Thời tiết không tệ, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, đẹp đến không có một gợn gió.
Cho dù mệt mỏi, nhưng vừa mở mắt đã được nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp như vậy, tâm trạng cũng không quá tệ.
Còn được nhìn thấy mặt trời nghĩa là bạn còn sống, chỉ khi nào đã trải qua đắng cay mới càng hiểu sâu sắc ý nghĩa của cuộc sống này.
Hạ Thị.
Sau khi ký xong chỗ tài liệu trong tay, Hạ Nhi giao lại cho giám đốc phòng tài vụ:
"Trong vòng một ngày, phát hết số tiền trợ cấp thôi việc đi".
Giám đốc phòng tài vụ sau khi nhận lấy chỗ giấy tờ, lòng vẫn còn thấy run rẩy.
Khi 'Hạ Tổng' bị thay thế, tất cả mọi người đều hoàn toàn bất ngờ.
Rất nhiều người đều đang suy đoán ai sẽ tiếp quản vị trí cao nhất.
Trong lúc có vô số những ý kiến trái chiều, không thể ngờ là Hạ chủ tịch của tập đoàn lại đưa cháu gái mình trở về Hạ thị đảm nhiệm chức vị 'tổng quản'.
Mọi người đều đã từng nghe loáng thoáng về vị tổng giám đốc Hạ trẻ tuổi này.
Cháu gái duy nhất của Chủ tịch Hạ.
Nghe nói ba năm trước đã du học tại nước A.
Trở lại nước S khởi nghiệp với công ty đầu tiên của Trầm gia, trong vòng vài tuần đã nuốt trọn được tập đoàn Trương thị nổi tiếng về ngành trang sức, mang lại nhiều lợi nhuận cho tập đoàn Trầm thị, nghiễm nhiên biến Trầm thị trở thành một công ty phát triển mạnh mẽ, thành công hoàn thành một loạt các hợp đồng trị giá hàng chục tỷ với tổng bộ, sau đó tiếp quản Trầm thị thành công lũng đoạn tập đoàn lớn dưới quyền quản lý của Bối gia.
Nhưng hiện tại Hạ Tổng lại từ bỏ Trầm thị, không còn ý tứ sáp nhập hai tập đoàn Trầm — Hạ, chính thức bước chân vào Hội đồng quản trị của Hạ gia, trở thành người tiếp quản Hạ thị to lớn.
Đến thời điểm hiện tại, phàm là những người có chút hiểu biết về Hạ gia đều biết rõ, Hạ Nhi đang chèo chống Hạ thị chen chân vào rất nhiều chuỗi sản nghiệp chưa được phát triển mạnh của Hạ thị.
Điển hình chính là ngành Du lịch và Khách sạn.
Trong lúc nhân viên đều nghĩ rằng cho dù có thay đổi quyền lực cũng không ảnh hưởng gì tới họ, rất nhiều người vẫn tự tin nghĩ tổng bộ sẽ không dễ dàng cắt giảm nhân viên, bởi dẫu sao số lượng nhân viên tại Hạ thị vẫn còn hạn chế, huống hồ còn là một ngành như phục vụ khách sạn không mấy ai để ý tới.
Nhưng ngay sáng nay, Hạ Tổng vừa đảm nhiệm chức vụ vẫn im ắng chưa có động tĩnh gì bất ngờ triệu tập cuộc họp của các quản lý cấp cao.
Sau khi cuộc họp giải tán, cả một đám người gặp họa, từ giám đốc khách sạn cho tới quản lý các bộ phận, nhất là bộ phận quan hệ ngoại giao, cả phòng đồng loạt bị đuổi việc.
Nói theo lời của Hạ Tổng trong buổi họp chính là Hạ thị không nuôi những kẻ nhàn rỗi.
Tác phong lẳng lơ đuổi việc toàn bộ khiến Hạ thị lâm vào tình trạng khủng hoảng.
Rất nhiều người đều đang đợi xem trò hay.
Khiếm khuyết vị trí của bao nhiêu người như vậy, lẽ nào Hạ thị thật sự muốn rút khỏi ngành dịch vụ khách sạn?
Nhưng họ không ngờ rằng ngay sau đó đã có một nhóm người khẩn trương bù vào những vị trí còn khuyết.
Từ lãnh đạo cấp cao đến quản lý cấp trung đều không thiếu một ai.
Trưởng phòng nhân sự đều đã đọc qua lý lịch của họ.
Đám người đó đều là nhân sự Hạ Nhi rút ra từ đủ các công ty dưới quyền Trầm thị mà cô một tay đào tạo nên.
Thậm chí còn có vài lai lịch quốc tế khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời, chọn bừa bất kỳ người nào cũng đều là người tài giữa những người tài.
Khắp khách sạn từ trên xuống dưới, ai nấy đều hoang mang.
Hạ thị dường như đã quyết định sẽ tiến chân vào phát triển một mảng thương nghiệp khá mạo hiểm, còn ra tay nhanh đến nỗi khiến người ta rét run.
Giám đốc phòng tài vụ đang chuẩn bị đi ra thì Hạ Nhi bổ sung thêm một câu:
"Đưa hết cho tôi các bảng thống kê tài chính của khách sạn mấy năm gần đây".
Anh ta nghe xong mà sợ xanh mặt.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại Kha Viễn, cô dặn dò:
"Không được để đám người đó tung tin gì không hay về khách sạn.
Kể từ giờ phút này, chúng ta phải cẩn trọng từng bước, không thể sai sót."
Đám người đó, ám chỉ những người vừa bị cho nghỉ việc.
Kha Viễn nghe xong đã hiểu ngay:
"Vâng, tôi sẽ có sắp xếp."
Hạ Nhi dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên tay vịn của ghế, từng ngón tay gầy trắng nõn gõ từng nhịp chậm rãi lên mặt ghế.
Một chiếc áo khoác dài trắng gần như chấm đất, mái tóc nâu dài đung đưa, trông rất đẹp, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chăm chú vào một chai Whisky trên tủ.
Kha Viễn liếc mắt nhìn thấy, không nói gì mà bước nhanh tới cầm lấy chai rượu, cẩn thận từng chút rót cho cô một ly.
Hạ Nhi nghiêng đầu.
Kha Viễn — Một nam nhân trầm ổn trẻ tuổi, mới chỉ hai mươi mốt tuổi nên từ trên xuống dưới đều hừng hực sức sống toát ra từng tế bào, mặt gầy, mũi thẳng, da dẻ có hơi rám nắng, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng tới vóc dáng chuẩn chỉnh, cộng thêm tính tình trầm lặng cẩn thận, làm việc nghiêm chỉnh không hỏi nhiều tới lý do, chỉ quan tâm mệnh lệnh và mong muốn của chủ nhân.
—— Rất hợp ý cô.
Hôm nay Kha Viễn mặc một chiếc áo khoác bò, bên trong là một chiếc áo phông chui đầu, bên dưới mặc chiếc quần rộng đậm màu tôn lên đôi chân dài.
Ngay cả đi làm cũng ăn mặc rất tuỳ ý, tác phong không chỉnh chu như Hàn Tịch, nhưng hiệu suất và công năng làm việc đều rất tốt.
Kha Viễn đặt ly rượu lên bàn, trầm giọng:
"Hạ Tổng! Tôi có việc muốn báo."
Hạ Nhi vươn tay cầm lấy ly rượu, lay động một chút rồi đưa lên môi, hơi nhíu mày thấp giọng:
"Cứ nói đi."
"Chuyện cô bảo tôi điều tra về Nhạc Kỷ Đồng và Khương gia, đã có kết quả rồi."
"...."
____
___________
Hạ Nhi trở về Hạ gia.
Cô vừa bước vào phòng khách đã trông thấy ông Hạ đang ngồi trong phòng khách uống trà với Dung Lạc.
Dung Lạc nhìn cô, trên người giống như có một loại nổi bật, cho dù chỉ yên lặng ở chỗ nào đó cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngạo mạn và tự đắc.
"Em về rồi.
Lại đây."
Tông giọng của Dung Lạc trầm thấp, dày nhưng không khàn, trái lại còn trong trẻo, tựa như thanh âm của chiếc đàn hạc, một khi âm thanh vang lên, sẽ khiến mọi người đều phải nghe lời.
Hạ Nhi đối diện với Dung Lạc một lúc, một giây trước còn cảm thấy mình bị một ánh mắt cao cao tại thượng nhìn kỹ, một giây sau lại cảm thấy đôi ngươi xanh biển kia trở nên thật dịu dàng và sâu lắng.
Hạ Nhi chợt nhớ đến Khương Tình, nhớ nét mặt bình thản khi nói chuyện của nữ nhân ôn nhuận tao nhã đó.
Dung Lạc — người luôn bày ra dáng vẻ đáng ghét quyền quý, giống như tùy ý giơ tay ra là có thể hái được sao trời.
Khương Tình — người luôn lãnh đạm bình thản, khí chất nhã nhặn ôn hoà tựa viên ngọc tinh khiết không nhuốm bụi hồng trần.
Nắng chiều theo khe hở xuyên qua tầng mây dày đặc nhuộm đỏ nửa vùng trời.
Hạ Nhi muốn làm lơ Dung Lạc, cô giẫm trên ánh nắng chiều tà bước về phía cầu thang, đang chuẩn bị lên lầu chợt nghe phía sau lưng có người gọi mình.
"Hạ Nhi.
Tôi cũng đến rồi.
Em không thể ở lại một chút sao?."
Tốc độ nói rất chậm, khiến giọng điệu ôn nhuận thường ngày càng thêm phần từ tính.
Ánh nắng ban chiều rực rỡ chiếu trên làn da trắng nõn, khiến lớp lông tơ trên mặt nữ nhân tuyệt mỹ như ngọc được dát một màu vàng nhạt.
Cho dù là dùng góc độ nào để đánh giá thì khuôn mặt đẹp đẽ của Khương Tình cũng thường xuyên khiến người ta phải nín thở.
Chiếc đèn trần hắt những ánh sáng màu đỏ xuống nền nhà, chiếc rèm lụa đỏ mỏng phất phơ khiến ánh hoàng hôn mông lung bên ngoài trở nên càng ấm áp hơn.
Nữ nhân đứng bên cửa, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt cẩn thận, bên ngoài khoác áo gió màu đen, dưới chân là đôi giày cao gót đen được làm thủ công của Ý, sáng bóng đến mức có thể phản chiếu được trần nhà.
Thế nhưng, tất cả mọi thứ xa hoa xung quanh đều biến thành phông nền, không bì được nét đẹp kinh diễm của khuôn mặt tuyệt sắc ấy.
Khương Tình nhìn cô, ánh mắt nâu sẫm tràn đầy nhu tình mật ý, đẹp tựa sao trời, bình yên lại êm ả.
Hạ Nhi không nhìn tới, liếc sang Tô Thịnh đứng phía sau, bắt gặp nụ cười trên môi hắn là nụ cười đồng tình nhưng đằng sau lại ẩn chứa sự hả hê khó che dấu, chẳng có chuyện gì tốt.
Dung Lạc nhìn Khương Tình, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khóe mắt cong vút như muốn bay lên xé tan lớp vỏ đạo mạo lại bình thản kia:
"Khương Tổng! Hôm nay lại đưa hoa đến sao?"
Hạ Nhi đứng bên tay vịn cầu thang, cô yên lặng không nói, vẻ mặt thản nhiên, da dẻ trắng mịn quá mức, như một tiên nữ ngồi trong chiếc bình pha lê trong suốt, đâm một nhát sẽ nát tan, chỉ lẳng lặng nhìn hai nữ nhân đang nhìn nhau đầy mùi thuốc súng.
Ông Hạ cũng nhận thấy không khí trở nên khác thường, nhưng không hề lên tiếng.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi, ánh mắt nâu sẫm lãnh đạm.
Hạ Nhi bỗng cười khẽ, đôi mắt hổ phách lộ ra tia sáng lạnh lẽo băng hàn.
Cô lạnh nhạt bước xuống cầu thang.
Hạ Nhi mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, độ dài qua đầu gối, lộ ra mắt cá chân trắng mịn, đôi chân ấy nếu đi giày cao gót nhất định sẽ rất đẹp, màu đen hay màu đỏ đều rất hợp với cô.
Nét mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc nhưng có thể nhìn ra được một chút tâm tình từ trong đáy mắt hổ phách sâu thẳm kia.
Đôi mắt lạnh lùng, trong vắt như nước hồ, giống như có ai đó vừa ném một viên sỏi vào hồ nước ấy khiến nó chập chùng gợn sóng, tựa gió xuân thổi qua khiến lòng người tràn đầy sự khoan khoái.
Hạ Nhi bước xuống, vòng qua Khương Tình, từng bước đi tới chỗ Dung Lạc đang ngồi.
Ánh mắt Dung Lạc bình thản nhưng rất có uy quyền, không lạnh lùng nhưng vẫn rất nghiêm nghị.
Hạ Nhi không biết trong lòng nữ nhân kia đang nghĩ gì, cô hơi ngửa đầu nhìn ra ánh mặt trời đang lụi tàn ngoài cửa sổ, nheo mắt tận hưởng ánh nắng cuối cùng, khóe môi cong lên, đôi môi tươi tắn:
"Đính hôn! Dung Lạc — Tôi đồng ý."
Tách trà đỏ được pha vừa tới, uống sớm một ngụm sẽ bỏng lưỡi mà muộn một giây sẽ đắng chát, trong khoảnh khắc ấy liền chao đảo rơi xuống chân Dung Lạc.
Vỡ nát thành từng mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...