Dạ Hoằng dùng tốc độ thật nhanh chải răng rửa mặt, lúc Dạ Hoằng xuất hiện trước mặt Hồng Tiêu, Hồng Tiêu đang săm soi bộ đồ xanh sẫm trên giường Dạ Hoằng.
“Có việc gì vậy?” Dạ Hoằng nhìn thấy ánh mắt của Hồng Tiêu, tò mò hỏi.
“Đây là?” Hồng Tiêu nhìn bộ trang phục cổ này, tò mò hỏi lại.
“Bọn họ đem tới, Hoàng Cáo cùng Lam Vũ nói màu xanh rất hợp với con, cho nên bọn họ mượn bồ đồ này cho con.” Dạ Hoằng bình thản giải thích.
“Ánh mắt không tệ.” Hồng Tiêu cảm thán nói. Dạ Hoằng thật sự rất hợp với màu xanh lam đậm, ngay cả đồ bên dancer đưa tới cũng có mấy bộ màu này. mà Dạ Hoằng cũng rất thích màu này.
Màu xanh lam đậm, có thể đem cho làn da trắng muốt, hơn nữa còn khiến cho người ta cảm thấy hơi thiếu máu trở nên hồng hào một chút.
“Hôm nay con không cần mặc bộ này.” Dạ Hoằng không thích kiểu trang phục này.
Lần trước Dạ Hoằng phải mặc lễ phục áo đuôi tôm còn chưa tính, nhưng mà đồ hôm nay hóa ra vốn là áo dài kiểu măng tô, mặc dù màu sắc rất hợp với mình, nhưng mà bộ đồ này hình như viền hoa nhún bèo hơi nhiều, lại còn có cái thắt lưng kia, cư nhiên lại dùng bằng lụa tơ tằm. Mặc dù Dạ Hoằng cũng không tới mức ghét tơ tằm lắm, nhưng mà mặc ở trên người thì miễn đi.
“Bộ đồ này rất đẹp! Hơn nữa ai nói là mặc tơ tằm thì nhất định phải là phụ nữ, cha cảm thấy Hoằng Nhi mặc vào nhất định rất đẹp.” Hồng Tiêu đại khái có thể đoán được nguyên nhân Dạ Hoằng không muốn mặc bộ đồ này.
Mặc dù bộ đồ này làm bằng tơ tằm là chủ yếu, nhưng mà được nhuộm màu xanh biếc, không nhìn kĩ thì cũng không biết được. Hơn nữa, Hồng Tiêu cũng có thể tưởng tượng được Dạ Hoằng mặc vào sẽ xinh đẹp đến mức nào.
Bởi vì Hồng Tiêu đã xem qua bộ đồ này, hắn phát hiện ra đây vốn là bộ đồ mới, lại còn là kích cỡ của Dạ Hoằng, nói cách khác đây là có người cố ý làm cho Dạ Hoằng.
Mà Hồng Tiêu đoán hoàn toàn chính xác. Từ khi xác định sẽ sử dụng phong cách Gothic, Hoàng Cáo và Tống Cảnh Kiệt đã vì Dạ Hoằng mà thiết kế bộ đồ này, vốn là muốn để Dạ Hoằng làm lễ tân, nhưng mà cuối cùng là lo lắng cho Dạ Hoằng sẽ bị mệt, thành ra thôi, nhưng mà khi đó quần áo của Dạ Hoằng đã làm xong rồi, không muốn để lãng phí, bọn họ vẫn đem đến cho Dạ Hoằng, hơn nữa bọn họ tin tưởng Dạ Hoằng không có khả năng sẽ không xuất hiện.
“Không thích!” Dạ Hoằng bướng bĩnh nói.
Vừa nói, Dạ Hoằng đã đi đến tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ của mi2nhra.
Hồng Tiêu đi lên từng bước, đứng chắn trước mặt Dạ Hoằng cười nói: “Hoằng Nhi, con cứ thử đi, nếu vẫn không thích thì sau đó đổi lại cũng được.”
Dạ Hoằng hoài nghi nhìn Hồng Tiêu, không lâu, Dạ Hoằng lạnh lùng mở miệng: “Cha sẽ không để cho con đổi lại, cho dù con không thích.”
Dạ Hoằng nói mười phần khẳng định, không có lấy một tia do dự.
Bởi vì Hồng Tiêu tuyệt đối sẽ làm như vậy.
Bởi vì Dạ Hoằng đã nói ra suy nghĩ thực tế của mình, Hồng Tiêu không khỏi cười khan: “Ha ha, Hồng Nhi của cha thật sự rất hiểu cha nha! Bất quá, cha đáp ứng con, nếu như con thật sự không thích, cha tuyệt đối sẽ cho phép con đổi lại.”
Nghe Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng lần nữa cau mày nhìn Hồng Tiêu.
“Chẳng lẽ Hoằng Nhi không tin cha?” Nhìn thấy Dạ Hoằng vẫn không phản ứng, Hồng Tiêu làm bộ ủy khuất nói.
“Được rồi mà!” Khì thật không phải là Dạ Hoằng không tin Hồng Tiêu, chính là cảm thấy Hồng Tiêu hôm nay rất kì cục. Mặc dù trước kia cha vẫn giúp y lựa quần áo, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng ép mình phải mặc đồ như thế nào. Hôm nay là lần đầu tiên, cho nên Dạ Hoằng cảm thấy rất rất rất kì quái.
“Uh, tỏ vẻ thành ý, cha sẽ giúp Hoằng Nhi!” Vừa nói, Hồng Tiêu liền chủ động cởi áo choàng tắm của Dạ Hoằng.
“Tự con làm!” Dạ Hoằng vừa nói vừa định trốn khỏi bàn tay của Hồng Tiêu, định thoát ra ngoài.
Mặc dù Hồng Tiêu cũng luyện võ từ nhỏ, nhưng mà hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Dạ Hoằng. Hồng Tiêu cứ như vậy nhìn quần áo cầm trong tay xuất hiện lại trên tay Dạ Hoằng, sau đó Dạ Hoằng lại biến mất khỏi tầm mắt của mình thêm lần nữa.
“Ha ha, cha nói Hoằng Nhi à, cha cũng không không muốn giúp con thay đồ nha!” Hồng Tiêu nói to với Dạ Hoằng.
…
Chờ Dạ Hoằng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Hồng Tiêu không thể không cảm khái một chút, mấy đứa trẻ kia ánh mắt thật đúng là rất tốt.
Sáng hôm nay hắn đến sớm như vậy còn vì một nguyên nhân khác, đó chính là Lam Vũ nói với hắn về chuyện bộ đồ này.
Bộ đồ này, kì thật là do Dạ Tĩnh làm.
Lúc ấy Tống Cảnh Kiệt cùng Hoàng Cáo đều cảm thấy được quần áo của Dạ Hoằng đến từ Dancer, như vậy người Dancer nhất định sẽ biết kích thước của Dạ Hoằng, vốn chỉ là muốn hỏi kích cỡ thôi, chỉ là thật không ngờ bà chủ của nơi này nói là đồ của y cô ta sẽ cùng làm, mà hai người bọn hắn chỉ cần để mẫu lại, để cho Dạ Tĩnh làm bộ đồ này.
Mà kết quả cũng đủ để cả ba người rất hài lòng (bởi vì lúc đến đó còn có cả Lam Vũ), hơn nữa Dạ Tĩnh sau khi chỉnh sửa lại một chút, dù sao trước đó bọn họ cũng không biết kích cỡ chính xác của Dạ Hoằng, cho nên có những chi tiết trên đó có chút hơi lệch. Nhưng mà Dạ Tĩnh đều sửa lại rất tốt. Mà bọn họ cũng là trong miệng Lam Vũ mới biết, quần áo của Dạ Hoằng đều do người thoạt nhìn không lớn tuổi này lắm thực hiện
Mà sáng sớm hôm nay Lam Vũ gọi điện thoại cho Hồng Tiêu nói, hắn lo lắng Dạ Hoằng sẽ không mặc bộ đồ này, bởi vì hôm qua lúc Hoàng Cáo đem đến Dạ Hoằng có hỏi một câu có nhất thiết phải mặc hay không.
Bọn Hoàng Cáo nghe không ra được ý tứ của Dạ Hoằng, cho nên trả lời một câu thích thì mặc.
Mà lấy cá tính của Dạ Hoằng, nếu như Dạ Hoằng muốn mặc thì sẽ tuyệt đối sẽ không hỏi như vậy, nhưng mà Hoàng Cáo lại không thèm chú ý tới ám hiệu của Lam Vũ, nói câu đó xong, Lam Vũ hôn mê luôn, thật sự cảm thấy Hoàng Cáo đúng là thằng đần.
Không còn cách nào khác, Lam Vũ cũng chỉ có thể gọi cho Hồng Tiêu nhờ trợ giúp.
Vì vậy sáng sớm hôm nay Hồng Tiêu liền xuất hiện tại phòng Dạ Hoằng. Dù sao muốn Dạ Hoằng nửa đường về đổi lại là tuyệt đối hoàn toàn không có khả năng.
Dạ Hoằng biết bản thân mặc bộ đồ này nhìn cũng rất được, cũng không có cảm giác nữ tính như mình tưởng tượng, nhưng mà rất không quen mặc những bộ đồ trung tính như vậy.
“Hoằng Nhi, như vậy không phải rất đẹp sao? Con không thích sao?” Hồng Tiêu kéo Dạ Hoằng đến trước mặt mình, để cho mình có thể nhìn kĩ một chút.
Màu xanh lam đậm thật sự rất hợp với màu da của Dạ Hoằng. Hơn nữa cùng dùng kiểu dáng cứng cáp như áo măng tô, thêm một thắt lưng tơ tằm đồng màu, thoạt nhìn càng thích hợp với nam sinh ở lứa tuổi của Dạ Hoằng. Hơn nữa điểm nhấn bèo trước ngực bằng lụa trắng, có vẻ hết sức xinh xắn, đáng yêu, nhưng không hề lộ ra sự nữ tính.
“Cũng được.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.
“Vậy cứ như vậy đi, Hoằng Nhi, con có muốn đi ra ngoài lòng vòng với cha không.” Hồng Tiêu lôi kéo tay Dạ Hoằng, cười nói.
“Dạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...