Hà Tì

"Đến nơi ngươi chớ động chạm linh tinh. Thẩm vương gia nhìn hòa ái nhưng mang một bụng cao thâm khó lường. Nhà ta phận không quyền không thế, lỡ như không may lỡ lầm làm hắn phật lòng thì kẻ thiệt chỉ là chúng ta."

"Nhi tử đã hiểu, thưa phụ thân."

Bên ngoài ồn ã huyên náo đủ để hai người trong xe ngựa biết họ đã đến nơi nào. Ngồi ở phía trước là người đàn ông béo mập, cả người ăn mặc quyền quý, là lụa đắt tiền đến từ Giang Dương. Nhưng dù khoác lên y phục lộng lẫy so với tầng lớp quý tộc, hắn vẫn có gì đó thua kém một phen. Mà ngồi đối diện với người nọ lại là một thiếu niên trẻ tuổi, chừng 13 14, y phục không tính là nổi trội nhưng khí chất lại bất phàm, giống như một đóa u lan trong sơn cốc, khiến người ta không khỏi đoán già đoán non rốt cuộc là thiếu hiệp nhà ai mới gia nhập giang hồ.

Người đàn ông béo mập tên Thẩm Thanh Nhàn, là một thương gia giàu có nổi tiếng thành Tô Lạc. Bởi vì học hành không đến nơi đến chốn, lại thêm xuất thân dòng họ có nhiều hiềm kị nên mấy năm nay Thẩm thương gia vẫn mãi chỉ là Thẩm thương gia, tuy giàu có nhưng quyền thế trong tay lại chẳng có gì. Ngược lại trưởng tử Thẩm Hạ Thần lại giống như hoàn thành mọi ước nguyện thời trẻ của hắn, không chỉ tinh thông võ nghệ mà việc đọc sách cũng chưa bao giờ chậm trễ. Nhi tử của hắn chính là niềm tự hào của hắn, nhiều lúc Thẩm Thanh Nhàn không khỏi so sánh nhi tử nhà mình với Thẩm đại tướng quân từng kề vai sát cánh trên chiến trường với tiên hoàng.

Vậy nên Thẩm thương gia cũng không ngại lặn lội đường xa đến kinh thành. Một phần muốn cùng Thẩm Minh Quyết bàn chuyện, một phần khác là muốn giúp trưởng tử nhà mình mở một lối đi.

Mắt thấy xe ngựa ngày càng gần phủ vương gia, Thẩm Thanh Nhàn không khỏi càng căng thẳng. Hắn móc từ trong lồng ngực ra một chiếc khăn, khẽ chấm mồ hôi trên trán sau đó lại quay sang nhắc nhở thiếu niên:

"Vào phủ rồi ngươi chủ động tiếp xúc với Thẩm Minh Thành. Gia nghiệp của Thẩm vương gia hẳn sau này sẽ để cho hắn, ngươi theo hắn có khi có lợi."

Lần này, Thẩm Hạ Thần lại không đáp lại phụ thân. Trưởng tử nhà Thẩm thương gia cái gì cũng giỏi nhưng tính tình lại có phần cứng đầu không thích cúi mình trước ai. Thẩm vương gia có tài, khí chất tôn quý vương giả thì không nói nhưng Thẩm Minh Thành người này hắn chưa gặp, lại nghe nói là từ dòng phụ nhảy lên dòng chính, Thẩm Hạ Thần vốn tuân theo quy củ cũng không khỏi lúng túng không biết nên xưng hô với người này ra sao.


Thẩm Thanh Nhàn thấy con trai như vậy cũng không ép hắn, chỉ khẽ thở dài mà giải thích cho thiếu niên:

"Tuy Thẩm Minh Thành chỉ là dòng phụ nhưng hiện tại hắn vẫn là trưởng tử của Thẩm vương gia. Hắn phế con ruột lập con nuôi hẳn có tính toán riêng của mình. Biết càng ít càng hạnh phúc, chúng ta cứ coi như hắn là trưởng tử đi."

Khi biết chuyện này từ phụ thân, Thẩm Thanh Nhàn cũng không khỏi bất ngờ. Nhưng giờ nghĩ lại có khi là do Thẩm Minh Quyết sợ nhi tử nhà mình vất vả, gánh không nổi chức vị vương gia nên mới cân nhắc Thẩm Minh Thành. Do dự một lúc, hắn vẫn mở miệng nói tiếp:

"Ngươi cũng ngó thúc nhỏ một chút, tuy vương gia hành động kỳ lạ nhưng y vẫn được hắn thương nhất. Dù sao cũng là dòng chính hàng thật giá thật, ngươi tự mình cân nhắc."

Chẳng biết nói nhiều lời như vậy có lọt tai trưởng tử chút nào không nhưng xe ngựa dừng thì người vẫn phải xuống xe. Thẩm Thanh Nhàn vội vàng sửa soạn lại y phục, vén màn xe mà cùng con trai bước xuống.

Tiếp đón hai người ở cửa phủ là một thiếu niên trẻ tuổi. Tuy hắn không quá cao lớn nhưng lưng thẳng, đầu ngẩng cao, còn nhỏ mà toát ra phong thái quân tử. Thấy cha con Thẩm Thanh Nhàn, thiếu niên nọ liền tiến đến hỏi thăm, sắc mặt tràn đầy sự quan tâm khiến Thẩm thương gia không khỏi cảm động.

"Đa tạ Minh Thành đệ đã quan tâm. Quả đúng như lời đồn, Minh Thành đệ khí chất bất phàm, quả thật rất giống Thẩm thúc phụ thời trẻ."


Người thiếu niên nghe vậy, cũng không vì thế mà kiêu ngạo, chỉ mỉm cười nói đường huynh của mình quá khen. Hai người trò chuyện một hồi liền đã đến phòng Thẩm Minh Quyết. Tưởng rằng Thẩm vương gia có việc không tiện ra tiếp đón, ngờ đâu, khi Thẩm Minh Thành dẫn người vào, người nọ đang ngồi trên ghế dài đọc sách.

Thẩm Minh Quyết và Thẩm Thanh Nhàn tuổi tác không chênh lệch nhau là mấy, nhưng từ ngoại hình đến dung mạo của người này lại giống như mới đến ba mươi. Người nọ mặc dạ y vẽ tường vân, tóc được búi bằng kim quan, mắt sắc mày kiếm môi mỏng, cả người đều toát ra phong thái của bậc vương giả, ngay cả Thẩm Thanh Nhàn vốn quen cười cười nói, đứng trước vị Thẩm vương gia này cũng phải thu liễm vài phần mà tỏ ra kinh sợ.

Thẩm Minh Quyết thật sự quá xuất chúng. Vừa rồi hắn còn nhanh miệng khen Thẩm Minh Thành giống người này. Nhưng giờ xem lại, thiếu niên nào có bằng một góc của Thẩm Minh Quyết, người này là cháu của Thẩm lão tướng, là do một tay ngài bồi dưỡng, sao có thể nói tìm đại một dòng phụ nói giống là giống là được.

Nhưng nhìn kĩ lại, Thẩm Thanh Nhàn chợt phát hiện, từ khi bọn họ xuất hiện ở ngoài cửa, Thẩm vương gia vẫn chưa đổi tư thế lần nào. Hóa ra nằm trên đùi người nọ còn có một bóng dáng nho nhỏ, nếu như không để ý còn cho rằng là hồ ly tuyết được vương gia bắt làm sủng vật. Nhưng khi thấy một đầu tóc đen xõa tung trên vạt áo của Thẩm Minh Quyết, hắn liền ý thức đây là một người, hơn nữa còn là một thiếu niên.

Thiếu niên không hề kiêng nể thân phận của người nam nhân, thoải mái tìm được vị trí trong lòng người nọ, hai chân không mang giày cũng không mang tất, thoải mái đạp lên tay ghế đã sớm trải sẵn thảm, vui vẻ ngợm khối gỗ trên tay.

"Phụ thân, đường huynh cùng tiểu chất đã đến."

Người lên tiếng là Thẩm Minh Thành. Thẩm Thanh Nhàn thấy vậy cũng vội vàng kéo tay con trai mình mà lên tiếng:


"Thẩm Thanh Nhàn cùng trưởng tử Thẩm Hạ Thần xin được ra mắt thúc phụ."

Vị Thẩm vương gia gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy mũi thiếu niên. Người thiếu niên nọ đang mải mê giải hộp gỗ trên tay, bị làm phiền liền có chút cáu kỉnh, hơi cong tay muốn đẩy Thẩm Minh Quyết ra nhưng vì chênh lệch sức mạnh mà trông chẳng khác nào châu chấu đá xe. Bần cùng, thiếu niên chỉ có thể ngước mắt nhìn người nọ, cùng lúc này Thẩm Hạ Thần cũng hơi ngẩng đầu nhìn y, trùng hợp lại bắt gặp hai bông mẫu đơn đỏ rực dưới mắt thiếu niên.

"Hà nhi, đường huynh của con đến, còn không mau đứng dậy."

Thiếu niên được gọi là "Hà nhi" hay chính là nhị thiếu gia Thẩm Ngọc Hà có chút bất mãn mà lẩm bẩm trong miệng. Y từ từ ngồi dậy, tóc đen cứ như vậy mà thả xõa sau lưng. Dung mạo thiếu niên khi này vẫn chưa hoàn toàn nảy nở nhưng đã khiến người khác không khỏi mà trầm trồ. Nghe nói cố vương phi là người Đông Phong vậy nên vẻ ngoài của y cũng có vài phần khác biệt, da cũng có vài phần trắng hơn người Bắc Lạc bình thường mà như vậy lại càng làm nổi bật nốt ruồi son dưới đuôi mắt, cùng cặp môi anh đào.

Thẩm Ngọc Hà hơi giương cằm, chóp mũi y bị phụ thân nắm một lúc liền có chút đỏ nhưng thiếu niên giống như không hề để ý mà mang cặp mắt tò mò nhìn về phía hai cha con Thẩm Thanh Nhàn.

"Ngươi là đường huynh của ta sao?" Vì tuổi còn nhỏ nên giọng nói của thiếu niên có phần non nớt, tuy không mang ý khinh thường nhưng cũng không có tôn trọng trưởng bối. Quả thực so với sự lễ độ của Thẩm Minh Thành thì quá mức đối lập.

Dấu trong đầu nghĩ vậy nhưng Thẩm Thanh Nhàn vẫn mỉm cười đáp lại thiếu niên:

"Ta là Thẩm Thanh Nhàn, hẳn đệ chính là Thẩm Ngọc Hà."

Hai mày còn chưa quá rõ ràng của thiếu niên hơi nhíu lại rõ ràng không hề thích người khác gọi mình là Thẩm Ngọc Hà nhưng nghĩ đến người này là họ hàng, cuối cùng y lại không lên tiếng.


Thấy thiếu niên im lặng, Thẩm Thanh Nhàn còn chưa kịp nói gì, Thẩm Minh Thành ở bên cạnh đã thay y giải thích:

"Mấy ngày nay đệ đệ bị cảm lạnh, cổ họng không tốt nên đại phu yêu cầu hạn chế nói chuyện. Mong đường huynh lượng thứ, Minh Thành xin được thay đệ đệ bồi tội."

"Này có đáng gì đâu." Thẩm Thanh Nhàn lắc đầu cười, cũng không để ý quá nhiều.

Phía bên kia, Thẩm Minh Quyết cũng cho người đưa Thẩm Ngọc Hà ra ngoài. Hắn cẩn thận nhặt khối gỗ bị thiếu niên vứt lăn lóc trên ghế lên, cẩn thận đặt vào tay y rồi mới quay sang cùng Thẩm Thanh Nhàn bàn chính sự.

- -----------------------------------

Cà Phê: Nghĩ đến cốt truyện sau Kiệu đầu đất làm ra mấy việc... tác giả quyết định viết ngoại truyện của cho Thẩm Hạ Thần trước tiện thể cũng giải thích vì sao thằng bé lụy sớm vậy. Ngoại truyện cũng liên quan đến chính truyện.

Thẩm Hạ Thần: Đa tạ.

Khắc Kiệu:???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui