Hạ Tân Triều

Trong giáo trường, tiếng hò hét vang động trời, các tướng sĩ đứng chỉnh tề thân mang áo giáp sắt, đầu đội mũ sắt, tay cầm giáo dài cùng khiên. Tuy rằng đây chỉ là một buổi thao luyện bình thường, nhưng bầu không khí vô cùng nghiêm túc, không có chút nào ngơi nghỉ mất cảnh giác. Từ nơi trên cao quan sát xuống, khung cảnh khí thế hừng hực, uy phong lẫm liệt.

Kỷ Trăn nửa ngồi lẳng lặng ghé mặt lên bàn, nghe bên dưới thét gầm lên xuống tựa như cơn thủy triều, trong lồng ngực cũng vang dội không thôi, cứ như hận không thể hòa vào đội ngũ cùng mọi người xông pha giết địch.

"Trăn Trăn."

Kỷ Trăn ngắm nhìn đến mê tít, chợt nghe thấy tiếng huynh trưởng đang đứng trên bậc thang gọi mình, y bèn đáp lại rồi chầm chậm chạy qua. Mạc Bắc nằm ở phương bắc, khí hậu khô ráo, dù đã gần vào thu, ánh mặt trời vẫn chói chang hừng hực, Kỷ Trăn chỉ phơi nắng một lúc, gương mặt liền ửng đỏ lên.

Y cùng Kỷ Quyết đi xuống đài quan sát, Tưởng Uẩn Ngọc vừa đúng lúc đang từ giáo trường đi ra. Đối phương ăn mặc chỉnh tề, chắp tay ôm một thanh giáo dài bằng bạc, uy phong toàn thân vẫn còn chưa tản hết, Kỷ Trăn dương như có thể từ hình ảnh nhìn trộm đó tưởng tượng đến khí thế oai hùng không thể đỡ của đối phương trên chiến trường.

Tưởng Uẩn Ngọc nhìn thấy Kỷ Trăn bèn trêu: "Lại tới nhìn lén phong thái bản tướng quân?"

Kỷ Trăn hừ giọng: "Trong giáo trường biết bao nhiêu là người, nếu ta thật sự muốn nhìn..." Ánh mắt đảo qua một vòng: "Cũng phải nhìn Lâm phó tướng khôi ngô uy nghiêm chứ..."

Ở Mạc Bắc non nửa năm nay, chuyện hai người cãi nhau chính là chuyện thường ngày, ngay cả quân trong doanh trướng ai cũng biết, ban đầu nhìn thấy vị công tử tại kinh đô tay trói gà không chặt này chỉ cần đôi ba câu có thể trị được Hoài Viễn tướng quân uy phong của mình cũng thấy hiếm lạ, dần dà tập mãi thành quen.

Kỷ Quyết nhìn thấy màn này như cơm rau dưa thường ngày, cười nói: "Đã bao nhiêu năm mà cứ như mấy đứa con nít, không ai chịu thua ai."

Kỷ Trăn kéo lấy tay huynh trưởng, dường như có đối phương làm chỗ dựa nên vô cùng đắc ý hất cầm lên nói: "Ca ca đã lên tiếng, ta không so đo với ngươi nữa."

Tưởng Uẩn Ngọc không nhịn được bật cười, bắt gặp Kỷ Trăn đang nhìn cây giáo của mình, chợt nhẹ nhàng đưa tới trước mặt đối phương, "Cũng đến đây rồi, hay ngươi thử múa vài đường xem thử?"

Kỷ Trăn kích động, "Múa thì múa, ai sợ ai?"

Y vô cùng có niềm tin mà cầm lấy cây giáo, không ngờ ngay khi Tưởng uẩn Ngọc buông lỏng ra, y mới bắt đầu phát hiện món đồ này đáng gờm tới cỡ nào. Thanh giáo này nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y, ước chừng ba mươi cân, người bình thường cầm nó một lúc sẽ bắt đầu cảm thấy tê tay, thế mà Tưởng Uẩn Ngọc lại có thể dễ dàng điều khiển nó giết địch.

Trong lòng Kỷ Trăn khâm phục, thế nhưng y chẳng bằng lòng để cho ai kia xem thường mình, bèn cố dùng hết sức lực nâng giáo lên, động tác lộn xộn không hề có tí trật tự nào, khiến cho Tưởng Uẩn Ngọc xem xong màn này cười to.


Kỷ Quyết sợ Kỷ Trăn làm mình bị thương, chợt nắm lấy lòng bàn tay đối phương đè vũ khí đang quơ quàng lung tung xuống, giọng điệu có chút dung túng gọi Trăn Trăn.

Kỷ Trăn thôi không hơn thua nữa, ném vũ khí về lại cho chính chủ, sau đó vỗ vỗ lòng bàn tay nói: "Được thôi, ta thừa nhận ngươi thắng ta khoản này."

Tưởng Uẩn Ngọc chống chuôi giáo cắm xuống cát vàng: "Ta cũng không quá muốn phân cao thấp với ngươi."

Bọn họ lại trò chuyện thêm đôi ba câu dưới trời ngày hạ, Kỷ Quyết nhìn thấy mặt Kỷ Trăn càng lúc càng đỏ, bèn dẫn về doanh trướng.

Cát An múc nước cho Kỷ Trăn rửa mặt cho đỡ nóng, y cầm lấy vải ướt đắp lên mặt mình, lúc này mới cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu. Kỷ Quyết ngồi xuống giường, Kỷ Trăn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng.

Kỷ Quyết lấy ra một bình kem có tác dụng bảo vệ da muốn bôi lên gương mặt gần như sắp khô của Kỷ Trăn, song khi thấy sắc mặt Kỷ Trăn đỏ trắng đan xen nhìn chằm chằm vào thân bình ngẩn ngơ, mới nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Cố ép bản thân không nên nhớ lại ký ức kia, Kỷ Trăn chỉ đành cắn môi: "Không sao ạ."

Kỷ Quyết nhíu mày chặt hơn, trước tiên hắn ra lệnh cho Cát An ra ngoài trước, lại dùng lòng bàn tay ấm áp mịn màng bôi chất kem mát lạnh lên hai gò má ửng đỏ kia.

Kỷ Trăn hơi buông lỏng mi mắt, y càng không muốn nghĩ đến, thì những ký ức hỗn loạn trong đầu càng xuất hiện rõ hơn. Y cảm thấy bất an, bất chợt trong lúc hoảng hốt, một câu nói của huynh trưởng càng khiến sự bàng hoàng của y lên đến đỉnh điểm: "Đang nghĩ đến Thẩm Nhạn Thanh?"

Tâm sự trong lòng Kỷ Trăn thoáng chốc bị nói trúng, y trừng mắt nhìn đôi mắt dịu dàng của huynh trưởng, trong lúc định viện cớ phủ nhận, Kỷ Quyết lại nhẹ nhàng nói: "Trăn Trăn, ở trước mặt ta không cần giả vờ."

Lòng bàn tay của Kỷ Quyết lướt qua lại trên mặt, chóp mũi Kỷ Trăn thoáng chua xót đến nói không thành tiếng.

"Nửa năm qua, quả thật đệ có những lúc thật sự vui vẻ, thế nhưng cũng có lúc chỉ là gượng cười, nhưng trông thấy đệ càng cố giả vờ, ta càng đau lòng." Kỷ Quyết nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vốn dĩ cũng là con người chứ chẳng vô tình như cỏ cây, vui vẻ thì cười, đau đớn sẽ rơi lệ. Trăn Trăn, ta hy vọng đệ có thể thẳng thắn đối mặt với ta, lúc vui vẻ thì thoải mái cười to, khi đệ đau buồn thì gào khóc, chẳng sao cả, đừng đợi đến khi ta phát hiện đệ đau thương, đệ lại dùng mấy chữ không có gì qua loa."

Kỷ Trăn nhanh chóng nói: "Ca ca, ta chỉ sợ huynh trách ta nhu nhược yếu đuối..."


"Dù ta và đệ không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng dẫu sao đệ cũng gọi ta tiếng huynh trưởng, sao ta có thể trách móc đệ được đây?" Kỷ Quyết thở than: "Vốn dĩ đệ vẫn chưa thể buông bỏ Thẩm Nhạn Thanh, không lẽ ta có thể kéo hắn từ trong lòng đệ lôi ra hay sao?"

Kỷ Trăn biết tính tình huynh trưởng mình như làn gió xuân, tựa cơn mưa phùn, mối quan hệ giữa cả hai từ trước đến nay đều yên bình trôi qua, thế nhưng huynh trưởng càng thấu tình đạt lý, y lại căm hận việc bản thân mình dây dưa mãi không dứt hết tình với Thẩm Nhạn Thanh.

Trong nửa năm qua, y nghe qua nhiều tin đồn lan truyền từ bên ngoài, chỉ biết Cẩm Châu đang gặp đủ thứ tai ương, Thẩm Nhạn Thanh bệnh nặng liệt giường. Y lại không dám hỏi huynh trưởng, sợ lộ ra cảm xúc hèn mọn của mình, lại không nghĩ tới huynh trưỡng đã sớm nhìn thấu thứ mà y cho là ngụy trang hoàn hảo kia.

