Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không


Hạ Nhi bị câu nói ấy của Dung Lạc làm cho sững sờ.
Ngay lúc đó, cửa xe bên cạnh cô bật mở.
Hàn Tịch đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài, động tác vô cùng nhanh gọn.
Hạ Nhi bị lôi trở ra khỏi xe, cô ngước mắt nhìn vẻ mặt Hàn Tịch, trông thấy nữ nhân thường ngày vô cảm lạnh như băng, lúc này môi mỏng mím chặt lại, ánh mắt tựa hồ cương quyết, thái độ nghiêm nghị lại cường thế khác thường.
Dung Lạc cũng ngay lập tức đẩy cửa bước ra, khí phách lại phẫn nộ bước nhanh tới.
Lúc này đột nhiên đầu óc Hạ Nhi trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, vung tay giật mạnh tay thoát khỏi tay Hàn Tịch.
Chất giọng Hàn Tịch trầm ấm dày dặn, khi nghe có cảm giác bị mê hoặc đến tận cốt tuỷ lọt vào tai cô:
"Tôi đã nói sẽ bảo vệ em."
Hạ Nhi giương mắt nhìn Hàn Tịch, trầm mặc.
Phía sau Hàn Tịch đột ngột xuất hiện một đám người, khí thế không hề nhỏ, rầm rộ dũng mãnh lên tới hơn hai mươi người.
Người nào người nấy đều mặc quần âu áo vest, không thua kém gì đội ngũ người của Dung Lạc.
Tay Hạ Nhi lại bị Hàn Tịch chụp lấy kéo mạnh ra sau.
Ngay khoảnh khắc đó, đám thuộc hạ phía sau Dung Lạc lập tức có động tác.

Toàn bộ bước tới bên cạnh Dung Lạc, còn có Nghiên Nghiên và Vương Luân mặt mày lạnh lẽo âm trầm.
Hai bên ánh mắt tràn ngập sát khí hùng hổ doạ người nhìn chằm chằm đối phương, đứng thành hai hàng đối diện nhau, chắp tay sau lưng, ai nấy mặt mày đều như đang sẵn sàng chiến đấu.
Hai bên có vẻ như định đọ sức, dường như chỉ cần bên nào có động tĩnh liền lập tức lao vào đổ máu với nhau ngay tại đây.
Trước mặt Hạ Nhi là sắc mặt u ám tàn khốc của Dung Lạc, cùng vẻ mặt bề ngoài bình thản nhưng thực chất là trầm ổn uy nghiêm của Hàn Tịch.
Dung Lạc đứng đối diện Hàn Tịch, chỉ cách một khoảng nhỏ, phóng ánh mắt âm trầm tàn bạo qua Hàn Tịch, lạnh giọng:

"Hàn quản gia! Cô bây giờ còn thích xen vào chuyện của người khác à?"
"Bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi.

Dung gia chủ."
Lời nói xen lẫn ý cười như gió nhẹ mưa bay nhưng sức mạnh trong câu nói thì như từng lưỡi dao, quét qua xương sống người nghe.
Hạ Nhi nhìn bóng lưng Hàn Tịch dưới ánh hoàng hôn đang tàn lụi, chút ánh sáng hắt ra, rồi rơi xuống sống lưng thẳng tắp của nữ nhân ấy, tạo thành những bóng sáng mờ mờ ảo ảo.
Cô ngẩn người, lẳng lặng cuộn chặt tay lại.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên hằm hằm bạo ngược, những cơn sóng ngầm trào dâng mãnh liệt.
Bên cạnh Dung Lạc đột ngột có người động thủ trước, người của Hàn Tịch cũng thẳng thừng nghênh đón, lấy mạnh chèn lại mạnh, dùng bạo lực hành động ngăn chặn đám người kia, khí tràng hai bên ngang tàng vô cùng.
Cổng lớn Trầm thị phút chốc trở thành trọng địa của trận chiến.
Dung Lạc lao tới, tay vươn ra nắm lấy cổ áo Hàn Tịch, Hàn Tịch cũng định dùng nắm đấm chọi lại đối phương thì nghe thấy giọng nói giận dữ gào lên phía sau mình:
"Các người đủ chưa?"
Dung Lạc quay đầu nhìn cô, ánh mắt xanh biển nheo lại.
Hạ Nhi bước nhanh tới trước mặt Dung Lạc, gằn giọng từng tiếng:
"Đừng có nghĩ chỉ vì cái hôn ước vớ vẫn đó mà tôi đi theo cô.

Tôi không phải là của ai cả.

Cô hiểu chưa?"
Trong ánh mắt cô thấp thoáng một sự kiên quyết, khí thế hung tàn dữ tợn trên người không thể che giấu được, dứt lời liền xoay người rời đi.

Tay Hàn Tịch dừng giữa không trung, nhìn bóng cô từ từ chìm khuất trong cổng lớn Trầm thị, sửng sốt.
Sự bạo ngược của Dung Lạc cũng lặng lẽ rút đi như thủy triều xuống, Dung Lạc buông cổ áo Hàn Tịch ra, trầm giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau:
"Lịch sự một chút đi.

Ta đến đây không phải để đánh nhau."
Bấy giờ đám thuộc hạ sau lưng Dung Lạc mới buông bàn tay đang lôi kéo nhau ra.
Hàn Tịch cũng vung tay ra hiệu dừng lại, xung quanh chỉ còn nhìn thấy khung cảnh hoang tàn đổ nát và những vũng máu dưới mặt đường.
Dung Lạc nhìn Hàn Tịch cười lạnh, xoay người rời đi.
____
Hạ Nhi xuống dưới hầm để xe, tự mình lái xe về thẳng nhà.
Nơi cửa phòng tối tăm, không bật đèn, chỉ mượn được chút ánh sáng từ phòng khách hắt ra, Hạ Nhi uể oải nằm dựa trên chiếc ghế sofa kiểu châu Âu quý tộc vừa được thay mới hôm qua.
Trở về nhà, ngồi giữa phòng khách rộng lớn, cô phải chịu đựng cuộc sống này như thế nào đây?
Hạ Nhi bật cười, đứng dậy đi tới tủ rượu, tiện tay cầm lên một chai rượu vang, rót cho mình một ly đầy, nhìn chất lỏng đỏ tươi sóng sánh trong ly thuỷ tinh tuyệt đẹp, sau đó xoay người đi tới trước cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao thấp khác nhau bên ngoài kia, một lần nữa chìm vào suy tư.
Hạ Nhi cũng từng ước mình có một gia hoàn chỉnh, cho dù cô luôn tự huyễn hoặc bản thân mình sống rất hạnh phúc, có một người ông chiều chuộng yêu thương cô.

Nhưng nếu nói cô chưa từng mong muốn có tình thương của ba, tình yêu của mẹ, đó chính là nói dối.
Những cơn ác mộng hành hạ cô trong suốt bao năm tuổi thơ, cái chết của ba cô, người phụ nữ căm hận ghét bỏ cô.
Đó là nỗi đau dày vò cô trăn trở uất hận đến tận xương tuỷ.
Nỗi đau ấy có thể thoáng qua như gió nhẹ mây bay, hoặc là nó vốn quá quan trọng nên cô mới chọn lựa né tránh không muốn nhớ đến.

Sau lưng cửa lớn liền bật mở.
Hạ Nhi bỗng xoay người, tay đang cầm ly rượu gần cạn hết dùng toàn lực ném mạnh nó về phía cửa, ly thuỷ tinh vang lên "xoảng" một tiếng, mặt đất trải đầy mảnh vỡ trong suốt, mùi rượu nhàn nhạt cùng một vệt nước đỏ sẫm thấm ướt một mảng áo trước người Hàn Tịch, cũng thành công đem bước chân Hàn Tịch khựng lại ngay cửa.
"Cút!"
Hạ Nhi thình lình mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Hàn Tịch đang cúi đầu, giống như nhìn ở đâu trên người nữ nhân ấy cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.
Thân thể Hàn Tịch đột nhiên run lên, nắm lấy cổ tay trắng bệch nhợt nhạt, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi.
Giây phút ấy, Hàn Tịch như từ trong hàm răng cứng rắn nhẹ giọng rặn ra ba chữ:
"Tôi xin lỗi."
Hạ Nhi bật cười, tiếng cười quanh quẩn trong phòng tràn ngập chế nhạo, Hạ Nhi đột ngột bước nhanh tới cầm lấy đồ đạc trong phòng, không chút lưu tình hay do dự nặng nề ném tất cả về phía Hàn Tịch.
Khung cảnh căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn, giống như một bãi chiến trường vài ngày trước.
Hàn Tịch yên lặng chịu đựng, từng bước chân nặng nề tới gần Hạ Nhi, mặc kệ đồ vật mang sức nặng không nhỏ liên tiếp tàn bạo đập vào người mình, trong đáy mắt nâu nhàn nhạt dường như đang khởi động một lốc xoáy điên cuồng.
Một tay Hạ Nhi quơ lấy gối ôm trên sofa, hướng phía đầu Hàn Tịch mà đánh — đánh vô cùng thô bạo.
Cổ tay Hạ Nhi ngay lập tức bị Hàn Tịch chụp lấy, giữ chặt đè ngã cô xuống sofa phía sau.
Hạ Nhi thở hổn hển vùng vẫy, run giọng gào thét trong cơn phẫn nộ và tức giận ngập trời:
"Cô cút! Cút ngay!!"
Hàn Tịch mím môi, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ vô cảm, lúc này lại vô cùng rối rắm, giống như không biết phải làm gì với cô.
Hạ Nhi tức giận chỉ vào cửa, đầu ngón tay run lên, thanh âm cũng run rẩy dữ dội:
"Cút!!!"
Ánh mắt Hàn Tịch trở nên vô hạn bi thương, cúi đầu xuống gục đầu lên hõm vai cô.
"Xin em đấy! Đừng đuổi tôi đi."
Ngữ khí Hàn Tịch trầm thấp, tựa như khẩn cầu tựa như van xin, thổi vào trong tai cô đến ngứa ngáy lại khó chịu.
Hạ Nhi cắn môi, dùng sức rụt mạnh cổ tay, nhưng cô còn chưa rút hẳn lại, Hàn Tịch đã đưa tay giữ chặt lấy tay cô.
Hạ Nhi sửng sốt, muốn đưa tay kia đẩy Hàn Tịch ra khỏi người mình.
Hàn Tịch lại nhân cơ hội đó xoay người lại, tay đưa ra dùng chút sức giật mạnh cổ tay cô, vị trí cả hai lập tức thay đổi, toàn thân cô đè lên người Hàn Tịch, nữ nhân ấy nằm trên ghế, vòng tay ra sau giữ chặt hai cổ tay cô ghìm lại, một đầu tóc đen tán loạn trên ghế sofa, hơi thở nặng nề, chậm rãi nhắm nghiền mắt, mặt trắng nhợt.

"Em làm gì tôi cũng được.

Chỉ cần không đuổi tôi đi."
Một câu nói nhẹ bẫng nhưng làm dậy lên hàng ngàn lớp sóng trong lòng Hạ Nhi.
Hàn Tịch nhẹ nhàng buông tay đang giữ hai cổ tay cô ra.
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn Hàn Tịch đang nhắm mắt an tĩnh chờ đợi sự trừng phạt của mình, liếc nhìn vạt áo sơ mi đang xộc xệch mở toang hai cúc, bình thường Hàn Tịch rất chú trọng chỉnh chu tác phong, lại còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vô cùng nghiêm trọng, trên người một nếp gấp hay một chút bụi cũng không cho xuất hiện, sạch sẽ lại chỉnh tề đến mức thái quá.
Thế nhưng giờ phút này, Hàn Tịch nằm dưới người cô, áo sơ mi bung cúc còn thấm ướt một mảng rượu loang lổ, mái tóc bình thường buộc lên cao bung xoã rơi rải rác khắp mặt ghế sofa, khuôn mặt trắng bệch tái nhợt, trên người thoang thoảng hương rượu nhàn nhạt hoà lẫn với mùi vị thanh lãnh trầm trầm hương gỗ thường ngày.
Một bộ dạng cam chịu mặc cô giày vò chà đạp.
Hạ Nhi tiện đà níu lấy cổ áo Hàn Tịch, nhìn Hàn Tịch một lúc lâu rồi bỗng nhiên bật cười:
"Cô lừa tôi ba năm qua vui không?"
Dứt lời liền buông tay, muốn đứng dậy khỏi người Hàn Tịch.
Nhưng chỉ một giây sau đã bị cánh tay dài của Hàn Tịch ôm chặt lấy eo, kéo Hạ Nhi ngược trở lại, vòng một tay ra sau giữ lấy sau gáy cô, ngay sau đó khuôn mặt cô bị kéo mạnh xuống, mái tóc cô từng lọn dài như thác nước rơi xuống bao phủ khắp người Hàn Tịch.
Biến cố bất ngờ ập tới khiến Hạ Nhi vô thức chống tay lên ngực Hàn Tịch giữ lại khoảng cách.
Đôi mắt nâu nhạt lạnh lẽo của Hàn Tịch chậm rãi hé mở, Hạ Nhi cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay Hàn Tịch giờ phút này cũng nóng bỏng như nhiệt độ nơi ánh mắt kia vậy.
Hạ Nhi hoảng hốt, cứng người lại ngay lập tức.
Cô nhìn Hàn Tịch không chớp mắt bằng khuôn mặt cảnh giác, con tim bất giác hỗn loạn sợ hãi vô cùng.
Khuôn mặt Hàn Tịch gần như cọ vào mặt Hạ Nhi, hơi thở trên người phút chốc trở nên triền miên và nguy hiểm.
Hạ Nhi càng muốn tránh, càng phát hiện ra mình không thể trốn thoát.

Bàn tay đằng sau gáy cô trông có vẻ hờ hững, thực chất lại đang giữ cô rất chắc.
Trong tiếng thở khàn khàn, giọng nói ấm áp lại trầm thấp thầm thì khe khẽ quanh chóp mũi cô:
"Em hãy thử yêu tôi đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui