Kiểu như là một thói quen, cứ tầm khoảng mắt trời vừa nhú lên được một canh giờ là sẽ nghe tiếng gọi của Vân Thủy Thiên trước cổng Triệu vương phủ.
Đương nhiên, lần này không phải gặp vị công tử hào hoa tên Tần Minh Mặc, mà gặp vương phi kiều diễm khiến nam nữ đều phải xiêu lòng Dương An Thục.
“Vương phi, vương phi” Cô ấy dẫn theo một nha hoàn vẫy vẫy trước cổng phủ.
Khuôn mặt háo hức mong chờ.
An Thục thẫn thờ mệt mỏi bước ra khỏi khuê phòng.
Cảm giác như mắt không thể mở nổi, nó cứ dính chặt vào nhau
- Vân tiểu thư, sao hôm nay cũng đến sớm thế này?
- Ta nhớ người ấy mà
- À à được rồi.
Vậy cô ra hoa viên đợi ta, ta vào trong sửa soạn thay đồ
- Được được
Vân Thủy Thiên chỉ cần nghe được một câu của An Thục đã vui lắm rồi.
Ngày nào cũng được gặp cô ấy lại càng vui.
An Thục trong khuê phòng, trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ thuần khiết.
Mặc bộ y phục màu hồng phấn, đeo trên tay một chiếc vòng ngọc mà do chính Triệu vương mua tặng.
Trên mái tóc dày mượt óng ả kia có cài một chiếc trâm có đính những hạt ngọc thật lấp lánh.
Rồi cô từ từ đẩy cửa, bước ra.
Ngay lập tức thu hút được ánh mắt của Vân Thủy Thiên
- Vương phi, ngươi ra rồi?
- Ừm
- Lại đây, lại đây
Vân Thủy Thiên này cũng thật là hồn nhiên, vô tư quá! Nếu ai mà gặp tiểu ma nữ An Thục này đều cũng phải sợ hãi, thậm chí bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng ngược lại, Vân Thủy Thiên còn thích cô ấy nữa.
Thật khó hiểu làm sao? Không biết bao giờ cô ấy mới chịu từ bỏ…
An Thục ngồi xuống cạnh Vân Thủy Thiên.
Cô ấy lại mỉm cười, rạng rỡ và cũng xinh xắn.
Nói mới nhớ, Vân Thủy Thiên bây giờ cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, nhưng học vấn cao.
Tuy tuổi nhỏ, nhưng đôi khi có những dã tâm mà không ai ngăn chặn nổi.
Ví dụ như chuyện này chăng?
- Rồi nè, hôm nay Vân tiểu thư đến có chuyện gì không?
- Ta…
Vân Thủy Thiên lại chưa kịp nói câu nào ra hồn, bỗng từ sau có một giọng nam nhân thật quen thuộc.
Chời chời, nay sao mà Triệu vương phủ vốn vắng bóng, ngột ngạt lại bỗng chợt nhiều khách ghé như vầy chời?
- Đại tẩu!
- Tích Lịch Tướng quân đến đây có việc gì không?
- Đều là người nhà cả, tẩu gọi đệ là được rồi!
- Ừ, vậy đệ đến có chuyện gì sao?
- Đến thăm tẩu cũng phải kiếm chuyện mới được đến hửm?
- Rồi rồi, ngồi xuống đi!
Tích Lịch Thượng Thiên bước đến gần, nhận ra ở đó có một nữ nhân.
Hắn bước đến ngó ngàng, và cũng nhận thấy đó không phải Ưu Ly hay Thiển Nhi.
Hắn tò mò hỏi An Thục
“Tẩu, đây là ai thế?” Hắn ta tò mò, chỉ trỏ nọ kia rồi hỏi
“Ngươi đường đường là Đại thiếu phủ Thừa tướng, đường đường là Tướng quân mà không biết đây là Vân Thủy Thiên, nữ nhi thứ hai của Hộ bộ Thượng thư sao Vân Mục Doãn hay sao?”
Hắn ta hai mắt tròn xoe, đăm đăm nhìn vị tiểu thư ngồi kia.
Nhìn cô ấy cũng xinh xắn đó chứ, cũng đáng yêu.
“Ồ! Ra là Vân Nhị tiểu thư, mạc tướng thất lễ rồi”
Hừm, Vân Thủy Thiên tiểu thư, bề ngoài xinh xắn hiền lành, nói về gia thế thì môn đăng hộ đối với Tích Lịch gia ta.
Chuẩn mẫu người ta thích rồi.
Hắn ta thản nhiên bước lại ngồi cạnh Vân Thủy Thiên.
Hắn lại cứ hai mắt nhìn cô ấy rồi cười.
Vân Thủy Thiên cũng cảm thấy khó chịu đôi chút, liền ngồi xịch hắn ra.
Nhưng cô cứ lui về sau, hắn lại cứ được đà lấn tới.
Đến khi cô suýt ngã ngửa ra khỏi ghế, hắn nắm lấy tay lôi cô lại, bất giác ôm chầm lấy cô.
- Đại tướng quân, xin huynh tự trọng
- À… Được rồi!
Vân Thủy Thiên lại không muốn ngồi cạnh hắn nữa, cô đứng dậy lại chỗ của An Thục, ngồi xuống, thật sát người cô ấy.
Lại muốn để cho Tích Lịch Thượng Thiên nhìn thấy, hắn ta cũng cảm thấy khó chịu.
- Vân Tiểu thư, xin tự trọng.
- Hửm? Ngươi đang so đo với tiểu nữ như ta à?
- Phải!
- Ngươi…
Vân Thủy Thiên này, cảm thấy cãi không nổi, liền vùi mặt vào người An Thục.
Vờ khóc như thể bị bắt nạt
- Vương phi, người xem kìa! Hắn ta ý thể ức hiếp tiểu nữ
An Thục phì cười.
Nhưng đúng là Tích Lịch Thượng Thiên kia có hơi ăn hiếp thật.
Lần này coi như ra tay tương trợ, vì lẽ công bằng, chứ không phải vì lợi ích, mong muốn của Vân Thủy Thiên
- Tích Lịch Thượng Thiên, ngươi dám hửm?
Ôi cái gương mặt lúc này của An Thục, nó lại sắc và đáng sợ, khiến lạnh sống lưng.
Ai nhìn thấy khuôn mặt này đều chỉ có thể cúi gằm xuống, không dám ngước đầu nhìn thêm một lần.
Không hề ngoại lệ, Tích Lịch Thượng Thiên nghe xong rồi cũng lảng đi.
Mắt không dám nhìn.
Chứ vương phi ác ma này mà ra tay trừng phạt thì chỉ có nằm liệt giường vài ngày.
- -Trong hư không—
“Ồ, muội muội cũng có uy quyền thế?” Huyết nhìn cô xử trí, quả thực uy áp rất lớn.
“Xì, đương nhiên rồi! Ta mà”
Huyết phì cười trước vẻ kiêu ngạo kia của An Thục.
Không sao, vẫn đáng yêu như thế.
Vẫn khiến trong lòng hắn nôn nao.
“Yo~ Sao không nói gì nữa vậy?” Thật sự không khí im lặng giữa một tên nam nhân và hai nữ nhi quyền lực thì rất là đáng sợ.
Cuối cùng thì hắn cũng từ bỏ, hạ mình nhận lỗi “Được rồi, Vân tiểu thư, xin thứ lỗi cho hành động đó của ta! Ở đây ngột ngạt quá, chúng ta đi dạo đi”
Vân Thủy Thiên và An Thục nhìn nhau.
Đây cũng đâu phải ý tồi đâu nhỉ? An Thục suy nghĩ, đúng là ngột ngạt thật đấy!
“Ừ rồi thì ngột ngạt!” Cô quá quen rồi, nơi đây nếu ai không thường xuyên lui tới sẽ không biết cái độ ngột ngạt của nó cao như nào, lúc nào cũng trầm lặng.
“Ưu Ly, chuẩn bị xe ngựa”
- oO0Oo-
Lâu rồi, đã rất lâu rồi, cô chưa ghé chân qua Kỷ Diên lầu để thưởng hoa ngắm trà.
Tô thẩm mà bao năm phục vụ cô chu đáo không biết bây giờ đã thế nào.
Nói thế thôi, mới chỉ nửa năm chứ nhiêu?
“Công chúa, công chúa điện hạ” Qủa không ngoài dự đoán, nếu bà ấy biết ngay lập tức chạy ra, trực tiếp hầu hạ.
Lâu quá rồi mà, không biết bà ấy có biết vụ việc An Thục chết đi sống lại hay không? “Người cuối cùng cũng trở lại rồi”
“Con xin lỗi thẩm, thời gian vừa rồi con bận quá”
Tẩu chết đi sống lại, đợi mất cả tháng trời để tẩu tỉnh dậy mà bận cái gì? Bận ngủ nằm im ở đó hả? – Tích Lịch Thượng Thiên đứng sau bày cái bộ mặt bất lực.
Hắn nghĩ nghĩ suy suy, chỉ tiếc không thể nói thành lời
Tô đại thẩm đưa An Thục vào trước hồ sen.
Đây vẫn là nơi cô thường xuyên lui tới để giải tỏa áp lực.
Trước kia, từng là một phi tần, cô cũng ít khi có thời gian để mà ra ngoài dạo thế này.
Cũng may, trở lại làm một công chúa chẳng phải tốt hơn sao? Làm vợ vua cũng chỉ sống trong đấu đá, rất ngột ngạt, mất mạng như chơi.
Mà rồi cũng không hiểu sao, cô sau này cũng gả vào cái nơi không kém như thế.
Cũng may phu quân của cô không gần nữ sắc, nhưng nếu tưởng tượng, hắn là một vị vua, thì có vì phi tần khác mà đối xử với cô như hoàng huynh hắn đã từng hay không?
Rồi chợt cô nhớ ra, ngày hôm đó, hắn nói cô phải tin hắn, nói cô hắn sẽ mãi yêu cô, không bao giờ bỏ rơi cô.
Lỡ đâu đó chỉ là một câu an ủi?
Hầy, nghĩ nhiều làm gì! Lời nói chứng minh được gì cơ chứ? Để thời gian dần làm nhòe đi nước mắt, mờ đi nỗi lo đi!
- -Trong hư không—
“Sao ta thấy, cô có vẻ không mấy tin tưởng cái lão vương gia đáng ghét kia nhỉ?” Hắn nhìn biểu cảm của cô, đủ để biết cô đang lo lắng điều gì.
Trên thế gian chẳng có gì làm cho An Thục phải thất thần đến thế, chắc chỉ có nam nhân mà cô ấy nguyện yêu thôi.
“Ta rất muốn tin, nhưng ngươi nghĩ qua bao chuyện, ta có tin được nữa không?” Cô ấy nói, trong lòng rõ ràng như thể bị thắt lại, khó chịu.
Cảm giác muốn tin, nhưng không tin được, nó sao khó chịu đến thế.
“Ta hiểu cảm giác này! Nhưng nếu đã cho nhau cơ hội, hãy đặt niềm tin vào nhau.
Hắn nhìn vậy thôi, nữ nhân bám theo đầy.
Cô giữ cho cẩn thận” Hắn chỉ có thể an ủi.
Trải qua bao điều như An Thục, dù cho cô chưa tính là dày dặn kinh nghiệm, nhưng cũng có thể hiểu nỗi đau lúc đó, nỗi đau bị ngươi mình yêu vứt bỏ nó đau như thế nào, đau thấu tận xương.
Là một vết thương không bao giờ lành được.
Thấy An Thục thất thần, không nói lời nào nãy giờ, Vân Thủy Thiên lại gần, nắm lấy tay cô rồi hỏi
- Vương phi, người sao thế?
- À, ta chỉ nghĩ một chút chuyện vặt ấy mà
Trời ơi chuyện vặt thật à, vặt mà khiến nghĩ ngợi, có đêm rơi lệ rồi suy nghĩ lung tung.
Không biết nếu đây là chuyện vặt thì đại sự nó như nào? – Huyết trong hư không suy nghĩ, quả thực là vậy mà.
Không biết chuyện lớn khiến An Thục sẽ phải suy nghĩ nhiều đến nhường nào.
Vụt!
Tiếng gì vậy? Cô quay lưng ra phía sau, hả là một mũi tên sao?
Vụt… Vụt vụt
Không dừng lại ở đó, có thêm rất nhiều mũi tên nữa, một mũi tên suýt trúng vào cô.
May mắn thay, lại chính là Vân Thủy Thiên đỡ lấy cho cô.
Mũi tên đấm trúng người Vân Thủy Thiên.
Máu chảy quá nhiều, chậm một khắc nữa, cô ấy sẽ không chống cự được nữa.
Mũi tên không có độc, nhưng to lại còn sắc, trúng một mũi là xong đời.
- Vân Thủy Thiên, cô sao rồi? Mau trả lời ta!!
- Vương… Vương phi… - Giọng nói cô yếu ớt, tim cũng loạn nhịp
- Không, không được!! Đừng dọa ta.
Làm ơn, đừng dọa ta.
- Ta… Ta cứ ngỡ… người sẽ không để tâm…
- Ta sao mà không để tâm được chứ! Đừng dọa ta, làm ơn đi
- Ta… Ta mãn nguyện rồi!
Cô ấy nhắm nghiền mắt, cô ấy không mở mắt nữa.
Nhịp tim không loạn, vì nó ngừng đập rồi.
Hai dòng nước mắt An Thục chảy dài.
Nơi đây, Kỷ Diên lầu này, là nơi cô chào đón chân ái, mở rộng cánh cửa bước vào trái tim cho Nhất Sinh.
Nhưng rồi, cũng tại đây, một người lại vì cô mà rơi vào cõi chết.
Là ai chứ? Ai dám ra tay?
Chợt lúc đó lại có một mũi tên nữa bắn vào.
Nhưng dường như ý đồ không phải bắn chết thêm ai, có một mảnh giấy nhỏ ở đó, là một lời nhắn?
“Đây là quà thách đấu của ta.
Thách đấu cho vị trí Cầm sư cao nhất của năm nay, Cửu phẩm Cầm sư.
Cô nên thận trọng! Đừng từ chối, vì nó chỉ khiến cô dần phải đồng ý, theo kiểu ép buộc
Ẩn danh”
Sao cơ? Lời thách đấu? Và quà thách đấu là mất đi một mạng người? Tại sao quà gì kì lạ thế? Nhưng nếu đã dùng cách này để ép buộc, thì đừng hòng lui, hay từ chối
- -Trong hư không—
“Huyết, chuẩn bị chế độ chiến đấu.
Vũ khí tối cao – Lãnh Mặc Huyết cầm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...