Dù người đàn ông có giàu có hơn nữa cũng không sánh bằng cậu con trai tin tưởng chuyện cổ tích.
---------
"Tại sao lại kinh ngạc như vậy? Cô biết anh ta à?" Trợ lý bác sĩ quan sát vẻ mặt Bùi Thi, dường như cũng rất tò mò.
"Vâng, anh ấy là bạn tôi."
"Chỉ là bạn thôi sao? Con trai sẽ không bao giờ làm nhiều chuyện như vậy vì bạn bè thôi đâu." Anh trợ lý lắc lắc ngón tay, nói vô cùng chắc chắn, "Anh ta thích cô."
Bùi Thi càng ngày càng không hiểu nổi: "Không, anh ấy không thích tôi."
"Sao cô biết? Bây giờ các người còn liên lạc sao?"
"Đúng."
"Cho nên chúng ta đừng để ý đến cái gọi là thích nữa, hẳn gọi là yêu. He’s madly in love with you. You know, in western world, love is a big word for us." (Anh ta yêu cô điên cuồng. Cô biết đó, ở phương Tây, yêu là một từ vô cùng trọng đại với chúng ta.)
Bác sĩ nghe được câu nói kia liền bổ sung thêm: "Yes, I’m pretty much sure of this as well. This kid knew you played violin. . . . . . Excuse me, do you still play it right now?" (Vâng, điều đó thật đẹp biết bao. Cậu nhóc này biết cô chơi violin... Xin lỗi, đến giờ cô vẫn còn chơi nó chứ?) - Thấy Bùi Thi gật đầu, bác sĩ nói càng chắc chắn - "He kept repeating that we had to save you, who would be the most celebrated and prominent violist of our time." (Cậu ta không ngừng nói với chúng tôi phải cứu được cô, cô sẽ là nghệ sĩ violin nổi bật nhất thời đại chúng ta.)
"He doesn’t love me. He’s got a girlfriend." (Anh ấy không yêu tôi, anh ấy có bạn gái rồi.) - Tuy nói vậy nhưng trong đầu Bùi Thi cũng trống rỗng. Nghe thấy tin tức kinh ngạc như thế, thậm chí cô không biết bắt đầu suy nghĩ từ đâu nữa.
"Oh, that’s strange. Probably he is your big fan then." (Ồ lạ thật, có lẽ cậu ta là một người rất hâm mộ cô.)
"Well, doc, you know, people from east Asia are different from us. Their relationship is very complicated and ambiguous. As a matter of fact, they don’t even marry the ones they love most of the time. . . . . ." (Ôi bác sĩ, ông biết đó, những người Tây Á rất khác với chúng ta. Mối quan hệ của họ vô cùng phức tạp và không rõ ràng. Một ví dụ thực tế là hầu hết họ đều không kết hôn với người họ yêu...)
Thời điểm bác sĩ và anh trợ lý nói về tình yêu và hôn nhân của người Châu Á, bỗng một đám bác sĩ y tá đi vào phòng bệnh. Họ nói vài câu với nữ luật sư bên cạnh rồi rút ống truyền dịch, đẩy giường của bà đi ra ngoài. Lúc này, một cô gái duyên dáng tóc vàng kim đi vào. Cô ta mặc chiếc váy màu đen vô cùng sang trọng ôm lấy vóc người thon thả cao ráo của cô ta. Mái tóc vàng xoăn lấp lánh ánh sáng khiến cô ta có vẻ như một con búp bê. Cô ta đỏ mắt nói một câu "Oh my god" (Ôi chúa ơi) rồi cầm lấy tay nữ luật sư. Lúc này Bùi Thi mới nhìn thấy dáng vẻ của vị nữ luật sư kia. Hóa ra bà rất giống cô gái duyên dáng này, có điều là lớn tuổi hơn một chút, mái tóc xoăn vàng chấm vai có vẻ vừa chín chắn vừa gợi cảm. Bà đẹp hơn trong tưởng tượng của Bùi Thi nhiều, nhưng gương mặt kia lại tiều tụy như sắp đến gần cái chết. Khi y tá đẩy cửa đưa bà đi, cuối cùng bà quay đầu nhìn Bùi Thi một cái rồi khẽ cười, giống như là chẳng hề e ngại bất cứ chuyện gì.
Lúc giao nhau với ánh mắt đó, một cảm giác quen thuộc vô cùng ùa đến. Bùi Thi cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu đó, nhưng đến cùng cũng không nhớ ra được. Cô chỉ ngồi thẳng người, hoang mang nhìn phương hướng bà biến mất: "Bà ấy sao vậy? Sao bọn họ lại đưa bà ấy đi?"
"Bệnh của bà ấy nặng thêm, cần đổi phòng bệnh. Cô thấy con gái của bà ta cũng đến rồi đó."
Cho nên cô gái mặc váy đen kia chính là con của nữ luật sư và người đàn ông mà bà ta yêu sao? Bùi Thi gật gật đầu: "Bệnh nặng thêm à?"
Anh trợ lý bác sĩ thoáng nhìn ra ngoài cửa, tiếc nuối thở dài một hơi: "Ừ, chắc là U."
"U?" Nhất thời Bùi Thi không hiểu ra, ".... Cancer?" (Ung thư?)
"Yes. So I’d better go back to work, or he. . . . . ." (Vâng. Thôi tôi phải quay trở lại công việc rồi, không thôi ông ta...) Bác sĩ dừng lại một chút, sau đó chỉ chỉ lên trên, "Will blame us" (Sẽ mắng tôi.)
Bùi Thi nhìn theo lên trên thật, sau đó mới kịp hiểu ra ông ta nói cái gì rồi bật cười. Tiếp đó, trợ lý bác sĩ thông báo cặn kẽ với cô tình trạng phẫu thuật năm đó. Bác sĩ trị viêm phổi và y tá đi vào xem bệnh cho cô rồi truyền dịch lần nữa. Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô. Bất kể đã qua bao nhiêu lâu, cô vẫn không thể nào tin nổi chuyện Hạ Thừa Tư đã làm vì mình. Lúc đó tình trạng của cô vô cùng nguy kịch, nếu như không phải anh, có thể bây giờ cô chỉ còn lại một mảnh xương tàn. Nghĩ đến đây cô đã cảm thấy mình rất nhớ anh. Dù anh không thích cô cũng được, cô rất muốn gặp anh một lần, đối mặt anh nói cảm ơn. Cô lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho anh. Cô phát hiện bên trong có một tin nhắn vô cùng bắt mắt: "Thật ra thì người em thích là anh."
Thời gian gửi là tối hôm qua, người gửi chính là cô. Cô vẫn cho rằng đây chỉ là giấc mơ, không ngờ rằng cô thật sự gửi tin nhắn cho anh. Nhưng mà mặc kệ cô kéo xuống thế nào, cô cũng không tìm được tin nhắn "Anh cũng vậy" đã xuất hiện trong mơ kia.
Căn bản là anh không trả lời cô.
Trời ơi, rốt cuộc mình đã làm gì vậy! Bùi Thi vùi đầu vào trong gối. Nếu không phải là đang truyền dịch thì cô đã bắt đầu đấm giường bệnh rồi. Bất kể là nguyên do vì sao năm đó Hạ Thừa Tư cứu cô nhưng hiện tại anh đâu có thích cô, vậy mà cô còn mặt dày gửi tin nhắn cho anh. Đây thật sự còn xấu hổ hơn cả việc say rượu tỏ tình nữa mà.
Nhưng xem xét một chút, cô phát hiện ra có chuyện càng làm cô xấu hổ thêm - Trên blog của anh mấy giờ trước có đăng một bài chăm sóc sức khỏe. Anh chưa bao giờ đăng bài viết cả, lần này lại đăng một bài chẳng quan trọng gì. Có phải anh gián tiếp nói cho cô biết anh đã thấy tin nhắn của cô nhưng chỉ không có hứng trả lời thôi đúng không? Nói cách khác... lời tỏ tình bị phớt lờ rồi.....
Hạ Thừa Tư, anh là một tên khốn kiếp, khó ưa, đáng ghét!
Thật là quá đáng mà, rõ ràng là làm ra chuyện còn hơn cả thích, rõ ràng là lúc trước đã nói yêu em rất nhiều năm nhưng bây giờ lại quen với cô gái khác. Rốt cuộc là anh muốn sao đây hả? Có bản lĩnh thì đừng làm gì hết, làm xong rồi lại chơi trò thờ ơ, đây là sao?
Hạ Thừa Tư anh thật sự chẳng ra sao cả....
Giữa ban ngày mà đầu Bùi Thi vùi vào trong gối mãi không ngẩng lên...
Buổi tối hôm đó, Bùi Thi mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Trong mơ cô đi qua vô số mùa xuân hạ thu đông, lướt qua ngày trời đông giá buốt cắt da, cuối cùng dừng lại trước con sông mùa hè. Trong tay cô cầm lấy một tập thơ ma thuật, bất luận cô đọc đến nơi nào thì thế giới cũng sẽ biến thành nơi trong thơ miêu tả. Khi cô đọc đến bài thơ Keats, cô nghe thấy tiếng chim hót du dương, theo chân một chú chim đỏ chạy vào con đường u tối sâu hun hút, băng qua khóm mận đào và gốc cây quế, ôm lấy thế giới xanh um. Đến bài thơ Cố Thành, ngày và đêm xen kẽ liên tiếp như đường vân trắng đen của chú ngựa vằn, giống như ánh đèn xe Volkswagen Beethle chiếu xuyên qua đường hầm thời gian. Khi cô đọc bài thơ Adonis, cô đi đến thành phố tuyệt vọng, mọi người soạn nhạc ca ngợi đức vua, trong đó đầy cảnh chém giết, dùng máu tươi làm mực nước... Cuối cùng, cô đọc lên bài thơ Peter, sao trên bầu trời nối thành một dải trên không trung, tương trợ lẫn nhau, cháy rực lửa hóa thành sao băng rơi xuống vùng đất đen tối.
Cô đứng trong dòng sông mùa hè, sao băng rơi xuống vang lên âm thanh có nhịp điệu, soi chiếu lên người cô vô số ánh bạc lấp lánh. Giờ khắc này, quyển thơ ma thuật biến thành đàn violin, soi sáng dòng sông đêm hè giống với sao băng. Cô gác đàn violin trên vai, khoảnh khắc đó ở nơi vương quốc xa xôi, Aileah xuất hiện trước mặt thượng đế, xin ngài cho trời đổ mưa. Khi cô bắt đầu trình diễn, lúc nốt nhạc đầu tiên vang lên cũng là thời khắc giọt mưa đầu tiên rơi xuống, cô kiễng mũi chân đứng trong nước...
Đêm hôm nay, cơn mưa Luân Đôn thưa thớt hơn đêm hôm trước nhưng giọt mưa lớn hơn rất nhiều. Bùi Thi bị tiếng mưa đập lên cửa kính đánh thức, thoát khỏi giấc mơ trở về thực tế.
Giấc mơ như sương mùa tan biến, cô vẫn không thể tin rằng nó đã kết thúc. Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ý thức được đường phố bên ngoài vẫn bị chìm trong màn đêm nhưng mà đột nhiên thế giới lại trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Đây là cảm giác chưa bao giờ có. Tất cả thù hận đều tan thành mây khói trong đêm nay. Nhịp tim đập trong lồng ngực vẫn vững vàng mãnh liệt giống như bị một cảm giác lấp kín căng tràn.
Tuy mẹ đã từ bỏ họ nhưng bà đã cho cô tính mạng. Tuy cha đã mất sớm nhưng ông dạy cô đàn violin, dạy cô yêu là như thế nào. Tuy Hạ Thừa Tư không ở bên cô nhưng anh đã hi sinh rất nhiều vì giấc mộng của cô. Anh khiến cô hiểu được cái gì là quan tâm không cần nói.... Họ đã để lại cho cô ký ức tươi đẹp nhất.
Mộng đã tan rồi nhưng tiếng mưa và cảnh trong mơ của cô vẫn không dừng lại. Cô quan sát khắp nơi một vòng, nhìn thấy giấy bút y tá để lại trên bàn, sau đó cô cầm lấy tờ giấy kia, nhanh chóng vẽ khuông nhạc trống. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Quả nhiên âm thanh của thiên nhiên mãi mãi là đẹp nhất...
Nếu có một bản nhạc, mở đầu của nó tựa như cơn mưa này, có thể nhẹ nhàng tự nhiên đi vào trong ký ức và giấc mộng của chúng ta....
Qua vài phút sau, cô tưởng tượng tiếng dây đàn cello vang lên có nhịp điệu mô phỏng theo tiếng mưa. Còn violin chính là tiếng nước mưa ướt đẫm trong veo, cô vẽ vô số nòng nọc nhỏ lên khuông nhạc. Trước kia cô chưa từng viết bản nhạc hòa tấu phức tạp như vậy bao giờ. Vì vậy khi viết xong đoạn thứ nhất, cô chừa rất nhiều khuông trống để sau này tiện sửa đổi. Nhưng trước lúc đó, cô đã viết một hàng chữ trên đầu trang giấy "The 1st movement" - Tiết tấu tao nhã, chương nhạc thứ nhất, bản hòa tấu violin "Hạ Mộng" điệu D nhỏ của Bùi Thi.
Mấy ngày tiếp theo, Luân Đôn vẫn mưa dầm. Lúc Bùi Thi nằm viện dưỡng bệnh chỉ cần có thời gian sẽ soạn nhạc. Y tá thấy khuyên cô nghỉ ngơi vô dụng, dứt khoát đi ra ngoài mua mấy quyển sách viết nhạc cho cô. Điều này khiến cô càng không tiết chế, viết càng nhiều càng nhanh hơn. Cô không chỉ soạn nhạc cho đàn violin, còn viết luôn phần cho các nhạc cụ khác. Bởi vì phải chừa lại những đoạn trống để sửa nên một cuốn nhạc lại nhanh chóng được dùng hết. Tuy bên cạnh cô không có nhạc cụ nhưng rất nhiều tiếng nhạc cụ thay phiên nhau vang quanh quẩn suốt bên tai cô chưa từng ngừng lại. Có lúc cô nằm mơ cũng thấy những bản nhạc này, thậm chí trong mơ còn viết xong bản nhạc. Sau đó cô thức dậy hăng hái soạn nhạc một phen.
Có lúc cô sẽ gọi điện thoại cho Chu Phái Đức, ngâm nga bản nhạc của mình cho ông nghe. Chu Phái Đức oán trách cô giọng như vịt đực, lại phê bình: "Giai điệu cũng tạm, chờ khi nào em viết xong bản nháp thì đem đến đây cho tôi xem thử."
Có đôi khi cô sẽ gửi thư cho bà Ricci, hỏi bà rất nhiều vấn đề về soạn nhạc hòa tấu với dương cầm, đối phương cũng cho cô rất nhiều ý kiến quan trọng.
Bởi vì không nghỉ ngơi tốt nên bệnh tình của cô không nhanh bình phục, nhưng một tuần trôi qua, cuối cùng cô có thể khỏe mạnh xuất viện. Đi trên đường phố Luân Đôn, lúc thì cô lướt qua vài người ngoại quốc, lúc thì đi đến con ngõ nhỏ vắng người, nhưng linh hồn không còn cô đơn nữa, thế giới như đã khoác lên bộ cánh cho sinh mệnh. Cô cảm giác mình giống như một chú hải âu mới chào đời, sải đôi cánh non nớt của mình bay lượn trên bầu trời tự do.
Cô đi gặp bà Ricci.
"This concerto will serve as an inspiration for a lot of composers in the future." (Concerto này sẽ là nguồn cảm hứng rất nhiều cho việc soạn nhạc trong tương lai) - Xem bản nháp "Hạ mộng", Ricci phu nhân đặt nó xuống - "You’ll finally make it, Shi."(Cuối cùng cô đã làm được rồi Thi.)
Cô cũng đi gặp thầy Chu.
"Beethoven, Mozart, Bach, em thích ai nhất?"
"Thầy Chu thích ai?"
"Mozart."
"Em thích Bach."
"Cũng thấy được, em viết nhạc toàn là điệu nhỏ." - Chu Phái Đức đan mười ngón tay gầy gò đặt trên bàn, vẻ mặt nhìn cô nghiêm túc - "Có điều điệu nhỏ luôn hơi ưu thương."
"Bản thân của nghệ thuật chính là ưu thương."
Chu Phái Đức suy nghĩ trong giây lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Nói đúng lắm."
Mỗi ngày cô đều sẽ gọi điện thoại cho Bùi Khúc. Tuy cậu đã nóng ruột muốn cô trở về nhưng cô vẫn kéo dài thời gian. Thậm chí cô còn bắt đầu nhận công việc tạm thời: Đi đệm nhạc cho nghệ sĩ đàn violin bậc thầy, tham gia dàn nhạc giao hưởng và đệm nhạc cho các ca sĩ nổi tiếng.... Thỉnh thoảng Chu Phái Đức sẽ đến xem cô trình diễn, nhưng dưới tình huống biểu diễn trước quần chúng, ông cũng rất hà khắc đối với cô: "Ở đây cũng không phải buổi biểu diễn của riêng em. Dù em vì quá nhập tâm mà phạm chút sai lầm cũng không ai chú ý. Ở phương Tây này, dù em kéo bản nhạc như bị động kinh cũng không ai cảm thấy em quái đản hết. Chỉ khi nào về nước em làm như vậy đương nhiên sẽ gặp khó khăn rất nhiều. Hiện tại là lúc huấn luyện em, em đừng mong có nhiều cơ hội để lãng phí."
Lúc cô đệm nhạc cho nghệ sĩ bậc thầy đàn violin cũng thường xuyên nghiêm túc quan sát kỹ xảo của họ. Sau khi kết thúc nhạc hội đi bộ về nhà đều không ngừng suy nghĩ chi tiết biểu diễn. Có một ngày, cô đi ngang qua một tiệm bánh ở đường Oxford. Tiệm đã sớm đóng cửa nhưng đèn trong tiệm vẫn còn sáng. Vì vậy căn tiệm bánh ngọt giống như trở thành bảo tàng mô hình nhỏ, triển lãm đủ loại bánh ngọt muôn màu muôn vẻ. Ánh đèn nhẹ nhàng soi lên chúng một màu vàng óng.
Bùi Thi cũng không đến gần xem bánh, bởi vì trước cửa tủ kính có một quý ông người Anh đội mũ dạ, cầm gậy đang đứng đó với vợ mình bình phẩm bánh ngọt trong tủ kính. Lưng của họ hơi khòm nhưng nhìn vô cùng hạnh phúc.
Bùi Thi hoàn toàn bị cảnh này cướp đi sự chú ý. Trong cuộc đời của họ đã chứng kiến Luân Đôn thay đổi ra sao? Khi bọn họ dần dần già đi, sự huyên náo của nơi này đã lấn át vẻ thanh tao lịch sự năm đó, tất cả đã không còn giống như trước. Nhưng mà ông cụ này vẫn mặc quần áo chỉnh tề, nắm tay người yêu đi đến tiệm bánh ngọt chọn món bánh mà bà thích. Cô nhìn hoa tươi và bong bóng trong cửa hàng, nó giống như một thiên đường nho nhỏ chứa đầy tính trẻ con của hai người bạn đời già này.
Ngày hôm sau, Chu Phái Đức cầm lấy đàn violin, thử kéo bài nhạc cô mới viết bốn năm lần. Cuối cùng ông vẫn chưa thỏa nguyện dừng lại, từ từ nói: "Đoạn nhạc em mới viết này luôn khiến tôi nhớ đến người vợ đã qua đời mười năm của mình."
"Em rất vinh hạnh." - Bùi Thi khẽ mỉm cười - "Bởi vì em cũng viết với tâm trạng giống vậy."
Hôm nay sau khi kết thúc buổi trao đổi kiến thức với Chu Phái Đức, Bùi Thi rời khỏi nhà ông. Lúc chuẩn bị băng qua đường cái về nhà thì phát hiện ven đường có một chiếc xe Bentley bóng loáng. Xe hiệu ở Luân Đôn rất nhiều, chuyện này vốn chẳng có gì lạ. Nhưng lúc cô vừa đi ngang qua thì cửa sổ xe hạ xuống. Lơ đãng quay đầu nhìn sang, cô thấy được khuôn mặt của Sâm Xuyên Quang. Sau đó cô đứng hóa đá ở ven đường.
"Hi, Tiểu Thi." - Sâm Xuyên Quang vẫn nho nhã lịch sự như trước - "Em ở Anh cũng lâu rồi, khi nào về nhà?"
Nhìn thấy Sâm Xuyên Quang ở Luân Đôn, cô có cảm giác rất kỳ lạ. Bùi Thi bất giác nghĩ đến đêm bị đánh gãy tay, cảm giác sợ hãi trong lòng dần dần khiến cánh tay cô hơi đau nhức. Cô vẫn đứng tại nơi rất xa, không định bước đến gần: "Tạm thời em không muốn về."
"Lên xe trước rồi nói."
Nghĩ đến khoảng thời gian này mình căn bản chẳng khai báo với anh về hành tung của mình, nhưng anh như đã gắn sẵn GPS trên người cô, thoáng cái đã định vị được cô, cho dù cô chạy trốn cũng vô ích. Vì vậy cô chỉ do dự một chút liền lên xe. Anh lẳng lặng nhìn cô ngồi xuống cạnh mình, đọc địa chỉ ở công viên Hyde. Cô vội vàng bổ sung: "Khoan đã, em ở King's Cross..."
Tài xế không hiểu tiếng Trung, cô định nói bằng tiếng Anh lại lần nữa thì Sâm Xuyên Quang đang sờ lên chiếc nhẫn Rhodium trên ngón cái tay phải đã nói trước: "Tối nay chúng mình ở chỗ em à?"
Thoáng chốc Bùi Thi á khẩu không trả lời được. Cô nhìn vẻ mặt Sâm Xuyên Quang, anh không khác trước kia lắm, vẫn là dáng vẻ yên tĩnh tao nhã lại hiền hòa. Nhưng mà trước kia thái độ của anh đối với cô vẫn luôn luôn nhún nhường, chưa từng cho cô câu hỏi khó như thế. Cô đấu tranh thật lâu cuối cùng vẫn nói thẳng vào vấn đề: "Để em về một mình không được sao?"
Thế nhưng anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trong khoảng thời gian này em có nhớ anh không?"
Cô cảm thấy vấn đề này quả thật vô cùng hoang tưởng. Trước khi cô bỏ đi bọn họ đã náo loạn đến vậy, tại sao bây giờ anh lại điềm nhiên như không hỏi ra câu này? Nếu không trả lời e rằng không cách nào về nhà rồi. Thậm chí cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh chẳng hề mảy may rời khỏi người cô. Quả thật nó giống như ngọn lửa thiêu đốt khiến cô nôn nóng bất an. Cô chỉ có thể kiên trì nói: "Có nghĩ đến anh nhưng không nhớ anh."
"Có vậy là đủ rồi. Anh rất nhớ em."
Sau một khắc tay của cô đã bị anh cầm. Cô hoảng sợ quay đầu đi chỗ khác theo bản năng. Cũng trong khoảnh khắc này đôi môi cô bị một đôi môi nóng bỏng bao phủ. Cô hít vào một hơi, khiếp sợ lui về phía sau nhưng ót cô đụng vào cửa kính xe. Tiếng động này không hề nhỏ nhưng tài xế và thành viên tổ chức ngồi phía trước đều giống như tảng đá hoàn toàn không hề có chút phản ứng nào. Thậm chí cô chẳng có thời gian kháng cự, anh đã lấy tay giữ đầu cô lại, nghiêng đầu cạy mở môi cô ra, hôn thật thắm thiết chẳng mảy may khách sáo.
"Không.... Quang, buông, ưm... Buông ra.... ưm ưm...."
Cô hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, đối phương đã đổi góc độ cưỡng ép cô phải tiếp nhận nụ hôn này. Thời khắc này thậm chí cô chẳng dám ngăn anh. Bởi vì Sâm Xuyên Quang hiện tại khiến cô vô cùng sợ hãi. Sự nhiệt tình của anh giống hệt với ngọn lửa mang tính hủy diệt.
"Tiểu Thi, em hãy nghe cho kỹ." Anh kề môi cô, thở hổn hển khẽ nói, "Trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh sẽ không để em đi. Nhất là tối nay."
"Có... có ý gì?"
Sâm Xuyên Quang vén sợi tóc đang xõa trước mặt cô, khẽ cười: "Cần anh phải nói thẳng ra hay sao?"
Trong không gian xe hơi chật chội, mọi chuyện đều yên ắng giống như trở về thời tiền sử. Suy ngẫm lời nói của Sâm Xuyên Quang, sắc mặt cô dần dần trắng bệch: "Không được, em không làm được."
"Em là bạn gái của anh sao không làm được?" Giống như đã sớm đoán trước câu trả lời của cô, anh không hề cảm thấy bất ngờ tí nào. Bùi Thi đã hiểu anh chẳng hiếu kỳ đáp án, anh chỉ muốn nói cho cô biết sự thật mình là bạn trai cô. Cho dù đưa ra câu hỏi cũng chỉ là một loại tôn trọng nghi thức hóa ra vẻ phong độ quý ông thôi.
Bùi Thi vốn muốn nói mình cũng chưa chuẩn bị xong. Nhưng nghĩ đến anh đã biết mình và Hạ Thừa Tư từng có một đêm, cô lại bắt đầu cảm thấy sởn da đầu. Nếu như nói chưa chuẩn bị xong có thể nào anh sẽ lấy sự việc kia ra nói hay không? Suy nghĩ hồi lâu cô chỉ tìm một lý do kém cỏi nhất: "Em không tiện."
Anh thừ người ra, sau đó ngồi thẳng cười ha ha. Tiếng cười của anh vô cùng êm tai, ánh sáng ngoài xe sáng sáng tối tối trên mặt anh, điều này khiến anh có vẻ như khó suy đoán hơn bình thường nhiều. Cuối cùng anh nắm tay cô lần nữa, khôi phục lại bộ dạng bình thường: "Không sao, anh sẽ chờ em."
Cứ việc tránh được lần này nhưng anh hoàn toàn chẳng hề có ý muốn thả cô đi. Cô vẫn kiên trì bảo anh đưa cô về nhà. Nơi cô ở là kiểu nhà thuê sống một mình. Phòng ngủ, phòng bếp, phòng rửa tay tổng cộng chưa đến bốn mươi mét vuông, nhà đã nhỏ mà có thêm người sẽ thấy vô cùng chật hẹp. Vốn cho rằng dẫn anh đến đây xong anh sẽ rời khỏi vì không thích ứng được hoàn cảnh. Nhưng không ngờ anh lại thoải mái ngồi xuống chiếc ghế salon bé xíu. Thậm chí còn nhìn cô với ánh mắt vô cùng khách sáo, giống như là đợi chủ nhân rót trà chiều mời vậy.
Cô lại lần nữa cái khó ló cái khôn, chạy vào phòng bếp, kéo tủ lạnh ra oán trách một trận: "Ôi, thôi rồi, trong nhà không có đồ ăn thức uống gì cả, em đi mua cho anh nhé. Anh muốn uống gì?"
"Innocent, dứa, xoài, cam." Anh đứng lên, "Anh đi mua chung với em. Dù sao chút nữa sẽ phải ăn cơm tối, tiện thể mua một chút thức ăn về nấu cơm luôn."
"Được... được." Thật ra thì mới vừa rồi cô nói vậy chỉ là muốn anh cảm thấy không thuận tiện mà thôi, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến anh lại đưa ra đáp án này. Giờ khắc này cô biết mình không cách nào đuổi anh đi được.
"Tiểu Thi vẫn chưa ăn cơm anh nấu đúng không?"
"Chưa."
"Vậy tối nay nếm thử tài nấu nướng của anh nhé. Em làm một món, anh làm hai món. Được không?"
"Ừ... được."
Cô rầu rĩ đi theo anh đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và đồ uống, khi trở về quả nhiên đã đến giờ nấu cơm. Anh nghiêm túc rửa tay sạch sẽ, xắn tay áo lên chuẩn bị làm sushi: "Siêu thị này nhỏ quá còn thiếu rất nhiều thứ. Hi vọng làm ra mùi vị không khác nhiều."
"Không việc gì, em tin Quang mà."
Đây là lời nói đầu môi cô, lúc này cô chỉ thuận miệng nói thế thôi, tuy nhiên lại khiến hai người đều ngây ra. Thời gian kéo dài rất lâu, phòng bếp yên lặng như tờ. Sau đó cô đi qua đi lại trong bếp vang tiếng dép lẹt xẹt và tiếng kéo túi nylon sột soạt phá vỡ sự yên tĩnh trong không gian nho nhỏ. Khi cô vặn vòi nước chuẩn bị rửa rau, Sâm Xuyên Quang tròng một vật gì đó qua đầu và phủ xuống trước ngực cô.
"Mặc cái này vào đi đừng để dính bẩn."
Anh mặc cho cô một chiếc tạp dề màu hồng phấn từ phía sau, tháo bỏ nhãn hiệu, sau đó cột lại phía sau giúp cô. Cô cúi đầu nhìn chiếc tạp dề kia hồi lâu rồi quay đầu lại nhìn anh. Anh cũng lấy một chiếc tạp dề màu xanh đậm khác từ trong túi nylon, nhanh chóng mặc vào người, sau đó ngẩng đầu cười cười với cô.
Anh lén mua hai cái tạp dề này khi nào? Mới vừa rồi ở siêu thị thế mà cô lại không thấy. Nếu đổi lại trước kia cô nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhào đến trêu ghẹo anh, nói mấy lời như "Thiếu gia Sâm Xuyên thật khéo chọn", "Hóa ra sếp có ảo tưởng với tạp dề", "Cái này có xem là tạp dề tình nhân không" để khiến anh thẹn thùng. Nhưng giờ khắc này cô không nói gì hết, chỉ nói một tiếng "Cảm ơn" rồi quay người sang chỗ khác tiếp tục rửa rau.
Cô không biết tiếng nước chảy ào ạt vang lên bao lâu thì anh cũng dõi theo cô bấy lâu. Sau đó khi rửa xong thức ăn thì bỗng có một cánh tay ôm lấy cô từ phía sau.
Cô dừng tay nhưng cũng không quay đầu lại.
"Anh biết anh đã làm em sợ." Tiếng nói của anh nghe vô cùng mệt mỏi. "Anh xin lỗi."
Cô không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ lắc đầu thôi: "Không sao."
"Với bối cảnh gia đình của anh, tất cả mọi người đều có thói quen không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn. Nhưng anh kiên quyết không đối với em như vậy. Tiểu Thi, từ lúc hiểu chuyện cho đến nay anh vẫn ở bên cạnh ông ngoại. Em cũng biết ông là kiểu người thế nào rồi đó." Sau khi thấy Bùi Thi gật đầu, anh lại nói tiếp, "Khi trải qua thời gian sống chung với ông, trên thế giới này cũng chẳng có chuyện gì khiến anh sợ hãi được nữa. Nhưng mà trong khoảng thời gian này anh bắt đầu cảm thấy sợ."
"Vì sao?"
"Sợ sẽ mất đi em." Nói xong câu đó, anh ôm siết lấy cô, "Chỉ cần vừa nghĩ đến em sẽ rời khỏi anh thì anh liền cảm thấy rất sợ. Trong khoảng thời gian này em ở Luân Đôn, mỗi này anh đều đứng ngồi không yên. Chỉ cần nghĩ đến em sẽ theo một người đàn ông khác rời bỏ anh thì anh liền..."
Tuy bề ngoài Sâm Xuyên Quang là một người ôn hòa, nhưng sâu tận xương lại là một người vô cùng kiêu ngạo. Bùi Thi vẫn biết điều này. Anh có thể mỉm cười như thần thánh bố thí cho người khác nhưng vĩnh viễn sẽ không để người khác bố thí cho mình. Anh càng sẽ không để người khác nhìn thấy anh ghen tuông và tức giận. Cho nên sau khi anh biết cô và Hạ Thừa Tư qua đêm, tuy anh thất bại nhưng tư thái rút lui cũng rất tao nhã. Thậm chí trong khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau anh cũng không nhắc đến Hạ Thừa Tư trước mặt cô. Giờ phút này có thể nói mọi chuyện đều đã rõ ràng đối với anh chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa, cô không ngờ rằng lời của anh vẫn còn chưa nói hết...
"Người đàn ông kia, anh ta đã có hết tất cả. Nhưng mà tất cả của anh chính là em."
Không, không phải như thế. Thật ra Hạ Thừa Tư là một người rất cô đơn, anh ấy lớn lên trong hoàn cảnh cũng không hạnh phúc. Người khác thấy được cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi... Có điều là sau khi nghe câu nói kia của Sâm Xuyên Quang đã khiến những thứ ý nghĩ này tan thành mây khói. Cô là một đứa cô nhi, có lẽ điểm yếu lớn nhất của cô là được người ta cần. Một khi có người lệ thuộc vào cô như thế thì cô sẽ hoàn toàn không so đo bất cứ chuyện gì nữa.
"Lúc đó đánh gãy tay em anh hoàn toàn chẳng quen biết em. Nếu như lúc đó anh biết mình sẽ yêu em thì cho dù đánh gãy cả hai tay anh, anh cũng sẽ không đụng đến em. Giống như hiện tại vậy, người anh muốn bảo vệ nhất trên thế giới này là em." Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít vào thật sâu, "Tiểu Thi, anh sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì với em nữa. Anh nhất định cho em hạnh phúc. Cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?"
Vòi nước trong phòng bếp vẫn chưa tắt, tiếng nước che đi tiếng thở dốc của hai người.
Cuối cùng cô vẫn khẽ gật đầu một cái.
Hai ngày sau Bùi Thi vẫn trở về nước.
Tuy vẫn còn chút xa cách với Sâm Xuyên Quang nhưng coi như mọi thứ đã quay về vị trí ban đầu. Thứ nhất cô không tiện để anh cứ ở đó mãi, thứ hai là cô nhận được điện thoại của Kha Trạch. Trong điện thoại anh ta đã nói cho cô biết với giọng điệu rất sa sút là ở trong nước Bùi Khúc đã hoàn toàn khiến Hạ Na thối um cả rồi. Hơn nữa bây giờ ở trên tòa cậu còn ra vẻ hận như không thể ép cô ta vào tù vậy. Bùi Thi nói đợi cô về nước rồi xử lý tất cả mọi chuyện. Nhưng Kha Trạch nói cho cô biết cú điện thoại này là Hạ Thừa Tư bảo mình gọi.
"Hai ngày sau em về nước, anh bảo Hạ Thừa Tư tự mình liên lạc với em." Cô trả lời lại như thế.
Sau đó cô vừa xuống máy bay không bao lâu đã nhận được điện thoại của Hạ Thừa Tư. Bởi vì vẫn ở bên cạnh Sâm Xuyên Quang nên cô vội vàng chỉnh điện thoại im lặng, tìm cớ lấy lệ bảo Sâm Xuyên Quang nhanh chóng đưa mình về nhà.
Sau khi về đến nhà, Bùi Khúc vẫn chưa về, cô tranh thủ gọi điện thoại lại cho Hạ Thừa Tư.
"Alo."
Bên đầu kia điện thoại tuy giọng nói Hạ Thừa Tư thật khẽ nhưng pha lẫn hơi thở nam tính và nét trẻ trung. Vì đã quá lâu không nghe thấy tiếng của anh, trong khoảnh khắc điện thoại được bắt máy cô khẩn trương đến mức độ gần như nói không rõ ràng: "Chào anh, anh Hạ."
"Anh muốn bàn với em về chuyện của em gái anh một chút."
"Anh hi vọng chúng em sẽ làm sao?"
Có lẽ anh hoàn toàn không ngờ rằng cô lại dễ dàng nói chuyện như vậy, khá lâu sau anh mới hơi chần chờ: "Có thể hòa giải ngoài tòa được không?"
"Có thể. Nhưng em có yêu cầu."
"Được. Anh nhận lời em."
Bùi Thi hơi kinh ngạc: ".... Lẽ nào anh không tò mò là yêu cầu gì sao?"
"Bất kể em yêu cầu điều gì anh cũng chấp nhận."
Tuy giọng điệu anh vẫn lạnh lùng nhưng lời nói ra khiến cô hoàn toàn không cảm nhận được không khí đang đàm phán với đối phương. Cô nhếch khóe môi cố gắng để giọng điệu mình nghe như kẻ xấu: "Có thể là yêu cầu rất quá đáng đó."
"Anh sẽ đồng ý hết với em." Anh dừng một chút, "Vốn là anh thiếu em mà."
--- Vốn là anh thiếu em mà.
Chỉ một câu nói đơn giản như thế nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc lạnh nhọn hoắt đâm thật mạnh vào lòng cô.
Rất nhiều phụ nữ mong muốn lấy được tình cảm áy náy từ một người đàn ông giàu có. Bởi vì khi anh ta nói ra câu đó sẽ tượng trưng cho mấy chục năm kế tiếp của cô ấy không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa. Nhưng đối với Bùi Thi mà nói những lời này giống như một bản án tử hình, đánh nát hết toàn bộ ý nghĩ dù chỉ là nhỏ nhoi trong đầu cô.
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu thì có người tra chìa khóa vào mở cửa. Bùi Khúc ném túi xách lên ghế salon, đưa mắt nhìn Bùi Thi đang thẫn thờ. Cậu vui mừng giống như một đứa trẻ nhào đến ôm lấy cô: "Chị, chị trở về rồi."
"Ừ." Cô vẫn ngẩn người như cũ.
"Chị xem chị gầy đến vậy rồi. Bây giờ khỏi bệnh chưa? Trở về có mệt lắm không? Đúng rồi, chị biết không hai ngày trước em đã bắt đầu làm thầy dạy piano cho người khác rồi. Tuy lương không cao như ở nhà hàng nhưng rất ổn định..." Cậu chớp đôi mắt to nhìn cô, hoàn toàn giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, "À quên mất, bây giờ em rót trà cho chị đã, sau đó đấm bóp cho chị nhé...."
"Không cần." Cô kéo tay cậu, "Tiểu Khúc, chúng ta hòa giải với Hạ Na ngoài tòa đi."
"Hả?" Đầu tiên Bùi Khúc ngây ra, rồi sau đó nói quả quyết, "Không. Kiên quyết không."
Bùi Thi thở dài một tiếng, quay laptop trên bàn về phía Bùi Khúc: "Em xem đi. Người trên mạng đã nói Hạ Na thành dạng gì rồi. Chưa từng có nghệ sĩ nhạc cổ điển nào bị hủy hoại hình tượng đến vậy. Bất kể là bây giờ em có muốn tiếp tục hay không thì sự nghiệp âm nhạc của Hạ Na đã hoàn toàn tiêu tùng. Có lẽ cô ta từng hèn hạ vô sỉ, cũng đúng là cô ta đã gây ra chuyện em không thể tha thứ được. Nhưng mà nếu em không thể khiến toàn bộ gia tộc Hạ thị biến mất trên thế giới thì cũng đừng làm tuyệt tình đến vậy. Nếu không chúng ta, đời sau của chúng ta cũng sẽ luôn phải sống trong thù hận."
Bùi Khúc không thể tin nói: "Chị... Khi nào chị đã trở thành như vậy rồi hả? Vậy mà chị lại tha thứ cho cô ta ư?"
"Chị không định tha thứ cho cô ta nhưng hành động trả thù có thể ngừng lại. Chị không hi vọng em sẽ giống như chị trước kia, trong đời ngoại trừ thù hận ra thì không có gì hết."
Bùi Khúc rũ cái đầu nho nhỏ xuống, im lặng không lên tiếng. Bùi Thi thở dài một tiếng, kéo tay cậu qua, vùi đầu trước ngực cậu: "Tiểu Khúc, cứ vậy đi."
Thứ sáu, vụ án Hạ Na trộm nhạc vừa hoàn thành giai đoạn hòa giải ngoài tòa thì sáng thứ bảy Bùi Thi vừa xuống xe buýt đã nhìn thấy một bóng dáng đứng ở cửa công viên Hải Dương. Anh mặc áo thun màu đen, đeo mắt kính, ống quần jeans cho vào đôi giày da màu đen cao cổ. Kỹ năng trời cho của Hạ Thừa Tư chính là dù mặc bất cứ thứ gì cũng khiến người ta chú ý đến đôi chân dài của anh. Trong quá trình Bùi Thi đi về phía anh, cô đã nhìn thấy vài cô gái mượn cớ chụp ảnh toàn cảnh để chụp lén anh.
Sau đó anh ngẩng đầu nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay với cô. Mà đúng dịp chính là hôm nay cô cũng mặc áo thun màu đen và váy yếm cao bồi. Vậy mà hai người không hẹn lại mặc áo tình nhân, đứng cùng nhau có vẻ hơi lúng túng. Bùi Thi ngẩng đầu nhìn anh một cái, tuy anh đang đeo mắt kính nhưng ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu: "Ngại quá, đã đến trễ."
"Em không đến trễ." Hạ Thừa Tư nhìn đồng hồ, hành động cũng hơi sượng, "Là anh mới đến thôi."
"Ồ vậy chúng ta vào trước đi."
Hạ Thừa Tư thoáng ngơ ngác, dường như là cảm thấy yêu cầu này hơi bất ngờ. Nhưng anh không nêu lên câu hỏi gì, chỉ thốt ra một câu "Anh đi mua vé" rồi đứng xếp hàng. Trước kia lúc ở bên cạnh Hạ Thừa Tư anh luôn mặc vest chỉnh chu, dáng vẻ như chuẩn bị xông pha chiến trường. Phụ nữ xung quanh đối với anh vừa kính vừa sợ, dù có một chút ý nghĩ không an phận cũng sẽ bị ánh mắt lạnh lùng của anh liếc qua mà không dám nghĩ tiếp nữa. Hôm nay trang phục của anh rất bình thường, màu da nâu phơi ở Thái cũng đã nhả nắng, lúc này còn lạnh lùng đeo mắt kính, đến cùng là động lòng người tới cỡ nào đây? Chỉ có thể giải thích như thế này: Mấy cô gái xếp hàng xung quanh anh đều trở nên càn rỡ, nghĩ đủ cách để đụng chạm tay chân với anh, giống như là chú chuột túi Australia nhảy loạn xạ xung quanh anh vậy.
Bùi Thi cau mày, sự khẩn trương lúc nãy đã sớm tan thành mây khói. Cô đi thẳng đến, bất chợt ném ba lô phía sau cho Hạ Thừa Tư, nhân tiện khiến đám con gái xung quanh hét lên ồn ào một trận. Sau đó cô hờ hững nói: "Giữ cho em, đứng bên kia chờ, em đi mua vé."
Bởi vì đã đồng ý cả ngày hôm nay sẽ không được từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô nên anh cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn đi qua bên kia đợi. Bùi Thi hờ hững liếc một vòng phía sau, bọn con gái sợ đến mức yên lặng như tờ, sau đó trong vòng ba phút cô đã mua xong vé vào cửa.
Sau khi vào công viên, Bùi Thi quyết định không chơi trò quá kích thích trước mà chỉ chỉ mấy trò chơi gần gần đó: "Vậy thì bắt đầu từ tàu lượn siêu tốc đi."
"..." Hạ Thừa Tư yên lặng nhìn chỗ đó, "Đi thôi."
Nhà thiết kế công viên này là người Đức, trong công viên có rất nhiều chi tiết sáng tạo rất đặc sắc. Nhưng những trò chơi hoàn toàn án theo thể chất của bọn họ, trình độ mạo hiểm cũng khá cao. Cho nên kết quả khi chơi tàu lượn siêu tốc là Bùi Thi kêu thảm thiết không ngừng. Sau khi xuống tàu Hạ Thừa Tư còn trắng bệch cả mặt đứng vịn lan can thở dồn dập rất lâu. Bùi Thi khoanh tay đứng một bên, sắc mặt cũng trắng bệch giống vậy: "Ha ha, cái này cũng không chịu được hả? Anh có phải là đàn ông không vậy?"
"Không phải em cũng vậy sao." Hạ Thừa Tư phản pháo không chút khách sáo, "Chơi tàu lượn mà la lớn tiếng như vậy khiến cả trẻ con ở phía sau cũng sợ khóc ầm lên."
"Em chỉ la thôi, nhưng ít ra vẫn còn đi được nhé."
Cô quay người chuẩn bị phóng khoáng bước đi, nhưng vừa đi được hai bước đã khụy xuống. Hạ Thừa Tư vội vàng qua đỡ lấy hông cô, cô run lên vội vàng tránh khỏi ngực anh, chỉ vào trò sóng to đãi cát nói: "Chúng, chúng ta chơi trò đó đi."
Trò này dễ chơi hơn tàu lượn siêu tốc, chẳng qua ngồi lên để nó quay vòng vòng. Sau khi xếp hàng xong, Bùi Thi đi vào trước. Nhưng cô đứng trước chỗ ngồi ngẫm nghĩ. Hình như ngồi bên ngoài xoay chuyển ghê hơn và kích thích hơn: "Anh ngồi vào trong đi, em muốn ngồi phía ngoài."
"Trò này em phải ngồi bên trong."
"Tại sao?"
Lúc này loa truyền thanh đã bắt đầu thông báo du khách vào chỗ ngồi, anh không có thời gian giải thích, chỉ vịn cô đi vào: "Mau vào đi, không còn kịp nữa."
Bùi Thi ngơ ngác ngồi vào xe, vốn muốn hỏi tại sao phải ngồi bên trong nhưng sau khi trò chơi bắt đầu cô đã nhanh chóng hiểu ra -- Đĩa quay này xoay chuyển rất nhanh, còn tròng trành trên dưới, lực ly tâm rất lớn. Cả người cô như bị một sức hút ném ra ngoài. Cảm giác mình sắp phải chạm vào người Hạ Thừa Tư, cô đưa tay nắm lấy lan can, nhưng nắm không được mười giây đã đau đến không chống đỡ nổi.
"Không sao đâu em dựa vào anh đi." Anh gạt tay cô đang cố nắm lan can ra, mở rộng cánh tay để cô dựa vào người mình.
"Em không muốn."
"Em sợ mình nặng quá à?"
Bùi Thi quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái rồi cười khẩy thả lỏng tay ra. Sau đó anh đã bị cô đụng một cú thật mạnh. Anh kêu lên một tiếng, nắm lấy mặt cô: "Sao em lại ngây thơ như vậy hả?"
Nhưng trò chơi tăng tốc khiến thân thể bọn họ dán chặt lấy nhau hơn. Họ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhau một cách rõ ràng. Sau đó anh lại thả lỏng tay ra, còn cô thì ngượng ngùng quay đầu đi. Cho đến khi trò chơi kết thúc cũng không ai nói thêm câu nào nữa.
Sóng to đãi cát nhìn có vẻ dễ chơi hơn, nhưng khi bước xuống trò chơi lại chẳng nhẹ nhàng chút nào. Thế nhưng hai người ai cũng tỏ ra mạnh mẽ chẳng ai muốn thừa nhận mình không chơi nổi cả. Họ chơi hết tất cả các trò chơi kích thích. Cuối cùng hai người đều mệt mỏi choáng váng, Bùi Thi chỉ chỉ vòng quay ngựa gỗ: "Chúng ta ngồi cái kia đi."
Trời đã dần tối, vòng quay ngựa gỗ được bật sáng đèn mang theo không khí giáng sinh. Nơi này như một bãi biển tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Hạ Thừa Tư nhìn những chú ngựa gỗ chậm rãi quay vòng nói quả quyết: "Không chơi. Em bao nhiêu tuổi rồi hả?" Sau đó nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Bùi Thi, rốt cuộc anh thỏa hiệp: "Thôi, chơi thì chơi."
Khoảng thời gian này người chơi vòng quay ngựa gỗ nhiều hơn khi nãy. Xếp hàng vất vả lắm mới đến lượt họ, nhìn thấy những chú ngựa gỗ màu sắc rực rỡ, nhưng Hạ Thừa Tư lại không đi đến. Bùi Thi không hiểu: "Mấy cái đó là lớn nhất sao anh không cỡi?"
Hạ Thừa Tư đứng lại bên cạnh một chú ngựa gỗ màu trắng rồi bước lên cỡi nó. Sau đó anh quay đầu lại chìa tay về phía Bùi Thi: "Đến đây."
Bùi Thi quay đầu lại nhìn mấy chú ngựa gỗ mà anh không chịu cỡi, ngoại trừ chúng mang màu sắc khác nhau thì chẳng có gì khác với con anh đang cỡi hiện tại cả. Giờ phút này nơi mềm mại nhất trong tim cô đã bị chạm đến. Cô đi đến nắm lấy tay anh. Anh nhẹ nhàng nhấc cô lên, ôm cô cỡi chung con ngựa gỗ với mình.
"Hạ Thừa Tư..." Theo vòng quay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động, cô khẽ nói: "Anh chỉ cỡi ngựa trắng thôi đúng không?"
Hạ Thừa Tư ôm cô từ phía sau, không trả lời.
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác mình đã hiểu rõ anh hơn trước kia một chút.
Hóa ra Hạ Thừa Tư tiếng tăm lừng lẫy nhưng trong lòng lại có một mơ ước biến thành hoàng tử. Cô không biết công chúa anh muốn giải cứu là ai, nhưng cuối cùng cô nhận ra được một điều. Dù là người đàn ông có giàu có hơn nữa cũng không sánh bằng một cậu con trai tin tưởng truyện cổ tích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...