Cẩm Hoành Quốc Tế.
Nói chuyện với Vương Vũ Lâm xong, vừa gác điện thoại thì Kiều Thắng Xương đã bước vào.
Tần Miễn không có ở đây, Tần Lý tiếp đãi ông ta, ông đã từ chỗ Vương Vũ Lâm biết được Trung Cần trúng tiêu
Một năm trước, lúc Trung Cần hợp tác với tập đoàn Hoa Đông(*), Kiều Y Viện
đi theo cha là Kiều Thắng Xương tới D thị thì đột ngột phát bệnh. Tần Lý vì cô giới thiệu bác sĩ, hơn nữa khẩn cấp đưa cô đi bệnh viện . Vì
chuyện này, Kiều Thắng Xương đối với Tần Lý vạn phần cảm kích, lúc đó
ông ta vội vàng đưa Kiều Y Viện trở về Nam Kinh, chưa kịp cùng Tần Lý từ giã, một năm qua nhiều lần muốn gặp mặt để nói lời cảm ơn.
(*) chỗ này có từ khó hiểu quá, ta đã sửa tên công ty lại cho dễ hiểu một chút.
Bây giờ, Trung Cần trúng tiêu của Hoa Đông, Kiều Thắng Xương đương nhiên là lập tức đến để thăm hỏi một chút.
Hai người hàn huyên một lúc, Kiều Thắng Xương lấy ra thiệp mời, mời Tần Lý buổi tối hôm sau đến buổi triển lãm trang sức.
Tần Lý cau mày, giọng nói lạnh nhạt: “Kiều tổng, cảm ơn ý tốt của ông,
nhưng ông cũng biết, cơ thể của tôi không được tiện cho lắm.”
Kiều Thắng Xương nói: “Không nói dối Tần tổng, trang sức trong buổi trình
diễn lần này là do con gái tôi thiết kế. Con bé cứ ở bên tai tôi bên lải nhải nửa ngày, nói nhất định phải mời cậu tham dự, nói muốn gặp mặt để
cảm tạ ân nhân đã cứu mạng nó.”
“Làm sao dám nhận là ân nhân cứu
mạng. Đó là việc nhỏ thôi, tôi cũng chỉ là gọi vài cuộc điện thoại.” Tần Lý cười khổ, “Như vậy đi để tôi nhờ em trai đi thay vậy.”
“Ai nha, Tần đổng đương nhiên cũng phải tới, Tần tổng cậu cũng phải tới, cậu không đến chính là không nể mặt tôi rồi!”
Ở trong ngành nghề, trước giờ Tần Lý cho người ta cảm giác không phải là
một vị lãnh đạo máu lạnh. So với Tần Miễn, anh là người hiền hoà, nhã
nhặn, và an phận. Bởi vì thân thể, thậm chí có vẻ là vô hại, yếu thế.
Tần đổng của Trung Cần lại có tiếng là mạnh mẽ, mặt lạnh quả quyết khó
khăn, ở phía sau Tần tổng là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo. Đây là
nhận xét chung của mọi người.
Cho nên, Tần Lý suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận lời mời của Kiều Thắng Xương.
Muốn tồn tại ở vòng luẩn quẩn này, luôn cần có điều thỏa hiệp.
******
Buổi tối, Hà Đường cẩn thận xem xét thiệp mời. Trang sức, đây chính là nói
đến những món xa xỉ của giới thượng lưu, rượu ngon, tuấn nam mỹ nữ, nói
không chừng còn có một vài người nổi tiếng tham gia nữa.
Đối với
Vương Vũ Lâm mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng với
Hà Đường thì lại là chuyện rất phiền não. Vì bây giờ cô không biết mình
nên mặc cái gì.
Cô đưa thiệp mời cho Ngô Tuệ Nghiêu xem, Ngô Tuệ
Nghiêu miệng thành chữ “O”: “Hà mẹ, cậu thật lợi hại nha!Đến chỗ này có
thể gặp rất nhiều minh tinh đó!”
Hà Đường mặt mày ủ dột: “Cậu nói xem mình nên mặc cái gì đây?”
Ngô Tuệ Nghiêu biết rõ tủ quần áo của Hà Đường đều là loại đồ gì, nên cũng
nhăn mày nhăn mặt cùng cô. Đột nhiên cô vỗ tay một cái, chạy vào phòng
của mình lật ra một mớ áo quần trên đất.
Cuối cùng, cô tìm ra một cái váy ngắn màu đen không có tay, trên đó có thêu một hoa. Nhìn chiếc
váy không thể nói là rất đẹp, miễn cưỡng cũng có thể cho là một bộ lễ
phục.
Hà Đường sờ sờ cái váy: “Không tệ ha! Cậu bán cả loại áo quần này sao? Cái này phải bao nhiêu tiền ha.”
Ngô Tuệ Nghiêu vỗ vỗ vai cô: “Coi kìa, với mình mà cậu còn khách sáo cái
gì. Tháng sau là sinh nhật của cậu rồi. Cậu cứ mặc đi, coi như mình tặng quà sinh nhật trước cho cậu vậy.”
“Bộ váy này chắc phải hơn mấy trăm đi.” Hà Đường rất thích chiếc váy này, “thật ngại quá đi.”
Ngô Tuệ Nghiêu rất đắc ý: “Không gì không gì, nhưng mình phải giúp cậu cắt bỏ mấy đầu sợi tưa ra, ha ha.”
Cô cắt khoảng chừng một canh giờ, mới cắt hết những sợi tưa, sau đó cô lại từ trong vài đôi giày của Hà Đường tìm được một đôi giày cao gót màu
vàng nhạt, rồi giục Hà Đường mặc thử váy.
Không ngờ chiếc váy lại rất vừa, Hà Đường đứng trước gương xoay qua xoay lại, cánh tay của cô
bởi vì màu đen càng thêm nổi bật trắng nõn, chiếc váy cao quá đầu gối,
lộ ra một đôi chân dài mà thẳng, cô vui mừng nói: “Nha, rất đẹp mắt đó!”
Ngô Tuệ Nghiêu cũng tán thưởng: “Mặc lên người cậu đúng thật không tệ, tuyệt đối không nhìn ra giá của chiếc váy này a!”
Hà Đường nghi ngờ nhìn nàng: “Rốt cuộc cái váy này cậu bán bao nhiêu tiền vậy?”
“Hắc hắc.” Ngô Tuệ Nghiêu ra dấu tay số “sáu”, Hà Đường kinh hãi: “600?!”
Ngô Tuệ Nghiêu ngượng ngùng trả lời: “69 đồng thôi”
“……”
******
Dưới ánh đèn sáng chói, trang sức phát ra sự lôi cuốn kì diệu, mọi người mặc những bộ quần áo đắt tiền đi qua đi lại. Hà Đường ngơ ngác ngồi trong
góc, nhìn những người mẫu đeo những bộ trang sức rực rỡ sải bước trên
khán đài.
Trong khán phòng, từng tràng vỗ tay vang lên. Hà Đường
không hiểu mấy về trang sức, cô nhìn ngắm mãi không thôi, những món
trang sức đều rất xinh đẹp, chỉ có điều giá thật sự dọa người a.
Cô nhìn đôi khuyên tai huyền lục bảo thạch dưới vành tai người mẫu, thầm
nghĩ rằng, đôi khuyên tai này chắc hơn mấy vạn, nghĩ đến giá của nó, nó
chỉ biết thở dài.
Ánh sáng đều tập trung trên khán đài, trong
khán phòng thật nhiều bóng người. Hà Đường cố gắng tìm kiếm, cũng không
tìm được bóng dáng của Vương Vũ Lâm.
Lúc kết thúc, mấy nhà thiết
kế nối tiếp nhau đi ra cùng gặp mặt mọi người, đi cuối cùng là một cô
gái trẻ tuổi trong bộ váy đỏ rực, mái tóc dài xoăn phía sau ót, dung
nhan quyến rũ, thần thái kiêu ngạo.
