Hạ Lệ Lưu Manh

5

Ngày hôm sau, ta trang điểm xinh đẹp, đúng giờ thỉnh an sư phụ.

Thay đổi thân phận cũng không ảnh hưởng đến việc ta trêu chọc người.

Ngược lại, thân phận mới lại giống như phù trợ vậy!

Trong tông môn ai ai cũng biết ta say mê, cuốn quýt sư phụ rất nhiều năm, hiện tại ta đã thành thân, rất nhiều người chạy tới để xem trò cười.

Nhưng làm sao ta lại để bọn họ đạt được mục đích.

Đại sư huynh phối hợp cùng ta biểu diễn một màn ân ái, mọi việc đều lấy ta làm chủ, giọng nói dịu dàng ấm áp đủ khiến người khác buồn nôn.

Tôi ho một cái, hắn lập tức đưa tới tách trà được làm ấm bằng nội lực.

“Giúp nhuận họng, đừng để bị sặc”

Các để tử khác ồn ào “ Hạ sư tỷ không phải là có tin vui chứ”

Ta cùng đại sư huynh đồng loạt nhìn về phía sư phụ.

Hắn ngồi phía chủ vị, liền mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhất là lúc nhìn thấy ta chủ động cầm tay sư huynh, còn lộ ra thần sắc luống cuống mờ mịt.

Ta mỉm cười: “ Có tin mừng tự nhiên sẽ nói cho các ngươi ngay lập tức, đến lúc đó nhớ chuẩn bị kỹ hồng bao”

Đại sư huynh cũng phối hợp “ Lúc đó tên đứa bé còn phải nhờ sư phụ đặt cho, dù sao mệnh của ta cùng sư huynh đều là do sư phụ cứu”

Sư phụ cầm tách cha, bên trong nước còn nóng hổi. Nhưng dường như hắn không cảm nhận được hơi nóng, một hơi uống cạn.

Hắn rời khỏi bàn vội vàng đến mức làm đổ cả món súp tiểu sư muội dâng lên.

Tiểu sư muội cắn môi, tiếc nuối nhìn bóng lưng của sư phụ, trong mắt tràn đầy sự cô đơn.

Sư phụ không hiểu tình yêu, nhưng ta hiểu.

Đây chính là sự hoảng hốt trống vắng khi một người luôn quan tâm đến mình nay đã không còn nữa.

Hiện tại ta đã thành thân, trong lòng hắn ngược lại cảm thấy vắng vẻ.

Không quá mấy ngày, sư phụ bị bệnh nặng, kêu ta không cần tới thỉnh an.

Nhưng đồ đệ hiếu thuận như ta, sao có thể để sư phụ được toại nguyện. Cứ như vậy ta đem khuôn mặt vui sướng đi tới.

Sư phụ quan sát ta hồi lâu, thẳng đến khi xác nhận sự vui vẻ của ta không phải giả vờ mới nói một câu:

“Hạ Lệ, ngươi rất vui”

“Rất vui ạ” Ta thản nhiên mỉm cười “Dù sao tắt đèn ai cũng như nhau”

Lông mi sư phụ run rẩy.

Ta tiếp tục đâm thêm một nhát vào lòng “ Hóa ra, ta cũng không phải là không có sư phụ liền không được”

Nhưng rất nhanh ta cười không nổi, bởi vì ta phát hiện Đại sư huynh xuất quỹ!

Nói xuất quỹ kỳ thật cũng hơi nghiêm trọng, vì chúng ta vốn là hiệp ước phu thê, mỗi người tự sinh hoạt.

Nhưng hết lần này tới lần khác người mà hắn thích lại chính là người ta hận nhất....Tiểu sư muội.

Khó trách hắn lại nguyện ý đội nón xanh, hạ dược sư phụ.

Ngạt thở, vì sao tất cả nam nhân bên cạnh ta đều thích nàng?

6

Đều tại hôm đó ta trở về sớm.

Từ sau khi thành thân, quan hệ giữa ta và sư phụ có chuyển biến vô cùng vi diệu.

Ta ra ngoài cùng ma tộc chiến đấu, không may bị thương ngoài da một chút. Sư phụ liền khẩn trương kiên trì đưa ta về nhà.

Ta dừng phía trước viện, bởi vì rừng hoa đào xanh tươi um tùm bên trong, ta nhìn thấy hai thân ảnh ôm nhau thắm thiết.


A, sao nhà ta lại có một đôi cẩu nam nữ?

A, nam nhân đó là phu quân của ta!

Mà nữ tử mặc y phục xanh lục bị ôm môi đỏ khẽ nhếch, tóc đen dài làm nổi bật lên là da trắng như tuyết của nàng.

Sư huynh ôm mỹ nhân, nhỏ giọng thủ thỉ:

“Tiểu Như, nếu nàng không vui, chúng ta có thể tới địa phương không ai biết sinh sống”

Ta cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không để ý tới biểu cảm của sư phụ đang đứng bên cạnh.

Tiểu Như là tên của tiểu sư muội.

Cái tên này chính là ác mộng của ta.

Năm đó sau khi sư phụ tẩu hỏa nhập ma tỉnh lại, đối với người ba ngày không chợp mắt là ta mà nói:

“Tiểu Như là ân nhân cứu mạng của ta, cũng sẽ là tiểu sư muội của ngươi”

Xét thấy thủ đoạn đối phó tình địch vô cùng ác liệt của ta, hắn đối với ta vô cùng đề phòng.

“Hạ Lệ, ngươi cần thu liễm lại, nếu như đả thương nàng ta sẽ không tha cho”

Ta vốn định tranh công, hắn có thể tỉnh lại đều là ta cúi đầu trăm dặm đường núi, làm cảm động y thánh mới lấy được linh dược.

Từ đó phần xương bánh chè của ta bị tổn thương, mỗi khi trời mưa đều vô cùng đau nhức.

Nhưng đối với cảnh cáo của sư phụ, ta liền một câu cũng không thể nói ra miệng.

Bên này, tiểu sư muội không giãy ra khỏi cái ôm ấp áp của Đại sư huynh, còn sợ hãi nói “ Nhưng huynh không sợ Hạ sư tỷ sao, dù sao tỷ ấy cũng là thê tử của huynh”

Đại sư huynh nói hôn sự của chúng ta là giả.

“Trước kia nàng đối với ta có ân, cho nên ta phải báo đáp nàng”

Tiểu sư muội nói “ Sát khí của tỷ ấy quá nặng, ta nhìn thấy tỷ ấy liền cảm thấy hốt hoảng trong lòng”

Ta không quấy rầy bọn họ, không nói một lời liền rời đi, tức giận đến mức ở nhà suốt mấy ngày.

Đại sư huynh thích ai ta đều giơ tay ủng hộ, nhưng tiểu sư muội thì không được, thích nàng khác gì đánh vào mặt ta.

Tức quá, ta có chỗ nào không bằng nàng ta?

Sư phụ cho là ta đang buồn đến đứt gan đứt ruột, chủ động tới cửa ngồi trên giường an ủi ta.

“Hôn sự của ngươi là vi sư cân nhắc không chu toàn, sư phụ... sẽ chịu trách nhiệm”

Chịu trách nhiệm? Ngươi có thể chịu trách nhiệm cái gì?

Ta lắc lắc tay hắn, giả vờ đau lòng nói toàn bộ trên dưới đều biết phu quân ta vượt quá giới hạn, ta không còn mặt mũi để sống nữa.

Sư phụ bị ta khóc đến không biết để tay chân như nào.

Ta nghẹn ngào khóc lớn “ Ta đã thành thân, ai nguyện ý cưới đây. Thanh danh của ta cũng không tốt”

Sư phụ lập tức nói “ Chiến công của ngươi xếp thành đống, bao nhiêu người kính trọng, lấy đâu ra thanh danh không tốt?”

Cái an ủi này một chữ cũng không xuôi ta.

Ta lập tức khóc càng lợi hại hơn, gần như thở không ra hơi.

“Bọn họ nói ta là yêu nữa quấy rối sư phụ!”

Chúng ta giằng co ánh mắt rất lâu, cuối cùng giống như sư phụ đã hạ quyết tâm gì đó, nghiêng đầu sang chỗ khác

“Ta sẽ làm sáng tỏ”

“Làm sáng tỏ cái gì?”

“Không phải là đơn phương dây dưa” Ngực hắn phập phồng mấy lần, có lẽ là đang cố gắng thỏa hiệp:

“Có thể coi là lưỡng tình tương duyệt”

“A?”


Ngày thứ hai, sư phụ mang vết thương chồng chất tới tìm ta.

Bởi vì hắn là trưởng môn, cho nên bị các trưởng lão đánh gần chết.

Hắn muốn cùng đồ đệ ở cùng một chỗ, mà quyết định này của hắn chính là coi trời bằng vung.

Mà ta đạt được ý nguyện ôm lấy sư phụ.

Không uổng ta tốn công suy nghĩ, hạ nhiều kế sách như vậy.

Hiện tại sư phụ là của ta.

Ta nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ có ngày khoảng cách giữa chúng ta lại gần đến vậy. Trái tim hắn đập rất nhanh, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ.

Ta ngửa đầu nhìn hắn, cho đến khi khuôn mặt hắn đỏ bừng.

“Đồ nhi còn một tâm nguyện, muốn sư phụ giúp đỡ”

Sư phụ không quen việc bị người khác ôm chặt, cánh tay cứng ngắc buông thõng “ Ngươi nói...”

Hắn phải là thật lòng đối với ta chịu trách nhiệm,không có nửa điểm đề phòng với ta.

Ta nghe nhịp tim hỗn loạn của hắn, thấp giọng nói “Nhất định là có thể, bởi vì giấc mộng của ta....”

Thời điểm hắn không chút nào phòng bị, ta rút ra kiếm dính độc.

Đâm xuyên tim hắn.

“Chính là giết ngươi”

7

Đây là mối thù đã được tính toán kể từ khi ta bước chân vào vực sâu.

Vì giây phút này, ta đã nhẫn nhịn thật lâu, cũng không ngừng diễn tập vô số lần trong đầu.

Lúc đâm vào, nửa điểm sai lầm cũng không xuất hiện.

“Sư phụ, sở dĩ ta chờ đến giây phút này, chính là muốn để người nếm thử được cảm giác bị người mà mình tín nhiệm nhất lừa gạt là tư vị như thế nào?”

Hắn kinh ngạc mở to mắt, đến chết đều không nghĩ ra lý do vì sao ta làm vậy?

Ta ôm thân thể dần dần lạnh lẽo của sư phụ khóc nức nở.

Trong phòng xuất hiện một đoàn khói màu đen, ở bên cạnh lượn lên lượn xuống giọng điệu vô cùng ghét bỏ:

“Hắn là hung thủ giết mẫu thân ngươi, còn lừa dối ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn không nỡ à?”

Đây là Ma Thần, kẻ đã cùng tôi ở dưới vực sâu suốt ba năm.

Không ai nghĩ đến.

Nơi vực sâu mà tông môn dùng để trừng phạt đệ tử, lại cất giấu ma thần.

Nó cứu được ta lúc đang thoi thóp, cũng giúp ta khôi phục ký ức bị mất đi hồi bé.

Hóa ra, mẫu thân của ta là một thần thú được sư phụ khai mở linh trí, trộm đi bảo vật trấn môn Di Lặc Châu hóa thành phàm nhân.

Lại cùng phàm nhân yêu đương hạ sinh hài tử.

Đây chính là nguyên nhân hồi bé, chúng ta phải trốn Đông trốn Tây.

Ngày mẫu thân mất, ta đang ở trong ruộng phụ việc.

Người trong thôn vô cùng chân chất, bọn họ không chê chúng ta cô nhi quả mẫu, còn nhiệt tình dựng nhà giúp mẫu thân ta.

Ta bưng bánh màn thầu nóng hổi Đại Nương cho, một đường chạy thẳng về nhà. Xuyên qua cánh cửa khép hờ, ta nhìn thấy mẫu thân đang nằm trên mặt đất.

Trước ngực bà ấy có một lỗ hổng rất lớn.


Máu đỏ chảy ra không ngừng.

Mà một nam nhân nhẹ nhàng từ trong trái tim đẫm máu của mẫu thân lấy ra một viên bảo châu.

Nam nhân đó chính là sư phụ của ta.

Ta bị doạ sợ trong lúc chạy trốn liền trượt chân đập đầu vào vách đá gây tổn thương ở đầu. Khi đó mới bị bán vô thanh lâu.

Giờ nghĩ lại mới thấy sư phụ vốn không gần nữ sắc, làm sao lại xuất hiện trên con đường tụ hội các quán thanh lâu, điều này rất bất thường.

Xem ra hắn là muốn tới tìm ta.

Giết mẫu thân của ta, còn thu dưỡng, để cho ta mang ơn suốt mấy chục năm, không phải là rất đắc ý sao?

Đời này của Hạ Lệ ta, có thể chịu được cảm giác thiên vị.

Nhưng ta không chấp nhận sự phản bội.

Hiện tại sư phụ chết rồi, nhưng ta lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Trong lòng cảm thấy thật trống rỗng, chỉ là hít thở thôi cũng trở nên khó khăn vô cùng.

Tang lễ được tổ chức vô cùng trang trọng, ta cũng không tới tham dự. Cho đến khi đại sư huynh đi tới đá văng đống vỏ rượu trước mặt ta.

Hắn không giống như những đệ tử khác chỉ trích ta máu lạnh, chỉ ngồi im ở đó nghe ta tâm sự.

Nói những dấu vết đã được xử lý, sẽ không có ai nghi ngờ ta.

Ta say khướt ngẩng đầu “ Cái gì.... dấu vết?”

Đại sư huynh dịu dàng sờ mặt ta “ Dấu vết muội giết sư phụ”

Hắn nói ta là đồ ngốc, khắp nơi đều là vết máu, thời điểm ta đi ra cũng không phát hiện sao?

“....”

Ta vốn còn định chúc mừng hắn làm trưởng môn, sau khi hưu thê liền có thể cùng tiểu sư muội trở thành đôi chim liền cành.

Bây giờ hắn lại nói với ta, từ giờ về sau ta vẫn sẽ mãi là phu nhân của hắn. Mà tiểu sư muội cũng đã bị hắn đuổi đi.

Ta kinh ngạc đến không nói nên lời.

Trong căn phòng mờ tối, hình dáng đại sư huynh cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, nhưng giọng nói lại thập phần rõ ràng.

Hắn nói hắn thích ta, tiếp cận tiểu sư muội là vì muốn chia rẽ nàng ta cùng sư phụ, tranh thủ cơ hội cho ta.

“Ta đã từng nói những gì muội muốn, ta đều sẽ cố gắng giúp muội đạt được”

Hắn nói “ Khi đó ở thanh lâu chỉ có hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, quá khứ là vậy, tương lai cũng sẽ như thế”

Những gì hắn nói đều vô cùng cảm động và ta cũng tin những lời nói đó là thật tâm.

Đại sư huynh chưa từng lừa dối ta.

Qúa khứ hắn có thể ngăn cản đám tay chân thanh lâu chỉ để tranh thủ cho ta thêm chút thời gian chạy trốn.

Hiện tại hắn vẫn vì ta xóa đi dấu vết giết người.

Khó trách ta chờ mãi cũng không thấy có ai tới luận tội.

Nhưng vì ta mà làm như vậy thật không đáng, một chút cũng không hề đáng.

Bởi vì ta sống không còn được mấy ngày nữa.

8

Mọi sự giúp đỡ của ma thần đều có cái giá đi kèm.

Trong vực sâu chúng ta đã làm một giao dịch, ta dùng tuổi thọ đổi lấy ba nguyện vọng.

Nguyện vọng đầu tiên, là ra khỏi vực sâu.

Nguyện vọng thứ hai, là trở nên cường đại.

Cho nên khi ta lên chiến trường mọi việc đều vô cùng thuận lợi, bách chiến bách thắng.

Mà cái nguyện vọng thứ ba, chính là để sư phụ yêu ta.

Hiện tại, ma thần đã thỏa mãn ba nguyện vọng của ta, cho nên tuổi thọ của ta sẽ bị nó lấy đi.

Nhưng ta sợ đại sư huynh sẽ khổ sở, cho nên không nói cho hắn biết điều đó.

Hắn cho rằng ta đồng ý với sắp xếp của mình, ý cười trên khuôn mặt liền khó có thể che dấu.

Vào ngày Đại sư huynh kế thừa chức trưởng môn, sư phụ quay về.

Đám người kia vui mừng đến phát khóc.


Chỉ có ta cùng đại sư huynh một mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Rõ ràng ta đã tận mắt nhìn thấy hắn ta tắc thở rồi mà!

Sư phụ giống như không có việc gì, chỉ nói là trong lúc tu luyện xảy ra biến cố.

Đầu tóc hắn ta buộc vô cùng tỉ mỉ, liền nửa điểm dáng vẻ bị thương cũng không có.

Thậm chí còn quay về phía ta mỉm cười.

“Hạ Lệ, đồ đệ ngoan của ta, sao thấy vi sư trở về lại không vui mừng vậy?”

Ta run rẩy, không, đây không phải là sư phụ.

Sư phụ sẽ không nói chuyện ngả ngớn như vậy.

Trên người hắn, rõ ràng là khí tức của ma thần.

Trong ba năm dưới vực sâu, ta cùng ma thần có thể nói là không khác gì hình với bóng, cho nên giọng điệu nói chuyện của đối phương như nào, tính nết ra sao, chúng ta đều vô cùng quen thuộc.

Khi chỉ còn lại hai chúng ta, Ma thần mới vui vẻ thẳng thắn nói.

“Ta có thể trở lại thân thể này, phần lớn đều dựa vào ngươi. Bằng không lấy ý chí đến một giọt nước cũng không lọt của sư phụ ngươi thì nửa điểm cơ hội ta đều không có”

Hóa ra, Ma thần là một nhân cách khác của sư phụ.

Từ lúc sinh ra, trong người sư phụ đã có hai nguồn thái cực một chính một tà.

Sư tổ đành phải đem nhân cách tà ác phong ấn lại.

Chỉ là không nghĩ tới, qua bấy nhiêu thời gian nhân cách tà ác đó ở dưới vực sâu lại sinh ra ý thức.

Ma thần lợi dụng ta, làm sư phụ trọng thương rồi thừa cơ sư phụ sắp chết liền chiếm lấy thân thể.

“Lừa đảo” Ta rút kiếm kề lên cổ hắn ta, tay phát run không ngừng “ Vậy nhân cách kia của sư phụ ở đâu?”

“Tất nhiên là biến mất rồi, hahahah”

Hắn ta dùng gương mặt của sư phụ, làm ra biểu cảm vô cùng khoa trương.

“Rất đau lòng sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi một tin tốt, ba lời giao kèo kia là giả, ngươi sẽ không chết, thậm chí còn là tai họa ngàn năm”

Tai ta ong ong, nhưng không phải bởi vì việc có thể sống sót.

“Ngươi... nói cái gì?”

“Ta cùng sư phụ ngươi, hai người là một, làm sao quyết định được việc hắn thích ai hay không?”

Ma thần nói, bản thân mà có bản lĩnh lớn như vậy, cần gì phải tốn công tốn sức lợi dụng ta.

Ta không đáp.

Thật lâu sau, ta cũng không biết bản thân lấy đâu ra khí lực.

“Ý ngươi là, bản thân ta có thể ra ngoài, sư phụ thích ta, đều là...”

Ma thần cười nhạo “ Đều bởi vì bản thân hắn thích ngươi a, Đồ ngốc”

Từ đầu đến cuối đều thích ta.

Không phải bời vì nguyện vọng.

Tứ chi ta vô cùng nặng nề, mũi kiếm run rẩy không ngừng, Ma Thần nhẹ nhàng dùng ngón tay búng một cái, thanh kiếm liền bị đánh rơi xuống đất.

Ma thần nói “Cái khác ta không thể thay đổi, nhưng thay đổi trí nhớ của ngươi thì rất đơn giản”

Vì để khiến ta báo thù, hắn sửa đổi ký ức của ta.

Sư phụ tìm tới mẫu thân ta không phải để đoạt lại bảo châu.

Mà chỉ muốn nói cho bà ấy biết rằng hắn không có tức giận, cho nên không cần mang theo đứa trẻ trốn đông trốn tây.

Nhưng mẫu thân ta đã là đèn dầu sắp cạn, bà ấy chủ động móc bảo châu trong tim ra.

Bà ấy làm vậy, vì chắc chắn sư phụ ta sẽ rủ lòng thương xót. Lại đem ta giao phó cho hắn.

Lời cầu xin của người trước khi chết, sư phụ không có khả năng cự tuyệt.

Hắn chính là người mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Cho nên hắn tìm tới phố thanh lâu, cứu ta còn dốc lòng chăm sóc hi vọng ta có thể thành tài.

Ta lại phụ đi sự kỳ vọng của sư phụ, trở thành một đồ đệ xấu xa không có lương tâm.

Ta giết đi người mà ta yêu nhất, cũng giết đi người yêu ta nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui