Một tuần trôi qua, cũng giống như những bữa trước, đoàn người Dạ Hoằng lại đi vào trong tiệm bánh ngọt.
Nếu như không tính những lúc bình thường, sẽ có âm thanh cười nói, như vậy hôm nay cũng giống như vậy.
“Ha ha, ha ha ha ~~~” Lam Vũ một bên ăn cháo yến mạch, một bên cười lăn lộn, nhân tiện ngay cả Lâm Hạo cùng Tống Cảnh kiệt cũng khe khẽ cười, hơn nữa chính là Dạ Hoằng cái người không thường cười này, đường nét trên khuôn mặt so với ngày thường cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Mấy người cười đủ chưa hả! Cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, các người tại sao vẫn còn cười vậy?” Hoàng Cáo thật sự không nghĩ tới việc xuất hiện trước mặt mấy người này, nhất là Lam Vũ, thật sự không biết kiếp trước mình có nợ hắn cái gì không nữa.
Bất quá Hoàng Cáo tin tưởng chính là Lam Vũ cố ý, nếu không bình thường lúc nào cũng ngủ nướng, như thế nào hôm nay Lam Vũ lại dậy sớm mà chạy đến phòng mình chờ chứ?
Mà sự thật cũng chính như suy nghĩ của Hoàng Cáo, hôm nay Lam Vũ đã ngủ dậy thật sớm, nói là nhanh chân đi xem bộ dạng của Hoàng Cáo.
“Ha ha, như thế nào mà cười cho đủ chứ?” Lam Vũ cười nói.
“Đúng vậy nha, Hoàng Cáo bạn không phải nói cái gì cũng không sợ sao? Hóa ra???? Ha ha ha~~~~” Lâm Hạo cũng không nhịn được, cười lăn lộn.
Ngày đó bọn họ đi chơi công viên nước, Hoàng Cáo tự khai là muốn chơi mấy trò chơi mạo hiểu, chỉ cần bọn họ dám đi, thì mình cũng đi.
Sau Lam Vũ lại nói, bởi vì Hoàng Cáo nói cái gì hắn cũng không sợ, cho nên một mình hắn một đội, mà những người còn lại là một đội, chỉ cần một người trong đội bọn họ có can đảm chơi trò gì, thì Hoàng Cáo nhất định cũng phải chơi.
Mà Hoàng Cáo cũng đồng ý. Nguyên nhân hắn đồng ý là bởi vì hắn cũng đã từng cùng rất nhiều người đến đây, tất cả trò chơi ở đây đã từng chơi qua, cho nên mới can đảm nói như vậy.
Nhưng mà lần này học sinh Hoàng Cáo không ngờ chính là chỉ mới qua có một tháng, nơi này lại có thêm rất nhiều trò chơi mới.
Một cái vòng xoắn ốc rất lớn, ngồi ở trong một cái thuyền không lớn lắm, từ trên cao trượt nhanh xuống dưới, sau đó đi vào vòng xoắn ốc kia, vòng trong đó vài vòng, cuối cùng lao vào nước, làm nước văng tung túa.
Chính là cái trò này làm cho Hoàng Cáo xanh mặt. Trước không nói ở trong cái vòng xoắn kia sẽ phải trồng cây chuối, chính là cái xoay người kia làm cho người ta có cảm giác sẽ văng ra ngoài, có thể rớt mất vài bộ phận trên người.
Sau khi chơi xong trò này đi ra thì trên cơ bản chân đã nhũn như chi chi.
Khi bọn hắn đi tới trước trò chơi này, liên tiếp Lam Vũ, Lâm Hạo còn có Tống Cảnh Kiệt đều nói không chơi, Hoàng Cáo liền thở phào một hơi, bởi vì mình cũng không dám.
Nhưng mà Hoàng Cáo không có để cho Lam Vũ cao hứng lâu, mở miệng hỏi Dạ Hoằng có muốn chơi thử không, Dạ Hoằng lại nói, thử xem sao.
Nhưng mà ngay từ đầu, Dạ Hoằng không có ở trong phạm vi mà hắn lo lắng. Bởi vì từ khi Dạ Hoằng vào đây đềukhông có chơi đùa gì cả, ngay cả xuống nước cũng không, đồ bơi cũng không thay, chỉ mặc quần đùi đi biển, lại còn thêm một cái áo dài màu xanh lam. Khi bọn hắn nhìn thấy Dạ Hoằng trên xe mang mấy thứ đó xuống, cũng hết biết nói cái gì luôn. Bọn họ là tới công viên nước nha, không phải đi tránh nắng. Nhưng mà Dạ Hoằng nói, y rất chán ghét ánh mặt trời, không thích cảm giác nó thiêu trên người, cho nên bọn họ chỉ còn biết câm nín.
Mà lúc Dạ Hoằng nói thử xem sao, Hoàng Cáo liền bị nôn, mở miệng hỏi, bạn trước nói không phải không chơi sao?
Mà câu trả lời của Dạ Hoằng là: Lúc đầu không định chơi.
Rồi thì có chuyện để hôm nay bọn họ cười Hoàng Cáo.
“Được rồi, được rồi, cũng hai ngày rồi, các người về nhà còn cười chưa có đủ sao?” Hoàng Cáo thật sự là bị cả bọn cười không còn mặt mũi nào nữa rồi.
“Cáo, vẻ mặt bạn ngày đó thật sự cũng rất tuyệt, chính là bộ dáng của Dạ Hoằng hoàn toàn chả có việc gì, từ trong nước đi ra, khuôn mặt của bạn thì hoàn toàn biến thành màu xanh, ruột của bạn có đổi màu luôn không. Ha ha!” Tống Cảnh Kiệt hoàn toàn mất kiểm soát, cũng phá lên cười.
“Đúng vậy, đúng vậy, Hoàng Cáo bạn nói thử xe, bạn thấy cảm giác lúc Dạ Hoằng lên bờ như thế nào?” Lâm Hạo cũng mở miệng hỏi.
“Các người không phải cũng thấy sao? Còn hỏi.” Hào Cáo không nhịn được nói.
“Đó là chúng tôi nhìn thấy, mà không phải cảm giác của bạn, có thể không giống mà!” Lam Vũ tiếp tục.
“Ai da, chính là cảm thấy Dạ Hoằng thật lợi hại, còn mình coi như xong hết rồi.” Hoàng Cáo nói không kiên nhẫn, bởi vì hôm nay mà không nói thế, hắn cũng không biết bọn họ còn nói thành cái gì nữa.
Hơi nữa bây giờ cũng tới giờ ăn sáng, có ai vào được nếu như nghe thấy, chỉ sợ mặt chẳng biết nhét vô chỗ nào.
“Oh như vậy à! Ha ha ha ~~~~” Lam Vũ lại cười bò thêm một trận.
“Được lắm, Lam Vũ, đừng tưởng rằng thành tích của bạn tốt, đừng có mà hưng phấn như vậy, hôm nay bắt đầu tháng kiểm tra rồi, bạn chú ý một chút đi.” Hoàng Cáo nhắc nhở Lam Vũ.
Bọn họ thì không có gì, bởi vì dù sao cũng là lớp 10, cho dù có như thế nào cũng chẳng còn bị đẩy đi đâu nữa, nhưng mà Lam Vũ thì không giống như vậy, hắn mà bị rớt, thì coi như cái danh hiệu thiên tài cũng tiêu tùng.
“Ha ha~~~ Cảm ơn bạn đã quan tâm, bất quá đối với buổi thi hôm nay tôi rất tự tin.” Lam Vũ mỉm cười nói.
“Được rồi, chúng ta cũng cố gắng lên! Tôi cũng không muốn ở mãi trong lớp 10 này.” Tống Cảnh Kiệt nói.
“Uh, tôi cũng vậy.” Lâm Hạo phụ họa.
“Chúng ta đều tập hợp về lớp một thì thế nào?” Hoàng Cáo cũng cười nói.
“Hoằng? Bạn thì sao?” Lam Vũ cẩn thận hỏi Dạ Hoằng, hắn lo lắng nhất là Dạ Hoằng, bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Dạ Hoằng học cái gì cả, hơn nữa nghe bọn Tống Cảnh Kiệt nói, Dạ Hoằng hình như lúc đi học cũng chẳng có lúc nào nhe bài hết. Mặc dù hôm trước cả bọn hẹn nhau cùng vào lớp 1, hơn nữa Dạ Hoằng cũng đồng ý, nhưng mà hắn vẫn rất lo lắng.
“Đúng vậy, Hoằng, bạn không có vấn đề gì chứ?” Lâm Hạo cũng thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Dạ Hoằng nhẹ nhàng nói. Trong lòng cũng nói thêm một câu, chuyện chẳng đánh gọi là có vấn đề.
“Chúng ta cứ như vậy đi!” Nghe câu trả lời của Dạ Hoằng, Tống Cảnh Kiệt cũng đem tảng đá ở trong lòng buông xuống.
Mà mọi người ở chỗ này khẳng định mình có thể vào lớp một, không phải là nói quá.
Vốn thành tích của Tống Cảnh Kiệt rất tốt, nhưng mà bởi vì quan hệ với Tống Gia làm cho Tống Cảnh Kiệt phải vào lớp mười, chủ yếu là bởi vì Tống Tinh Tinh, bởi vì thành tích của Tống Tinh Tinh chỉ có thể vào lớp 10 mà thôi, cho nên, bọn họ cũng đưa Tống Cảnh Kiệt vào lớp mười. Nhưng mà lần này Tống Cảnh Kiệt có cùng nói chuyện với thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm đồng ý với hắn, chỉ cần qua tháng thi này, sẽ tính trên thành tích thực tế của Tống Cảnh Kiệt, như vậy đến lúc đó Tống Cảnh Kiệt đủ tiêu chuẩn vào lớp nào sẽ xếp vào lớp đó.
Mà thành tích của Lâm Hạo vốn có thể so sánh với Lam Vũ, chỉ bởi vì lần thi trước hắn thi thiếu một môn cho nên mới phải vào lớp mười.
Cuối cùng chính là Hoàng Cáo, người này chính là một quái thai, thành tích muốn tốt thì cũng được, nhưng mà hắn chính là trong lúc thi lại cố tình làm này nọ, lí do là gì có thể vào là được rồi, trông nom nhiều làm cái gì.
Dạ Hoằng thì đừng nói, lúc mười tuổi, Dạ Hoằng đã đem tất cả kiến thức cấp trung học dạy cho y xong xuôi. Mười hai tuổi trình độ đã tương đương thạc sĩ chuyên ngành tin học. Lúc mười bốn tuổi, lần nữa lấy được học vị thạc sĩ quản lí thông tin. Cho nên bây giờ mấy thứ lẻ tẻ trong trường này chẳng thể làm khó được y.
Bữa sáng trôi qua, đoàn người Dạ Hoằng tiện thể đứng dậy xông vào chiến trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...