Biên tập | Kỳ Lam
…
Hàn Nghiên Trầm phản ứng lại trước tien, trên mặt một trân xanh một trận trắng, cả giận nói: “Đại phu ngài nhầm rồi, ta nam tử đường đường làm sao có thể có thai?”
Lang trung cũng không giận, vẫn khẽ mỉm cười, “Phu nhân gần đây có phải khẽ vận đồng liền cảm thấy mệt mỏi, thường xuyên váng đầu hoa mắt, khẩu vị không tốt, buổi sáng thường buồn nôn? Lần cuối cùng hành phòng là khi nào? Kinh nguyệt có phải không đúng hạn đến không? Phu nhân không cần trả lời ta, trong lòng tự mình hiểu rõ là được. Lão phu hành nghề y nửa đời người, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, phu nhân chí ít có thai hai tháng rồi.”
Lão nhìn cách ăn mặt của Hàn Nghiên Trầm, lúc mới chẩn ra hỉ mạch quả thật có ngây cả người, không khỏi cẩn thận quan sát Hàn Nghiên Trầm, nhưng thấy khuôn mặt y dung mạo thanh tú xuất trần như họa, bảo là nữ tử cũng không sai, ở cùng Diệp Lăng Vân lại vô cùng thân mật, liền nhận định y là thê tử của Diệp Lăng Vân nữ phẫn nam trang. Dung mạo như vậy, nếu mặc nữ trang, chỉ sợ càng rước thêm nhiều phiền toái mà thôi. Lang trung nghĩ như vậy, thấy Hàn Nghiên Trầm lại khăng khăng mình là nam tử cũng không hề trách, ngược lại có chút thông cảm.
“Ta…. Rõ ràng là một nam tử! Hoang đường!” Hàn Nghiên Trầm bị một tiếng phu nhân kia gọi đến tâm phiền ý loạn. Lang trung nói những bệnh trạng này y không chỉ đều có, mà còn rất rõ ràng. Nhưng mà cho dù như thế, cho dù y hầu hạ Diệp Lăng Vân, y vẫn chính xác là một nam tử hàng thật giá thật, làm thế nào có thể có thai?
Diệp Lăng Vân nhìn phản ứng của Hàn Nghiên Trầm liền đoán được suy nghĩ trong lòng y, cũng vạn phần khó tin nói: “Y quả thực là một nam tử. Đại phu xin hãy chẩn lại một lần nữa đi, xem có phải có bệnh hay không?”
Lang trung nửa tin nửa ngờ mà nhìn Hàn Nghiên Trầm mấy lần, dù sao người hành y tâm như phụ mẫu, tuy rằng lòng đầy bực bội, vẫn chẩn mạch thêm một lần nữa, sau đó nói: “Là hỉ mạch, tuyệt đối không sai được! Đã hơn hai tháng, đúng là thời điểm phản ứng lớn nhất. Ta sẽ khai cho phu nhân mấy thang thuốc dưỡng thai.” Nói cong mở giấy ra bắt đầu khai dược.
Hàn Nghiên Trầm cả giận nói: “Lang băm gì chứ, nam nữ đều phân không rõ!” Nói xong vỗ bàn bỏ đi.
Diệp Lăng Vân vội vàng để lại tiền chẩn bệnh, nói với đại phu: “Cảm tạ đại phu, trước không bốc thuốc. Y thỉnh thoảng tâm tính không tốt lắm.” Sau đó vội vội vàng vàng đuổi theo.
Lang trung dặn dò với theo: “Người mang thai tính tình có chút không tốt, chiều theo nàng một chút.” Nhìn theo bóng lưng bọn họ, nghi hoặc mà lắc đầu. Cả đại gia đình ông đều theo nghề y, ở nơi này rất có danh tiếng, xem qua phụ nữ có thai cũng rất nhiều, đột nhiên nghe tin mình mang thai, có người vui mừng, có người hoang mang, có người lo âu, có người chán ghét, nói chung là phản ứng nào cũng có, thế nhưng chưa hề gặp qua vị phu nhân nào tức giận như ngày hôm nay.
Diệp Lăng Vân đuổi theo Hàn Nghiên Trầm, vẻ mặt y vẫn tức giận như thế, thuận đường buột miệng nói: “Thế nào lại đi ra nhanh vậy? Sao ngươi không ở lại trong đó lấy thuốc an thai rồi lại tìm ta?!”
Diệp Lăng Vân cười khổ nói: “Ngươi có thể mang thai hay không, ta đương nhiên là rõ ràng nhất. Ta sao có thể phạm phải hồ đồ như đại phu kia chứ. Đừng tức giận nữa, cẩn thận lại váng đầu.”
Hàn Nghiên Trầm hừ một tiếng, sắc mặt rốt cuộc tốt hơn một chút.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Vân cùng Hàn Nghiên Trầm đi dạo quanh, vừa lúc trên đường gặp một y quán, thấy người xếp hàng đến chẩn bệnh rất nhiều, vừa hỏi thì biết được là ngự y mới cáo lão hồi hương, liền nhất định kéo Hàn Nghiên Trầm lại đi xem.
Ai ngờ lão ngự y chòm râu hoa râm cư nhiên cũng nói là hỉ mạch.
Điều này khiến Hàn Nghiên Trầm không nhẫn nhịn nổi, lôi kéo Hàn Nghiên Trầm ra khỏi y quán, cả giận: “Đi! Hỏi thăm xem nơi này còn ai là danh y! Ta cũng không tin cả Lĩnh Nam lớn như vậy mà không có một người nào xem đúng bệnh, ngay cả ta là nam hay nữ đều không phân biệt được!”
Vì thế hai người ròng rã tìm kiếm suốt một tuần, đem tất cả y quán to nhỏ ở Lĩnh Nam đều đến xem một lần, ngay cả lão thần y đã ẩn cư chuyên tâm dưỡng não nhiều năm cũng bị bọn họ tìm ra ở nơi thâm sơn cùng cốc, thế nhưng tất cả họ đều giống như đã ước định trước, đều chẩn ra một kết quả —— hỉ mạch.
Đến cuối cùng, Hàn Nghiên Trầm cũng lười thanh minh mình là một nam tử.
Trong lòng y rất không thoải mái, bệnh trạng cũng ngày một nghiêm trọng, cơm ăn ngày càng ít.
Mỗi sáng thức dậy, khi y vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền nôn đến rối tinh rồi mù, Diệp Lăng Vân đỡ y trở về phòngm do dự nửa ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Ta mua một vài thức, phải ra ngoài một chuyến. Ngươi ở một mình cẩn hận, có việc gì thì gọi tiểu nhị.”
Hàn Nghiên Trầm thần trí trầm sâu hỏi hắn mua cái gì, gật gật đầu, chịu đựng dạ dày cuồn cuộn từng cơn, nghiêng mình trên giường nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lăng Vân đem y lay tỉnh, nói: “Nào, uống chút thuốc rồi ngủ tiếp.”
Y nhìn bát thuốc nước nồng nồng, nhíu mày nói: “Thuốc gì đây?”
Diệp Lăng Vân không đáp lại y, nói: “Ngươi đừng hỏi. Ta tự tay sắc, uống thử xem sao.”
Hàn Nghiên Trầm nhìn Diệp Lăng Vân một thoáng, rốt cuộc cũng đem thuốc từ tay y cầm lấy uống.
Diệp Lăng Vân lau đi nước thuốc dính bên môi y, hỏi: “Thấy sao rồi.”
Hàn Nghiên Trầm nói: “Vừa mới uống xong, nào có nhanh như vậy.”
Diệp Lăng Vân gật gật đầu nói: “Đúng vậy. Vậy ngươi ngủ tiếp một lát rồi ta gọi dậy ăn trưa.”
“Được.” Kể cũng lạ, dược kia uống xong không bao lâu dạ dày y liền thư thái một chút, mệt mỏi dâng lên, liền mê man thiếp đi.
Giữa trưa Diệp Lăng Vân đánh thức y, chọn mấy món ăn rau dưa nhẹ nhàng, y cư nhiên lại có chút khẩu vị, ăn được một ít.
Buổi chiều Diệp Lăng Vân lại bưng tới một chén thuốc, y không hề nói gì, uống một hơi cạn sạch, rồi thản nhiên hỏi: “Thuốc an thai?”
Diệp Lăng Vân trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Đúng, thuốc an thai.”
“À.” Hàn Nghiên Trầm nghe xong, mặt không biểu cảm khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Diệp Lăng Vân nhìn y không hề nóng giận,ngược lại có phần hoảng hốt, vội nói: “Ngươi đừng đa tâm, ta không hề có ý gì khác. Ta chỉ là thấy ngươi mấy ngày nay thực khó chịu, nghĩ đại phu dù sao cũng dựa theo mạch tượng của ngươi mà hạ dược, nói không chừng có thể tốt hơn một chút, mới thử một lần.”
“Ừ.” Hàn Nghiên Trầm gật đầu, “Ta không tức giận. Lăng Vân, chuyện này, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Lăng Vân nhìn thần sắc y rất nghiêm túc, xác thực không giống bộ dáng tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhòm, cũng nghiêm túc đáp: “Chuyện này thực sự kỳ quái. Nếu nói ngươi có thai, ta tuyệt đối không tin. Thế nhưng….”
“Thế nhưng tất cả mọi thứ có phần quá trùng hợp rồi, phải không?” Hàn Nghiên Trầm khẽ cười khổ, “Thành thật mà nói, hiện giờ ngay cả ta cũng có chút hoài nghi chính mình…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...