"Đường đệ đừng lo lắng.
Người này là Yến Yếp là U Mị của Thủy tộc."
Cho rằng thiếu niên bị vẻ bề ngoài của người phụ nữ dọa sợ, Thẩm Thanh Nhàn liền mở miệng giới thiệu nàng với y.
"Nàng là một trong những người thích hợp nhất để trở thành U La, mẫu tộc của toàn bộ Thủy tộc."
Thẩm Ngọc Hà tỏ vẻ đã hiểu, chắp tay phía trước, hành lễ với vị U Mị trước mặt.
"Tại hạ Thẩm Ngọc Hà, xin được ra mắt công chúa."
Yến Yếp gật đầu.
Nàng không giỏi nói tiếng Bắc Lạc, chỉ có thể đọc ra tên mình rồi im lặng nhìn Thẩm Thanh Nhàn.
Gã thương nhân gật đầu, lôi từ trong túi ra một túi nhỏ rồi đưa đến trước mặt người phụ nữ.
Thẩm Ngọc Hà cũng nhìn qua liền phát hiện bên trong túi chính là muối.
"Đường huynh..."
"Ngọc Hà, trước hết đệ đừng lên tiếng." Thẩm Thanh Nhàn vươn tay ra hiệu cho y đừng lên tiếng.
Sau đó hắn quay sang nhìn Yến Yếp.
"Muối của Thẩm gia đạt đến độ tinh khiết như vậy.
Ngoài ra lương thực cùng gia súc, ta sẽ cho người mang công chúa đến nông trường để kiểm tra.
Công chúa thấy thế nào?"
Yến Yếp cho vài hạt muối lên miệng.
Ánh mắt nàng hơi sáng lên, hài lòng gật đầu với Thẩm Thanh Nhàn.
"Tiền đặt cọc ta đã đem tới.
Ngày mai ta sẽ qua nông trường xem lương thực cùng gia súc."
Nói rồi nàng liền rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai huynh đệ Thẩm gia.
"Đường huynh, huynh bán muối cho Thủy tộc sao?"
Thẩm Thanh Nhàn mỉm cười đi đến trước rương gỗ trong phòng.
Hắn mở rương ra, sau đó quay sang vẫy tay với thiếu niên:
"Cũng không hẳn là bán.
Ngọc Hà, đệ lại đây."
Mang sẵn sự tò mò, Thẩm Ngọc Hà không ngần ngại đến bên cạnh hắn.
Đập vào mắt thiếu niên là một rương toàn bạc là bạc.
Thẩm Thanh Nhàn không hề do dự hất số bạc ở phía trên lên.
Đôi mày liễu của thiếu niên càng ngày càng nhíu chặt, y cầm lấy một thỏi bạc lên, ước lượng một chút chợt kinh ngạc quay sang đường huynh của mình.
"Đây không phải là bạc.
Đây là sắt."
"Đúng vậy.
Chỉ có mặt trên là bạc thật, mặt dưới toàn bộ đều là sắt giả bạc."
Đổi muối lấy sắt.
Thẩm Thanh Nhàn cần sắt làm gì? Câu trả lời chẳng phải quá rõ rồi sao.
Bọn họ muốn rèn vũ khí.
"Thẩm gia chúng ta xuất phát từ làm nông.
Hiện tại vùng của Thủy tộc đang hạn hán, chúng ta liền trao đổi lương thực để đổi lấy một lượng sắt.
Quan lại ở Tô Lạc đều là tham quan, chỉ cần dâng lên hai hòm bạc thật, bọn chúng đều mắt nhắm mắt mở không kiểm tra nữa.
Nhưng mà..."
Nói đến đây Thẩm Thanh Nhàn lại bất giác thở dài.
"Lục hoàng tử lại xuất hiện ở đây.
Chớ tưởng hắn nhỏ tuổi mà coi khinh.
Đệ thử nghĩ xem, Bắc Lạc Thụy ốm yếu quanh năm nhưng vẫn là một trong những vị hoàng tử được đế vương coi trọng, khiến hoàng hậu kiêng dè.
Nguyên do vì đâu? Ngoài hai nhà Lâu - Hạ ra thì vẫn còn một Bắc Lạc Hoài bên cạnh hắn nữa.
Nếu để lục hoàng tử đánh hơi được lần giao dịch này..."
Không cần nói cũng biết, bọn họ sẽ bị kết tội phản quốc.
Dù hiện tại những việc Thẩm gia đang làm không khác phản quốc là bao nhưng ít ra chỉ khi bị dồn đến đường cùng bọn họ mới làm phản.
"Đường huynh an tâm, ta sẽ để tâm đến Bắc Lạc Hoài."
******
Tô Lạc địa hình hiểm trở nhưng thật ra cũng không thiếu cảnh đẹp, hoặc cũng có thể nói bởi vì nơi này nhiều mỹ nhân nên chỉ cần nơi nào mỹ nhân đi qua, nơi ấy sẽ là cảnh đẹp.
Giống như lúc này đây, rõ ràng chỉ là một mặt cỏ xanh ngắt, thi thoảng điểm xuyết một vài bông hoa vàng, nhưng vì nơi ấy có một thiếu niên đang nằm ngủ mà khiến khung cảnh thêm vạn phần bắt mắt.
Thiếu niên còn rất trẻ, có lẽ vẫn chưa cập quan, nhưng cố tình gương mặt y lại sinh trưởng ra bộ dạng khiến ai nhìn một lần cũng lưu luyến muốn nhìn lần thứ hai.
Nếu để nói thô tục, bộ dạng của thiếu niên chính là vừa đa tình như nam nhân nhưng cũng kiều mị như nữ nhân.
Như cảm nhận có người đến gần mình, Thẩm Ngọc Hà bất giác mở mắt, trên mặt không giấu được dịu dàng.
"Yến Linh."
"Lại bị ngươi bắt được." Thiếu nữ Thủy tộc không vui mà quay mặt đi chỗ khác.
"Vì sao ngươi biết là ta đến?"
Thẩm Ngọc Hà mỉm cười từ từ ngồi dậy, trâm ngọc đã sớm rơi xuống mặt cỏ, tóc đen trên đầu thiếu niên xõa tung, rơi rụng hai bên vai, đẹp đến nỗi Yến Linh cũng vô thức mà nuốt nước bọt.
"Thẩm Hà, ngươi thật sự rất đẹp." Thiếu nữ nhịn không được mà tán dương y.
"Vậy sao? Nhưng sao ta cảm thấy Yến Linh mới là người đẹp nhất trên đời này."
Dù biết lời người này nói ra chưa chắc đã là sự thật nhưng công chúa Thủy tộc vẫn đỏ hồng hai má, ngượng nghịu nhỏ giọng mắng y không biết xấu hổ.
Nàng cùng Thẩm Hà mới quen nhau được một tuần nhưng hai người lại quấn quýt giống như đôi uyên ương quen nhau lâu năm.
Yến Linh biết, nàng đã có hôn ước, nàng cùng Thẩm Hà, một tên thư sinh quèn sẽ không thể đến với nhau.
Nhưng trái tim nàng không thể kìm nén được trước những mật ngọt mà y cho mình.
Yến Linh vẫn còn nhớ rõ ngày thứ hai Thẩm Hà đến trả khăn cho mình.
Khi ấy mưa phùn chợt đổ xuống Tô Lạc, người người vội vã trở về nhà, chỉ có mình thiếu nữ cố chấp đứng đợi người mà nàng chỉ gặp mặt hai lần.
Nếu đem chuyện này kể cho các U Mị khác, hẳn các nàng đều sẽ cho rằng nàng thật ngu ngốc.
Nhưng khi ấy thiếu nữ Thủy tộc lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu như hôm nay không gặp được thiếu niên vô danh kia, có lẽ nàng sẽ bỏ lỡ y cả đời.
Mưa rơi tí tách, liễu u sầu rủ xuống, hoa đỏ cũng rã rời rơi dưới chân Yến Linh giống như chê cười nàng khờ khạo.
Ngay lúc Yến Linh cho rằng người mình chờ sẽ không bao giờ đến, từ trong màn mưa, thiếu niên mặc bạch y, ống tay áo vẩy mực, đai lưng trói buộc eo vội vàng tiến đến trước mặt nàng.
Y không trách móc nàng, nói nàng ngu ngốc trời mưa không biết chạy đi trú.
Thiếu niên từ từ hạ ô xuống, để mưa dần thấm ướt bản thân.
Yến Linh không hiểu thiếu niên muốn làm gì nhưng vẫn lo lắng muốn đưa ô cho y.
Thẩm Hà không nhận ô từ nàng, lệ chí đỏ tươi xinh đẹp càng làm nổi bật con mắt chất chứa muôn vàn tình ái dành cho thiếu nữ:
"Cô nương nhìn xem, ở thành Tô Lạc này chỉ có ta và nàng là hai kẻ điên đứng dưới mưa mà thôi."
Chỉ một lời nói ra của y, mọi ấm ức của Yến Linh giống như hoàn toàn tan thành mây khói.
Lần thứ nhất gặp y, nàng vì tò mò mà nhìn lại.
Lần thứ hai gặp y, nàng vì diễm lệ mà dừng chân.
Lần thứ ba gặp y, nàng vì rung động mà nhảy vào.
Trở lại với hiện tại, Yến Linh vui vẻ ngồi cạnh Thẩm Ngọc Hà.
Nếu chưa quen thuộc nàng sẽ có phần xa cách nhưng một khi đã thân quen, nàng sẽ giống như oanh yến không ngừng ríu rít quanh chân người nọ.
Chưa kể người này còn là Thẩm Hà nàng vô cùng thích, vậy nên thiếu nữ càng đòi hỏi nhiều sự chú ý từ y.
Nàng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn đội đầu màu đỏ, đầy hứng thú giơ lên cho thiếu niên xem.
"Thẩm Hà, Thẩm Hà, ngươi nhìn đi.
Đây có phải là đồ cưới của Bắc Lạc các người không?"
Thẩm Ngọc Hà bất đắc dĩ nhìn nàng.
Không biết Yến Linh lấy từ đâu ra khăn đội đầu của tân nương.
Nàng giống như hiểu rất rõ về phong tục của Bắc Lạc, liền đội khăn lên đầu sau đó kéo kéo tay áo thiếu niên:
"Ngươi thử mở khăn đi."
Nhưng đợi mãi cũng không thấy Thẩm Ngọc Hà vén khăn lên, một cỗ tức giận chợt nảy lên trong lòng nàng.
Thiếu nữ giật mạnh khăn khỏi đầu, trừng mắt nhìn thiếu niên còn đang suy tư nhìn chằm chằm nàng.
Biết nàng không vui, y liền thở dài dùng quạt vỗ lên đầu nàng:
"Yến Linh, thứ này chỉ dành cho lễ cưới, hơn nữa người được mở khăn của tân nương phải là tân lang."
"Ngươi không mở được sao?"
Lời này nói ra, ngay cả Yến Linh cũng không dám nhìn thẳng thiếu niên.
Nàng đã có hôn ước với Dạ La Mân, nhưng giờ lại mơ ước làm tân nương của Thẩm Hà.
Vậy nàng có tư cách gì yêu cầu y phải làm theo ý nàng.
Thẩm Ngọc Hà lại không đoán ra được nỗi lo lắng của thiếu nữ, y chợt nắm lấy một góc khăn đội đầu đỏ, nhẹ nhàng đặt môi lên sau đó cong mắt cười với Yến Linh:
"Nếu muốn vén khăn, cũng phải để ta đem sính lễ đến rồi đón Yến Linh cô nương về nhà mình.
Giờ làm vậy chẳng khác nàng cướp mất trong sạch của nàng, để người người bàn tán về Yến Linh, ta không đành lòng."
"Ngươi...!ngươi...!Thẩm Hà, rốt cuộc những lời này ngươi đã nói với bao nữ nhân rồi?" Dù trong lòng đã vui vẻ đến nở hoa nhưng vẫn không tránh được chút ghen tuông.
Nghĩ đến trước mình, đã có hàng tá thiếu nữ nghe những lời âu yếm từ miệng thiếu niên, Yến Linh liền hận không thể cắt tai các nàng.
"Yến Linh cô nương cũng có lúc đáng yêu như vậy sao?"
Thẩm Ngọc Hà bật cười nhìn nàng phồng má với mình.
Thấy y cười không đáp lại, thiếu nữ càng giận hờn mà đẩy y ngã xuống thảm cỏ.
Thiếu niên nằm trên thảm cỏ cười một lúc mới mở miệng dỗ dành nàng:
"Nàng minh nguyệt trong ta, là người đầu tiên ta quay đầu nhìn lại.
Nàng đối với Thẩm Hà ta là tình đầu, là người trong lòng, là Yến Linh."
"Ngươi...!thích ta thật sao?"
Thẩm Ngọc Hà không hề do dự mà gật đầu:
"Phải, ta vừa gặp đã thích nàng."
- ----------------------------
Yến Linh: Ngươi mau vén khăn cho ta.
Thẩm Ngọc Hà: Chuyện này chỉ có tân lang mới làm được.
Yến Linh: Vậy ngươi mau đội khăn, ta vén cho ngươi.
Hồ Yêu: Nhỏ nào đây? Ngươi nói kiếp sau cho ta ddujj Thẩm công tử mà.
Cà Phê:???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...