Bạch Lam mở mắt, hắn ôm đầu, trí nhớ của hắn có chút hỗn loạn, môt lúc sau hắn dần tỉnh táo, mông lung nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một căn phòng xa lạ, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai hắn.
-Bạch Lam hiện tại ngươi đã tỉnh, ngươi có thể nói với ta chuyện gì đang xảy ra a.
Bạch Lam quay đầu về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người nam nhân đang ngồi đó, tay cầm chén trà từ từ uống.
Trong nháy mắt Bạch Lam biết được người này là ai, hắn là mục tiêu trong chuyến đi này của Bạch Lam - Bạch Tiểu Phụng, Bạch Lam nhìn hắn với vẻ mặt cười gằn rồi nói.
-Tốt lắm Bạch Tiểu Phụng, hiện tại ngươi xuất hiện là để ta bắt ngươi đem về gia tộc phục mệnh a.
Bạch Tiểu Phụng buông xuống chén trà, cười lạnh nhìn Bạch Lam hắn nói.
-Bạch Lam, hiện tại ngươi đã bị ta phế hết tu vi thì làm sao có thể bắt được ta? Còn nữa ngươi đừng mong chờ bọn người đi theo ngươi sẽ cứu ngươi bởi vì bọn chúng đã bị ân công xử lý sạch lúc sáng rồi.
Bạch Lam nghe Bạch Tiểu Phụng nói, hắn không tin nên chỉ nở nụ cười lạnh.
-Ngươi cũng đừng lừa ta làm gì, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
Bạch Tiểu Phụng che trán, hắn thở ra một hơi cũng lười giải thích với Bạch Lam, nếu Bạch Lam đã muốn chết thì hắn cũng không muốn nói nhiều.
Bạch Tiểu Phụng lấy thương từ nhẫn trữ vật rồi tiện tay cho Bạch Lam một thương ngang cổ.
Bạch Lam vẻ mặt không dám tin, hắn không thể tin được là Bạch Tiểu Phụng thật sự giết hắn, tới khi chết mắt hắn vẫn mở to nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Phụng.
Bạch Tiểu Phụng ánh mắt lạnh băng, Bạch Lam là một trong những tay chân của Bạch Ngọc Lâu, cũng là một tên tội lỗi chồng chất nên Bạch Tiểu Phụng cũng không nương tay.
Nhìn về thi thể của Bạch Lam, Bạch Tiểu Phụng thu vào nhẫn trữ vật, rồi đi khỏi U Ám thôn, hắn vứt thi thể của Bạch Lam ở một nơi rồi quay trở về khách điếm.
Nhìn phòng cạnh bên còn sáng đèn, Bạch Tiểu Phụng nhớ lại, Nam Cung Tuyết đã nói với hắn Lâm Thanh Phong sẽ ở phòng này nên hắn bước tới gõ cửa.
Một lúc sau, cũng không ai ra mở cửa, Bạch Tiểu Phụng gãi đầu rồi lên tiếng.
-Ân công a, người có ở trong phòng không? Hiện tại ta có thể vào chứ?
Vẫn không có tiếng trả lời, Bạch Tiểu Phụng đứng bên ngoài gãi đầu hắn nghĩ nghĩ một chút rồi mở cửa bước vào.
Bạch Tiểu Phụng nhìn xung quanh một chút, trong phòng không có ai, hắn gãi đầu rồi tiến đến thồi tắt ngọn đèn cầy còn đang chiếu sáng, sau đó quay đầu bước ra.
Hắn bước tới cửa thì bên trong Nam Cung Tuyết đang nằm phủ chăn kín đầu cũng phát lên một tiếng rên yêu kiều, rồi trong cơn mê ngủ nàng kéo chăn xuống một chút rồi xoay người lộ ra cánh tay trắng ngần đầy vết sẹo.
Một bên Bạch Tiểu Phụng bước ra khỏi cửa nghe tiếng rên của Nam Cung Tuyết hắn đứng hình, rồi quay đầu nhìn về giường ngủ.
Trên giường ngủ Nam Cung Tuyết đang nằm đó, nàng lộ ra cánh tay trắng ngần đầy sẹo cũng được Bạch Tiểu Phụng nhìn thấy, hắn có chút say mê sau khi nghe tiếng rên nhẹ của Nam Cung Tuyết.
Nhưng nhìn tới cánh tay đầy sẹo của Nam Cung Tuyết hắn cũng bình tĩnh lại, hắn thầm nghĩ một chút, hắn cũng biết nàng là tiểu thư của Nam Cung gia thì làm sao có thể mang trên người nhiều vết sẹo như vậy?
Chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là trên đường bị truy sát thì nàng bị thương nên mới mang theo đầy sẹo.
Bạch Tiểu Phụng nghĩ thêm chút nữa, hắn lẩm bẩm.
-Nam Cung Mị Ảnh che chở nàng như vậy mà nàng còn mang theo nhiều sẹo như vậy thì Nam Cung Mị Ảnh còn màng theo bao nhiêu vết sẹo?
-Nam Cung Mị Ảnh lại là lão bà của Lâm Thanh Phong, thì làm sao Lâm Thanh Phong lại không biết?
-Mấy ngày qua nhìn cách Lâm Thanh Phong nâng niu hai tỷ muội Nam Cung gia như vậy thì hắn thật sẽ trả thù Bạch gia a.
Bạch Tiểu Phụng không nhìn nữa, hắn quyết định bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại ngẩng đầu nhìn trời đêm thở dài.
-Với khả năng của Lâm Thanh Phong lần này Bạch Ngọc Lâu thật sự đá phải miếng sắt, Bạch gia sẽ bị đào ra một lớp da a, không biết lão tổ có thể chống nổi cơn thịnh nộ của hắn hay không?
Bạch Tiểu Phụng thở dài lắc đầu, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai hắn.
-Ngươi thật sự rất may mắn, nếu lúc đó ngươi bước tới gần tiểu Tuyết thì ta không ngại tiễn ngươi đi gặp Bạch Lam.
Bạch Tiểu Phụng toàn thân da gà nổi lên, hắn nhìn về phía giọng nói phát ra, Lâm Thanh Phong đang đứng đó, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía hắn.
Bạch Tiểu Phụng thở phào một hơi, hắn nở nụ cười khổ rồi nói với Lâm Thanh Phong.
-Ân công, ta đã giải quyết Bạch Lam, hiện tại ta thay mặt gia gia bảo đảm rằng sẽ trợ giúp ngươi đối phó với Bạch Ngọc Lâu.
Lâm Thanh Phong vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhìn Bạch Tiểu Phụng, hắn gật đầu rồi nói.
-Chuyện của Bạch Lam ta cũng biết được một ít, ngươi đã làm rất tốt hiện tại ngươi có thể về nghỉ ngơi, trưa mai sau khi lấy đồ đặt may thì chúng ta sẽ lên đường.
Dừng một chút Lâm Thanh Phong lại nói với Bạch Tiểu Phụng.
-Hiện tại ta có việc nên sẽ ra ngoài một chút, ngươi ở nơi này tiện thể bảo vệ tiểu Tuyết cùng Mị Ảnh được chứ?
Bạch Tiểu Phụng gật đầu rồi quay về phòng.
Thấy Bạch Tiểu Phụng đã bước vào phòng, ánh mắt của Lâm Thanh Phong hiện ra sát khí, hắn đi tìm chưởng quỹ để hỏi chút chuyện, hắn không tin là Bạch Lam có thể tự mình mò tới đây.
Nhìn ánh mắt lạnh băng đầy sát khí của Lâm Thanh Phong chưởng quỹ tin chắc nếu hiện tại hắn không nói thì hắn sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Bọn ba người tiểu nhân dẫn Bạch Lam đến cũng khá nổi danh ở U Ám thôn nên chưởng quỹ biết bọn hắn, nói cho Lâm Thanh Phong một ít tin tức về bọn hắn, chưởng quỹ nghĩ bọn hắn sau khi nhận được tiền sẽ đến kỹ viện nên cũng nói cho Lâm Thanh Phong biết.
Lâm Thanh Phong gật đầu, bước chân ra khỏi khách điếm hắn lẩm bẩm.
-Dám đánh chủ ý tới người nhà của ta, các ngươi đây là muốn chết.
Một bên khác, ba tên tiểu nhân đang ở trong một kỹ viện, sau khi nhận được tiền từ Bạch Lam, bọn hắn rút lui rồi đến kỹ viện gọi ba người đàn bà để tận hưởng khoái lạc.
Tiếng rên yêu kiều của nữ nhân vang ra từ ba căn phòng, khiến người nghe cảm thấy xấu hổ.
Lâm Thanh Phong hai mắt lạnh như băng đứng trước một phòng, hắn mở cửa bước vào.
Người nữ nhân đang lên đỉnh thì thấy Lâm Thanh Phong, nàng giật mình hét lớn khiến tên nam nhân phía dưới giật mình, hắn nhìn về cửa thì thấy Lâm Thanh Phong đang đứng đó, hắn hét lớn.
-Tiểu tử, cút ngay đừng ảnh hưởng Tam gia chơi đùa.
Lâm Thanh Phong gật đầu cười lạnh nhìn hắn rồi nói.
-Vậy ra ngươi là Tam đệ a? Vậy làm phiền ngươi đi theo ta a.
Nói xong, không để cho tên tam đệ này phản ứng, Lâm Thanh Phong đã ra tay đánh ngất hắn rồi lôi ra khỏi phòng.
Một lúc sau trên tay Lâm Thanh Phong nắm tóc ba nam nhân lôi ra khỏi kỹ viện, mặc cho bọn hắn kêu la nhưng Lâm Thanh Phong mặt lạnh như băng vẫn nắm tóc kéo bọn hắn.
Lâm Thanh Phong một đường kéo bọn hắn ra khỏi U Ám thôn, đến một khu vực vắng người Lâm Thanh Phong tiện tay vứt bọn hắn một bên ánh mắt lạnh lùng nhìn về ba người.
Hiện tại ba tên này thật sợ hãi, người trước mặt này lại đi tìm bọn hắn, nghĩ về Bạch Lam một chút thì bọn hắn cũng hiểu được rằng ngay cả Bạch Lam chắc cũng không thoát khỏi ma chưởng a.
Lâm Thanh Phong đứng một bên nhìn bọn hắn lo sợ, hắn nói.
-Các ngươi rất khá, dám động đến gia đình của ta, thì ta sẽ không tha thứ, hiện tại nếu giết các ngươi thì sẽ thoải mái cho bọn ngươi quá.
-Nhưng ta là một người nhân từ, ta đảm bảo các ngươi sẽ không chết ngay mà sẽ từ từ hưởng thụ nỗi thống khổ đến lúc chết.
Nói rồi Lâm Thanh Phong bước lại gần ba người, chân hắn từ từ nghiền nát mệnh căn của ba người khiến ba người khóc thét van xin.
-Xin người tha cho bọn ta, bọn ta biết sai rồi, bọn ta sẽ không dám nữa.
Lâm Thanh Phong nghe bọn hắn nói, hắn lắc đầu.
-Từ lúc các ngươi dám đánh chủ ý tới tiểu Tuyết thì số mệnh đã định sẵn các ngươi sẽ chết, nên hiện tại dù các ngươi van xin ta, ta cũng không tha thứ.
Nói rồi Lâm Thanh Phong bắt đầu dùng chân đạp nát tay chân ba người bọn hắn, Lâm Thanh Phong làm rất chậm rãi, hắn đạp từ từ cho đến nát từng khúc xương tay xương chân của ba người.
Ba tên tiểu nhân này thống khổ van xin, sau đó lại chuyển sang chửi rủa.
-Ngươi là ác ma, ngươi chết cũng không được siêu sinh.
Nhưng Lâm Thanh Phong không trả lời bọn hắn, sau khi nghiền nát tất cả phần xương tay xương chân của ba người, hắn bắt đầu đạp đến phần xương ngực, Lâm Thanh Phong lực đạo khống chế rất tốt, hắn đạp nát từng chiếc xương lồng ngực của ba người nhưng không làm ảnh hưởng đến nội tạng.
Nhìn ba người nhão nhoẹt nằm trên đất vì không có khung xương chống đỡ, Lâm Thanh Phong rốt cục dừng chân, hiện tại ba người cũng không còn sức để rên la nữa rồi.
Lâm Thanh Phong dừng một chút, hắn lại lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh chủy thủ, hắn mở miệng ba người sau đó cắt lưỡi bọn hắn.
Lâm Thanh Phong tiếp tục cầm chủy thủ mổ ra phần ngực của ba người rồi cắt một phần vách ngăn của tim vứt sang một bên cùng với thanh chủy thủ, nhìn ba người hắn nói.
-Hiện tại các ngươi có thể nằm đó rồi hưởng thụ chờ đợi tử vong đến, ta thật sự là một người nhân từ a.
Bỏ mặc ba người đang nằm đó Lâm Thanh Phong quay đầu bước về khách điếm.
….Hết Chương 28…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...