thông tin Dung Lạc không rõ nguyên do đã bị thương, tình hình hai bên cực kì cấp bách, đang đến giai đoạn chạy nước rút thì bắt buộc phải tạm ngừng.
Khương Tình thời gian qua phải một mình điều hành dự án Du Thành, dù sao đó là cả một thành phố.

Việc cải cách và xây dựng Du Thành trở thành một trọng điểm trong nước không phải là chuyện dễ dàng, xung quanh lại có nhiều tin đồn về chuyện Dung Lạc mất tích tràn ra ngoài, không ít người trong Chính phủ đã đến thăm dò mức độ chính xác của tin tức kia.
Khương thị và Dung thị lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng.
Chuyện Dung Lạc bị thương đã lan truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt, khi Vương Minh Tuyết xuất hiện tại Đại hội cổ đông, chuyện đầu tiên mà tất cả mọi người quan tâm chính là tình hình của Dung Lạc và sức khoẻ của Khương Thời.
Vương Minh Tuyết cư nhiên đã nhận được thông tin, chỉ nói với mọi người trước mắt Chủ tịch Khương vẫn đang nằm trong phòng ICU quan sát, cụ thể thì không nói thêm nữa.
Về chuyện của Dung Lạc cũng từ chối ra mặt giải thích.
Thành viên trong Hội đồng quản trị đều là người có chức có quyền, không phải những kẻ nhàn nhã ngồi đợi chia lợi tức.
Mỗi một người có mặt ở đây đều có thể được coi là một nhân vật có tiếng tăm trên thương trường, đầu óc rất nhanh nhạy, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén.
Việc Vương Minh Tuyết ngầm từ chối giải thích chuyện Dung tổng và không hé lộ tình trạng sức khoẻ hiện tại của Khương Thời, tự đáy lòng bọn họ đều có suy nghĩ, chỉ là không hề mở miệng ra chất vấn.
Dù sao, trước mặt bọn họ vẫn còn một ngọn núi lớn đang đè lên đỉnh đầu.

Chỉ cần đụng chạm đến Khương gia tổng bộ, lợi ích của bọn họ sẽ lung lay.
Một nữ nhân đã đủ lông đủ cánh trên thương trường như Khương Tình, bọn họ cho dù là cáo già lão luyện vẫn không thể không dè chừng.
Ngay lập tức đám cổ đông thay đổi chủ đề, chuyển sang vấn đề Du Thành sẽ tiếp tục như thế nào khi Dung tổng không có mặt trong thời gian tới.
Khương Ẩn ngày hôm nay đã góp mặt trong đại hội cổ đông, nhàn nhã lên tiếng:
"Một dự án, hay là một sản nghiệp dừng kinh doanh cũng không đến mức khiến cả Khương gia lật thuyền.

Vấn đề là dự án này đã đình trệ suốt mấy tháng qua.

Hiện tại kết hợp với Dung thị mà đã chuẩn bị triển khai, bây giờ nói dừng là dừng, thật sự có lỗi với tâm huyết và công lao của tất cả mọi người đã bỏ ra.

Theo tôi thấy, quyết sách của Khương tổng trong vấn đề này..."
Xung quanh không ít cổ đông vì lời nói thẳng thắn của Khương Ẩn mà hút một ngụm khí lạnh.
"Việc Dung tổng gặp chuyện gây ra tổn thất, chúng ta hoàn toàn có thể bù về bằng những dự án khác."

Giọng nói trong trẻo ôn nhuận ngắt lời Khương Ẩn.
Mọi người sững sờ, lần lượt quay đầu nhìn ra cửa phòng họp.
Là Khương Tình.
Những người trong Đại hội cổ đông Khương gia bất ngờ sửng sốt, nhất là Khương Ẩn.
Sau khi thấy người đứng trước cửa, những sắc mặt bình thản nhất cũng phải dậy sóng.
Khương Ẩn nhìn nữ nhân tao nhã ôn nhuận như ngọc trước mặt, bỗng cười một tiếng, thấp giọng:
"Ồ! Tôi nghe nói Khương tổng bận rộn cho hôn lễ sắp diễn ra, ngay cả tiệc ra mắt các đại gia tộc tối nay cũng tốn không ít tâm sức, không nghĩ rằng vẫn có thời gian đến dự buổi họp Đại cổ đông."
"Đã lâu không gặp, anh họ." Khương Tình nhìn Khương Ẩn mỉm cười, rồi nhìn một lượt quanh phòng họp, bổ sung thêm: "Phiền các vị phải ngay trong đêm bay đến nước S tham gia đại hội cổ đông, tôi quả thật cảm thấy có lỗi."
Một câu nói khiến mọi người bắt đầu nói những lời khách khách khí khí, một số cổ đông lớn còn không tiếng động vuốt mồ hôi vã ra trên trán.
Bọn họ không thể đắc tội một người đem tới lợi ích cho bọn họ, dù không muốn thừa nhận đến thế nào, đời này Khương gia hậu sinh khả uý.

Một Khương Tình thiên tài tuyệt diễm trong mắt bọn họ vẫn là một ngọn núi vững chãi không thể nào sụp đổ được.
Vương Minh Tuyết là người bình thản nhất trong cuộc họp.
Bà ngồi vững ở vị trí Chủ tịch, ra hiệu về phía chỗ ngồi trống đã để sẵn trước đó:
"Tới đây đi.

Con vừa từ bệnh viện xem xét tình hình Dung tổng đúng không? Thế nào rồi?"
Khương Tình bình tĩnh, thản nhiên trước mọi ánh mắt, đi thẳng vào phòng họp, ngồi xuống ghế trống:
"Dung tổng không có việc gì, nhưng việc Du Thành chỉ có thể trì hoãn thêm một thời gian nữa."
Có cổ đông bất giác hỏi: "Khương tổng! Như vậy là..."
Khương Tình ngồi thẳng, đối diện mọi người, thấp giọng:
"Tôi xin lỗi vì sự việc này đột ngột xảy ra, nhưng xin các vị yên tâm, chuyện Du Thành tôi sẽ đưa ra phương án giải quyết hợp lý."
Vương Minh Tuyết vươn tay ra, ổn định mọi lời bàn tán, hướng mắt về phía Khương Ẩn, nghiêm giọng:
"Tôi nghĩ đa phần mọi người ngồi đây đều nhận ra Khương Ẩn.

Kể từ ngày hôm nay, Khương Ẩn chính thức là một thành viên của Hội đồng quản trị, đồng thời đảm nhiệm chức Phó giám đốc tập đoàn Khương thị.

Chi tiết cụ thể, tôi sẽ bảo trợ lý soạn một email để thông báo tới các vị cổ đông."
Khương Tình chỉ cười nhẹ, không hề đưa ra ý kiến gì.
Đám cổ đông yên lặng chờ đợi, lại không thấy Khương Tình lên tiếng phản đối, một đám đại cổ đông thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Từ hành động chống đối bất chấp hậu quả thành lập nên một thị trường ở nước A của Khương Tình, đã kinh động tới người trong Hội đồng quản trị bọn họ.

Cuối cùng bọn họ ngầm đưa ra quyết định, để Khương Ẩn từ nước M trở về, đảm nhiệm một chức vị trong Khương thị tại nước S, hắn ta sẽ có quyền quyết định các chính sách vận hành Khương thị trong thời điểm tới.
Ai cũng biết rất rõ, Khương Ẩn trở về chính là một biện pháp chèn ép, kìm kẹp lại quyền lực trong tay Khương Tình.
Khương Ẩn cười khẽ, chậm rãi vuốt thẳng góc áo đứng dậy, kính cẩn cúi người:
"Phiền các vị trưởng bối dạy dỗ thêm."
Dứt lời liền hướng mắt về phía Khương Tình, cười ý vị:
"Tôi cũng mong học hỏi thật nhiều từ Khương tổng."
Một tiếng cười rất thấp vang lên, Khương Tình nhẹ giọng:
"Phó tổng quá lời."
Khương Tình đứng dậy, bàn tay được quấn vài vòng băng vải trắng đưa ra trước mặt Khương Ẩn:
"Chào mừng anh trở lại."
Khương Ẩn cười cười, đưa tay ra bắt lấy.
______
Cuộc họp Hội đồng quản trị kết thúc, không một ai nhắc đến tình trạng của Chủ tịch Khương.

Một phần vì e dè Khương Tình, một phần vì không nắm chắc thông tin nên không một ai dám vọng động.
Sau khi đám cổ đông rời đi, phòng họp chỉ còn Khương Tình cùng Khương Ẩn.

Một nữ thư kí từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn hai người đang ngồi đối diện nhìn nhau không nói gì, nữ thư kí cúi đầu, không dám nhiều lời đi tới bên cạnh máy pha cà phê.
Trong tích tắc đã pha xong hai cốc, nữ thư kí đi tới, đặt trước mặt Khương Tình một cốc, trước mặt Khương Ẩn một cốc, sau đó không tiếng động đi ra.
Khương Ẩn liếc nhìn cốc cà phê, tay lần mò bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi châm lửa, phả ra một làn khói mờ mịt:
"Em họ, lần này tôi trở về.

Thứ nhất là muốn dự hôn lễ của em.

Thứ hai, tôi dự định sẽ không trở lại nước M nữa.

Thị trường bên đó đã ổn định."
Khương Tình đưa tay cầm lấy cốc cafe, tao nhã đưa lên môi uống một ngụm, ngữ khí rất nhẹ:
"Ổn định? Ổn bằng cách đoạt lấy nhân lực của người ta sao? Thậm chí không bàn tới quy tắc thương trường, muốn làm gì thì làm?"
Khương Ẩn không hề phủ nhận, cười nói:
"Xưa nay em họ trên thương trường chỉ sử dụng chiêu trò đàng hoàng chính trực sao? Anh thì khác, ở nước M, nếu dùng những thủ đoạn quang minh lỗi lạc, hẳn là giờ phút này anh không thể có đủ thực lực mà trở về tổng bộ Khương gia.

Bản thân em họ sinh ra không cần phải phấn đấu đã được đảm nhiệm vị trí mà bất kì kẻ nào cũng ao ước.

Làm sao hiểu được những cực khổ mà anh phải trải qua để đứng ở vị trí này? Anh tính toán lợi ích trên đầu kẻ khác, tất nhiên em họ sẽ cảm thấy cách làm của anh rất cưỡng ép.

Thế nhưng, Khương gia vốn dĩ tồn tại đến vị trí này cũng không phải sử dụng thủ đoạn trong sạch gì.

Anh là người của Khương gia, đành phải làm theo đúng bản năng của mình thôi."
Khương Tình không nói gì, chỉ cười một cách sâu xa đầy ý tứ.
Khương Ẩn đường đường là thiếu gia dòng nhánh của Khương gia, cho dù kết quả cuộc chiến trước mắt có bại trận thì vẫn có thể quay đầu về nước M, tuy nhiên với dã tâm của hắn, một chi nhánh của tập đoàn Khương thị đặt tại nước M không thoả mãn được tham vọng của hắn.

Mục đích hắn trở lại tổng bộ Khương gia ai ai cũng biết, nhưng không ai dám đụng vào hắn.

Dù sao hắn chính là thiếu gia duy nhất của Khương gia, cha của hắn — Khương Bá là con trai độc nhất của Khương Nhiệm.

Cho dù Khương Thời đang là người nắm giữ quyền lực thì thế nào? Con trai độc nhất của ông ta — Khương Vũ Hàn không phải chỉ sinh ra được một nữ nhân là Khương Tình hay sao?
Cho dù thời đại này không còn suy nghĩ trọng nam khinh nữ, nhưng gốc rễ của Khương gia — vẫn là điều khiến nhiều người đắn đo suy nghĩ.
Khương Ẩn chính là nghĩ như vậy, nên từ lúc ở nước M, hắn đã quang minh chính đại cài người "theo dõi" mọi nhất cử nhất động trong Khương gia, chỉ cần có thời cơ thuận lợi, hắn muốn loại bỏ dòng chính của Khương gia hiện tại.
Khương Cổ Phong — cha của Khương Thời và Khương Nhiệm.
Khương Cổ Phong là người đưa Khương gia lên vị thế đỉnh cao nhất của các đại gia tộc hiện giờ, người đàn ông mạnh mẽ đa tài, thiên tư trác tuyệt, mỗi một người ở Khương gia từ lúc sinh ra đã ôm mộng kinh doanh mà ngủ, xưa nay chỉ học những chiêu trò đàng hoàng chính trực.
Thế nhưng, tới đời Khương Cổ Phong lại trở thành một ngoại lệ, ông ta có bản lĩnh, có tàn nhẫn, có cả sự thâm độc.
Điều đó thể hiện ở việc hai đại thế gia Cố — Trầm đã lụi bại dưới tay ông ta.

Khương gia từ đó trở thành một gia tộc đứng ở vị trí đỉnh cao mà không một gia tộc nào suy chuyển nổi.
Thế nhưng, quyền lực trong tay cho dù lớn đến thế nào, bản thân ông ta vẫn không ngờ được mình lại sinh ra một nghịch tử luôn muốn hạ bệ ông ta xuống — Khương Nhiệm.
Trong lúc Khương gia đang đứng trên đỉnh cao, gia tộc hùng mạnh, con cháu Khương gia thời kì đó đều là những thiên chi kiều nữ không xem cả hoàng tộc hay quý tộc ra gì.
Khương Nhiệm là con trai thứ hai của Khương Cổ Phong, khi biết cha mình muốn truyền lại chức vị và sản nghiệp cho anh trai mình là Khương Thời, hắn không cam lòng trở thành một cổ đông dưới quyền người khác, vì thế đã bán đứng Khương gia, tiết lộ bí mật thương mại và cho người giở trò sau lưng Khương Thời — cũng chính là Chủ tịch hội đồng quản trị hiện tại.
Cuộc 'tai nạn' ngoài ý muốn diễn ra vào lúc Khương Thời sắp đảm nhiệm chức vị gia chủ.
Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng, Khương Thời lại thoát được.
Người cứu Khương Thời là Hạ Minh — thiếu gia Hạ gia lúc ấy.
Trăm tính ngàn tính đổ sông đổ bể, khi Khương Cổ Phong mất, nhờ sự giúp đỡ ngầm trong bóng tối của Hạ gia — Khương Thời nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu Khương gia.
Giấy không gói được lửa, chuyện Khương Nhiệm làm bị bên tổng bộ điều tra ra, Khương Thời cách chức Khương Nhiệm, đưa ra ngoài Khương gia, trở thành một người thân phận không rõ ràng.
Khương Nhiệm oán hận thành tâm ma, ngay cả khi sinh ra một người con trai là Khương Bá, vẫn không từ bỏ ý đồ của mình.

Không tới ba mươi tuổi, Khương Nhiệm bệnh nặng không qua khỏi, Khương Bá liền được đưa trở về Khương gia tổng bộ.
Khương Thời lúc ấy nghĩ đến tình xưa, dù sao cũng là anh em ruột, nên ngầm thừa nhận vị trí thiếu gia của Khương Bá.
Khương Bá thủ đoạn và phong cách làm việc cao tay hơn Khương Nhiệm rất nhiều, một thời gian ngắn đã thành công lấy được tín nhiệm của Khương Thời, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong công ty dưới trướng Khương thị tại nước M.
Lại nhắc đến Khương Ẩn trước mặt, đường đường là con trai độc nhất của Khương Bá, tiếp nhận nền giáo dục tinh anh nhất, sau khi bắt đầu tiếp quản một vị trí trong công ty do Khương Bá điều hành, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã nhận được sự coi trọng của nhiều cổ đông tại vị.
Chủ yếu là vì sau khi đảm nhiệm chức vị đó, hắn ta tự mang theo một vài dự án, vận hành rất thuận lợi suôn sẻ.
Vì vậy, Hội đồng quản trị của Khương gia dĩ nhiên cũng nhìn hắn ta bằng ánh mắt khác.
Khương Ẩn hướng mắt tới Khương Tình đang lãnh đạm nhìn mình, hắn cười một tiếng, thấp giọng:
"Con cháu họ Khương tuy rằng mỗi người có một cách phấn đấu của riêng mình.

Nhưng trên thực tế, đều là vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn, ai thanh cao hơn ai chứ?"

Ánh sáng trong đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình sáng tối không rõ ràng, như mây đen che mất ánh trăng, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng mơ hồ không rõ, từ đầu tới cuối đều thể hiện phong tư tao nhã, nhẹ nhàng bình thản.

Ngữ khí rất chậm rãi:
"Tôi không cần biết những thủ đoạn của anh ở nước M.

Nhưng tôi chỉ nhắc nhở anh họ một câu.

Một khi đã trở về đây, an phận là cách duy nhất để tồn tại trước mặt tôi.

Phó tổng hiểu chứ?"
Khương Ẩn không hề dao động, nói thẳng:
"Bệnh đa nghi luôn tồn tại trong huyết mạch của người họ Khương chúng ta.

Cũng phải thôi, em vốn dĩ không tin anh."
Khương Tình cười lạnh, chậm rãi đứng dậy.
Phía sau vang lên thanh âm trầm ổn tựa hồ cực kỳ vui vẻ.
"Tối nay cũng xem như là lần đầu tiên anh được gặp em dâu tương lai, thật sự có chút mong chờ."
____
Khi phòng họp chỉ còn lại một mình Khương Ẩn.
Khương Tình chậm rãi đi đến phòng Chủ tịch, gặp Vương Minh Tuyết.
Bà vừa trông thấy Khương Tình, đã nói thẳng:
"Con để một đứa con gái làm xao động tâm tư của con.

Chuyện con dồn tâm lực mở một thị trường ở nước A đã khiến dự án Du Thành bây giờ đi vào ngõ cụt.

Con nhìn thấy rồi đấy, đám người bụng dạ khó lường trong Hội Đồng Quản Trị đã dè chừng con, còn muốn đưa một kẻ dã loại đến để gây sức ép.

Khương Tình a Khương Tình.

Đứng trước lợi ích, nhân tính đã trở thành thứ rẻ mạt nhất, nói chi tới chuyện tình cảm chứ? Con vẫn muốn lấy Hạ Nhi sao? Vì một nữ nhân không tiếc trả cả đại giới như vậy?"
Khương Tình thả người xuống ghế sofa, không hề do dự:
"Không tiếc."
"Bậy bạ!" Vương Minh Tuyết nổi giận đùng đùng.
So với bà, Khương Tình lại rất bình tĩnh.
Khương Tình đợi một lúc, sau đó mới lên tiếng:
"Dòng tộc Sophia ở nước A được coi như là một thế lực lớn về tài chính, vì thế mà Dung thị ở nước S chèn ép chặt chẽ Khương thị là chuyện rất dễ dàng.

Dung Lạc khiêu khích ra tay với Du Thành chính là nghĩ vào bản thân có sự hỗ trợ từ dòng tộc Sophia.

Đúng là nhiều tiền nhiều quyền là có thể một tay che trời, nhưng nếu nguồn tài chính đó bị cắt đứt hoặc cướp mất, nhất định sẽ không thể duy trì nổi."
Khương Tình hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, ung dung điềm đạm tiếp lời:
"Thay vì cứ phải ngày ngày nhìn thấy Khương thị bị người khác chèn ép, con chủ động phản kích thì có gì là sai?"
Vương Minh Tuyết bày ra vẻ mặt cau có:
"Nhưng con hành động bất chấp hậu quả, con có nghĩ đến nếu việc con dùng mọi tài nguyên của Khương thị đi đối phó với dòng tộc Sophia ở nước A, lỡ như thất bại, Khương thị sẽ rơi vào tình trạng như thế nào không? Hội đồng quản trị cực kỳ không hài lòng với việc con hết lần này tới lần khác tự ý hành động mà không hề xin chỉ thị từ bọn họ.

Con làm việc trước nay luôn vững vàng ổn thỏa, sao lần này có thể đi quá giới hạn như vậy chứ? Con còn biết rõ bản thân đang làm cái gì hay không?"
Khương Tình trầm mặc không nói gì.
Vương Minh Tuyết tuy vẫn còn bất bình nhưng cũng đành nhịn xuống, thở chậm lại, lát sau nói tiếp:
"Con cũng biết rõ tình hình phức tạp hiện giờ của Khương gia rồi đấy.

Tuy ngoài mặt các cổ đông trong Hội đồng quản trị không nói gì nhưng trên thực tế, họ đã chia ra làm vài phe cánh rồi.

Ngay cả chuyện Khương Ẩn trở về, bọn họ cũng đã tính toán đến trên đầu chúng ta.

Bản thân con phải chú ý, tuyệt đối không được để điểm yếu của mình rơi vào tay người khác, con hiểu không?"
Khương Tình chỉ nhàn nhã cúi đầu xuống, coi như ngầm hiểu.
Vương Minh Tuyết rõ ràng là không vui, nhưng cũng không nổi nóng mà chọn cách im lặng, không nói thêm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui