Người phụ nữ thành công không có tình yêu.
---------------
Rốt cuộc, Hạ Na kết thúc biểu diễn, đến phiên Bùi Thi. Cô lấy cây đàn violin và cây vĩ từ trong hộp, cùng Bùi Khúc đi đến giữa yến tiệc, chuẩn bị trình diễn. Cô nhìn Tiểu Khúc một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cậu thả lỏng, sau đó vừa lau dây đàn vừa chỉnh đàn. Nhìn thấy tốc độ cô chỉnh dây, nghe thấy âm thanh cô chỉnh, trên căn bản nghệ sĩ violin có thâm niên cũng biết cô gái này có kiến thức cơ bản vô cùng thâm hậu. Bởi vì âm thanh cô chỉnh thay đổi đối với rất nhiều nghệ sĩ đàn violin mà nói hoàn toàn không có thể nghe ra khác biệt. Cô lại có một đôi tai khá nhạy cảm, có thể nghe ra âm sắc thay đổi khi dây cung ở vị trí 0,0ml. Mà trước mặt nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như vậy, cô bình tĩnh càng khiến người ta không thể tin rằng cô chỉ là một người mới mới vừa phát hành album CD đầu tiên.
“Tôi biết cô gái này, cô ta tên Bùi Thi, sáng tác bài Nox, hơn nữa tài nghệ trình diễn còn khá tinh xảo.”
“Thật à? Nox? Bản nhạc đó thật sự rất nổi tiếng, hơn nữa quả thật rất hay, không ngờ là cô gái còn trẻ như vậy viết.”
“Hôm nay nhất định cô ta sẽ biểu diễn bản nhạc này rồi.... Thật mong đợi, đây là lần đầu tiên nghe bản live.”
Adonis được vài vệ sĩ bao quanh, tóc của anh trắng muốt, giống như ánh trăng say lòng người thành phố này, cũng giống màu lông con mèo Ba Tư trong ngực của anh ta. Con mèo Ba Tư cuộn tròn duỗi lưng một cái, lông dựng lên giống như chú nhím. Mà sau khi nghe thấy tiếng người xung quanh bàn luận, mắt của bản thân Adonis cũng giống như mèo Ba Tư, híp lại lười nhác và nguy hiểm.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Bùi Thi đặt ngón tay lên dây, kéo ra âm tiết nhỏ đầu tiên. Khi bản nhạc linh động mỹ miều truyền ra từ đầu ngón tay cô, tất cả mọi người đều thoáng sửng sốt. Là giai điệu mọi người quen thuộc, mà không phải là Nox. -- Đây là bản hòa tấu đàn violin Mozart số 4 điệu D trưởng, điệp khúc và hành bản(10) tao nhã.
(10) Hành bản: theo thuật ngữ nhạc của người Ý là Andante (đang đi), ý chỉ tốc độ khoan thai.
Giờ khắc này, dù là tài nghệ biểu diễn giỏi hơn nữa đều không thể bù đắp lại thất vọng của mọi người. Nox quá nổi tiếng, mà Bùi Thi tuy là con gái của Bùi Thiệu, nhưng bởi vì cô khiêm tốn, người biết sự thật lại không nhiều. Không giống với Hạ Na xuất thân danh môn, người như cô có thể nói là không hề có tính đề tài.
Bùi Thi không có Nox sẽ không ai hi vọng cô trình diễn ở đây.
Vì vậy khi bản nhạc cô biểu diễn kết thúc, tuy mọi người vỗ tay, coi như là tỏ vẻ khẳng định với tài nghệ của cô, nhưng nhiệt độ vẫn thua xa Hạ Na lúc nãy. Nhìn thấy phản ứng của mọi người, nội tâm Hạ Na được thỏa mãn, cô càng giống với cô gái xã hội hơn trước kia, chu toàn giữa vị hôn phu và nhiều nhân vật nổi tiếng, căn bản chẳng hề nhìn Bùi Thi một cái -- Cô gái này đã là bại tướng dưới tay cô ta, đã là Thì quá khứ. Sau này cô ta vẫn có đường rộng phải đi, cuối cùng có thể thoát khỏi bóng ma của cô gái này rồi.
Bùi Thi không biểu diễn Nox, đương nhiên cũng không được ký giả ưu ái. Các ký giả gần như đều chạy đến chỗ Hạ Na, chỉ có một ký giả nhỏ không biết tên hỏi cảm tưởng biểu diễn của Bùi Thi.
“Có cơ hội biễu diễn tại đây, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Bùi Thi khẽ mỉm cười, giống như một cái máy được thiết lập sẵn với chuẩn mực chặt chẽ lặp lại, “Làm một người mới bước vào giới âm nhạc cổ điển, tôi cảm thấy mình cần phải học hỏi rất nhiều điều.”
“Bùi tiểu thư, vậy sao cô...”
Lời ký giả còn chưa dứt, một tiếng nói đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Thứ cô cần phải học hỏi thật ra thì cũng không nhiều. Bởi vì cô thật sự có chút tài năng sáng tác, nhưng mà lựa chọn thì quả thật tệ hại nát bét.”
Bùi Thi và ký giả lấy làm kinh hãi, sau đó bọn họ nhìn về phía người lên tiếng đằng sau. Hóa ra là Adonis, có vài ký giả đi theo phía sau anh ta. Bọn họ có chụp ảnh, có ghi âm, vậy mà anh ta lại không hề kiêng kỵ nhìn cô: “Buổi dạ tiệc hôm nay đối với tôi chỉ là một nơi ăn cơm dạo phố, nhưng đối với cô thì đây không phải là nền tảng rất quan trọng sao?”
“Không sai.” Bùi Thi nói thẳng thắng vô tư.
“Kết quả cô không mang bản lĩnh xuất chúng ra, ngược lại đi kéo cái Mozart gì đó. Kéo Mozart thì thôi đi, còn ung dung giống như là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Vốn là tôi có chút mong đợi với sáng tác mới của cô, nghĩ đến có lẽ sau này mình gặp phải đối thủ, nhưng hiện tại xem ra cô hoàn toàn không đủ sức gây ảnh hưởng rồi.” Adonis trề môi nhún nhún vai, “Lựa chọn căn bản như vậy cũng sai, vậy cũng xem là loại thiểu năng trong kế hoạch cuộc đời. Không bằng trực tiếp buông tay cho rồi.”
Ký giả phỏng vấn Bùi Thi là một cô bé ra đời chưa lâu, nghe thấy lời nói của Adonis, sợ đến mức mắt kính cũng nhanh chóng trượt ra khỏi sóng mũi. Sớm đã có tin đồn nói Adonis nói chuyện khắc nghiệt cay độc, không nghĩ đến dưới tình huống nhiều khán giả vây quanh như vậy, anh ta lại chẳng hề cố kỵ. Nghĩ đến sáng mai lại sẽ có báo chí đăng một bài dài nói “Adonis bắt nạt người mới chẳng xem ai ra gì”. Từ đó dẫn đến một trận chiến chửi mắng trên mạng, cuối cùng Âm Nhạc Kha Thị phải ra mặt hòa giải, chùi mông cho anh ta để chấm hết.
Bùi Thi cười nhạt với anh ta, nhưng không trả lời anh ta lấy một câu, chỉ quay đầu nói với ký giả: “Còn vấn đề gì không?”
Ký giả đẩy lại mắt kính, hắng giọng: “Bùi tiểu thư, làm thế nào cô lại bắt đầu bước vào con đường sáng tác này vậy? Theo tôi được biết, rất nhiều người trẻ tuổi sẽ lựa chọn biểu diễn nhạc của tác giả nhạc cổ điển nổi tiếng.”
“Bởi vì tôi tin tưởng tất có một ngày, các nghệ sĩ đàn violin cũng sẽ trình diễn bản nhạc của tôi.”
Lời này nói ngông cuồng vô cùng, mức độ gây sốc tuyệt đối không thua kém với Adonis. Nhưng từ miệng cô thốt ra lại giống như biến thành chuyện đương nhiên. Ký giả trợn mắt nhìn, vội vàng viết lại lời nói của cô. Mà những ký giả khác chẳng qua đến đây lấy tin giải trí, hoàn toàn không hiểu đàn violin, không hề hứng thú với Bùi Thi thì chỉ gác bút và sổ sau lưng, chờ đợi hướng đi mới của Adonis. Bùi Thi vẫn bị truyền thông lạnh nhạt như vậy, cho đến khi có một người đi về phía cô, một đám máy chụp ảnh mới nhạy cảm chuyển về phía bọn họ.
“Lời này của cô, tôi phải đánh giá thế nào đây? Ồ, nghé con không sợ cọp.”
Adonis cười khúc khích, vẫy vẫy tay với cô, vốn nghĩ nói thêm hai câu cay nghiệt, nhưng ánh mắt của anh ta lại chợt dừng lại trên mặt sông. Bùi Thi thấy vẻ kinh ngạc của anh ta, cũng thuận thế quay đầu nhìn về phía mặt sông. Trên mặt sông, một chiếc du thuyền khổng lồ chậm rãi trôi qua, trên du thuyền bắn lên pháo hoa, nở ra từng đóa hoa bảy màu trên không trung. Thoáng chốc pháo hoa này thu hút sự chú ý tất cả của người dân hai bên bờ: Bất kể là nhạc sĩ hay thương nhân trong nhà hàng, hay là người đi đường trên phố, hoặc là kẻ giàu có ngồi trong xe hơi sang trọng... Bọn họ đều chuyển hướng về phía đó, nhìn chiếc du thuyền kia. Mà đèn màu giăng trên du thuyền kết thành một hàng chữ:
Marry me, A Thi.
Giờ khắc này, người trố mắt nghẹn lời tuyệt đối không chỉ có Bùi Thi và Adonis. Tất cả mọi người giống như bị hóa đá nhìn vào nơi đó, chỉ có ký giả là phản ứng nhanh nhất, lập tức lấy ra máy chụp hình chụp tanh tách. Tim Bùi Thi giật thót lên tận cổ họng, bởi vì nhận lấy đòn nghiêm trọng mà mất đi chức năng đập nhịp.
A Thi -- Chỉ có một người gọi cô như vậy.
Nhưng cô lại không muốn tin rằng đây là sự thật. Cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như vậy, điều này triệt để nằm ngoài dự liệu của cô. Lúc này, cô hi vọng chữ “A Thi” này là một người khác biết bao. Không phải cô, không phải cô...
Nhưng khi cô quay đầu, lại nhìn thấy người kia. Anh đứng giữa cảnh đêm phồn hoa, phía sau là một tòa nhà màu vàng kiểu Châu Âu. Song, bản thân anh còn hấp dẫn hơn cả bất kỳ cảnh nào trong đêm nay.
“Anh Hạ....” Cô mở to mắt, nhìn anh không biết làm sao.
Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, trên mặt không có nụ cười, nhưng tiếng nói lại dịu dàng trước nay chưa từng có: “Thứ em muốn, anh có thể cho em.”
Rốt cuộc cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi thật nhiều.
“Anh đang làm gì... Đừng tiếp tục nữa.” Cô cũng biết mình không nên nói từng chữ này, nhưng toàn bộ điều này đều là phản ứng bản năng. Cô nắm chặt hai nắm đấm, nhiệt độ lòng bàn tay như còn thấp hơn cả không khí, “Bây giờ đi ngay, em, em không thể...”
Rốt cuộc anh đang làm gì vậy.
Đây là muốn ép cô đến đường cùng hay sao?
Trong lòng như có ác ma và thiên sứ đồng thời xuất hiện. Thiên sứ nói cho cô biết, Tiểu Thi, Tiểu Thi, tuy trong lòng cô có thù hận, nhưng cô vẫn là người tốt, không thể thương tổn bất cứ người vô tội nào. Chạy đi thôi, không nên cho anh bất cứ câu trả lời nào. Ác ma lại nói, Bùi Thi, cô đừng quên, anh ta là người nhà của Hạ Na, bọn họ mãi mãi là một phe. Đây là cơ hội tốt nhất, có giá trị hơn cô dự tính rất nhiều, nhất định không thể bỏ qua.
“Anh hoàn toàn không nghĩ đến em sẽ nói với anh rằng em thích anh.” Hạ Thừa Tư khom người xuống, khẽ khàng nói bên tai cô, “Thật ra thì anh cũng thích em. Bắt đầu từ trước đây rất lâu, cũng chỉ thích mỗi em.”
Nhưng mặt Bùi Thi hoàn toàn mất đi huyết sắc: “Anh có thể thích, nhưng đừng nên làm ra bất cứ quyết định qua loa nào.”
“Đây không phải là quyết định qua loa. Anh nói rồi, anh là người đàn ông rất truyền thống. Một khi thích cô gái nào sẽ hi vọng ở bên nhau cả đời với cô ấy.”
Anh lấy ra một chiếc hộp, hơi quỳ xuống trước mặt cô, mở nó ra: “A Thi, gả cho anh đi.”
Toàn hội trường đã sớm yên lặng như tờ, ngoài trừ tiếng máy chụp hình liên tục vang lên tanh tách. Khi mắt bị đèn flash lóe sáng hơi chói, Bùi Thi chỉ cảm thấy đây chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Cô sắp đặt hết tất cả, cũng chỉ hi vọng nhận được hai phản ứng của anh. Một là anh ghen tuông trước mặt mọi người, hai là anh hôn cô trước mặt mọi người. Nếu như may mắn một chút, cô sẽ được anh tỏ tình. Bởi vì trong khoảng thời gian đi theo bên cạnh Hạ Thừa Tư, cô tự xưng là vô cùng hiểu rõ tính tình của anh, anh là người đàn ông tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Cho nên phản ứng và hành động của anh gần như đều nằm trong vòng dự liệu của cô.
Cô chỉ không nghĩ đến anh sẽ cầu hôn.
Hàm răng và đôi môi liên tục run rẩy. Mùa đông này thật sự quá lạnh rồi. Trong vành mắt của cô có nước mắt ngân ngấn, giống như thật sự không thể chịu được giá rét như vậy nữa. Tất cả mọi chuyện, quá khứ tay bị gãy, bị Kha Trạch phản bội, Hạ Na khiêu khích, cái chết của cha, nỗi hận khi cô phát hiện ra sự thật choáng váng đầu óc... Đều lướt qua đầu óc cô như đèn kéo quân. Cánh tay của cô mãi mãi không bao giờ quên được sự đau đớn khi bị bẻ gãy. Ánh mắt của cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên được nước mắt nóng hổi chảy ra khi được kéo đàn violin lần nữa.
Rốt cuộc, cô bình tĩnh, mỉm cười lấy chiếc nhẫn kim cương kia: “Thật đẹp, nhất định rất đáng tiền nhỉ.”
Hạ Thừa Tư ngẩn ngơ.
Cô thở dài một hơi, để chiếc nhẫn chuyện động giữa ngón tay lạnh lẽo: “Không biết cái này tốn nhiều tiền hơn hay là lúc em gái anh mang cha em ra tuyên truyền phát hành album cô ta tốn nhiều tiền hơn?”
Hạ Thừa Tư cũng không có phản ứng rõ ràng, chỉ là tròng mắt rút nhanh một chút.
“Sự si tình của anh thật khiến em cảm động. Có điều, xin lỗi, em không hề muốn kết hôn với anh.” Tay cô nghiêng đi, vứt nhẫn kim cương xuống nước, sau đó đưa tay sờ sờ gương mặt anh, “Tạm biệt, anh Hạ.”
Cho đến giờ khắc này, toàn sảnh chỉ còn sót lại một loạt tiếng tách tách như cũ, đèn flash và đèn đỏ liên tục lóe lên từ máy chụp ảnh. Ở trong màn yên tĩnh quái lại này, Bùi Thi kéo Bùi Khúc đi ra khỏi đám người. Các ký giả mãi mãi nhanh nhẹn như báo săn, nhanh chóng chia ra làm hai nhóm, ùa lên, bao vây hai người họ từng vòng một. Vẻ mặt tham lam và chế giễu của bọn họ khiến cho số tuổi của bọn họ không chỉ lớn mười tuổi so với tuổi thật, mà vấn đề bọn họ phỏng vấn cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Có điều toàn bộ hành trình Bùi Thi cũng chỉ trả lời lạnh lùng: “Không có nhận xét”. Mà Hạ Thừa Tư dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, chỉ vẫn duy trì thời gian trầm mặc.
Tin tức này lập tức xuyên thấu qua vệ tinh phát hình đến khắp nơi trên cả nước. Nhân vật nổi tiếng tại chỗ không ai không kinh ngạc, từ nghệ sĩ kéo đàn cello buồn ngủ và vợ ông ta cùng làm ra biểu cảm giống nhau: Lấy tay che lại miệng hình chữ O. Con mèo Ba Tư quý giá nhất của Adonis rớt trên mặt đất. Nghệ sĩ Piano hời hợt Tô Sơ người cũng như tên cũng hơi mở to mắt, nhìn về phía bọn họ.
Bùi Thi mới vừa đi ra khỏi cửa nhà hàng, đã nhìn thấy Nhan Thắng Kiều đi đến từ phía đối diện. Bà bưng ly rượu cocktail, mặc chiếc váy da rắn đen trắng, khoác lông thú màu xám tro, trên đầu đội chiếc mũ hình chuông, hoa hồng màu đen uốn lượn quấn lên. Vóc dáng bà không cao, nhưng hai vệ sĩ 1m90 lại giống như là hai chú chó to lớn đàng hoàng theo sát phía sau bà. Về phần đám người trợ lý tài xế đã sớm biến thành như kiến hôi tồn tại. Khóe mắt bà liếc nghiêng về phía trước, mãi mãi là dáng vẻ cao không thể chạm lại cay nghiệt tột bực. Nhưng giờ khắc này, trong mắt bà lại hiện ra vẻ thưởng thức: “Tối nay cô thật khiến tôi bất ngờ đó Tiểu Thi.”
Cứ việc Bùi Thi và em trai từ nhỏ lớn lên tại nhà bà, nhưng bà rất ít về nhà. Cho dù về nhà cũng gọi thẳng tên của hai người bọn họ. Nhiều năm không gặp, vậy mà lần này bà lại gọi nhủ danh của cô. Bùi Thi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không quá để ý: “Chẳng có gì là bất ngờ cả.”
Đôi môi Nhan Thắng Kiều màu đỏ mân côi, lại góc cạnh rõ ràng như lá của hoa hồng: “Cô biết không, trước kia tôi cảm thấy cô chỉ là một đứa trẻ bề ngoài quật cường nội tâm yếu đuối. Hôm nay tôi xác định mình nhìn nhầm rồi. Tôi thấy được bóng dáng trước đây của tôi trên người cô.”
“Tôi và bà không hề giống nhau.”
Nhan Thằng Kiều không nhìn cô phủ nhận, chỉ đưa ly rượu cocktail trong tay cho bên cạnh. Trợ lý của bà giống như là vận động viên thi Olympic chạy nhanh đến nhận lấy, đưa cho hộ vệ, hộ vệ lại chạy nhanh đến đưa nó trả lại cho nhân viên phục vụ, cuối cùng nhanh chóng trở về vị trí cũ. Nhan Thắng Kiều rút tay lại, tiếp tục nói: “Cô kế thừa tài năng âm nhạc của cha cô, lại có đầu óc tỉnh táo không thua gì tôi. Cô còn có một chỗ giống tôi, đó chính là đều thích làm việc đến cùng. Đây là đúng, chỉ có quyết sống mái mới có thể ép mình đến đỉnh cao nhất. Có điều, có một việc cô phải nhớ kỹ.”
Bùi Thi chưa trả lời, nhưng cũng không ngăn cản bà. Nhan Thắng Kiều rất hiếm khi nói nhiều lới với cô thế này, thật ra thì cô hơi tò mò.
“Phụ nữ thành công không có tình yêu.”
Nói xong câu đó, Nhan Thắng Kiều lộ ra nụ cười mỉm tương đối ôn hòa. Sau đó bà vỗ vỗ vai Bùi Thi, dẫn theo hai vệ sĩ trở về sảnh yến tiệc. Bùi Thi không quay người nhìn bà, chỉ cảm thấy cơn gió rét lạnh cũng sắp thổi thấu cả xương sống cô. Cuối cùng Nhan Thắng Kiều muốn nói điều gì? Không phải bà và cha của Kha Trạch ở bên nhau sao? Tuy một năm căn bản họ không nói được mấy câu. “Không có tình yêu” là chỉ rằng không chiếm được tình yêu sao? Hay là cô sẽ mất đi cảm giác yêu một người? Đồng thời, cô nghe thấy trong đám người có người kêu “Hạ tiên sinh”. Cô càng nghĩ càng không cách nào hiểu, càng nghĩ càng sốt ruột. Cho đến khi cô lên xe taxi, Hạ Na gọi đến một cuộc điện thoại, cảm giác sốt ruột lại tăng lên đến đỉnh điểm:
“Bùi Thi, cô đã làm chuyện đến nước này, tôi cũng không bắt cô đền bù cái gì.” Giọng nói Hạ Na hơi run lên, nhưng lại có vẻ bình tĩnh hơn giọng điệu hô to gọi nhỏ bình thường rất nhiều, “Tôi chỉ muốn hỏi thử cô xem: Cô làm việc như vậy không phải là vì vượt qua lượng tiêu thụ đĩa nhạc của tôi, sau đó thành lập dàn nhạc giao hưởng của Kha Na sao? Nhưng có phải cô quên rồi không, người khởi xướng cuộc so tài này là ai? Lẽ nào cô không sợ anh tôi hủy bỏ tư cách của cô à?”
Nói nhiều như vậy vẫn là hi vọng cô có thể xuất hiện nói chuyện để vãn hồi lại chút mặt mũi cho anh hai cô ta. Không biết bên cạnh Hạ Na có bao nhiêu ký giả, nhưng cô xác định, Hạ Thừa Tư khẳng định đang ở đó: “Chuyện này dường như không liên quan đến cô, dù sao người cầu hôn không phải tôi. Tôi cũng không bắt buộc bất cứ ai cầu hôn với tôi. Trên phương diện cạnh tranh, tôi cũng không hề không tuân theo quy tắc, mọi người đều biết. Có phải hay không anh Hạ?”
Qua thật lâu, cô mới nghe thấy bên kia truyền đến câu trả lời thản nhiên của Hạ Thừa Tư: “Phải.”
Anh cũng không giải thích nhiều, sau đó điện thoại di động đã cúp máy. Nghe thấy ba tiếng tút tút tút cuối cùng, tất cả nôn nóng đều biến mất. Cô chỉ bỗng bắt lấy tay Tiểu Khúc, tựa vào vai cậu. Bùi Khúc vuốt vuốt tóc cô như dỗ dành trẻ con, khẽ nói: “Chị, đừng buồn. Em biết chị đang nghĩ gì, anh Hạ cũng biết. Anh ấy thích chị như vậy sẽ tha thứ cho chị.”
Cô lắc đầu trên vai cậu. Tiểu Khúc không biết gì cả. Hành động tối nay của Hạ Thừa Tư không hề phù hợp với tác phong làm việc bình thường của anh. Trong thoáng chốc này, cô cảm thấy rất hoang mang. Không biết là đến tột cùng là mình lợi dụng và dục vọng chinh phục của anh đến kích thích anh, hay là anh cảm thấy Hạ Na có lỗi với cha cô muốn bù đắp cho cô. Hay là nói, cô hoàn toàn chưa hề hiểu rõ người đàn ông này. Chỉnh sửa thật lâu, chuẩn bị gửi cho Hạ Thừa Tư một tin nhắn “Lần này thật có lỗi với anh, anh có thể đuổi việc tôi” nhưng cuối cùng không gửi đi. Cô biết đây là dư thừa. Bởi vì trải qua buổi tối hôm nay, giữa cô và Hạ Thừa Tư, bất kể là quan hệ công việc, quan hệ bạn bè, hay là chút mờ ám, tín nhiệm tạo dựng lâu dài đều hoàn toàn mất hết.
Cô móc ra chiếc nhẫn kim cương trong ví. Ánh sáng kim cương rực rỡ mà lạnh lẽo, giống như một tấm gương sáng, soi trần trái tim người ta.
Hạ Na đã giận điên lên.
Trong lòng của cô, Hạ Thừa Tư mới thật sự là anh trai. Tuy anh cả điềm đạm lại thật thà, nhưng vì lớn hơn cô tám tuổi, từ nhỏ đến lớn lại là học sinh mẫu mực, khiến cô cảm giác rằng anh cả là người lớn, mà không phải là anh trai. Lúc đi học, bởi vì cô xinh đẹp lại chảnh chọe nên luôn bị bạn học nam bắt nạt, vẫn là anh hai ra mặt giúp cô dạy dỗ những kẻ vô liêm sỉ kia. Thậm chí cô không cần về nhà mách với cha mẹ, anh cũng có thể giúp cô xử lý chuyện thỏa đáng lại nở mày nở mặt. Mỗi lần chỉ cần anh xuất hiện trước cửa lớp cô, đám bạn học nữ luôn sẽ hò hét như uống thuốc kích thích. Trong lòng cô, địa vị của anh thậm chí còn quan trọng hơn Kha Trạch nhiều. Nhưng anh chưa bao giờ muốn lệ thuộc vào cô, dù là cô đã nghĩ hết tất cả phương pháp. Tối hôm nay, anh cũng chỉ để lại một câu “Na Na, em hãy chuẩn bị trình diễn cho tốt”, rồi bản thân trở về công ty. Anh hai mà mình luôn luôn sùng bái, lệ thuộc vậy mà lại bị cô gái kia đối xử như vậy. Cô ta quả thật đáng ghét mà!
Cô tức giận giậm chân thật mạnh, đầu gần như nổ tung. Vì vậy khi chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô không hề suy nghĩ đã trút xuống cơn bực tức: “Anh còn có mặt mũi gọi điện thoại đến đây à?” Nhưng mà trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ.
“Alo!” Cô chưa ổn định lại cơn giận, nghe điện thoại cũng mang theo một chút không kiên nhẫn. Nhưng khi cô nghe thấy tiếng nói trong điện thoại, tất cả oán hận đều tan biến, chỉ còn lại sợ hãi như bị rút đi hết sức lực, “Lại là anh, anh có chuyện gì?”
Một lát sau, cô lén lút nhìn ra phía sau một cái, xác nhận xung quanh không có ai, sau đó trốn vào một góc tối không người, hạ giọng nói: “Không thể nào, album của tôi mới ra, bây giờ dừng biểu diễn không có bất cứ ý nghĩa gì!... Tôi biết, tôi biết sự việc anh nhắc đến, có không ít người nói “Bản hòa tấu đêm khuya” và “Kỵ Sỹ Tụng” mang phong cách giống nhau, nhưng vậy thì sao? Anh không có chứng cớ...” Cô nén giọng thấp hơn, “Anh... anh làm vậy có mục đích gì? Lần trước tôi cũng đã nói với anh rồi, tay của cô gái đó không phải do tôi làm, cô ta cho rằng là tôi làm cũng chịu thôi! Dù sao chuyện không làm thì chính là không làm! Anh muốn vu oan tôi thì cứ làm đi!”
Hai tiếng cuối cùng cô nói đặc biệt hùng hồn, âm lượng cũng cất cao lên. Nhưng khi đối phương nói lại một vài lời, tiếng nói của cô lại trở nên suy yếu lại: “... Cái gì... là anh làm?”
Sáng hôm sau, ngày mới vừa mờ sáng, Bùi Thi đã bị đồng nghiệp điện thoại rùm beng. Cô mơ mơ màng màng “alo” một tiếng, tiếng đối phương kinh hãi gần như thủng cả màng nhĩ của cô: “Bùi Thi, tối hôm qua, tối hôm qua người kia là cô à? Người kia thật sự là cô à? Vậy mà thiếu tổng lại cầu hôn với cô rồi hả? Trước kia tôi hoàn toàn không biết cô là con gái của Bùi Thiệu!”
“....” Bùi Thi dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ đầu giường, nói lười biếng, “Bây giờ là sáu rưỡi sáng.”
“Nhưng vòng bạn bè trên Vi Kênh của tôi đã chật kín chuyện tối hôm qua rồi, tôi chia sẻ cho cô, mau nhìn đi!”
“Được.”
Cúp điện thoại, Bùi Thi mở màn hình điện thoại di động ra, tin tức Vi Kênh chưa đọc đã nhiều đến mức hiện ra kín mít. Quả nhiên thật sự rất nhiều người đều hỏi cô về chuyện xảy ra tối hôm trước. Cô tìm được Vi Kênh gửi đến của đồng nghiệp mới vừa rồi, nhìn thấy một tấm hình -- Đó là Hạ Thừa Tư hơi quỳ trước mặt cô. Nhiếp ảnh gia rất tài ba, hoàn toàn chụp ra vẻ mặt thờ ơ lại mệt mỏi của cô, khiến cô có vẻ như Lisa Marie Presley, có một gương mặt giống như mãi mãi đều khiến người ta trợn trắng mắt. Tiêu đề hình là “Hạ Thừa Tư cầu hôn nghệ sĩ đàn violin Bùi Thi bị nhục, nhẫn kim cương cả triệu cũng bị ném xuống sông.”
“Cứu mạng! Nam Thần ơi anh khiến em quá thất vọng rồi!! Ánh mắt anh sao vậy, cô gái kia cũng đâu phải là hàng tốt gì đâu!”
“Bùi Thi kia là ai, lợi hại quá vậy?”
“Người sáng tác kiêm trình diễn Nox, là một tài nữ đó.”
“Hạ Thừa Tư quá si tình, ôi, nghệ sĩ đàn violin này thật là quá đáng. Muốn từ chối cũng đâu cần tự chối tàn nhẫn như vậy chứ, chẳng cho người ta một chút mặt mũi nào cả. Chuyện này cả thành phố đều biết, thật khiến người không nhịn được hoài nghi động cơ của cô ta.”
“Hạ Thừa Tư này bị chơi một vố rồi, dân nghèo hèn rất thích xem cao phú đẹp trai bị chơi khăm.”
“Nữ thần Bùi Thi xinh đẹp, người đẹp tấm lòng càng đẹp, không bị mấy thứ Phú Nhị Đại này cám dỗ, thật không hổ là nghệ thuật gia. Bây giờ phải đi tìm nhạc của cô ta nghe thử mới được.”
“Trước đây tôi xem một bài phỏng vấn trên tạp chí của Hạ Thừa Tư, ký giả nói mười câu anh ta mới trả lời một câu, khiến người ta có cảm giác không lôi kéo được. Bây giờ gặp phải chuyện khó khăn này, ha ha.”
“Cô gái này muốn để người ta cảm thấy cô ta là một kẻ kiềm cương ngựa hoang phi nhanh càn rỡ trên thảo nguyên tự do. Sau đó, cô ta sẽ ngoan ngoãn để cho Hạ công tử cưỡi thôi.”
“Các người không phát hiện Hạ Thừa Tư và cha anh ta hoàn toàn không giống nhau à, chưa từng có tin tức giật gân đó? Trước kia tôi cho rằng anh ta là gay, không nghĩ đến vẫn thích phụ nữ. Có điều lần đầu tiên theo đuổi phụ nữ đã bị từ chối như vậy, cảm giác thật là đáng thương...”
........
Ngoại trừ cái này ra, các báo chí lớn, tin tức radio, video clip giải trí internet cũng đổi mới, tất cả đều đưa tin về đêm nhạc tại nhà hàng Thịnh Hạ, “Bùi Thi từ chối lời cầu hôn của Hạ Thừa Tư, giận dữ vứt nhẫn kim cương” cũng trở thành đề tài nóng bỏng nhất trên blog. Trong một đêm, hai chữ Bùi Thi này giống xông vào mắt mọi người như thú dữ lũ lụt. Đề tài này tự bản thân nó đã có tính tranh cãi, mà sau khi những người yêu thích âm nhạc phát hiện ra Bùi Thi viết “Bản hòa tấu Dạ Thần” thì mức độ nóng bỏng của album Nox cũng dấy lên một đỉnh cao.
Bùi Thi dùng điện thoại di động xem từng tin tức, còn có những thứ bình luận nửa khen nửa chê cô. Trong thoáng chốc, đầu cô hiện lên một ý nghĩ khiến cô kinh ngạc -- Nếu như cô nhận lời cầu hôn của Hạ Thừa Tư, có lẽ còn có thể tạo nên chấn động lớn hơn. Nhưng suy nghĩ này lập tức bị cô bác bỏ. Viên mãn tuyệt đối không thể đoạt được sự chú ý của người khắc bằng tan vỡ. Huống chi kết hôn với Hạ Thừa Tư. Nói đùa sao. Nếu như cô thật sự nhận lời, sợ rằng người thất bại sẽ trở thành là cô. Giờ khắc này cô đã nắm chắc bảy tám phần với lượng tiêu thụ cuối cùng, nhưng phòng ngừa ngộ nhỡ, cô còn phải làm tiếp một chuyện. Cô gửi một tin nhắn cho Dụ Thái.
Hôm nay cô không đi làm, chỉ ngồi nhà liên lạc với người của công ty âm nhạc, để bọn họ chú ý đến số lượng phát hành mấy ngày qua, chỉ cần xuất hiện tình huống thiếu hàng thì phải lập tức bổ sung. Lúc gọi điện thoại giữa chừng, cô bỗng thấy được một tin tức mới trên QQ -- “Sau khi Hạ Thừa Tư cầu hôn bị thất ý đã cùng với nữ trợ lý kích tình rúng động cả xe.”
Cô kinh ngạc ngay cả điện thoại cũng quên cúp, nhanh chóng mở tin tức ra xem nội dung bên trong. Trên tin tức là một tấm hình, Hạ Thừa Tư ngồi trên ghế lái, Ngạn Linh ngồi kế bên vị trí tài xế, cô ta xõa mái tóc thường ngày vẫn búi lên, dây áo dạ hội trượt xuống khuỷa tay, ngón tay bắt lấy cravat anh, hôn lên môi anh. Ánh mắt cô ta mơ màng ý loạn tình mê, tràn ngập ham muốn được chinh phục, hoàn toàn khác với cô gái giỏi giang như máy móc bình thường. Nội dung tin tức hơi khoa trương, nói là Hạ Thừa Tư bởi vì bị Bùi Thi từ chối tâm trạng sa sút, cho nên trở về công ty tìm nữ trợ lý làm loạn, còn mang cô ta về nhà. Bùi Thi yên tĩnh suy nghĩ, cảm thấy độ chân thật của tin tức này rất thấp, có lẽ là đám chó săn bịa đặt đề tài mới. Nhưng chính bởi vì tin tức này, tin tức Hạ Thừa Tư theo đuổi Bùi Thi thất bại càng thêm nóng sốt. Có Ngạn Linh làm nền, rất nhiều kẻ vốn đang chửi Bùi Thi cũng dần dần cảm thấy Bùi Thi thanh cao là đáng tán thưởng.
Tất cả đều phát triển theo hướng có lợi cho mình, dĩ nhiên Bùi Thi cảm thấy vui vẻ. Có điều là cô không hiểu cho lắm, sao Hạ Thừa Tư lại để cho người khác có cơ hội chụp hình như vậy, còn cho phép những tin tức như thế khuếch tán ra ngoài? Chẳng lẽ là anh lơ là?
Có điều những thứ này cũng chẳng sao cả, cô chỉ cần biết kết quả năm ngày sau thôi.
Cùng một thời gian, Hạ Thừa Tư đang xem văn kiện trong văn phòng. Anh phát hiện, buổi sáng nay đám nhân viên “không cẩn thận” đi ngang qua bọn họ tăng thêm rất nhiều. Trợ lý của anh nhắc đến chuyện này với anh, hỏi anh có muốn liên lạc với bộ phận internet, bảo bọn họ tìm tòi các công ty đưa nguồn tin và xử lý tin tức này. Anh cũng không cho để ý đến. Người của phòng nhân sự đã đến, cũng không trực tiếp nói chuyện này, chỉ dè dặt nói với anh sáng nay Ngạn Linh không đi làm. Anh chuyển đề tài đến công việc khác.
Qua một khoảng thời gian, Hạ Thừa Kiệt gọi điện thoại đến.
“A Tư, chắc chắn em đã thấy được tin tức rồi phải không?”
“Ừ.”
“Có muốn anh giúp em tìm người phong tỏa tin tức này không?”
“Không cần.”
“Việc này...” Hạ Thừa Kiệt do dự một chút, “Thật ra thì mới vừa rồi ba cũng thấy tin này, nhưng ba gọi điện thoại cho em không được. Bây giờ rất tức giận... Vì tránh xảy ra nhiều mâu thuẫn hơn nữa, chúng ta nên tìm người xử lý thôi.”
Hạ Thừa Tư chỉnh tai nghe bluetooth, cười cười, tiếp tục lật văn kiện: “Ba giận vì mấy loại tin tức này à?”
“Ôi, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng dù sao ba cũng là trưởng bối của chúng ta, đời sống tình cảm của ba chúng ta đều không xen vào được. Em không thể bởi vì ba phạm sai lầm mà lại đi dùng sai lầm giống vậy trừng phạt ông được.”
“Anh cả, nếu như chuyện chỉ là một mình ba, em thật không có hứng thú để lo. Anh quên lúc đó mẹ suýt tự sát sao? Anh quên ban đầu tại sao Na Na phải ra nước ngoài rồi hả?”
Hạ Thừa Kiệt yên lặng một hồi: “A Tư, hôm nay em sao vậy? Sao lại kích động như thế?”
“Không việc gì, em bận việc trước đã.” Chưa đợi đối phương trả lời, Hạ Thừa Tư đã cúp điện thoại trước, tháo tai nghe ra.
Anh cảm thấy Hạ Thừa Kiệt nói anh “Phạm phải sai lầm giống vậy” rất buồn cười. Bởi vì chuyện hoàn toàn không phải như trên báo nói.
Tối hôm qua, quả thật tâm trạng anh không tốt lắm, với tình trạng như thế bình thường anh sẽ mất ngủ, cho nên dự định về công ty mang tài liệu về nhà làm. Trước khi đi anh gọi Ngạn Linh, đúng lúc Ngạn Linh đang bàn việc với một lãnh đạo công ty điện tử. Đối phương rất thích chị ta, nói cô ta muốn đi thì phải chịu phạt ba ly rượu. Ngay cả Hạ Thừa Tư nửa chừng gia nhập cũng hiểu ông ta đang nói đùa, nhưng Ngạn Linh không thể từ chối, tự chuốc mình ba ly rượu champagne đầy. Lúc đến dưới lầu công ty cô ta bước như đi trên mây, đi vào phòng làm việc lại càng chân nam đá chân xiêu, tìm cả buổi mới tìm được văn kiện anh cần. Lúc hai người trong thang máy, anh thấy cô ta đã say bí tỉ, nên nói: “Tôi đưa chị về.”
Cô ta nói lẩm bẩm một câu, anh cũng không nghe rõ, nghĩ là cô ta uống say nói năng lộn xộn cũng không hỏi nhiều. Cho đến khi hai người vào xe, đi được một đoạn, cô ta mới lặp lại câu nói kia lần nữa: “Thừa Tư, sao cậu lại thích Bùi Thi?”
Hạ Thừa Tư sững sờ, không trả lời, tiếp tục tập trung sự chú ý trên con đường phía trước. Nhưng cô ta lại không chịu thôi nói tiếp: “Cô ta chỉ là một con nhóc tính tình tệ hại, sao cậu lại thích cô ta? Là bởi vì cô ta biết kéo đàn violin sao?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
“Ngạn Linh, chị say rồi.”
“Đúng, tôi uống say! Nhưng nếu không say tôi hoàn toàn không dám hỏi cậu những vấn đề này. Tôi và Bùi Thi hoàn toàn khác nhau, cậu biết không? Cô ta chân chính lý trí, nhưng mà, nhưng mà....” Ngạn Linh bưng mặt, bả vai rụt lại, “Tôi lý trí là giả vờ! Bởi vì tôi biết, cậu thích cấp dưới như vậy. Là bởi vì nhìn thấy điểm này nên cậu không thích tôi sao?”
“Tôi không có không thích chị.”
“Cậu không có không thích tôi, nhưng cậu không xem tôi là phụ nữ, có đúng không?” Đợi một hồi lâu, cô ta vẫn không nhận được câu trả lời của Hạ Thừa Tư, cô ta lại tiếp tục nức nở: “Thừa Tư, cậu biết không, tôi mới là người hiểu cậu nhất. Tuy tôi và cậu chỉ là quan hệ công việc, nhưng tôi hiểu được con người thật của cậu. Trong sâu thẳm nội tâm cậu thật ra là một người đàn ông lương thiện lại tình cảm. Nhưng bởi vì từ nhỏ đến lớn cha cậu luôn cư xử khắc nghiệt với cậu, mà những người thân khác trong nhà lại quá mức lệ thuộc cậu.... Chưa từng có một người nghĩ đến phải yêu thương cậu, quý trọng cậu, bảo vệ cậu. Cho nên cậu mới có thể khiến mình có vẻ kiên cố không gì phá nổi, giống như hoàn toàn sẽ không có bất cứ tâm trạng nào...”
Hạ Thừa Tư nhíu nhíu mày, ngắt lời chị ta: “Chị thật sự say rồi, ngủ một lát đi, đến tôi sẽ gọi chị.”
“Tôi không ngủ!” Cô ta cất cao âm lượng, khóc lớn lên nói như điên, “Tại sao cô ta có thể? Các người mới biết nhau bao lâu, vậy mà cậu lại thích cô ta? Cô ta là cô nhi, hoàn toàn không có khái niệm gia đình. Cô ta không hiểu ấm áp của gia đình, cũng sẽ không cho cậu ấm áp. Cậu cầu hôn với cô ta, là hi vọng cả đời sau cũng giống như trước đây sao?” Nói đến đây, cô ta đưa tay bắt lấy ống tay áo anh.
Hạ Thừa Tư chợt phanh xe lại, hai người đều chúi về phía trước một chút. Anh quay đầu, muốn gạt tay cô ta ra: “Tôi đang lái xe, chị đừng đụng đến tay tôi...”
Lời còn chưa dứt, Ngạn Linh đã bắt lấy cravat anh, kề đến hôn đôi môi anh. Trong nháy mắt đó, anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta kéo xuống dây váy dạ hội, lộ ra cặp ngực mê người, kề đến tham lam dùng môi miêu tả hình dáng môi anh. Cô ta chủ động khiến anh kinh ngạc, vóc dáng xinh đẹp của cô ta cũng khiến đêm tuyệt vọng này có vẻ trở nên cám dỗ. Nhưng cuối cùng anh vẫn đỡ lấy hai vai cô ta, đẩy cô ta ra.
Ngoài cửa xe là mùa băng giá, một cơn gió lạnh kéo xuống chiếc lá rách khô héo. Không biết là tuyết mịn hay là mưa nhỏ, đã có những mảnh màu trắng theo lá tàn quay trong đêm đen, múa lên một bữa yến hội rét mướt. Cô ta run lên, giống như gặp phải sự sỉ nhục khổng lồ, cô ta lấy tay che mặt, rút lại hai vai ngồi dựa vào lưng ghế, giống như điều hòa trong xe không thể khiến cô ta cảm thấy ấm áp. Sau đó là một khoảng yên lặng lúng túng khá dài. Hạ Thừa Tư nhìn kính chắn gió chia cách thế giới lạnh lẽo, qua thật lâu mới nói chậm rãi: “Ngạn Linh, tuy chị và tôi là vì công việc, nhưng đối với tôi chị vẫn giống như là một người chị gái.”
Nghe thấy câu này, bả vai cô ta bỗng buông lỏng. Không biết là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay là hoàn toàn suy nghĩ thông suốt, hoặc là cả hai đều có. Cô ta không nói tiếp, chỉ nghe anh nói: “Tôi cảm thấy quan hệ như vậy kéo dài ổn định hơn mối quan hệ chị hi vọng rất nhiều. Tình sử của tôi chị cũng biết, cũng không có cái nào là kéo dài đặc biệt. Những người từng đảm đương chức vụ bạn gái của tôi thường không quan trọng bằng công việc của chúng ta. Chị suy nghĩ thử đi, thời gian mấy cô ấy ở bên tôi có dài bằng thời gian chị ở bên cạnh tôi không.”
Khuôn mặt Ngạn Linh đẫm nước mắt, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười khổ: “Thiếu tổng, cậu vẫn là người rất thông minh, đáp án này hoàn mỹ đến mức hoàn toàn kín kẽ.
“Chỉ có đối với chị tôi mới muốn giải thích nhiều như vậy.”
“Vậy sao, còn Bùi Thi thì sao?” Cô ta ai oán nghiêng đầu, nhìn anh với đôi mắt ửng đỏ: “Cậu nói những người đảm đương chức vụ bạn gái không quan trọng bằng công việc của chúng ta. Vậy nếu như Bùi Thi trở thành bạn gái của cậu thì sao? Cô ta có quan trọng hơn công việc của cậu không?”
Trả lời cô ta là sự yên lặng kéo dài của anh, yên lặng đến mức giống như là một vực sâu không đáy. Nụ cười của cô ta trở nên tự giễu: “Quả nhiên cậu vẫn là cậu Hạ sống an nhàn sung sướng, hoàn toàn không biết nói láo như lần đầu tôi gặp gỡ.”
Anh vẫn không nói chuyện, chỉ khởi động xe lần nữa. Xe hơi băng băng trong đêm đen. Trời xanh và cả vùng đất đều như chiếc hộp bảy màu đóng kín, bôi thế giới thành màu sắc áo quan. Đêm tối giống như một kỹ nữ sa đọa, nghiến lấy những khách qua đường vô tâm lưu luyến trên phố. Bọn họ vội vàng giẫm lên mảnh vụn trắng vàng xen kẽ dưới chân, sau khi bị lấm lem bùn đất, biến thành thi thể được thời gian mai táng. Nhìn thế giới bên ngoài, cô ta không nhịn được rơi nước mắt lần nữa: “Không biết tại sao, tối hôm nay cảm giác rất rất không tốt, giống như là ngày tận thế vậy.”
“Chị uống nhiều quá rồi. Lần sau nhớ phải tự lượng sức mình.”
“Được.” Cô ta đưa tay đè chặt trán, giống như là dùng sức lực cuối cùng nói chuyện với anh: “Thiếu tổng, nhận lời tôi, thật tình suy xét một chút về chuyện Bùi Thi. Cô ta rất có sức quyến rũ, tao nhã, lý trí, có khí chất nghệ thuật gia, lại không mất đi vẻ thiếu nữ hồn nhiên. Ngay cả tôi cũng thường xuyên bị cô ta cuốn hút. Nhưng cô ta không phải là cô gái có thể sánh đôi với cậu lâu dài. Cô ta quá xem mình là trung tâm, bất cứ người đàn ông nào ở bên cô ta cũng sẽ rất khổ cực.”
Lần này, cuối cùng anh mở miệng nói chuyện: “Hiểu rồi.”
Bất kể là anh trả lời có lệ với mình hay không, nghe được câu trả lời của anh, cuối cùng cô ta vui mừng hơn một chút, tựa vào chỗ ngồi, cho đến khi xuống xe về nhà cũng không nói thêm câu nào nữa.
Buổi tối hôm đó.
Bùi Thi ngồi trên Tatami ngáp một cái, thư thả hơ tay về phía lò sưởi. Buổi sáng gửi tin nhắn cho Dụ Thái nói cô muốn nói chuyện với Sâm Xuyên Quang. Dụ Thái trực tiếp gọi bảo cô đến chỗ anh, nói là đúng lúc thiếu gia Sâm Xuyên cũng có chuyện muốn nói với cô. Nơi này là nhà mới của Sâm Xuyên Quang, sửa sang rất giống với nhà của anh ở Nhật. Lúc mới vừa vào, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Vốn muốn chia sẻ với Sâm Xuyên Quang chút tâm đắc, kết quả là Dụ Thái nói thiếu gia Sâm Xuyên rất bận, tạm thời không thể gặp mặt cô, bảo cô chờ ở đây. Cho nên đợi một cái là từ bốn giờ chiều đến bây giờ, bụng đói kêu vang, ăn hết tất cả đồ ăn vặt bọn họ mang đến.
Nhìn nhìn thành viên tổ chức Sâm Xuyên qua lại ngoài cửa, cô phát hiện buổi tối nay hình như bọn họ có rất nhiều chuyện. Cho nên cũng không tiện bảo bọn họ đi thúc giục lão đại của mình. Cô xem giờ trên điện thoại, thời gian hiện trên đó là 20:55, hơn nữa lượng pin cô nghịch chỉ còn lại 5%. Cô đứng lên, đi ra hành lang tìm Dụ Thái, nhanh chóng thấy được cái đầu màu vàng trong đám đàn ông cao lớn. Bọn họ đối diện với một căn phòng lớn, giữ vững tư thế cúi người chào chín mươi độ chừng mười giây, sau đó cùng nhau quay về phía cô đi đến.
Cô vẫy vẫy tay với anh ta: “Dụ Thái, anh có đồ sạc điện thoại giống tôi không...”
“Thiếu gia Sâm Xuyên hết bận rồi, cô vào trước đi. Anh ấy có tin tốt muốn nói với cô.” Anh ta nhìn về phía điện thoại di động của cô, “Ồ, đúng, trong phòng có máy sạc pin, cô vào mở ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ màu trắng là có thể tìm được.”
Kéo cửa ra, Bùi Thi lập tức nhìn thấy Sâm Xuyên Quang ngồi quỳ bên cạnh bàn vuông, la lên: “Ôi, sếp, ở đây đẹp quá, hôm nay anh cũng rất đẹp trai nữa.”
Nhưng Sâm Xuyên Quang phản ứng khá mất tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác, nhanh chóng trợn to hai mắt: “Vậy, vậy sao.”
Treo trên tường là một bức tranh chữ, trên đó viết chữ “Hòa” bằng bút lông thật to. Trong phòng có một bàn cờ vây, trên đó trưng hoa Mặc Lan nở rộ. Căn phòng này rất ấm áp, bên ngoài có đình viện nước chảy qua ống trúc kiểu Nhật, trong thoáng chốc không rõ mùa gì. Ánh trăng giống như đội lạc đà từ từ đi về phía trước, lưu luyến trong sa mạc đêm tối, nhuộm đẫm một màu tái nhợt lên tatami, khiến đèn lồng óng ánh trên hành lang trở nên càng thêm mông lung. Sâm Xuyên Quang mặc kimono màu đen sẫm, đai lưng màu nâu nhạt cột hờ vào vòng eo thon, tuy nhiên cũng bị giấu trong chiếc áo rộng rãi rũ xuống. Từ trước đến nay tư thế ngồi của anh vô cùng chỉnh tề, nhưng buổi tối nay là nghiêm chỉnh khác thường. Bùi Thi nhịn không được cười lên, chỉ chỉ hộc tủ: “Em tìm máy sạc pin trước nhé.”
Sau khi nhìn thấy Sâm Xuyên Quang gật đầu, cô đi đến kéo ngăn tủ ra tìm được máy sạc pin, sau đó đi đến góc tường, vừa cắm vào ổ điện vừa nói: “Đúng rồi, em nghe Dụ Thái nói anh có tin tốt muốn nói cho em, là tin tốt gì vậy?”
“Không sao, em nói chuyện của em trước đi, quan trọng hơn. Chuyện anh muốn nói cũng không vội.”
“Như vậy à, vậy em không khách sáo, bởi vì chuyện của em quả thật rất gấp.” Bùi Thi cắm xong máy sạc pin, sau đó chạy nhanh đến ngồi xuống mặt bàn đối diện với Sâm Xuyên Quang, “Là như vậy, em muốn tổ chức một nhạc hội Nox. Anh có thể giúp em không?”
Anh vẫn thích cô thẳng thắn, cho nên cũng trả lời thẳng thắn: “Được.”
“Cái này là đồng ý rồi à?” Bùi Thi cảm động vô cùng, đôi mắt đen nhánh cong lên, sau đó vén tóc ra phía sau tai, kề sát lại một chút, “Không có điều kiện kèm theo ư? Em vốn muốn nói tất cả tiền vé vào cửa đều thuộc về anh đó.”
“Không sao, số tiền kia em giữ lại chuẩn bị sau này dùng đi, sẽ có lúc dùng đến mà.”
“Khoan đã, em biết là anh không thiếu tiền, nhưng anh không thể xem thường em được không? Ít nhất anh phải lấy một nửa.”
Trong mắt cô tràn ngập sự quật cường và tính trẻ con, tóc dài sáng bóng như đồ gốm màu đen. Cô xinh đẹp vô cùng, giống ốc đảo lượn lờ sương khói trông thấy nơi sa mạc. Nhìn xa thế nào cũng không đủ, đi đến thế nào cũng cảm thấy chưa đủ gần. Anh thoáng cười gượng: “Được.”
“Quá tuyệt.” Bùi Thi bất chợt đứng dậy khỏi nệm, chạy vòng qua ngồi xuống cạnh anh như cô bé bướng bỉnh. Sau đó ân cần châm trà rót nước cho anh, “Anh không thể đối xử tốt với em như vậy. Đối xử tốt với em như vậy em sẽ bị chiều hư đó. Như vậy sau này gặp thời điểm khó khăn, sẽ giống như đứa bé chỉ biết.... Nào, tách trà ở đây.”
Anh cầm lấy tách trà, một tay bê dưới tách trà, một tay nắm thành tách trà, uống trà với tư thế rất tiêu chuẩn. Cô ngước cằm lên, một lòng suy tư về danh sách bản nhạc cho nhạc hội, nhưng nghĩ đến một nửa cô bỗng ý thức được một chuyện: Mới vừa rồi cô đứng lên, đầu anh cũng hơi ngước lên theo. Trước kia anh chưa bao giờ như vậy. Cuối cùng, cô chuyển ánh mắt từ bức tranh chữ đến người anh, hơi hoảng hốt.
“Chiều hư em cũng đâu có gì không tốt.” Ánh trăng như tranh vẽ, ánh mắt mắt anh lại dịu dàng như trăng, trong veo sáng ngời: “Chỉ cần em bằng lòng, anh có thể luôn như vậy.”
“Sếp, anh, mắt của anh...” Bùi Thi quơ quơ tay trước mặt anh, sau đó im lặng làm một động tác vung quả đấm đánh anh.
Anh ngăn tay cô lại, nhịn không được cười nói: “Trước kia em cũng thường xuyên làm vậy sao?”
Cô thoáng ngơ ngác, bỗng nhiên hô hoán lên, chợt nhào đến ôm lấy anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...