Dương Chấn Vũ băng qua trảng cỏ có đài phun nước, có tượng bạch ngọc, tiến thẳng về nhà chính của căn biệt thự, tiện thể đưa mắt quan sát khắp xung quanh sau lưng lão quản gia áo đen quần đen đặc sệt phong cách Anh quốc.
"Đúng là lắm tiền thừa của." Y trộm thở dài.
Vừa bước vào cửa lớn, y đã nghe thấy trong nhà có người la hét "Hủy hết ảnh của ả đàn bà ấy đi! Trơ trẽn đến thế là cùng! Nghĩ mình là ai chứ, đòi làm minh tinh? Làm điếm còn chưa đủ tư cách!"
Dương Chấn Vũ né được một vật thể đang bay tới, quay mặt qua liền trông thấy một ông già tóc bạc đang chống gậy, chộp lấy tất cả những gì nằm trong phạm vi của tầm tay, ném lung tung loạn xạ. Y nhìn xuống chân, quả nhiên là một khung ảnh bằng gỗ vỡ tan tành. Người phụ nữ trong ảnh không quá đẹp nhưng lông mi rất dài, tóc dày, xoăn tít. Người chụp ảnh có vẻ rất hiểu khai thác vẻ đẹp của bà ta nên để ảnh ở chế độ đen trắng, càng làm nét đẹp lạnh lùng của bà ta toát ra đặc biệt hơn cả.
Ông già gõ gậy, quát tháo, "Một triệu bảng, ả còn không được cái giá này, đồ điếm tham lam!"
Khắp gian phòng gần như tràn ngập ảnh người phụ nữ kia với đủ kích cỡ to nhỏ, có thể suy ra đại khái, người phụ nữ trong ảnh chính là nữ chủ nhân số một của Thu thị đã nhảy lầu tự tử cách đây không lâu. Nghe nói bà ta đã diễn rất nhiều sân khấu kịch nhưng tên tuổi mãi chỉ lẹt đẹt, thậm chí nghèo đến nỗi phải đi làm y tá trực đêm kiếm miếng ăn qua ngày, cho đến khi sinh một đứa con cho Thu Dân Tài của tập đoàn Thu thị - một ông già gần bảy mươi tuổi, bà ta mới được bước chân vào nhà quyền quý. Ai cũng nói bà ta đổi mệnh, nào biết đâu mười mấy năm sau lại tự tử.
Dương Chấn Vũ vừa vào đã chạm ngay tầm mắt của ông lão tóc bạc nọ, ánh nhìn sắc bén của lão dừng trên mặt y, giọng trầm khàn, "Anh là vệ sĩ do Thu Thừa Thiên tuyển?"
Thu Dân Tài nổi tiếng là quy củ, Dương Chấn Vũ liền hiểu ông già đang bạo phát lúc này đây mới là bản chất thật của Thu Dân Tài. Cúi người chào lễ độ, y nói, "Tôi là vệ sĩ do Giám đốc Thu điều đến."
Thu Dân Tài quan sát y khắp một lượt trên dưới, lạnh lùng nhận xét, "Anh có một đôi mắt cực kỳ không an phận."
Y đáp thong dong, "Giám đốc Thu cũng đánh giá tôi như thế."
"Nếu đã vậy, nó còn dám điều anh đến?" Thu Dân Tài cười lạnh.
Y thưa, "Chính bởi vì tôi có một đôi mắt cực kỳ không an phận, tôi mới nhìn được rất nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy, làm được rất nhiều việc mà người khác không muốn làm. Hơn nữa tôi còn hiểu, chỉ có làm tốt việc được giao, tôi mới đủ tư cách không an phận."
Cặp mắt sắc lẻm của Thu Dân Tài quan sát y thật lâu nữa, mới nói, "Nhưng ta không thích kẻ không an phận! Cút đi!"
"Con thích." Lão vừa dứt lời, có người điềm nhiên nói chen vào.
Dương Chấn Vũ ngoái đầu, trông thấy một thiếu niên đứng tại đầu cầu thang, trên người còn mặc bộ đồ đánh tennis màu trắng cho thấy vừa mới đi tập thể thao về, nơi cổ tay thiếu niên còn đeo một bao tay, vầng trán rịn mồ hôi mỏng mảnh. Không quá đặc biệt đẹp, nhưng lại vô cùng hấp dẫn mắt người. Thiếu niên đứng giữa muôn vàn vật dụng trang trí lộng lẫy của ngôi biệt thự, những món đồ cổ có xa hoa biết bao nhiêu cũng phải lu mờ. Hàng mày rậm của Dương Chấn Vũ giật khẽ, y biết chính chủ đã xuất hiện rồi. Thiếu niên này là chủ nhân công việc của y, cũng là nhân vật Thu Thừa Thiên dặn y phải giám sát: Thu Bạc Nhiên, con trai độc nhất mà Thu Dân Tài gần bảy mươi tuổi mới có.
"Nicon về rồi." Thái độ Thu Dân Tài lập tức thay đổi 180 độ, như thể ông lão nghiêm khắc, oai nghiêm ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hiền từ của một người cha già, sốt sắng giục người giúp việc, "Còn không mau đi làm canh chiều cho thiếu gia!"
Dáng Thu Bạc Nhiên thiên về mảnh khảnh xương xẩu nên ngón tay, cổ tay anh đều gầy hơn so với bạn đồng trang lứa, bất luận anh bê bát hay lấy đồ, đều mang một cảm giác thanh cảnh. Người giúp việc nhanh chóng bưng canh lên, Thu Bạc Nhiên ngồi trên sô pha nhận canh, ăn một thìa, rồi đặt xuống bên cạnh.
Anh ngẩng lên hỏi, "Chỉ là một vệ sĩ, kể cả có dã tâm cũng có thể làm gì?"
Dương Chấn Vũ cúi đầu, "Tôi cũng không biết mình có thể làm gì nhưng tôi vẫn luôn chuẩn bị. Tôi tin chỉ cần ông trời chịu cho cơ hội, tôi chắc chắn bắt được."
Thu Bạc Nhiên nhướng mày, "Hay lắm, tôi sẽ cho anh một công việc trước, cứ ở lại làm vệ sĩ của tôi đi."
Anh cầm túi vợt lên lầu. Bóng anh khuất hẳn, Thu Dân Tài mới chống gậy, lạnh lùng đe, "Nếu Nicon đồng ý để anh ở lại thì anh ở lại. Tuy nhiên ta phải cảnh cáo thế này, anh mà dám có ý định nào không hay, ta sẽ cho anh biết, việc Nicon chịu giữ anh lại chưa hẳn đã là may mắn của anh đâu." Nhìn y cung kính cúi người đáp vâng, ông ta mới tạm vừa lòng, để người giúp việc dìu mình lên lầu.
Dương Chấn Vũ khom lưng mãi tận khi Thu Dân Tài đi rồi mới đứng thẳng trở lại.Quét mắt khắp đại sảnh nguy nga mà la liệt toàn gỗ vỡ gãy, y thở dài. Đúng là một cặp cha con quái đản, cha thì chửi rủa người vợ đã chết ngay trước mặt bao người, con thì thảnh thơi đi đánh tennis dù mẹ vừa mới mất, coi bộ cũng"happy" ghê. Y nhặt tấm ảnh chân dung của người phụ nữ nọ giữa vụn thủy tinh, lau lau dấu chân hằn trên đó, thở ngao ngán, "Số bà chị khổ thật." Đột nhiên như có linh tính mách bảo, y ngẩng phắt đầu lên, trông thấy Thu Bạc Nhiên đang đứng nơi lầu hai lẳng lặng nhìn y, thấy y phát hiện, anh mỉm cười.
Dương Chấn Vũ sửng sốt. Trước kia y đã nghĩ tới mọi thái độ mà cậu chủ mới này sẽ đối xử với y, chỉ duy nhất không ngờ là một nụ cười hòa ái.
Dương Chấn Vũ cũng khó tin mình làm vệ sĩ cho Thu Bạc Nhiên gần năm năm, cho đến ngày anh đi du học ở Mỹ mới ngừng. Dương Chấn Vũ cũng khó tin mình bằng lòng phục vụ cho thiếu niên này suốt cả quãng thời gian dài lâu như vậy. Nhưng dẫu năm năm trước hay năm năm sau, thái độ Thu Bạc Nhiên đối với y vẫn chẳng có biến chuyển quá lớn. Nụ cười năm nào nơi lầu hai ấy, sau đằng đẵng thời gian đã trôi qua, cả Dương Chấn Vũ cũng không dám khẳng định nó là chân thật.
Y đứng bên xe nhìn Thu Bạc Nhiên đang nói cười cùng một cô gái tóc ngắn, ánh mắt cô gái luôn vờ có vờ không liếc về phía y, Dương Chấn Vũ không đẹp xuất sắc bằng tài tử nhưng vẫn giàu sức hấp dẫn đối với nữ giới. Nhiều cô gái rất thích kiểu đàn ông cao lớn mạnh mẽ mang phong cách bad boy như y, họ nói y là Clark Gable. Y cũng nhìn lại cô gái nọ, tóc ngắn tomboy, thoạt nhìn không nhõng nhẽo như mấy cô nàng nông cạn khác, thậm chí ánh mắt còn thấp thoáng khiêu khích tựa thể đang khinh thị. Có điều theo ấn tượng của y, cô gái nổi loạn này là quả kiên, chỉ cần cắn vỡ lớp vỏ bên ngoài sẽ lộ ra phần nhân yếu đuối.
(Nam diễn viên điện ảnh Hoa Kỳ được biết đến nhiều qua vai Rhett Butler trong phim Cuốn theo chiều gió)
"Alice, cô thích xem show người mẫu từ khi nào vậy?"
Phí Anh Lệ hếch cằm, "Từ hồi anh tự dưng ham chụp ảnh đó."
Dương Chấn Vũ ngồi ghế trước lái xe, nhưng từ tấm kính chiếu hậu, y có thể vừa vặn trông thấy ánh mắt của cô gái tên Phí Anh Lệ này. Mỗi khi y tình cờ nhìn thoáng qua, trùng hợp sao đều chạm mắt với cô, y không ngại ngần, bình tĩnh nhìn một lúc vào kính chiếu hậu rồi mới dời mắt đi.
Tuy Phí Anh Lệ không thấy rõ nét mặt Dương Chấn Vũ nhưng y thì có thể thấy rõ ràng từng động tác của cô. Cô ngỡ rằng mình phải giận dữ lắm vì hành động lớn mật của tay vệ sĩ khốn kiếp này nhưng sự thực là cô cảm thấy người mình rạo rực mà vẫn phải cố giữ bình tĩnh. Cô đã nhầm to. Dương Chấn Vũ cả gan nhìn cô qua kính chiếu hậu phải ra mà nói vẫn chưa có gì to tát đến khi y chặn cô tại nhà vệ sinh, cô không dám tin là thật.
Y đè chặt cô trên cửa hôn ngấu nghiến, đến khi cô lấy lại tinh thần liền dồn sức vào tay cho y một cái tát. Dương Chấn Vũ cười hung tợn, nhổ ngụm nước bọt dính máu rồi đẩy mạnh cô vào nhà vệ sinh nữ, đoạn khóa trái cửa, chiếm đoạt cô giữa những tấm gạch men đẹp đẽ. Sự cuồng điên nhấn chìm Phí Anh Lệ. Phụ nữ thường dễ trao mình cho một gã đàn ông không phù hợp, bởi lẽ họ luôn mong tìm được một người đàn ông thật đặc biệt để mình có thể là một Lucas Langham, biến người đàn ông thô kệch như Clark Gable thành người đàn ông thượng đẳng, mà quên khuấy cả chuyện người đàn ông thượng đẳng ấy rồi cũng chẳng thuộc về Langham quá lâu, thậm chí bà ta còn không là gì đặc biệt đối với Gable.
(Người vợ thứ hai của Clark Gable, một quý bà giàu có và quyền lực ở Texas hơn Gable mười bảy tuổi. Bà là người mua rất nhiều nhà ở đắt tiền tại New York, sống chung với Gable, sau đó dẫn ông vào giới thượng lưu, biến ông từ một người cục mịch thành một quý ông cao quý, kiến thức quảng đại. Tuy nhiên cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ kéo dài chín năm, sau đó Gable đã cưới Carole Lombard - người vợ thứ ba và có lẽ là người Gable yêu thương nhất trong cuộc đời đa tình của mình)
Sau cuộc vụng trộm, Dương Chấn Vũ trở ra với bộ quần áo vẫn phẳng phiu là thế, mái tóc vẫn chỉnh tề là thế, nhưng tại khoảnh khắc trông thấy Thu Bạc Nhiên đứng cạnh xe, y liền hiểu có lẽ anh đã biết hết rồi. Hôm sau Dương Chấn Vũ bị anh cho thôi chức vệ sĩ nhưng vẫn không thể cản trở lòng say mê của Phí Anh Lệ dành cho Dương Chấn Vũ, thậm chí ở mức độ nhất định nào đó, sự việc này còn kích thích nhiệt huyết nơi cô. Phí Anh Lệ dù lặng yên không kể gì, Dương Chấn Vũ cũng biết hai người họ chắc chắn đã cãi nhau to.
Kể từ lúc ấy, một đôi bạn thân thiết lại trở nên xa cách nhau. Dương Chấn Vũ biết ngày mình rời khỏi Thu Bạc Nhiên cũng gần kề rồi, mà kế hoạch y vẫn lần chần chưa thực hiện rốt cuộc đã lên dây cót, Thu Bạc Nhiên âu yếm một người mẫu, Dương Chấn Vũ đã dự đoán được từ sớm. Sự tình cứ thế nhích lên tuần tự từng bước, và huých nhẹ một cái sẽ trôi chảy thành dòng.
Y hút thuốc, hỏi Phạm Triết Tây lúc này đang nhìn Thu Bạc Nhiên phía xa xa, "Biết có những cách nào để có được Thu Bạc Nhiên không?"
Cặp mắt một mí của Phạm Triết Tây khẽ động, "Anh định dạy bảo gì tôi à?"
Y cười tủm tỉm, "Còn phải xem cậu có đồng ý học không."
"Tôi luôn là người khiêm tốn học hỏi."
Dương Chấn Vũ bật cười. Xưa nay người do Thu Bạc Nhiên chọn đều rất thông minh mà dã tâm cũng ngất ngưởng. "Một phương pháp là cậu phải tự leo, cố sức mà leo, leo cho đến khi lên được nơi có thể nhìn thẳng cậu ta..."
Phạm Triết Tây yên lặng một lát, mới hỏi, "Còn cách nào nữa?"
Y rít thuốc, rồi gảy tàn thuốc, "Hủy diệt cậu ta."
Phạm Triết Tây là người thông minh, người thông minh thường thiếu kiên nhẫn, Dương Chấn Vũ biết mình chỉ nhồi thêm cho anh ta một quyết tâm bạo dạn mà thôi. Thế nên Thu Bạc Nhiên hít ma túy, đời tư của anh cũng trở nên hoang đàng dưới hơi khói ma quỷ, Dương Chấn Vũ chẳng khó gì có được ảnh chụp về anh. Y tống tiền Thu Thừa Thiên được một khoản lớn rồi rời khỏi Thu thị. Hẳn nhiên, y có thể tưởng tượng khi ông lão Thu Dân Tài trọng sĩ diện, trọng quy củ mà xem được số ảnh này, kết cục của Thu Bạc Nhiên sẽ ra sao, y đã dự liệu được hết.
Đôi khi y cũng tự hỏi, nếu gặp lại trông Thu Bạc Nhiên sẽ thế nào? Vẫn cao quý không thể chạm đến, khiến người ta mặc cảm vì bản thân mình quá hèn mọn?
Phí Anh Lệ không phải tiểu thư tiền tỷ, song đối với Dương Chấn Vũ, cô cũng thuộc dạng lắm tiền. Hai người dùng tiền của cô thành lập công ty Giải trí số châu Á, những năm đầu tương đối vất vả, vất vả đến mức Dương Chấn Vũ còn không nhớ Thu Bạc Nhiên nữa rồi. Đến một hôm chuẩn bị cho tiết mục diễn, y bắt gặp một người trẻ tuổi đứng trong góc lặng thầm, mái tóc anh đen nhánh, vest giản dị, khăn quàng cổ xanh xanh, chỉ đứng đó mà làm khách khứa tưởng nhầm anh là người mẫu, đến khi ống kính máy ảnh trong tay anh lóe sáng, họ mới vỡ vạc anh là nhiếp ảnh gia. Dương Chấn Vũ ngơ ngẩn. Chừng ấy năm đã trôi đi trong dòng chảy thời gian, thì ra y chưa hề quên anh, chưa hề quên mất Thu Bạc Nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...