Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Gió hiu hiu thổi qua từng kẽ lá.
Mặt hồ sóng gợn lăn tăn.
Trên cành cây, từng bông hoa đào vẫn nở rộ khoe sắc thắm.
Hoa nhài nở trắng tinh khôi trong những bụi cây trong vườn.
An Thục lại thức dậy trên chiếc giường của mình.
Cảm giác dễ chịu chẳng mấy nhưng lại có đôi chút mệt nhoài, xương khớp hơi đau một chút.
Có lẽ do mấy ngày qua đi qua nhiều, chân đã mỏi lừ.
“Công chùa, nô tỳ mang đồ ăn sáng đến cho người!” Thiển Nhi đẩy cửa tiến vào cùng với giỏ bánh thơm phức, một tách trà gừng nóng ấm.
An Thục ăn bữa sáng xong, trong người cũng dễ chịu hơn.
Cô ngồi lên bàn, cùng với tờ giấy và bút lông.
Bắt đầu viết bức thư cho Tề Tử Hy.
Gửi Tề Môn chủ, An Thục đa tạ về việc cô đã giúp ta tìm được thanh chủy thủ còn lại – Lưỡng Mộc đao.
Tuy hiện giờ nó chẳng thể giúp ích gì cho ta và cô.
Nhưng ta tin rằng sẽ một lần được dùng đến nó.Nhưng sau khi trở về hoàng cung, ta vẫn cứ băn khoăn tại sao cô lại không đến đó cùng chúng ta? Chẳng phải cô là người quen, sẽ nhanh hơn để tìm đến Bạch gia sao? Ta thấy lúc đó biểu cảm của cô cũng không được tốt.
Ta mong rằng có thể được nghe chút tâm sự gì đó của cô.Dương An Thục
- oO0Oo-
Sau khi đưa cho Tử Thần gửi bức thư đó đi.
An Thục cả buổi sáng chỉ luẩn quẩn trong Ngự hoa viên.
“Ầy, sáng giờ chưa gặp tên vương gia đáng ghét kia.
Cảm giác cứ thấy thiếu thiếu.
Thật khó chịu!”
Chớt cô nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
Quay lại nhìn, quả là gọi tào tháo, tào tháo tới mà.
“Hắt xì… Ai đó nhắc đến bổn vương sao?”
“Ai thèm nhắc đến ngươi chứ?” Khuôn mặt phụng phịu của An Thục nhìn chằm chằm về phía Nhất Sinh.
Miệng thì chối nhưng không ai có thể phủ nhận.
“Ồ! Nhưng mà ta có nói là cô nhắc đến ta sao? Sao bỗng dưng lại phủ nhận một cách vô cớ như vậy?” Nhất Sinh nhìn An Thục.
Trong lòng cười thầm nhưng bên ngoài không hề thể hiện.
An Thục nghe thấy vậy, liền chẳng quan tâm hắn nữa.
Ngồi nghiêm chỉnh và uống một ngụm trà nhỏ, ăn một chút bánh quế hoa.
Hắn từ từ tiến về phía cô, ngắm nhìn cô gái đang thản nhiên ăn bánh, uống trà.
“Cảnh đẹp trà thơm, nhìn hoa đào, nhìn cây cỏ, đừng nhìn ta nữa!” An Thục đặt nhẹ tách trà xuống.
Miệng nói nhưng mắt nhắm nghiền như đang cảm nhận không khí nơi này.
Bỗng nhiên, không khí tĩnh lặng này liền biến mất.
Có một tên hạ nhân chạy đến với dáng vẻ vô cùng hớt hải.
Mặt tên đó tái xanh, mồ hôi chảy theo từng dòng.
Hắn bẩm báo cũng lắp ba lắp bắp, có lẽ là có chuyện lớn
“Hồi… hồi bẩm Lam Thục công chúa, Triệu vương điện hạ.
Hoàng thượng… đã mắc bệnh phong hàn…” Hắn quỳ xuống, tay chân run rẩy, mắt không dám ngước lên nhìn.
“Sao cơ? Lâm Nhi mắc bệnh phong hàn?” An Thục không hề chần chừ, ngay lập tức đứng dậy khỏi bàn trà.
“Hoàng thượng mắc bệnh? Vậy đã gọi Thái y chưa?” Nhất Sinh trông có vẻ bình tĩnh hơn đôi chút.
Nhưng đương nhiên vẫn không kém phần lo lắng.
Hoàng Trấn Lâm là vị hoàng đế tuy nhỏ tuổi, nhưng ngày đêm cũng Nhiếp chính Vương gia làm việc miệt mài, có hôm còn không dùng bữa sáng.
Có lẽ sau khi tiên đế băng hà thì việc làm của ngài ấy còn dở dang, chưa việc nào hoàn thành được.
“Hồi bẩm Triệu vương gia, đã cho gọi Ngự Thái y rồi”
An Thục không ngồi kiệu mà leo lên ngựa phi thẳng đến Dưỡng Tâm điện.
Triệu vương cũng phi ngựa theo ngay sau cô.
Khi đến nơi, An Thục nhìn con trai với sắc mặt không được tốt, cô đau lòng.
Nhìn con trai cơ thể đau nhức, việc nước để đó còn chưa hoàn thành.
Chỉ sợ cô cũng lâm bệnh.
“Mẫu thân, Lâm Nhi không sao đâu, người đừng lo lắng quá! Không tốt cho sức khỏe đâu.” Tiểu Hoàng đế nằm trên giường, nhìn mẫu thân của mình với ánh mắt kiên định, an ủi.
“Con bị bệnh như vậy… Ta làm sao mà an tâm” An Thục bước đến bên giường của Trấn Lâm.
Nói với giọng nói nhẹ nhàng mà hơi nghẹn ngào.
Đúng lúc đó, Nhiếp chính Vương gia Hoàng Nhất Ngôn cũng đến.
Nghe tin Trấn Lâm bị bệnh do làm quá nhiều việc lại không ăn uống đúng giấc, Nhất Ngôn cũng vô cùng lo lắng.
“Hồi bẩm công chúa điện hạ, tình trạng bây giờ của Hoàng thượng cũng không còn nguy hiểm, nghỉ ngơi cho tốt là sẽ ổn ngay.
Vậy nên… hạ thần xin cáo lui!”
“Ngươi lui đi.” An Thục phất tay.
Bây giờ cô chỉ lo lắng cho Lâm Nhi.
“Haiz… Cô chăm sóc Hoàng đế đi.” Nhất Sinh quay sang nói với An Thục, giọng nói cũng dịu hơn trước đây.
“Lâm Nhi, số sổ sách này, thúc giúp con giải quyết!”
“Đa tạ Triệu vương thúc thúc.”
“Được rồi! Con mau ngủ đi.
Mẫu thân về trước nhé” An Thục đứng dậy, tiến ra khỏi cửa.
“Mai ta lại đến thăm con”
- oO0Oo-
- An Thục tỷ, tiểu Hoàng đế sao rồi?
- Tạm thời thì ổn, muội không cần quá lo đâu.
Khi trở về Kỷ Hoa cung, Ưu Ly ngay lập tức chạy ra hỏi thăm.
Cô cũng đương nhiên không ngoại lệ, vô cùng lo cho an nguy của tiểu Hoàng đế Trấn Lâm.
Ta chỉ mong là con không sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...