Quả bom kia đã phát nổ, trước sau gần như chỉ trong khoảnh khắc.
Chiếc xe phát nổ mạnh đến vỡ vụn, một vài mảnh vỡ lẻ tẻ bắn ra, đập vào vách núi rồi rơi thẳng xuống vực biển sâu.
Khương Tình nhanh tay vòng cánh tay che Hạ Nhi lại dưới người mình, cả ba đồng thời lăn xuống vùng cỏ rậm rạp.
Hạ Nhi được Khương Tình bảo vệ kín kẽ, không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Cảnh tượng trước mắt quả thực khiến cô rùng mình.
Chỉ muộn vài giây nữa thôi, cả ba người họ đều tan xác, chết không thể nghi ngờ.
Khương Tình gượng dậy, khẽ hỏi cô:
"Có bị thương không?"
Hạ Nhi lắc đầu, thật ra là tinh thần vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng chưa tỉnh được.
Cô liếc nhìn cổ tay Khương Tình, thấy nó ướt đẫm máu, mới bàng hoàng hét lên:
"Chảy máu nữa rồi.
Mau.
Chúng ta tới bệnh viện."
Dứt lời liền nắm lấy cổ tay Khương Tình kéo đi, đôi mắt hổ phách đỏ lự lên — đau xót đến cực điểm.
Khương Tình nhìn cô, cười khẽ:
"Không sao.
Tôi không yếu ớt như vậy."
Khương Tình hạ tầm mắt nhìn xuống Dung Lạc đang nằm dưới đất, lạnh giọng:
"Cô ta một chút nữa đã khiến em chết cùng cô ta rồi.
Thế mà vẫn phải cứu cô ta.
Thật sự lòng tôi lúc này không dễ chịu chút nào cả."
Hạ Nhi bật cười, ngồi bệt dưới đất, cuộc vượt sinh tử ban nãy đã rút đi không ít sức lực của cô.
Dung Lạc nằm dưới đất, vẫn không có chút ý thức nào, quần áo trên người đã đỏ rực một màu máu, miệng cũng tràn máu tươi bên khoé miệng.
____
________
Vì xe chạy quá xa trung tâm thành phố, hai người đành phải dìu Dung Lạc lên ghế sau.
Việc đỡ Dung Lạc lên xe hiện tại cũng là một vấn đề nan giải, cả cô và Khương Tình đều không còn sức lực.
Cô muốn lay Dung Lạc tỉnh lại, nhưng lại không biết phải làm cách nào.
Khương Tình nhìn cô rồi thản nhiên buông một câu:
"Em muốn cô ta tỉnh lại à?"
Hạ Nhi mím môi, gật nhẹ đầu:
"Đúng vậy, em hay nghe người ta bảo nếu có người ngất xỉu, ấn tay vào huyệt nhân trung sẽ có hiệu quả.
Muốn thử xem thế nào."
"Ồ! Không cần phải phức tạp như vậy đâu."
Dứt lời, Khương Tình cười khẩy một tiếng, bình thản giơ tay đánh một cái cực mạnh vào sau gáy Dung Lạc.
Lực đạo mạnh đến nỗi lúc nãy cô phải gắng sức lắm mới đỡ được Dung Lạc đứng lên, bây giờ Dung Lạc lại lập tức ngã sấp mặt xuống đất.
Hạ Nhi há hốc mồm.
Cô chớp chớp mắt nhìn Khương Tình đang hả hê nhìn Dung Lạc cắm đầu xuống mặt cỏ, bật cười:
"Đã là lúc nào rồi mà chị còn ghen tuông hả?"
Khương Tình nhìn cô cười ôn nhuận như ngọc, dung nhan sáng rỡ như trăng rằm, thản nhiên vô tội buông một câu:
"Tôi chỉ muốn giúp cô ta tỉnh lại thôi mà."
_____
________
Khi Dung Lạc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi ở ghế sau ô tô.
Chiếc xe đi thẳng một mạch, đã rời xa khỏi phạm vi ngoại ô, tiến tới gần trung tâm thành phố.
Ánh đèn đường loang lổ rơi xuống cửa xe.
Tư thế Dung Lạc đang nằm không được thoải mái cho lắm, người nghiêng ngả xiêu vẹo, một tay Dung Lạc đưa lên, muốn túm lấy ghế trước ngồi dậy, ai ngờ lúc này xe lại rẽ đột ngột, trọng tâm không vững, Dung Lạc lại một lần nữa ngã xuống ghế, đầu đập vào thành ghế trước.
Nghe thấy một tiếng than khẽ phía sau, Hạ Nhi ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại, nhỏ giọng:
"Tỉnh rồi à?"
Dung Lạc bị đập đầu vào ghế, cảm thấy đầu váng mắt hoa, đau đến nhíu chặt chân mày, hơi hé mắt nhìn Hạ Nhi.
Phía trước tay lái lại vang lên tiếng nói vô cùng chân thật, ôn nhuận từ tốn:
"Xin lỗi nhé, vừa quẹo gấp."
Dung Lạc vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt chưa có chút hồng hào nào, nhưng cũng xem như đầu óc nhanh nhạy, nghe xong lời Khương Tình nói thì ánh mắt lạnh hẳn đi, khó khăn lắm mới bò dậy ngồi vững trên ghế, nhìn chằm chằm khuôn mặt Khương Tình trong gương chiếu hậu:
"Tôi lại cảm thấy cô cố tình thì có."
Hạ Nhi nghe thấy mà đau đầu, hai nữ nhân này rõ ràng đều là những thương nhân thành công có giá trị, bây giờ lại gây nhau như mấy đứa con nít, vô lý vô cớ đến không chấp nhận được.
Dung Lạc vốn dĩ làm người rất háo thắng lại bạo ngược, bất chấp thủ đoạn không chịu thua ai bao giờ, nhưng người xưa nay thành thục ổn trọng như Khương Tình mà hôm nay cũng ấu trĩ không nhượng bộ.
Quả thật không khác gì đứa trẻ con.
Tạm thời không nói đến việc cú đánh có thể làm người chết sống dậy kia của Khương Tình, ngay cả lúc đưa Dung Lạc lên xe, cô cố gắng nhẹ tay một chút với người đang bị thương, nữ nhân này lại dùng một thái độ không mấy tình nguyện, quăng Dung Lạc như quăng bao tải rồi ném vào ghế sau.
Cô nghe bảo Khương Tình không ra tay với phụ nữ, nhưng cái kiểu cách đối xử thô bạo đó, có lẽ chả xem Dung Lạc là nữ nhân nữa rồi.
Thế nên, cô tuyệt đối tin rằng phán đoán 'cố ý' của Dung Lạc là rất chính xác.
Khương Tình chính là cố ý giày vò Dung Lạc để hả giận.
Dung Lạc có lẽ rất đau, ra sức ấn tay lên thái dương rồi nói:
"Khốn kiếp! Có người giở trò sau lưng tôi.
Tôi mà biết được là kẻ nào, nhất định sẽ băm kẻ đó làm mồi cho cá."
Câu nói này tuy ngông nghênh tàn khốc, nhưng cực kỳ phù hợp với tính cách bạo ngược của Dung Lạc.
Hạ Nhi thì đã sớm quen thuộc, nhưng câu này lọt vào tai Khương Tình lại không khác gì đang chọc cười, giọng nói ôn nhuận vang lên như chế giễu:
"Dung tổng tài hoa hơn người, sao lại không cẩn trọng như vậy, ngay cả xe của bản thân dùng cũng không quản nổi, để người ta ở phía sau giở trò lại không biết.
Một chút nữa đã làm liên luỵ đến người khác rồi."
Khương Tình nói không sai chút nào, nhưng Dung Lạc nghe xong lập tức phản công:
"Nếu không phải Khương tổng đột ngột xuất hiện phá hỏng buổi đính hôn của tôi, chiếc xe đó chưa chắc đã xảy ra sự cố đâu.
Tôi làm người rất cẩn trọng, trước khi lên xe đều cho người kiểm tra kỹ lưỡng, dù sao cũng bị nhiều người 'nhớ thương' như vậy.
Sao lại không cẩn thận đề phòng được.
Chỉ là sự việc hôm nay xảy ra quá mức kích động tôi, nên hành sự hơi lỗ mãng một chút.
Khương tổng có lòng nhắc nhở.
Lạc rất cảm tạ."
Lời Dung Lạc vừa dứt, chiếc xe liền đi không vững lắm, làm cả người Dung Lạc ở phía sau lảo đảo.
Dung Lạc bực dọc quát lên với Khương Tình:
"Có biết lái xe không thế?"
"Không muốn ngồi, mời đi xuống." Giọng Khương Tình không hề khách khí.
Hạ Nhi thở dài một hơi, vò đầu bứt tai rồi ôm đầu.
Mối thù giữa hai nữ nhân này đã kết ngay từ lúc cô bị Dung Lạc bắt đi lần đầu tiên.
Sau ba năm qua vẫn minh tranh ám đấu, mối thù càng lúc càng sâu đậm.
Nhưng bình thường cả hai đều giao đấu theo kiểu cao cấp, dù sao thì ai cũng khoác một lớp áo thân phận quý tộc gia giáo nề nếp, ở trên thương trường thì những con dao sắc bén đều được ẩn giấu đằng sau những câu nói tiếng cười ôn hoà lịch thiệp tao nhã.
Nhưng có lẽ hôm nay có sự thay đổi một chút của khung cảnh, cũng có thể sau khi gặp chuyện sinh tử cộng sinh đã kích thích bản năng của con người.
Hai nữ nhân này thoáng chốc đã trở về với phương thức tấn công nguyên thủy trần trụi nhất.
Không những EQ tụt dốc mà ngay cả IQ cũng trở về con số không tròn trĩnh.
Hạ Nhi còn cảm thấy, nếu mình không ngồi đây, hai nữ nhân này không biết chừng còn lao vào ẩu đả đánh nhau.
Dung Lạc nhìn về phía trước, hai tay bám chắc vào hai ghế trên, hừ lạnh gằn giọng:
"Đừng tưởng cứu tôi một mạng thì tôi sẽ nhường Hạ Nhi cho cô.
Hai chúng ta vốn dĩ đang đấu đến người chết ta sống, cho dù không vì nữ nhân.
Tôi cũng muốn đấu đến cùng với cô."
Khương Tình nghe xong liền đánh mạnh tay lái.
Chiếc xe trượt vào đường nhánh rồi dừng lại đột ngột.
Khương Tình thật sự nổi khùng lên với Dung Lạc:
"Tôi thấy cô đây là muốn ép buộc người khác đến cố chấp không tha có phải không? Trong tình cảm cô không chơi công khai được thì giở trò ngấm ngầm sau lưng tôi.
Cô tưởng tôi không biết chuyện Bối Lạc và Cao Vỹ Quang là do một tay cô sai khiến à? Tôi nói cho cô biết — Hạ Nhi là của tôi.
Cô có làm gì thì cô ấy vẫn là của tôi.
Dung Lạc — cô đấu không lại tôi đâu."
Dung Lạc tức giận siết chặt tay lại thành nắm đấm, gào thét phẫn nộ:
"Đừng có ngậm máu phun người.
Chuyện của Bối Lạc là do cô ta tự mình quyết định.
Liên quan gì đến bổn gia."
Khương Tình cười khẩy:
"Nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì?"
Dung Lạc tức đến muốn công kích phản bác lại.
"Hai người đủ chưa?"
Hạ Nhi hét ầm lên chặn họng hai người.
Cô cảm thấy huyệt thái dương đang giật lên đùng đùng cùng với động tĩnh cãi vã của hai con người này.
Dung Lạc vốn dĩ là người nóng tính tàn bạo, bình thường kiêu căng ngạo mạn, quát tháo bạo ngược chém giết không thấy máu, thuộc hạ dưới trướng ai nấy cũng phải sợ hãi tránh xa.
Còn Khương Tình lại trái ngược hoàn toàn, làm người luôn bình tĩnh biết kiềm chế, từ tốn không nóng không vội, nội hàm lại sắc bén, vô cũng lãnh đạm.
Nhưng bản chất Khương Tình vẫn là một người cao cao tại thượng như trên đám mây, sao có thể nhượng bộ chịu thua Dung Lạc chứ?
Hai người này tranh cãi cũng là chuyện bình thường, thế nhưng rất rõ ràng, xét về góc độ của sự cay độc đằng sau những câu chữ nhẹ nhàng thì Dung Lạc sẽ không thể nào là đối thủ của Khương Tình.
Màn cãi vã không có điểm kết thúc này quả thật khiến cô nhức đầu đến hoa mắt chóng mặt.
Sau khi Hạ Nhi tỏ thái độ không hài lòng, nghe ngữ khí giận dữ của cô, cả hai ngay lập tức im bặt.
Một lúc sau, cô hắng giọng, lạnh lùng gằn mạnh từng câu từng chữ:
"Tới bệnh viện.
Kể từ giờ phút này, kẻ nào lên tiếng, bổn tiểu thư sẽ vặn gãy cổ kẻ đó.
Có biết tôi đang mệt mỏi thế nào không hả? Ầm ĩ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...