Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết

Người ta chỉ để mắt đến người lớn và chẳng thèm bận tâm đến những đứa trẻ bị tổn thương. Tụi nó, phải, đều có một tâm hồn hao tổn và số phận chết tiệt đã ván xuống nó các vết cứa sâu hoắm ngay khi nó được nhìn thấy cái thế giới hỗn tạp này. Càng lớn thì y như rằng cái vết cứa tàn nhẫn của số phận ấy cũng lớn theo. Nó trở nên ích kỷ và kỳ quặc khác thường. Trong đầu nó luôn cuồn cuộn vô số dấu chấm hỏi to đùng cho cuộc sống oái oăm của nó. Hầu như, câu hỏi lớn nhất trong tâm khảm nó chính là “tại sao lại là nó?” “tại sao lại không phải nó?”

Dần dà, nó ganh tị với cả thế giới, nó ghét những hạnh phúc tầm thường nhỏ bé mà người người giẻ rách. Nó ghét những bữa cơm ấm cúng bị lãng quên, nó ghét cả sự đón đưa, tình yêu thương che chở,…Nói chung, nó ghét mọi thứ giản dị trên thế giới này, nguồn gốc là xuất phát từ gia đình! Nó hành xử một cách quái đãn, nó vặt vạnh với đời và đôi khi nhìn như đứa ngốc không hơn không kém. Nhưng nó lại luôn như thế, vì nó biết sẽ chẳng ai quan tâm nó khôn hay khờ, phải hay trái, đúng hơn, không ai để tâm tới nó kể cả ba mẹ.


Và rồi, nó lớn lên với cái vết thương hoằm sâu trong máu thịt, với trái tim trầy trụa và tâm hồn thì dường như tuyệt vọng. Nhưng lắm lúc, cái tuyệt vọng đấy lại quật nó dậy trong bế tắc, nó biết nó cần phải sống tiếp để đi tìm cái điều giản đơn bị cướp đi đấy, chỉ có vậy thôi. Nó chẳng thiết tha làm cái gì to lớn, nó chỉ muốn tìm thấy một phép màu lấp đầy những khoảng trống trong tim nó, cũng như chữa lành những tổn thương trong tâm hồn. Ấy thế mà nhiều khi nó lại sợ, sợ người ta thấy được vết thương đã bị xé rách của mình. Nó sợ điều bản thân tìm kiếm không tồn tại và hơn thế nữa, nó sợ sẽ không thể chống đỡ thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa.

Hai người đi tới một khu ổ chuột hôi thối, xung quanh bốc mùi xác chết động vật, rác thải hay những vũng nước mưa chất đầy đất sình. Căn nhà nào ít nhất cũng có vài một vết nứt, có vẻ chất liệu này bây giờ đã không còn được dùng tốt như lúc trước. Bảo đi xuống, anh vòng sau để mở cửa xe cho cô. Lộ Lộ vừa bước xuống đã ngửi thấy cái sự kinh khủng nơi đây, nó khiến cô khó khăn lắm mới hít thở đều nhịp. Hai người cùng nhau đi bộ, chỉ có tiếng chân lộp cộp, tiếng gió thổi ù ù bên tai, những bọc rác cứ thế lăn trên con đường cũ kĩ, mặc kệ dòng đời chung quanh chúng vẫn chạy đi một cách tự do. Vậy tại sao con người luôn phải ràng buộc bản thân trong khi họ có thể dùng đôi chân của mình mà bước đi.

“Anh đưa em tới đây làm gì vậy?”

Lộ Lộ cuối cùng cũng chịu mở lời, cô vừa tò mò vừa nghi hoặc, ánh mắt như mong chờ câu trả lời chính đáng từ ai đó. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt sau lưng, bắt chéo nhau, lon ton chạy theo anh không khác gì đứa trẻ con đang cố sải chân bằng nhịp với người lớn. Anh thở một hơi dài, giọng điệu nhỏ nhẹ giải thích sự tình đang xảy ra cho cô hiểu. Thật ra thì Bảo cũng không có ý định kể vì sợ Lộ Lộ sẽ suy diễn đủ thứ khi nghe xong. Bởi người ta nói, con gái là sinh vật khó hiểu nhất trên trần đời này. Sáng nắng, chiều mưa, tối bão, khuya giông, tính cách lên xuống thất thường, đồng thời cũng là loại mềm yếu nhất.


“Anh không quan tâm em tin hay không, nhưng khi biết được sự thật và chứng kiến cảnh tượng xảy ra tiếp theo, mong em chấp nhận thực tại”

Cô khó hiểu, chạy thật nhanh về phía trước và đi ngược lại với anh. Đứng trước mặt Bảo, Lộ Lộ nghiêng đầu muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Tại sao mọi người đột ngột mất tích? Vì sao Đạt lại đuổi theo cô? Lý do gì mà người con trai này lại xuất hiện đúng thời điểm như thế? Trong suy nghĩ của cô, Bảo là người luôn bỏ quên cả thế giới, bất chấp nguy hiểm để cứu mình. Có lần nghe tin Lộ Lộ trong lúc truy sát tên sát nhân đã bị đâm một nhát. Vậy là anh đã mặc kệ công việc chất đầy như núi mà chạy đến bệnh viện để xem cô làm sao. Vì thế nên đội trưởng mới trừ tận nửa tháng lương bởi tội bỏ bê nghề nghiệp, anh mới phải đi ăn trực nhà cô.


“Việc làm giả thi thể của Tinh Nhuệ là do Đạt gây ra, Thục Phong chỉ là quân cờ cho hắn lợi dụng thôi. Chúng ta đang bị dắt mũi, còn một điều nữa, kẻ sát nhân là thằng người yêu cũ em chứ không phải tên tội phạm mà mình ngày đêm tìm kiếm”

Nói xong, gương mặt của Lộ Lộ lạnh cắt như không có giọt máu. Cô sững sờ đến nỗi không dám tin vào sự thật còn tưởng đây là mơ. Bao năm qua chẳng ai nói cho nghe, chả người nào tiết lộ bất cứ tình tiết gì. Không cần kể hết, nhiêu đây cũng đủ làm cô sốc tới cứng đơ rồi. Bảo thấy thế thì đôi mắt cũng toát lên vẻ đượm buồn, hàng mi từ từ rũ xuống, biết rõ tâm tư của người trước mặt nhưng vẫn cố bước tiếp. Khoảnh khắc bờ vai chạm nhau, một tờ báo sờn cũ bay đến, đáp ngay đôi tay đang run cầm cập của Lộ Lộ. Cô chầm chậm mở ra xem, bỗng thời gian như bị ngưng đọng lại. Mọi thứ dường như đông cứng, không còn một tiếng động gì, đọng lại vẫn là âm thanh tích tắc của đồng hồ đang chạy bình thường. Kim dài và ngắn chỉ ngay lúc điểm 12 giờ, mọi thứ trở lại bình thường rồi, chỉ khác là…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận