Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

“Khoan đã, Phong thúc.” Naruto lên tiếng nói.

- Ta không nói về việc làm sao lên mặt trăng, lúc trước Nguyên Anh thúc thúc đã từng nói với ta, trên mặt trăng không có không khí, Hinata theo cùng ngươi lên đó thì nàng có thể chịu được sao?

Minato, Sasuke, Hinata ba người cũng có đồng dạng câu hỏi, vì thế cả ba cũng không ai lên tiếng phản bác, bốn cặp mắt nhìn Lâm Thanh Phong chỉ thấy hắn mỉm cười hướng Naruto nói.

- Ta làm việc, các ngươi có thể yên tâm, Hinata sẽ không chết được.

- Nhưng trước khi phân tâm lo lắng cho Hinata, ngươi cùng Sasuke hãy tự lo lắng cho chính bản thân mình a.

- Tiên nhân hình thức cũng không dễ học, Minato học mấy năm cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực.

Dừng một chút, Lâm Thanh Phong lại nhìn sang Sasuke tiếp tục nói.

- Muốn dùng một đôi tam câu ngọc Sharigan muốn khống chế Jinchuuriki, toàn bộ Ninja giới từ thời chiến quốc cho tới hiện tại chỉ có Uchiha Madara được xưng Ninja chi thần một người có thể làm được.

- Một tháng sau nếu hai người các ngươi còn không hoàn thành yêu cầu, thì đừng trách ta nặng tay à?

“Tập luyện, mau đi tập luyện.” Naruto không nói hai lời, điên cuồng lôi kéo Minato chạy mất, Sasuke cũng không có việc ở nơi này, chỉ đành cúi đầu chào một tiếng sau đó liền chạy đi tìm Lam Ngọc cùng Tiếu Hồng Trần.

Lúc này trong nhà chỉ còn Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh cùng Hinata hai người một Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong nói.

- Hinata, ngươi trở về nhà thông báo cho phụ thân ngươi một tiếng đi, ngày mai ngươi hãy tới đây, lúc đó ta sẽ đưa ngươi lên mặt trăng.

“Ta hiểu rồi, Phong thúc.” Hinata cúi đầu đáp ứng một tiếng sau đó rời đi.

Sau khi Hinata rời đi, trong nhà gỗ chỉ còn lại Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh cả hai ngồi trong sân yên lặng thưởng thức khung cảnh yên bình, một hồi lâu, Nguyên Anh bỗng dưng lên tiếng hỏi.


- Đại ca, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đâu?

“Ta đang nghĩ tới hai vị lão bà của ta.” Lâm Thanh Phong mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

- Mị Ảnh lúc này hẳn là đang độ kiếp đi? Còn có Thiên Nhai…lúc trước thực lực ta quá yếu kém, vì thế phải để nàng theo chân Thiên Cơ Tử rời đi, không biết hiện tại nàng như thế nào rồi?

“Haha…thì ra ngươi nhớ tới Nhị tẩu à?” Nguyên Anh mỉm cười, vỗ ngực nói.

- Đại ca, ngươi yên tâm, khi trở về Thông Thiên đại lục, ta sẽ trợ giúp ngươi đi tìm nàng là được.

“Tạ ơn.” Lâm Thanh Phong gật đầu nói, một lúc sau hắn bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, đưa tay sờ lên trán, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

- Nhắc tới Mị Ảnh, ta bỗng dưng nghĩ tới một chuyện.

- Tròng mắt cai quản Thiên kiếp ở chỗ này… như vậy nàng có thể thuận lợi độ kiếp sao?

“Vọng thiên, ngươi không nhắc, ta đều quên mất.” Nguyên Anh nuốt vào một ngụm nước bọt, trong nội tâm chợt lạnh, im lặng nói.

- Hẳn là…đi?

….Thông Thiên đại lục…

Nam Cung Mị Ảnh tay nắm Hàn Băng Kiếm vẻ mặt chán nản nhìn lên bầu trời phủ đầy Lôi Vân thầm tự nhủ.

- Lôi kiếp...bao giờ mới bắt đầu? Ta đã đợi suốt 1 năm trời a…


“Đợi cho tới khi phu quân ngươi trở về chứ sao?” Hàn Băng Kiếm lúc này phát ra giọng nói của nam tử pha lẫn chút hài hước.

- Hắn mang theo phân thân chưởng quản Lôi Kiếp chạy mất, đương nhiên sẽ không có người cai quản Lôi Kiếp à?

- Không chỉ riêng mình ngươi không thể độ kiếp, mà hiện tại, toàn bộ tu sĩ ở thế giới này đều như vậy a.

- Lôi Vân vẫn xuất hiện, cũng có nghĩa là phân thân cai quản Lôi Vân vẫn còn đó, nếu lúc này ngươi lại ra ngoài gặp người thì bọn hắn nhất định cũng bị cuốn vào Lôi Kiếp, tốt nhất thì ngươi cứ ở yên tại đây đi.

- Người khác từ xa nhìn thấy Lôi Vân sẽ không muốn lại gần đây, việc này ngươi có thể yên tâm.

“Chuyện này ta đã biết.” Nam Cung Mị Ảnh im lặng ngẩng đầu vọng thiên…

…Một bên khác nằm ở phía Nam Thông Thiên Đại Lục, trong một tòa thành thị, tại một góc đường hẻo lánh không người qua lại, nơi này đặt một chiếc bàn gỗ, mặt bàn phủ lên một lớp vải trắng viết hai chữ “Bói toán”, một vị nữ tử xinh đẹp mang một bộ y phục trắng đang ngồi tại đây, nếu Lâm Thanh Phong hoặc Nam Cung Mị Ảnh nhìn thấy nàng thì cả hai đều dễ dàng nhận ra, nàng chính là Ninh Thiên Nhai.

Lúc này, Ninh Thiên Nhai vẻ mặt trầm ngâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai mắt xinh đẹp đảo một vòng, một hồi sau khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lẩm bẩm.

- Tỷ tỷ…thời điểm độ kiếp của ngươi vẫn chưa tới a…

- Nhưng cũng tốt, ngươi đi theo phu quân tấn cấp quá nhanh, mỗi lần lại không gặp Thiên Kiếp, vì thế Thiên Kiếp của ngươi lúc này rất mạnh, ngươi không thể nào tự mình đón đỡ đâu.

- Để ta tới đó cùng ngươi trò chuyện giết thời gian đi, dù sao cũng được một khoảng thời gian dài gia đình chúng ta vẫn chưa đoàn tụ đâu?

Ninh Thiên Nhai nói rồi duỗi người một cái, thu bàn gỗ vào nhẫn trữ vật, thân ảnh biến mất tại góc đường…




Hokage thế giới không tính là lớn, với tốc độ của Lâm Thanh Phong lúc này, thời gian một ngày thừa sức để hắn bay được vài vòng, dù cho mang theo Hinata khiến hắn phải thả chậm tốc độ một ít, nhưng cũng không tới nửa ngày thì hắn đã đáp xuống một hang động nằm gần biên giới thổ quốc.

“Phong thúc, không phải nói là lên mặt trăng sao? Vì sao chúng ta lại tới đây?” Hinata ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Phong.

“Nơi này có thông đạo nối liền với mặt trăng.” Lâm Thanh Phong mỉm cười giải thích.

- Theo ta biết thì bên trong còn có một con thông linh thú cường đại, rất thích hợp cho ngươi sử dụng a.

“Cường đại Thông linh thú?” Hinata hai mắt sáng lên, Hyuga gia tộc không có thông linh thú, nhưng thân là đại tiểu thư của Hyuga gia tộc, nàng vẫn biết thông linh thú là loại vật gì.

“Ừm.” Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu đáp.

Con thông linh thú mà Lâm Thanh Phong nhắc tới, đương nhiên là con cua lớn thủ hộ thông đạo trong nguyên tác, mặc dù theo nguyên tác con cua này nhận một quyền của Sakura liền bỏ mình, nhưng bấy nhiêu cũng không thể nói rằng thực lực của nó thấp tới mức không thể nhìn.

Thực lực của Sakura lúc đó ít nhiều cũng đạt tới cấp bậc Tinh Anh Jounin, không tính Vỹ thú, chỉ sợ bất kì sinh vật sống nào cũng không tiếp nổi một quyền của nàng à?

Thế giới này có sinh vật sống nào có thể so sánh với Vỹ Thú sao? Đương nhiên là không, nhưng con cua này có thể được tộc Otsusuki yên tâm giao cho nó nhiệm vụ thủ hộ thông đạo, có thể thấy được thực lực của nó sẽ không thấp đi đâu.

Hinata cũng không biết những thứ này, nghe nhắc tới Thông Linh Thú, hai mắt Byakugan nhanh chóng mở ra nhìn thẳng vào hang động, ngay lập tức nàng cau mày nói.

- Phong thúc, nơi này quá kì quái, Byakugan của ta không thể nhìn vào bên trong.

“Không có chút nào kì quái.” Với câu nói của Hinata, Lâm Thanh Phong lắc đầu cười giải thích.

- Để ta giải thích cho ngươi đi.

- Hang động này có thông đạo nối liền với mặt trăng, được đệ đệ của Lục Đạo Tiên Nhân xây dựng.

“Đệ đệ của Lục Đạo Tiên Nhân?” Hinata nghi hoặc hỏi, Lâm Thanh Phong gật đầu cười, tiếp tục giải thích.


- Đệ đệ của Lục Đạo Tiên Nhân sở hữu cặp mắt Byakugan, có thể nói Hyuga gia tộc là con cháu của hắn.

- Hắn không muốn người đời tìm được thông đạo, đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn ẩn giấu thông đạo này đi.

- Đương nhiên hắn sẽ đề phòng những người sở hữu Byakugan, vì thế ngươi không thể nào nhìn vào bên trong là một chuyện rất bình thường.

“Ồ?” Hinata cái hiểu cái không gật đầu, Lâm Thanh Phong đi trước dẫn đường cho nàng tiến vào hang động.

Hang động không quá sâu, nhưng càng tiến vào bên trong, ánh sáng bên ngoài dần dần biến mất, thay vào đó là một nguồn ánh sáng màu xanh lam phát ra từ bên trong hang động, thật nhanh chóng bọn hắn tiến tới một hồ nước lớn, nước trong hồ phát ra ánh sáng màu xanh lục sắc.

“Phong thúc, thông đạo ở nơi nào?” Hinata vẻ mặt tò mò đánh giá xung quanh, lúc này Lâm Thanh Phong giải đáp nói.

- Mặt hồ này là thông đạo nối thông nơi này với mặt trăng.

- Sau khi đi tới bên kia hồ nước thì chúng ta sẽ tới nơi ở của Thông Linh Thú, muốn Thông Linh Thú nhận chủ thì phải dựa vào chính bản thân ngươi đi thu phục nó.

- Có lẽ Byakugan vẫn không thể quan sát khung cảnh xung quanh, nhưng vẫn có thể quan sát cơ thể sinh vật sống, ngươi có thể kết hợp Byakugan cùng mắt thường để đánh với nó.

“Tốt a Phong thúc, ta đã hiểu.” Nghe được lời nhắc nhở của Lâm Thanh Phong, Hinata vẻ mặt ngưng trọng gật đầu đáp.

“Haha, không cần phải lo lắng như vậy.” Nhìn thấy biểu hiện của Hinata, Lâm Thanh Phong mỉm cười xoa đầu nàng nói.

- Mặc dù ta không tham gia chiến đấu, nhưng ta vẫn ở bên cạnh nhìn a, khi cần thiết, ta sẽ ra tay giúp ngươi.

Lâm Thanh Phong nói rồi, dẫn theo Hinata nhảy xuống hồ nước.

Tuy rằng đây là hồ nước, nhưng khi cả hai trầm mình xuống, thân thể đều không bị ướt một chút nào, thậm chí bọn hắn vẫn có thể hít thở bình thường như trên mặt đất mà không cảm thấy chút khó chịu.

…Hết chương 381…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui