Hai ngày sau.
Bối gia quật khởi.
Thông tin lan tràn khắp mặt báo, trên mạng không ngừng hiện lên hình ảnh Bối gia quay trở lại, dùng một cách thức vô cùng mạnh mẽ trở về thời huy hoàng vốn có.
Hạ Nhi nghe tin, có chút trầm mặc.
Hàn Tịch bước vào phòng làm việc của Hạ Nhi, khuôn mặt lạnh lẽo không có cảm xúc tiến tới đặt một sấp tư liệu lên bàn, thấp giọng:
"Trầm tổng! Bối gia giải quyết toàn bộ hợp đồng đã huỷ với chúng ta, mọi thứ đều vô cùng gọn gàng, không hề có chút sai sót nào."
Hạ Nhi hạ tầm mắt, nhìn sấp giấy tờ dày cộm, chậm rãi đưa tay ra cầm lấy, lật từng trang rồi nhẹ giọng hỏi:
"Ai giúp?"
Hàn Tịch ôn nhu trầm tĩnh cung kính cúi đầu đáp:
"Vẫn đang tra, mọi thứ đều quá gọn gàng sạch sẽ, nếu không phải sau lưng có người chỉ điểm và nguồn lực tài nguyên khủng bố.
Không cách nào trong thời gian ngắn như vậy lại phục hồi nguyên trạng."
Hạ Nhi nhìn sơ qua giấy tờ, đột nhiên bật cười thành tiếng, không che giấu ý khen ngợi, mờ mịt thấp giọng nói:
"Dung Lạc giỏi thật đấy."
Hàn Tịch cúi đầu, nghiêm trang chững chạc hạ tầm mắt nhìn tay mình, không nói gì.
Bên ngoài liền có tiếng gõ cửa gấp gáp, Hàn Tịch nâng nhẹ mí mắt, ưu nhã đi tới mở ra.
Vị thư ký cả người hốt hoảng bước vào, giọng gấp gáp:
"Trầm tổng! Dưới đại sảnh có một đám người không rõ lai lịch.
Họ đập phá làm loạn hết công ty rồi ạ."
Hàn Tịch nhíu mày, trầm giọng gầm lên:
"Bảo an chết cả rồi sao?"
Thư kí run run co rụt người lại, bị Hàn Tịch doạ cho sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng cắn răng nói:
"Có! Có bảo an tới cản lại.
Nhưng bọn người đó...!có chút lưu manh, còn rất hung dữ.
Bọn họ đánh bị thương không ít bảo an ở dưới."
Hạ Nhi trầm mặc, đứng dậy bước ra ngoài.
Hàn Tịch lạnh mặt, từng bước ổn trọng đi theo sau Hạ Nhi.
____
Đại sảnh quầy lễ tân vang lên tiếng còi báo động.
Chẳng mấy chốc, nhân viên lui tới xung quanh đã được giải tán hết, gấp rút chạy ào ào ra khỏi công ty, cửa lớn bị đóng lại, bên ngoài còn che thêm một lớp kính đen mỏng, ngăn chặn tất cả tầm nhìn.
Hạ Nhi bước xuống sảnh liền trông thấy một đám người.
Một gã đàn ông cao to lực lưỡng chậm rãi bước tới, bên người còn dẫn theo mười mấy gã đàn ông mặc tây trang trông rất bặm trợn, tay còn cầm gậy sắt đang đập phá đồ đạc.
Động tĩnh rất lớn, mọi thứ loạn thất bát tao, bảo vệ lác đác nằm rạp dưới sàn, mặt mũi sưng húp, chật vật thê thảm.
Hàn Tịch bước tới chắn trước mặt Hạ Nhi, cả người từ diện mạo đến khí chất lập tức thay đổi, có cảm giác quỷ dị lạnh lẽo, ánh mắt nâu nhạt ổn trọng nhìn về phía tên đàn ông cầm đầu, khoé môi cong lên độ cong nhàn nhạt, khuôn mặt tuyệt mỹ cười ôn hoà nhẹ giọng hỏi:
"Ai sai khiến các người đến đây?"
Gã đàn ông cao to đứng đầu liền nghiêng đầu qua, ánh mắt đánh giá Hàn Tịch từ trên xuống dưới, giọng nói dữ dằn bạo ngược:
"Tụi tao chính là rảnh rỗi, được người cho tiền tới phá nát chỗ này.
Không quan tâm là kẻ nào sai khiến."
Hàn Tịch môi mỏng sắc xảo, cười lên có vài phần tao nhã ngọt ngào, giọng nói như sương mù dày đặc chứa vô số oan hồn lệ quỷ:
"Thế chúng mày chưa biết hậu quả khi chọc tới Trầm thị đúng không?"
Dứt lời, thân thể như một cơn gió, biến mất ngay tại chỗ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh tên đàn ông cầm đầu.
Người đàn ông lập tức kinh hoảng lùi về sau, nhưng tốc độ không nhanh bằng Hàn Tịch, gã còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cổ họng đã bị một vật sắc nhọn kề lên, phía sau hắn ta là hơi thở lạnh toát như ác quỷ địa ngục.
"Sẽ chết nhanh lắm! Không đau đâu." Giọng nói trầm ấm lại lạnh lẽo như sương tuyết.
Gã đàn ông sợ ngây người, không dám nhúc nhích.
Một đám phía sau ngay lập tức lùi ra xa.
Nhìn Hàn Tịch bằng con mắt khiếp sợ.
Nữ nhân này nhanh khủng khiếp, tốc độ như vậy còn là người sao?
"Đại gia! Có gì từ từ nói a..."
Tên cầm đầu run lẩy bẩy, không dám nuốt nước miếng.
Sợ con dao trên cổ đột ngột dùng sức một chút, hắn sẽ phụt máu mà chết.
Hàn Tịch nở nụ cười kỳ quái, vô cùng tàn nhẫn cứa một đường dao sắc bén lên cổ gã đàn ông, khuôn mặt lạnh như núi băng khiến người ta khiếp sợ mà lùi bước.
Gã đàn ông sợ đến run lẩy bẩy, nữ nhân hỉ nộ vô thường này quá khủng bố.
"Xin đừng a.." Giọng hắn run run đầy khiếp đảm.
Hàn Tịch cười âm trầm, giọng không nghe ra cảm xúc:
"Lúc các người tới đây đập phá, có từ từ nói hay không?"
Hạ Nhi bước tới trước mặt gã đàn ông đang sợ đến muốn chết ngất, khuôn mặt lạnh tanh, mở miệng:
"Nói đi! Ai bảo các người tới?"
Gã đàn ông cắn răng, không hé môi.
Hạ Nhi nhếch môi cười âm trầm, vung tay lên.
Ngay lập tức phía sau một đám vệ sĩ xông lên bao vây xung quanh đám người phía sau.
Hạ Nhi trầm giọng:
"Không nói thì để mạng cả lũ lại đây đi"
Gã đàn ông liếc nhìn đám vệ sĩ phía sau, lại nhìn mấy chục tên đàn em của hắn không chút do dự, tất cả đều vứt hết gậy sắt, dao găm, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tràng cảnh hùng tráng này doạ hắn tái mét mặt mày.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhi, run giọng:
"Là một nữ nhân tên Bối Vy."
Hạ Nhi bật cười, bước tới gần gã đàn ông kia, giọng điệu cợt nhã lạnh lẽo:
"Cô ta hiện giờ đang ở đâu?"
Hàn Tịch lại nhẹ nhành thong thả kề sát dao vào cổ họng gã đàn ông, dòng máu đỏ thẫm chảy xuống ướt áo hắn, ngay lập tức gã gào khóc thảm thiết:
"Đừng...!xin đừng giết tôi.
Tôi chỉ vì tiền mà làm thôi.
Tôi không dám nữa.
Xin cô.."
"Cô ta đang ở đâu?" Hạ Nhi gằn giọng.
Nhưng gã đàn ông đã sợ đến mức trợn trắng mắt ngất luôn.
Hạ Nhi nhìn thân hình cao to lực lưỡng kia giờ phút này mềm oặt nằm dưới chân Hàn Tịch, ngẩng đầu trừng mắt liếc Hàn Tịch.
"Là hắn ta quá sợ hãi.
Tôi còn chưa làm gì hắn mà." Hàn Tịch cười khẽ, nói rất đương nhiên.
Dứt lời còn lấy trong túi áo một chiếc khăn lụa, lau kỹ lưỡng lưỡi dao dính máu, bộ dáng thư thả lại chậm rãi, tỉ mỉ chau chuốt con dao quý giá trong tay mình.
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn một đám đàn em của gã đàn ông kia, cười lạnh bước tới trước mặt bọn họ.
"Muốn sống không?" Giọng nói tàn nhẫn lạnh lẽo.
Một đám đàn ông đô con vụt tới gục đầu xuống sàn nhà, có mấy tên va đầu vào nhau, đụng rất mạnh, phải ôm trán kêu la oai oái.
"Tiểu thư! Cô tha mạng a."
"Chúng tôi muốn sống a."
"..."
Hạ Nhi nhếch môi cười tàn bạo, vươn tay chỉ vào gã đàn ông cầm đầu, lạnh giọng:
"Vậy thì tụi bay khiêng hắn lên.
Theo ta."
Một đám lập tức xô nhau lao lên kéo lấy gã đàn ông đang chết ngất kia.
Hạ Nhi bước ra cửa, trầm giọng ra lệnh:
"Tới Bối gia."
Mặt trời sáng rọi bao trùm cả con đường rộng lớn, thế nhưng không khí lạnh lẽo như báo trước mây đen cuồn cuộn đang tràn tới, sẵn sàng phủ cả bầu trời một màu u ám tàn khốc.
Con đường rộng lớn, một hàng xe sang trọng kéo dài, Maserati, Porsche 91, Cayenne, kém nhất cũng là Audi,...!hơn mười chiếc lướt nhanh trên đường.
Người đi đường bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ tràn ra ngoài xem náo nhiệt, cả một đám đông không thể rời mắt nổi.
Phương hướng là Bối gia — một trong những thế gia quyền lực vững gót chân tại thành phố S.
Chiếc Ferrari màu đỏ sậm dừng lại trước cổng Bối gia.
Hàn Tịch tao nhã bước xuống, chậm rì rì vòng ra sau mở cánh cửa xe.
Nữ nhân toàn thân một bộ váy đỏ diễm lệ, màu sắc rực rỡ có chút dung tục như vậy, trên người nữ nhân kiều diễm không gì sánh được kia lại phát huy toàn bộ sự yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh, giống như một đoá hoa tường vi nở rộ giữa nền tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo, bờ môi son màu đỏ sậm càng khiến nụ cười trên môi trở nên lãnh khốc.
Hạ Nhi bước tới cổng Bối gia đang đóng chặt, tay đưa lên kéo nhẹ cặp mắt kính râm xuống, hé lộ đôi mắt hổ phách long lanh xinh đẹp như ẩn chứa muôn vàn vì sao tinh tú, biếng nhác quấn nhẹ một lọn tóc nâu dài rơi trước ngực, trầm giọng ra lệnh:
"Hàn Tịch! Gọi người mở cửa đi."
Hàn Tịch bước tới ấn chuông cửa, bên trong có bảo vệ chạy ra.
Nhìn thấy Hàn Tịch liền nói mấy câu gì đó, vẫn chậm rãi không mở cửa.
Hạ Nhi nhíu mày, trời nắng như vậy, cô có chút bực dọc, chậm rãi đi tới trước mặt tên bảo vệ kia, không chút báo trước thò tay vào khung cửa sắt, tàn bạo nắm lấy cổ áo hắn giật mạnh.
Cả người tên bảo vệ bị đập lên cánh cửa sắt, khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì đau đớn.
"Rút súng!" Hạ Nhi lạnh giọng ra lệnh.
Hàn Tịch chuyển động tay một cái, họng súng đen ngòm đã chỉa vào đầu tên bảo vệ.
Giọng Hàn Tịch ôn hoà ẩn ẩn ý cười như gió xuân ấm áp:
"Tiểu thư nhà tôi không thích đợi! Làm phiền mở cổng đi."
Tên bảo vệ cứng đơ người.
Cổ áo hắn bị Hạ Nhi nắm chặt, cả khuôn mặt dí sát lên cửa sắt lạnh lẽo.
Hắn sợ đến run run, lập tức kêu người phía sau mở cổng.
Cánh cổng được mở ra, Hạ Nhi buông cổ áo tên bảo vệ, phủi nhẹ tay chậm rãi bước vào trong.
Phía sau là đám côn đồ đang khiêng gã đàn ông máu chảy đầm đìa.
Hơn hai mươi vệ sĩ mặc vest đen khí tức không tầm thường, uy nghiêm lại khí phách, ung dung bước vào cổng chính Bối gia.
Bên trong dường như đã biết có người xông vào, một đám đông vệ sĩ lập tức chạy ra.
Hạ Nhi vung tay lên, hai mươi người phía sau lập tức lao nhanh tới.
Quần ẩu tàn bạo.
Khí tràng có chút kinh khủng.
Hàn Tịch cứ như gió lướt qua, trong không trung vang lên từng tiếng bôm bốp, mỗi tên vệ sĩ đụng phải Hàn Tịch đều co chân lên, lực đá mạnh mẽ làm đầu gối bọn chúng đau nhức không thôi, thoáng chốc cả đám đã ngã rầm rầm xuống đất, khuỵu gối trước mặt Hàn Tịch.
Hạ Nhi nhìn động tác hoa mỹ nhanh nhẹn kia, vừa thưởng thức vừa tán thưởng.
Một tên vệ sĩ của Bối gia đột nhiên lao đến bên cô, tay vung ra một nắm đấm.
Hạ Nhi nhíu mày, đứng tại chỗ bất động, chuẩn xác đưa tay bắt gọn nắm đấm của tên vệ sĩ, vặn một cái mạnh bạo.
Tiếng rắc rắc vang lên khiến người ta lạnh gáy.
Hàn Tịch lập tức lướt nhanh tới, tay động một chút lên cần cổ tên vệ sĩ, tiếng gân cốt bị vặn gãy vang lên ngay sau đó, tên vệ sĩ cả người run rẩy, thân thể mềm ra, ngã xuống.
"Xin lỗi đã để cô động tay." Giọng Hàn Tịch mềm nhẹ không nghe ra cảm xúc.
Hạ Nhi hừ lạnh một tiếng.
Trước cổng chính sang trọng của Bối gia, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen được Nhạc Kỷ Đồng dìu bước ra.
Phía sau là Bối Lạc và Bối Vy.
Bối Lạc vừa nhìn thấy tràng diện có chút kinh khủng kia, giống như chiến trường đẫm máu tàn khốc, lập tức chạy tới, cách một khoảng với Hạ Nhi gào lên:
"Hạ Nhi! Cô đây là điên rồi có phải không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...