Mùa xuân cũng đã ghé lại nơi đây rồi.
Cảm giác vô cùng dễ chịu.
Ánh nắng rọi qua khe cửa vào gian phòng An Thục nương nương, nó không phải ánh nắng gay gắt, chói chang của hạ, cũng chẳng phải ánh nắng bé nhỏ của mùa đông.
Nó là một ánh nắng chan hòa, lúc có lúc không.
Ưu Ly và An Thục đều đang ngồi tại bàn trà gần cửa sổ, dạo này Ưu Ly ăn mặc rất khác hồi trước.
Cô ăn mặc một cách thục nữ, một y phục màu xanh biếc nhàn nhạt.
Chẳng ai biết rằng đó là một thị vệ.
Đơn giản người ta nhìn vào chắc chỉ nghỉ đấy là một tiểu thư nhà nào vào chơi vơi Dương Qúy phi mà thôi…
“Tiểu vương, hôm nay đẹp trời như vậy, để thuộc hạ dẫn ngài đi chơi nhé?” – Ưu Ly khé giọng mời Trấn Lâm, cô không dám lớn tiếng vì biết rằng dạo gần đây, An Thục hay phải lo nghĩ, giờ đang mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Ưu Ly tỷ tỷ, nếu vậy thì tốt quá.
Được! Chúng ta đến vườn Thượng Uyển.” – Nói rồi thì Trấn Lâm liền chạy về phía bếp, lấy ra một giỏ toàn thức ăn.
“Ưu Ly tỷ, cầm cái giỏ thức ăn này đi, khi nào đói hẵng ăn.” – Đưa cho Ưu Ly, nhìn cậu tuy trông ngây ngô, nghịch ngợm, nhưng lại có thanh chất hoàng tộc, cao quý mà sang trọng.
Có vẻ cậu rất yêu quý Ưu Ly.
Phải! Là do cô ấy tốt bụng và là người bảo vệ người mẹ thân yêu của cậu mấy năm nay.
Xuân đã sang, vườn Thượng Uyển cũng được toát lên một vẻ đẹp màu xanh tươi.
Nó như được gột rửa sau bao tháng ngày đông lạnh giá.
U uất những ngày đông của dần dần mà đi theo nó.
Chợt nhìn phía xa, là tiểu Đại công chúa và tiểu Tứ hoàng tử.
Nghe nói Tứ hoàng tử rất thông minh, sáng dạ, lại còn tốt bụng.
Cậu tên là Hoàng Dã Uy, là con trai của Hàn Qúy phi.
Lần này Trấn Lâm mạnh dạn ra chào hỏi hai vị huynh tỷ.
“Tiểu đệ Trấn Lâm tham kiến Đại tỷ, Tứ huynh.
Huynh và tỷ sáng an!” – Lúc nào cũng thế, Trấn Lâm rất biết thân biết phận.
Kính trọng mọi người.
Đến một hầu nữ bé nhỏ cậu cũng đối xử tận tình.
“À là tiểu Lục đấy hay sao? Mau lại đây chơi với bọn ta.” – Qủa thực như vậy, Dã Uy rất tốt, cậu không đối xử cọc cằn như Bạch Thiết.
Nghe nói tuy còn nhỏ nhưng lại có trí nhớ rất tốt.
Nhiều khi còn nhắc nhở cho phụ hoàng những điều ngài quên.
Khi nghe Tứ ca chủ động chào hỏi lại mình xong, hóa ra… không phải chỉ có mình Đại công chúa đối xử tốt với cậu.
Nói vậy chứ Tứ hoàng tử bình thường hay nổi nóng, nhưng chắc với tính cách dễ gần này của Trấn Lâm, có lẽ không làm cậu sôi máu đâu.
“Đa tạ Tứ ca.
Nhưng… nhưng sao huynh đối xử tốt với đệ vậy? Đệ… đệ có phải con ruột của phụ hoàng đâu?” – Tuy Trấn Lâm rất vui, nhưng cậu vẫn có nhiều thắc mắc về vị ca ca này.
Nghe thấy Trấn Lâm hỏi xong, Dã Uy cười, lại gần xoa đầu Trấn Lâm.
Má Trấn Lâm ửng ửng lên, mắt cũng cay dần… Xúc động sao? Tiểu Đại công chúa nãy giờ, cũng chỉ ngồi đó mà cười hay thôi.
- Aiyo, tiểu Tứ, đệ làm gì khiến Tiểu Lâm khóc rồi?
- Đại tỷ, đệ đâu cố ý
- Đại tỷ, Tứ ca… Hai người… hai người đối xử tốt với đệ quá
- Haha… Có một tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy, sao không đối xử tốt cho được.
- Phải đó, Đại tỷ nói đúng.
An Thục di nương thật là có con mắt, chọn một hài nhi ngoan ngoãn như vậy để làm con.
Những câu nói đó khiến cho Trấn Lâm cảm thấy ấm lòng.
Chợt
“Cái tên nhà ngươi… Ngươi không xứng làm đệ của ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...