Hà Đường nghe bên trên có người đang nói, đây là người phụ trách của tập đoàn Hoa Đông , con gái của Kiều Thắng Xương.
Kiều Thắng Xương, a —— nghe được một cái tên mà mình biết, trong lòng Hà
Đường thấy rất cao hứng. Kết thúc cuộc biều diễn trang sức, tiếp theo là bữa tiệc tự phục vụ. Hà Đường theo đám người đi vào phòng yến hội, lướt nhìn chung quanh, trốn vào góc gởi nhắn tin cho Vương Vũ Lâm.
“Quản lý Vương, anh đang ở Hoa Đông sao?”
Một hồi sau, Vương Vũ Lâm trả lời:”Anh đang ở đây, có chút việc cần nói, em cứ chơi một mình đi.”
Giọng điệu này, xem cô giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Hà Đường thở
dài, ngẩng đầu nhìn phòng yến hội ánh sáng xa hoa mà ngẩn người. Vương
Vũ Lâm nói cô một mình chơi, vậy thì mình cứ chơi đi, nhưng mà chơi cái
gì đây?
Cô quan sát những chàng trai cô gái bên cạnh, họ đều mặc
những bộ trang phục xinh đẹp, sang quý, đeo những trang sức xa xỉ. Những cô gái trang điểm thật sắc xảo, nói cười duyên dáng. Các chàng trai thì ôn hòa thân sĩ, từng tốp năm tốp ba tụ tập lại hàn huyên với nhau. Hà
Đường trong lòng cảm thán, thế giới này cô thật sự chưa bao giờ chạm
đến.
Cô nhìn thấy một vài minh tinh mà ngày thường cô cũng chỉ có thể nhìn qua truyền hình, đẹp đến chói mắt . Hà Đường ở phòng yến hội
tò mò đi tới đi lui, dừng chân xem những vị khách đang nhẹ nhàng khiêu
vũ ở sàn nhảy , một lát lại nhìn những cô gái xa lạ với dáng người tao
nhã, cuối cùng, cô đi tới khu tiệc tự phục vụ.
Thức ăn trong
những cái khay inox thực nóng hổi, khu đồ ăn hải sản rực rỡ muôn màu còn đặc biệt xinh đẹp mê người. Hà Đường cắn nhẹ môi, chọn mấy món mình
thích ăn, chất đầy một dĩa, cuối cùng, bên trên còn lấy thêm mấu bánh
ngọt.
Cô bưng dĩa đến khu dùng cơm, mỗi bàn đều đã có hai ba
người ngồi, Hà Đường không quen biết họ, lại không tìm được bàn trống,
chỉ đành ấm ức đi ra.
Gần góc phòng yến hội là hành lang dẫn đến
toilet. Bên trái hành lang có một khu vực nhỏ, phía sau mấy bồn hoa lớn
đặt hai ba cái bàn, thoạt nhìn cũng có chút kín đáo. Mắt Hà Đường ánh
lên, thoáng nhìn thấy ở đó có cái bàn trống, vội vàng bưng cái dĩa đi
tới.
Vòng qua một lùm cây có phiến lá sum xuê của bồn hoa lớn, Hà Đường sửng sốt một chút, thì ra là ở đây đã có người.
Cô còn chưa thấy rõ là ai, rơi vào tầm mắt là ánh sáng của kim loại của xe lăn.
Tần Lý ngồi nhàn nhã trên xe lăn, điện thoại di động đặt trên đùi, đang
dùng ngón tay trái lướt màn hình, cúi đầu chăm chú chơi game. Nghe được
thanh âm, anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc lại có chút quẫn
bách của cô gái kia.
Có chút quen mắt đây. Anh nheo nheo mắt nhớ lại…… A, là cô ta - cô gái mấy ngày trước đã gặp qua ở công ty.
Nhưng thoạt nhìn cô hôm nay so với hôm trước có chút khác nhau – chiếc váy
ngắn màu đen ôm sát thân thể cô gái trẻ khoe đường cong hấp dẫn. Cô
không cao, dáng người cân xứng, mái tóc đen, khuôn mặt tròn được trang
điểm nhẹ nhàng để lộ làn da trắng mịn màng, một đôi mắt to trong trẻo có thần. Nếu nói ở lần gặp mặt hôm trước, cô cho người ta ấn tượng là một
người thuần khiết điềm đạm, thì lần này lại mang vẻ xinh đẹp đáng yêu
rất nhiều.
“Là cô.” Ánh mắt Tần Lý khẽ cong, liền nở nụ cười, “Thật khéo, sao cô lại ở chỗ này?”
Hà Đường nhớ ra anh ta. Nếu so với Tần Lý, việc cô nhớ anh ta đương nhiên
dễ dàng hơn, bởi vì chàng trai này dáng dấp rất tuấn tú, cũng bởi vì
thân thể đặc thù của anh ta quá rõ ràng.
Cô để dĩa đồ ăn xuống, nói: “Tôi chính là tới vui chơi một chút, còn anh, anh làm sao lại ở đây?”
Chàng trai trước mặt mặc trang phục vest màu đen, áo sơ mi màu trắng phẳng
phiu, đặt trên bàn đạp xe lăn là giày da đen buộc dây bóng loáng.
Tóc của anh ta còn bôi keo chải tóc, nhìn tương đối đẹp trai, âu phục màu
đen làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng, một đôi mắt tràn đầy ý
cười.
Chàng trai nói: “Tôi cũng là tới tham quan một chút.”
Hà Đường nhìn phía trước bàn của anh ta chỉ đặt một ly trà nóng, lại cúi
đầu nhìn qua cái dĩa đầy ứ của mình, nhất thời mặt đỏ lên - đây là nuôi
heo sao…
Hà Đường ngồi xuống ghế, hỏi: “Sao anh không lấy đồ ăn?”
Chàng trai rất thản nhiên trả lời: “Tôi không đói, hơn nữa tôi cũng không tiện lấy đồ ăn.”
“Ra là vậy.” Hà Đường nói, “Có cần tôi giúp một tay không? Tôi có thể giúp anh lấy chút đồ ăn.”
“Ừ, được.” Chàng trai chỉ vào mẩu bánh ngọt trên dĩa của Hà Đường, “Cô lấy giúp tôi món này đi, nhìn có vẻ ngon đấy nhỉ.”
“Còn cần gì nữa không?”
“Không cần.”
“Vậy được, chờ một chút.” Hà Đường lập tức hướng khu lấy thức ăn đi tới, lát sau đã lấy một mẩu bánh ngọt tới cho chàng trai.
“Cảm ơn.” Chàng trai nhận lấy cái dĩa, nhìn một chút rồi để lại trên bàn,
tay trái cầm cái muỗng nhỏ lên, múc một muỗng bánh ngọt đưa vào miệng,
“Ừ! Đúng là ăn rất ngon.”
Hà Đường lặng lẽ nhìn anh ta đặt dĩa
trên đùi bên phải, có vẻ co rút. Chàng trai làm như không để ý tới, từng muỗng từng muỗng ăn bánh ngọt.
Hà Đường cầm nĩa lên định ăn, đột nhiên nghe được chàng trai hỏi: “Lần thứ hai gặp mặt, còn chưa biết tên của cô.”
Hà Đường ngẩng đầu lên xấu hổ cười: “Tôi tên là Hà Đường”
Chàng trai lẩm nhẩm vài lần, nói: “A, tên của cô thật thú vị, ánh trăng hồ sen?”
Hà Đường lắc đầu: “Không phải, anh của tôi gọi là Hà Hải, bố tôi trồng mấy bồn hoa hải đường, cho nên đặt tôi tên là Hà Đường. Vốn là, nếu mẹ tôi
sinh con trai, thì gọi là Hà Dương.”
“Hà Dương? Con gái cũng có thể đặt tên này mà.” Chàng trai tỏ vẻ khó hiểu, “Có gì khác nhau sao?”
“Khác nhau chứ, Hà Dương là tên được chuẩn bị cho bé trai, Hà Đường là sau
khi thấy em bé sinh ra là con gái, mới lấy đại làm tên.” Hà Đường bất
đắc dĩ nhún vai, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, còn anh, anh tên
gì?”
Chàng trai mỉm cười: “Tần Lý, lý của lý tưởng.”
“Tần
Lý, Tần Lý…… Tên của anh cũng rất thú vị a, hợp tình hợp lý!” Hà Đường
suy nghĩ một hồi, Tần Lý vẫn mỉm cười nhìn cô. Đột nhiên cô nghĩ đến
điều gì, hai tay vỗ một cái, kêu lên, “A? Anh cũng họ Tần?!”
Tần Lý nhíu mày: “Họ Tần, có vấn đề gì không?”
Hà Đường nói: “Ông chủ của anh, chẳng phải là cũng họ Tần sao? Chẳng lẽ… anh cùng Tần đổng là họ hàng? ”
Tần Lý nhịn cười, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Ánh mắt cô không tệ nha, có
thể nhìn ra chúng tôi là họ hàng. Cô có cảm thấy diện mạo tôi với Tần
đổng giống nhau không?”
“Thật sự là họ hàng a! Chẳng trách anh có thể làm việc ở trụ sở chính.” Hà Đường vừa dứt lời liền phát hiện không đúng, vội vàng nói, "A... xin lỗi.”
Cô âm thầm mắng miệng mình thật xấu, lại phát hiện Tần Lý cũng không tức giận.
Anh ta cười nói: “Không sao, cô nghĩ không sai, tôi thật sự là nhờ Tần đổng mở cửa sau mới được vào đó làm.”
Không khí lập tức có chút lúng túng, Hà Đường không dám nói lung tung nữa. Cô quan sát Tần Lý, lại nhớ lại diện mạo của Tần đổng, rốt cuộc biết được
cảm giác kỳ quái trong lòng lúc gặp qua Tần đổng lại gặp được Tần Lý là
cảm giác gì. Cô không khỏi gật đầu nói: “Nói về tướng mạo, anh cùng Tần
đổng đúng là có một chút giống nhau, ánh mắt, miệng, còn có mũi. A! Mũi
cực kỳ giống đấy!”
Tần Lý tò mò hỏi: “Vậy chứ, có điểm nào không giống không?”
“Là khuôn mặt.” Hà Đường chỉ chỉ mặt mình, “Khuôn mặt của anh có vẻ gầy,
làn da trắng. Anh ta chắc là lớn hơn anh vài tuổi ấy nhỉ. Anh ta hơi
đen, dáng người hơi “strong” .” Nói xong, cô còn cong cong cánh tay lên, bắt chước tư thế của lực sĩ.
Nhưng cô đang mặc chiếc váy liền không tay ……
Tần Lý “phốc” một cái bật cười.
Hà Đường lúng túng, lập tức trở lại tư thế ngồi thục nữ: “Là “strong” đó,
không phải là mập đâu. Ôi, anh đừng đi nói với ông chủ của anh nha.”
"Không có." Tần Lý khoát tay, cả người dựa vào chỗ tựa lưng trên xe lăn, nhẹ nhàng hỏi, “Hà Đường, cô bao nhiêu tuổi?”
“Tháng sau là tròn 23, còn anh?”
“Tháng Mười Hai sẽ tròn 27.”
Hà Đường kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh nhiều lắm cũng chỉ 25 ấy!”
“Thật vinh hạnh.” Tần Lý cười lắc đầu, “Tôi cũng nghĩ cô nhiều nhất cũng chỉ 20 thôi.”
"……” Hà Đường suy sụp nét mặt, “Ý anh là tôi có vẻ ngây thơ?”
“Không phải, là tại vóc dáng của cô rất nhỏ.” Tần Lý nhìn gò má cô có chút ửng hồng, cảm thấy rất thú vị, anh ta chỉ về dĩa của cô, “Ăn đi, đừng nói
chuyện nữa, đồ ăn nguội hết rồi.”
--- ------ --------Ta là vạch phân cách thần thánh---- ------ ------ ------ --------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...