Thuyền Nguyệt tổng cộng có hai lâu chính, phía trên là nơi các quan viên tổ chức yến tiệc, phía dưới là các con cháu thế gia hội họp. Tâm điểm chú ý giữa một rừng các tài tử chính là niềm tự hào của Lâu thừa tướng, Lâu Vũ.
Dẫu hắn chỉ mặc bạch y họa thanh vân, hai bên ống tay cũng cổ áo điểm thêm chút huyền đen nhưng lại vô cùng hút mắt. Lâu Vũ còn trẻ nhưng lại khiến nhiều thiếu niên cùng tuổi ngưỡng mộ, nể phục. Không chỉ xuất thân của y mà còn phong thái đĩnh bạc ngay thẳng giống như trúc mai.
Lúc này, trưởng tử nhà Lâu thừa tướng vừa nhấc bút, kết thúc một bức họa phong cảnh. Đám thiếu niên im lặng đợi hắn hong khô bức tranh, sau đó lại tranh nhau muốn nhìn xem rốt cuộc Lâu Vũ họa gì. Quả nhiên thiên tài vẫn là thiên tài, chỉ bằng vài màu sắc cơ bản lại trong một nén hương, y lại có thể vẽ ra được khung cảnh thuyền hoa rực rỡ, xung quanh là những con thuyền con, mỗi một con thuyền đều vẽ vô cùng tinh xảo, phía trước đều treo một cái đèn lồng, bên trên viết chữ Nam. Mặt nước dập dềnh lấp lánh in bóng trăng tròn ẩn hiện giữa một đống sắc cam đỏ, thậm chí một chiếc lá trôi cũng được miêu tả đến rõ ràng.
Trước sự trầm trồ không ngớt miệng khen của nhóm công tử thế gia, Lâu Vũ lại không vì thế mà sinh kiêu, chỉ ôn tồn nói rằng bản thân vẫn còn họa kém, cần học hỏi thêm rất nhiều.
"Lâu công tử thật sự tinh thông cầm kỳ thi họa, ban đầu ta còn không tin giờ bị thuyết phục rồi."
"Đúng vậy, Lâu huynh không chỉ có tài mà còn bình dị cận nhân, rộng rãi phóng khoáng, cho dù ban đầu có kẻ ghét chỉ sợ cũng bị đức tính của huynh thuyết phục."
"Cái này thì chưa chắc." Một thiếu niên chợt lên tiếng. "Cho dù Lâu huynh có tốt bụng đến đâu cũng không tránh khỏi có kẻ không biết điều hết lần này đến lần khác gây khó dễ."
"Ý công tử đây là..."
"Nhị thiếu gia của Thẩm phủ, Thẩm Ngọc Hà."
Nhắc đến cái tên này, không ít con cháu thế gia ở đây rơi vào trầm mặc. Thiếu niên giống như cơn ác mộng đáng sợ đối với bọn họ, y không chỉ cậy vào quyền thế của cha mình bắt nạt những người khác mà thường cùng thái tử Bắc Lạc Yến đi phá phách khắp nơi. Đau khổ nhất vẫn là công tử Lâu Vũ đây, bởi vì hắn tài năng hơn người mà Thẩm Ngọc Hà sinh lòng đố kị vẫn luôn tìm cách làm khó dễ hắn.
Chưa kể thiếu niên này còn không biết tự lượng sức mình, mỗi lần thấy Lâu Vù liền một hai phải cùng y đấu. Tuy sau đó vị thiếu gia họ Lâu này vẫn luôn từ chối nhưng mọi người đều biết, kẻ phế vật như Thẩm Ngọc Hà làm sao địch lại với Lâu Vũ cao khiết giống như dương chi bạch ngọc.
"Tên họ Thẩm đó đúng là không biết lượng sức mình. Có lẽ bị đám cẩu bằng hữu tung hô nhiều quá nên ảo tưởng bản thân mình có tài hơn người, cuối cùng cũng là cóc ghẻ dưới giếng mà thôi."
"Sở công tử, chúng ta đến đây luận bàn tri thức không phải đánh giá người khác." Lâu Vũ nhíu mày nhắc nhở người bên cạnh.
"Mong Lâu huynh thứ lỗi. Đúng là nhắc đến tên y chỉ tổ làm bẩn tai Lâu huynh."
Nghe Sở công tử nói vậy, mày kiếm của thiếu niên họ Lâu càng nhíu chặt hơn. Ngay lúc hắn muốn mở miệng, chợt có một người chợt kêu lên.
"Vì sao ở đây lại có thêm một bức tranh nữa?"
Nghe hắn nói vậy tất cả đều tò mò đổ dồn ánh mắt về phía vị công tử vừa lên tiếng. Chẳng lẽ Lâu huynh đã tài năng đến nỗi khiến tranh đẻ ra tranh? Nhưng khi người kia giơ tranh lên tất cả đều kinh hãi. Bên trên mặt giấy vẽ một con chó mực đang nằm dưới mái hiên, đầu ngước về phía mặt trăng. Bức tranh sẽ chẳng có gì nếu như bên đùi trái của con chó còn điểm thêm hoa văn hình mây. Mà người có y phục họa tiết mấy ở đây cũng chỉ có tài tử nhà Lâu thừa tướng.
Một số người nhịn không được mà mắt chửi kẻ vẽ tranh, một số khác bài bắt đầu trầm tư suy nghĩ xem là kẻ nào to gan dám khiêu khích con trai thừa tướng. Mà trung tâm của tất cả Lâu Vũ lại chỉ im lặng nhìn bức tranh.
Mực vẫn còn chưa khô, hẳn người này vừa mới vẽ xong liền đặt lên bàn rồi rời đi.
*****
Thẩm Ngọc Hà mang tâm trạng thoải mái từ từ đóng cửa phòng phía Tây lại, không ngờ rằng, y vừa mới xoay người, tay đã bị người giữ chặt.
"Ngươi lén lút vào phòng con cháu thế gia có ý đồ gì?"
Nghe tiếng quát lớn, thiếu niên không khỏi giật mình thầm nói không ổn. Người này lực tay lớn như vậy hẳn có học võ. Y đoán người này là binh lính canh phòng của Nam Yên quận vương, như vậy lại càng tệ hơn. Để người này bắt được rồi đưa lên lão già quận vương kia chẳng phải sẽ để phụ thân biết được hai sao.
May mắn, vì phòng ngừa bất trắc, Thẩm Ngọc Hà có thủ bên mình vài cây kim. Thiếu niên đẩy kim giấu trong kẽ tay ra, muốn dùng nó đâm vào tay người nọ. Không ngờ rằng, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị người kia bẻ vặn tay, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
"Ngươi buông ra!" Thiếu niên tức giận giãy giụa vài cái nhưng người kia nắm quá chặt, y hoàn toàn yếu ớt trước mặt hắn.
"Còn giấu cả kim châm." Người kia cười nhạo rút kim châm từ tay thiếu niên ra, cũng không nghe lời y mà thả tay, ngược lại càng bóp chặt hơn. "Nói đi, ngươi là ai? Vì sao lên thuyền hoa này?"
"Trước tiên ngươi buông ta ra đã."
Thẩm Ngọc Hà đã đau đến mồ hôi chảy đầy đầu, thầm nhủ trong đầu phải moi được tên tuổi của tên lính này sau đó khiến phụ thân hành hạ hắn.
"Người nắm quyền chủ động hiện tại là ta. Kẻ đột nhập nhà ngươi còn không mau khai tên tuổi. Đừng đợi đến lúc ta dùng đến bạo lực, đến lúc đó ngươi có khóc xin tha cũng vô dụng."
Thấy người này vẫn cứng miệng không nói, sự hứng thú trong mắt vị thiếu niên mặc áo giáp càng thêm sâu hơn. Hắn vươn tay nắm lấy khăn che mặt Thẩm Ngọc Hà, không hề do dự mà giật lấy.
"Ngươi không nói cũng không sao. Chỉ cẩn nhìn gương mặt ngươi ta liền biết ngươi do ai phái..."
Lời còn chưa nói hết bỗng bị nghẹn lại. Thẩm Ngọc Hà phát hiện lực đạo trên tay đã giảm đi thậm chí chỉ xem là nắm lấy chữ không phải siết chặt, liền không giấu nổi hiếu kỳ mở mắt ra xem rốt cuộc kẻ kia trúng độc gì mà bỗng nhiên dừng lại. Đập vào mắt y là gương mặt quá mức trẻ tuổi đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào y.
"Nữ... nữ tử?"
Bị coi là nữ nhân Thẩm Ngọc Hà không khỏi nhíu mày nhưng trong mắt vị thiếu niên lạ mặt kia lại là vì bản thân hắn nắm quá chặt nên dẫn tới khiến y đau. Thiếu niên lúng túng vội vàng buông tay ra, gương mặt trẻ tuổi đã vô cùng quẫn bách.
"Xin lỗi tiểu thư... ta thấy nàng lén la lén lút trước cửa phòng cho rằng có kẻ gian trà trộn nên mới... T-ta không hề có ý nói tiểu thư là trộm, chỉ là... chỉ là..."
Hạ Phi Dương sớm đã xấu hổ đến cả gương mặt đều đỏ bừng. Ai có thể nghĩ được lần đầu hắn giúp cha làm việc lại phạm phải lỗi lầm lớn như vậy. Hiện tại không chờ lão cha về nhà quất roi đánh hắn vài cái, hắn cũng muốn dùng đao tự đâm mình.
"Ngươi dám gọi bổn..."
Thẩm Ngọc Hà bị người này làm đau, đã sớm hận chết hắn, chưa kể hắn còn dám gọi y một câu "tiểu thư" hai câu "tiểu thư". Ngay lúc y muốn mắng hắn mau nhìn kỹ xem bản thân mình là ai, lại chợt nhớ ra y đã cải trang thành thị nữ để lẻn vào đây. Nhìn vẻ mặt giống như cậu học trò phạm lỗi của Hạ Phi Dương, Thẩm nhị thiếu gia không khỏi nảy sinh ra trò đùa ác ý.
"Ngươi vừa rồi làm đau ta nha~"
"Ta... ta giúp tiểu thư thổi thổi."
Hạ Phi Dương vội vàng nắm lấy cổ tay thiếu niên, nhìn dấu tay do mình tạo ra đã sớm tím một mảng, hắn không khỏi mắng bản thân não heo, chỉ biết dùng vũ lực mà không suy xét đến đối phương. Nếu người đối diện là nam nhân có lẽ Hạ Phi Dương không nghĩ nhiều như vậy nhưng đằng này người nọ lại chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm. Hắn đúng là cầm thú mà!
Hạ Phi Dương đang muốn nhẹ thổi cho vết thương cho thiếu niên lại bị y đẩy, hắn vốn là đại nam nhân cao lớn lực đẩy như vậy chẳng nhằm nhò gì nhưng thực sự xuôi theo Thẩm Ngọc Hà mà lảo đảo một chút.
"Ngươi làm gì vậy!"
"Ta..."
Hạ Phi Dương há miệng lại có chút không biết trả lời thế nào. Hắn đúng là nóng đầu mới quên đi việc nam nữ thụ thụ bất thân mà giúp một nữ tử thôi tay. Các cô nương coi trọng phẩm giá mình như vậy, lỡ như nàng vì hắn không gả chồng được thì sao?
Nhưng nhìn dung mạo xinh đẹp, mặt như thoa phấn, môi giống điểm son, môt đôi mắt đào hoa sáng trong tựa lưu li câu hồn người nhìn. Lồng ngực Hạ Phi Dương không khỏi nóng lên, gương mặt cũng tràn lan màu đỏ hồng.
"Là do ta đắc tội với nàng. Tiểu thư muốn trừng phạt ta thế nào cũng được."
"Ngươi làm đau ta thì cũng phải để ta làm ngươi đau lại." Thẩm Ngọc Hà mang ý xấu mà cười, vành mắt cong cong nhưng lọt vào trong mắt Hạ Phi Dương không những không xấu mà ngược lại càng hoạt sắc sinh hương.
Nghe rõ từng lời thiếu niên, hắn cũng không cảm thấy y có gì không đúng, liền giơ tay mình ra đầy khí khái nam tử mà nói:
"Vậy ta để nàng cắn ta. Cắn bao nhiêu tùy thích."
Thẩm Ngọc Hà không ngờ người nọ lại dễ dàng đồng ý như vậy. Y suy nghĩ một lúc, ra hiệu cho Hạ Phi Dương cúi người xuống, sau đó liền không hề do dự mà cắn thật mạnh lên tai hắn.
Đến khi thiếu niên nhả ra, Hạ Phi Dương vội vàng ôm tai mình, không những không cảm thấy đau mà ngược lại còn thấy vành tai mình vô cùng nóng rát.
Thẩm Ngọc Hà ngậm một miệng máu, có chút ghê tởm nhưng thấy tên linh canh cửa kia chật vật như vậy y liền không khỏi đắc ý. Tuy nhiên kẻ kia không những không tức giận mà ngược lại còn mở miệng hỏi y:
"Cắn ta như vậy, tiểu thư đã thỏa mãn chưa?"
******
Khó khăn lắm mới lấy cớ nhờ Hạ Phi Dương tìm túi thơm để chạy trốn, nếu không chỉ sợ Thẩm Ngọc Hà vẫn luôn bị kẻ kia bám lấy không buông. Đến khi thoát được rồi, y lại có chút tiếc hận không biết tên họ của kẻ kia, dù sao một dấu răng vẫn chưa đủ để xả giận cho y.
Trong lúc thiếu niên còn không biết đi đâu tìm Thẩm Minh Thành, y lại bị một nữ tử lạ mặt giữ lại.
"Cô nương, nàng đây rồi." Nữ nhân kia thấy gương mặt của Thẩm Ngọc Hà thì vô cùng hài lòng, nàng vội vàng nhét bàn rượu vào tay y rồi đẩy lên trên lầu hai. "Nàng mau đem rượu lên cho Cơ vương. Sau khi đặt rượu xuống thì khoan hãy đi, ngồi đó hầu rượu cho ngài."
"Nhưng ta..."
"Đừng sợ, hầu rượu cho Cơ vương là phúc ba đời của nàng. Mọi thị nữ ở đây đều ao ước ở vị trí đó. Nàng nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời."
Nữ nhân lạ mặt dù miệng vẫn luôn nói cười nhưng hành động thì chẳng khác nào tú bà lầu xanh, ả vừa nói móng tay dài nhọn hoắt đặt trên chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên đã lún sâu một chút. Thẩm Ngọc Hà không dám phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo ả lên đến lầu hai.
So với lầu một có chút trống vắng thì lầu hai nhột nhịp tràn ngập phấn son hơn rất nhiều. Thẩm Ngọc Hà được đưa vào một căn phòng, nơi đó đã ngồi đầy quan viên, mùi rượu thịt phả vào khiến thiếu niên không khỏi nhíu mày.
Không biết từ lúc nào ả tú bà kia đã rời đi, để lại mình thiếu niên ngây ngốc trong phòng. Để tránh người khác chú ý y chỉ có thể cắn răng bước vào trong. Theo bước chân của y không ít người đã nhìn theo càng khiến thiếu niên cảm thấy căng thẳng hơn. Y không dám nhìn lại vì sợ rằng sẽ bắt gặp Thẩm Minh Quyết đang nhìn mình, nhưng bản thân cũng không thể mãi đi vô định như vậy đươc... Tuy nhiên thiếu niên hoàn toàn không biết mặt Cơ vương, làm sao dâng rượu lên cho hắn?
Nghĩ đến người Đông Phong cùng Bắc Lạc chệnh lệch về hình thể cùng trang phục khác nhau, Thẩm Ngọc Hà nhanh chóng phát hiện ở một góc trong phòng có một người nam nhân mang cơ thể lực lưỡng, mình khoác một bộ lông thú, trên tai còn đeo một chiếc hoa tai dài màu đỏ. Thẩm Ngọc Hà liền biết hắn chính là người của Hỏa tộc.
Vậy nên thiếu niên không hề do dự mà tiến về phía hắn. Y cũng không phải thị nữ thật, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể ngập ngừng mà hỏi hắn.
"Thiếp có thể ngồi đây được không?"
Người nọ hơi ngẩng đầu lên, Thẩm Ngọc Hà không khỏi cảm thán Cơ vương cũng quá trẻ tuổi rồi. Tuy nhiên, dù bề ngoài không phù hợp với vị trí hiện tại nhưng vị Cơ vương này lại sở hữu một đôi mắt màu hổ phách giống như đã chinh chiến qua ngàn vạn chiến trường mà trở nên sắc lạnh.
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Hà khiến y không khỏi rét run. Ngay lúc y cho rằng bản thân sẽ bị đuổi ra lại không ngờ Cơ vương lại mỉm cười "Ừ" một tiếng.
- -------------------------------------------
An Sách: Cái lù má!
Hạ Phi Dương: Cái lù má!
Yến Linh: Cái lù má!
Cà Phê:???
Yến Linh: Ta chợt nhận ra có người quen của ta ở đây. Hiện tại ta đang rất hoang mang, đừng làm phiền ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...