Trước khi chính thức làm việc bên cạnh Hạ Thừa Tư, không phải là Bùi
Thi chưa nghe đến tác phong quản lý của anh. Anh có tầm nhìn thị trường
xuất sắc, sức phán đoán chính xác nhanh chóng và năng lực đặt kế hoạch
tài ba. Nhưng đồng thời cũng có nghe được một đặc điểm mà Bùi Thi xem là thiếu sót trí mạng. Đó là chủ nghĩa nam quyền.
Trong tất cả những nhà lãnh đạo mà Bùi Thi từng nghe đến thì Hạ Thừa
Tư tuyệt đối là một người tôn trọng năng lực phái nam nhất. Kể từ khi
anh nhậm chức tổng giám đốc điều hành Thịnh Hạ, trong vòng hai năm nhân
viên trong công ty đã thay máu toàn bộ, tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm
trọng, đến bây giờ tỷ lệ đàn ông chiếm 87% cả công ty.
Dưới áp lực công việc ở tập đoàn hùng mạnh, đứng nói là phụ nữ, có
đôi khi đàn ông cũng sẽ khóc rống bởi vì năng lực chịu đựng của tinh
thần có hạn. Mà so với áp lực công việc thì càng thêm họa vô đơn chí
chính là những người này sẽ lập tức bị đuổi việc. Dường như Hạ Thừa Tư
mãi mãi không thể hiểu được dùng cách thức ấm áp, tình cảm và bình đẳng
của phái nữ để đưa vào hình thức hoạt động của công ty là gì. Anh lý
trí, thống trị, độc đoán, chủ động, dã tâm đầy rẫy. Cái anh cần chính là chế độ cấp bậc kiểu đế quốc tuyệt đối hùng mạnh và nghiêm ngặt này.
Ở trong những công ty có mô hình hiện đại hóa lớn, căn bản cũng sẽ
nhìn thấy đàn ông mặc đồ tây vừa nghe điện thoại vừa tranh thủ thời gian vác laptop trong đại sảnh, còn có phụ nữ ôm cặp văn kiện đi giày cao
gót cốc cốc qua lại.
Mà trong phạm vị quản lý của Hạ Thừa Tư, dõi mắt nhìn quanh gần như
chỉ có đàn ông. Thỉnh thoảng có phụ nữ xuất hiện cũng nhất định là trung tính khiến người ta không phân biệt được là nam hay nữ.
Nhất là ở vị trí cao cấp của công ty, chỉ có một phụ nữ duy nhất là
Ngạn Linh. Đó là vì cô ta là do Hạ Minh Thành sắp xếp cho Hạ Thừa Tư. Cô ta đi theo Hạ Thừa Tư đã nhiều năm từ lúc anh ra nước ngoài học cho đến bây giờ. Từ quản gia đến thư ký đến trợ lý, gần như là lao công cực
khổ. Hạ Thừa Tư giữ lòng biết ơn với cô ta, cho nên đối xử với cô ta có
phần hơi khác. Nhưng ngoại trừ cô ta ra, sau khi anh giữ chức tổng giám
đốc điều hành cũng chưa từng có nhân viên nữ nào theo bên cạnh.
Bùi Thi là người đầu tiên.
Vì vậy ngày đầu tiên cô chính thức đến chỗ anh trình diện, anh đã ra
oai phủ đầu trước: “Trước khi em bắt đầu làm tôi phải nói với em ba
việc.”
“Thứ nhất, trong mắt tôi, nhân viên không chia ra nam nữ. Chỉ có tài giỏi và rác rưởi.”
“Thứ hai, tôi không thích phụ nữ vì tình cảm làm trễ nãi việc công.”
“Thứ ba, tôi không thích người có thể chất suy yếu.”
Bùi Thi không cách nào hiểu được điều thứ ba, cho nên đi hỏi Ngạn
Linh. Ngạn Linh nói lạnh như băng: “Thiếu tổng rất ghét nhân viên nữ kéo dài công việc vì chu kỳ kinh nguyệt, mang thai hoặc bất cứ ốm đau gì.
Người vào Thịnh Hạ sẽ phải quên mất chính mình là phụ nữ. Đến trễ lấy lý do là “trong nhà hết băng vệ sinh”, “đau bụng vì chu kỳ kinh nguyệt”,
hoặc là bởi vì trang điểm và phối trang phục mà làm trễ nãi công việc,
vậy thì ngày hôm sau không cần đến nữa, trực tiếp đưa thư từ chức rồi
đóng đồ rời đi.” Nói xong lời này dường như cô ta cũng không phải là phụ nữ vậy.
Sau đó Bùi Thi biết được từ Ngạn Linh là thư ký trước đây của Hạ Thừa Tư là một người đàn ông có kinh nghiệm làm việc phong phú. Lần đầu bọn
họ gặp mặt, chẳng những Hạ Thừa Tư không có nói ra ba điều lệ bá đạo,
còn trực tiếp bắt tay đối phương, sau đó ký hợp đồng vui vẻ hợp tác.
Bùi Thi nhìn Hạ Thừa Tư đang xem kỳ hạn bàn giao trong phòng làm việc, khẽ giọng hỏi: “Nếu quả thật mang thai thì phải làm sao?”
Ngay cả đầu Ngạn Linh cũng không ngẩng lên: “Vậy thì nói bị xe đụng
phải cấp cứu trong bệnh viện, cô sẽ không vì vậy mà vứt bỏ công việc.”
Hạ Thừa Tư là một người rất có kế hoạch và cũng dám mạo hiểm trong
cuộc sống lẫn cả trong sự nghiệp. Ví dụ điển hình là tất cả hành động
của anh sau cơn bão tài chính toàn cầu.
Lúc đó có vô số khu bất động sản thế chấp cho chính phủ, nhiều công
ty tuyên bố phá sản, tập đoàn Thịnh Hạ cũng có khu bất động sản bị niêm
phong. Hạ Minh Thành gọi Hà Thừa Tư từ nước Anh về, để anh tạm thời đảm
nhận chức trợ lý cho anh cả mình là tổng giám đốc điều hành. Ai ai cũng
biết Hạ Minh Thành thiên vị đứa con trai cả, tất cả mọi người đều cho
rằng Hạ Thừa Tư sẽ cố gắng phấn đấu từ khâu nhỏ nhặt để thể hiện với cha mình. Song, sau khi anh trở về chỉ ngày ngày nhàn nhã đi chơi với em
trai em gái nghe nhạc xem báo, khiến Hạ Minh Thành vô cùng thất vọng.
Đến năm sau kinh tế toàn cầu từ từ hồi phục, nhưng ngành bất động sản vẫn bị đóng băng. Nếu như mạo hiểm thu hồi bất động sản đã thế chấp sẽ
gánh chịu thiệt hại lớn hơn nữa. Nhưng kéo dài càng lâu thì tài chính
lại càng như một cái động không đáy bị tiền lương và các khoản vay làm
tiêu hao. Anh cả bất lực, chỉ có thể đau lòng chuẩn bị giảm biên chế lần thứ ba, không nghĩ đến Hạ Thừa Tư lại ngăn cản.
Dưới tình huống mấy tay đầu sỏ đều đứng ngồi không yên nhưng đành
phải bất động chờ thời, anh đã thu hồi lại hết toàn bộ bất động sản bị
niêm phong.
Tuy khi đó kinh tế tiêu điều nhất là ở Châu Âu, nhưng khi nền kinh tế bắt đầu hồi phục, tập đoàn bất động sản đi đầu vận hành lần nữa lại là
Thịnh Hạ. Hạ Thừa Tư làm như vậy chẳng khác gì đẩy công ty xuống vực
sâu lần này đến lần khác. Hạ Minh Thành khẩn cấp triệu tập cuộc họp hội
đồng quản trị mắng chửi Hạ Thừa Tư một trận xối xả, giận đến mức suýt
lên cơn tim vào bệnh viện. Tuy các nhân viên vờ vịt không dám nói Hạ
Thừa Tư, nhưng bên dưới đều lén lút nghị luận nói anh nhất thời kích
động khiến cả công ty đều mất chén cơm.
Nhưng chỉ vẻn vẹn vài tháng, tất cả những người từng trách móc anh đều im tiếng toàn bộ.
Cho đến nay có không ít người còn chưa quên được cảnh tượng giá cổ
phiếu màu đỏ của Thịnh Hạ nhảy loạn đến kinh hồn bạt vía. Lúc Hạ Thừa Tư đắc ý nhất cũng vẫn duy trì sự tỉnh táo khác thường, vẻ mặt bình tĩnh
tập trung thu tóm các thế lực và khuếch trương lãnh thổ. Cho đến khi
trong vòng hai năm tập đoàn Thịnh Hạ gần như tạo thành cục diện lũng
đoạn thì anh mới chịu lộ diện tiếp nhận báo chí phỏng vấn.
Quyết sách của anh không chỉ khiến anh giành được tiếng tăm tốt trong sự nghiệp, mà còn thay thế anh trai mình giữ chức tổng giám đốc điều
hành của tập đoàn Thịnh Hạ. Thậm chí báo chí truyền thông còn hơi kịch
tính miêu tả khoa trương Hạ Thừa Tư là “Sói vương thờ ơ trong lúc nguy
hiểm nhưng lại bắt giết con mồi trong khoảnh khắc mấu chốt” — Ngay cả
lúc Hạ Minh Thành còn trẻ có nhiều hùng tâm tráng trí hơn nữa cũng chỉ
dám dùng kiểu tinh thần mạo hiểm này trên người của phụ nữ.
Trên thực tế chẳng ai hoàn mỹ, một người đạt được nhiều thành công
trên sự nghiệp thì tính cách cá nhân cũng luôn luôn có nhiều điều khiến
người ta không dám khen tặng.
Ví như, anh có rất nhiều chiếc xe tốt, nhưng bởi vì đều là màu đen và rộng rãi nên dẫn đến việc Bùi Thi nhìn chiếc nào cũng giống chiếc nào,
lại còn thường xuyên bởi vì công vụ được điều động đến mức mất tăm mất
tích, khiến Bùi Thi sắp xếp hành trình trước mắt cho anh cũng khổ cực
không ít.
Đối với cách ngồi xe bốn chỗ, mọi chủ doanh nghiệp đều có quy tắc bất thành văn: Ngồi hàng trước bên trái là tài xế, bên phải là vệ sĩ. Hàng
sau bên trái là thư ký, bên phải là Boss. Người nhà của Hạ Thừa Tư cũng
làm như vậy. Thế nhưng anh lại thích ngồi vị trí vệ sĩ, để Bùi Thi ngồi
vị trí Boss. Sau đó điều chỉnh chỗ ngồi rộng rãi để có khoảng không gian để chân thoải mái, khiến cho Bùi Thi ngồi hàng sau bị chen lấn đến mức
chỉ có thể ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình sau lưng tựa của ghế trước. Mỗi
ngày bị Hạ Thừa Tư chen tới chen lui, cô thường xuyên cảm thấy không
bằng ngồi xe điện ngầm còn hơn. Ít ra khi đi xe điện ngầm bị người ta
chen lấn cô còn có thể lườm nguýt thở dài.
Có một lần Hạ Thừa Tư ngồi chiếc xe mình thích nhất, thoải mái khoan
khoái dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu đưa bên sườn mặt như người mẫu ảnh
bìa tạp chí quốc tế về phía Bùi Thi. Giọng nói lười nhác như đang quảng
cáo nước hoa giành cho phái nam: “Sàn xe này ổn định và thoải mái hơn
chiếc xe hôm qua đúng không?”
Bùi Thi nhắm mắt cố cảm thụ trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có thể nói: “Vâng rất ổn.”
Không chỉ có thế, mức độ soi mói của anh đối với khách sạn và máy bay cũng không thua kém gì với xe cộ. Chỉ cần đặt máy bay không phải loại
anh thích, đặt khách sạn năm sao không phải loại năm sao trong lòng anh
thì…..
“Như vậy, cô có thể trực tiếp nằm vắt ngang đường ray.” Ngạn Linh mỉm cười với vẻ mặt giả dối, dừng một chút, còn bổ sung một câu “Giống như
Anna Karenina* vậy.”
(*) Anna Karenina: là một tiểu thuyết của nhà văn Nga Lev
Nikolayevich Tolstoy được đăng tải nhiều kỳ trên tờ báo Ruskii Vestnik
từ năm 1873 đến năm 1877 trước khi xuất bản thành ấn phẩm hoàn chỉnh.
Anna Karenina được xem như là một đỉnh cao của tiểu thuyết lãng mạn.
Theo một cuộc thăm dò gần đây, dựa trên ý kiến của 125 nhà văn nổi tiếng đương thời, tiểu thuyết Anna Karenina là tác phẩm có số phiếu bầu cao
nhất trong danh sách 10 tác phẩm vĩ đại nhất mọi thời đại.
Nghe xong những lời này, Bùi Thi hơi kinh ngạc. Không phải là cô kinh ngạc vì bị uy hiếp, mà là bởi vì người bên cạnh Hạ Thừa Tư lại biết ai
là Anna Karenina.
Có điều là kiểu đàn ông như ánh nắng mặt trời, hoàn toàn cách biệt
với tình cảm và chân thiện mỹ giống Hạ Thừa Tư mà lại cảm thấy hứng thú
với phòng hòa nhạc tràn ngập hơi thở nghệ thuật Châu Âu. Hơn nữa còn xây dựng nó trong tòa nhà thương mại đắc tiền nhất dưới cờ của Thịnh Hạ.
Hà Thừa Tư làm nghệ thuật, cảm giác kỳ quái này không thể nào hình
dung ra được, giống như là chuyển cao ốc Empire State của New York sang
vườn nho Latour của Pháp vậy.
May là anh còn có một cô em gái là nghệ thuật gia. Thiên tài violin
kết hợp với công tử thế gia âm nhạc khiến cho cuộc đính hôn một phần rõ
ràng vì lợi ích này càng thêm lãng mạng.
Tuy cuộc đính hôn của Hạ Na và Kha Trạch là hành động hai bên tự nguyện, nhưng trên thực tế người được lợi ích là Hạ Thừa Tư.
Vài năm gần đây thị trường bất động sản dần dần gần như bão hòa, tuy
lợi nhuận của tập đoàn vẫn tăng ổn định. Nhưng Hạ Thừa Tư liệu tính xa
gần đã đoán được không lâu nữa lĩnh vực này sẽ suy yếu, bắt đầu suy nghĩ đến khai thác ngành nghề mới. Mà anh chọn trúng trước tiên lại là loại
kinh doanh lĩnh vực âm nhạc cổ điển có thể thỏa mãn người trẻ tuổi hiện
đại theo đuổi cuộc sống cao cấp này.
Sau khi bị Hạ Thừa Tư sai bảo như một con lừa cả tuần lễ, cuối cùng
Bùi Thi cũng thấy được một con người sống sờ sờ bên cạnh bàn làm việc đá cẩm thạch màu đen, mà không phải là Hạ Thừa Tư và chiếc máy tính Mac
của anh.
Đó là người cố vấn anh mời vì xây dựng phòng hòa nhạc.
Bùi Thi nhẹ đẩy cửa ra, giẫm lên tấm thảm màu xám đi đến bên cạnh bọn họ đưa nước đá, nước trái cây và cà phê.
“Không cần, không cần, cám ơn.” Rõ ràng là người cố vấn nói đến khô
nứt cả môi, nhưng vẫn cẩn thận như cũ xua xua tay, còn pha lẫn chút
trạng thái bồn chồn.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ Thừa Tư xem xét một bảng văn kiện trên bàn.
Lúc này người cố vấn mới yên lòng nhận lấy nước trái cây.
Bùi Thi không biết Hạ Thừa Tư từng làm gì anh ta. Nhưng sau khi người cố vấn nhận lấy ly nước, nước trái cây trong ly lại run run sóng sánh
suýt nữa văng ra ngoài.
Hà Thừa Tư nhìn mấy trang giấy cũng không ngẩng đầu: “Thư ký Bùi, em
đến phòng hòa nhạc gặp tổng giám sát nơi đó lấy giúp tôi bản vẽ ngày hôm qua.”
Bùi Thanh quay lại rất nhanh, lúc trở về người cố vấn cũng đã uống
xong cả ly nước trái cây. Nhưng vẫn dính chặt mông ngồi ở chỗ cũ, quả
thật là giống như tử tù sắp bị treo cổ vậy.
Bỗng dưng Hạ Thừa Tư nói: “Thư ký Bùi, không phải ngày đầu tiên em
đến đây đã nói rằng cảm thấy rất hứng thú với hạng mục này của tôi sao?
Sao lại chẳng cho chút ý kiến mang tính xây dựng nào vậy?”
Bùi Thi nói thỏa đáng đúng mực: “Tôi cho rằng khi ông chủ không có yêu cầu thì phải giữ im lặng sẽ có vẻ thỏa đáng hơn.”
“Tôi cho phép em nói. Hiện tại ý của cố vấn là mời nhạc sĩ nổi tiếng
đến trình diễn vào ngày đầu tiên phòng hòa nhạc khai trương. Tôi muốn
mời Andre Rieu đến trình diễn, em cảm thấy thế nào?”
“Quả thật Andre Rieu ở Châu Âu tương đối gặp thời, mỗi năm một vé
nhạc hội ngồi hàng đầu cũng có thể bán đến hơn mấy nghìn đồng. Anh ta
giỏi về điệu Valse cũng rất phù hợp với phong cách Châu Âu của phòng hòa nhạc…” Bùi Thi ngừng lại, “Nhưng mà người Châu Á có bao nhiêu người
biết đến anh ta?”
“Em tiếp tục đi.”
“Theo tôi được biết, mục đích anh Hạ xây dựng phòng hòa nhạc này là
vì kinh doanh lợi nhuận, chứ không phải phát triển thêm khách nhận biết
lĩnh vực âm nhạc này. Tầng lớp tiểu tư sản thích âm nhạc là vì nó mang
đến cho họ khí chất văn nghệ, chứ không phải là bản thân của âm nhạc.
Cho nên mời nhạc sĩ có danh tiếng ở Châu Á có thể mang lại hiệu quả tốt
hơn là Andre Rieu.”
Hạ Thừa Tư gật đầu, khóe mắt hơi có ý chế giễu: “Em rất xem thường những người khách này.”
“Hiệu quả thương hiệu không nhất định là tầm thường quá. Joe Hisaishi, Vanessa Mae cũng là những nhạc sĩ ưu tú.”
“Phong cách Joe Hisaishi không thích hợp với phòng hòa nhạc Kha Na.”
“Vậy thì mời Vanessa Mae, phong cách trình diễn của cô ta sôi nổi,
bốc lửa. Tuy con đường thành danh khác với cô Hạ nhưng lại có kết quả
giống nhau đến kỳ diệu. Hơn nữa, trường học cũ của hai người cũng là học viện âm nhạc hoàng gia Luân Đôn. Nếu như hai người có thể cùng trình
diễn trên sân khấu vào ngày đầu tiên khai trương, điều này hoàn toàn có
lợi cho phòng hòa nhạc lẫn cho cô Hạ.”
“Ừ.” Hạ Thừa Tư yên lặng một chốc, “Còn nữa không?”
“Ngoài ra, tôi cảm thấy buổi lễ đính hôn của cô Hạ và cậu Kha cũng có thể tiến hành vào ngày hôm đó.”
Hạ Thừa Tư ngẩng đầu nhìn về phía cô, viên đá quý màu vàng bên tai
trái sáng lấp lánh, trong mắt càng thêm vẻ chế nhạo: “Không, tốt nhất là kết hôn ở đây. Để Hạ Na mặc áo cưới trắng, cử hành hôn lễ tại sân khấu, sau đó còn ném hoa cưới xuống khán phòng.”
Gương mặt người đàn ông này thật sự đẹp đến không thể tả bằng lời. Rõ ràng đường nét sâu sắc, thân hình cao lớn, mặt mũi và trang phục không
hề có cảm giác lòe loẹt. Nhưng lại luôn khiến người ta không kiềm chế
được muốn dùng một từ đơn tiếng Anh để hình dung anh. Đó là beautiful.
Cô luôn cho rằng từ xinh đẹp và vẻ nam tính không thể cùng tồn tại,
nhưng Hạ Thừa Tư lại mang cả hai từ này cộng thêm từ “ti tiện” và hòa cả ba lại một cách hoàn mỹ.
Cô nên sớm đoán được như vậy.
Những năm gần đây đàn ông hoặc đã kết hôn, hoặc chính là gay. Ngay cả tên đàn ông tội lỗi chồng chất như Kha Trạch cũng muốn kết hôn chứ đừng nói là mấy bản sao cỡ quý ông Hạ Thừa Tư đẹp trai này.
Dù cho nói gì anh cũng sẽ mang bất cứ sự vật thuộc về đặc thù của
phái nữ ra giễu cợt một phen. Thật ra tại sao Hạ Thừa Tư lại chán phụ
nữ, cũng là bởi vì thích đàn ông đúng không?
Bùi Thi yên lặng nhìn Hạ Thừa Tư hồi lâu, nói chậm rãi.
“Anh Hạ, tôi chỉ đưa ra ý kiến thảo luận thôi. Nói ra đề nghị như vậy là bởi vì tôi nghĩ đến sự nổi tiếng và sức ảnh hưởng của cô Hạ và cậu
Kha. Nếu như anh còn dùng cái nhìn hạn chế của chủ nghĩa nam quyền để
nhận xét mọi chuyện, vậy thì đừng bảo tôi cho anh ý kiến nữa.”
Cô nói thẳng thắn như thế, cố vấn ngồi một bên nghe mà sợ toát mồ
hôi. Hạ Thừa Tư sửng sốt một chút, khóe miệng dần nở nụ cười: “Thư ký
bùi, dường như em không sợ tôi.”
“Tại sao tôi phải sợ anh?”
Bùi Thi đặt bản vẽ lên bàn, rời khỏi phòng làm việc.
Cuối tháng bảy.
Liên tục hơn hai mươi ngày trời không đổ mưa, sương mù giăng kín
không trung, tạo nên một tấm màn trắng sữa mỏng, bao phủ từ trên xuống
dưới tất cả cây cỏ xanh biếc của khu dân cư thành đông. Những cơn gió
hanh khô không ngừng thổi qua các nhánh cây xào xạc, nhưng chỉ khiến cho không khí càng trở nên thêm khô khan.
Tại phòng nhạc trong một khu dân cư.
Hàn Duyệt Duyệt buông đàn violin trong tay ra, dây đàn khẽ rung động
trong gian phòng trống trải. Cô ta lắc lắc cánh tay đau nhức vì luyện
đàn quá lâu, mái tóc xoăn màu đen hướng về phía cửa kính dài sát đất,
liếc mắt nhìn cây đàn Piano bên cạnh, vô cùng buồn chán lướt qua chỗ
khuông nhạc nằm đầy trên đất sắp bị mặt trời nướng cháy. Cô ta ngồi
xuống lấy chiếc lược từ trong xắc tay ra, muốn chỉnh trang lại cô gái
đang đổ mồ hôi đầm đìa trông thảm hại trong gương lại một chút.
Nhưng phút lơ đãng cô ta lại nhìn thấy trong gương có thêm hình ảnh một người, sợ đến mức tay run lên, lược cũng rơi xuống đất.
“A, Tiểu Khúc, anh muốn hù chết tôi à.” Cô ta vỗ vỗ bộ ngực, nhặt cây lược lên đứng chải đầu: “Ôi, muốn luyện đàn thì chốc nữa hẳn luyện, hôm nay nóng quá, cả buổi chiều tôi còn chưa ăn cơm cũng sắp chết đói rồi.
Không biết khi nào chị anh mới về…”
Nói đến một nửa thì cô ta lại nhìn thoáng qua người trong gương, cuối cùng dừng lại hành động, từ từ quay đầu lại: “Bùi… Bùi Thi?”
Thấy đối phương không nói chuyện, cô ta kinh hoảng đưa tay che lên
ngực: “Mẹ của tôi ơi, hai chị em các người mặt mũi giống như nhau, sớm
muộn gì cũng hại em bị bệnh tim, thật là đáng sợ!”
“Em lại lười biếng rồi.” Bùi Thi liếc mắt thoáng nhìn giá nhạc bên cạnh, “Luyện mấy bản nhạc đến đâu rồi?”
Hàn Duyệt Duyệt than một tiếng thật dài, bắt lấy cánh tay của Bùi Thi lắc lắc: “Được rồi, được rồi, người đại diện của em, xem hôm nay nè,
chị cũng đừng trách móc em. Hơn nữa những bản nhạc kia em đã thuộc làu
làu rồi. Nhất là bản Carmen, chị kêu em kéo, em cũng kéo đến mức trơn
tru mà. Có thể đổi bản khác hay không?”
Bùi Thi nhíu mày: “Vậy em muốn luyện cái gì?”
“Bản này đi.”
Hàn Duyệt Duyệt quay người bật laptop, nhanh chóng mở ra một đoạn clip được đăng trên trang web.
Sau khi nhạc đệm kết thúc, một ánh đèn vàng soi đến người đứng trước giàn hòa nhạc.
Dàn nhạc giao hưởng mặc tuxedo màu đen, vây quanh cô gái mặc váy
trắng như sao vây quanh trăng. Chiếc váy ôm lấy dáng vóc xinh đẹp của cô ta, khiến cô ta có vẻ như một nữ thần bước ra từ thần thoại Bắc Âu. Cô
ta gác đàn violin lên xương quai xanh, tay phải cầm vĩ thật dài, chuẩn
bị sẵn sàng theo khúc nhạc dạo chậm rãi đánh nhịp….
Cho đến khi bản nhạc chính thức vào giai điệu chính, cô ta nhắm hai
mắt lại, đặt vĩ lên dây đàn kéo xuống, ngón tay trái bấm nốt như tốc độ
ánh sáng, mấy chục âm tiết được trình diễn trong vài giây ngắn ngủi.
Cũng là sau vài giây ngắn ngủi này, cả sảnh hòa nhạc vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Đây chính là sự kiện quan trọng nhất của nhạc violin hiện đại. Toàn
bộ bản nhạc tổng cộng chỉ có năm phút bốn mươi giây. Khúc nhạc dạo mang
phong cách tối tăm và hào hùng của Châu Âu thời trung cổ, màn trình diễn violin mang tiết tấu cực nhanh, phong cách sục sôi dâng trào, từ đầu
đến cuối đều mãnh liệt nhưng sóng biển cuồn cuộn.
—- “Kỵ Sĩ Tụng”, người sáng tác kiêm trình diễn: Hạ Na.
“Tuy tính cách Hạ Na rất tệ, nhưng cô ta thật sự là thiên tài! Chị
xem cô ta còn trẻ như vậy đã viết ra “Kỵ Sĩ Tụng”, em cảm thấy tương lai cô ta nhất định sẽ trở thành nhà soạn nhạc thiên tài lưu danh trăm năm
như Mozart.” Vẻ mặt Hàn Duyệt Duyệt kính ngưỡng nhìn video clip kia,
“Cho nên, Thi Thi, chúng ta cũng phải theo kịp bước chân thời đại, không thể nào cứ kéo mấy bản nhạc cũ rích kia nữa, nên thử mấy khúc mới đi.”
Lúc này một giọng nam lanh lảnh vang lên: “Thiên tài, mấy bản nhạc Hạ Na viết sau “Kỵ Sĩ Tụng” đều giống như mấy khúc nhạc phim Hàn vậy. Chỉ
có sôi nổi, hoàn toàn không có giá trị nghệ thuật sâu sắc. Cô xem cô ta
trở về nước vài năm rồi, còn viết ra được bản nhạc nào mang tính tiêu
biểu không? Trở thành Mozart, có mơ cũng đừng nghĩ.”
Bùi Thi và Hàn Duyệt Duyệt cùng nhau quay người sang chỗ khác.
Ánh nắng như vô số sợi kim tuyến đan vào nhau, từ bầu trời xanh quang đãng xuyên qua từng nhánh cây xum xuê xếp chồng, chiếu lên người chàng
trai trước mắt. Tóc của cậu buông xõa mượt mà, giống như là được ánh
nắng nướng mềm đi, mùi hương theo chiếc áo sơ mi trắng như tuyết hòa vào trong ngày hè.
Cậu đến gần một chút, nhìn Bùi Thi với ánh mắt gần như là động vật nhỏ, sau đó kéo tay cô:
“Chúng ta không cần bản nhạc của Hạ Na.”
“Được, không cần.” Bùi Thi trả lời ngắn gọn súc tích, nhưng hoàn toàn cưng chiều.
Cậu lập tức nở nụ cười, sau đó yên lặng ôm Bùi Thi trong ánh nắng ấm
áp. Bùi Thi cũng mỉm cười nhẹ nhàng ôm lại cậu, tiển thể vỗ nhè nhẹ lên
lưng cậu hai cái.
Tuy Bùi Thi chưa bao giờ nói, nhưng Hàn Duyệt Duyệt biết.. Cho dù cậu nói ra “Chúng ta không cần bản nhạc của Hạ Na, chúng ta cắt Hạ Na thành mảnh nhỏ cho chó ăn đi” thì Bùi Thi cũng sẽ nói “Được, cho chó ăn.”
Cuối cùng Hàn Duyệt Duyệt không nhìn được nữa, liên tiếp xua tay.
“Tôi chịu hết được rồi, các người tách ra nhanh lên! Ai cũng đã hết rồi còn ngày ngày ôm ấp, không cảm thấy khó chịu sao!”
Anh chàng này là Bùi Khúc em trai sinh đôi của Bùi Thi. Hai chị em
bọn họ là cặp chị em sinh đôi giống nhau nhất trên thế giới, không chỉ
có gương mặt hoàn toàn giống nhau, ngay cả ánh mắt, hành động thói quen
và sở thích cũng đều có nét tương tự.
Cho đến nay Hàn Duyệt Duyệt vẫn nhớ đến được cảnh lần đầu tiên nhìn
thấy Bùi Khúc: Đó là một buổi chiều giữa hè, Bùi Thi dẫn cô về nhà
khách. Cô vừa mới bước vào phòng khách đã nghe thấy bên ngoài vang lên
“Bản Paganini Etude số 6″. Bản nhạc này là do Liszt sửa từ bản “Paganini Caprice số 24″ thành bản piano, mức độ khó rất cao, nhưng người trình
diễn cũng rất thoải mái hân hoan đánh xong cả bản nhạc, khiến cô lập tức nghĩ đến phiên bản hoàn mỹ của Arrau (1) trình diễn.
(1): Claudio Arrau sinh năm 1943 tại Chile một trong những biểu diễn Piano xuất sắc nhất của thế kỷ 20.
Cô cho rằng trong nhà Bùi Thi là một nhạc sĩ trung niên, nhưng khi đi đến sân lại nhìn thấy một chàng trai áo trắng ngồi ở dưới nhánh trúc
bách. Cậu đang ngồi trình diễn trước một cây piano màu đen, cúi đầu đánh đàn không dùng sách nhạc, mái tóc che lại hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng sườn mặt trong ánh nắng mỏng manh vẫn xinh đẹp trong suốt như cũ.
Lúc đó Hàn Duyệt Duyệt đã nghĩ, đây là chàng trai sạch sẽ nhất cô từng gặp trong đời.
Tuy hai chị em giống nhau nhưng tính cách lại khác, Bùi Thi khách
quan sắc bén, Bùi Khúc lại dìu dàng như con gái, cộng thêm thích mặc đồ
trắng, nên bọn họ đứng cùng nhau như một cặp song sinh thiên sứ và ác
ma.
Đáng tiếc là thiên sứ này quá thương yêu chị gái mình.
Hơn nữa, hình như cậu luôn luôn rất ghét Hạ Na.
Có điều cậu nói không sai, gần như người nghe đến Hạ Na đều cho rằng
cô ta giỏi về phong cách sôi nổi, điều đó hoàn toàn bởi vì “Kỵ Sĩ Tụng”
nổi tiếng. Trên thực tế những bản nhạc khác của Hạ Na đều rất uyển
chuyển dịu dàng, mang theo vẻ u buồn thấp thoáng. Tuy vô cùng dễ nghe,
trong lúc nhất thời cũng có thể kéo như thủy triều, nhưng mãi mãi kém
hơn sự rung động của “Kỵ Sĩ Tụng”
Trong lúc vô tình, đoạn clip của Hạ Na trình diễn lại phát lần nữa.
Bùi Thi nghe giai điệu của khúc nhạc dạo không còn nhớ rõ kia, mỗi âm điệu trong khúc nhạc đều khiến máu người nghe đông lại, khóe miệng bất
giác nhoẻn lên nụ cười không rõ cảm xúc.
Lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
“Thiếu tổng bảo tôi nói phương án của cô cho cô Hạ. Cô Hạ nói lễ đính hôn có thể tiến hành vào ngày khai trương phòng hòa nhạc, nhưng không
muốn cùng trình diễn trên sân khấu với Vanessa Mae.” Giọng nói Ngạn Linh vang lên, “Cô vẫn phải nghĩ phương án khác.”
Hoàn toàn như cô dự liệu.
Nụ cười Bùi Thi nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tại sao không muốn vậy?”
“Cô còn không rõ sao, buổi lễ đính hôn của cô Hạ thì cô ta phải là
nhân vật chính, tại sao có thể để cho Vanessa Mae đến đoạt danh tiếng.
Cô đưa tài liệu xong nhanh chóng trở lại công ty, nơi này còn có việc
cần làm.”
Cúp điện thoại, Bùi Thi lại nhìn về đoạn clip kia lần nữa.
Nghệ sĩ đàn violin Hạ Na thích nhất chính là Vanessa Mae, nếu ngày
đính hôn có Vanessa Mae cổ động không phải là chuyện đáng kiêu ngạo sao. Đến tột cùng là cô ta sợ Vanessa Mae đến cướp danh tiếng hay là sợ mình không cách nào kéo đàn phối hợp được với phong cách xinh đẹp của
Vanessa Mae đây?
Dù sao cô ta cũng chỉ có một bản “Kỵ Sĩ Tụng”.
Bùi Thi giơ cánh tay trái lên, đột nhiên phát hiện, cảm giác bất lực
mãi mãi không nâng được đàn violin đã không còn khiến cô sụp đổ. Cô quay đầu lại nhìn Hàn Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, em nên luyện đàn cho tốt,
đừng lười biếng nữa.”
“Biết rồi, chị đại diện.” Hàn Duyệt Duyệt le lưỡi
Bùi Thi tắt đoạn clip.
Nhưng cùng lúc đó cô thấy được một tiêu đề tin tức bắt mắt trên mạng.
“Kha Trạch đi dạo với bạn gái tại trung tâm thương mại đã xảy ra tai
nạn xe cộ, hiện tại đang cấp cứu tại bệnh viện trung tâm thành phố.”
Bùi Thi thoáng ngơ ngác, mở tin tức kia ra, nhưng tin tức chỉ nhắc
đến lúc anh xuống xe bị xe gắn máy đụng phải, cũng không nhắc đến thương tích, tấm ảnh trong đó là ảnh trước kia của anh.
Mấy năm nay cô có ý thức tránh hết tất cả tin tức của anh, chính là vì không muốn mình nhớ lại quá khứ.
Nhưng một đoạn ký ức đã từng trải qua bỗng ùa về trong đầu….
Mùa đông nhiều năm trước tại Luân Đôn.
Buổi party trước đêm giáng sinh của du học sinh gần sắp tàn.
Hạ Na uống quá nhiều nên muốn về sớm một chút, Kha Trạch để bạn lái
xe đưa cô ta về nhà, còn mình thì ở lại party chờ Bùi Thi cùng về. Tửu
lượng của cô luôn luôn rất cao, sau khi party kết thúc vẫn còn rất tỉnh táo. Chỉ tiếc là ngày đó mang đôi giày thật sự có gót quá cao, cô lại
đi quá nhiều, hai người mới đi không bao lâu đã trẹo chân hai lần.
“Em có ổn không?”
Cô lắc lắc tay: “Không có sao, chỉ là giày không thoải mái lắm thôi. Anh đậu xe ở đâu vậy hả?”
“Hơi xa, xung quanh đây cũng không cho dừng xe, có thể phải đi mười
phút đó.” Kha Trạch nhìn chân cô, thở hắt một hơi, “Với tốc độ này của
em thì phải từ hai mươi phút đến nửa tiếng.”
“Không sao, tiếp tục đi thôi.”
Kha Trạch đưa tay ra dìu cô, nhưng cô nhanh chóng trẹo chân lần nữa.
Anh thở dài một tiếng, cởi áo ra khoác lên người cô, ngồi xổm xuống
trước mặt cô, sau đó vỗ vỗ lưng mình.
“Ớ?” Cô trợn mắt nhìn.
“Lên đi, anh cõng em.”
Tuy đêm đã khuya, nhưng trước đêm giáng sinh, Luân Đôn ngày chủ nhật
nhồi nhét hàng vạn party, trên đường lúc nào cũng có người. Cô khẽ nói:
“Anh trai, chúng ta đang ở trên đường đó.”
“Vậy em cởi giày ra đi giống như mấy em gái da trắng đi.”
“Đừng.” Nếu đã mặc váy lễ phục, mang giày cao gót thì không nên cởi ra.
“Vậy thì mau lên.”
Cô do dự một chút, lặng yên nằm lên lưng của anh. Anh nâng phía dưới
đầu gối cô, nhẹ nhàng đứng lên. Tuy trên người khoác chiếc áo màu đen
của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy bên dưới chiếc váy bị kéo lên rất cao,
gần như là sắp qua khỏi cặp mông, mặt nhanh chóng khẽ nóng lên. May là
anh đi chậm rãi, cũng không có đụng vào vị trí ngượng nghịu của cô,
chẳng qua hơi nghiêng đầu khẽ nói:
“Sao vậy, với anh mà em còn xa lạ vậy hả?”
“….Hả?”
Anh hất hất cằm về phía vai mình. Lúc này cô mới kịp hiểu ra, đưa tay lên choàng qua vai anh, vòng lấy cổ anh.
Anh cõng cô đi lại trên đường phố mùa đông.
Luân Đôn được xây dựng khác với vẻ hoa lệ trong phòng ăn cổ điển, nơi mà mấy quý ông quý bà cầm ly rượu rỉ tai thì thầm với nhau nơi cột đá
cẩm thạch, thời gian thì như trở về ban đầu thế kỷ mười chín xa hoa lãng phí.
Bởi vì chính phủ cấm hút thuốc, nên tất cả những người hút thuốc luôn phải tạm thời rời khỏi yến hội náo nhiệt, đi ra ngoài hút thuốc trong
gió lạnh. Thỉnh thoảng cũng có chàng trai Anh quốc trẻ tuổi mặc vest đen sơ mi trắng, để cổ áo mở rộng thoải mái đi ra ngoài cúi đầu châm thuốc, vô tình gặp được một cô nàng tóc vàng trước cửa, tâm trạng phấn khởi
nên phát triển một câu chuyện tình có lẽ ngắn ngũi cũng có lẽ lãng mạn….
Khi đó cô và Kha Trạch đều chỉ mới mười mấy tuổi. Nhưng Kha Trạch lại mặc trên người bộ vest Dior sang trọng có số lượng hạn chế. Ở thành phố Luân Đôn huyên náo, cô thường xuyên cảm thấy người trong thế giới đó
không có tuổi thơ. Bởi vì gia cảnh giàu có, còn nhỏ tuổi đã mặc đồ hiệu, lái xe nổi tiếng, không hề lo lắng đến tương lai, đồng thời cũng không
có ước mơ để vươn đến, chỉ có thể ngợp trong vàng son để che giấu nội
tâm yếu đuối và trống vắng.
Kha Trạch cũng không ngoại lệ, dù là có vị hôn thê, nhưng những cô
bạn gái để quen qua đường bên cạnh anh vẫn chưa từng ngừng lại. Mỗi lần
vui đùa với một cô gái, anh sẽ tặng cho đối phương một món hàng có giá
trị xa xỉ. Mà sự miễn cưỡng nhân nhượng vừa vì tình yêu vừa vì lợi ích
của Hạ Na cũng khiến cho cô không hài lòng với anh trai mình.
Bọn họ bước qua vô số kiến trúc cổ điển, trước những khách sạn tư
nhân treo từng vòng đèn giáng sinh màu tím. Ở trên đường gặp rất nhiều
vật chướng ngại, Kha Trạch cũng không đi vòng qua, mà là cõng cô chạy
như điên sau đó nhảy qua chướng ngại vật này. Cô bị một trận kinh hãi
sau đó ôm chặt cổ anh cười lớn lên:
“Anh cẩn thận coi chừng chút nữa cảnh sát đến bắt anh đi đấy! A a, đừng nhảy! Ôi!”
Cuối cùng bọn họ đến được bãi đậu xe, anh ném cô vào ghế bên cạnh vị
trí tài xế, nụ cười gian tà: “Suốt ngày em chỉ biết kéo đàn violin, cho
đến bây giờ đều không để ý đến anh, bây giờ ko dọa em, sau này em sẽ
phạm lỗi nữa cho xem.”
Tuy quần áo và trang sức trên người đều không rẻ, nhưng làn da trắng
noãn và ánh mắt nổi loạn vẫn toát lên hơi thở thiếu niên trẻ trung. Anh
thở hổn hển vài hơi, lại khom người xuống kéo lại váy của cô: “Phải chú ý trang phục, cái này còn ra vẻ gì nữa chứ.”
Anh tỉ mỉ sửa sang lại váy cho cô, mà bộ đồ tây của anh đã sớm bị cô
biến thành nhàu nhĩ, kiểu tóc mới làm hai tiếng cũng hơi rối loạn. Tất
cả đều giống như trở lại khoảng thời gian khi còn bé anh cõng cô bị
thương chạy đến phòng y tế trong trường.
Vốn cho rằng anh đến nước Anh học thói hư tật xấu, nhưng khoảnh khắc
này cô bỗng ý thức được, dù anh có ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc
thế nào cũng là anh trai của cô. Cuối cùng cô khẽ nói:
“Cám ơn anh trai.”
“Ừ.”
Anh đáp một tiếng, lại sửa sang mái tóc cho cô, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua gương mặt cô. Trong không gian xe nhỏ hẹp, anh đưa mắt nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên mặt anh nhích đến gần một chút, khẽ hôn lên mặt,
bên cạnh khóe môi cô.
Cô hơi thoáng sửng sốt, trái tim đập lên thình thịch.
Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, gần như cô cho rằng anh sẽ….
“Không cần phải nói cảm ơn với anh.” Kha Trạch hạ giọng, vò rối đầu
tóc vốn được cô nâng niu, “Chỉ cần sau này anh già rồi nằm một chỗ, cô
em gái như em đừng vứt anh qua một bên là tốt rồi.”
Trên đường bọn họ lái xe trở về, trời đã hửng sáng.
Ánh nắng Luân Đôn khác với những nơi khác, bởi vì sương mù nên nó
luôn mang theo màu vàng nhạt dịu dàng. Ánh nắng sớm đầu tiên của mùa
đông chiếu lên cung điện trắng ngà tại trung tâm đường phố, trên pho
tượng kỵ sĩ bằng đồng trông rất sống động, kể cả thân các tòa nhà cũng
ánh lên những bóng cây loang lỗ.
Khi đó cô rất mệt mỏi, nhìn thấy ánh nắng chiếu bóng cây trùng trùng
điệp điệp lên bên sườn mặt của anh trai, cô khép hờ mắt, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say….
……
……
……
Bùi Thi nhìn tấm hình trên tin tức, bỗng cảm giác được giấc ngủ kia đã đi qua, tất cả cũng chỉ là giấc mộng.
Mà thời điểm đau khổ nhất khi nằm mơ thấy ký ức ngọt ngào chính là trong nháy mắt tỉnh lại.
Cô từng cố gằng giữ lấy tình cảm mỏng manh yếu ớt của bọn họ, tan xương nát thịt, máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn thất bại tan tác.
Anh sống hay chết, tại sao xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, cũng đã không liên quan gì đến cô.
Cô không chút do dự click chuột, tắt đi trang tin tức Kha Trạch bị tai nạn xe cộ.
Dưới ngòi bút của Shakespear, Hamlet đã từng nói: “Dù tôi có bị giam
trong xác quả hạch, vẫn cho rằng mình là vua của không gian vô tận.”
Thế giới vô tận, quả hạch nhỏ bé, thật ra thì cũng không có gì khác biệt quá lớn.
Vì có chặng đường dài phải kiên trì đi tiếp, nên mãi mãi không bao giờ có việc vì một người mà khóc lần thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...