Kỷ Trăn chua xót nói: "Đệ thường xuyên mơ thấy đối phương chết oan..."

Trong giấc mộng, máu hòa vào sương, mỗi lần tỉnh giấc, y đều hãi hùng khiếp vía.

Kỷ Quyết nắm chặt tay Kỷ Trăn động viên: "Hôm nay không phải đột nhiên ta vô cớ đề cập đến hắn, bạn cũ của ta ở kinh đô gửi thư, báo rằng ôn dịch đã được khống chế, Thẩm Nhạn Thanh cũng đã về triều."

Kỷ Trăn khẽ giật mình, thở gấp một lúc, biểu cảm kỳ lạ cười như không cười, mà khóc cũng chẳng giống khóc. Đến cuối cùng, y mới vùi vào trong lòng huynh trưởng nhỏ giọng nức nở.

Kỷ Quyết nhè nhẹ vỗ về lên tấm lưng đang nhấp nhô kia, đoạn nhắm mắt khẽ thở dài.

Năm năm phu phu đầu ấp tay gối, Kỷ Trăn quả thực khó để mà không quan tâm đến sự an nguy của Thẩm Nhạn Thanh. Khi biết đối phương đã bình an, mọi lo lắng dồn nén được giải toả, số lần gặp ác mộng cũng vơi ít đi. Y âm thầm hạ quyết tâm, cho dù có gian nan ra sao, y chắc chắn sẽ từ từ buông Thẩm Nhạn Thanh từng chút một, sau này sẽ không tiếp tục lo lắng suy nghĩ đến hắn nữa.

Dù sao cũng không còn gặp lại nhau.



Tưởng Uẩn Ngọc đóng quân tại Mạc Bắc gần hai năm, từng nhiều lần giao chiến với người tộc xưng mạnh mẽ nhất tại Mạc Bắc - người Khiết Đan, cũng giao thủ qua với đại vương tử Gia Luật Tề vài lần. Sau nhiều phiên tranh đấu, cả hai thưởng thức mưu lược lẫn nhau, từ địch thành bạn, sau khi ký kết hiệp nghị ngưng chiến tranh, Gia Luật Tề thỉnh thoảng sẽ đến thăm quân doanh.


Mà lần đến thăm này cách lần trước đến tận nửa năm trời.

Gia Luật Tề là con trai trưởng của Đan vương tộc Khiết Đan, tuổi gần bốn mươi, đã phong tước Vương, là người có khả năng kế thừa ngôi vị nhất.

Kỷ Trăn nghe nói Gia Luật Tề đến thăm, y hết sức tò mò liệu hoàng tử dân tộc có khác gì so với kinh thành, hiếm khi không nằm ì lười biếng, mà sáng sớm đã cùng Cát An trốn sau doanh trướng quan sát từ đằng xa.

Chưa thấy người đã nghe tiếng, tiếng cười của nam nhân kia vang như chuông: "Tiểu tướng quân không cần khách sáo như thế, phụ vương biết bản vương đến doanh của ngươi, cẩn thận dặn dò bản vương đem đùi bò cất công tẩm ướp mấy hôm đến, chúng ta vừa ăn uống vừa thương lượng đại sự!"

Kỷ Trăn ló đầu ra, sau khi thấy rõ thân hình của đối phương, hít thở sâu nhìn Cát An.

Thân hình Gia Luật Tề cao to vạm vỡ như núi, trên người mặc áo giáp, hai vai khoác xơ cọ, trên khiên giáp điêu khắc một con chim ưng màu váng lóng lánh. Nếu nhìn từ xa, còn tưởng rằng đối phương là chú gấu ngựa hung mãnh. Kỷ Trăn quan sát từ đằng sau, trong lòng không chút nghi ngờ nghĩ ngợi nếu như có ai dám gây sự với người vương tử này, cá là đối phương chỉ cần dùng một đấm đã có thể khiến người ta hãi hùng bạt vía.

Y cả kinh ngây người ra, quên béng việc rúc đầu về. Gia Luật Tề có tính cảnh giác cực kỳ mạnh, đôi mắt sắc như chim ưng bắn tới, dọa tới mức khiến hai chân Kỷ Trăn như nhũn ra.

"Kẻ nào nhìn trộm?"

Kỷ Quyết tiến lên một bước lên tiếng: "Là đệ ruột của ra, đối phương mạo phạm quên lễ nghi, mong đại vương tử đừng trách cứ."

Kỷ Trăn thấy mình trốn không được, đành phải đi ra. Y sợ hãi liếc nhìn Gia Luật Tề đứng bên cạnh, yếu ớt gọi: "Ca ca..."

Gia Luật Tề cũng không tức giận, xua tay đáp: "Đã là đệ đệ của Tần tiên sinh, thì cùng nhau thưởng thức món ngon của người Khiết Đan bọn ta đi."

Kỷ Trăn như gà con gặp đại bàng, không dám lỗ mãng, "Đa tạ đại vương tử."

Tưởng Uẩn Ngọc cười khúc khích, Kỷ Trăn lườm nguýt hắn. Lúc đi ngang qua Kỷ Trăn, hắn còn ghé vào tai y trêu ghẹo: "Lúc này không phân cao thấp nữa à?"

Kỷ Trăn hung hăng giẫm vào mu bàn chân Tưởng Uẩn Ngọc, rồi lộc cộc đi tìm Cát An, nhưng lại thấy đối phương còn hèn nhát hơn cả mình, hiện tại bị dọa đến ngã nhào ngồi im dưới đất.

Kỷ Trăn thờ dài, đúng là khí hậu nuôi người, ai ở Mạc Bắc cũng cao to khỏe mạnh, chỉ là dáng dấp người này hình như có hơi quá mức....


Tiệc ngoài trời đã bố trí xong xuôi, Tưởng Uẩn Ngọc và Gia Luật Tề ngồi ở vị trí chủ chốt, phía dưới là các tướng sĩ. Kỷ Trăn ngồi cùng một bàn với huynh trưởng, vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện.

Trong lúc bàn chuyện, hai chữ "nghị sự" nhắc không dưới năm lần.

Nghị sự chuyện gì? Dù huynh trưởng chưa từng nói gì với Kỷ Trăn, nhưng y cũng mông lung đoán được.

Kỷ Trăn không thích đọc sách, nhưng từng xem qua chút dã sử. Có một chương có đề cập đến chuyện mưu phản, bởi vì chuyện này quá mức tàn khốc, cho nên y vẫn còn nhớ như in.

Môt vị tướng quân trú đóng biên cương bất mãn với chính sách chuyên quyền của thiên tử, nung nấu ý định mưu phản, muốn phụ tá người khác lên ngôi. Bởi vì binh mã không đủ, tướng quân bảo hổ lột da(*), mượn ba mươi ngàn quân binh của Hung Nô và người Hồ, hứa hẹn sẽ thực hiện vấn đề giảm cống nạp. đồng thời gắn kết tình nghĩa các nước.

(*) không dám chắc hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

Thế là tướng quân dẫn theo quân đội tấn công Long Thành, ai có ngờ rằng thiên tử vì muốn giữ được ngôi vị, chẳng màng đến con dân biên cương, chủ động nhường mười tòa thành trì đổi thành quân Hồ phản chiến. Tướng quân cùng binh lính bị vây bắt, sau đó bị treo ngược trước cổng thành, dùng đao bén róc từng miếng xương miếng thịt, tra tấn ba ngày ba đêm, ngay khi hấp hối, tàn nhẫn mổ ngực bụng, móc ruột chảy dài thòng lòng xuống đất.

Bởi vì cấu kết ngoại bang, bà con cũng căm thù đối phương đến tận xương tủy, trong lúc phơi thây, người người đều giẫm lên cho hả hê...

Kỷ Trăn bỗng nhiên rùng mình, cổ họng như bị khóa lại, thịt bò ướp trong miệng nuốt mấy lần đều không trôi.

Y ngước mắt nhìn Gia Luật Tề đang trò chuyện vui vẻ cùng Tưởng Uẩn Ngọc, bên tai vang dội tiếng cười to, thoạt nhìn là một cảnh tượng sảng khoái thân thiết, nhưng lại khiến y khẽ run người.

Từ xưa đến nay, người có mưu phản một khi đã thất bại sẽ gặp cái kết vô cùng đáng sợ, huynh trưởng và Tưởng Uẩn Ngọc rõ hơn ai hết. Biết rõ con đường phía trước hiểm ác, hai người vẫn không chút do dự liều mạng, sao y có thể vì một xíu chuyện kia mà bỏ cuộc nửa chừng?"

Kỷ Trăn uống ùng ục mấy hớp rượu tăng thêm lòng dũng cảm, lại nhìn chằm chằm ruột dê đã nướng trong mâm, kẹp một đũa nhét đại vào miệng mà nuốt.

Kỷ Quyết nhẹ giọng hỏi: "Sao ăn vội vàng như vậy?"

"Khó ăn quá!" Kỷ Trăn phì phò, lại lẩm bẩm như muốn tăng thêm sức mạnh cho mình: "Ta mới không sợ cắt ruột..."

Ai mà chẳng có ruột, có gì đặc biệt hơn người chứ? Y đã từng nói, chỉ cần có huynh trưởng bên cạnh, y sẽ không sợ cái gì hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui