Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không


Hạ Nhi ngồi trên bàn ăn, nhìn Khương Tình dùng tay cầm dao nhẹ nhàng cứa, chia tách mình tôm.
Chiếc thìa trên tay Khương Tình đâm sâu vào thịt tôm rồi đưa tới trước mặt cô.
Hạ Nhi há miệng, khi miếng tôm cho vào miệng thì độ mềm của thịt tới mùi thơm của món ăn đều vô cùng chuẩn.
Khương Tình nhìn cô, nở nụ cười ôn nhu dịu dàng.
Hạ Nhi ăn thêm một lát bánh mỳ nướng, rất ngon.
Nướng vừa đủ mềm, lại có mùi sữa thơm phức mà cô thích.
Khương Tình đặt nhẹ chiếc đĩa xuống bàn ăn, nhẹ giọng nói với cô:
"Em ăn tạm một chút, thịt nướng có lẽ ướp xong rồi.

Tôi vào phòng bếp nướng xong sẽ đem ra cho em."
Hạ Nhi đang nuốt miếng bánh, ngay tắp lự gật mạnh đầu.
Cô nhìn bóng lưng Khương Tình rời đi, trong lòng toàn là mật ngọt.
Xem đi xem đi.

Nữ nhân nhà cô chiều chuộng yêu thương cô biết bao a.
Trong lúc còn đang mơ màng đắm chìm trong hạnh phúc, ngoài cổng biệt thự liền có tiếng bước chân của người hầu chạy vào.
"Hạ tiểu thư.

Bên ngoài có Lam Yên tiểu thư đến tìm cô chủ."
Hạ Nhi nghe đến Lam Yên liền nhíu mày.
Cô trầm mặt suy nghĩ một lúc, gật nhẹ đầu.
Lam Yên từ cổng chính bước vào ăn mặc rất gọn gàng, váy trắng, hoa tai trân châu nhỏ tinh xảo nạm ở vành tai.

Vẻ mặt cực kỳ ôn nhu, mái tóc dài được tết lại, vắt sang một bên, thân hình uyển chuyển hoàn toàn nổi bật, làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi hồng hào đầy đặn, có lẽ có thoa son dưỡng nên trông óng ánh, như chiếc kẹo ô mai tan chảy làm người ta chỉ muốn liếm một cái.
Một nữ nhân toàn thân khí chất thanh thuần, nhưng đuôi mắt mang theo phong tình mị hoặc, cảm giác quyến rũ tự nhiên toát ra từ trong xương cốt.
Cô gái rất cao cũng rất thon thả, thấy rõ vẻ khôn khéo trong ánh mắt, rồi lại thu liễm sắc bén lại, hào phóng dễ kết giao, là một nữ nhân có thể áp đảo người khác.
Có thể được coi là một sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Ánh mắt của Hạ Nhi dừng lại trên người Lam Yên.


Cô cảm thấy trực giác của phái nữ là một thứ cực kỳ chuẩn xác, người con gái này có đến tám chín phần là nhằm vào cô, không phải đến tìm Khương Tình.
"Chị dâu.

Chúng ta lại gặp mặt rồi.

Lần trước không chào hỏi thân mật hơn, em là Lam Yên, chị cứ gọi em là Lucy."
Giọng Lucy lanh lảnh lại ngọt ngào, mềm nhẹ như gió ẩm ướt mùa thu.
Dứt câu liền đưa bàn tay trắng trẻo thon dài tới trước mặt cô.

Hạ Nhi cũng cong môi cười, đưa một tay ra, bắt tay lại với đối phương.
Khi cô sắp rút tay về, Lam Yên nhẹ nhàng nói:
"Tay của chị thật là đẹp, đẹp như đôi mắt của chị vậy."
Hạ Nhi bình thản nói một tiếng cảm ơn, trong lúc đó cũng âm thầm suy nghĩ về mục đích chủ động bắt chuyện của cô gái này.
Thật sự ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã có một suy nghĩ trong đầu:
Cô gái trước mặt không thích mình.
"Em vẫn hay nghe Tình tỷ nhắc tới chị, bây giờ lại gần, quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân.

Em cứ nghĩ trên đời này sẽ không có nữ nhân nào khiến Tình tỷ yêu thích, nào biết xem ra cũng đâu phải là không thích, chẳng qua trên đời có quá nhiều nữ nhân không lọt được vào mắt xanh của chị ấy mà thôi."
Giọng nói êm ái rất dễ nghe, thoáng nghe thôi cũng biết là giọng điệu của một cô gái nhẹ nhàng thục nữ.
Hạ Nhi bật cười.
Cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng nếu cô không nhìn ra Lam Yên trước mặt có địch ý với cô, bản thân cô hơn hai mươi năm qua sống cũng quá uổng phí.
Cẩn thận nhìn kỹ, Lam Yên thật sự rất xinh đẹp, tới cô nhìn còn không kìm được cảm xúc, sinh lòng thương yêu, nuối tiếc.
Nếu một nữ nhân như vậy ở bên cạnh một thời gian gần kề, thật sự Khương Tình sẽ không động lòng sao?
Nếu nhất quyết phải tìm ra được một điểm chưa phải của Lam Yên, vậy thì cũng chỉ có thể nói rằng cô ta quá mức khôn ngoan, suy đoán lòng người quá mức cặn kẽ.
Tuy ánh mắt thanh thuần không chút tạp chất nhưng ẩn trong lời nói mềm mại lại cất chứa dục niệm điên rồ.

Chỉ là con người cô xưa giờ rất nhạy cảm, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương cũng nhận ra được chút cảm xúc nhỏ bé khi Lam Yên nhìn cô.

Là ghen ghét và đố kỵ.
Cô ta có lẽ là một nữ nhân đặt lợi ích lên bàn cân để cân đong đo đếm và tham vọng mạnh mẽ với quyền lực.

Vì cố gắng che giấu bản chất mà không tiếc hạ mình làm thân với một người mà bản thân không hề thích.
"Tôi sẽ gọi Khương Tình, cô đợi một chút." Hạ Nhi cười khẽ nói.
Lam Yên vừa định mở miệng nói gì đó, bên ngoài lại có tiếng bước chân.
Dung Lạc theo chân người hầu bước vào, trông thấy Hạ Nhi liền thấp giọng:
"Tôi biết em và Khương Tình quay lại với nhau, nhưng không ngờ cô ta lại 'kim ốc tàng kiều' với em nhanh như vậy."
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, cô có chút bất ngờ.
Dung Lạc mặc một chiếc jacket màu đen, bên trong kết hợp với chiếc áo len mỏng cổ tròn màu be nhạt, quần bò, chân đi bốt quân đội màu đen, kết hợp với khuôn mặt đẹp đến diễm lệ vô song, tạo nên một cảm giác mạnh mẽ bất phàm, tuỳ ý lại phong tình đến cực điểm.
Khóe miệng Dung Lạc hơi cong, nụ cười vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng, đôi mắt xanh biếc như mặt biển hiện lên tia tàn ác như băng tuyết.
"Lần đầu tiên thấy tổng giám đốc Dung ăn mặc cá tính vậy đấy.

Nói thật là, không quen lắm."
Thanh âm ôn nhuận trầm thấp nồng đậm ý cười lạnh lẽo vang lên sau lưng cô, giống như đang che giấu ưu tư sâu xa nào đó.
Hạ Nhi quay đầu lại, chỉ trong thoáng chốc bắt gặp ánh mắt cô, sự lạnh lẽo trong ánh mắt Khương Tình hoàn toàn không còn nữa, chuyển thành dịu dàng vô bờ bến.
Cô nhìn Khương Tình đang mặc tạp dề màu trắng rất sạch sẽ, không nói không rằng tiến lên vài bước, chủ động nép vào lòng Khương Tình, nhỏ nhẹ:
"Tình! Nhà mình hôm nay bất ngờ có khách đấy."
Khương Tình liếc nhìn Lam Yên đang nhìn mình, cười khẽ:
"Em đến đây làm gì?"
Lam Yên hết nhìn Hạ Nhi rồi lại đánh mắt sang Khương Tình, ngữ khí vui đùa:
"Chị dâu hình như có vẻ không thích em lắm."
Hạ Nhi vùi đầu vào người Khương Tình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng âm điệu chỉ hai người nghe thấy, nhỏ giọng nói:
"Người ta không có.

Chỉ là không quen với kiểu chào hỏi thân mật quá mức thôi."
Dứt lời, cô kiễng chân thì thầm bên tai Khương Tình:
"Với lại, em cảm thấy mức độ quan tâm của Lam Yên dành cho chị không tầm thường tí nào cả.


Em họ mà chị nói chính là kiểu 'em gái nuôi' trong truyền thuyết sao?"
Giọng nói cô rất nhẹ, tựa như phân tán thành vô số lông tơ, quét qua từng lỗ chân lông trên người Khương Tình.
Khương Tình sao không nghe ra lời châm chọc đằng sau câu nói của Hạ Nhi, bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt trắng sáng của Hạ Nhi được ánh đèn tôn lên trông thật là đẹp, nhưng ý tứ đằng sau đôi mắt hổ phách cũng thật là xấu xa.
Hạ Nhi bĩu môi, nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Khương Tình nở một nụ cười nửa thiện nửa tà, kiều diễm tận cốt tủy và cũng quyến rũ đến tận mạng.
Khương Tình cúi thấp đầu, nói khẽ bên tai cô:
"Bảo bối.

Em nhận ra rồi sao?"
Giọng Khương Tình trầm ấm xen lẫn ý cười ôn nhuận như ngọc.
Hạ Nhi chết mê chết mệt vì chất giọng này.
Giọng Khương Tình vốn thuộc tông trầm, bình thường cô nghe đã thấy say say lỗ tai, khi nói chuyện với cô chất giọng lại càng dịu dàng, động lòng người.
"Vậy ra chị biết rõ, còn dây dưa với cô ta?"
Hạ Nhi nổi cáu gằn giọng.
Khương Tình vươn ngón tay gãy nhẹ chóp mũi cô, trầm giọng:
"Bên cạnh em thiếu ong bướm vây quanh sao? Em cũng dây dưa không rõ với Dung Lạc đấy.

Người ta còn tìm tới tận cửa rồi kìa.

Về chuyện Lam Yên em không cần phải lo.

Tôi tự có cách giải quyết cô ta."
Câu này nói ra thì bình thường, nghe vào lại thấy mờ ám, khiến trái tim Hạ Nhi đột ngột chao đảo như bị ai túm lấy rồi ném lên cao vậy.
Chẳng hiểu sao, má cô bỗng hơi nóng.
Đúng là cô vẫn chưa giải quyết rõ ràng với Dung Lạc.
Khương Tình vòng tay qua ôm chặt Hạ Nhi, khi nhìn sang Lam Yên, biểu cảm rất nhạt nhòa.

Dù ai nhìn vào cũng tuyệt đối không tưởng tượng được họ có quan hệ.
"Nếu hai người đã đến thì ở lại dùng bữa tối đi.

Tôi đang nướng thịt nướng."

Lam Yên cố cất giấu thần sắc đố kỵ, cười vui vẻ gật đầu, trong ánh mắt có tia sáng không rõ ẩn hiện.
Dung Lạc cười nhạt, không nói gì xem như đáp ứng.
Lam Yên và Hạ Nhi ngồi trên sofa, thỉnh thoảng cô ta muốn bắt chuyện nhưng Hạ Nhi lại tảng lờ đi, chỉ cúi gằm mặt xuống điện thoại.
Hạ Nhi chính là lười giả bộ.

Nếu đã không thích nhau thì việc gì phải mang bộ mặt giả tạo đối phó với nhau làm gì.
Thế nhưng cô quá xem thường da mặt của Lam Yên.

Cô ta liên tục lôi kéo cô nói rất nhiều chủ đề, cô chịu không nổi nên đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn giúp Khương Tình một tay.
Vừa vào phòng bếp, mắt liếc thấy dáng vẻ Dung Lạc như đang xem xét tay nghề của Khương Tình bên cạnh.
Hạ Nhi nhíu mày.
"Được đấy Khương tổng, tôi còn tưởng thiên kim hào môn thế gia mười ngón tay không chạm nước, từ nhỏ cơm bưng tới miệng, áo khoác có người mang tận tay nữa chứ, xem ra lý giải của tôi hơi thiên lệch về cô rồi."
Giọng điệu Dung Lạc âm dương quái khí tựa hồ có chút cười cợt vang lên.
Khương Tình đứng bên bếp nướng, bản thân từ tốn lật miếng thịt bò:
"Tôi cũng cứ nghĩ càng là con nhà thế gia có địa vị thì từ nhỏ càng có tinh thần chịu cực khổ, từ sau khi quen biết Dung tổng, tôi mới cảm thấy lý giải của mình hơi sai lệch."
Khương Tình nhẹ nhàng đáp trả lại một câu.
Hạ Nhi nghe thấy, đầu lại ẩn ẩn đau.

Cô có cảm giác như cả hai đang sắp kiếm chuyện cãi nhau.
Dung Lạc tính tình kiêu ngạo, gia thế cũng thuộc dạng top đầu.

Khương Tình lại càng không kém.

Hai người họ lại lần lượt dẫn dắt hai tập đoàn lớn nhất nước S, vốn dĩ là mối quan hệ cạnh tranh.
Dung Lạc hừ lạnh, lại nhìn thấy cảnh Khương Tình quết gia vị lên thịt, lật mặt, rồi lại nêm gia vị, tất cả đều quá thuần thục, cho dù không thoải mái cũng đành phục.
Khương Tình trông thấy Hạ Nhi bước vào, vội vàng rửa tay rồi bước tới:
"Đừng vào đây.

Sẽ ám mùi thức ăn lên người em.

Em mắc bệnh sạch sẽ, lúc nãy đã tắm một lần rồi, tắm lần nữa sẽ bệnh đấy."
Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Hạ Nhi ngay lập tức hiện lên ý cười trong veo lại mềm mại, đôi mắt màu hổ phách như phát sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui