Thành phố S.
Sau hai ngày ở Kiền Thành, Hạ Nhi quay trở về sớm hơn dự định một ngày.
Việc đầu tiên cô làm chính là đến căn hộ của Khương Tình, hai ngày nói dài cũng không phải dài, nói ngắn lại không phải ngắn, cô rất nhớ Khương Tình, vì thế không hề báo trước mà đến đây.
Cô muốn tạo sự bất ngờ cho Khương Tình.
Trên dãy dài hành lang, ánh sáng chiều tà rực rỡ xuyên qua cửa kính, in rõ bóng dáng nữ nhân cùng những bước chân vội vã.
Hoàng hôn đỏ rực trượt qua ngón tay mang đến một cảm giác ấm áp, mái tóc dài của cô buông xõa, gần như có thể nuốt chửng cả cơ thể mỏng manh, Hạ Nhi dừng trước cửa căn hộ Khương Tình, trong lòng tràn ngập cảm giác mong chờ lại háo hức, lưu loát ấn mật mã, một tay cầm nắm cửa, một tay duỗi thẳng đẩy cửa bước vào.
"Tình ah~" Một giọng nói ngọt ngào, thanh âm mềm nhẹ tràn đầy khiêu gợi dục niệm vang lên.
Hạ Nhi khựng lại, bàn tay không tự chủ được run khẽ, đứng chết trân ngay cửa.
"Tình ah~" Giọng rên rỉ nũng nịu lại lần nữa vang lên.
Hạ Nhi xác định mình không hề nghe lầm, sắc mặt trắng bệch, bước chân nặng nề tiến tới căn phòng ngủ quen thuộc.
Dưới chân cô khắp nơi đều là quần áo vung vãi, còn có đồ lót của phụ nữ, trải dài từ ngoài cửa đến tận sofa, cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, bên trong phát ra những âm điệu ngâm nga của nữ nhân đang động tình, vừa sung sướng vừa khoái hoạt.
Tay Hạ Nhi run run chạm lên nắm cửa, vặn nhẹ một cái.
Cánh cửa bật mở.
Nữ nhân yêu kiều mị hoặc, một đầu tóc đen dài xoã tung, phủ lên bóng lưng trơn nhẵn trắng nõn, thân hình nữ nhân không một mảnh vải nằm trên người Khương Tình, môi áp chặt lên môi, vừa hôn vừa không ngừng đưa đẩy ma sát vùng tư mật vào bàn tay đang đặt giữa hai chân cô ta.
Cảnh tượng hỗn độn lại tràn ngập kích tình, giống như ngàn mũi dao bén nhọn đâm chọc thẳng vào mắt cô.
Cơn đau nơi lồng ngực đột ngột ập tới, khuôn mặt Hạ Nhi cắt không còn giọt máu.
Khoảng khắc này, cô cảm thấy phía trước giống như có một vực sâu không nhìn thấy đáy, bản thân cô đang không ngừng rơi xuống tự do, chỉ còn đợi chờ khoảnh khắc thịt nát xương tan.
Hạ Nhi mềm nhũn chân, ngã gục xuống đất, nhất thời chỉ cảm thấy mùi tanh ngọt len lỏi vào trong hô hấp của mình.
Cổ họng cô dường như xuất hiện rất nhiều máu.
Cô muốn gào lên mà khóc, bật ra thành tiếng mà khóc.
Cô muốn hét thật to nhưng lại không hét lên được.
Cô muốn túm lấy thứ gì đó nhưng nơi bàn tay chạm tới được chỉ có máu và máu, máu từ miệng cô chảy ra.
Hạ Nhi cảm thấy mình đã rơi hẳn xuống đáy vực rồi.
Đó là một vực sâu mọc đầy gai nhọn, cơ thể cô bị từng chiếc gai đâm vào, tạo thành trăm ngàn lỗ thủng.
Nữ nhân đang sung sướng tột độ nghe tiếng động liền quay đầu nhìn cô, đôi mắt phượng vẫn còn nồng đậm dục vọng chưa thoả mãn, nhíu mày.
"Hạ Nhi?" Giọng nữ nhân bén nhọn tựa hồ bị kinh hãi không nhẹ.
Tất cả đau thương và tuyệt vọng trong Hạ Nhi lúc này hóa thành phẫn nộ, rồi đọng lại thành một sự căm phẫn, thúc giục cô lao lên trước như điên, tay vươn ra nắm lấy cổ tay nữ nhân trên người Khương Tình ném mạnh thân thể cô ta về phía bàn.
Ầm!!
Thân thể Bối Lạc bị đụng mạnh vào cạnh bàn, cánh tay đau nhức, toàn thân chật vật.
Khương Tình nghe tiếng động, lúc này mới ngơ ngác bừng tỉnh, cố gắng chống tay ngồi dậy, ánh mắt nâu sẫm mờ mịt không rõ, áo sơ mi trắng trên người toàn là những vết máu loang lổ, trượt nhẹ trên bả vai thon thả trắng nõn, tuy quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, nhưng dấu tích cùng mùi vị hoan ái rõ ràng như vậy lại...!phá lệ chói mắt, khuôn mặt nữ nhân vẫn diễm lệ mê người, nhưng cũng vô hạn tàn khốc chọc mù đôi mắt Hạ Nhi.
"Khương Tình! Tỉnh sao?" Giọng Hạ Nhi âm hàn lạnh lẽo.
Khương Tình hạ tầm mắt vừa nhìn cô vừa đưa tay lên trán xoa nhẹ mi tâm đau nhức, một lúc sau sắc mặt lập tức tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi rồi lại nhìn Bối Lạc đang run rẩy hoảng loạn.
Ánh mắt liếc tới trên người Bối Lạc không một mảnh vải che thân.
Khương Tình ngay lập tức bước nhanh xuống giường, hoảng loạn nhanh chóng lao đến cạnh Hạ Nhi đang thẩn thờ ngồi dưới sàn nhà.
"Hạ Nhi! Nghe tôi nói đã." Giọng Khương Tình run rẩy nghẹn đến không thể phát âm rõ.
Hạ Nhi trầm mặc, liếc nhìn ngón tay thon dài của Khương Tình dính máu đỏ sẫm đang đưa ra muốn ôm lấy khuôn mặt cô, vệt máu trên đó đã khô lại một chút.
Nhưng...!cô liếc mắt liền nhận ra.
Nó là máu.
Dấu tích hiên ngang lẫm liệt làm sao...
Hạ Nhi lùi mạnh về sau, tránh né bàn tay kia.
Nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.
Cô giận, cô đau, cô bi phẫn, cô tuyệt vọng.
Muôn vàn những thứ cảm xúc ấy đè chặt lồng ngực, không sao chút ra ngoài được, muốn nuốt xuống mọi sự đắng chát của nước mắt nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Nước mắt cô cứ thế lã chã rơi, thấm ướt vạt áo, rơi thẳng xuống sàn nhà vang lên tiếng tí tách.
"Chị nói đi.
Em đang nghe." Giọng nói tắc nghẹn trong cổ họng, khàn khàn yếu ớt.
Bả vai Hạ Nhi run lên, bờ môi cố gắng ép ra một nụ cười, nhưng nụ cười của cô rất nhạt nhòa, rất thê lương.
Khương Tình vô cùng hoảng loạn, nhìn qua Bối Lạc đang run run:
"Tối qua tôi buộc phải tham dự một buổi tiệc ở Cao gia.
Cuối buổi tiệc trở về, đầu có chút choáng váng, muốn ra ngoài xem thế nào, mở cửa liền trông thấy Bối Lạc..."
Khương Tình nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách đang tuyệt vọng khổ sở, cả hơi thở trên người Hạ Nhi cũng trở nên mỏng manh như không thấy, tia u tối trong đôi mắt hổ phách còn khó dò hơn cả bầu trời ngoài kia.
Khương Tình nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
"Hạ Nhi! Tôi thề rằng mình không hề biết lý do tại sao Bối Lạc lại ở đây.
Tôi..."
"Đủ rồi!"
Hạ Nhi ngắt lời, gật nhẹ đầu trong làn nước mắt mông lung, tay đưa lên quẹt lấy khoé mắt vương nước.
"Em hiểu rồi! Không sao cả.
Em biết chị không cố ý là được rồi."
Giọng nói mềm nhẹ tựa lông vũ, Hạ Nhi nở nụ cười ngọt ngào, cũng cố gắng làm cử chỉ và giọng điệu quen mắt nhất, tay kia đưa lên chạm vào khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn của Khương Tình.
"Em không trách chị." Giọng Hạ Nhi rất nhẹ, rất bình thản, như mềm nhẹ an ủi.
Hơi thở Khương Tình nghẹn lại trong cuống họng, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Hạ Nhi quay đầu nhìn Bối Lạc đang bình tĩnh thản nhiên đứng đó.
Hạ Nhi chống tay đứng phắt dậy, từng bước chậm rãi tiến tới gần Bối Lạc, tay đột ngột vươn ra nắm lấy cổ Bối Lạc siết mạnh, đẩy mạnh cô ta lên vách tường gần đó, ánh mắt hổ phách vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như không hề để tâm, đáy mắt xuất hiện những tia sáng bạo ngược.
Mặc cho Bối Lạc run rẩy và bất lực, vẫn bóp chặt cổ cô ta không buông.
Bối Lạc như con cá cố giãy giụa trước khi chết.
"Hạ...!Hạ Nhi.." Hơi thờ bị đè ép, Bối Lạc nghẹn họng gào lên.
Khương Tình từ xa trông thấy được cảnh đôi chân Bối Lạc từ từ chạm đất sau một lúc bị Hạ Nhi bóp cổ.
Bối Lạc không phát ra được động tĩnh nào nữa.
Khương Tình dốc hết sức lực bật ra một tiếng hét từ trong cổ họng:
"Hạ Nhi! Đừng!"
"Chết như thế này cũng quá qua loa lại còn không đẹp nữa, tôi đổi cách khác cho cô." Giọng Hạ Nhi bạo ngược tàn nhẫn vang lên.
Bối Lạc bị thanh âm rợn người đó làm cho bừng tỉnh, ngay lập tức giãy giụa mạnh bạo muốn tránh khỏi bàn tay Hạ Nhi, nhưng lúc này chỉ thấy Hạ Nhi đảo tay một cái liền xuất hiện một con dao tinh xảo, không chút lưu tình đâm thẳng vào người Bối Lạc, máu men theo lưỡi dao sắc nhọn chảy tới lòng bàn tay Hạ Nhi đang cầm cán dao, thấm đẫm nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, dần dần nhòe ra thành cả một mảng đỏ rực.
Từng giọt máu như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, nuốt trọn mọi tuyệt vọng và bi thương của nhân gian để rồi bung nở thành một dáng vẻ yêu nghiệt.
Sắc mặt Hạ Nhi rét lạnh âm hàn, gằn mạnh từng chữ hung tàn nói:
"Cô xem! Chết thế này rất đẹp đấy."
Cảnh tượng máu me be bét trong phòng làm Khương Tình đứng hình, cả người đờ ra.
Bối Lạc cũng thảng thốt bàng hoàng nhìn con dao cắm sâu vào người mình.
"A.." Bối Lạc trợn tròn mắt, con ngươi như muốn nứt ra.
Khương Tình nghe thấy lập tức hoảng hốt lao đến, tay đưa ra nắm lấy cổ tay Hạ Nhi kéo lại, thân thể Bối Lạc ngã quỵ xuống sàn nhà, co quắp lại thở từng ngụm yếu ớt, máu rỏ xuống tóc và khuôn mặt của trông mà ghê người, trên cổ vẫn còn nguyên một vết siết rất ghê người, con dao cắm sâu trong bụng, mắt trợn trừng tím tái lại, ho khan không dứt.
Hạ Nhi ngẩng lên nhìn Khương Tình, môi run lên dữ dội.
"Tại sao lại cản em? Em phải giết cô ta."
Nhưng tất cả sự cầu khẩn và van nài đều được ẩn đằng sau cái ôm run rẩy của Khương Tình.
"Đừng! Đừng! Xin em."
Hơi thở Khương Tình nặng nề, nhắm nghiền mắt, mặt trắng nhợt.
Hạ Nhi mềm oặt không có chút sức lực, hai chân cũng không đứng vững được để chống đỡ cơ thể nữa.
Cánh tay Khương Tình mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể cô, để mặc cho máu trên tay cô nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng của mình.
Một tay cô vịn lấy cánh tay Khương Tình, một tay níu chặt lấy cổ áo.
Chẳng mấy chốc, cổ áo cũng lem nhem đỏ, Hạ Nhi kéo cổ áo Khương Tình điên cuồng gào lên:
"Tại sao? Tại sao không để tôi giết cô ta? Tại sao? Nói!!!"
Qua những giọt lệ làm nhòa đi tầm nhìn, Hạ Nhi nhìn thấy khóe miệng Khương Tình run rẩy, chất chứa trong đôi mắt nâu sẫm kia là một nỗi đau nặng nề, là sự bất lực khi không thể nắm giữ hạnh phúc được nữa.
"Ahhhh!!!!"
Tiếng gào thét bi thương của Hạ Nhi gần như xé rách mọi không gian xa xôi, khiến trái tim Khương Tình nhói lên như có trăm ngàn nhát dao vừa đâm vào vậy...
Ngoài cửa kính, rèm trắng mỏng manh đung đưa, vẫn là cảnh hoàng hôn rợp trời, vẫn là sự ấm áp trợt nhẹ len lỏi qua từng kẽ tay, nhưng sự ấm áp ấy chung quy vẫn mỗi lúc một xa.
Thì ra hoàng hôn vốn rất lạnh lẽo và mong manh.
Gió thổi tung bức rèm mỏng, mùi máu tanh xao động khắp nơi, giống như cỏ dại túm lấy từng nhịp thở của Hạ Nhi.
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cả cơ thể đau đớn như bị ai đâm thẳng vài nhát dao vào người.
Gió thổi qua, đất trời u ám, nặng nề, lá cây xào xạc mãi không ngừng.
Hạ Nhi đẩy mạnh Khương Tình ngã xuống sàn, xoay người bỏ chạy.
Khương Tình ra sức gọi cô nhưng mỗi một tiếng gọi đều tắc nghẹn trong cổ họng không thể bật ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...